← Quay lại trang sách

Chương 4

6/1990, Tokyo-Yokohama

“Kawaminami, cậu nghĩ sao về việc này?”

Shishiya vừa gấp một tờ giấy đen trên bàn vừa hỏi. Kawaminami ngẩng mặt lên khỏi cuốn sổ ghi chép vừa đọc xong. Cậu ngậm điếu thuốc thơm hồi lâu, cắn đầu lọc tới mức biến dạng, rồi mới bắt đầu châm thuốc.

“Tôi cũng không biết phải nói thế nào. với tư cách biên tập viên, tôi chỉ mong ông ta đừng sử dụng nhiều chữ Hán hiếm gặp như vậy.”

Shishiya phì cười, “Ừa, mà thôi, nói chuyện chính… Cậu thấy đây rốt cuộc là những ghi chép có thật, hay do ông Ayuta sáng tác ra?”

“Hừm…” Kawaminami nhìn cuốn sổ đang mở. Chữ viết bằng bút nước mực xanh, hơi nghiêng sang phải, nét chữ rất phổ biến.

“Tôi thấy đây không phải chuyện hư cấu.”

“Ồ? Ý cậu là hè năm ngoái quả thật đã xảy ra chuyện ghi trong sổ này sao?”

“Tôi cho là thế. Anh không nghĩ vậy à?”

“Về cơ bản, tôi nghĩ giống cậu.” Shishiya không gấp giấy nữa, cọ tay vào cái mũi khoằm như mỏ chim ưng của mình. “Tôi thấy chí ít nó cũng không hư cấu, tuy rằng chẳng có chút căn cứ nào chứng minh nội dung trong đó là thật.”

“Chẳng phải trong cuốn sổ có xuất hiện cái tên Nakamura Seiji sao?”

“Có thì có. Nhưng ta cũng có thể nghĩ thế này: trước khi gặp hỏa hoạn rồi nhập viện, ông Ayuta đã đọc Mê Lộ Quản,

hẳn nhiên ông ấy sẽ biết đến cái tên Nakamura Seiji và đặc điểm của người này, sau đó đưa nó vào sáng tác của mình. Nếu đúng là như vậy, Ayuta Toma chưa chắc đã là tên thật của ông ấy.”

“Ồ, ra thế.”

“Nhưng Conan à, tôi lại không cho là thế. Nói chính xác hơn, tôi không muốn nghĩ thế.”

“Vì sao?”

Nghe hỏi, nụ cười nở ra trên khuôn mặt ngăm đen của Shishiya.

“Nếu vậy, chẳng phải chúng ta sẽ không được thấy Hắc Miêu Quán của Nakamura Seiji sao?”

Shishiya nói giọng nửa đùa nửa thật, ném tác phẩm origami của mình ra giữa bàn. Đó là một con mèo gấp bằng giấy đen.

Bấy giờ là nửa đêm thứ Năm, 28 tháng Sáu. Địa điểm là căn 409 cư xá Green Heights thuộc khu Kaminoge, quận Setagaya. Từ năm kia, Shishiya đã biến nơi đây thành chỗ ngủ kiêm phòng làm việc của mình.

Hôm đó, vào 3 rưỡi chiều, hai người họ tới khách sạn Parkside ở Shinjuku thăm ông Ayuta Toma. Sau một hồi trò chuyện, ông ta lộ rõ vẻ mệt mỏi, hai người bèn cáo từ. Shishiya mượn cuốn sổ ghi chép về. Dĩ nhiên, anh đã hứa sau khi đọc xong và có suy nghĩ tổng thể về sự việc, anh sẽ lập tức liên lạc với ông ta.

Kawaminami còn có việc phải làm, đành tạm biệt Shishiya để về văn phòng. Một tiếng rưỡi trước, cậu mới rời văn phòng, tới thẳng chỗ Shishiya. Hiện tại đã là 11 giờ đêm.

“Chẳng lẽ sau khi đọc xong cuốn sổ này, cảnh sát không tiến hành điều tra kĩ hơn sao?” Kawaminami dụi điếu thuốc.

“Có vài cách để kiểm tra tính xác thực của nội dung trong cuốn sổ. Có thể điều tra chủ nhà, chính là ông chủ bất động sản ở tỉnh Saitama, hoặc rà soát ghi chép về những cái chết bất thường vào tháng Tám năm ngoái, vân vân.”

“Có lẽ họ đã điều tra rồi, nhưng không được kết quả như mong muốn.”

Shishiya cong môi lên như đang huýt sáo, búng tay vào con mèo mun bằng giấy.

“Hơn nữa cảnh sát cũng có lắm kiểu, nhiều kè cố gắng tránh chuyện phiền phức, chỉ lĩnh lương sống qua ngày, cũng có những thằng ngu chỉ biết máy móc làm theo chỉ đạo mà thôi.”

“Không phải chứ?”

