Chương 3
Ghi chép của Ayuta Toma (2)
Thứ Tư, ngày 2 tháng Tám.
Như thường lệ, chưa tới 8 giờ sáng, tôi đã tỉnh dậy.
Không rõ đêm qua đám thanh niên kia làm loạn đến mấy giờ. Sau một đêm, ngôi nhà sáng nay lại trở về với vẻ tĩnh mịch, bình yên vốn có.
Tôi ngủ rất say, tống khứ hết những mệt mỏi của ngày hôm qua. Sau khi uống một tách cà phê bên bàn ăn trong bếp, tôi mới sang phòng sinh hoạt.
Đèn và điều hòa vẫn chưa tắt, căn phòng vô cùng bừa bộn. Không khí ngập tràn mùi hắc của khói thuốc và rượu, tôi suýt bật ho sặc sụa. Cánh cửa ra hành lang đang mở, rèm cửa cũng chưa kéo lên. Ánh sáng bên ngoài xuyên qua lớp kính hồng và vàng, chiếu rọi vào bên trong, khiến cả căn phòng trở nên sặc sỡ kì lạ.
Cửa sổ phía Bắc và phía Đông đều không mở được, bên trên có một ô lật nhỏ để thông gió. Ô lật ở rất cao, gần sát trần nhà, muốn đóng mở thì kéo dây. Mở rộng hết cỡ cũng chỉ được khe hở chừng mười phân, nhưng như vậy là quá đủ với cửa thông gió rồi. Tôi thu dọn đống ly và chai rỗng la liệt trên bàn rồi lau qua sàn nhà một lượt. Tôi nhìn thùng rác, lẫn trong giấy lộn và tàn thuốc là hai cốc thủy tinh vỡ, đủ biết tình hình lúc đó thế nào. Trên sofa là máy quay mini của họ. Tôi nhớ ra rồi, trước bữa tối hôm qua, Kenjiro còn giơ thứ này lên quay khắp nơi. Chẳng lẽ hôm qua sau khi tôi đi nghỉ, họ đem món đồ chơi này ra để quay lại bộ dạng say xỉn khó coi của mình sao?
Tôi hơi tò mò nên đã cầm máy quay lên.
Đó là một chiếc máy quay băng loại 8 mm, tôi từng trông thấy mấy lần trong quảng cáo trên ti vi, hôm nay mới được nhìn tận mắt. Nó rất nhẹ, có thể cầm thoải mái bằng một tay. Mười năm trước, chẳng ai ngờ rang món đồ nhỏ nhẹ tiện lợi này sẽ phổ biến đến vậy. Tôi không khỏi nín lặng trước tốc độ phát triển vượt bậc của khoa học kĩ thuật mấy năm gần đây.
Tôi cầm chắc máy quay chuẩn bị săm soi thì ngón tay đụng phải nút công tắc nào đó. Cạch một tiếng, hộp băng mở ra. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, vội vàng đóng lại, vô tình nhìn thấy nhãn băng.
Siren Yêu thương lần cuối 25.06.89
Chữ trên nhãn viết rất ngay ngắn, nhìn lướt qua còn tưởng là chữ in lên. Chữ của Kenjiro sao? Tác phong cậu ta hẳn cẩn thận lắm mới có được nét chữ thế này.
Yêu thương lần cuối ư? Siren chắc là tên ban nhạc đã giải tán hồi tháng Sáu của họ.
Siren là tên tiên nữ trong sử thi Odyssey của Homer.
Hình dáng Siren được miêu tả không thống nhất, có người nói nàng có đôi cánh đỏ và khuôn mặt thiếu nữ; cũng có người nói nàng là tiên cá xinh đẹp, chuyên dùng tiếng hát đầy mê hoặc dụ dỗ các thủy thủ đi ngang qua. Có khi cô ca sĩ Reiko mà Hayato nhắc đến tối qua chính là Siren của ban nhạc?
Tôi đặt lại máy quay lên bàn rồi ngồi xuống sofa hút thuốc.
Tôi bật ti vi lên, lúc này đang phát bản tin dự báo thời tiết hằng ngày, thấy bảo có một đợt áp thấp mạnh đang tiến về đây. Thời tiết hôm nay cơ bản vẫn rất quang đãng, nhưng từ chiều mai có thể sẽ mưa lớn.
Đám thanh niên dậy rất muộn.
Gần 11 giờ, người đầu tiên bước xuống từ tầng hai là Hayato. Cậu ta ngồi trên sofa ở phòng sinh hoạt, vừa chậm rãi thưởng thức tách cà phê đen tôi pha, vừa xin lỗi tôi về âm thanh ồn ào đêm qua.
“Bọn họ quậy khuya quá.”
“Cũng không đến nỗi, tôi vẫn ngủ rất ngon.” Tôi hỏi lại. “Cậu thì sao? Cậu đi ngủ sớm à?”
Khoảng 12 giờ hơn là cháu về phòng, nhưng lên giường lại đọc sách một lúc, nên sáng nay mới dậy muộn như vậy.”
“Cậu đã đỡ cảm chưa?”
“Cũng sắp khỏi rồi ạ.”
“Mấy cậu kia chắc còn ngủ thêm một lúc. Bữa trưa phải chuẩn bị thế nào đây?”
“Ừ nhỉ…” Hayato nhìn đồng hồ treo tường, “Chắc bọn họ đều dậy cả rồi, chú cứ làm đồ ăn đi ạ.”
