← Quay lại trang sách

Chương 5

Ghi chép của Ayuta Toma (3)

Sáng ngày 3 tháng Tám, khi thức dậy, tôi thấy hơi váng đầu.

Tôi có cảm giác mình đã nằm mơ cả đêm qua, nhưng cụ thể mơ thấy gì thì tôi lại không nhớ được (thông thường đều như vậy). Khi mơ, bản thân cũng ý thức được rằng mình đang mơ, đến lúc mở mắt nhưng chưa tỉnh hẳn, ta vẫn có thể mơ hồ nhớ lại khung cảnh và cuộc nói chuyện trong giấc chiêm bao. Nhưng một khi đầu óc đã tỉnh táo, tất cả sẽ biến mất không vết tích, ta chẳng thể nhớ lại bất cứ chuyện gì. Điều này như đang nhắc nhở tôi, thế giới ban đêm với ban ngày, bóng tối với ánh sáng là những phạm trù không thể dung hòa.

Vì vậy, tôi chưa bao giờ biết thế nào là ác mộng. Tôi bẩm sinh không nhớ nổi nội dung những giấc mơ, dù tốt hay xấu. Chính vì vậy, ngày trước tôi từng rất khao khát thế giới trong mơ. Bây giờ thì đỡ hơn rồi, nhưng đúng là trước đây tôi rất mong muốn được trở thành người của thế giới ấy.

Thức dậy sáng sớm, tôi thấy khó ở vô cùng, mà cảm giác này chẳng liên quan gì tới nằm mơ. Cảnh tượng chứng kiến tối qua từ gác xép rõ ràng đã ảnh hưởng lớn tới chất lượng giấc ngủ của tôi.

Hơn 10 giờ sáng, tôi mặc quần áo rồi ra khỏi phòng. Ngôi nhà yên ắng không một tiếng động. Hoặc cũng có thể do ảnh hưởng của tâm lý, ngay cả tiếng hót líu lo của lũ chim rừng cũng nhỏ hơn nhiều so với mọi ngày. Bốn bề cực kì yên tĩnh, yên tĩnh tới mức đáng sợ. Những ồn ã hồi đêm dường như chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Cũng giống như sáng hôm qua, tôi vào bếp uống một tách cà phê, sau đó thu dọn sạch sẽ phòng sinh hoạt bừa bộn. Không thấy bình đá xách tay và đống ly rượu trên bàn đâu, chắc đã bị đám thanh niên đem sang đại sảnh. Hôm nay, việc quét dọn đại sảnh chắc chắn còn kinh khủng hơn nhiều so với phòng sinh hoạt. Nghĩ tới đây, tôi lại thở dài.

Hơn 11 giờ trưa, tôi đã quét dọn xong phòng sinh hoạt, nhưng vẫn chưa ai tỉnh giấc.

Hút xong một điếu thuốc, tôi đi tới đại sảnh xem thử tình hình bên trong. Cánh cửa ngăn giữa tiền sảnh và đại sảnh vẫn đóng chặt. Do dự một hồi, tôi giơ hai tay lên nắm lấy tay nắm cửa. Cửa này mở vào trong, vì không khóa nên tay nắm còn nhúc nhích, nhưng đẩy một hồi vẫn không thấy cửa suy suyển.

Tôi nhớ lại tình hình tối qua. Sau khi Hayato bước vào đại sảnh, Rena đã xúi giục Yuki và Shin chặn đứng cửa bằng giá trang trí, nên bây giờ mới không đẩy được cửa, cũng có nghĩa là cả đám thanh niên vẫn đang ở bên trong. Buổi tiệc thác loạn kết thúc rồi họ ngủ luôn trong phòng này hả?

Tôi không dám gọi. Bấy giờ tôi chỉ nghĩ, sớm muộn gì họ cũng sẽ ra ngoài, chẳng cần phải gọi. Vì vậy, tôi buông tay khỏi tay nắm.

Quá trưa, đám thanh niên vẫn chưa dậy.

Tôi hơi bất an, bèn tới cửa đại sảnh một lần nữa. Giống như ban nãy, cố dùng sức thế nào, cửa vẫn không nhúc nhích. Tôi quyết định lên tầng hai xem thử. Chưa chắc tất cả đều ngủ trong đại sảnh, không chừng có người đã về ngủ ở phòng mình.

Hai bên hành lang tầng hai có bốn cánh cửa, tôi cũng không biết ai ở phòng nào.

Tôi gõ cánh cửa bên trái, gần cầu thang nhất. Không thấy trả lời. Tôi gõ thêm vài cái, chắc chắn rằng không có ai rồi mới quyết định vặn tay nắm. Cửa không khóa trong nên mở ra rất dễ dàng.

Trên giường không có người. Đây hình như là phòng của Hayato. Tôi vẫn nhớ mang máng màu sắc và hình dáng túi du lịch đặt trước giường ngủ.

Căn phòng rộng tầm 16 m2, trên bức tường đối diện cửa lớn có trổ cửa sổ, cấu tạo giống hệt cửa sổ dưới phòng sinh hoạt, gấn kính vàng xen lam, bên trên là ô lật đang đóng kín. Đèn không bật, rèm vẫn buông xuống, ánh sáng lọt vào qua kính màu, rọi căn phòng thành hai mảng sáng tối.

Trên kệ đầu giường có đặt một quyển sách, tôi lại gần xem tên, là Đầu lâu dưới da*

của tác giả P. D. James. Cậu ta cũng thích đọc sách thể loại này sao?

Tường bên phải có một cánh cửa thông sang buồng tắm. Cứ hai phòng dùng chung một buồng tắm này. Tôi gõ cửa rồi bước vào xem, bên trong vẫn không có ai. Tôi không quay ra hành lang mà cứ thế đi thẳng qua buồng tắm để sang phòng bên cạnh, bên đó cũng không một bóng người.

Tôi lại kiểm tra hai phòng bên cánh Nam, đều trống tênh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi đứng giữa hành lang, ngẫm nghĩ một hồi.

Nên án binh bất động đợi bọn họ mở cửa đi ra, hay nên trèo lên gác xép xem trộm tình hình bên trong như tối hôm qua?

Tôi đâm khó xử, cuối cùng quyết định xuống nhà uống một tách cà phê rồi tính tiếp. Đúng lúc đó, ương nhà chợt vang lên tiếng hét thảm thiết, thứ âm thanh mà tôi mới chỉ nghe thấy trên phim ảnh.

Tiếng hét phát ra từ dưới nhà.

Tôi chưa nghe ra là tiếng của ai, nhưng chí ít có thể khẳng định rằng đây không phải tiếng phụ nữ.

Tôi lao xuống cầu thang, chạy tới cửa đại sảnh, rất muốn vào nhưng cửa vẫn bị chặn, đẩy không thấy nhức nhích.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi gõ cửa gọi lớn. “Tiếng hét ban nãy là sao… Này, Yuki, cậu có nghe thấy không?”

Trong phòng vang lên một giọng run rẩy như sắp khóc đến nơi. Nghe chừng là giọng Shin. Cậu ta ra sức gọi bạn bè mình, “Yuki, Kenjiro… Các cậu… Mau, mau tỉnh dậy đi!”

Tiếp đó là tiếng Yuki. Tôi không gõ nữa mà áp tai lên cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong.

“Sao? Có chuyện gì?”

“To chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cậu nhìn bên kia xem!”

“Bên nào?”

“Bên kia, bên kia kìa…”

“Hả… Trời ơi… Cái này… Thế này là sao? Cô ta, sao cô ta lại chết rồi?”

“Chết rồi? Rốt cuộc là ai chết?”

