← Quay lại trang sách

Chương 1755 Linh hồn bị xé rách (Đại kết cục)(1)

Đỗ Địch An giao tất cả mọi chuyện cho người phía dưới làm, còn mình thì mỗi ngày đều dẫn Helisha đi du ngoạn bốn phía.

Bọn họ dạo hết Đế Đô thì lại dạo đến Tường Lớn, dạo xong một số danh lam thắng cảnh du lịch của Tường Lớn thì đi dạo trong hoang dã, hoài niệm thời gian đã từng bên nhau.

Ngày hôm nay.

Trong một Tường Lớn chuyên lấy du lịch làm phát triển, ở một tửu lâu được xây dựng vô cùng cầu kỳ, Đỗ Địch An và Helisha đang ăn thức ăn địa phương ở nơi này, Helisa ăn rất ngon miệng, tuy rằng thân thể của nàng vẫn là xác sống, nhưng Đỗ Địch An đã dùng sức mạnh của hắn để giúp nàng xây dựng vị giác và dạ dày hoàn toàn mới của con người, hơn nữa bên ngoài những mô này có thêm một lớp màng bảo vệ, không bị nhiễm virus từ các cơ quan khác.

Khi ăn uống, một lần nữa Helisha đã có thể cảm nhận niềm vui của con người.

“Ba ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta thật sự không cần đi xem quá trình sao, lỡ như đến lúc đó cái gì cũng không hiểu, có thể sẽ mất mặt không.” Helisha dùng thìa nhỏ ăn điểm tâm tinh xảo giống như thạch trước mặt, trên gương mặt đỏ bừng, mang theo chút vui sướng, lại có chút lo lắng nói với Đỗ Địch An, trong lời nói của nàng mang theo đôi chút mềm yếu của một nữ sinh nhỏ nhắn, qua mấy ngày ở chung, nàng đã dỡ bỏ hình tượng vị nữ chiến thần lãnh khốc và cương trực, càng thêm nhu mỹ.

Đỗ Địch An nhìn nụ cười phát ra từ đáy lòng trên mặt nàng, trong mắt có một tia hoảng hốt và xuất thần, một lát sau hắn mới phản ứng lại, cười cười, nói: “Những quy trình này ta đều biết, cho dù phải học thì ngày cuối cùng đi diễn tập một chút là được, không có gì phức tạp, chúng ta còn chuyện khó khăn gì chưa từng trải qua, chút chuyện nhỏ này còn phải sợ sao?”

Helisha thè lưỡi, nói: “Khi ta đối mặt với ma vật cũng chưa từng lo lắng đến như vậy.”

“Có ta ở đây.” Đỗ Địch An cười, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dường như suy nghĩ một chút rồi nhìn nàng nói: “Ký ức của ngươi khôi phục hơi bất thường, ta muốn xem xét nguyên nhân cụ thể một chút, ngươi đồng ý để cho ta xem qua kí ức của ngươi không?”

Helisa ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Đỗ Địch An lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, nụ cười trên mặt nàng chậm rãi biến mất, nàng hơi nhíu mày, nhìn thẳng vào hai mắt của Đỗ Địch An, “Ngươi nghi ngờ ta à?”

Đối mặt với ánh mắt thuần khiết không có một tia tạp chất của nàng, trái tim của Đỗ Địch An bỗng nhiên khẽ co rút, hắn mơ hồ cảm nhận được mình tựa hồ đã làm sai điều gì đó, nhưng lời đã nói ra, sầu lo trong lòng hắn cũng không thể không giải quyết, nếu không sẽ mãi là một vướng mắc, hắn hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Không phải là ta nghi ngờ ngươi, ta đã cho người tìm qua chỗ kỳ hoa dị thảo mà ngươi nói, nhưng nơi đó không có hòn đảo gì cả, ta nghi ngờ ký ức của ngươi có vấn đề, nếu là như vậy, chuyện ngươi khôi phục ký ức chỉ e là có ẩn tình khác.”

Helisha nhìn hắn, một lát sau mới chậm rãi gật đầu, nói: “Ngươi cân nhắc cũng có lý, nếu ký ức của ta có vấn đề, ta cũng muốn biết là chuyện gì đã xảy ra, ngươi xem thử đi.”

Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có đôi chút mất mát khó hiểu, thấy nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này hắn không nói nhiều nữa, đưa tay khẽ vuốt ve trán nàng, một đường nhọn đâm vào trong trán nàng, kết nối với ký ức.

Trong phút chốc, rất nhiều ký ức nhanh chóng nhảy lên trong tầm mắt, như phù quang lướt qua.

Đỗ Địch An nhìn thấy lúc Helisha ra đời, từ khi sinh ra đến khi lớn lên, cả đời phải bận rộn, liều mạng vì gia tộc, gánh vác trách nhiệm của thánh nữ, lại nhiều lần bị em gái hãm hại, từ trong trí nhớ của nàng hắn còn nhìn thấy chính mình, thấy được ký ức sau khi biến thành xác sống.

Tuy rằng xác sống không có ý thức, nhưng hai mắt của xác sống lại giống như camera, ghi loại toàn bộ cuộc sống, giờ phút này đều có thể xem qua được.

Rất nhanh, Đỗ Địch An đã nhìn thấy hòn đảo trong ký ức của Helisha, sau khi thu thập kỳ hoa dị thảo, ý thức hồi sinh, ý thức thứ hai sau khi biến thành xác sống bị ký ức đã hồi sinh đánh tan, cho đến khi hoàn toàn bị chiếm cứ.

Sau đó hắn nhìn thấy nàng khi thì tỉnh táo, khi thì mơ hồ, xuyên qua núi rừng hoang dã, sau này gặp được nhà thám hiểm, hỏi thăm được diện mạo xã hội loài người hiện nay, cũng hỏi thăm được về sự tồn tại của mình, lại bởi vì tự thẹn mà không muốn bước chân vào thành phố của loài người, vẫn luôn sống ở hoang dã...

Ký ức cả một đời, trong nháy mắt đã được xem xong.

Đỗ Địch An giơ tay lên, cảm giác như đang nằm mơ.

Xem qua ký ức của Helisha trong mấy chục năm, nhưng thực tế chỉ mất một thời gian rất ngắn.

Hắn tập trung ý nghĩ, chậm rãi sửa sang lại những ký ức bị đứt quãng và một số ký ức tương đối mơ hồ, những ký ức mơ hồ này là do bị thương gây ra, đã không còn nhớ rõ.

Helisha cũng chầm chậm mở hai mắt ra, trong mắt có chút bối rối, biểu cảm cũng tương tự với của Đỗ Địch An, không hiểu sao nàng bỗng nhiên ngẩn người một lúc, sau đó ngơ ngác xuất thần, một lát sau phản ứng lại, biểu cảm được thu hồi lại.

“Sao vậy?” Tuy rằng Đỗ Địch An đang sửa sang lại ký ức của Helisha, nhưng tâm tư vẫn dừng ở trên người Helisha, chú ý tới biểu cảm khác thường của nàng, vội vàng hỏi.

Helisha ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt khẽ hoảng hốt, một lát sau mới khôi phục lại như bình thường, lắc đầu hỏi: “Không có gì, có thể cảm thấy hơi không thoải mái, ngươi đã xem xong rồi à, có tìm thấy điểm nào đáng nghi không?”