“Hiện thực thường như vậy.” Shishiya kết luận mà mặt điềm nhiên như không. “Ông Ayuta chắc cũng không định chủ động yêu cầu phía cảnh sát điều tra triệt để. Tôi thấy đấy là người biết xử lý nhanh nhạy, sau khi phục hồi ý thức và đọc cuốn sổ ghi chép, có lẽ ông ta cũng hiểu rằng nếu ghi chép trong này là thật, bản thân sẽ rơi vào tình cảnh tương đối bất lợi. Vì vậy, ông ta mới cố ý coi đây là chuyện mình tưởng tượng ra, đồng thời cũng nói với bác sĩ và cảnh sát như vậy. Phần mở đầu cuốn sổ vừa hay lại có đoạn viết ‘nó cũng được xem như một cuốn tiểu thuyết’, càng làm tăng độ tin cậy trong lời ông ta.”

“Thật sao…”

“Hôm nay lúc tạm biệt, ông ta còn nghiêm túc yêu cầu chúng ta không được tiết lộ về cuốn sổ với ai khác, ông ta không hề muốn cảnh sát nhúng tay trước khi mọi việc được rõ ràng.” Nhìn Kawaminami gật đầu lia lịa, Shishiya nói tiếp, “Được rồi, bây giờ… vấn đề mấu chốt là chúng ta nên làm gì và có thể làm gì.”

“Trước mắt vẫn phải làm rõ mọi việc, xem rốt cuộc nội dung trong cuốn sổ có phải thật không.”

“Đúng vậy. Mục tiêu cuối cùng là giúp ông Ayuta phục hồi trí nhớ, trước hết chúng ta sẽ hành động dựa trên tinh thần này.” Lời của Shishiya dường như còn có ý khác, anh đặt cuốn sổ trước mặt. “Muốn làm rõ nội dung bên trong là thật hay giả, chúng ta có nhiều cách, khả thi nhất, như cậu nói, đi tìm người chủ nhà tên Kazama. Chưa biết đây là nhân vật có thật hay hư cấu, nhưng nếu có thật, chúng ta sẽ tới hỏi thẳng xem ông ta có ngôi nhà nghỉ dưỡng nào tên Hắc Miêu Quán hay không.”

“Tra trong danh bạ điện thoại của tỉnh Saitama xem sao nhỉ?”

“Chỉ dùng mỗi danh bạ thì khó lòng rà hết. Tỉnh Saitama rất rộng, chúng ta lại không biết tên công ty của Kazama, chỉ bằng lần theo manh mối liên quan đến cậu con trai sẽ hiệu quả hơn. Yuki học Đại học M đúng chứ? Chúng ta dễ dàng dò ra trong trường có ai cùng tên cùng họ hay không. Cách này cũng có thể áp dụng với Hayato, cứ tới hỏi Viện Đào tạo Sau đại học của Đại học T là được. Còn về Shin và Kenjiro, cuốn sổ không đề cập tới trường họ. Cô gái tên Tsubakimoto Rena hình như không dừng tên thật, rất khó điều tra ra.”

“Vậy thì…”

“Cứ cho rằng chúng ta tìm thấy nhóm thanh niên và hẹn gặp được, cũng chẳng thể trông chờ họ dễ dàng nói ra sự thật, e rằng họ lại một mực phủ nhận, bảo không hề có chuyện này hoặc tôi không biết gì hết. Dẫu họ thừa nhận sự tồn tại của Hắc Miêu Quán và người quản gia có tên Ayuta Toma, họ vẫn có thể chối bỏ đến cùng nội dung của cuốn sổ, nói rằng nó vô căn cứ.

“Có thể lắm.”

“Chính vì vậy, tôi cho rằng chúng ta tấn công từ hướng khác sẽ hiệu quả hơn.”

“Hướng khác?”

“Tức là…” Shishiya ngừng lại một lát, cầm cuốn sổ lên mở ngầu nhiên, “Tới thẳng ngôi nhà mang tên Hắc Miêu Quán.”

“Ý anh là sao?”

“Nghĩa là tìm hiểu xem Hắc Miêu Quán rốt cuộc ở đâu.” Shishiya không lật giở cuốn sổ nữa. “Trong này không hề nhắc đến vị trí của Hắc Miêu Quán. Đây là điều dễ hiểu đối với một người sống lâu năm ở đó như ông Ayuta, ông ta không cần thiết phải viết nó vào. Huống hồ tháng Chín năm ngoái, khi đang viết những ghi chép này, ông ta cũng không ngờ tới việc mình sẽ mất trí nhớ.

“Cách thành phố cảng một tiếng rưỡi chạy xe, xung quanh là rừng rậm không một bóng người… Trong sổ vẫn còn vài đoạn miêu tả có thể làm manh mối. Nhưng nếu chỉ dựa vào mấy điếm này thì khó lòng đoán được địa danh cụ thể. Vấn đề lớn nhất của ghi chép chính là ở đây, hoặc chí ít tôi thấy như vậy.”

Cũng phải, Kawaminami nghĩ. Bởi vì ngay từ đâu, điều mà Shishiya cảm thấy hứng thú nhất không phải thứ gì khác, mà chính là kiến trúc do Nakamura Seiji thiết kế.

“Tôi thấy, con đường ngắn nhất để giải quyết vấn đề chính là phải xác định được địa phương có ngôi nhà, rồi đưa ông Ayuta tới xem. Conan thấy sao?”

“Tôi đồng ý, nhưng muốn thế vãn cần tìm ra ông chủ bất động sản ở tinh Saitama hoặc đám thanh niên kia trước mà?”

