Chương 1747 Helisha xuất hiện (2)
“Bệ hạ thật sự là bị nhập ma rồi, vậy mà lại muốn xuyên qua thời gian không gian…” Một nhà khoa học già khác ở bên cạnh lắc đầu thở dài.
“Tài nguyên trong phòng thí nghiệm của chúng ta đã là hàng đầu rồi, nhiều hơn nữa cũng vô dụng, bệ hạ thật là muốn làm khó đây mà!”
“Thôi bỏ đi, gần vua như gần cọp, chúng ta vẫn nên thành thật nắm chắc thời gian đi.”
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Đỗ Địch An đi vào trong thư phòng, đã nhìn thấy một người toàn thân mặc áo bào đen quỳ bên trong chờ, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi mới hỏi: “Có chuyện gì?”
Sứ đồ trước mắt là cơ cấu mới thành lập của hắn, chuyên môn để phục vụ hắn, thâm nhập vào các tầng lớp vương triều, giám sát thiên hạ.
“Bệ hạ, có tin tức về tiểu thư Helisha!” Sứ đồ cúi đầu nói, nói ra lời làm người ta ngạc nhiên.
Hắn vừa nói xong, liền cảm nhận được không khí trong phòng tựa hồ bị rút sạch chỉ trong nháy mắt, còn có loại cảm giác hít thở không thông, trái tim vốn dĩ đang căng thẳng, không khống chế được nhảy lên hai cái mãnh liệt, sắc mặt hơi trắng bệch, trong lòng vô cùng hoảng sợ, mặc dù biết vị Đại Đế này vũ lực vô địch thiên hạ, gần như là Thần, nhưng không nghĩ tới so với trong tưởng tượng của hắn còn đáng sợ hơn, vượt xa khái niệm Vương giả.
“Ngươi chắc chứ?” Giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn từ phía trên truyền xuống, không khí tựa hồ hóa thành kiếm nhọn, đâm vào toàn thân người áo đen “Ở đâu!”
“Bệ hạ, bọn ta đã tìm thấy nàng ở Tường Lớn Glass, đã xác nhận qua, nàng đang ở đó chờ ngươi.” Người áo đen cố nén sự run rẩy trong lòng, miễn cưỡng nói, nhưng giọng nói phát ra vẫn thoáng chút run rẩy.
Vừa dứt lời, hắn liền cảm giác không khí khiến người ta hít thở không thông trong phòng đột nhiên biến mất không thấy đâu, giống như là hàn băng ngàn năm đọng trên người bỗng nhiên hòa tan, không khỏi khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy trước mắt nào có còn bóng dáng của Đỗ Địch An?
Tường Lớn Glass.
Nằm ở khu vực ven biển, dòng người dày đặc, náo nhiệt và nhộn nhịp, là một trong những thiên đường của các nhà thám hiểm, cũng là nơi các thương gia săn đuổi. Nơi này gần hải vực, chỉ riêng phí vào thành của du khách và nhà thám hiểm qua lại, cũng vượt mấy tháng thu nhập của những Tường Lớn khác, chứ đừng nói đến thuế khấu lưu hàng hóa giao dịch ở chỗ này, càng là một con số thiên văn, khổng lồ đủ để Vương giả thèm thuồng.
“Hai ngày nữa, chính là lễ hội Tế Buồm của Tường Lớn Glass chúng ta.”
“Aina, ngươi xem kìa, đây là phỉ thúy Lan Long của Tường Lớn Rand, là đặc sản của nơi đó, bên trong sợi tơ vàng tự nhiên kia, nghe nói là trứng sống của trùng con.”
“Trứng trùng? Ôi buồn nôn quá, ta muốn hoa hồng.”
“Được rồi, ta mua cho ngươi, hoa hồng rẻ hơn phỉ thúy Lan Long nhiều.”
“Hừ, ta muốn hoa hồng Tử Kinh, tận một trăm kim tệ một bó, ngươi không tiếc sao?”
“y.. Đương nhiên rồi, vì ngươi, cái gì ta cũng không tiếc.”
Bên trong Tường Lớn người đến người đi trên phố, mấy năm trước lễ hội Tế Buồm đến gần, trong thành vô cùng náo nhiệt, đèn bên đường đều treo thuyền gỗ nhỏ tự làm, một cảnh ngày lễ hội vui mừng.
Một bóng người phiêu nhiên đến, ở trong đám người không chút gì bắt mắt, nhưng nếu chú ý tới hắn, ánh mắt sẽ không có cách nào rời khỏi người hắn.
Bóng dáng này đi ngang qua đôi tình nhân ven đường kia, bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt dừng lại trên bó hoa hồng tím nở rộ trong tay cô gái, mỗi cánh hoa hồng đều có hoa văn phức tạp, mang theo cảm giác tôn quý lại thần bí.
Đây là giống hoa hồng đắt nhất và hiếm nhất, hoa hồng Tử Kinh.
“Màu tím …” Bóng người này thấp giọng lẩm bẩm một câu.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”Cô gái chú ý tới ánh mắt xa lạ đang nhìn chằm chằm hoa hồng tím trong tay mình, tầm mắt nhướng lên, hơi không vui nói.
Thanh niên bên cạnh thấy thế, nhẹ nhàng cười, nói: “Aina đừng tức giận, phỏng chừng hắn cũng muốn mua cho bạn gái của mình một bó hoa hồng Tử Kinh, chỉ là không có tiền mà thôi, dù sao người không tiếc tiền dùng một trăm kim tệ mua một bó hoa hồng như ta, cũng không nhiều.”
“Đó là đương nhiên.” Cô gái nghe thấy vậy lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ngửi kỹ mùi hương của hoa hồng, vô cùng thỏa mãn.
“Ông chủ, tất cả hoa hồng Tử Kinh ở đây, gói nó lại cho ta.” Lúc này, bóng dáng xa lạ bên cạnh mở miệng, giọng nói vô cùng ôn hòa, trên mặt vẫn tươi cười, hoàn toàn không để ý lời nói của đôi tình nhân này.
Ông chủ cửa hàng hoa nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười ha hả nói: “Ngươi cũng muốn một bó sao, nhưng hoa hồng Tử Kinh một trăm kim tệ một bó, chỗ của ta không mặc cả.”
“Gói tất cả lại đi.” Người xa lạ vẫn tươi cười nói.
Lời này vừa nói ra, bất kể là ông chủ cửa hàng hoa hay là đôi tình nhân bên cạnh, tất cả đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn hắn, giống như là đang nghi ngờ lỗ tai mình xuất hiện ảo giác.
“Ngươi, ngươi lấy tất cả sao?” Chủ cửa hàng hoa ngạc nhiên nói.
Người lạ lấy ra một tấm thẻ vàng từ trong ngực, nói: “Tiền thì cứ quẹt từ trong đây.”
“Thẻ vàng?” Ông chủ cửa hàng hoa nhận lấy thẻ, có hơi tò mò, hắn chỉ thấy qua thẻ bạc và thẻ đen, cao cấp nhất chính là thẻ đỏ, đó là từ tay một nhân vật lớn của Tường Lớn Glass, thẻ vàng này thật sự là lần đầu tiên gặp.