Hayato nói không sai. Chẳng bao lâu sau, Shin xuống nhà, đợi thêm một lát là Yuki cũng xuống theo. Mắt cả hai đều sưng húp, bước đi loạng choạng không vững, có vẻ còn chưa tỉnh rượu. Mặt hai người trắng bệch, trông không giống thiếu ngủ mà giống mắc bệnh nặng hơn.
“Bồn rửa mặt ở tầng hai không có nước nóng.” Yuki nói với vẻ không hài lòng, “Nước lạnh quá, thế này làm sao đánh răng được?”
Liên quan quái gì đến tôi… Tôi chửi thầm trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn cúi người xin lỗi. “Mong cậu bỏ quá cho. Tiện thể nhờ cậu về chuyển lời với ông chủ lắp thêm mấy ống nước nữa.” Lời tôi đây ẩn ý, kèm theo giọng điệu châm chọc.
Quá trưa, Kenjiro vẫn chưa xuống lâu. Sau khi thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi, Hayato đứng dậy nói, “Để anh lên gọi nó xuống.”
“Thôi kệ đi, cậu ta chắc…” Yuki ngăn anh họ lại, “Chắc vẫn đang say. Hút nhiều cỏ và L như vậy, lại còn nốc không ít rượu. Giờ ấy à, chẳng khác nào kẻ vừa bay lên Sao Hỏa đã bị ném về Mặt Trăng.”
“Thật hết cách với cậu ta.”
Lúc họ nói chuyện, tôi đang rót nước hoa quả vào cốc. Hayato liếc tôi, sau đó lừ mắt lườm Yuki.
“Làm gì cũng phải đúng mực. Mấy đứa cứ làm càn như vậy…”
“Biết rồi, biết rồi, thưa thầy Hayato.” Yuki cười nhạo, rồi buộc cao tóc lên. “Nhưng đêm qua, Kenjiro thể hiện cũng không tệ, thật đáng nể phục.”
“Nhà cậu ta xảy ra nhiều chuyện thì phải?”
“Vâng. Cậu ta lẩm bẩm mãi, rằng bản thân sống chẳng có giá trị, thà chết quách đi cho xong. Sau đó còn nằm bò ra sàn, đập đầu xuống đất.”
“Vậy sao?”
“Đập mạnh đến mức chảy cả máu. Trông bộ dạng đó, em chẳng dám tiếp tục kết thân với cậu ta nữa.” Yuki mặt đầy khổ sở, ráo riết hỏi phải không phải không với Shin ở đối diện nhằm tìm kiếm sự đồng thuận. Sau đó, cậu ta quay sang tôi, “Chú ơi, chú thấy cháu nói có đúng không? À, còn nữa, hôm nay chứ đưa xe cho cháu nhé, cháu muốn đi loanh quanh trong thành phố một lát, thuốc cũng vừa hết rồi.”
“Cậu đi dạo phố hả?” Đoán chắc cậu ta lái xe sẽ rất thô bạo, tôi không muốn giao xe chút nào, nhưng lại không thể từ chối, đành trả lời, “Tất nhiên… là được rồi. Lát nữa tôi sẽ chỉ đường đi cho cậu.”
“Không có bản đồ sao?”
“Trên bảng điều khiển có đấy.”
“Vậy chú không cần bảo đâu.” Yuki quét mảt qua Shin, nhếch mép cười, “Dù sao Shin cũng đi cùng, cậu ấy có thể chỉ đường giúp cháu.”
“Ái chà! Phòng đẹp quá!” Hayato đẩy gọng kính vàng, đảo mắt một vòng khắp đại sảnh rồi nói, “Năm xưa tiến sĩ Amo chắc hẳn rất thích nơi này.”
Sau khi Yuki và Shin lái xe đi khỏi, tôi mở cửa đại sảnh theo yêu cầu của Hayato. Bấy giờ là hơn 2 giờ chiều.
Sảnh rộng hơn 50 m2. Giống các phòng khác, sàn lát xen kẽ gạch men đỏ và gạch men trắng, tường cũng sơn đen. Ở mặt tường đối diện cửa vào là cầu thang hẹp dẫn lên tầng hai, nối liền với hành lang gấp khúc ôm trọn ba mặt căn phòng. Trên hành lang gấp khúc kê rất nhiều giá sách, sách trưng ở đây đều là của tiến sĩ Amo.
Hayato bước thẳng tới chân thang, quay người nhìn tôi một lúc như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
“Kia là gì ạ?”
Cậu ta chỉ lên bức tranh sơn dầu đóng khung trắng bạc treo trên mặt tường bên phải cửa vào, “Bức tranh đó có ý nghĩa gì?”
Trên nền canvas cỡ 2O* là hình vẽ một bé gái ngồi khoanh chân trên ghế bập bênh đan bằng sợi mây. Cô bé mặc áo khoác xanh nhạt và quần yếm bò, mái tóc nâu để xõa thả trước ngực, đầu đội mũ nồi màu đỏ.
“Bức tranh này được treo ở đây từ trước rồi.”
Đôi mắt to tròn của cô hướng lên trên, khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười ngây thơ trong sáng. Một con mèo mun đang nằm ườn trên đùi cô, hai mắt lim dim vẻ mãn nguyện.
“Chắc đây là tranh do tiến sĩ Amo tự vẽ. Cậu xem, trên này có chữ kí của ông ấy.”
Góc dưới bên phải bức tranh có chữ kí viết bằng chữ cái La tinh: AMO.
“Thật ạ?” Hayato lại gần xác nhận rồi ngoảnh lại hỏi tôi, “Tiến sĩ thích vẽ tranh ạ?”
“Giá đựng đồ ở dưới hầm vẫn còn dụng cụ vẽ.”
“Ở đây còn có tầng hầm sao? Cầu thang ở đâu ạ?”