“Không cần đâu.” Shishiya chống một tay lên bàn, cười rất mờ ám. “Hắc Miêu Quán được xây dựng vào năm 1970, do phó giáo sư Amo của Đại học H ở thành phố Sapporo nhờ kiến trúc sư Nakamura Seiji thiết kế. Nếu tìm được các tài liệu liên quan thì tốt, không thì…”

“Hồ sơ thiết kế của Nakamura Seiji có còn không?”

“Đều mất hết rồi. Năm năm trước, các hồ sơ và cả chính ông ta đều đã hóa thành tro trong vụ hỏa hoạn ở Lam Ốc ngoài Giác Đảo.”

“Liệu các cơ quan địa phương có còn lưu trữ không?”

“Càng không.”

“Khi xây nhà, chẳng phải đều cần nộp giấy tờ đăng kí sao?”

“Tôi cũng nghĩ thế nên đã điều tra trước. Khi xây nhà, bắt buộc phải nộp hai loại tài liệu, là đơn xin cấp phép xây dựng và bản vẽ thiết kế. Thành thị yêu cầu như vậy, nhưng ở nông thôn, chỉ cần đơn xin cấp phép là được. Ngoài ra, cơ quan nhà nước sẽ lưu trữ đơn và giấy phép xây dựng trong thời hạn năm năm, bản vẽ thiết kế thì mười năm. Với ngôi nhà xây từ tận hai mươi năm trước như Hắc Miêu Quán, dù là giấy phép hay bản vẽ có lẽ đều bị tiêu hủy cả rồi.”

“Thế à…”

“Cuối cùng chỉ còn cách đối chiếu chứng nhận đăng kí nhà ở từ Cục Pháp chế, nhưng trên đó lại không đề tên người thiết kế. Cho nên không thể tìm được địa chỉ ngôi nhà thông qua văn bản nhà nước.”

“Vậy phải làm sao… Chẳng lẽ lại tới Sapporo tìm bạn bè của tiến sĩ Amo?”

“Đó cũng là một cách, nhưng trước đó, chúng ta buộc phải tìm một người.”

“Ai vậy?”

“Kumashiro Shunnosuke.”

Kawaminami nghiêng đầu bối rối. Cậu chưa bao giờ nghe thấy cái tên này. Shishiya nhìn cậu cười xảo quyệt.

“Cậu không biết người ta là phải, tôi cũng mới thu thập được tin này dạo gần đây thôi.”

“Vậy sao?”

“Cậu còn nhớ Kojiro không?”

“Kojiro… Có phải anh đang nói tới Nakamura Kojiro? Đương nhiên là nhớ.”

Đúng như Shishiya vừa nói, năm năm trước, vào mùa thu năm 1985, Nakamura Seiji đã chết cháy ở tư gia mang tên Lam Ốc. Nakamura Kojiro là em trai của Nakamura Seiji, anh khóa trên cùng trường đại học với Shishiya. Chính vì quen biết ông ta, Shishiya mới có nhiều hứng thú với Nakamura Seiji đến vậy. Hơn nữa, bốn năm trước, Kawaminami quen Shishiya chính trong ngôi nhà của Nakamura Kojiro ở thành phố Beppu…

“Mùa xuân vừa rồi về Kyushu, tôi đã gặp lại Kojiro.

Lâu lắm rồi chúng tôi không gặp nhau. Kể từ sau sự kiện kia*, cả hai không còn như trước nữa mà đã có thể trò chuyện rất thoải mái với nhau.”

“Chú ấy vẫn khỏe chứ?”

“Cũng tạm. Kojiro vẫn đang nghiên cứu Phật giáo, trong nhà đâu đâu cũng có tài liệu tiếng Sanskrit và tiếng Pali*. Anh ấy đã hồi phục lại sau nỗi đau hồi đó và tiếp đón tôi rất nhiệt tình. Hồi học khoa Kiến trúc ở trường đại học, tôi đã nghe anh ấy kể rằng Nakamura Seiji luôn ngưỡng mộ giáo sư Kumashiro của Đại học T.”

“Giáo sư… ra là vậy.”

Phải chăng giáo sư Kumashiro là ân sư của Nakamura Seiji?

“Năm 1970, khi mới 31 tuổi, Nakamura đã ở ẩn trên Giác Đảo. Nhưng hình như ông ấy vẫn giữ liên lạc với giáo sư Kumashiro. Có khi giáo sư lại biết gì đó về các kiến trúc do Nakamura thiết kế cũng nên. Hơn nữa, tiến sĩ Amo, người nhờ Nakamura thiết kế Hắc Miêu Quán, cũng là nhà sinh học tốt nghiệp Đại học T. Suy ra, có khả năng hồi đó Nakamura và giáo sư Kumashiro đã từng thảo luận về Amo và ngôi nhà kia.”

“Anh nói có lý, có thể lắm.” Kawaminami lại lấy một điếu thuốc đưa lên miệng. “Anh có biết giáo sư Kumashiro sống ở đâu không?”

“Dù không vướng vào vụ việc của Ayuta, tôi cũng muốn tìm dịp tới thăm giáo sư, nên đã điều tra từ trước. Ông ấy nghỉ hưu rồi, giờ đang sống ở Yokohama.”

“Đi thăm không?”

