← Quay lại trang sách

Chương 1734 Sống mãi

“Cho nên, chỉ có khi ngươi chết đi, bọn ta mới có thể tiếp tục sống sót, vĩnh viễn sống sót!”

Khóe miệng Đỗ Địch An hơi giật giật, đờ đẫn nói: “Vì vậy, các ngươi là vì cuộc sống vĩnh hằng sao?”

“Bọn ta đã sớm biết, ngươi có năng lực biết được quá khứ của mình, nói như vậy ngươi sớm đã biết ngươi không phải là con ruột của bọn ta, chỉ là loại nhân tạo do bọn ta chế tạo ra.” Người cha nghiêm túc nói: “Mục đích bọn ta tạo ra ngươi, ngươi còn nhớ không, là để giải quyết vấn đề y tế chữa bệnh của con người, là để tăng tuổi thọ của con người, là để sống lâu hơn!”

“Chỉ cần thành Thần, thì sẽ trường sinh bất diệt!”

Đỗ Địch An nghe được những lời này thì trở nên im lặng, một lát sau mới nói: “Nói như vậy, các ngươi cũng giống như Ma Trùng và Hoang Thần, đều đang đi tìm cái trường sinh bất diệt, trường sinh bất tử, vì cái này, thậm chí các ngươi có thể giết ta, phải không?”

“Đúng vậy.”

“Nếu ngươi sớm chia sẻ bí mật thành Thần ra, bọn ta cũng sẽ không làm thế với ngươi.”

Đỗ Địch An chợt mỉm cười nhẹ nhàng, lẩm bẩm: “Ta làm cho các ngươi sống lại, các ngươi lại muốn ta chết đi, đúng vậy, các ngươi không phải là cha mẹ của ta, căn bản cũng không phải, lúc trước chế tạo ra ta đã là sai lầm, nhất định là như vậy...”

Nghe hắn nói, sắc mặt của người cha cũng đồng thời thay đổi, vừa là tức giận vừa là sợ hãi.

“Patton, còn ngươi, ngươi cũng vì trường sinh sao?” Đỗ Địch An nhìn Patton dưới chân, mỉm cười nhẹ nhàng.

Patton lau khô nước mắt, nhìn Đỗ Địch An, cắn răng nói: “Địch An, ta xin lỗi ngươi, nếu ta không ra tay, vợ ta, con ta, sẽ mất mạng! Ngươi giết ta đi, chỉ cầu xin ngươi có thể buông tha cho vợ và con của ta, bọn họ vô tội, cầu xin ngươi.”

“Vợ, con…” Đỗ Địch An lẩm bẩm, đột nhiên lắc đầu cười, “Quên mất, ngươi đã kết hôn sinh con, đã có gia đình riêng, không còn là một người độc thân như lúc trước nữa, ừm, bọn họ dùng tính mạng vợ con của ngươi ra để ép buộc ngươi sao, cho nên ngươi có thể giúp bọn họ nhẫn tâm giết ta, mặc kệ lúc trước ta giúp ngươi bao nhiêu, cứu ngươi mấy lần, ở trước mặt gia đình của ngươi, rốt cuộc ta cũng chỉ được xem như một người ngoài.”

“Địch An là ta có lỗi với ngươi, nếu không có ngươi cũng sẽ không có ta ngày hôm nay, ta…” Patton nắm chặt tay, vẻ mặt tràn đầy đau đớn và hối hận.

Đỗ Địch An cúi đầu cười một tiếng, nói: “Nếu chỉ lấy vợ và con của ngươi ra để uy hiếp ngươi, có lẽ chưa chắc có thể hoàn toàn thuyết phục được ngươi, chỉ sợ chính ngươi cũng cảm thấy, hy vọng ta biến mất đi?”

“Địch An...”

Đỗ Địch An cười ha hả, nói: “Trên đời này quả thật không có cái quy định, cho ân tình tất có báo đáp, lòng người luôn biến hóa đa đoan như vậy, đại khái đây chính là lý do ta xem mạng người như cỏ rác, khinh thường sinh mệnh, bởi vì những sinh mệnh như các ngươi, thật sự, thật sự rất hèn mọn, hèn mọn đến không đáng một đồng...”

Nói đến đây, lưỡi dao Cát Liệt treo trước ngực Patton đột nhiên đâm xuống, phốc một tiếng đã đâm vào trong trái tim của Patton, lập tức máu tươi nồng đậm từ trong miệng Patton phun ra, hắn trợn tròn đôi mắt, tựa hồ không nghĩ tới Đỗ Địch An thật sự sẽ giết hắn, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vô cùng lạnh lùng của Đỗ Địch An, dường như hắn đã hiểu được.

Cảm nhận được sinh mệnh lực trong lồng ngực đang nhanh chóng biến mất, giống như bị thứ gì đó hấp thu, hắn dùng hết toàn lực, cầu xin nói: “Làm ơn, xin buông tha cho vợ con ta, bọn họ thật sự vô tội...”

Lưỡi dao Cát Liệt rút ra, máu tươi rơi xuống.

Đỗ Địch An không liếc mắt nhìn Patton một cái, ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua các Vương giả khác xung quanh, dùng một giọng nói lạnh lẽo như hàn băng muôn đời không tan, nói: “Tháo mũ giáp của các ngươi ra, để cho ta xem thử còn những ai tham gia.”

Đám đông Vương giả vừa thoát khỏi tơ nhện đưa mắt nhìn nhau, nhưng không có ai động tay tháo mũ giáp xuống, nếu hôm nay ám sát thất bại, bọn họ còn có thể che dấu thân phận mà tiếp tục sống sót, nhưng một khi bại lộ thì triệt để xong rồi.

“Vậy thì để ta đích thân đến xem.” Đôi mắt Đỗ Địch An chậm rãi nheo lại, một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, thân thể hắn chợt càn quét ra, Cát Liệt trên toàn thân giống như bầy rắn đang múa loạn, đánh về phía đám người.

“Ôi!”

“Ta đã tránh rồi, sao còn như vậy chứ!”

“Chết tiệt, hình như có thứ gì đó không thấy được!”

Lập tức có hơn mười Vương giả bị thương, bốn người bị giết chết tại chỗ.

Những Vương giả còn lại bị thế tấn công hung mãnh của Đỗ Địch An dọa sợ, tuy rằng biết rõ nhân số bên mình chiếm ưu thế, nhưng giờ phút này số người khổng lồ này lại không mang đến cho bọn họ chút cảm giác an toàn nào, có thể đạt đến đến trình độ Vương giả, ánh mắt của bọn họ đương nhiên không phải là tầm thường, liếc mắt một cái đã nhìn ra, muốn dựa vào chiến thuật biển người đánh bại Đỗ Địch An, dường như là không có khả năng!

Đã có người quyết định nhanh chóng, rút lui.

Đám Vương giả tan tác so với binh lính bình thường tan tác có vẻ còn nhanh hơn, sớm hơn, đổi lại là một đội binh sĩ trăm người, có lẽ phải chiến đấu đến khi chỉ còn lại mười mấy người, mới nhớ tới chuyện rút lui chạy trốn, nhưng Vương giả thông minh hơn binh lính bình thường, cho nên sớm thấy rõ thế cục, sớm lựa chọn rút lui.

Có lẽ đó là lý do tại sao một đám người thông minh tụ họp với nhau và trở thành một đàn heo thông minh.