“Mở cửa ra!” Tôi hét thật to, giơ cả hai tay lên đập cửa, “Mau mở cửa ra!”

“Là chú quản gia đấy, cậu nghe xem.” Tôi nhận ra tiếng kêu sợ hãi của shin. Cuối cùng bọn họ cũng nghe thấy tiếng tôi gọi.

“Làm sao đây, Yuki?”

“Phải làm sao bây giờ?”

“Mau mở cửa ra!” Tôi lại gọi, “Mau lên!”

Một lúc sau, hai người bên trong kéo giá trang trí đang chặn cửa ra. Tôi có thể vào được rồi.

Thứ đầu tiên lọt vào mắt tôi chính là khuôn mặt phờ phạc của Yuki và Shin. Cả hai đều chỉ mặc độc quần con, để tóc dài như phụ nữ, tay ôm ngực, toàn thân run rẩy, trông bộ dạng rất buồn cười.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi truy hỏi, “Ban nãy tôi nghe thấy các cậu hét rằng có người chết…”

“Cô ta, cô ta…”

“Ở kia, phía bên kia…”

Cả hai cùng hổn hển, cơ mặt rúm ró như đứa trẻ bị cha mẹ quở mắng. Cho tới đêm qua, họ vẫn còn vênh váo tự cao tự đại, vậy mà giờ đây, thái độ ngạo mạn ấy biến đâu mất rồi. Họ nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu, sợ hãi lắc đầu quầy quậy.

“Cháu… không biết, cháu không biết gì hết.”

“Tôi cũng vậy.”

“Bọn cháu cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Sao lại có thể như thể…”

“Đế tôi vào xem thử.”

Tôi đẩy hai người ra, bước vào đại sảnh. Căn phòng rộng rãi là thế mà vẫn đầy mùi hôi của khói thuốc và rượu, bầu không khí vô cùng ô uế. Tôi cau mày. Chắc họ đã bật điều hòa cả đêm mà không mở quạt thông gió.

Ngổn ngang khắp sàn là quần là áo, cồn có cả chai rượu, bình đựng đá xách tay, gạt tàn đầy ắp đầu mẩu thuốc…

“Ở bên kia ạ.”

Yuki chỉ ra giữa phòng, cánh tay run rẩy.

Đúng như cảnh tượng tôi nhìn thấy từ gác xép tối qua, chính giữa sảnh là ghế nằm. Trên đó là thân thể dị dạng của Tsubakimoto Rena.

Tôi gạt hai kẻ đang mất hết hồn vía ra, tự mình bước qua xem.

Rena nằm ngửa trong trạng thái trần truồng, hai chân giạng ra trông thật khó coi, tay trái đặt trên ngực, tay phải buông thõng khỏi ghế. Làn da trắng quyến rũ giờ biến thành màu xám ngắt xấu xí, trên cái cổ mảnh khảnh quấn một chiếc khăn quàng đỏ tươi, đỏ đến mức ghê rợn, như thể toàn bộ máu trên người cô ta đều bị hút vào đó.

Tôi tiến lên vài bước, quan sát quanh sảnh xem hai người còn lại đang ở đâu. Ngay bức tường bên phải, Kenjiro trần truồng nằm trên sofa. Còn Hayato đang ngồi ngáy khò khò trước bàn sách chỗ hành lang gấp khúc.

“Gọi hai người bọn họ dậy.” Tôi xoay người lại, nghiêm nghị ra lệnh cho Yuki và Shin.

Cả hai vội vàng nhặt quần áo lên. Tôi quay bước về chỗ ghế nằm, chính bản thân cũng thấy mình quá bình tĩnh. Thật ra, không phải tôi không sợ hãi hay dao động. Chẳng qua đám thanh niên xung quanh nhỏ hơn tôi rất nhiều tuổi, lại còn đang hoảng loạn, nên tự nhiên tôi cũng bình tĩnh hơn hẳn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Rena đã chết thật. Khuôn mặt cô ta trắng bệch không còn giọt máu, từng mảng son bong tróc trên cặp môi he hé, hai mắt nhắm chặt, thân thể bất động. Tôi quỳ xuống cạnh ghế nằm, nâng cánh tay phải đang buông thõng lên bắt mạch, quả nhiên không còn mạch đập nữa. Chỉ chạm vào thôi cũng cảm nhận được, cổ tay cô ta cứng đờ lạnh lẽo.

Tôi quan sát thi thể thêm lần nữa. Không có dấu vết đại tiểu tiện trước khi chết, chiếc khăn trên cổ thít chặt vào da thịt. Tôi lại nâng tay phải cô ta lên, sờ thử khớp xương ngón tay, thấy đã bắt đầu cứng lại. Xem ra chết được bảy tám tiếng rồi.

Tôi nhớ mình đứng trên gác xép nhìn trộm xuống đây lúc hơn 1 giờ sáng. Nếu thời gian tử vong là bảy, tám tiếng trước, suy ra Rena chết vào khoảng 5, 6 giờ sáng. Tầm 2 rưỡi sáng tôi trở về phòng mình, như vậy cô ta chết sau khi tôi về phòng, điếm này tạm thời có thể chắc chắn.

Trong lúc tôi loay hoay, Yuki đã đánh thức anh họ dậy. Hayato bước xuống từ hành lang gấp khúc, người tròng một chiếc áo phông. Cậu ta gọi tôi, sau đó đứng sững giữa cầu thang.

“Sao lại thế này?” Hayato trân trân nhìn thi thể nằm trên ghế. “Sao cô ta lại…”

“Như cậu thấy đấy, cô ta chết rồi.” Tôi làm bộ tỉnh bơ.

Đôi mắt dài hẹp của Hayato mở thật to. Cậu ta lẩm bẩm Sao lại thế, cứ như đang nói mê.

“Sao lại thế được?”

“Đây là sự thật, nếu không tin, cậu có thể tự qua đây xem.”

Cậu ta xuống cầu thang, đang bước qua bên này thì đột nhiên lắc đầu lùi ra sau, đưa hai tay lên má rồi lại lắc đầu tiếp. Đây là lần đầu tôi được chứng kiến bộ dạng bối rối của cậu ta.

“Đã có chuyện gì?” Nhìn thấy chiếc khăn đỏ quấn quanh cổ người chết, Hayato run rẩy hỏi.

Tôi không đáp, nhặt quần áo rơi dưới ghế, phủ mặt cô ta lại. Đúng lúc đó, Kenjiro chợt hét toáng, “Có kẻ bóp cổ cô ấy?” Cuối cùng cậu ta cũng tỉnh, dường như đã nắm bắt được tình hình.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi suy nghĩ rất lung xem phải xử lý chuyện này thế nào. Sau đó, tôi nói với đám thanh niên đang đứng tản mát trong phòng, mặt mũi ai nấy ngây ra như phỗng, “Khi tôi đến, cửa phòng đã bị chặn từ bên trong, có nghĩa là trước khi cậu chủ Yuki và cậu Shin di chuyển giá trang trí, căn phòng ở trạng thái khóa kín, người ngoài không thể bước vào… Trong này chỉ có bốn người các cậu thôi.”

“Cháu, cháu không biết chuyện gì hết.” Hayato gào lên, nghe vô cùng thảm thương.

“Cậu không thể không biết gì được.”

“Cháu thực sự không biết, thật đấy…” Do đang hoảng loạn cực độ, khuôn mặt dài nghiêm túc của cậu ta méo mó hẳn đi. “Hôm qua, khi tới phòng này lấy sách, cháu bị cô ta lừa mớm chất kích thích, sau đó…”

“Sau đó cậu mất hết tinh táo, không nhớ gì hết, có phải ý này không?”