“Tôi định mai gọi điện hẹn. Cậu cũng đi cùng chứ?”

“Tôi đành theo anh đến cùng vậy.”

“Vậy thì được, chúng ta sẽ tranh thủ cuối tuần tới gặp ông ấy. Cậu uống cà phê không?”

“Để tôi tự pha.”

Kawaminami bước vào bếp. Trong lúc cậu chuẩn bị cà phê, Shishiya lại mở sổ ghi chép, lặng lẽ săm soi. Một lát sau, tiếng máy pha tắt đi, Shishiya hơi ngoái lại, nhìn người bạn trẻ.

“Conan!” Shishiya cất giọng khẽ khàng hơn ban nãy. “Đọc xong ghi chép, cậu có phát hiện ra chỗ nào bất hợp lý không?”

“Bất hợp lý?”

Kawaminami quay ra hỏi, Shishiya lại đưa mắt về cuốn sổ.

“Có điếm không ăn nhập. Tôi cảm thấy nhiều đoạn tự thuật hơi kì cục.”

“Vậy sao? Tôi lại không thấy thế.”

“Cậu nghĩ thế nào về sự việc được ghi chép trong này?”

“Chuyện này… Dĩ nhiên vẫn còn đôi chỗ tôi không hiếu lắm, nhất là về vụ án phòng kín ở đoạn cuối.”

“Đúng thế nhi? Tôi cũng thấy vô cùng khó hiểu. Vì sao ông Ayuta phải chép lại?”

“Chẳng phải từ đầu ông ta đã nói ‘viết cho chính mình’ sao? Chắc cũng kiểu như viết nhật kí?”

“Tôi hiểu ý cậu. Tôi cũng hiểu câu ‘được xem như một cuốn tiểu thuyết mà tôi tự viết cho chính mình’… Nhưng điều khiến tôi lấn cấn là, tại sao Ayuta lại đem cuốn sổ này tới Tokyo vào tháng Hai năm nay? Hơn nữa, chính ông ta cũng nói, khi xảy ra hỏa hoạn, ông ta cũng chỉ cầm theo mỗi cuốn sổ trong lúc chạy thoát. Tại sao ông ta lại quý trọng nó đến vậy…”

“Anh uống cà phê đi.”

“Ồ, cảm ơn cậu. Những việc này phải từ từ suy nghĩ mới được.”

Shishiya nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi móc từ túi áo sơ mi ra một thứ trông như hộp con dấu màu đen. Đây là hộp thuốc yêu thích của anh, bên trong thường chỉ đựng một điếu nhằm hạn chế hút thuốc. Năm ngoái, sau khi xảy ra vụ Thời kế Quán, Shishiya đã phá vỡ nguyên tắc mỗi ngày một điếu thuốc, nhưng bắt đầu từ năm nay, anh thực hiện lại.

Shishiya châm điếu cho hôm nay, rít một hơi đây thỏa mãn.

“Ôi chao, đã muộn thế này rồi!” Anh nhìn đồng hồ treo tường, “Ngày mai cậu còn phải đi làm nữa đúng không? Hay đêm nay ở lại chỗ tôi đi.”

Thứ Bảy, ngày 30 tháng Sáu.

Shishiya và Kawaminami tới nhà giáo sư Kumashiro, ân sư của Nakamura Seiji.

Trời âm u từ sớm, trông có vẻ muốn mưa, nhưng không khí oi bức vô cùng, quần áo cả hai ướt đẫm mồ hôi, dính hết lên người. Bọn họ gặp nhau ở ga, bât tuyến Tokyo đi Yokohama, rồi chuyển sang tuyến JR Negishi, cuối cùng xuống ga thứ tư là ga Yamanote. Mấy ngày trước, Shishiya đã gọi điện hỏi qua về đường đi, họ leo lên một con dốc đứng, xung quanh đều là các tòa chung cư.

Từ nhà ga đi khoảng hai mươi phút sẽ thấy một khu đất cao có tầm quan sát tốt, nhà giáo sư Kumashiro nằm ở một góc trong khu này. Ngôi nhà hơi cũ nhưng rất xinh xắn, xây theo kiến trúc nhà hai tầng của phương Tây, trông rất nhã nhặn, khác hẳn những ngôi nhà san sát xung quanh. Trên tường màu trắng sữa là các khung gỗ nâu đậm, tạo thành các họa tiết hình học. Chắc hân đây chính là kiến trúc nhà khung gỗ*. Nhìn qua cổng, thấy hai bên cửa vào trồng hai cây tuyết tùng Himalaya đang đung đưa trong mưa lớn. Cổng đang mở sẳn, hai người bước vào sân, tới cửa bấm chuông, bên trong vọng ra tiếng nói trong trẻo, “Ra đây.” Hình như là giọng một cô gái.

Cửa mở ngay lập tức, có người từ trong ra đón. Quả nhiên là một cô gái trẻ, nói đúng hơn là một cô bé. Cô mặc chân váy màu vàng chanh, rất phù hợp với vóc dáng mảnh mai. Khuôn mặt trắng nõn phảng phất nét ngây thơ, tóc dài xinh đẹp, mái cắt phẳng tới lông mày. Nếu để cô mặc kimono truyền thống rồi thu nhỏ hình dáng đi vài lần thì trông đáng yêu chẳng khác nào búp bê gỗ của Nhật Bản.

