← Quay lại trang sách

Chương 1752 Quá khứ

Ban đêm.

Sao đầy như sông, ánh trăng sáng trong.

Đỗ Địch An và Helisha ngồi trên tầng thượng của tòa kiến trúc cao nhất Đế cung “Vọng Nguyệt Lâu”, gạch vụn trong suốt như lưu ly vô cùng bóng loáng, bọn họ ngồi cạnh nhau trên mái ngói cong vút, gió đêm thổi vào mặt, vô cùng thanh tịnh, Đế cung rộng lớn dưới lầu được thu hết vào đáy mắt.

Ở cuối tầm mắt, nhà nhà đèn đuốc rực rỡ.

“Lần đó bị Phi Nguyệt bắt cóc, không thể không rời xa ngươi, nếu không ngươi cũng sẽ bị nàng bắt đi làm vật thí nghiệm.” Cánh tay của Đỗ Địch An khẽ ôm lấy thân thể nàng, đầu ngón tay chạm vào làn da lạnh lẽo trên cánh tay nàng, chậm rãi kể lại những năm tháng ấy

“Thoát khỏi nanh vuốt của Phi Nguyệt, ta rời khỏi Sylvia, đi tới nơi biên giới, lạc vào Liên bang...”

“Ta cho rằng ta đã cẩn thận che dấu thân phận, nhưng mà vị Lâm Trường Sinh của Liên bang kia lại là một trí giả thông minh hơn người, từ lúc ta mới vào Liên bang hắn đã chú ý tới, vẫn luôn coi ta như con chuột bạch để quan sát...”

“Ta rơi vào tay hắn và trở thành vật thí nghiệm...”

“Ma Đế xâm lấn, cơ thể ta xảy ra một số biến hóa, ngay cả chính ta cũng không biết, ta thai nghén ra một vị thần! Không, chính xác mà nói, nàng ấy chỉ là một vị ngụy thần, cũng không phải sinh mệnh hoàn mỹ, thiếu mất hạch tâm thân thể, nàng ấy chỉ là sinh mệnh do trái tim ta tiến hóa ra, thứ mà nàng thiếu hụt, vừa khớp lại ở trong cơ thể ta.”

“Nếu nàng ấy ăn thịt ta, nàng ấy có thể trở thành một vị Thần chân chính...”

Đỗ Địch An gằn từng chữ, kể cho nàng nghe chuyện quá khứ, trong đó, một ít chuyện nhỏ thì hắn trực tiếp xem nhẹ, trừ khi là cảm thấy rất thú vị, mới chia sẻ cho nàng, nhưng chuyện thú vị trong sinh mệnh của hắn thật sự quá ít, ngược lại đau khổ và trắc trở chiếm hơn phân nửa đời người.

“Ta đã giết Lâm Trường Sinh...”

“Ta đánh bại Ma Đế...”

“Ta hàng phục Kỳ Long Chủ...”

“Thi Đế của phương bắc cũng quy thuận theo ta...”

“Ta thành lập Vương triều, thống nhất thiên hạ, nhưng không có ngày nào là ta thấy vui vẻ, mỗi ngày ta đều tìm kiếm ngươi, tìm kiếm khắp nơi, đào sâu ba thước đất, xâm nhập vào các ngóc ngách trên đất liền, thậm chí trên một số đảo còn sót lại trên hải vực ta cũng phái người đi tìm kiếm...”

“Cuối cùng, ta cũng đã tìm thấy ngươi.”

Đỗ Địch An quay đầu lại, trong mắt có chút đau thương, nhưng tràn ngập sự dịu dàng, nhẹ nhàng, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, dùng lòng bàn tay ấm áp truyền nhiệt đến lòng bàn tay của nàng.

“Mỗi ngày ta đều suy nghĩ làm sao để phá giải virus xác sống...”