Hayato gật đầu. Tôi nhìn ba người còn lại, “Các cậu thì sao? Các cậu cũng không nhớ gì hết à?”

Không ai trả lời, tất cả đều cúi đầu lúng túng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

“Được rồi, chúng ta ra ngoài trước đã.” Tôi nói với bọn họ, “Mặc quần áo vào, tới phòng sinh hoạt thuật lại mọi chuyện cho tôi nghe.”

Chờ đám thanh niên mặc quần áo xong xuôi, tôi mới cùng họ bước ra khỏi đại sảnh, thi thể Rena vẫn ở nguyên chỗ cũ. Trên đường từ đại sảnh tới phòng sinh hoạt, Shin run rẩy (có thể là do tác dụng của ma túy) chạy tới chỗ điện thoại bàn đặt trong góc tiền sảnh, nhấc ống nghe lên.

“Cậu gọi đi đâu?” Tôi vô cùng kinh ngạc, “Định gọi cho ai?”

Shin chớp chớp đôi mắt tam giác, vươn tay định quay số, “Cho… cho cảnh sát ạ.”

“Gì cơ? Gọi cho cảnh sát?”

Hayato hét lớn, vội vàng chạy qua. Shin mới ấn số “0”, Hayato đã chặn tay cậu ta.

“Anh làm gì vậy?”

“Không được gọi!” Hayato hung dữ trợn mắt nhìn cậu ta, sau đó mắng xối xả, “Giờ mà gọi cảnh sát, cậu biết hậu quả là gì không?”

“Hậu quả gì?”

“Cô ta bị người khác bóp cổ chết, cảnh sát chắc chắn sẽ khám xét kỹ càng. Nếu vậy, việc các cậu hút hít cũng sẽ bị bại lộ. Cho dù các cậu muốn lấp liếm, nhưng nếu cảnh sát tiến hành khám nghiệm tử thi, họ sẽ dễ dàng phát hiện ra cô ta từng chơi thuốc trước khi chết.”

“Hức…”

“Hơn nữa, lời chú Ayuta nói ban nãy, cậu cũng nghe thấy rồi chứ? Đêm qua, căn phòng này bị khóa kín, ngoài Rena ra, bên trong chỉ có bốn người chúng ta. Điều này có nghĩa là gì, cậu phải biết rõ chứ hả?”

“Chuyện đó…”

“Thế nên, cậu đừng làm chuyện ngu xuẩn.”

“Rốt cuộc chúng ta nên làm gì?”

“Cái này…” Hayato định nói lại thôi. Cậu ta ngoảnh lại nhìn tôi, mặt co rúm. “Chú Ayuta, nói thế này có hơi hèn hạ, nhưng cháu vẫn phải nói. Nếu cảnh sát nhúng tay vào, tình cảnh của chú cũng chẳng hay ho gì đâu…”

“Tôi biết.” Tôi cố gắng trả lời với giọng vững vàng, “Hôm qua tôi đã biết các cậu hút cần và LSD rồi, nhưng cuối cùng lại nhượng bộ với hành vi của các cậu, nên tất nhiên tôi cũng sẽ bị hỏi tội.”

Sự thật đúng là vậy, dẫu Hayato không nói, trong lòng tôi cũng hiểu rõ. Nếu giờ cảnh sát tới điều tra vụ án, tôi cũng chẳng được lợi lộc gì. Vì vậy, tôi vẫn đang cân nhắc nên xử lý việc này thế nào.

“Kế cả muốn gọi cảnh sát tới, mọi người cũng phải cùng bàn bạc với nhau trước đã.”

Thứ ánh sáng xanh đỏ xen kẽ bập bùng hiện lên trong đâu. Tôi cố sức không nghĩ đến nó, giục bọn họ đi sang hành lang.

Sau khi yên vị trên sofa trong phòng sinh hoạt, tôi hỏi bốn người về tình hình tối qua. Lúc đó, tôi vẫn chưa tiết lộ việc tối qua tôi đã nhìn trộm họ từ trên gác xép. Bởi lẽ tôi muốn kiểm chứng xem những gì họ trình bày có giống với những điều tôi tận mắt nhìn thấy hay không.

Chẳng ai có thể thuật lại vắn tắt và dễ hiểu về những việc đã xảy ra. Vai và môi Yuki cứ run lật bật, như thể bị vứt ra ngoài giữa thời tiết lạnh giá. Shin lại giống một đứa trẻ sưng tuyến giáp trạng, cứ há to miệng trông rất ngớ ngẩn. Kenjiro chẳng nói chẳng rằng, nghe hỏi câu gì cũng đều một mực lắc đâu. Hayato mặt mày vô hồn, trả lời uể oải. Vẻ mặt mỗi người một khác, nhưng đều sốc nặng vì cái chết của Rena.

“Cậu Hayato, cậu nói cô ta ép cậu chơi thuốc, chuyện này là thế nào?”

Hayato cần môi dưới vẻ uất ức, “Cô ta đột nhiên tiến đến hôn cháu, thừa cơ đấy nó vào miệng cháu.”

“LSD?”

“Chắc là nó ạ.”

“Ai chặn cửa?”

“Yuki và Shin ạ.”

“Đúng không, hai cậu kia?”

Yuki và Shin đang ngồi trên sofa, mặt trắng bệch quay sang nhìn nhau.

“Là Rena, cô ta muốn chúng cháu làm thế.” Yuki đáp, môi run bần bật. “Cô ta nói muốn lôi kéo anh Hayato. Giờ nghĩ lại, cô ta có chút không bình thường. Cháu cũng từng gặp vài cô ả dâm đãng, nhưng loại như cô ta, cháu mới…”

“Cho nên các cậu nhốt tôi lại trong phòng theo lệnh của một phụ nữ không bình thường? Các cậu đùa kiểu gì vậy?”

Hayato gào lên, trợn mắt nhìn cậu em họ. Yuki không biết đáp lại thế nào, đành cúi gằm mặt xuống.

“Dù sao thì đêm qua, trong căn phòng đó, sau khi chơi thuốc, các cậu đều đã quan hệ với cô ta, có phải không?” Tôi hỏi.

Không ai phủ nhận.

“Cậu Hayato bị mớm thuốc, cửa lớn cũng bị chặn lại. Những chuyện sau đó, các cậu còn nhớ được bao nhiêu?”

“Cháu…” Hayato phá vỡ im lặng trước tiên. Cậu ta nhăn nhó như thể đang chịu đựng nỗi đau đớn cực độ. “Cháu… cháu thực sự không biết gì hết. Sau khi bị cô ta mớm thuốc, cháu thấy đầu óc mờ mịt, đứng cũng không vững, thế nên…”

“Thế nên những chuyện sau đó đều không nhớ rõ, kể cả việc đã làm bậy với cô ta… Ý của cậu là vậy phải không?”

“Vâng. Cháu cứ có cảm giác mình đang mơ, trong giấc mơ hình như có làm chuyện đó… Nhưng quả thật cháu không nhớ gì hết. Khi tỉnh dậy, cháu thấy mình đang nằm bò trên bàn sách, còn chú đã đứng ở đấy rồi.”

“Em vẫn nhớ mà.” Yuki cười ác ý, nói chen vào, “Anh Hayato, lúc ấy anh và Rena chơi đùa cũng vui vẻ lắm, chẳng khác gì bọn em đâu.”

“Đừng có nói bừa!”

“Em nói thật mà, giờ nói dối cũng chẳng để làm gì.”