“Hóa ra chú là nhà văn gọi điện tới hôm qua.” Nghe Shishiya tự giới thiệu, cô bé nhoẻn miệng cười, khoe ra hai lúm đồng tiền duyên dáng. “Xin mời vào, ông nội cháu đợi mọi người từ lâu rồi.”

Kawaminami nghĩ, cô bé là cháu gái của giáo sư Kumashiro? Trông chỉ tầm mười mấy tuổi nhưng tiếp đón khách khứa rất chững chạc.

“Ngôi nhà này do giáo sư Kumashiro thiết kế à?” Shishiya theo chân cô bé đi dọc hành lang hơi tối.

Nghe hỏi, cô bé nghiêng đầu, “Cháu nghĩ không phải đâu. Ông nội kể rằng chuyên ngành của ông là lịch sử kiến trúc mà.”

Hai người được dẫn vào một căn phòng vừa hẹp vừa dài, trông giống như buồng tắm nắng. Kumashiro đang ngồi trên ghế bành, ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ.

“Ông nội ơi!” Cô bé bước tới cạnh ông mình, gọi to, “Có khách tới ạ, chính là vị khách gọi điện hôm qua.”

Giáo sư Kumashiro Ừ một tiếng, quay đầu lại. Ban nãy, khi hai người bước vào, ông dường như không hề hay biết.

“Mừng hai cậu tới chơi.”

Giáo sư nhanh nhẹn đứng dậy, ngồi xuống sofa ở chính giữa phòng. Ông khoác kimono mặc ở nhà, dáng người rất cao, tóc đã bạc trắng nhưng chưa hói đâu, khuôn mặt góc cạnh, nét nào ra nét ấy. Mặc dù đã hơn bảy mươi tuổi nhưng trông ông trẻ hơn nhiều so với ông Ayuta mà họ mới gặp hai ngày trước.

“Chào giáo sư,” Shishiya cúi đầu, chìa tấm danh thiếp của mình. “Em là Shishiya, có sở thích viết lách. Còn đây là Kawaminami bạn em, biên tập viên của Kitansha. Nhà thầy đẹp thật đấy. Ban nãy em còn hỏi cô bé, ngôi nhà có phải do…”

“Hiroyo, mang cà phê lên đây, pha đặc một chút.” Ông lão nói với cháu mình, như thể không nghe thấy lời Shishiya.

“Vâng ạ.”

“Đây là cháu gái tôi, tên Hiroyo, rất xinh phải không? Nó giống tôi lắm, cũng rất thông minh. Nó chưa có bạn trai, bạn cậu vẫn còn cơ hội đấy. Nhưng muốn làm quen với cháu gái tôi, thì buộc phải được sự đồng ý của tôi đã.” Giáo sư Kumashiro cất cao giọng, sau đó cười ha hả.

“Xin lỗi.” Cô bé khẽ giải thích, “Tai ông nội hơi nghễnh ngãng. Khi trò chuyện, hai người phải nói to một chút ông mới nghe thấy.”

“À, tôi hiểu rồi.” Shishiya lộ rõ vẻ lo lắng.

“Chú đừng lo, ông nội vẫn còn minh mẫn lắm.”

Cô bé mỉm cười tinh nghịch, sau đó vội vã chạy ra ngoài hành lang.

“Nakamura Seiji hả, tất nhiên tôi vẫn nhớ. Trong đám bạn bè tôi quen biết, cậu ta thuộc số ít những người lập dị.” Giáo sư Kumashiro nói to, mắt lim dim chìm trong hồi ức. “Hồi còn làm phó giáo sư, tôi đã từng dạy Nakamura. Cậu ta là một sinh viên xuất sắc. Giáo sư chuyên ngành ra sức tiến cử Nakamura học thạc sĩ, bản thân cậu ta cũng có nguyện vọng như vậy… Nhưng tới năm thứ tư, ông bố nhà ấy đột ngột qua đời. Không còn cách nào khác, Nakamura đành phải trở về quê hương.”

Kawaminami đã yên tâm hơn, xem ra trí nhớ của ông lão này không hề tệ chút nào. Shishiya ngồi cạnh ông, tiếp tục hỏi, “Lúc đó, giáo sư dạy môn gì ạ?”

“Lịch sử kiến trúc cận đại. Đây không phải chuyên ngành của Nakamura. Nhưng vì hợp tính nhau, cậu ta thường tới phòng nghiên cứu của tôi chơi, còn tới nhà tôi vài lần nữa.”

“Nakamura… Seiji từng tới đây ạ? Ra vậy.” Shishiya ngó quanh căn phòng với vẻ cực kì xúc động.

“Cậu có biết kiến trúc sư Julian Nicorodi* không?”

Giáo sư Kumashiro nhồi thuốc vào đâu tẩu bằng đá bọt biển trắng, bất thình lình hỏi một câu.

Shishiya nghiêng đầu, “Nicorodi…”

“Đó là một kiến trúc sư người Ý sống vào nửa đầu thế kỉ 20, không được nhiều người Nhật Bản biết đến cho lắm, nhưng trước đây tôi rất quan tâm tới ông ấy, từng tra cứu rất nhiều tài liệu, còn viết một số chuyên khảo liên quan. Không biết có phải vì chịu ảnh hưởng của tôi không, Nakamura cũng rất thích vị kiến trúc sư này.”