“Trong kho.”
“Ra là vậy. Thế thì…” Hayato định nói lại thôi, ngẩng đầu nhìn bức tranh thêm lần nữa. “Mèo mun và thiếu nữ. Cô bé này chưa biết chừng là con gái của tiến sĩ. Chú nghe nói tiến sĩ có con gái bao giờ chưa?”
“Chuyện này…” Tôi xoay cổ, dời tầm mắt ra chỗ khác. “Nói mới nhớ, tôi cũng ngờ ngợ là đã từng nghe.”
Hayato rời khỏi bức chân dung, leo lên hành lang gấp khúc để tới các giá sách kê sát tường. Tôi cũng không rõ trên đó có bao nhiêu sách, nhưng nhìn sơ qua là biết ít nhất cũng không dưới nghìn quyển. Già nửa chỗ này là sách tiếng Anh, thể loại đa dạng từ tài liệu chuyên ngành sinh học cho đến văn học đại chúng.
Hành lang chia tường thành hai tầng, tầng trên có mấy cửa sổ hình chữ nhật khảm kính màu, vẽ hình vua, hậu và hiệp sĩ. Vào ban ngày, căn phòng này còn rực rỡ sắc màu hơn cả phòng sinh hoạt và các phòng khác, trông lạ mắt vô cùng.
Quan sát các giá sách một lúc, Hayato rút vài quyển, ra ngồi trên ghế ở góc tường phía bắc. Một đầu hành lang có bàn sách to, có lẽ chỗ này từng là phòng đọc của tiến sĩ.
Nhìn thanh niên nghiêm túc ngồi đọc sách, tôi không khỏi mỉm cười.
“Cậu có cần cà phê không?”
Cậu ta khoát tay đáp, “Không cần đâu ạ. Cháu hút thuốc ở đây được không?”
“Tất nhiên là được. Gạt tàn để bên kia.”
Tôi trỏ bàn trà nhỏ cạnh ghế rồi chuẩn bị bỏ đi. Nhưng từ nãy đến giờ, có một chuyện khiến tôi cứ bứt rứt không yên.
“Cậu Hayato.” Cuối cùng, tôi vẫn quyết định hỏi.
“Ban nãy em họ cậu nhắc đến L và cỏ, nghĩa là gì thế?”
Hayato bỗng ngẩng đầu lên. Cậu ta tránh ánh mắt tôi, có vẻ muốn nói lại thôi. Trông thái độ, tôi biết ngay phỏng đoán của mình không sai.
“Chẳng lẽ là ma túy?”
“…”
“Cậu đừng lo, nếu các cậu chơi thuốc, tôi cũng không gây rắc rối đâu. Tôi không phải cảnh sát, cũng chẳng phải thầy giáo của các cậu, tôi chỉ là một quản gia phục vụ cho ông Kazama mà thôi. Tôi dứt khoát không bép xép.”
“Xin lỗi chú.” Hayato cúi đầu với vẻ ngại ngùng.
Tôi mỉm cười, giọng thoáng chút tự giễu, “Ma túy thật sao?”
“Vâng, mấy đứa đó thích chơi thuốc. Chúng nó kiếm được ở Tokyo, chơi dần xong nghiện, không bứt ra được. Cháu vẫn khuyên nhủ đấy, nhưng chẳng đứa nào thèm nghe.”
“Là loại nào?”
“LSD và cần sa ạ.”
“L và cỏ… Ra vậy.”
“Cháu căm thù ma túy đến tận xương tủy.” Hayato ngẩng đầu lên, gằn giọng nói, “Cháu không chấp nhận được việc đánh mất lý trí, mất khả năng tự kiểm soát. Thật không hiểu nổi hút hít thì hay ho chỗ nào.”
“Cậu có vẻ rất thích nhắc đến hai chữ ‘lý trí’?”
“Vâng.” Hayato mim cười. “Ít nhất cho tới giờ, cháu vẫn chỉ tôn thờ vị thần lý trí mà thôi.”
“Cậu sẽ không làm gì liều lĩnh chứ?”
“Cháu ghét nhất bị trói buộc bởi những quy định cổ lỗ sĩ, cũng không phủ nhận toàn bộ cái gọi là hành vi phạm tội. Vì vậy, cháu mới không nghiêm túc dạy dỗ mấy đứa kia.”
Dù muốn phạm tội, cũng phải khống chế được lý trí của mình. Ý cậu ta là vậy sao?
“Cậu nói cũng có lý.”
Tôi gật đầu đồng ý, nhưng tâm trạng bỗng dưng không tốt, nên chẳng chuyện trò tiếp với cậu ta nữa.
3 rưỡi chiều.
Tôi ra ngoài một mình, vừa tản bộ trong sân vừa mải nghĩ ngợi lan man.
Khắp sân toàn là bụi cây thấp. Giống như tôi đã giải thích với Hayato ngày hôm qua, chúng đều đã từng được cắt tỉa thành nhiều hình thù khác nhau, mèo, thỏ, rồi cả gà… Song hiện tại, do không được chăm sóc thường xuyên nên chẳng thể nhìn ra hình dáng ban đầu.
Tôi đút sâu hai tay vào túi quần, lắc lắc đôi vai (đã gầy đi thấy rõ mấy năm nay) rồi thả bước giữa những bụi cây. Hôm nay bầu trời thoáng đãng trong xanh, thi thoảng lại có đám mây mỏng bay qua, tuy dự báo thời tiết nói áp thấp đang tiến vào khu vực này, nhưng tôi gần như không cảm thấy có gì thay đổi. Chong chóng mèo trên nóc nhà bị gió thổi ken két, xen lẫn tiếng kêu của động vật trong rừng, khiến người ta có cảm giác thật trống trải.