“Cậu chủ Yuki thì sao?” Tôi quay sang hỏi cậu ta, “Rốt cuộc cô ta bị ai bóp cổ chết? Cậu có manh mối nào không?”

Yuki cúi đầu như trốn tránh ánh mắt tôi, khẽ rên ri, “Cháu không biết mà… Bởi vì sau đó, cháu không biết gì nữa.”

“Shin và Kenjiro thì sao?”

“Để tôi tổng kết lại. Từ đêm qua cho tới sáng sớm

Hai người này cũng lặng thinh lắc đâu. Shin chỉ lắc rất nhẹ, còn động tác của Kenjiro lại hơi cường điệu.

“Chiếc khăn quàng đỏ là của cô ta phải không?”

Cả bốn nhất loạt gật đầu. Tôi lại quan sát vẻ mặt của họ.

“Để tôi tổng kết lại. Từ đêm qua cho tới sáng sớm nay, bốn người các cậu đã dùng một lượng LSD khác nhau trong khoảng thời gian khác nhau, vì vậy mới mất đi cảm giác và ý thức. Các cậu rơi vào ảo giác, không thể phán đoán chính xác tình hình. Trong khoảng thời gian này, Rena tử vong, một trong bốn người các cậu đã bóp cổ cô ta đến chết, chính các cậu cũng không rõ hung thủ là ai, có khi bản thân hung thủ cũng không hề biết. Khi các cậu mất tỉnh táo, khả năng xảy ra điều này là rất lớn.”

Hayato mấp máy môi định nói lại thôi, cuối cùng bất lực cúi đầu xuống. Hôm qua cậu ta còn nói với tôi rằng chỉ tôn thờ mỗi vị thần lý trí, thái độ rất nghiêm túc. Mường tượng những biến động trong tâm lý của cậu ta, tôi thầm thấy thông cảm.

“Tôi hỏi lại một lần nữa, các cậu có nhớ thêm điều gì liên quan đến cái chết của cô ta không? Chi tiết nhỏ đến mấy cũng có thể nói ra, ảo giác hay hiện thực cũng được, nói đi, đừng quá căng thẳng.”

Cả bốn người đều lúng túng, hay đúng hơn là do dự không dám nói. Tôi đợi một hồi, không thấy ai mở miệng bèn tiếp tục, “Xem ra các cậu thực sự không nhớ gì cả, hoặc cũng có thể nhớ ra nhưng không muốn nói. Thôi được, tôi cũng không hỏi tiếp nữa.”

“Đợi đã, chú quản gia.” Shin rụt rè lên tiếng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cháu… Cháu…” Cậu ta mặt như đưa đám, thì thào bâng thứ thanh âm nhỏ tới mức suýt không nghe rõ, “Hình như cháu là người bóp cổ cô ta tới chết.”

“Thật không?”

“Cháu nhớ… Lúc làm chuyện đó, cô ta có nói một câu.”

“Cô ta nói gì?”

“Bóp cổ tôi đi.”

“Chính cô ta nói sao?”

“Vâng. Cô ta cứ nhắc đi nhắc lại, cháu mới dùng hai tay kẹp chặt cổ cô ta. Nhưng cháu không hề dùng sức. Có vẻ như cô ta rất thích như vậy, còn bảo cháu mạnh tay hơn một chút…”

“Cậu nói thật không?”

“Cháu không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ loáng thoáng…”

“Tức là, bản thân cậu cũng không chắc chắn… Nhỡ đâu đấy là ảo giác của cậu thì sao?”

Shin không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, mà nhìn sang Yuki, “Cậu nói đi, Yuki? Tôi nói không sai chứ? Chắc cậu cũng nhớ mà.”

Yuki nhắm mắt, không nói một lời. Nhìn bộ dạng cậu ta như vậy, Shin bỗng cao giọng.

“Chẳng phải cậu cũng bóp cổ cô ta sao? Có phải không?”

“Tôi…”

“Đừng giả vờ không biết. Hãy nói sự thật đi!”

Mặc Shin tra hỏi thế nào, Yuki vẫn im lặng. Một lúc sau, cậu ta mới khẽ khàng đáp, “Đó là ảo giác của cậu.” Shin chớp mắt, không nói nên lời. Kenjiro nãy giờ ngồi im như thóc, lúc này mới chợt lên tiếng.

“Cháu…” Giọng cậu ta rất nhỏ. “Cháu nhớ mình cũng làm như vậy.”

“Là sao?”

Cậu ta chớp chớp đôi mắt thằn lân, “Chính Rena cũng bảo cháu bóp cổ cô ta…”

“Thấy chưa? Tôi đâu có nói bừa?” Shin thở phào.

“Đúng là thế. Rena đã nói với tất cả mọi người như vậy, cuối cùng cô ta bị bóp cổ chết thật. Yuki và anh Hayato cũng có làm…”

Yêu cầu đối phương bóp cổ mình trong lúc quan hệ, cô gái tên Rena này có sở thích biến thái sao? Nếu đúng như vậy, sự việc không còn khó hiểu nữa.

Tôi nhìn bốn thanh niên rồi nói, “Xem ra diễn biến là thế này. Không ai cố ý muốn giết người, tất cả đều là thàm kịch hình thành do những ham muốn dị thường không ngừng leo thang của cô ta. Ban đâu, các cậu chỉ nhẹ nhàng bóp cổ, sau đó dùng khăn quàng quấn quanh, các cậu siết khăn càng lúc càng mạnh tay, cuối cùng cô ta chết…”

Bốn kẻ tình nghi ngồi bất động, mắt đảo quanh, nhìn trộm biểu cảm của nhau. Tôi có cảm giác mình giống như thẩm phán.

“Nhưng cho dù thế nào, rốt cuộc vẫn phải có người gián tiếp hại chết cô ta, chẳng gì có thể thay đổi sự thật này. Chỉ hiềm chúng ta không biết kẻ đó là ai trong số những người ngồi đây. Bất cứ ai cũng đều có khả năng là thù phạm, có thể là cậu Shin, cậu chủ Yuki, cậu Kenjiro, thậm chí cả cậu Hayato, người bị lôi kéo ép buộc.”

“Tôi muốn nắm rõ hơn về những chuyện có liên quan tới Rena.” Tôi nói với bốn người đang im lặng, “Hôm qua, cậu chủ và cậu Shin làm quen với cô ta ở đâu và thế nào? Lai lịch cô ta ra sao? Chẳng hạn như nhà ở, công việc thường ngày? Tới vùng này vào thời điểm nào, với mục đích gì?”

“Tại sao chú lại muốn hỏi những chuyện đó?” Yuki trừng mắt nhìn tôi, hỏi vặn lại, “Cần thiết sao?”

“Cần thiết.” Tôi hơi thất vọng, giải thích với cậu ta, “Nếu các cậu không muốn khai báo về cái chết của cô ta với cảnh sát thì phải xóa sạch dấu vết, giấu xác cô ta đi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đã có người mất tích, lẽ dĩ nhiên cảnh sát sẽ cố động thái nhất định. Nếu họ coi việc cô ta mất tích có liên quan tới mấy kiểu phạm tội nghiêm trọng như bắt cóc, họ sẽ tiến hành điều tra quy mô lớn. Nếu thế, chưa chắc chúng ta đã ứng phó nổi.

Cho nên bây giờ buộc phải nghiên cứu cẩn thận. Cậu chủ hiểu rồi chứ!”

Yuki ngoan ngoãn gật đầu.

“Nếu cảm thấy không ứng phó nổi, giờ chúng ta báo cảnh sát ngay cũng chưa muộn, chỉ cần thành khẩn khai hết diễn biến sự việc, có khi còn được giảm nhẹ tội. Các cậu thấy sao?”