“Ngay cả trong lúc đang ngủ, tiềm thức của ta cũng đang suy nghĩ, tiến hành thí nghiệm ở trong giấc mơ…”

“Nhưng kết quả đều thất bại, ta chỉ có thể xếp thí nghiệm nghiên cứu xác sống vào vị trí thứ hai, thí nghiệm mới ở vị trí thứ nhất là nghiên cứu 'thời gian', nếu có thể nghiên cứu ra bí ẩn của 'thời gian' thì ta có thể xuyên qua thời gian không gian để trở về quá khứ, như vậy có thể ngăn cản tất cả các bi kịch xảy ra, có thể nói là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”

“Trước mắt nghiên cứu vẫn chưa có kết quả rõ ràng, nhưng ta tin, miễn là tiếp tục nghiên cứu, thì mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, một ngàn năm, ta chắc chắn có thể nghiên cứu ra máy móc xuyên qua thời gian!”

Helisha yên lặng lắng nghe, chỉ là không biết từ lúc nào đôi mắt đã trở nên mông lung, nàng phảng phất có thể nhìn thấy bóng dáng quật cường như tảng đá kia đang khổ sở truy tìm hình bóng của nàng, phát điên tìm kiếm xung quanh, tuy rằng chiếm được thiên hạ, nhưng không quyến luyến hưởng thụ phú quý, mà lại vùi đầu vào trong phòng thí nghiệm vất vả nghiên cứu, vắt hết óc, những kiên trì và khổ cực trong đây giống như một trận hồng thủy, chặn ở cổ họng nàng, làm cho nàng nói không nên lời.

“Có… đáng giá không?”

Hồi lâu, nàng mới mở miệng, giọng nói đã trở nên khàn khàn, mang theo đôi chút run rẩy.

Đỗ Địch An cười, cười đến cực kỳ sảng khoái, dường như tất cả những khói mù đều theo gió bay đi, “Đáng giá chứ! Đương nhiên là đáng giá rồi! Bây giờ đã tìm thấy ngươi, cái gì cũng đáng giá! Nếu như không có ngươi, thì ngày trước lúc ta từ trong kho đông lạnh đi ra đã chết đuối trong trận mưa lớn kia rồi, thi thể của ta cũng sớm thối rữa ở trên đường phố của khu ổ chuột, bị người ta dọn sạch.”

“Nếu như không có ngươi, người lúc trước bị Thi Vương kia giết chết chính là ta, có lẽ đến hài cốt cũng không còn...”

“Nếu không có ngươi, ta cũng không biết những năm qua ta kiên trì chiến đấu rốt cuộc là vì cái gì? Quyền lực? Cuộc sống vĩnh cửu? Trong mắt của ta đều là thứ nhàm chán, nếu có thể trở lại ngày từ kho đông lạnh bò ra, ta thà sử dụng tất cả mọi thứ của bây giờ để trao đổi!”

“Thế nhưng, trên đời này thời gian là thứ cứng nhắc nhất, cho dù dốc hết của cải thiên hạ, cũng không thể nào nghịch chuyển dù chỉ là một giây.”

Helisha im lặng.

Dường như Đỗ Địch An cũng nhận ra, mình đã nói những thứ quá mức thương cảm, lúc này hắn chuyển đề tài, cười nói: “Lại nói, qua nhiều năm như vậy, ngươi đã ở đâu? Ký ức của ngươi làm sao mà khôi phục được? Ngươi đã nhớ được tất cả mọi chuyện rồi sao?”

Helisha ngưng đọng ánh mắt nhìn hắn, khẽ lắc đầu, nói: “Khoảng một năm trước ký ức của ta mới dần dần khôi phục lại, ta cũng không biết vì sao lại khôi phục ký ức, nhưng từ những ký ức được khôi phục, ta thấy dường như ta đã đi lang thang đến một hải vực, ta đã ăn một số hoa và lá ở đó, sau đó tựa hồ ký ức dần dần được đánh thức.”