← Quay lại trang sách

Chương 1728 Tai họa ngầm (2)

Nghĩ đến đây hắn cảm thấy khó hiểu, mặc dù đã lâu không chú ý đến việc quốc gia vương triều, nhưng hắn biết phần lớn chuyện xảy ra bên ngoài qua kênh tình báo của chính mình, quốc gia an bình, lãnh thổ ngày càng mở rộng, ma vật lục địa đều bị đuổi đi hoàn toàn, những chủng loại còn lại thì được nuôi nhốt trong vòng, giống như các vườn thú thời xưa, hình thành nên thiên đường săn bắt đặc biệt.

Ngoại trừ những ma vật hải vực vẫn chiếm sự chú ý của mọi người, căn bản không có chuyện lớn nào đáng để hắn chú ý.

“Nàng do dự như vậy, là do bị ức hiếp hay là muốn nói gì đó, là chuyện của bọn người Patton cho nên không tiện mở miệng?” ánh mắt của Đỗ Địch An lộ ra vẻ suy tư, một lúc sau, hắn gọi thị vệ ở bên ngoài đến, để cho bọn họ thông báo cho cha mẹ hắn, ngày mai hắn muốn tham gia Quốc hội.

Không lâu sau khi truyền lệnh, cha mẹ hắn đột nhiên chạy lại đây, hỏi thăm Đỗ Địch An.

“Con trai, cuối cùng ngươi cũng buông bỏ mấy thí nghiệm này, để chăm lo cho đất nước rồi đúng không?” người mẹ vui mừng nhìn hắn.

Đỗ Địch An liếc nhìn bọn họ, nghĩ đến lời nói của Aurora, liền hỏi: “Mẹ, gần đây có người nào hống hách, tự mình kết đảng không?”

Người mẹ kinh ngạc: “Sao ngươi lại hỏi vậy, ngươi đã nghe ai nói cái gì rồi phải không, chuyện một mình kết đảng chính là tội lớn, ai dám làm như vậy, ngươi chính là Á Thần duy nhất của toàn bộ thế giới bây giờ, vị Oa Thần kia vừa che chở cho ngươi, ai dám tự mình kết đảng, đây không phải là muốn mưu phản sao?”

Đỗ Địch An gật đầu nói: “Điều này cũng đúng, nhưng e rằng những người này hoạt động bí mật, mục đích không phải vì ngai vàng, mà là muốn địa vị của mình cao hơn một chút, cuộc sống tốt hơn một chút.”

Người mẹ suy nghĩ một chút, nói: “Cũng có lý, ta và cha ngươi sẽ đi điều tra chuyện này.”

“Thế còn thí nghiệm, gần đây có tiến triển gì không?” lúc này người cha bên cạnh mới mở miệng hỏi.

Đỗ Địch An nghe vậy thì thở dài, lắc đầu.

“Cả ngày ngươi ở chỗ này làm thí nghiệm, suy nghĩ của ngươi có thể bị tắc, đúng lúc ngày mai chính là lễ cầu trời, chúng ta đã chuẩn bị một đàn tế đặc biệt, có thể loại bỏ một phần bụi hạt nhân, ngươi có muốn đến xem thử không?” người cha cười nói.

“Đúng vậy, đi ra ngoài giải sầu cho khuây khỏa, không thể suốt ngày cứ buồn bực được, chị của ngươi cũng chuẩn bị cho ngươi điều bất ngờ đấy”, người mẹ phụ họa theo nói.

Đỗ Địch An liếc nhìn bọn họ, khẽ gật đầu nói: “Được rồi, vậy thì ra ngoài đi dạo”, nói xong thì đứng dậy, một nhà ba người cùng ra khỏi thư phòng, ra ngoài Đế cung.

Khi ba người bước ra khỏi Đế cung, mưa dầm liên tục cũng ngừng lại.

Mưa tạnh, nhưng mây đen vẫn còn.

Trên hành lang dài của cung đình, người cha đi phía trước dẫn đường, người mẹ thì sánh bước cùng Đỗ Địch An, kể những câu chuyện thú vị của vương hầu quý tước, bất giác đã đi đến cửa cung, xe ngựa đã ở đây từ lâu.

Với thực lực hiện tại của Đỗ Địch An, từ lâu chuyện cưỡi xe ngựa đối với hắn đã không phải vì đi gấp rút, mà là điệu bộ của sự hưu nhàn.

Tám con ngựa Lôi Giác Long kéo một cỗ xe xa hoa, đi băng băng trên đường lớn rộng rãi, người hầu đi ngang qua đều biết, đây là xa giá của Đế Vương.

“Con trai, ngươi cả ngày đều làm thí nghiệm, tuổi của ngươi cũng đã không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ cả đời này không cưới cô nương nào sao?” trong xe ngựa, người mẹ lôi kéo Đỗ Địch An nói đến chuyện cưới xin.

Đỗ Địch An không khỏi cười khổ, cho dù là Đế Vương thì cũng vẫn bị giục hôn thôi, có lẽ ở trong mắt mỗi bậc cha mẹ, chuyện cưới xin của con cái luôn là việc lớn hàng đầu, hắn không hề bất mãn, trái lại còn cảm thấy ấm áp, hắn lắc đầu nói: “Mẹ, các ngươi cũng biết đấy, nếu không phải nàng thì ta cũng sẽ không phải là ta của ngày hôm nay. Trước kia, khi ta mới đi ra từ trong kho đông lạnh, cơ thể suy yếu đến tột cùng, ngày đó lại mưa lớn, nếu không gặp được nàng, có thể là ta đã bị mưa dầm chết rồi.”

Chuyện này trước đây nghe có vẻ buồn cười, nhưng ở đây là chuyện hết sức bình thường, cảm mạo sẽ không xảy ra, nhưng bị dính mưa đến cảm mạo, thì rất có thể gây ra mối nguy hiểm đến tính mạng cho một người bình thường kém may mắn.

Thế nhưng, bây giờ vương triều đã có tài nguyên thống nhất, tiêu chuẩn điều trị của Liên bang rất mạnh, điều này sẽ không xảy ra ở hầu hết các thành phố phồn thịnh, ngoại trừ các khu ổ chuột.

“Nàng đã cứu ta không chỉ một lần, gia tộc của nàng từ bỏ nàng, tước bỏ thân phận thánh nữ của nàng, lại vì ta mà bị Thi Vương cắn bị thương, nếu như ta không tìm đến nàng, trên đời này cũng sẽ không còn ai quan tâm, có một người như vậy đã từng tồn tại”, Đỗ Địch An vỗ về tay mẹ, nói.

“Ai! Ta biết người ta đã có ơn cứu mạng ngươi, nhưng ngươi đền ơn cũng không thể làm chậm trễ chuyện đại sự của mình được!”

Người cha ở bên cũng xen vào cười nói: “Mẹ ngươi suốt ngày nhắc muốn bế cháu trai đấy.”

Đỗ Địch An khẽ nói: “Nếu muốn cháu trai, các ngươi có thể coi Oa Thần như cháu gái của mình, nàng là đứa nhỏ của ta.”

“Vớ vẩn!'“, người mẹ nói một cách giận dữ: “Chúng ta không muốn đứa bé lớn như vậy, chúng ta muốn có một đứa bé ôm ở trong tay, hơn nữa, Oa Thần chính là thần, chúng ta nào dám thật sự xem nàng là đứa nhỏ chứ, ngươi cũng để cho nàng quá tùy hứng rồi, ngộ nhỡ chọc giận người ta, trên đời này không ai có thể ngăn cản nàng đâu.”