Chương 1749 Nhìn nhau (2)
Hắn vừa bay lên, trong đám người liền phát ra kinh hô, dường như không ai nghĩ tới, có người to gan đến mức dám phi hành trong Tường Lớn Glass, đây chính là xâm phạm luật pháp của Glass!
Nhưng mà, nhiều tiếng kinh hô hơn nữa cũng không khiến cho hắn chú ý, trong ánh mắt của hắn chỉ có bóng dáng xinh đẹp trên quán rượu khiến hắn hít thở không thông kia, từng chiếc cánh trắng tinh từ sau lưng hắn hiện lên, nhẹ nhàng vỗ, giống như thiên sứ đang cầm vô số hoa hồng Tử Kinh, bay đến lầu ba của quán rượu.
Hai người cách nhau, chỉ cách một lan can điêu khắc.
Lặng lẽ nhìn nhau.
Thời gian như dừng lại ở giờ khắc này.
Tất cả các âm thanh dường như đều đi xa.
Đỗ Địch An kinh ngạc nhìn cô gái này, thời gian dường như chưa từng lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người nàng, vẫn y như trong trí nhớ của hắn, tươi trẻ và xinh đẹp, bao gồm cả mùi hương đang lan tỏa ra trên người, tất cả đều khiến người ta phải hoài niệm!
Mùi hương quen thuộc này, trong nháy mắt đã đem hắn ngẩn ngơ đến thời đại trước kia.
“Ngươi... Còn nhớ ta không?” Hắn run rẩy mở miệng, lại phát hiện cổ họng đã khàn khàn, căng thẳng đến mức tựa hồ sắp nói không nên lời.
Hắn từng đối mặt với ngàn vạn hùng sư, nhưng vẫn có thể bình tĩnh như cũ, quản lý hàng tỷ con dân, lạnh nhạt xử lý, bây giờ ở trước mặt một mình nàng, lại giống như cởi bỏ tất cả đề phòng, căng thẳng đến mức luống cuống tay chân.
Nghe Đỗ Địch An nói, nước mắt trong mắt của Helisha chảy ra nhiều hơn, theo nghiên cứu khoa học xác sống không có nước mắt, không có tuyến lệ, cũng không có cảm xúc, mặc dù là có ý thức thứ hai sinh ra, cũng chỉ có ý thức tư duy, mà không có tình cảm của con người, nhưng giờ phút này nước mắt của nàng giống như nước máy chảy không ngừng, mấy chữ ngắn ngủi kia, giống như mưa rơi vào trong lòng nàng.
Ký ức từng đi bên nhau, từng chút từng chút đều cất giữ ở trong lòng.
Sao có thể không nhớ ngươi chứ?
Không đợi được câu trả lời, nhưng Đỗ Địch An đã nhìn thấy đáp án từ nước mắt của nàng, trong trái tim có một làn sóng kích động, giờ phút này hắn không còn quan tâm đến những người khác, vượt qua lan can điêu khắc, ôm nàng vào lòng.
Thân hình mảnh khảnh mềm mại kia, vẫn lạnh giá như vậy.
Cái lạnh giá này nhắc nhở hắn, nàng vẫn là xác sống.
Thế nhưng, xác sống sẽ rơi lệ sao?
Cho dù là xác sống thì có làm nào?
Chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, hắn đã cảm thấy đây là sự ban ơn của ông trời!
Hắn càng ôm càng chặt, dường như muốn hòa quyện nàng vào trong thân thể mình, không bao giờ chia cách lẫn nhau nữa. Hắn muốn truyền nhiệt lượng trên ngực vào trong cơ thể nàng, sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của nàng. Hắn muốn ngửi mùi thơm của mái tóc nàng, ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
Hắn muốn... Muốn rất nhiều, rất nhiều!
Hai người lặng lẽ ôm nhau, không nói lời nào, nhưng lại hơn ngàn lời vạn nói.
Tầng ba của quán rượu, rất nhiều thực khách nhìn vào, có ghen tị, có hâm mộ, còn có người cười trên nỗi đau của người khác. Ở dưới lầu của quán rượu, không ít kẻ tốt chuyện tụ tập lại đây, chỉ trỏ, chờ chấp pháp giả tới xử phạt người không biết trời cao đất rộng này.
Không ít cư dân bản địa trong Tường Lớn Glass, càng ném vào ánh mắt cười lạnh, tựa hồ như đang nhìn một thổ dân ngoại lai, không tuân thủ quy củ, lập tức sẽ bị giáo huấn.
Rất lâu, rất lâu sau.
Đỗ Địch An và Heliza từ trong cái ôm tách ra, tuy rằng tâm tư của bọn họ đều ở trên người đối phương, nhưng giác quan mạnh mẽ vẫn bị tiếng ồn xung quanh quấy nhiễu, Đỗ Địch An nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương của Helisha, ánh mắt dịu dàng như nước, nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi đến một nơi không có ai, ta có rất nhiều điều để nói với ngươi.”
Helisha nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nói: “Ta cũng có rất nhiều điều để nói với ngươi.”
Ở phía xa có một đội chấp pháp giả đang chạy tới, ở trên đường là ánh mắt mong chờ của hơn vạn người, bọn họ bay đến sau lưng Đỗ Địch An, nhưng không lên tiếng quát mắng, mà là đồng loạt quỳ một gối giữa không trung, cúi dập đầu bái lạy:
“Tham kiến bệ hạ.”
“Tham kiến bệ hạ.”
Hiện giờ các Tường Lớn đều đã nối mạng, Tường Lớn Glass tự nhiên cũng có hệ thống giám sát, khi xảy ra tình huống, trước tiên đã thông qua giám sát nhận ra thân phận của Đỗ Địch An, chấp pháp giả xung quanh cuống quít tập kết đến yết kiến.
Trong suy nghĩ của bọn họ, vị Đại Đế này ở Đế cung đã lâu, rất ít khi ra ngoài đi lại, trong tay quản lý tính mạng của người dân trong thiên hạ, sát khí ngút trời, tích uy như núi, cho dù là Tường Lớn như Glass thì ở trước mặt vị Đại Đế này, cũng không hề có trọng lượng, nào dám chểnh mảng.
Đối với lời chào hỏi như vậy, Đỗ Địch An không đáp lại, trong mắt hắn chỉ còn lại người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, dắt nàng từ từ bay lên, càng bay càng cao, dần dần rời đi khỏi tầm mắt của đám người.
Trên mặt đất, đám đông người tốt chuyện nghe được âm thạnh chấp pháp giả yết kiến, đều kinh ngạc hoảng sợ, không nghĩ tới cái người to gan làm bậy này, lại chính là vị Đại Đế trục xuất Ma vật trong truyền thuyết, thống nhất thiên hạ, gần như là Thần!
Trong lúc nhất thời, cũng không biết là ai dẫn đầu, trên đường phố những người dân bình thường lục tục quỳ xuống, dập đầu bái lạy, rất lâu cũng không đứng dậy.
Trên mây mù, bầy lôi điểu lượn vòng.