Hút xong mấy điếu thuốc, tôi đang chuẩn bị quay vào nhà thì nhìn thấy một bóng người đứng ở hàng hiên, trông như trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, làm tôi khựng lại. Rồi dụi dụi mắt, nhận ra là Kenjiro. Cuối cùng cậu ta cũng dậy rồi.
Trông thấy tôi, cậu ta ngại ngùng cúi đầu, ánh mắt thẫn thờ, chậm rãi đi ra hỏi xem những người khác đâu.
Nghe tôi báo lại tình hình xong, Kenjiro thở dài, buông thõng vai xuống đây mệt mỏi, xoay người đi vào tiền sảnh.
“Có muốn ăn gì không?”
Kenjiro không quay lại, chỉ lắc lắc cái cổ nần nẫn, “Cháu không muốn ăn.”
“Cậu thấy trong người không thoải mái à?”
“Không, không phải, cháu không sao.” Nhưng giọng cậu ta nghe rất mệt mỏi.
“Hay cà phê nhé?”
“Thôi ạ. À, hay chứ cho cháu tách trà đi.”
“Ừ. Trà đen có được không?”
“Được ạ.”
“Lát nữa tôi sẽ mang tới phòng sinh hoạt cho cậu.”
Khi tôi bưng trà đến phòng sinh hoạt, Kenjiro mặc áo màu đen, ngồi thu lu trên sofa. Kalo đang ở giữa phòng, thấy tôi đến gần, nó khẽ meo một tiếng rồi cọ cọ vào người tôi.
“Máy quay băng 8mm là của cậu sao?” Tôi ngồi xuống sofa ở đối diện, trỏ máy quay trên bàn.
Kenjiro ngước lên, yếu ớt đáp, “Vâng.”
“Chắc cậu đã quay lại kha khá cảnh đẹp trong chuyến du lịch?”
“Vâng.”
“Hôm qua cậu quay cả trong nhà sao?”
“Không ạ.” Kenjiro lắc đâu, xòe hai bàn tay lên che hơi nóng bốc ra từ tách trà.
“Tôi muốn xem cuộn băng cậu đã quay. Xem được trực tiếp trên máy không?”
“Được ạ. Nếu muốn, chú có thể cắm vào ti vi nữa…”
“Vậy sao?” Một lần nữa, tôi ngắm nghía chiếc máy quay chỉ to bằng lòng bàn tay. “Thời buổi tiện lợi thật. Tôi cứ ru rú ở đây, tách biệt với thế giới bên ngoài bao lâu, càng ngày càng lạc hậu. Và sẽ mãi mãi như thể…”
Kenjiro đưa tách trà lên miệng, tay vẫn run run. Trông cậu ta còn phờ phạc hơn cả Yuki và Shin lúc mới ngủ dậy. Chính giữa vầng trán hẹp dán một miếng urgo nhỏ, có lẽ đúng như Yuki nói, đây là vết thương do cậu ta đập đầu xuống đất mà ra.
Tôi không tiếp chuyện nữa mà ôm Kalo lên định rời đi, Kenjiro đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi, “Chú quản gia! Chú… chú nhìn thấy UFO bao giờ chưa?”
“Gì cơ?” Tôi lặng người, nhìn khuôn mặt ngăm đen của cậu ta. “Cậu nói UFO sao?”
“Đúng vậy, là UFO. U-F-O. Nghe nói gần đây ngày càng có nhiều người trông thấy UFO ở khu vực này.”
Những lời cậu ta nói khiến đầu óc tôi mờ mịt. Rốt cuộc cậu ta nghe thấy thông tin vớ vẩn ấy ở đâu? Ít ra, bản thân tôi chưa thấy UFO bao giờ.
“Xin lỗi…”
Không ngờ, Kenjiro lại chuyển sang vấn đề khác, “Chú nhìn thấy chó sói bao giờ chưa?”
“Chó sói? Kiểu sói Nhật Bản* ấy hả? Không phải loài đó tuyệt chủng từ lâu rồi sao?”
“Không đâu ạ, nghe nói vẫn còn sống sót.”
“Mấy kẻ viển vông mới nói thế thôi, chứ về lý thuyết thì không còn con nào cả. Mà kể cả có, e rằng chúng cũng chỉ sống ở nơi hẻo lánh không người lai vãng.”
“Vậy ạ?” Kenjiro gục đầu xuống, giọng đây thất vọng.
“Cậu có hứng thú với những tin đồn kiểu này sao?”
“Cũng hơi hơi ạ. Phải rồi, ngôi nhà này tên là Hắc Miêu Quán, liệu có nguyên nhân nào không? Âm hồn chưa siêu thoát chẳng hạn.”
Nghe chừng thuộc loại tào lao, thích mấy chuyện kì quái vô căn cứ nhỉ! Tôi có cảm giác tên nhóc này xem nhiều phim ảnh nhảm nhí quá, tuy không ưa nhưng vẫn cố gắng không thể hiện ra mặt, bèn trả lời qua quýt, “Không có tin đồn nào như vậy đâu.”
Sau đó, Kenjiro lại lần lượt hỏi tôi thêm nhiều câu nữa: liệu hồ nước ở đây có mấy thứ như quái vật hồ Loch Ness không, mối liên quan giữa bí ẩn về thánh địa của thổ dân với lục địa đã biến mất là gì…
Cuối cùng, cậu ta còn ngang nhiên nói rằng đã từng trông thấy UFO. Tôi phục cậu ta sát đất, chờ lúc thích hợp liền khen cậu ta vài câu lấy lệ như Cậu giỏi thật đấy, sau đó rút lui.