“Kiến trúc sư Nicorodi là người thế nào ạ?”

“Nói ra thì dài lắm. Đại loại ông ấy vô cùng căm hận cuộc đời.”

“Căm hận cuộc đời?”

“Nói căm hận thì cũng hơi quá lời.” Giáo sư tạm ngừng một lát, chậm rãi châm lửa lên đâu tẩu thuốc. “Chí ít ông ấy cực kì ghét kiến trúc chủ nghĩa cận đại mới nổi vào thời kì đó, chính xác là vậy. Kiến trúc chủ nghĩa cận đại dựa trên cơ sở cái gọi là chủ nghĩa hợp lý, một trường phái chính trong giới kiến trúc bấy giờ. Nicorodi rất không ưa trường phái này, không chỉ về kiến trúc, ông ấy còn ghét cả xã hội đang không ngừng hiện đại hóa, thậm chí ghét bỏ chính mình, cho rằng bản thân cũng đang bị cuốn vào vòng xoáy xã hội.”

“Thế ạ?”

“Đây chẳng qua là cách giải thích chủ quan của những nhà nghiên cứu như tôi, có khi bản thân ông ấy lại chưa từng nghĩ vậy. Tôi cho rằng, công việc của ông ấy giống như sự tiếp nối của trò chơi xếp gỗ thưở nhỏ.”

Nói xong, giáo sư tự cười khúc khích, nhưng Shishiya lại nhoài người tới, thái độ rất nghiêm túc.

“Ông ấy tạo ra những công trình kiến trúc như thế nào ạ?”

“Tất cả đều là kiến trúc không có giá trị thực tiễn.” Giáo sư nói với giọng lạnh nhạt, “Căn phòng không có cửa ra vào, cầu thang không thể leo lên, hành lang vòng vèo rối rắm nhưng chẳng có ý nghĩa gì… Chính vì vậy, rất ít công trình của ông ta được bảo tồn đến ngày nay.”

“Ra vậy.”

Shishiya gật gù. Lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Kawaminami không khỏi liên tưởng tới ngôi nhà Nhị Tiếu Đình* nổi tiếng.

Hiroyo bưng cà phê lên, đặt trước mặt ba người, đang chuẩn bị ra ngoài thì bị giáo sư Kumashiro gọi lại, “Cháu đợi ở đây một lát.” Cô bé không hề khó chịu (ngược lại trông còn rất vui mùng), mỉm cười kéo ghế đàn piano kê sát tường ra rồi ngồi xuống.

“Nghe nói sau khi tốt nghiệp, ông Nakamura vẫn giữ liên lạc với giáo sư.” Shishiya tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy. Thi thoảng vẫn gửi thư cho tôi… cũng chỉ dừng ở mức độ này thôi.”

“Thầy từng tới nhà ông ấy ở Kyushu chưa ạ?”

“Tôi mới tới một lần. Nó nằm trên một hòn đảo nhỏ tên là Giác Đảo. Nakamura xây một ngôi nhà kì dị ở đó để làm nơi ở.” Ông lão thưởng thức tách cà phê mà cháu gái pha với vẻ mặt thỏa mãn, bất chợt nhìn về phía Shishiya và Kawaminami với ánh mắt sắc bén. “Cậu tên là Shishiya hả? Cậu nói mình là nhà văn nhỉ, hôm nay tới chỗ tôi làm gì, có phải vì muốn nghe ngóng thông tin về Nakamura không?”

“Cái này xuất phát từ cảm hứng của nhà văn. Em trả lời như vậy được chứ ạ?”

“Được, trả lời vậy rất tiện.” Giáo sư cười lớn, trên mặt đầy nếp nhăn. Ông nhìn sang cô cháu gái đang ngồi trên ghế đàn. “Hiroyo đã mong ngày này từ lâu lắm rồi, thậm chí nó còn bỏ cả sinh hoạt ở trường để vội vội vàng vàng chạy về đây.”

“Kìa ông!” Cô bé thẹn thùng lấy tay che má.

Ông lão lại cười lớn, “Con bé rất thích đọc tiểu thuyết trinh thám. Hình như nó đã đọc hết các tác phẩm của cậu. Hôm qua nhận điện xong, nó mừng rỡ vô cùng. Một lúc nữa thôi, nó sẽ xin chữ kí của cậu để làm kỉ niệm đấy.”

“Vậy thì… Đây quả là vinh hạnh cho em.”

Shishiya cũng gãi đâu gãi tai giống cô bé. Nhìn bộ dạng anh ta, Kawaminami suýt nữa bật cười.

“Tối qua tôi cũng đọc tiểu thuyết của cậu, Mê Lộ Quán

gì đó. Trong truyện có nhân vật tên Shimada Kiyoshi, cậu đã viết về chính mình ngoài đời đúng không?”

Shishiya gật đầu thừa nhận. Giáo sư Kumashiro lấy tẩu thuốc trên giá đỡ, hút một hơi. Làn khói thuốc màu trắng sữa vật vờ bay lên.