“Cháu không đi đâu. Cháu ghét bị cảnh sát bắt lắm.”

“Vậy cậu hãy cố gắng trả lời câu hỏi của tôi ban nãy.” Tôi tiếp tục, “Cậu quen cô ta ở đâu và như thế nào?”

“Cháu gặp cô ta trên đường về đây.” Yuki ngậm một điếu thuốc, lôi bật lửa ra định châm, nhưng tay run rẩy chẳng mở được nắp.

“Nói cụ thể hơn xem nào.”

“Thì cháu gặp cô ta trên đường về. Lúc đó, cô ta đang đi bộ, vai đeo ba lô. Cháu chào hỏi vài câu, cô ta đã hào hứng ngồi lên xe. Dọc đường, cháu và cô ta trò chuyện về nhà nghỉ dưỡng này, cô ta chủ động yêu cầu được tới đây thăm thú.”

“Cô ta không định thuê khách sạn sao? Cô ta có nhắc nhỏm gì về việc hủy đặt phòng không?

“Cháu không nghe thấy.”

“Cậu cho cô ta lên xe từ đoạn nào? Có phải chỗ đông người không?”

“Hình như xung quanh không có ai.” Xem chừng đã hiểu mục đích hỏi của tôi, Shin nói chen vào. Lúc đó chúng cháu ở ngoại thành, trời cũng tối rồi.”

“Các cậu có đưa cô ta vào cửa hàng nào không?” Yuki và Shin cùng lắc đâu. Tôi vẫn không yên tâm.

“Nghĩa là các cậu cứ thế đi thẳng về đây?”

“Vâng ạ.”

“Đi thẳng về ạ.”

Xem ra vẫn còn may. Nghe câu trả lời, tôi đoán việc cô ta tới đây cũng chỉ có năm chúng tôi biết.

“Được, tôi hiểu rồi. Câu hỏi tiếp theo.” Tôi tiếp tục. “Cô ta là người thế nào? Có thể kể lại toàn bộ những gì các cậu biết được không?”

“Cô ta không nói mấy về bản thân.” Cuối cùng Yuki cũng châm được thuốc. “Chúng cháu hỏi rất nhiều, nhưng cô ta chỉ cười lảng tránh.”

“Cô ta tới đây một mình sao?”

“Cô ta nói thế, bảo rằng muốn đi đây đi đó, khi nào hết tiền lại trở về kiếm tiếp.”

“Nhà cô ta ở đâu?”

“Chắc là Tokyo ạ.”

“Có phải sinh viên không?”

“Chắc không ạ. Cô ta nhiều tuổi hơn cháu, giọng điệu cũng không giống sinh viên, cháu đoán là gái làng chơi. Ví dụ, khi biết chúng cháu có thuốc, cô ta phấn khích ra mặt, muốn bọn cháu cho một ít…”

Loại đàn bà không biết xấu hổ… Lời Yuki có ý này. Vậy mà hôm qua cậu ta còn ra sức lấy lòng Rena như con chó vẫy đuôi cầu xin được thương hại cơ mà. Tôi thầm coi thường.

“Cô ta có nhắc đến cha mẹ hay anh em không?”

“Chà…”

Yuki lắc đâu, Shin ngồi cạnh cũng tỏ thái độ tương tự, nhưng Kenjiro lại cúi gằm mặt, “Cháu có nghe nói.”

“Thật sao?”

“Hôm qua, trong căn phòng này, trên chính chiếc sofa này, cô ta nói với cháu mấy câu. Bấy giờ Yuki và Shin vừa rời khỏi được một lúc.”

“Cô ta nói gì?”

“Cô ta hỏi cháu tại sao mặt mũi ủ rũ như thể, có phải đang buồn phiền không. Cháu bảo không. Cô ta mới nói, ‘Buồn phiền vô ích, tôi luôn chỉ có một mình, nhưng vẫn cố gắng để không phải buồn phiền.’”

“Luôn chỉ có một mình? Có thể hiểu là cô ta không có người thân.”

“Hơn nữa…” Kenjiro vẫn chưa ngẩng đầu lên, “Biết nói sao đây? Hình như cô ta rất thích làm liều. Kiểu cố ý tự hủy hoại bản thân ấy, chứ không đơn thuần là thích gì làm nấy.”

“Nghĩa là sao?”

“Có thể nói là người thích chơi đùa với số phận.”

“Cụ thể hơn?”

“À thì, cô ta từng nói, con người sớm muộn gì cũng chết, không tranh thử vui chơi hưởng lạc thì quả là một tổn thất to lớn. Nghe giọng điệu rất có vẻ…”

“Tự hủy hoại bản thân?”

“Đúng ạ.”

Tôi gật đầu, nhớ tới khuôn mặt của cô gái chết bên đại sảnh, đột nhiên trong lòng trào dâng một nỗi thương xót chưa từng có. Bởi tôi nghĩ, trong hơn hai mươi năm cuộc đời, có thể cô ta đã phải trải qua bao nhiêu khổ đau trắc trở. Không biết nếu được sống tiếp, cuộc đời cô ta sẽ đi về đâu? Đây không phải vấn đề mà tôi nên suy nghĩ vào lúc này, tôi cũng không nghĩ đến nữa.

Nói tóm lại, hiện giờ có thể khẳng định được hai việc:

Thứ nhất, Rena tới đây du lịch một mình.

Thứ hai, ngoài chúng tôi ra, không ai biết Yuki và Shin đưa cô ta về đây.

Vẫn còn một điểm nữa, cô ta không có người thân. Phán đoán lạc quan là thế.

Ngay sau đó, Hayato đề nghị kiểm tra đồ đạc của cô ta, bảo rằng có khi lại biết thêm được gì.

Rena để đồ trong phòng Yuki ở tầng hai. Tôi bảo Yuki mau mang xuống, rồi tạm rời khỏi phòng, vào bếp pha cà phê cho cả đám.

Đã 3 giờ chiều. Chắc đều đã rỗng bụng, nhưng không ai kêu đói.

Qua cửa sổ phòng bếp (cũng lắp kính trong, không mở được, như cửa sổ các phòng khác), tôi mới nhận thấy bầu trời đang thay đổi nhanh chóng. Xem ra, đợt áp thấp mà dự báo thời tiết nhắc tới đêm qua cuối cùng cũng tới.

“Chắc sắp mưa rồi?” Tôi lẩm bẩm.

Bầu trời phủ mây đen dày đặc, cây cối đung đưa trong gió giữa tiết trời ẩm thấp. Mặt đất cũng âm u xám xịt dần.

Tôi đứng trong ngôi nhà nồng nặc mùi hôi thối của xác chết, châm chứ nhìn cảnh vật như thuộc về một thế giới khác ngoài kia suốt một lúc lâu.

Sau khi kiểm tra ba lô của Rena, chúng tôi làm rõ thêm vài điểm.

Trước hết là về quê quán, ngày sinh tháng đẻ và chiều cao. Rena cao 1m56, quê ở tỉnh Niigata. Tôi không nhớ rõ ngày sinh, chỉ nhớ năm nay cô ta 25 tuổi.

Chúng tôi cũng tìm ra rằng cái tên Tsubakimoto Rena không phải tên thật. Vì sao cô ta lại dùng tên giả thì chịu, giờ chỉ có thể suy đoán. Sau khi phát hiện ra tên thật của cô ta, chúng tôi càng cảm thấy Tsubakimoto Rena đúng là một cái tên bịa (nhại theo tên gia tộc Minamoto* thời cổ đại chăng?). Nhưng tôi tạm thời không viết tên thật của cô ta vào đây.

