← Quay lại trang sách

Chương 1745 Hạch tâm sinh mệnh

“Ký ức không có sai lầm, quả thật là hắn ngăn cản các ngươi, tin tức của núi Duyên Trạch xác nhận là đúng…” Đỗ Địch An thấp giọng nói nhỏ, tựa hồ như đang nói cho chính mình nghe, nhưng đôi mắt lạnh như băng kia vẫn luôn rơi vào trên người Huyết Tước, “Các ngươi nhận được tin tức thì tới đó, sau khi bị hắn ngăn cản thì đến đây bẩm báo, tất cả mọi thứ đều có vẻ hợp lý, nhưng trí nhớ của ngươi, tựa hồ có chỗ không khớp, là bị thiếu một khoảng trống, đã được điều chỉnh qua?”

Đôi đồng tử Huyết Tước vừa mới thả lỏng thì khẽ rụt lại, lông tơ cả người bất chợt dựng đứng cả lên, chỉ cảm thấy hồn phách sắp bị dọa cho bay ra ngoài cơ thể, hắn vội vàng kêu lên: “ Bệ hạ, ta...”

Phốc!

Lời còn chưa dứt, thân thể bỗng nhiên nứt toác, máu thịt nổ tung bắn tung tóe khắp đại điện, sau một khắc, thân thể Đỗ Địch An phân hóa ra vô số xúc tu nhỏ như mạch máu, giống như ống hút hút đám máu thịt rải rác vào trong cơ thể, hết thảy đều khôi phục về trạng thái ban đầu, ngay cả chút máu cũng không lưu lại.

“Cha?”

Một bóng dáng từ bên ngoài Đế cung phiêu nhiên đi tới, dáng vẻ xinh đẹp hoạt bát, chính là Oa Thần, dưới sự căn dặn dạy dỗ của Đỗ Địch An, nàng đã sửa lại xưng hô với Đỗ Địch An.

Oa Thần nhìn thoáng qua xung quanh, dường như nhìn thấy đám thịt vụn rải rác trên mặt đất lúc trước, nàng nói với Đỗ Địch An: “Cha, có người lại chọc tức ngươi nữa à?”

Ánh mắt Đỗ Địch An dừng trên người nàng, sâu trong đôi mắt có một tia nhu hòa, người có thể trung thành tuyệt đối với hắn, có lẽ chính là vị Oa Thần trước mắt.

“Không có, ta sẽ không tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt này.” Đỗ Địch An mỉm cười, chờ Oa Thần đi tới trước mặt, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, trong đôi mắt ôn hòa bỗng nhiên hiện lên một tia khác lạ, thấp giọng nói: “Con yêu, ngươi có sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì ta không?”

Vẻ mặt Oa Thần ngây thơ hồn nhiên, không chút nghĩ ngợi liền cười hì hì đáp: “Tất nhiên rồi, ngươi muốn ta làm bất cứ chuyện gì, ta đều sẽ làm!”

“Bất cứ chuyện gì?” Đôi mắt Đỗ Địch An khẽ chăm chú nhìn nàng.

“Đúng vậy, bất cứ chuyện gì!” Oa Thần mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời, chớp chớp nhìn Đỗ Địch An: “Cha, có phải ngươi gặp rắc rối gì rồi không?”

Đỗ Địch An hơi im lặng, sau đó nói: “Ta gặp phải một chuyện, không có cách nào có thể giải quyết, cũng không tìm thấy hy vọng, ta không nhìn thấy tương lai, vì vậy ta cần sự giúp đỡ của ngươi.”

“Ta có thể giúp được gì cho ngươi sao?” Điêu Thần chờ đợi chớp chớp mắt.

“Tất nhiên rồi”. Khóe miệng Đỗ Địch An khẽ giật, ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt vô cùng dịu dàng, “Ngươi quên rồi sao, Thần không gì là không thể làm được.”

Oa Thần nghiêng đầu, nói: “Nhưng mà, cha à, mấy năm nay ngươi nghiên cứu thân thể của ta, không phải ngươi nói thân thể của ta còn chưa đủ hoàn thiện sao, không thể xem như Thần chân chính, chỉ là ngụy Thần gần với Thần nhất, không có hạch tâm sinh mệnh.”

“Đúng vậy.” Đỗ Địch An thấp giọng nói: “Trước kia ta còn tưởng rằng là ta đã hạn chế sự trưởng thành của ngươi, ngươi chỉ là ấu Thần, nhưng sau này ta mới phát hiện ra, Chân Thần là không gì không làm được, không phân biệt già trẻ, thậm chí không phân biệt thời gian và không gian, Thần là vạn vật, là tất cả, cho nên Thần không gì là không làm được, nếu như ngươi là Chân Thần, sớm đã có thể đồng hóa trái đất chỉ trong một ý niệm, cho dù rơi vào sâu bên trong mặt trời, cũng sẽ không bị chút thương tích nào, nhưng những lực lượng vĩ đại này, ngươi cần phải tích lũy thì mới có thể miễn cưỡng đạt tới...”

Oa Thần cầm tay hắn, nhịn không được nói: “Cha, nếu ta không phải là Thần, thì còn có thể giúp được ngươi không?”

Thân thể Đỗ Địch An khẽ run rẩy, cúi đầu nói: “Hẳn là... có thể.”

“Vậy tốt rồi!” Oa Thần vui vẻ, vỗ tay hoan hô, vui giống như một đứa trẻ, dường như hoàn toàn không thèm để ý mình có phải là Chân Thần hay là ngụy Thần hay không, nàng chỉ quan tâm mình có thể giúp được Đỗ Địch An hay không.

“Miễn là có thể giúp ích cho ngươi, như vậy thì ngươi sẽ cần ta rồi!” Oa Thần nhếch miệng cười nói.

Tường Lớn Havanagh.

Một thiếu phụ dáng người mảnh khảnh thon thả đứng bên cửa sổ lâu đài cổ, nhìn người đàn ông mái tóc vàng vóc người cao lớn bên cạnh, mặt lộ ra vẻ ưu sầu, nói: “Bệ hạ vừa liên lạc với ngươi, ngươi thật sự định giấu diếm chuyện này sao?”

Người đàn ông tóc vàng chính là Neuss, thiếu phụ bên cạnh hắn là vợ của hắn, nàng đã sinh cho hắn hai đứa nhỏ thông minh đáng yêu, tuy không phải xuất thân quý tộc, nhưng hắn lại không hề soi mói nàng, giờ phút này nghe nàng nói như vậy, hắn không nhịn được mà thở dài thật sâu, thu hồi lại ánh mắt đang nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, ánh đèn chiếu sáng mái tóc đen nhánh của nàng, lưu động sáng bóng.

Trong lòng hắn chợt dâng lên một loại tình cảm dịu nàng, muốn dẫn nàng rời xa tất cả nơi này, sống ở một hoang đảo vĩnh viễn sẽ không có người nào khác bước vào.

Nhưng hắn biết, đây là mong ước xa vời, con người của bây giờ so với khoa học kỹ thuật thời đại cũ càng phát triển hơn, lực lượng cá nhân cũng càng mạnh mẽ hơn, dấu chân đã trải rộng khắp toàn cầu, không có chỗ cho Ma vật dung thân, đương nhiên cũng không có chỗ cho hắn dung thân.