← Quay lại trang sách

Chương 1753 Quá khứ (2)

“Nhưng mà, ký ức của ta khôi phục còn chưa hoàn thiện, rất nhiều chuyện khi bé đều không nhớ rõ, dường như ta nhớ ta còn có một em gái, nhưng không nhớ rõ dáng vẻ của nàng, bao gồm cả dáng vẻ của cha mẹ ta ta cũng không nhớ rõ, ta chỉ nhớ, ta đã không ngừng săn bắn, giết chết Ma vật, còn nhớ khi bé len lén trèo tường lẻn ra khỏi khu vực Tường trong, sau đó gặp được ngươi...”

“Rất nhiều chuyện khác ta đã quên mất rồi, thế nhưng về ngươi, ta lại nhớ rất rõ ràng, chuyện về ngươi giống như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua, rành rành trước mắt...”

Đỗ Địch An nghe được thì giật mình, ngạc nhiên nói: “Chỉ ăn một ít hoa cỏ lá cây thì đã khôi phục ký ức?” Hắn cảm thấy hơi khó tin, bản thân đã tập hợp tất cả các nhà khoa học đứng đầu trong Vương triều nghiên cứu trong mười mấy năm trời cũng không có thành quả, kể cả chuyện Hoang Thần và Ma Trùng đều bó tay chịu trói, vậy mà lại bị mấy thứ hoa cỏ lá cây nho nhỏ giải quyết? Chẳng lẽ những hoa cỏ lá cây này là thực vật biến dị đặc biệt do hoàn cảnh tạo thành?

Nếu là như vậy, quả thực có vài phần khả năng.

Tuy rằng nghiên cứu khoa học rất tiên tiến, nhưng một số thứ tổng hợp tự nhiên khoa học cũng không thể nào giải thích được, ví dụ như chuyện trái tim hắn lột xác thành Oa Thần, mặc dù Oa Thần đã sinh ra, nhưng hắn cũng không có cách nào dùng khoa học kỹ thuật phục chế được tế bào của Oa Thần.

“Vậy ngươi còn nhớ những ký ức sau khi biến thành xác sống không?” Đỗ Địch An chờ mong nhìn nàng, thời gian hắn ở chung với Helisha vốn cũng không nhiều lắm, nếu tính ra, thời gian ở chung với Helisha khi biến thành xác sống còn nhiều hơn thời gian khi nàng còn là người, mặc dù khi Helisha biến thành xác sống thì không nói một lời nào, nhưng mỗi lần nhớ tới, vẫn vô cùng hoài niệm khoảng thời gian đó.

Hai má Helisha khẽ ửng đỏ, cúi đầu nói: “Ta có nhớ một chút, nhưng không đầy đủ.”

Đỗ Địch An hứng thú, nói: “Nhớ những chuyện nào? Nói ta nghe một chút.”

Helisha liếc hắn một cái, nàng hơi ngượng ngùng, nhưng tính cách của nàng hào phóng quen rồi, rất nhanh đã khôi phục lại sự tự nhiên, nói: “Ta nhớ ngươi dẫn ta về Tường Lớn, dẫn ta trèo đèo lội suối xuyên qua khu hoang vắng, ngươi chăm sóc ta cẩn thận, hầu hạ ta, chỉ cần hoàn cảnh cho phép, ngươi sẽ giúp ta cọ rửa sạch sẽ, ta còn nhớ bởi vì ngươi không muốn ta bị thương, thà rằng tự mình ra tay trước, cũng không cho ta ra mặt.”

“Ta còn nhớ rõ, ngươi không cho ta ăn thịt sống, không muốn ta tiến hóa quá nhanh, thân thể biến dị đến dị dạng.”

“Ta còn nhớ, mỗi đêm ngươi đều nói chuyện với ta, nói chuyện phiếm, không biết mệt mỏi, cho dù lúc đó ta không nói một lời nào, ta căn bản không để ý tới lời nói của ngươi, nhưng ngươi vẫn luôn trò chuyện với ta đến hừng đông...”

“Ta vẫn còn nhớ...”

Giọng nói của nàng dần trở nên nghẹn ngào, càng nói càng chậm, những ký ức và hình ảnh kia, vô số ngày đêm làm bạn, ở trong hoang dã hai người làm bạn với nhau, người đàn ông bên cạnh thỉnh thoảng sẽ nói một vài câu đùa hài hước để trêu chọc nàng, nhưng đáp lại hắn vĩnh viễn là cái người lạnh như băng đã biến thành xác sống.

Mặc dù không bao giờ nhận được sự đáp lại, nhưng người đàn ông đó vẫn luôn mỉm cười và nói chuyện với nàng.

Ngôn ngữ lãng mạn nhất trên thế giới, có lẽ là sự đồng hành không tách rời.

Hành động cảm động nhất trên thế giới, chính là nỗ lực không yêu cầu báo đáp.

Đỗ Địch An xoa tóc của nàng, kéo nàng vào lòng, bên mặt gối lên đỉnh đầu nàng, ngửi mùi hương từ tóc của nàng, nhẹ giọng nói: “Tất cả đã qua rồi, tương lai sẽ tốt thôi…”

Ngày hôm sau.

Đỗ Địch An phái người triệu tập tất cả tinh tượng sư, thầy bói nổi tiếng tới, tụ tập ở trong đại điện của Đế cung, để cho bọn họ căn cứ vào sinh nhật, chòm sao, danh tính và tuổi tác của mình cùng với Helisha tiến hành tính toán bói toán, lựa chọn ngày tốt để kết hôn.

Tuy rằng hắn không tin những thứ yêu ma quỷ quái này, nhưng bây giờ tâm trạng đang thoải mái, hắn hy vọng có thể nhận được phước lành từ khắp thiên hạ, giao những chuyện này cho người khác đi làm, dù rằng phải tuân thủ tục lễ, quá trình rườm rà cần nhiều điều chú ý, nhưng náo động vui mừng, có thể tăng thêm tình cảm vui sướng của hắn.

Chờ sau khi những tinh tượng sư và thầy bói toán này tính toán xong, Đỗ Địch An lại gọi sứ đồ mà hắn đã bồi dưỡng tới, bảo bọn họ đi đến địa điểm mà Helisha nói, đi tìm kỳ hoa dị thảo chữa trị xác sống kia.

Chờ khi mọi chuyện đều phân phó xong, Đỗ Địch An lập tức trở lại cung điện nơi Helisha ở, làm bạn với nhau như hình với bóng.

Rất nhanh ngày diễn ra hôn lễ đã được ấn định.

Nửa tháng sau.

Đỗ Địch An tính toán thời gian một chút, thiên tai mưa gió còn chưa qua, lại hỏi đài khí tượng bên kia, nửa tháng sau ngược lại không có mưa to, thời tiết sáng sủa, những thứ này khả năng cao cũng đã trong quá trình điều tra tinh tượng sư.

Nhưng mà khí tượng chưa chắc đã hoàn toàn chính xác, dù sao thì mây gió khó lường.

Sau khi vương mệnh chiếu cáo thiên hạ, khắp nơi trong Hoàng thành đều là không khí vui mừng giăng đèn kết hoa, trước thời gian đã trang hoàng các đường phố, khắp chốn vui mừng, thiên hạ đại xá, tội phạm trong Tường Lớn khác cũng đều được nhờ, phàm là án phạt thời hạn dưới trăm năm, toàn bộ đều được ân xá, phạm nhân tử hình cũng chuyển thành tù có thời hạn, chỉ có một ít côn đồ ác ôn cùng cực thì vẫn bị giam giữ trong đại lao, không thấy ánh mặt trời.