Chương 1751 Thành hôn
Nàng hít một hơi thật sâu, ôm lấy cánh tay Đỗ Địch An, thấp giọng nói: “Ta không cần những thứ này, ta chỉ cần ngươi là đủ rồi.”
Đỗ Địch An mỉm cười, vuốt ve đầu của nàng, “Đồ ngốc!”
“Ta không có ngốc.” Helisha há miệng, lời nói của nàng mang theo vài phần tinh nghịch, nhưng cũng có vài phần nghiêm túc.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói: “Phải, đương nhiên là ngươi không ngốc, là ta ngốc.”
Helisha nhìn chăm chú đôi mắt hắn, chậm rãi cúi đầu, nói khẽ không thể nghe thấy: “Ngươi cũng không ngốc.”
Gió nhẹ từ trên quảng trường thổi tới, không có sự ngăn trở, cho nên gió càng lúc càng lớn, khi thổi tới trước mặt đã trở cuồng phong, thổi quần áo hai người bay phấp phới.
“Chúng ta vào trong đi, ta có rất nhiều lời muốn từ từ nói với ngươi.” Đỗ Địch An che chở thân thể của nàng chậm rãi đi vào, tuy rằng chút gió lạnh này sẽ không làm cho bọn họ có cảm giác lạnh buốt, nhưng động tác của hắn vẫn nhẹ nhàng như cũ, giống như che chở một người bình thường yếu đuối đến nỗi gió thổi bay.
Vào đến trong Đế cung.
Đỗ Địch An dẫn Helisha vừa đi vừa giới thiệu Đế cung mình đã xây dựng, nói xong thì dẫn nàng đi tới một cung điện khổng lồ bên cạnh, nói “Nơi này được xây dựng cho ngươi, vẫn luôn để trống, bây giờ nó có chủ nhân rồi.”
Helisha ngẩng đầu nhìn, ngơ ngẩn xuất thần.
Rất lâu sau, nàng chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói: “Ta muốn đi Sylvia của trước kia xem một chút, nghe nói ngươi không phá hủy, mà xây dựng lại Hoàng Thành ở trên đây?”
“Được thôi, Sylvia ở phía tây Hoàng thành, ta không thay đổi kết cấu nơi đó, vẫn như trước kia.:” Đỗ Địch An cười ha hả nói: “Bây giờ người ở Sylvia được xem như là người có thân phận tôn quý nhất, nghe nói người ở nơi đó tính khí đều trở nên lớn hơn rồi.”
Helisha không nói gì, chỉ đi chậm rãi với hắn
Hai người đi tới phía tây Hoàng thành, Tường Lớn sừng sững vẫn cao vút san sát như cũ, ở bên ngoài Tường Lớn xây dựng vách ngăn rất cao, ngăn cách Tường Lớn với Hoàng thành, Tường Lớn này là thành trong thành của nội bộ Hoàng thành, khoảng cách với Hoàng thành gần nhất, cũng cách Đỗ Địch An gần nhất, người trong Tường Lớn cũng dần thích ứng với loại thay đổi này, bên trong không còn dân nghèo, người tị nạn, tất cả gia đình ăn uống vô lo, ăn sung mặc sướng.
Trong đó quý tộc càng dựa vào ưu thế và thân phận bây giờ của bọn họ, ra sức phát triển sản nghiệp, đem bản đồ thương nghiệp khai phá vào trong những Tường Lớn khác, trở thành đại phú hào nổi danh trong Vương Triều.
Nhưng những quý tộc này biết, bọn họ không thể đụng vào một ít điều cấm kỵ, cho nên đại đa số con cái quý tộc đều dọn ra khỏi Tường Lớn, kinh doanh và sinh sống trong các sản nghiệp ở Tường Lớn khác, Tường Lớn Sylvia đối với bọn họ mà nói, vừa giống như quê hương, vừa giống như thánh địa.