Sau này, tôi bắt đầu giúp họ giấu giếm vụ việc bi thảm trong đại sảnh. Tôi cố tình không viết tên thật của Rena cốt để đề phòng người khác đọc được sổ ghi chép (tôi nghĩ cũng không có ai đọc được đâu). Đây chỉ là một biện pháp phòng xa.

Tiếp theo…

Chúng tôi bắt đầu phân tích và nghiên cứu sự việc. Về sau, tôi càng thêm kiên định với suy nghĩ: ngoài năm người chúng tôi ra, vĩnh viễn không cho ai khác biết Rena bị bóp cổ chết.

Vấn đề tiếp theo là giải quyết thi thể Rena thế nào. Không thể để xác cô ta ở đại sảnh mãi được, phải giấu ở một nơi không ai phát hiện ra.

“Đem chôn trong rừng đi.” Yuki đề xuất trước tiên. “Chúng ta lái xe vào sâu trong rừng, sau đó mọi người cùng…”

“Cũng là một phương án có thể cân nhắc, nhưng e rằng không tối ưu.” Tôi phản bác.

“Vì sao ạ?” Yuki bĩu môi.

“Cậu nghe rồi đấy, nếu đã quyết định không khai báo với cảnh sát thì phải giấu xác vĩnh viễn, quyết không để bất kì ai phát giác. Trong rừng có nhiều động vật, chúng sẽ đánh hơi được mùi thối. Chưa biết chừng tới lúc nào đó, cái xác sẽ bị bới lên.”

“Chôn sâu hơn nữa?”

“Như vậy cũng không thể bảo đảm sẽ không để lại sơ hở.”

“Vậy chứ nói xem phải làm sao?”

“Ừm…” Tôi uống một ngụm cà phê, suy nghĩ thận trọng rồi mới nói, “Vẫn còn cách khác, chẳng hạn vứt xuống biển, nhưng cũng có khả năng bị phát hiện.”

“Buộc vật nặng lên cái xác, sau đó ném xuống biển?”

“Cách này đảm bảo hơn chôn trong rừng, nhưng hiện tại, thời tiết bên ngoài không cho phép làm thế.” Tôi hất cằm ra cửa sổ. “Ở đây nhìn không rõ, nhưng bên ngoài đang mưa rất to, chưa ngớt ngay được. Bờ biển vắng người cách đây khá xa, nghĩ tới mặt đường lầy lội bùn đất cũng đủ thấy đó không phải việc gì dễ dàng.”

“Phía sau nhà chẳng phải có lò thiêu sao?” Kenjiro khẽ lên tiếng.

“Đốt xác cô ta có được không?”

“Lò thiêu không to, không thể thiêu rụi cả một cái xác, trừ phi chặt nhỏ nó ra.”

Nghe tôi nói, Kenjiro lộ vẻ khiếp sợ, lắc đầu co người lại.

“Hơn nữa, không cẩn thận thì mùi thi thể cháy khét sẽ tỏa ra. Dù quanh đây không có người ở, nhưng nhỡ ai đi qua rồi sinh nghi thì hỏng bét.”

“Vậy…”

“Giờ phải làm thế nào?”

Nếu không còn cách nào khác, đành phải chọn một trong các cách ban nãy vậy. Liệu còn cách nào không nhi… Tôi ngẫm nghĩ.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, Hayato hỏi, “Chôn dưới tầng hầm thì sao ạ?”

“Vùi xác cô ta vào tường tầng hầm, có được không?”

Có lẽ ý tưởng của cậu ta bắt nguồn từ câu chuyện chế hôm qua Shin kể cho Rena nghe: tiến sĩ Amo giết vợ rồi chôn xác dưới tầng hầm. Vì ngôi nhà tên là Hắc Miêu Quán nên Shin mới bịa linh tinh dựa theo truyện ngắn Con mèo đen

của Edgar Poe, vậy mà câu chuyện này lại ảnh hưởng tới tình hình hiện tại của Hắc Miêu Quán. Diễn biến vừa kì lạ, vừa nực cười làm sao.

Ý tưởng của Hayato đẩy tôi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Như vậy thật ích kỉ. Đem xác cô ta chôn dưới tầng hầm đồng nghĩa với việc quản gia nhà nghỉ dưỡng là tôi sau này sẽ phải làm người gác mộ ở đây cả đời.

Tôi định phản đối ngay, nhưng sau vài giây cân nhắc, tôi quyết định mặc kệ. Dù sao so với những phương án khác, cách xử lý này có nhiều ưu điểm dễ thấy.

“Tôi cũng tính thế.” Tôi cố gắng giữ giọng ôn hòa. “Làm như vậy không lo thi thể bị phát hiện. Tất nhiên, nếu ngôi nhà này bị dỡ ra thì lại là chuyện khác.” Tôi chăm chăm nhìn Yuki, “Cậu chủ, cậu thấy sao?”

Cậu ta nói năng hơi lộn xộn, “Hả? Gì cơ? Rốt cuộc chú định nói gì?”

“Sau này mong cậu lưu tâm, đừng để ông chủ bán hoặc cho dỡ Hắc Miêu Quán, được không?”

“Việc này chú yên tâm! Cháu bảo gì cha nghe đấy. Chỉ cần cháu nói vô cùng thích nơi đây…”

“Được lắm, thế thì không còn vấn đề gì nữa.” Tôi gật đầu, quan sát biểu cảm của ba người còn lại.

“Chú Ayuta, chú thấy như vậy được không?” Hayato nghiêng đầu bối rối, “Tuy ý tưởng này là của cháu, nhưng cháu vẫn muốn hỏi, nếu thực sự chôn thi thể dưới tầng hầm, chú sẽ không khó chịu chứ?”

“Dĩ nhiên tôi sẽ không thoải mái.” Tôi lãnh đạm trả lời. “Nhưng nói sao nhỉ, đến cái tuổi này, người ta không còn quá kén chọn hay gò bó nữa. Đối với vấn đề liên quan đến sự sống và cái chết, tôi đã chai lì rồi. Cũng có người trái ngược với tôi, số người như vậy chắc đông đấy.”

“Nhưng…”

“Sao thế? Cậu không tin tôi à?”

“Không, ý cháu không phải thế.”

“Tôi đã nhúng tay vào quá nhiều, giờ cũng đã trở thành đồng phạm rồi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Hayato. “Đừng lo, tôi sẽ không phản bội các cậu. Bởi vì, tôi vốn định chôn bộ xương già của mình ở chốn này. Vì đám thanh niên các cậu, tôi tình nguyện làm người gác mộ.”

Sau đó, năm kẻ đồng phạm chúng tôi bắt đầu di chuyển thi thể Rena từ đại sảnh xuống tầng hầm.

Từ tiền sảnh đi thẳng vào trong sẽ thấy nhà kho, ở sát bếp, phía trong cùng nhà kho có cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Theo chỉ dẫn của tôi, mấy thanh niên khiêng cái xác xuống cầu thang.

Tầng hầm tương đối lớn, xây thành hình chữ L, kéo dài từ bên dưới nhà kho sang tiền sảnh, lại rẽ một phần ba sang đại sảnh. Diện tích lớn như thể lại chỉ được chiếu sáng bằng vài bóng đèn trần, dù có bật hết đèn thì vẫn còn nhiều chỗ không thế rọi tới.

Đám thanh niên đặt cái xác vào góc ngoặt của tầng hầm hình chữ L. Sau đó, họ bắt đầu ngó quanh quất căn hầm tối với vẻ nơm nớp.

