Chương 1724 Chiến
Không sai, mặc dù đã xuất hiện vị chân thần như Oa Thần nhưng cũng chỉ có Oa Thần là thần, hơn nữa quá trình sinh ra có rất nhiều nhân tố dựa vào cơ duyên xảo hợp khó hiểu. Muốn tự tạo ra thần linh nữa thì chỉ có thể tiếp tục tiến hành thí nghiệm duy trì Hoang Thần và Ma Trùng, nhưng vẫn phải đợi một thời gian rất dài mới cho ra kết quả được.
Cho dù Đỗ Địch An thu thập gen của Oa Thần để tiến hành nghiên cứu, thậm chí dùng bí pháp cấy vào cơ thể Thần Thai cũng không có hiệu quả gì, không thể nào tạo ra được sự tồn tại như Oa Thần lần nữa.
Thế nên hiện tại, ngay cả hắn cũng chỉ có thể được xem là ngụy thần, không thể trường sinh bất tử, cũng không thể không gì không hiểu, không gì không làm được.
Buổi tối, Đỗ Địch An vẫn ôm lấy xấp tài liệu thí nghiệm ngủ thiếp đi, ánh nến đỏ ngọn đèn lạnh, so với nghìn nhà trăm hộ phồn vinh thịnh vượng bên ngoài Đế Đô thì bên trong Đế cung có vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Ngày hôm sau.
Đám người Kiawe và Barton đến báo cáo nhiệm vụ và dẫn theo Kỳ Long Chủ đến đây.
Bốn quân, mười hai vương lúc xuất phát đều hoàn chỉnh trở về không thiếu một ai, không có xung đột chiến đấu, hết thảy đều rất thuận lợi.
“Bệ hạ, người tìm ta sao?” Kỳ Long Chủ hành lễ với Đỗ Địch An, vẻ mặt thấp thỏm.
Đỗ Địch An ngồi ngay ngắn trên đại điện, phất tay ra hiệu cho đám người Kiawe lui xuống. Hắn đợi đến khi chỉ còn một mình Kỳ Long Chủ ở lại trong điện mới mở miệng nói: “Lúc trước ngươi quy thuận ta, ta cũng đã buông tha Đế quốc Hỏa Long các ngươi rồi, vẫn cho ngươi xưng vương xưng đế ở biên cương bên kia. Ngươi cũng thật sự quản lý không tệ, không có nảy sinh xung đột quá lớn với Đế Đô và Liên bang. Chẳng qua, bên ngoài ngươi tỏ ra phục tùng ta nhưng sau lưng lại mưu đồ làm phản, phải chăng không thích hợp lắm?”
Kỳ Long Chủ ngây người, nói với vẻ mặt khiếp sợ: “Bệ hạ, người đang nói gì vậy? Ta một lòng một dạ trung thành với người mà!”
“Một lòng một dạ?” Đỗ Địch An nhìn xuống hắn với ánh mắt lạnh lùng: “Vương triều đã được thành lập hơn một năm. Trong khoảng thời gian này, ngươi có hay chăng chủ động đến mật tấu, tiết lộ chuyện của Diễm Ma Trùng các ngươi ra ngoài?”
Kỳ Long Chủ sững sờ, khẽ hé miệng nhưng lại không nói nên lời.
“Ta đã khoan dung cho ngươi thời gian một năm nhưng ngươi lại không biết quý trọng, ngươi có biết tội của ngươi không?” Đỗ Địch An nói khẽ.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Kỳ Long Chủ từ từ rút đi, vơi dần rồi biến thành vẻ lạnh lùng. Hắn ưỡn ngực ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Đỗ Địch An trên vương tọa bằng ánh mắt ngạo nghễ mà nói: “Bệ hạ, muốn vu oan giá họa, thiếu gì chứng cớ? Hiện nay thiên hạ thái bình, nếu ngươi muốn loại bỏ ta thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải tìm một lý do quang minh chính đại cho bản thân, điểm này ở người Trái Đất các ngươi có vẻ buồn cười hết sức!”