“Từ đó, cậu vẫn đi khắp nơi để tìm kiếm những công trình do Nakamura thiết kế à?”

“Vâng.” Shishiya ngồi thẳng dậy, lấy một điếu thuốc trong hộp của mình đặt lên miệng ngậm. “Vậy thì thưa thầy, chúng ta vào đề luôn chứ ạ.”

“Tôi sẽ cố gắng trả lời các câu hỏi để thỏa mãn yêu cầu của cậu.”

“Hai mươi năm trước, khoảng năm 1970, thầy có còn giữ liên lạc với Nakamura Seiji không ạ?”

“Vẫn chứ.”

“Thầy có biết ngôi nhà ông ấy thiết kế hồi đó không? Ngôi nhà tên là Hắc Miêu Quán.”

“Hắc…” Lần đầu tiên ông lão không biết nói gì.

Shishiya lại hỏi tiếp, “Hình như một phó giáo sư tên Amo Tatsuya ở Đại học H lúc ấy đã nhờ Nakamura thiết kế. Việc này thầy có biết không ạ?”

“Ha ha.” Ông lão đặt tấu xuống, đang cầm tách cà phê lên thì nghe được câu hỏi của Shishiya, bàn tay dừng lại giữa chừng. “Vui thật đấy. Hôm nay không những có thanh niên tới thăm, mà còn xuất hiện một loạt tên tuổi quen thuộc đã lâu.”

“Ồ? Nếu nói vậy…”

“Amo Tatsuya là bạn tôi.” Ông Kumashiro nói, “Cậu ấy kém tôi chín tuổi. Sau chiến tranh, các trường đại học áp dụng chế độ giáo dục mới, Amo là lứa nhập học đầu tiên. Lúc đó, tôi mới chỉ là sinh viên dự thính, ngoài hoàn thành việc học trên giảng đường, tôi còn tham gia hoạt động sáng tác nữa.”

“Sáng tác ạ?”

“Nói thế này trước mặt một nhà văn thì hơi xấu hổ, thật ra tôi cũng rất hứng thú với văn chương.”

“Hình như ông chỉ sáng tác tiểu thuyết lãng mạn thôi.” Hiroyo nói chen vào.

“Ái chà chà.” Đến lượt giáo sư cảm thấy ngại ngùng, ông mỉm cười, “Tôi và Amo quen biết nhau chính là qua sinh hoạt văn chương đấy.”

“Ông Amo… cũng viết tiểu thuyết ạ?”

“Amo ấy à, nói sao nhỉ, cậu ấy thích viết mấy truyện đồng thoại, tức truyện thiếu nhi, không hề có điểm chung với những thứ tôi viết, chúng tôi vẫn thường tranh cãi với nhau.”

“Ồ, truyện thiếu nhi ạ?”

“Hơn nữa, cậu ấy cực kì thích đọc truyện trinh thám, chính là thể loại cậu đang viết. Amo rất thích các tác phẩm của Edogawa Ranpo, Yokomizo Seishi*, nhưng không biết bản thân cậu ấy có viết truyện nào không.”

“Vâng… Em nghe nói ông ấy là một học giả xuất sắc.”

“Cậu ấy hay bàn về thuyết tiến hóa. Chúng tôi cũng thường động viên cậu ấy, gọi đó là thuyết tiến hóa Amo. Nhưng cuối cùng, giới học thuật chẳng ai quan tâm. Tuy nhiên sau hai năm đi du học, cậu ấy vẫn được mời về Đại học H làm phó giáo sư, quả thật rất xuất sắc.”

“Ông ấy là người thế nào ạ?”

“Amo hả, rất nam tính. Người thấp hơn tôi một chút, nhưng mảnh khảnh. Sau khi du học về, cậu ấy nuôi râu ria.”

“Ông ấy có lập gia đình không ạ?”

“Theo như tôi biết, mặc dù được không ít các cô gái theo đuổi, Amo vẫn luôn sống một mình.”

“Ra thế.” Shishiya châm thuốc. “Chắc thầy cũng biết ngôi nhà mà ông Amo nhờ Nakamura Seiji thiết kế.”

“Biết. Chính tôi đã giới thiệu Amo với Nakamura.” “Chính thầy ạ? Chuyện này…”

“Để tôi kể lại từ đầu thì hơn.” Ông lão nhắm mắt lại, thở một hơi, rồi đột nhiên hạ giọng. “Sau khi Amo được bổ nhiệm làm phó giáo sư Đại học H, cô em gái cũng đang ở Sapporo mang thai. Bất hạnh thay, cô ấy sinh được đứa bé thì mất, Amo bèn nhận đứa bé làm con nuôi. Lúc đó, tôi ở Tokyo, Amo ở Sapporo, do ngăn cách về mặt địa lý, việc liên lạc cứ thế thưa dân, số lần gặp mặt cũng ít đi. Một thời gian sau, nhân dịp tới Tokyo tham dự hội nghị học thuật, Amo mới liên lạc với tôi, nói rằng muốn xây một ngôi nhà nghỉ dưỡng, hỏi xem tôi có quen biết kiến trúc sư tài ba nào không.”

“Nên thầy giới thiệu Nakamura Seiji cho ông ấy?”