Sàn còn đầy phôi bê tông, tường trát vữa xám, trần rất thấp, người cao nhất là Shin còn suýt đụng đầu. Cạnh cầu thang kê máy giặt, máy sấy quần áo và giá to để đựng đồ, ngoài ra không còn đồ gia dụng nào lành lặn. Nhưng cũng may, ở đây vẫn có rất nhiều gạch đỏ và xi măng để tu bổ lối đi lát gạch đỏ ngoài sân. Số lượng đủ để chúng tôi dỡ bỏ một bức tường và chôn thi thể vào trong.

Tôi lặng lẽ đi lại trong phòng, cân nhắc xem nên dỡ bỏ bức tường nào. Mấy thanh niên nín thở quan sát tôi. Một lát sau, Hayato gọi, “Chú Ayuta ơi!” Lúc đó, tôi đang bước sâu vào trong hầm. Nghe gọi, tôi ngoái đầu, thấy Hayato đang trỏ tay về phía tôi.

“Kia là cửa đúng không ạ?”

Cánh cửa mà cậu ta trỏ nằm ở chỗ sâu nhất của tầng hầm chữ L. Đó là một cánh cửa gỗ màu đen, chỉ đủ cho một người chui qua. Nghe cậu ta hỏi, tôi nhất thời không biết trả lời thế nào, một lát sau mới nhẹ nhàng lắc đâu.

“Cánh cửa này chẳng có ý nghĩa gì cà.”

“Hay là mình thử mở ra xem?” Mặt Hayato vẫn đây vẻ nghi hoặc.

Tôi bước tới cửa, cầm lấy tay nắm, “Cậu xem đi.”

Tôi mở ra, bên kia cửa là một bức tường xám ngoét. Hayato chòng chọc nhìn bức tường, sau lưng cậu là ba người còn lại. Tôi giải thích, “Sáu năm trước, khi đến làm quản gia, cánh cửa đã như vậy rồi. Tôi cũng không rõ vì sao trong cửa lại là tường nữa.”

Tôi đi sang bức tường bên trái, chỉ vào đó, “Chôn ở đây vậy. Bên kia có cuốc chim, các cậu dỡ tường trước đi.”

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói một lời. Cuối cùng Yuki nhảy lên trước, “Để cháu, cứ để cháu làm!” Cậu ta cầm cuốc lên, bước chân khó nhọc, có thể thấy thường ngày cậu ta không phải làm việc nặng.

“Ở chỗ này!”

Tôi trỏ vào tường lần nữa rồi nhích ra xa khỏi chỗ cậu ta.

“Vâng.” Yuki lẩm bẩm đáp, vung dụng cụ lạ tay lên cao.

Thật không ngờ, vừa vung xong, cậu ta mất thăng bằng, trượt chân ngã dúi vào bức tường trong cửa. Vai đụng khá mạnh, cuốc văng ra, cậu ta khuỵu xuống sàn.

“Không sao chứ?”

Tôi vội vàng chạy qua. Yuki xoa xoa vai, khẽ gật đầu.

“Chân tay chẳng biết nghe lời gì cả…” Cậu ta bám vào bức tường trong cửa, chuẩn bị đứng lên. Đúng lúc đó, trong căn hầm ẩm ướt vang lên tiếng A rất lớn.

“Sao thế, anh Hayato?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ra là tiếng kêu của Hayato, cậu ta cứ dán mắt vào chỗ tôi và Yuki đang đứng.

“Kia là gì?” Cậu ta đưa tay phải lên, ngón trỏ chỉ về phía vai Yuki. Cuối cùng tôi cũng nhận thấy trên tường xuất hiện một cái hốc lớn cỡ viên gạch nung.

“Yuki, tránh ra!” Hayato bước về phía bức tường, tôi cũng tiến lại gần.

“Do ban nãy đụng vào đấy.”

Tôi nói. Nhưng Hayato vẫn nghiêng đầu tỏ ý thắc mắc.

“Nhưng mà, cái này…” Cậu ta khom lưng, soi kĩ tình trạng bên trong cái hốc. “Hình như ở đây xây gạch nung rồi trát vữa, ban nãy có mấu gạch rơi xuống… Hả? Chú Ayuta, chú mau qua xem này!”

“Sao vậy?”

“Hình như bên trong có một căn phòng.”

“Thật vậy sao?”

Hayato không nói gì thêm, thọc cánh tay phải vào trong hốc, lút tới gần bả vai, chứng tỏ bên trong rất sâu.

“Chẳng lẽ bức tường mới được xây lên sau này?”

Hayato rút cánh tay ra. “Chắc là vậy ạ. Nếu nó đã có từ trước khi chú tới, chưa biết chừng chính tiến sĩ Amo… Ở đây có đèn pin không ạ?”

“Anh Hayato!” Yuki ở bên cạnh nói xen vào, “Đừng lo chuyện không đâu nữa, mau xử lý cái xác trước đã.”

“Nhưng vẫn nên xem xét tình hình bên trong chứ.” Hayato phũ phàng cắt ngang lời em họ. “Nếu bên trong quả thật có một căn phòng, chúng ta không cần đào tường nữa, cứ thế đặt cái xác vào trong là được, như thể chẳng nhanh hơn sao.”

Yuki không cãi được đành ngậm miệng. Shin và Kenjiro đứng nhìn từ xa, tôi quay ra nói với họ, “Trên máy giặt có đèn pin, các cậu mau đem qua đây.”

“Vâng, vâng ạ.”

Kenjiro lắp ba lắp bắp đáp, vội vàng chạy ra phía cầu thang. Một lúc sau, cậu ta mang đèn pin lại. Hayato nhận lấy, chiếu vào trong hốc tường.

“Nhìn không rõ lắm, nhưng có vẻ đây không phải căn phòng, mà giống hành lang hơn. Đập tường ra xem sao.” Dứt lời, Hayato nhặt cuốc chim mà Yuki vứt dưới đất lên. Cậu ta đứng vững hai chân, tay cầm cuốc thật chắc để không phải chịu khổ vô ích như Yuki trước đó.

Gạch đỏ chỉ trát vữa nên không chắc chắn lắm, Hayato chẳng mất nhiều công sức đã nong được cái hốc to hơn. Khoảng mười lăm phút sau, cậu ta đã trổ được khoảng trống đủ to để một người chui vào. Hayato đặt cuốc xuống, cầm lấy đèn pin, thở đều trở lại, ngoái nhìn những người khác.

“Vào trong thôi!”

Nói đoạn, cậu ta chui vào trước. Tôi hạ quyết tâm vào theo, ba người còn lại lẩy bẩy nối gót.

Hayato đoán không sai, bên trong không phải căn phòng, mà là hành lang, một lối đi hẹp chưa tới một mét kéo dài vào góc sâu hun hút. Bên trong tỏa ra một thứ mùi hôi tanh khó tả, không biết là mùi thức ăn thiu hay mùi nấm mốc. Nền hơi ấm ướt, có thể là do nước ngầm ngấm vào. Nương theo ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin trên tay Hayato, chúng tôi chậm rãi tiến bước.

Đi được vài mét, hành lang ngoặt sang phải. Hayato đang chuẩn bị rẽ thì đột nhiên hét lên thảng thốt, “Trời ơi!” Tiếng hét vang vọng trong không gian tối đen như hũ nút.

“Sao vậy?”

“Chuyện gì?”

Những người phía sau nhốn nháo hỏi. Chúng tôi xúm xít tiến đến gần Hayato. Cậu ta đứng sững ở lối rẽ, mắt nhìn trân trân ra trước. Dưới ánh đèn pin mờ nhạt, là…

Cả Yuki, Shin và Kenjiro cùng hét lên kinh hãi như Hayato.