“Chú quản gia!” Tôi và Kalo sắp ra tới hành lang, cậu ta lại gào theo, “Quanh đây có gấu không ạ?”
“Gấu?”
“Cháu định đi dạo trong rừng.”
“Không có đâu.”
“Thật ạ? Thế thì tốt quá.”
“Cậu cẩn thận đừng để lạc đường đấy.”
Nghe tôi nhắc nhở, Kenjiro mới gật gù, khuôn mặt thoáng lộ vẻ bất an.
Cậu ta cầm máy quay đứng dậy.
Trời đã tối mịt mà Yuki và Shin vẫn chưa về. 7 giờ hơn, tôi đang lấn bấn lo bữa tối thì có tiếng xe hơi ngoài cổng vọng vào. Tôi ra tiền sảnh, định đợi họ vào để hỏi đã cần bày bàn ăn ngay chưa.
“Đẹp quá, cả một bầu trời đầy sao! Khác hẳn trời đêm ở Tokyo!”
Giọng nói lanh lảnh cất lên, tôi ngạc nhiên đứng ngây tại chỗ. Đây không phải giọng Yuki, cũng không phải giọng Shin, mà là chất giọng quyến rũ tôi chưa từng nghe qua của một cô gái.
Cửa mở ra, Yuki bước vào, theo sau là một cô gái khá thấp mặc quần bò, đang kéo lấy cánh tay Shin. Cậu ta đeo kính đen, cũng tiến về phía tôi.
“Chú à.” Yuki lạnh nhạt lườm bộ dạng ngỡ ngàng của tôi. “Cô này tên là Rena, từ tối nay sẽ chuyển đến đây, phiền chứ sắp xếp chỗ ở cho cô ấy.”
Cô ta tự xưng là Tsubakimoto Rena, trông khoảng hăm tư hăm lăm, cỡ tuổi đám thanh niên này hoặc lớn hơn một chút. Nghe nói cô ta tới đây du lịch một mình.
Cô ta quen Yuki và Shin thế nào, tôi không biết và cũng không muốn biết (về sau vãn được nghe Yuki và Shin kể lại). Tóm lại trong lúc đi hóng gió, hai người gặp cô này đang du ngoạn một mình, cả ba khá tâm đầu ý hợp nên đã cùng nhau về đây.
Cô ta không cao, thân hình tròn trịa, khuôn mặt rất to, nhưng không thể phủ nhận rằng đây là một mỹ nữ. Mắt phượng hai mí, mũi cao, môi dày gợi cảm, nước da trắng nõn, không giống vóc dáng thường thấy ở người Nhật Bản; mái tóc uốn xoăn, màu tóc hơi nhạt, trang điểm kĩ càng, đặc biệt là đôi môi tô son đỏ tươi, trông vô cùng bắt mắt. Từ vẻ ngoài cho đến thần thái và cách nói chuyện, cô ta đều hiểu nên làm thế nào để thu hút sự chú ý của cánh đàn ông. Đây là cảm giác ban đầu của tôi, không ngờ về sau lại được thực tế chứng minh là rất chuẩn xác.
Yuki và Shin vui vẻ ra mặt, so với lúc đi khỏi nhà thì như biến thành người khác. Để làm vừa lòng người đẹp, cả hai thi nhau giả ngây giả ngô (trong mắt tôi thì là vậy). Kenjiro tản bộ trong rừng về cứ nằm mãi trên sofa, cuộn tròn trong góc tối, nhưng vừa nhìn thấy Rena đã lập tức bật dậy, khuôn mặt ngăm đen cũng ửng đỏ vì thẹn thùng.
Để dễ hình dung, có thể nói đám thanh niên này như mèo thấy mỡ. Ngay cả Hayato cũng không ngoại lệ. Nghe thấy tiếng phụ nữ, cậu ta liền rời khỏi đại sảnh, điệu bộ nghiêm túc hơn hẳn. Tôi cười thầm, ai cũng nhận ra cậu ta rất bận tâm về hình ảnh của bản thân trong mắt cô gái kia, thậm chí còn thận trọng quá mức.
Phản ứng của tôi thì sao? Rất tiếc, tôi thấy cô ta chẳng hề hấp dẫn. Không phải tại tôi đã già, mà là do khác biệt về sở thích cá nhân. Quan tâm duy nhất của tôi với cô ta, chắc cũng chỉ có khuôn mặt (đặc biệt là đôi mắt) hơi giống với người thân đã mất của tôi mà thôi. Nếu một mình cô ta tới đây xin ở nhờ, tôi sẽ từ chối thẳng. Nhưng vì Yuki cho phép cô ta ở lại, nên tôi buộc phải phục tùng. Dù trong lòng phản đối gay gắt, nhưng bề ngoài vẫn phải cúi người chào đón cô ta.
Cũng may tôi đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn, thêm một người cũng không ảnh hưởng gì mấy. Nhưng tôi không thể không cân nhắc việc xếp phòng, suy cho cùng cũng chẳng còn thừa giường nữa. Biết chuyện, Yuki vừa cười ha hả vừa đề ra cách giải quyết, “Để Kenjiro nhường phòng đi, cậu ta có thể ngủ ở phòng sinh hoạt. Hay cô Rena tới phòng tôi ngủ nhé.” Ý cậu ta là muốn Rena ngủ chung giường với mình.
“Yuki, đừng hòng ăn mảnh!” Shin phản đối.
Rena đảo mắt giữa hai người họ, mỉm cười xinh đẹp, “Tôi không có ý kiến, thế nào cũng được.”
