← Quay lại trang sách

Chương 1750 Gắn bó

Tay Đỗ Địch An ôm eo Helisha, bay lên lưng một con lôi điểu dẫn đầu, cánh của lôi điểu này dài hơn mười mét, trên lưng đủ để hơn mười người nằm xuống, giờ phút này để cho Đỗ Địch An tùy ý đáp xuống, không dám phản kháng, thu hồi điện quang quanh người, giảm tốc độ, từ từ bay về phía trước.

“Chỗ hoa này, tặng ngươi” Đỗ Địch An đưa đám hoa hồng Tử Kinh đến trước mặt Helisha, nhẹ nhàng nói.

Helisha nhìn thoáng qua, liền dời ánh mắt, nước mắt trong mắt đã khô đi, đôi mắt như nước mùa thu tràn ngập tình cảm dịu dàng, nói: “Hoa thì tất cả các cô gái đều thích, hoa tuy rất đẹp, nhưng ta thà nhìn ngươi nhiều hơn một chút, cũng không muốn lãng phí chút thời gian này để thưởng thức chúng.”

Đỗ Địch An hơi mím môi, nói: “Cuối cùng ta cũng đã tìm thấy ngươi, ta sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta lần nữa, sau này ngươi sẽ có thời gian để nhìn ta, mỗi một ngày, mỗi một khắc, mỗi một phút, đều có thể nhìn thấy ta, chúng ta sẽ nhìn nhau một đời, một trăm năm, một ngàn năm, ta muốn ngươi cũng trở thành Thần, sống mãi không chết!”

Helisha khẽ lắc đầu, nói: “Thành Thần quá khó, chỉ cần ở cùng nhau là được rồi.”

Đỗ Địch An nhẹ nhàng mỉm cười, không tiếp tục nói nữa, mà hắn hỏi: “Ký ức của ngươi dường như đã khôi phục rồi, mấy năm nay ngươi đã đi đâu, lẽ nào ngươi không biết ta đang tìm ngươi sao?”

Helisha hơi cúi đầu, trong mắt có vài phần áy náy, nói: “Ký ức của ta tương đối hỗn loạn, gần đây mới được cải thiện, ta biết ngươi đang tìm ta, thế nhưng, ta không dám cho ngươi tìm được ta, ta, ta đã là xác sống rồi, ta biết ngươi đang nghiên cứu biện pháp khôi phục xác sống, nhưng những năm gần đây vẫn không có thành quả, ta biết ta không trở về được nữa, ta không muốn cho ngươi nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn xấu xí bây giờ của ta.”

Đỗ Địch An hơi giật mình, im lặng trong chốc lát, chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nói: “Cho dù là trong trái tim hay trong mắt ta, ngươi vẫn luôn đẹp nhất, ngươi mãi mãi cũng không xấu xí, cho dù đó là bên ngoài hay là bên trong, ngươi luôn đẹp nhất, lương thiện nhất.”

Helisha ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mắt đối mắt, thân thể nàng hơi chấn động một chút, lại chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng dựa đầu vào lồng ngực Đỗ Địch An, nhìn mây mù lướt qua trước mặt, thấp giọng nói: “Khi ta đi tới Tường Lớn Glass thì đã đoán được khả năng sẽ bị ngươi tìm thấy, ta vừa sợ hãi, vừa chờ mong, ta cũng không nói rõ được rốt cuộc nó là cái gì.”

“Nếu đã không thể nói rõ được, thì đừng suy nghĩ nữa, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau nhau, mãi mãi!” Đỗ Địch An ôm lấy bờ vai nàng, nơi chóp mũi là mái tóc của nàng đang bị gió thổi lay động vuốt ve, có chút ngứa, cũng có chút thoải mái khác thường.

“Trước khi ngươi chưa biến thành xác sống, chúng ta ở cạnh nhau chưa đến hai năm.” Đỗ Địch An nhìn bầu trời xanh biếc ở phương xa, chỉ cảm thấy tất cả nỗi buồn tồn đọng trong lòng đều được phóng thích, cả người cũng trở nên thoải mái, “Nhưng vì tìm ngươi, ta tìm gần hai mươi năm, mấy năm nay tìm ngươi thật vất vả, cuối cùng bây giờ cũng tìm được ngươi, ta sẽ không để ngươi rời khỏi tầm mắt của ta nửa bước, tuyệt đối sẽ không để lạc mất ngươi nữa!”

Helisha nhẹ nhàng ừm một tiếng, tựa vào hắn không nói gì.

Lôi điểu từ từ bay về phía trước, càng bay càng xa.

Thủ đô của Vương Triều, đường kính hàng ngàn dặm.

Chỉ riêng trong vòng Hoàng thành đã tương đương với các thành phố lớn như Bắc Kinh, Tokyo, New York thời xưa, từ trên cao nhìn xuống Hoàng thành giống như một con dấu bốn phương ở giữa thủ đô, in trên mặt đất, Tường Lớn cao cao ngăn cách, vô số người mong ngóng cũng khó có thể nhìn thấy phong thái trong Hoàng thành.

Nội bộ Hoàng thành vô cùng trống trải, số lượng cấm vệ quân cũng không nhiều, nhưng đều là cường giả cấp Vực Sâu, trong đó tiểu đội trưởng, đã đạt tới cấp bậc Chủ Vực Sâu, năng lực cảm giác mạnh đủ để bao trùm nửa Hoàng thành, có mấy chục đến hơn trăm vị Chủ Vực Sâu trấn thủ Hoàng thành, các loại lĩnh vực cảm giác tầng tầng lớp lớp, cho dù là một hạt cát rơi vào Hoàng thành, cũng sẽ bị bọn họ dò xét.

Hoàng thành tuy lớn, nhưng lại trống rỗng.

Đế cung nằm ở trung ương lại càng lớn, sánh ngang với một thành phố, cung điện được xây dựng cao vút nguy nga, khí phái phi phàm, phảng phất như nơi ở của thiên thần, bao gồm cả cái cảm giác vắng vẻ kia, cũng giống như nơi ở của thần tiên không dính khói lửa.

Một đám lôi điểu màu tím từ chân trời phóng nhanh đến, bay vào Hoàng thành.

Đông đảo cấm quân giữ nghiêm Hoàng thành vừa muốn ngăn cản nhưng khi cảm nhận được khí tức thâm sâu khó dò trên một con lôi điểu phía trước, bọn họ lập tức dừng lại lại, nơi lôi điểu đi qua, mọi người đều cúi đầu bái lạy.

Đây là uy nghiêm của Vương.

Cũng là áp lực của Thần!

Vèo!

Đỗ Địch An ôm Helisha nhẹ nhàng nhảy xuống, rơi xuống bậc thang trước Đế cung, xoay người nhìn lại vùng đất bằng phẳng đủ để chứa đựng được một triệu quân đội, dường như nhìn không thấy điểm cuối, mênh mông vô tận.

“Ta vẫn luôn ở đây chờ ngươi trở về…” Đỗ Địch An nhìn xuống thế giới, nhẹ giọng nói với người bên cạnh.

Thân thể Helisha khẽ rung lên, trong mắt có vài phần phức tạp nói không nên lời, nàng cúi đầu, người đàn ông bên cạnh cũng không chú ý tới, chờ nàng ngẩng đầu lên lần nữa, tâm tình trong đáy mắt đã được thu lại.