← Quay lại trang sách

Chương 1748 Nhìn nhau

“Nơi này của ta có một ngàn bốn trăm hai mươi ba đóa hoa hồng Tử Kinh, số lẻ ta bớt cho ngươi, cần một trăm bốn mươi hai ngàn kim tệ, ngươi chắc chứ?” Ông chủ cửa hàng hoa hoài nghi nhìn người này một cái, cho dù là những quý tộc kia cũng sẽ không bỏ ra hơn một trăm ngàn kim tệ để mua hoa hồng tặng người ta, dù sao hoa hồng cũng chỉ dùng một lần, rất nhanh sẽ khô héo tàn lụi, hoa hồng Tử Kinh đã được xem như là vật xa xỉ rồi.

“Lấy tất cả.” Người lạ gật đầu cười lần nữa.

Ông chủ cửa hàng hoa suy nghĩ một chút, trước tiên cứ lấy thẻ vàng quẹt qua máy, tránh cho sau khi gói hoa hồng xong, đối phương lại đổi ý thì hoa hồng của mình sẽ chịu tội vô cớ.

Khi thẻ vàng quẹt qua máy, chủ tiệm hoa bỗng nhiên phát hiện ra thẻ vàng này không có thiết lập mật khẩu, trực tiếp thanh toán luôn, giao diện số dư phía trên chợt lóe lên, hắn nhìn thấy vô số số không.

“Cái này…” Chủ cửa hàng hoa ngây ngốc.

Người lạ thu lại tấm thẻ vàng, mỉm cười lẳng lặng chờ đợi.

Đôi tình nhân bên cạnh thấy người này cứ vậy mà thật sự trả hơn một trăm ngàn mua hoa hồng, lập tức há mồm không nói gì, cô gái bỗng nhiên cảm thấy bó hoa hồng Tử Kinh trong tay mình hơi sỉ nhục, thậm chí còn muốn vứt bỏ, dậm chân bỏ đi.

Rất nhanh, chủ tiệm hoa gói tất cả hoa hồng Tử Kinh, khách khí nói với người xa lạ: “Ngươi có cần bọn ta giúp ngươi giao hàng không, nhiều như vậy một mình ngươi cầm có nhiều bất tiện...”

Người xa lạ không đợi hắn nói xong, dưới quần áo đã tung ra mấy cánh tay, ôm lấy hoa hồng, giơ lên đỉnh đầu cao mấy mét, để tránh bị đám người ma sát làm rối loạn, sau đó nhanh chóng rời khỏi cửa hàng hoa.

Khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo, người này dừng bước, suy nghĩ một chút, liền đi vào cửa hàng quần áo, chờ lần nữa đi ra, đã thay một bộ âu phục màu vàng đen cực kỳ tuấn lãng, làm nổi bật khí chất cao quý hoa lệ.

Hắn chải tóc chỉnh tề, một thân lễ phục, cầm hoa hồng đi về phía nội thành của Tường Lớn Glass.

Trên đường dòng người cuồn cuộn, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là chi chít dày đặc đầu người, còn có xe ngựa khảm vàng của các quý tộc, nếu là người bình thường cùng nhau đi du ngoạn, một khi buông tay nhau ra, sẽ có thể không tìm được đối phương nữa, chỉ có thể dùng phương thức thông tin liên lạc.

Nhưng trong cảm giác của hắn, cách xa cả biển người mênh mông, giữa vô số bóng người, xe ngựa, kiến trúc, hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức quen thuộc kia.

Nó giống như một chiếc đèn lồng màu đỏ, chờ đợi chính mình ở đó.

Trên mặt hắn không thể dừng cười, trong lòng vô cùng kích động và vui vẻ, trước giờ chưa từng khẩn trương, cho dù là lễ đăng cơ long trọng, hắn cũng có thể duy trì sự bình tĩnh, trong lòng không nổi sóng, nhưng giờ khắc này, hắn lại kích động nhịn không được muốn nhảy nhót trên đường.

Trong một tửu lâu mang phong cách Trung Quốc cổ xưa sầm uất, một thiếu nữ mặc sườn xám màu tím ngồi ở lầu ba, xung quanh nơi này tương đối yên tĩnh, tiếng ăn uống ở tầng dưới không quá ồn ào, nàng dựa vào bên lan can điêu khắc, làn da trắng như tuyết cộng thêm hai má khuynh thành, bắt mắt cực kỳ dễ thấy, khiến cho các thực khách khác ở lầu ba liên tiếp hướng ánh mắt nhìn về phía đó, nhưng ai cũng nhìn ra được, cô gái này không phải là con gái nhà bình thường.

Trên bàn trước mặt, nàng tùy ý gọi mấy mâm đồ ăn vặt, có hai vò rượu.

Nàng chỉ uống rượu chứ không ăn.

Rượu và nước là thức ăn duy nhất của con người mà nàng có thể nuốt xuống.

Nhưng rượu ngon hơn nước.

Bởi vì rượu càng uống càng nóng, nước càng uống càng lạnh.

Nàng còn nhớ rõ, đã từng có người cũng thích cho nàng uống rượu, trong khoảng thời gian đó, vẫn luôn làm bạn với nàng.

Nàng không biết nên đối mặt với người kia như thế nào, cũng không biết nên đối mặt bản thân thế nào, cho nên nàng chỉ có thể uống rượu, uống từng ngụm từng ngụm, trong quá trình này, suy nghĩ của nàng tựa hồ có thể tĩnh lại, không cần suy nghĩ.

“Hửm?” Chợt, ánh mắt nàng hơi ngưng tụ, sau một khắc bỗng nhiên ngồi thẳng người.

Bang!

Chai rượu trong tay nàng rơi xuống, nện xuống nền đất, khiến thực khách đang nhìn trộm trong tầng ba sợ tới mức nhảy dựng lên, còn tưởng rằng mình đã bị phát hiện, lập tức cúi đầu ăn cơm.

Nhưng nàng cũng không liếc mắt nhìn những người này lấy một cái, chỉ là ánh mắt ngơ ngác nhìn về cuối con đường, một chút màu tím ở trong đám người kia đặc biệt nổi bật lên, đang đi đến gần nơi này, mà bắt mắt nhất, vẫn là cái người ở phía dưới màu tím kia, khuôn mặt quen thuộc kia...

Sao hắn lại tới đây?

Trong lòng nàng bỗng nhiên nổi lên một trận bối rối, nhìn trái nhìn trái phải, muốn tìm một chỗ nhanh chóng trốn đi, nhưng rất nhanh, lý trí của nàng để cho nàng nhanh chóng suy xét tình huống trước mắt, đối phương đang đi tới nơi này, khả năng cao là đang hướng về phía nàng.

Không thể tránh được.

Hơn nữa…

Có cần tiếp tục trốn nữa không?

Nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười, nàng khẽ giật mình.

Từ khóe mắt nàng chợt chảy xuống hai hàng lệ, khuôn mặt cười đến ngây ngô kia, làm sao còn có chút sát khí quân lâm thiên hạ?

Nàng che miệng, bả vai nhẹ nhàng rung lên, nước mắt rơi như mưa, dính đầy lên hai má.

Bóng người trong đám đông dường như cũng chú ý tới phong cảnh tuyệt mỹ ở trên quán rượu, đôi mắt càng thêm vài phần kích động, bước chân cũng không tự chủ được mà tăng nhanh hơn một chút, gạt đám người xung quanh đi ra, nhưng tựa hồ còn sợ không đủ nhanh, thân thể cứ vậy mà bay lên.