Đỗ Địch An thay đổi diện mạo, phủ cho Helisha một tấm mạng che mặt, dẫn nàng đi dạo ở trong thành.
Bức Tường của tiếng thở dài vẫn còn tồn tại.
Diện mạo của thành phố cũng không có nhiều thay đổi, nhưng một số ngôi nhà cổ đều bị phá hủy, đại đa số đều là nhà mới, cho dù là khu bên ngoài Tường, cũng xa hoa náo nhiệt đến cực hạn.
“Thay đổi thật lớn…” Helisha thì thầm.
Đỗ Địch An gật đầu nói: “Tuy rằng ta cấm bọn họ cải tạo khu vực trong thành, nhưng một số người có tiền, vẫn tu sửa nhà ở của mình một chút, sau đó càng tu sửa càng hoa lệ, nhìn qua cũng khá vừa mắt, không khí cũng không giống như trước kia, khắp nơi hôi thối, lộn xộn.”
“Nhưng không khí như vậy, mới cảm thấy chân thật hơn.” Helishaa thấp giọng nói.
Đỗ Địch An ngẩn ra, lập tức nói: “Ngươi nói đúng, chút nữa quay về ta sẽ để cho bọn họ hủy bỏ những thứ này, biến trở về dáng vẻ của ban đầu, cấm bọn họ rời khỏi Tường Lớn, vẫn duy trì dáng vẻ phong bế của trước kia.”
Helisha vội vàng nói: “Đừng, như vậy thì hao người tốn của quá, cái giá quá lớn.”
“Nhưng Tường Lớn như này, không hợp ý của ngươi.”
“Cũng không sao, mọi thứ luôn luôn thay đổi, con người cũng vậy.” Helisha nhìn người đi đường qua lại, không còn nhìn thấy người nghèo quần vải áo thô, tất cả đều là sườn xám tơ lụa hoặc áo khoác lông chồn.
Thành vẫn còn, nhưng con người đã thay đổi.
Đỗ Địch An nghe được lời của nàng, bỗng nhiên ý thức được mình đã sơ sẩy trong chuyện này, trong lòng hơi hối hận, chuyện có thể làm cho hắn hối hận đã không còn nhiều, cho dù là người quan trọng chết đi, hắn cũng có thể tái tạo lại, nhưng hắn lại không muốn dùng năng lực này ở trên người nàng, đổi lại là người bình thường, hắn thậm chí có thể xóa đi trí nhớ của đối phương, chờ sau khi khôi phục lại Sylvia thì sẽ cho tới quan sát.
Nhưng đối mặt với nàng, hắn không thể làm được điều đó.
“Chí ít ta cũng không thay đổi.” Đỗ Địch An nhìn nàng, dường như muốn dùng ánh mắt nói cho nàng biết toàn bộ tình cảm của hắn, loại cảm giác này chưa bao giờ có, giờ khắc này hắn giống như đã cởi bỏ tất cả khôi giáp hoa lệ, biến thành một người bình thường, một thanh niên rơi vào bể tình.
Helisha khẽ gật đầu, nhoẻn miệng cười, nói: “Ta biết điều đó.”
Đỗ Địch An nhìn thấy biểu cảm của nàng, trong lòng cảm thấy thư giãn, tiếp tục cùng nàng đi dạo.
Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, Đỗ Địch An nắm tay nàng lang thang trong hoa viên của Đế cung, nói: “Bây giờ ngươi đã về rồi, ta muốn tổ chức hôn lễ với ngươi, ngươi, ngươi có đồng ý gả cho ta không?”
“Vô cùng đồng ý.” Helisha không hề nhăn nhó, cũng không cảm động đến rơi lệ, chỉ dịu dàng ôm vào ngực hắn, “Vô cùng vô cùng vô cùng... Vô cùng đồng ý!”
Đỗ Địch An cảm thấy cơ thể và trái tim tan chảy cùng một lúc.
Hắn ôm nàng thật chặt.