“Ngôi nhà này tên là Hắc Miêu Quán.” Trong bữa tối, Shin vẫn đeo kính đen, nói với Rena đang ngồi cạnh Yuki ở phía đối diện, “Cô có biết vì sao nó được gọi như vậy không?”
“Để tôi đoán xem.” Rena đưa ly rượu vang lên đôi môi đỏ mọng, nghiêng đầu nói, “Có phải… ở đây nuôi rất nhiều mèo mun không?”
“Để tôi kể luôn. Thật ra, trong ngôi nhà này từng xảy ra một việc rất đáng sợ.”
Lúc đó tôi vừa bày bàn xong, đang chuẩn bị quay về bếp. Ra đến hành lang, tôi dừng bước, dỏng tai lên nghe xem Shin giải thích thế nào.
“Trước đây, khoảng hai mươi năm trước, chủ nhân nhà này là một tiến sĩ mang họ Amo.” Shin kể với giọng phóng đại. Hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta nói nhiều như vậy. “Ông ấy là một tiến sĩ sinh học, đã bí mật nghiên cứu tại nơi này.”
“Nghiên cứu ư?”
“Đúng vậy. Nói thế nào nhi? Đó là một công trình nghiên cứu rất đáng sợ, mọi người có biết Frankenstein không?”
“Tôi có thấy trên phim.”
“Nghiên cứu của ông tiến sĩ này cũng gần như thể, kiểu như định tạo ra ‘người nhân tạo’.”
“Vậy sao?”
“Tiến sĩ Amo có một cô vợ xinh đẹp, cô ấy nuôi một con mèo mun. Con mèo to bằng từng này, cô vợ cực kì thích nó, nhưng ông ấy thì không.” Shin vênh váo nói, “Vào một ngày của hai mươi năm trước, vợ tiến sĩ không hài lòng với nghiên cứu của chồng, mong ông đừng tiếp tục công trình nghiên cứu điên rồ này nữa. Tiến sĩ Amo giận tím mặt, đánh vợ một trận dã man, về sau còn giết cả vợ mình. Con mèo mun cũng có mặt tại hiện trường.”
“Thật vậy sao?”
“Đúng vậy. Sau đó tiến sĩ quyết định giấu thi thể của vợ dưới tầng hầm ngôi nhà. Ông ta giấu xác vợ vào tường, con mèo mun cũng bị chôn theo. Nghe nói mỗi khi màn đêm buông xuống, ngôi nhà này đều vang vọng tiếng mèo kêu, đến nay vẫn vậy.” Mấy lời bịa đặt của cậu ta chẳng có gì mới, chẳng qua là nhại truyện Con mèo đen
của Edgar Poe mà thôi.
“Kế hoạch người nhân tạo thì sao?” Kenjiro hỏi với vẻ đầy nghiêm túc.
“Cái đó tôi cũng không biết.” Shin cộc cần đáp.
“Chẳng lẽ đến giờ cái xác vẫn chưa bị phát hiện, vẫn đang chôn trong tường?”
“E là như vậy.”
“Tiến sĩ về sau thì sao?”
“Không rõ. Chắc ông ấy sợ hồn ma con mèo, nên đã bán ngôi nhà cho người khác. Sau đó, không ai biết ông ấy đi đâu làm gì nữa.”
“Được rồi, được rồi.” Yuki nói chen vào, “Sao cậu biết được những chuyện này?”
Tiếng cười ha hả vang lên. Tôi có thể tưởng tượng được bộ dạng khiếp đảm của Hayato.
Tôi khẽ thở phào, trở về gian bếp.
Sau đó bọn họ làm gì, tôi cũng không hay biết. Giống như hôm qua, ăn cơm xong, cả đám lại sang phòng sinh hoạt. Lúc đó họ đã uống kha khá rượu, xem chừng rất phấn khích.
Tôi nhanh chóng thu dọn bàn ăn để sớm về phòng nghỉ ngơi. Hayato cũng không gọi tôi tới như tối qua nữa.
Kalo vẫn đang trốn trong phòng tôi. Tiếng cười nói bên ngoài đinh tai nhức óc còn hơn cả đêm qua, tôi không tài nào chịu nổi, bèn quyết định đi tắm.
Lân này tắm vòi sen cảm giác dễ chịu hơn mọi khi rất nhiều. Tắm xong, tôi thay áo ngủ, ôm con mèo ngồi trên giường. Bỗng nhiên, tôi để ý thấy phòng sinh hoạt vô cùng yên ắng. Giờ đã là hơn 11 giờ đêm rồi. Tôi lắng tai nghe, cảm giác như đang ở một thế giới khác hẳn ban nãy. Trong đêm đen, vạn vật im phăng phắc. Có chuyện gì vậy nhi? Lẽ nào cả nhóm đã lên tầng hai?
Tôi đi ra hành lang, ngó vào phòng sinh hoạt, chỉ thấy một mình Hayato. Cậu ta đang ngồi đọc sách trên ghế bập bênh cạnh cửa sổ.
“Những người khác đâu rồi?”
Nghe tôi hỏi, cậu ta dứt mắt khỏi cuốn sách đang nằm trên đùi, ngẩng lên nhún vai.
“Bọn họ…” Hayato do dự một lát rồi vẫn trả lời, “Bọn họ qua đại sảnh bên kia rồi ạ.”
“Đại sảnh?” Chắc hẳn bộ dạng tôi lúc đó trông rất bối rối. “Tại sao lại qua bên đó?”