“Bởi vì lịch sử của người Trái Đất bọn ta đã cho bọn ta biết rằng sư xuất hữu danh mới có thể giảm bớt một số phiền toái.” Đỗ Địch An hờ hững nói: “Nếu ngươi đã nhận tội thì ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất là hãy khai ra hết mọi chuyện và mưu kế của Diễm Ma Trùng các ngươi, gia tộc Băng Ma Trùng chiếm giữ mặt trăng đã bị ta tiêu diệt, chắc hẳn tin này không thể qua mắt gián điệp của các ngươi. Ta không tin là gia tộc Diễm Ma Trùng các ngươi sẽ cam nguyện bỏ qua cơ hội thành thần.”
“Lựa chọn thứ hai thì sai?” Kỳ Long Chủ thản nhiên nói.
“Chết.” Đỗ Địch An chỉ nói một chữ.
Dường như Kỳ Long Chủ không hề ngạc nhiên, hắn thở dài nói: “Nếu đã như vậy thì ta đành phải chọn cái thứ nhất rồi..” Giọng nói hắn xen lẫn chút bất đắc dĩ, có vẻ hắn đã chấp nhận số phận nhưng khi vừa dứt lời, thân thể hắn bỗng dưng biến mất, bất chợt lao đến trước mặt Đỗ Địch An như ảo ảnh, toàn thân hắn bốc cháy hừng hực, nóng hầm hập như một quả cầu rực lửa.
Đỗ Địch An nhìn khuôn mặt dữ tợn đang tiến đến gần. Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, không hề có vẻ bất ngờ nào, hắn hờ hững nói: “Đây chính là mục đích của việc ngươi bó tay chịu trói, theo họ đến đây sao?”
Trong lúc nói chuyện, trên người hắn đã nhô lên mấy trăm đến hơn nghìn Cát Liệt màu đen, mảnh dẻ mà sắc bén, điên cuồng chém ra như gió lốc.
“Bạo!” Kỳ Long Chủ quát lên một tiếng.
Ầm!
Ngọn lửa toàn thân hắn bỗng rút lại rồi đổ sụp, bất chợt nổ tung như một quả cầu lửa rực cháy.
Dư âm mang tính hủy diệt quét sạch cả đại điện, khiến vương tọa được chế tạo từ vàng bị tan chảy ra thành chất lỏng vàng kim, có thể thấy nhiệt độ tăng cao trong chớp mắt đã đạt đến tối thiểu là hơn nghìn độ C.
Không đợi tiếng nổ lắng xuống, vô số thanh Cát Liệt đột nhiên chém ra giữa vụ nổ nóng bừng, trên Cát Liệt mang theo năng lượng hắc ám, là năng lực ma ngân chỉ có ở một loại ma vật tứ tinh huyền thoại, năng lượng hắc ám hủy diệt.
Cơn gió lốc Cát Liệt này quét đến, nhanh chóng chém tắt ngọn lửa cháy rực, chém ra trăm nghìn nhát chỉ trong một giây.
“Hửm?” Đỗ Địch An mặc giáp vảy đen chất sừng ở phía sau Cát Liệt nhìn Kỳ Long Chủ đang ở giữa ngọn lửa, nhướng mày nói: “Ngươi cũng đã gắn động cơ Hiền giả ư? Đây chính là sức mạnh mà ngươi dám dùng để ám sát khiêu khiến ta sao?”
“Đi chết đi!” Đáp lại Đỗ Địch An chính là tiếng rống giận của Kỳ Long Chủ. Râu tóc hắn dựng đứng, vẻ mặt đầy phẫn nộ nhưng ánh mắt lại có chút kinh hãi, không ngờ chiêu thức mà mình đã ấp ủ rất lâu thế mà lại bị Đỗ Địch An hóa giải dễ dàng, không hề bị thương tổn chút nào.