Chương 1729 Giết người thân
Đỗ Địch An cười nói: “Oa Thần sẽ không tức giận đâu, nàng cũng rất ngoan mà.”
“Ngươi đó!” người mẹ trợn mắt nhìn hắn nói: “Chị của ngươi cũng sắp nói chuyện cưới xin rồi, ngươi cũng phải nhanh lên cho ta.”
“Vâng, đúng là phải vậy…”, Đỗ Địch An cười cười.
Người cha nói: “Bây giờ thiên hạ thái bình, dấu vết của Hoang Thần và Ma Trùng đều đã biến mất, có lẽ vị Ma Đế trước kia chắc chắn cũng đã rời khỏi địa cầu rồi, trước kia có người đã nhìn thấy một tia sáng xuyên qua bầu trời Nam Hải, có lẽ đó là vị Ma Đế kia tìm thấy một phi thuyền bị chôn vùi trong lòng đất để rời khỏi địa cầu, cũng không biết bộ tộc Hoang Thần có bị tiêu diệt hoàn toàn hay chưa, liệu nó có ngóc đầu trở lại hay không.”
“Cha không cần phải lo lắng đâu, theo tài liệu ta có được từ phi thuyền Hoang Thần, thì số lượng bộ tộc Hoang Thần rất ít ỏi, năm đó cuối thời chiến tranh đã tổn hại không ít, bây giờ có lẽ chỉ còn sót lại một ít tàn binh, đợi sau này ta có thời gian, ta nhất định sẽ tiêu diệt chúng nó”, Đỗ Địch An mỉm cười nói.
“Hoang Thần và Ma Trùng nhất định phải bị tiêu diệt hoàn toàn, nếu không trong tương lai chúng nó sẽ lẻn vào hệ mặt trời, đánh lén địa cầu trong vũ trụ, tất cả chúng ta sẽ xong đời”, ánh mắt của người cha lộ ra vẻ ngưng trọng.
Đỗ Địch An gật đầu nói: “Từ góc độ khoa học kỹ thuật của phi thuyền của chúng nó có thể thấy, muốn qua được kiểm tra đo lường của mặt trăng đánh lén địa cầu ở cự ly xa, tạm thời là không có khả năng, ước chừng ít nhất cũng phải mất trăm năm phát triển nữa mới làm được, mười năm tiếp theo, ta và Oa Thần sẽ đích thân đi một chuyến, sớm tiêu diệt hết chúng nó.”
“Vẫn chưa muộn, nếu ngươi đã quyết định đi, tại sao ngươi không đi sớm?” người mẹ ở bên cạnh không nhịn được hỏi.
Đỗ Địch An lắc đầu nói: “Hành trình này là đường xá xa xôi, ít nhất cũng phải mất vài năm, ta muốn tìm được nàng càng sớm càng tốt, cũng phải phá giải virus xác sống đã, chậm trễ một ngày là ít hy vọng hơn một chút.”
“Con trai, chuyện này liên quan đến sự sống còn của tất cả sinh mệnh trên toàn tinh cầu, không phải là trò đùa trẻ con đâu!”
Ánh mắt của Đỗ Địch An dừng lại trên mặt hắn trong chốc lát, mới dời mắt nói: “Cả tinh cầu có liên quan gì đến ta chứ, người chết có thể sống lại, sinh không được ta có thể làm sống lại.”
“Chuyện này...” hai người liếc nhìn nhau, đều sững sờ.
Một lát sau, xe ngựa dừng lại ở một quảng trường đông đúc, phía xa xa trên quảng trường dựng lên một pho tượng điêu khắc vĩ đại, chính là dáng vẻ của Đỗ Địch An.
Giữa quảng trường có một đàn tế đầu rồng, giống như một đầu rồng nhô lên khỏi mặt đất, nhìn lên trời, trông khá kỳ vĩ.
“Chính là cái này”, người mẹ vén rèm xe lên, nhìn thoáng qua bên ngoài, ưu nhã nở nụ cười, quay sang nói với Đỗ Địch An: “Chị của ngươi đã đợi lâu rồi, chúng ta xuống đi.”
Ba người bước xuống từ trên xe ngựa, quý tộc và phú hào tản bộ xung quanh nhìn thấy xa giá của Đế Vương thì đã bé tránh trước, tràn đầy hứng thú, hiếu kỳ mà xích lại nhìn, muốn nhìn thấy dáng vẻ của người thống trị thế giới.
Đỗ Địch An nhanh chóng cảm nhận được khí tức của chị mình, ở bên cạnh quảng trường, đang dùng trà trong một tửu lâu, tửu lâu này có danh tiếng hàng đầu ở Vương thành, có không ít tiểu thư nhà quý tộc, quan to đến đây ăn cơm đều phải xếp hàng, hẹn trước.
Khi hắn cảm nhận được chị của mình, hình như chị cũng cảm nhận được hắn và tiến về phía hắn.
Chẳng mấy chốc, Đỗ Địch An đã nhìn thấy một thiếu nữ trẻ trung tràn đầy sức sống, cầm theo một hộp đồ ăn nhẹ trên tay, bước nhanh ra khỏi đám đông.
“Cha, mẹ”, Đỗ Địch An thoải mái bước đi, nhanh chóng đến chỗ ba người bọn họ, đám người xung quanh chen chúc nhau, nhưng gần chỗ ba người đứng có một không gian rộng lớn, những người vốn đang dạo phố cũng đều dừng lại nhìn về phía bên này.
“Đệ đệ”, Đỗ An Ny nhìn thấy Đỗ Địch An ở phía trước, nàng cười nói: “Nhìn xem ta mang cho ngươi món ngon gì này, đây là món tôm hùm bao ngon nhất Hương Mãn Lâu, mau nếm thử xem.”
Nói xong, đưa hộp thức ăn nhỏ trong tay cho Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, mở nắp ra, một mùi thơm thoang thoảng phả vào mặt, bên trong là năm chiếc bánh bao được chạm khắc tinh xảo, chỉ cần ngửi mùi là hắn đã ngửi thấy nguyên liệu bên trong rồi, hắn định giơ tay lấy một cái để nếm thử, đột nhiên một âm thanh xé gió vang lên.
Bành!
Phía dưới hộp thức ăn chợt bắn ra một lưỡi đao Cát Liệt, đâm thẳng vào ngực Đỗ Địch An.
Cùng lúc đó, hai luồng khí lạnh rùng mình đánh vào lưng, xuyên qua lớp quần áo sau lưng, cắm vào trong da thịt, nhưng ngay khi cảm giác đau đớn xuất hiện, theo bản năng, bên trong cơ thể hắn cứng lại nhiều lớp áo giáp sừng cực kỳ cứng rắn, để chặn các vật sắc nhọn.
Sự thay đổi này rất đột ngột và nhanh chóng!
Khuôn mặt đang tươi cười của Đỗ An Ny trước mặt Đỗ Địch An đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
“Bánh bao này không tồi”, Đỗ Địch An làm như không để ý đến vật sắc nhọn trên người, vẫn cầm lấy bánh bao trong hộp thức ăn lên, ngay sau đó, một loạt lưỡi đao Cát Liệt xung quanh người chợt phóng ra, quanh người đột nhiên truyền ra, lưỡi đao Cát Liệt xung quanh eo hắn dài ra, hướng nanh vuốt ra ngoài, ngay lập tức dồn ép Đỗ An Ny ở trước mặt và cha mẹ ở phía sau, lúc này hắn cũng cho bánh bao vào trong miệng và nhẹ nhàng nhai nuốt.