“Bên đó có loa mà? Bọn họ nói không nhạc không bốc nên đã chuyển chỗ. Chúng cháu lại gây thêm phiền phức cho chú rồi, chứ Ayuta.” Trông cậu ta vô cùng áy náy. “Yuki và Shin đều là loại háo sắc. Hơn nữa, cô gái đó…” Cậu ta úp mở, nhưng thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, cậu ta thở dài nói thẳng, “Cô ta rất giống một người.”
“Giống một người?”
“Hôm qua chẳng phải cháu đã kể với chứ rồi sao? Ban nhạc của bọn cháu vốn có một giọng ca chính tên Reiko. Rena cực kì giống cô ta. Vì vậy, đám nhóc kia…”
Hóa ra là vì chuyện này.
Tuy tôi đã hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, nhưng tâm trạng vẫn không khá lên chút nào. Bọn họ sang đại sảnh, chưa biết chừng tối nay sẽ lại tụ tập hút hít. Nghĩ tới điều này, tôi thấy phiền lòng một cách kì lạ.
“Ầm ĩ cũng không sao, nhưng đừng làm chuyện gì vượt quá giới hạn.” Tôi buột miệng.
Hayato ậm ừ Xin lỗi chứ, sau đó đạp chân xuống đất, đung đưa ghế bập bênh rồi tiếp tục đọc sách. Từ thần sắc đến dáng điệu đều như muốn nói, “Sao chứ lại giáo huấn cháu.”
Tôi khép vạt trước áo ngủ lại, không nói gì thêm mà chỉ quay đầu bỏ đi.
Đêm đó, tôi không tài nào ngủ được.
Thật ra tôi rất muốn ngủ vì cơ thể đã mệt mỏi rã rời, nhưng cứ lăn qua lăn lại, chẳng thể vào giấc. Tôi tắt đèn, trùm kín trong chăn, tự ép mình nhắm chặt hai mắt. Nhưng mấy lần sắp ngủ đến nơi, tôi lại khẽ rùng mình tỉnh giấc. Hồi trẻ, tôi vẫn hay mất ngủ, có vẻ như bây giờ lại trở về tình trạng khi đó. Những kí ức xưa, bất kể là chuyện không nhớ hay không muốn nhớ, đều chợt lóe lên trong đâu. Tôi cố gắng không nghĩ nữa, nhưng làm vậy càng khó ngủ hơn.
Tôi vẫn bồn chồn về đám thanh niên ở đại sảnh.
Sống ở đâu trong khoảng thời gian dài, dù không phải nhà mình, có khi chỉ là nơi công tác, người ta vẫn sẽ cảm thấy quyến luyến. Khắp ngôi nhà này, tôi thích nhất đại sảnh. Rốt cuộc lúc này bọn họ đang làm những trò vô liêm sỉ gì ở đó? Tôi đâm lo.
Tôi nằm sấp trên giường, ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Đã 1 rưỡi sáng.
Tôi dỏng tai nghe ngóng, do phòng tôi và đại sảnh nằm ở hai đầu ngôi nhà, nên khó lòng nghe thấy động tĩnh bên đó.
Trong bóng đêm, tôi cứ trằn trọc trên giường, cuối cùng lại phải ngồi dậy đi ra ngoài.
Trong đại sảnh, một chiếc ghế nằm kê sát tường đã bị kéo ra chính giữa.
Rena đang nằm trên đó. Loa phát nhạc rock chói cả tai, người cô ta đung đưa, lắc lư theo tiết tấu.
Vây quanh cô là ba cậu con trai.
Một cậu nằm trên nền gạch men trắng đỏ, tay chân dang rộng, hình như là Shin. Cậu ta đã bỏ kính, mắt khép hờ nhìn lên khoảng không.
Kenjiro ngồi khoanh chân như thể đang luyện yoga, tay để trước bụng.
Người cuối cùng, Yuki, thì phủ phục bên chân Rena, mũi cọ vào đầu gối cô ta không khác gì chó đói.
Cảnh tượng trước mắt tôi chính là như vậy. Lúc này, tôi đang ở trên gác xép.
Sau khi rón rén ra khỏi phòng, tôi đi thẳng tới cửa đại sảnh, nghe bên trong có tiếng nhạc và tiếng cười đùa của họ, tôi quyết định lên gác xép quan sát tình hình.
Trên hành lang tầng hai, có một chỗ mở trần được, có thang gấp. Leo thang này là lên tới gác xép. Gác xép rộng nhưng không vuông thành sắc cạnh, trần vát xéo xuống, ứng với mặt nghiêng của nóc nhà, sàn chính là trần tầng hai, giữa các thanh xà là mấy tấm gỗ mỏng để khỏi bước hụt. Tất nhiên, bình thường ít ai trèo lên gác xép.
Trước đây tôi đã biết rằng phần sàn gác xép ứng với trần đại sảnh có vài cái lỗ nhỏ. Có thể là lỗ bắt sai khi lắp đèn chùm, cũng có thể do Nakamura Seiji khi thiết kế căn phòng đã cố tình để lại lỗ nhìn trộm.
Tôi bật đèn pin, rọi xuống chân, nhớn bước qua các tấm gỗ, đi tới chỗ có lỗ. Tơ nhện quấn đây mặt, bụi bặm bay mù mịt khiến cổ họng và lỗ mũi tôi đau nhức. Tôi cố nhịn ho, nằm xuống tấm gỗ, ghé mắt nhìn vào lỗ.
Một làn khói nhạt bay lên từ đỉnh đầu bọn họ, chắc là khói cần? Nhịp trống mạnh mẽ, tiếng guitar điện ngắt quãng từng cơn hòa cùng tiếng hát nghe như tiếng hét rát cổ họng… Giữa đêm khuya, những âm thanh này không biết nên gọi là nhạc âm hay tạp âm khiến người ta phát điên.
