Chương 1727 Tai họa ngầm
Đang là mùa mưa.
Bầu trời phủ đầy bụi hạt nhân với màu xám xịt, mưa phùn rả rích, ngoại trừ Hành Tẩu Giả Vực Sâu mạnh mẽ không quan tâm đến trận mưa tai họa có chứa phóng xạ, thì những Người Mạo Hiểm khác đều cuộn mình ở cứ điểm, hoặc mặc quần áo bảo hộ toàn thân đặc chế, tìm kiếm con mồi ở trong mưa.
Các quý tộc tiếp đãi bạn bè trong phòng lớn ấm cúng, có lò sưởi, thời tiết này không thích hợp để ra ngoài, chỉ thích hợp nhất cho các buổi yến tiệc.
Trong phòng thí nghiệm phía sau Đế cung, Đỗ Địch An mặc áo choàng lông màu tuyết trắng, ngồi trước bàn làm việc, chăm chú xem xét tài liệu trong tay, có lẽ là do nhíu mày quá lâu, mà vùng giữa đôi lông mày đã có những nếp nhăn mờ nhạt.
Mưa rơi rả rích ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn có sấm chớp xẹt qua, chẳng biết hắn đã đặt tài liệu trong tay xuống lúc nào, hắn ngồi trước bàn làm việc, im lặng như thường, như một pho tượng điêu khắc lạnh băng.
Mười năm qua, tiến triển của thí nghiệm vẫn không tìm thấy hy vọng.
Hơn nữa trong mười năm này, hắn đã tìm kiếm mọi ngóc ngách của lục địa, lưới giám sát đã phủ khắp mọi nơi ở lục địa, nhưng vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của Helisha.
Điều này có nghĩa là nàng có thể đã rời khỏi lục địa này.
Cũng có thể là... Đã chết.
“Thần không gì là không làm được, tại sao không thể nghịch chuyển thời gian?” Đỗ Địch An cau chặt lông mày, mười năm qua, ngoài việc nghiên cứu xác sống, hắn còn đang nghiên cứu bí ẩn trở thành thần, Oa Thần sinh ra là chuyện ngoài ý muốn, chỉ có kết quả nhưng không có phương pháp, mà hắn thí nghiệm trên Hoang Thần và Ma Trùng, tiếp tục tìm ra một phương pháp hoàn chỉnh, chỉ có điều tiến triển vẫn quá chậm, ngay cả khi Oa Thần luôn có thể phối hợp với hắn, cũng rất khó để tìm ra những bí mật sâu bên trong.
Thùng Thùng!
Có tiếng gõ cửa bên ngoài thư phòng.
Đỗ Địch An đã biết là ai, hắn hoàn hồn từ trong suy nghĩ, nhíu mày nói: “Vào đi.”
Aurora mặc một chiếc váy màu đen bước vào, váy có họa tiết gợn sóng màu trắng, nàng đến trước bàn làm việc của Đỗ Địch An, trong mắt có vài phần ưu phiền, nói: “Bệ hạ, đã lâu rồi ngươi không tới Quốc Hội, ngươi không đi xem một chút sao?”
“Không có gì để xem cả, hiện tại tất cả đều bình yên vô sự, mặc dù ma vật hải vực cũng có chút uy hiếp, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết”, Đỗ Địch An thản nhiên nói.
Aurora nhìn hắn một lúc, do dự một chút rồi nói: “Tuy rằng nhìn bên ngoài thì thái bình, nhưng nội bộ thì không chắc, đã rất lâu rồi ngươi không xuất hiện trước mặt mọi người, gần đây Oa Thần không biết đã đi đâu chơi rồi, ta lo lắng có chuyện xảy ra.”
“Nội bộ? Thế nào, chẳng lẽ có người trêu chọc ngươi, hay là chồng của ngươi?” Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, thay đổi lớn nhất trong mười năm qua là những người đi theo hắn trước kia đều đã có gia đình, Neuss tìm được nữ nhân mình yêu thích trong Tường Lớn, Kiawe háo sắc lại trái ôm phải ấp, mấy trăm phi tần, đại đa số đều là tiểu thư quý tộc, dáng vẻ thướt tha, tướng mạo xinh đẹp, tao nhã.
Đệ tử Edward của hắn, người xuất sắc trong lĩnh vực nghiên cứu, được bao nhiêu oanh oanh yến yến vây quanh.
Barton, Zach và Macon chắc chắn cũng đều có người thuộc về mình.
Bao gồm cả Aurora trước mặt hắn, từ một cô gái nhỏ hơn mười tuổi thuở nào, bây giờ đã trở thành một thiếu phụ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cũng đã sinh được hai đứa con rồi.
Nghe được những lời này của Đỗ Địch An, Aurora khẽ cắn môi, nàng đã không còn là cô gái đơn thuần, ngây thơ và tràn đầy sự thù hận nữa, mười năm chìm đắm trong vòng xoáy quyền lực ở Đế quốc, cho dù có không thích những chuyện đấu đá nhau thì ít nhiều gì nàng cũng hiểu, cho nên sau khi nghe Đỗ Địch An nói, nàng cũng lấy hết can đảm phải nói ra, suýt chút nữa đã phải kìm nén lại.
Nàng hiểu rõ, ở trong mắt Đỗ Địch An nàng cũng giống như bọn người Kiawe, bây giờ đều là thần tử.
Cho dù đã từng là người thân cận nhất với Đỗ Địch An, thì bây giờ bọn họ cũng cần phải làm việc theo luật của quốc gia, nếu không ở phía dưới sẽ trở thành một mớ hỗn độn.
“Bệ hạ…”, Aurora chỉ cảm thấy chua xót nói: “Đã lâu rồi ngươi không xuất hiện, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thử vương triều bây giờ đã phát triển ra sao rồi sao?”
Đỗ Địch An lắc đầu nói: “Không có gì để xem, tình huống tổng thể ta đã biết rồi, ngươi ấp úng như vậy rốt cuộc là muốn nói gì?”
Aurora khẽ mở miệng, trong đầu chợt lóe lên hai khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, tim khẽ giật thót, ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu nói: “Không có chuyện gì, bệ hạ, ta tới đây là để bẩm báo với ngươi chuyện về Viện Nghiên cứu động vật biển, bọn họ đã chế tạo được một loại thuốc làm cho động vật biển biến chất, có thể tiến hành sản xuất hàng loạt cho tất cả các động vật biển bị săn bắt từ trước đến nay.”
“Ta biết rồi”, Đỗ Địch An nói: “Loại chuyện thuộc về đại sự quốc gia, có thể nói ở Quốc hội, không cần thiết phải đến nói với ta đâu.”
Aurora cúi đầu nói: “Vâng”, nói xong, nàng lại đứng một hồi, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng cũng không nói gì, chậm rãi ra khỏi thư phòng.
Đỗ Địch An không nhìn nữa, tiếp tục cầm lấy một tập tài liệu thí nghiệm khác lên xem xét, vừa xem được một nửa, thì đột nhiên dừng lại, tự lẩm bẩm một mình: “Nàng muốn ám chỉ với ta cái gì đây? Để ta đến Quốc hội? Chẳng lẽ bên kia xảy ra chuyện gì rồi?”