Chương 1733 Phản sát (2)
Đám đông Vương giả dùng ra bản lĩnh điêu luyện của mình, trong không khí bạo ngược các loại năng lượng, mặt đất dưới quảng trường nứt ra, các tòa nhà của khu phố thương mại xung quanh sụp đổ, những phú hào và quý tộc hoảng loạn chạy trốn bị nhiệt độ cao quét ra thiêu sống, có người bị sấm sét đang du ngoạn tràn ngập trong không khí đánh trúng, đánh thành tro tàn, không còn lưu lại thứ gì.
Ngọn lửa hừng hực nhuộm đỏ cả bầu trời, sấm sét vờn quanh, khí độc màu xanh biếc tản ra giữa không trung, phảng phất như một cảnh tượng của tận thế.
Dưới sự ra tay toàn lực của đám đông Vương giả, toàn bộ Vương thành đều bị ảnh hưởng, tử vong vô số.
Vèo!
Vèo!
Từng vị Vương giả công kích cận chiến có năng lực chiến đấu phi phàm xông về phía Đỗ Địch An, có người hóa thân thành dáng vẻ nửa người nửa rồng, có người giống ác ma cánh dơi, có người toàn thân bao trùm lớp vảy bén nhọn, giờ phút này đồng loạt xông lên, từ các góc độ xảo quyệt lao đến gần Đỗ Địch An.
Biểu cảm của Đỗ Địch An không có chút dao động nào, cả người phình lớn giống như hình cầu, từ các chỗ trên thân thể ma hóa ra lưỡi dao Cát Liệt, mỗi một cái đều dài mấy chục thước, giống như bắn ra ngoài, cơ hồ không hề có góc chết.
Vương giả chuẩn bị tới gần đã được chứng kiến sự khủng khiếp của Cát Liệt này, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau, giờ phút này Đỗ Địch An giống như một con nhím lớn, làm cho người ta không ra tay được, mà những công kích năng lượng hóa rơi vào trên người Đỗ Địch An, tất cả đều biến mất, bặt vô âm tín như đá chìm biển rộng, tất cả năng lực đều bị đồng hóa hấp thu, trở thành năng lượng của thân thể hắn.
Vèo!
Cát Liệt cả người Đỗ Địch An bỗng nhiên trở nên mềm mại, giống như rong biển phấp phới, bỗng nhiên quét ngang bay ra, lập tức đánh trúng hơn mười vị Vương giả không kịp né tránh, có người bị chém thẳng vào lưng, có thân thể biến thành người lửa, nhưng sau khi bị Cát Liệt chém trúng, vẫn như cũ bị chém đứt, vả lại chỗ miệng vết thương biến thành ngọn lửa màu đen, giống như một cái miệng ác ma đang gặm nhấm
Bịch!
Một trong những Vương giả bị đâm thủng ngực và ngã xuống trước mặt Đỗ Địch An.
Hắn liếc mắt một cái, lập tức vung Cát Liệt đâm tới, chuẩn bị đánh chết hắn.
Nhưng đúng lúc này, khôi giáp trên đầu vị Vương giả rơi xuống, lăn sang một bên, lộ ra khuôn mặt bên trong.
Cát Liệt đang đâm xuống, đột nhiên dừng lại.
“Patton?”
Đỗ Địch An kinh ngạc nhìn khuôn mặt ở sau áo giáp, đầu óc nhanh chóng rơi vào một khoảng trống rỗng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn liền khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lướt qua đám đông Vương giả xung quanh, Cát Liệt bỗng nhiên bay múa, phía trước mỗi Cát Liệt có một lỗ nhỏ, bên trong có tơ trắng kéo dài ra, giống như mạng nhện được vung ra, dính vào trên người đám Vương giả, tơ trắng dính chặt, trong lúc nhất thời có không ít Vương giả đã bị vây khốn, khó có thể thoát được.
“Tại sao vậy?”
Một Cát Liệt bao trùm năng lượng hắc ám hủy diệt giương đến trước ngực của Patton, biểu cảm của Đỗ Địch An ở trong bóng tối trở nên mơ hồ, nhìn không rõ lắm, chỉ có giọng nói trầm thấp truyền ra, vẫn là vấn đề như vậy.
Dường như Patton cũng không nghĩ tới mũ giáp đang che đậy mình sẽ rơi xuống, ngây người một lát mới phản ứng lại, sắc mặt phức tạp, suy sụp nói: “Địch An, là ta có lỗi với ngươi, ngươi giết ta đi.”
“Tại sao lại phản bội ta?” Giọng nói của Đỗ Địch An vẫn trầm thấp như cũ nghe không ra buồn giận thế nào, “Là ta bạc đãi các ngươi, hay ta đã làm điều gì đó có lỗi với ngươi? Ta mang ngươi từ cô nhi viện ra ngoài, ngươi từng nói sẽ dùng sinh mệnh để báo đáp ta, bây giờ, ta cho ngươi trở thành quân Vương trên vạn người, quyền thế ngập trời, danh chấn thiên hạ, trên đời này có mấy người không biết đến ngươi? n tình như vậy, ta chưa bao giờ yêu cầu các ngươi báo đáp ta, nhưng vì cái gì, các ngươi lại phản bội ta?”
Patton cắn chặt răng, siết chặt ngón tay, dưới những lời chất vấn của Đỗ Địch An, mặt hắn khẽ co giật, tràn ngập hổ thẹn, thống khổ, còn có một loại bi thương tuyệt vọng, nói: “Địch An, là ta có lỗi với ngươi, ta không bằng cầm thú, ngươi giết ta đi!”
“Tại sao vậy?” Đỗ Địch An lần nữa đặt câu hỏi, vẫn là ba chữ kia.
Hốc mắt Patton khẽ ửng đỏ, nước mắt theo hai khóe mắt chảy ra, trượt xuống thái dương, dính ướt đầu tóc, rơi vào đá vụn trên mặt đất, đột nhiên hắn giơ tay che mắt, khóc tấm tức.
“Tại sao?” Đỗ Địch An ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi, nhưng trong nhãn cầu đã phủ đầy tơ máu, nhìn thẳng về cha mẹ phía trước.
Đám đông Vương giả vung quanh giãy dụa trong mạng nhện, đã tránh thoát ra nhưng không dám mạo hiểm một mình tiến lên công kích, chỉ có thể đi giải cứu các Vương giả khác đang bị mạng nhện quấn quanh, nhưng mà chất liệu của mạng nhện này cực kỳ đặc biệt, hơn nữa còn biến hóa liên tục, cho dù là Vương giả có thủ đoạn đặc thù, cũng rất khó thoát được, điều này làm cho đám Vương giả vừa chấn động vừa sợ hãi, không nghĩ tới Đỗ Địch An tùy tiện ra tay một chút, đã có thể lần nữa chế phục bọn họ, sự chênh lệch lực lượng giữa hai bên lớn đến mức làm cho bọn họ sợ hãi.
“Tại sao ư?” Người mẹ lạnh lùng nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, nói: “Ngươi là Thần, còn bọn ta chỉ là những người phàm trần, ngươi sẽ sống mãi không chết, nhưng bọn ta cuối cùng cũng sẽ chết! Ngươi chưa bao giờ chịu đem bí mật thành Thần chia sẻ cho bọn ta, ngươi căn bản không có ý định để cho bọn ta cùng thành Thần, bởi vì một khi tất cả mọi người đều là Thần, thì có thể uy hiếp đến ngươi, ngươi cũng không cách nào áp đảo mọi người!”