Chương 1726 Mười năm
Đỗ Địch An ngẩng đầu liếc nhìn nàng, khẽ cười nói: “Không cần đâu, ngươi không cảm thấy nhàm chán hả? Ngươi có thể rời khỏi Vương Đô, đi dạo chơi trong Tường Lớn khác, các Tường Lớn khác có có văn hóa đặc sắc khác nhau, cũng có những điều thú vị khác nhau nữa.”
Oa Thần chu môi nói: “Nhưng ta đã chơi chán mấy thứ này rồi, những trò chơi đánh cuộc đó, liếc mắt một cái là có thể biết tỏng rồi, cơ bản là không thể làm ta nghiện được, mấy thứ điện ảnh và tiểu thuyết giải trí kia, ta xem mấy bộ thì chỉ biết đại khái tư tưởng cốt lõi và dàn ý truyện, ta cũng có thể tự viết được, chỉ có chiến đấu mới thú vị nhất, muôn vàn biến hóa, kẻ địch luôn luôn có những phương thức mới lạ và khác nhau.”
Đỗ Địch An sờ sờ trán, cười khổ nói: “Nhưng chiến đấu cũng là nguy hiểm nhất.”
“Mẹ, không phải ngươi nói ta là thần sao, trên đời này hẳn là không có cái gì có thể thương tổn được ta, chỉ cần ngươi cần, ta có thể giúp ngươi giết sạch tất cả động vật biển!” Oa Thần lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, đôi mắt cười híp lại, có chút gian xảo.
Đỗ Địch An lắc đầu nói: “Không thể giết sạch động vật biển được, nên giữ lại chúng nó thì tốt hơn.”
“Không giết hết được? Vậy thì tại sao bọn người chú Kiawe muốn đi săn bắt động vật biển vậy?” Oa Thần ngẩn người, nghi ngờ nói.
Đỗ Địch An vẫy tay ra hiệu với nàng, khi nàng lại gần, hắn đưa tay sờ sờ đầu nàng, nói: “Nếu như săn bắt hết động vật biển, thì những đoàn đi săn Vực Sâu với sức mạnh mạnh mẽ, bọn họ cả ngày phải làm sao, bọn họ không thể trở về nhà thêu hoa được, phải để cho bọn họ có chút việc làm chứ.”
Oa Thần chợt hiểu ra, vẻ mặt với biểu cảm “Ồ”, tựa như đã hiểu, nói: “Thì ra mẹ luôn không cho ta đi săn bắt động vật biển là bởi vì muốn giữ cho bọn họ hả, ngươi sợ địa cầu quá êm ả, bọn họ nội loạn phân tranh đúng không, ta biết rồi.”
“Thật ngoan”, Đỗ Địch An mỉm cười.
Ngược lại Oa Thần vừa hiếu kỳ nói: “Mẹ, nếu như ngươi lo lắng trái đất trở lại bình yên, một số người sẽ không có việc gì để làm và bắt đầu tranh chấp, vậy tại sao không đặt cho bọn hắn một mục tiêu lớn hơn, chẳng hạn như chinh phục bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu chúng ta, vũ trụ rộng lớn như vậy, chắc chắn là không chỉ có sinh mệnh của Hoang Thần và Ma Trùng, chinh phục chúng nó chẳng phải là thú vị hơn sao?”
Ánh mắt của Đỗ Địch An khẽ nhúc nhích, cúi đầu thở dài nói: “Chinh phục sao trời là một bước đi sớm hay muộn trong tương lai, nhưng trước mắt chúng ta phải phá giải được cách làm xác sống.”
“Ồ, ta biết rồi, mẹ muốn ta an an ổn ổn ở trên địa cầu mà hồi sinh vị tiểu thư Helisha kia, sau đó sẽ cùng với nàng chinh phục sao trời có phải không?” Oa Thần cười hì hì nói.
Đỗ Địch An gõ nhẹ lên đầu nàng: “Ngươi thông minh lắm.”
Oa Thần lè lưỡi nói: “Nếu không có việc gì thì ta đi trước đây.”
“Nếu ngươi thật sự nhàn rỗi đi tán gẫu, thì đi săn bắt vài con động vật biển chơi đùa cũng được, nhưng phải chú ý giữ gìn môi trường, đừng tiêu diệt quá nhiều”, Đỗ Địch An suy nghĩ một chút rồi nói.
Đôi mắt của Oa Thần sáng lên, cười hì hì nói: “Không biết bọn người chú Kiawe đang chiến đấu với động vật biển ở tiền tuyến nghe được lời này của mẹ sẽ có cảm tưởng gì đây?”
Đỗ Địch An cười mắng một tiếng, đuổi nàng đi.
Thời đại săn bắn hải dương vẫn nhiệt huyết như cũ, hàng loạt thành phố biên phòng đã được xây dựng ở các khu vực vùng duyên hải, hàng ngày ở cửa biển đều có các nhóm Người Mạo Hiểm đến từ lục địa, ngồi trên con tàu lớn, hướng về biển cả và săn bắt ma vật.
Trung tâm của nhân loại đã chuyển từ đất liền sang hải dương, các tin tức liên quan thường xuyên được cung cấp, chẳng hạn như một nhân vật lớn nào đó đang săn bắt ma vật hải dương cấp cao nhất, hoặc một viện nghiên cứu chiết xuất ra tinh hoa sinh mệnh hữu ích từ trong cơ thể ma vật hải dương, đóng góp vào ngành điều trị.
Mọi người đang dần thích ứng với thời đại này, từ môi trường khép kín cuộn mình bên trong Tường Lớn sau thảm họa, sợ hãi với bên ngoài Tường, thì giờ đây đã có thể thản nhiên ngắm cảnh đất liền, mặc dù vùng biển cũng sâu không lường được, nhưng đã không còn mang đến nỗi sợ hãi cho nhân loại nữa, mà trái lại nó khiến con người ta tràn đầy những động lực mới và thám hiểm.
Dưới mệnh mệnh của Đỗ Địch An, trong vương triều nhanh chóng thành lập một tôn giáo, cũng là quốc giáo và truyền bá tín ngưỡng.
Phía sau giáo đình là hoàng mệnh, tiến thêm một bước nữa là kiểm soát dân chúng về mặt tư tưởng, như vậy càng dễ dàng quản lý hơn.
Sau khi vương triều ngày càng ổn định, Đỗ Địch An dần buông lỏng quyền lực, giao cho cha mẹ và chị của mình quản lý, còn bản thân thì ngày qua ngày đều toàn tâm tập trung tinh thần vào trong thí nghiệm.
Trong nháy mắt, nhoáng cái đã mười năm trôi qua.
Đỗ Địch An từ một người hai bốn hai lăm tuổi, bây giờ đã giống một người đàn ông trung niên, quanh năm đều chìm đắm trong phòng thí nghiệm, khiến hắn bỏ bê cách ăn mặc của chính mình, từ một thanh niên đẹp trai đến một người đàn ông trung niên để râu, khuôn mặt lạnh lùng như được khắc bởi băng ngày càng lạnh, uy áp giữa hai lông mày trở nên mạnh mẽ hơn, tuổi trẻ và khí lực trên người hoàn toàn rút đi, chỉ còn lại bình tĩnh, kiềm chế và bình tĩnh.