“Ừ. Lúc đó tôi nhắc tới anh chàng Nakamura lập dị, với ý nửa đùa nửa thật thôi, nào ngờ lại rất ưng bụng Amo, cậu ấy còn đích thân lặn lội tới Kyushu tìm Nakamura.”

“Thế ạ.”

“Sau khi nhà nghỉ dưỡng hoàn công, khoảng hai mươi năm trước… Tôi nhận được bưu thiếp mời tới tham quan ngôi nhà.”

“Ở đâu?” Shishiya nhạy bén hỏi ngay, “Nhà được xây ở đâu ạ?”

“Ở Akan.” Giáo sư Kumashiro trả lời.

Trong phút chốc, đôi mắt Shishiya chợt sáng lên. “Akan? Có phải hồ Akan không ạ?”

“Nghe nói Amo vốn sinh ra ở Kushiro. Chắc vì nguyên nhân này, cậu ấy mới gắn bó với mảnh đất đó đến vậy.”

Hồi đại học, Kawaminami từng tới Akan và thành phố Kushiro. Kushiro là một thành phố cảng, từ đó bắt xe khách đi khoảng hai tiếng là tới vùng hồ Akan. Xung quanh hồ đều là rừng cây vắng bóng người.

“Akan ạ? Hóa ra là nơi đó.” Shishiya vuốt chiếc cằm nhọn, miệng nhắc đi nhắc lại địa danh. “Thầy tới ngôi nhà đó chưa ạ?”

“Đúng năm nhà nghỉ dưỡng xây xong, hoặc có thể vào năm sau, tôi nhận được lời mời nên đã tới tham quan một lần. Nhà nằm trong một khu rừng heo hút giữa thành phố Kushiro và hồ Akan.”

“Thầy có biết vị trí chính xác của nó không ạ?”

“Cái đó tôi không nhớ nổi.”

“Thầy còn nhớ ngôi nhà trông như thể nào không?”

“Tương đối đẹp, rất trang nhã.”

“Chắc bấy giờ ngôi nhà vẫn chưa được gọi là Hắc Miêu Quán?”

“Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này.”

“Có phải trên nóc nhà có chong chóng gà hình con mèo không ạ?”

“Hình con mèo hả? Thế thì không thể gọi là chong chóng gà được rồi.”

“Vâng, vâng, nên gọi là chong chóng mèo mới phải.”

Thấy Shishiya nghiêm túc trả lời, Hiroyo bật cười khanh khách, giáo sư Kumashiro liếc nhìn cô cháu gái, hai mắt nheo lại.

“Cậu nhắc tôi mới nhớ, hình như cũng có món đồ như thế thật…”

“Thầy có trông thấy tầng hầm chưa ạ?”

“Chưa.”

“Thế ạ… Thầy có gặp con gái nuôi của ông Amo không ạ?”

“Khi ấy cô bé mới chỉ bốn năm tuổi, tên là Risako… Phải rồi, Risako.”

Shishiya dụi đầu lọc xuống gạt tàn, mãi chẳng nói thêm gì, còn ông lão thì nhồi thuốc. Shishiya nhìn qua vai ông ra cửa sổ lớn của buồng tắm nắng. Bên ngoài hình như là vườn hoa sau nhà, hoa cẩm tú cầu đang nở rộ, sắc tím nhạt đung đưa giữa làn mưa.

“Lần cuối thấy gặp ông Amo là khi nào ạ?”

Một lúc sau, Shishiya khẽ hòi. Vì âm thanh quá nhỏ, giáo sư Kumashiro vừa ngậm tẩu thuốc vừa hét lớn, “Cậu nói gì cơ?”

Shishiya lại hỏi thêm lần nữa, ông lão mới gật đầu trả lời, “Sau lần tới thăm nhà nghỉ dưỡng, chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa.”

“Thầy có biết về sau ông Amo và con gái nuôi sống thế nào không ạ?”

“Tôi không rõ lắm. Thi thoảng vài năm chúng tôi mới liên lạc một lần. Nghe nói cậu ấy gặp chút chuyện nên đã nghỉ việc ở trường đại học, rồi… tôi nghe nói cậu ấy phá sản, cuối cùng bặt tin. Ngoài ra, tôi cũng không biết gì thêm.”

“Phá sản ạ?” Shishiya lẩm bẩm, ngó sang Kawaminami đang ngồi cạnh mình, “Conan, cậu có điều gì muốn hỏi giáo sư không?”

“Tôi hả…” Kawaminami hơi căng thẳng, cố tình kéo dài giọng, “Về ngôi nhà nghỉ dưỡng, ông Nakamura Seiji có bao giờ kể qua về việc thiết kế không ạ?”

“Tôi không có ấn tượng gì với chuyện này.” Giáo sư Kumashiro nghiêng đầu, “Cậu ta không tiết lộ bất cứ chi tiết nhỏ nào về các đơn đặt hàng đâu. Hơn nữa, bình thường chúng tôi cũng chẳng qua lại mấy… Nhưng cậu ta từng nói với tôi một câu, không phải về ngôi nhà mà là về Amo.”

“Về ông Amo?”

“Đúng vậy. Khi gọi điện cho tôi, cậu ta nói với giọng giễu cợt, ‘Amo bạn thầy chính là một bản sao của Dodgson…”’