Rena chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, uốn mình một cách khêu gợi, trêu ghẹo lũ đàn ông xung quanh. Cô ta giơ hai tay vén mái tóc dài, ngước lên chớp chớp đôi mắt khiêu khích, he hé đôi môi đỏ mọng… Ngay cả tôi cũng cảm thấy mình đang bị cô ta mời gọi. Tôi giật nảy người, rời mắt ra xa mấy cái lỗ.
Hai tay Yuki ôm vòng lấy đùi Rena. Cô ta vẫn he hé cười, vẻ mặt say sưa, ấp đầu cậu ta vào bộ ngực đầy đặn của mình. Shin đứng dậy, từ phía sau lao bổ tới. Sau một tiếng thét chói tai, Rena và Yuki ngã ra sàn, như bánh xếp.
Kenjiro nhìn bọn họ, phá lên cười sằng sặc.
Đối với tôi, cảnh tượng này quá mức dâm loạn chứ đừng nói chỉ hơi khác thường. Có cảm giác bản thân đang nhìn trộm một đống sinh vật lạ lúc nhúc ngọ nguậy. Tôi vô thức đặt tay trái lên ngực, thấy tim mình đang đập rất nhanh, không phải vì trong lòng hưng phấn, mà là do khó chịu (hoặc chán ghét) và một cảm giác sợ hãi không giải thích nổi.
Chẳng bao lâu sau, Hayato xuất hiện trong phạm vi quan sát của tôi.
Ngay sát rìa tầm mắt, tôi thấy cửa phòng bị đẩy ra. Hayato tiến vào, sững người khi bắt gặp trò lố của cả đám. Cậu ta rảo bước qua sảnh, lúc đó bốn người kia mới bắt đầu để ý đến cậu ta.
Thấy Hayato đi ngang qua, Rena thét gọi. Băng đã chạy hết, tiếng nhạc chẳng còn, nhưng tôi vẫn không nghe ra cô ta đang hét cái gì. Hayato không thèm để ý đến Rena, bước thật nhanh về phía cầu thang đi lên hành lang gấp khúc. Xem ra, cậu ta tới đại sảnh chỉ để tìm sách.
Rena đứng dậy. Yuki kéo cánh tay cô ta định ngăn cản, nhưng cô ta nhẹ nhàng đẩy Yuki ra, xì xào bàn tán gì đó với ba cậu con trai. Sau đó, cô ta cất giọng nhõng nhẽo gọi Hayato đang bước lên hành lang, “Này thanh niên nghiêm túc! Không ra chơi cùng chúng tôi sao?”
Hayato cầm theo mấy quyển sách đi xuống, không buồn đáp lại. Rena xốc quần lên, trang phục trên người cũng nới rộng hơn trước, bộ ngực thoắt ẩn thoắt hiện, lảo đảo chạy tới trước mặt cậu ta.
Hayato điếng người, đứng ngây tại chỗ. Rena thừa cơ ôm chầm lấy cậu ta, hai tay quấn lấy cổ, nhớn chân lên dán môi mình lên môi Hayato. Chỗ sách trên tay cậu ta rơi ngổn ngang xuống đất.
Yuki, Shin và Kenjiro rời khỏi chỗ ghế ngủ ở giữa sảnh, ra ngoài tầm mắt của tôi. Lũ oắt này định làm gì?
Đang mải nghĩ, tôi chợt thấy bọn họ kéo giá trang trí to ở góc tường phía Nam (khuất dưới hành lang) ra chặn cửa.
Xem ra, Rena đang muốn mồi chài Hayato.
Cuối cùng cũng gỡ được tay cô ta, Hayato nhặt chỗ sách rơi tán loạn dưới đất lên, đi về phía cánh cửa. Rất nhanh sau đó, cậu ta đứng lại.
“Các người muốn làm gì?” Hayato nhìn ba cậu con trai, hét lên, “Tránh ra!”
Ba người không nói một tiếng, lui về phía ghế ngủ, Rena đã sớm nằm trên đó.
Hayato định một mình kéo giá ra, nhưng cố gắng thế nào, cái giá vẫn không nhúc nhích.
“Không được đâu, thanh niên nghiêm túc à!” Rena cười vui vẻ, “Cứ ở đây chơi đùa với chúng tôi đi. Sách thì đọc lúc nào chẳng được.”
Hayato quay mặt lại, nét mặt có chút kì lạ. Cậu ta đỡ tay lên trán, bất chợt khuỵu xuống đất như thể bị ai đá vào đầu gối, tay rũ xuống trên giá, chậm rãi lắc đầu.
“Cô, rốt cuộc đã làm gì tôi…” Cậu ta thở hổn hển.
“Cô…”
“Lần đầu ăn thứ này sao?” Rena nói, “Không phải sợ, một lát nữa cậu sẽ được bay bổng như lên thiên đường.”
Tôi nhớ ra rồi, ban nãy lúc hôn môi, chắc Rena đã thừa cơ mớm LSD cho Hayato, nên cậu ta mới…
Tôi thở dốc, người run rẩy, rời mắt khỏi lỗ. Bấy giờ đã hơn 2 rưỡi sáng.
Kalo không hề biết tâm tư chủ, cứ nằm ngủ ngon lành ở góc giường. Thấy bụi bám khắp người, tôi đi tắm thêm lần nữa, rồi chui vào chăn, nhưng văn chẳng dễ dàng chợp mắt. Về sau, trong đại sảnh đã xảy ra chuyện gì, tôi không hề hay biết.