“Đây, đây là…”

Yuki co chân định chạy, còn Kenjiro đưa hai tay bưng miệng.

“Là thứ gì vậy!” Vì quá hoảng sợ, Shin thậm chí còn lạc giọng, cứ nhai đi nhai lại mãi một câu.

“Thật đáng sợ, đáng sợ quá…”

Trước mặt chúng tôi là một bộ xương người, mặc áo khoác xanh, đầu đội mũ nồi, ngồi dựa vào tường, đôi chân duỗi mặc quần bò xanh. Bên cạnh còn có bộ xương động vật nhỏ bốn chân.

Không ngờ lại nhìn thấy một bộ xương khô dưới này, ai nấy đều hoảng loạn. Tôi ấn chặt tay trái lên lồng ngực, cố trấn tĩnh, đồng thời nghĩ cách trấn an đám thanh niên đang sợ hãi. Hayato đã thoát khỏi tình trạng khiếp đảm ban đâu, giờ xem ra còn bình tĩnh hơn cả tôi.

“Các cậu ra ngoài đợi đi!” Cậu ta bảo ba người còn lại, “Chúng tôi vào xem xét thêm tình hình.” Rồi quay sang nói với tôi, “Chú có thể đi cùng cháu được không?”

Tôi không nói gì, gật đầu theo sau cậu ta.

Chúng tôi bước qua bộ xương, đi sâu vào trong đường hầm. Đi được một lúc, trước mắt xuất hiện một bức tường màu xám giống hệt tường hầm xung quanh, có vẻ đã tới cuối đường.

“Bên trên là chỗ nào của ngôi nhà ạ?” Hayato tiến đến sát tường, xoay đầu lại hỏi tôi.

Tôi nhìn lên trần hầm thấp lè tè, “Chắc chỗ này ở dưới sân trước.”

“Dưới sân trước?” Hayato lẩm nhẩm, chiếu đèn pin lên bức tường trước mặt, tay còn lại siết thành nắm đấm, gõ nhẹ lên tường.

“E rằng nó cũng giống như bức tường ban nãy, được xây về sau.” Cậu ta lẩm bẩm, nhưng không bảo phải dỡ tường ra. “Chú Ayuta, chúng ta về thôi. Còn rất nhiều việc phải làm nữa.”

Chúng tôi men theo lối cũ trở về. Khi đi tới chỗ bộ xương ban nãy, Hayato bỗng dừng lại hỏi, “Dường như bộ xương này đã có từ rất lâu. Chú nghĩ sao ạ?”

“Phải, trông nó cũng khá lâu năm rồi. Nhưng tôi không biết gì hết, ai mà ngờ được trong này lại giấu xương người…”

“Chú có ấn tượng gì về bộ trang phục của bộ xương không?”

“Hả?”

“Chú nhớ lại bức tranh mà xem.” Hayato bình tình nói, “Chính là bức tranh sơn dầu treo trong đại sảnh, chẳng phải cô bé trong tranh cũng khoác áo choàng xanh, đội mũ nồi đỏ sao?”

“Đúng rồi! Cậu nhắc tôi mới nhớ.”

“Từ kích thước của bộ xương có thể thấy, đây là một đứa trẻ. Bộ xương động vật dưới chân chính là con mèo nhỏ nằm trong lòng cô bé.”

“Ra thế, nếu vậy…”

“Chết vì bệnh tật hay tai nạn thì không cần thiết phải giấu cái xác đi. Nhất định có người đã giết cô ấy, sau đó giấu xác ở đây để bịt manh mối, cuối cùng chặn lối vào lại.”

“Giết? Chẳng lẽ là tiến sĩ Amo…”

“Có khả năng. Cháu thấy nghĩ theo hướng này khá hợp lý. Cô bé trong tranh có thể chính là con gái tiến sĩ. Nhưng cháu không hiểu tại sao tiến sĩ lại muốn giết con gái ruột của mình.”

Hayato quay lưng về phía bộ xương, khẽ thở dài.

“Tối qua, Shin còn kể với Rena rằng trước đây, trong ngôi nhà này từng xảy ra một chuyện rất đáng sợ. Tiến sĩ Amo vì phát điên nên đã sát hại vợ và con mèo mà vợ mình yêu quý, còn chôn xác trong tường dưới hầm, bởi vậy nơi đây mới có tên gọi là Hắc Miêu Quán. Dĩ nhiên, đây là câu chuyện do cậu ta bịa ra để đùa vui. Chắc tại hồi nhỏ đọc Con mèo đen

của Edgar Poe quá nhiều. Ban nãy lúc nhìn thấy bộ xương khô, có khi cậu ta là người căng thẳng nhất cũng nên. Cháu nghĩ, đường hầm này có thể do chính kiến trúc sư Nakamura Seiji thiết kế theo sở thích của bản thân. Đây là con đường bí mật để thoát hiểm. Bên kia bức tường ở cuối con đường mà chúng ta vừa đi, nhất định có lối thông ra sân trước. Lối thông đó hẳn cũng đã bị thứ gì chặn lại.”

Tâm trạng rối bời, tôi chỉ biết trân trối nhìn bộ xương của cô gái đang dựa vào tường. Hốc mắt tối om của cô hướng về tôi, như muốn kể lể nỗi cô đơn và căm phẫn khi bị vứt bỏ trong bóng tối suốt bao năm trời. Tôi không khỏi nhảm mắt, đặt tay trái lên ngực.

“Đáng thương quá, nhưng đành để họ ở đây thôi.” Hayato rời khỏi chỗ bộ xương, bước ra ngoài, miệng lầm bầm, “Những chuyện xảy ra trong quá khứ đều không liên quan đến chúng ta. Mấy chuyện như thế này…”

Cuối cùng, chúng tôi niêm phong xác Tsubakimoto Rena và bộ xương khô trong lối đi bí mật. Như Hayato đã nói, chúng tôi chỉ có thể làm như vậy, chẳng còn cách nào khác.

Sau khi đặt xác vào, năm người chúng tôi hợp lực xây bức tường về nguyên trạng, vứt bỏ những viên gạch đỏ bị vỡ, dùng gạch mới xây lại, trát thêm vữa. Mấy thanh niên kia chưa từng làm những việc kiểu này, cho nên việc lớn việc nhỏ đều do đích thân tôi chỉ đạo.

Mãi tới hơn 6 giờ tối, sau một hồi hành xác, chúng tôi mới làm xong việc và rời khỏi tầng hầm.

Bốn thanh niên rõ ràng mệt bã người, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc nghỉ ngơi. Chúng tôi còn phải dọn sạch hiện trường, chính là đại sảnh, không được để lại bất kì dấu vết đáng ngờ nào.

Tôi bảo bốn người chuyển đồ đạc về vị trí ban đầu, quét dọn tinh tươm mọi ngóc ngách căn phòng, không được bỏ sót dù là sợi tóc hay vụn thuốc. Để đề phòng bất trắc, chúng tôi còn lau lại một lượt những chỗ mà cô ta có thể đã chạm vào. Không chỉ đại sảnh, cứ nơi nào cô ta đi qua cũng đều được xử lý như vậy.

Bốn thanh niên không dám trái lời, tất cả ngoan ngoãn làm theo yêu cầu. Tôi thì đem đống ly rượu, gạt tàn thuốc và bình đựng đá xách tay vào bếp rửa sạch.

Tôi quyết định đốt quần áo, hành lý của Rena trong lò thiêu. Sau khi rửa xong các thứ liên quan, tôi gom đồ đạc của cô ta lại, cho vào túi nhựa, một mình rời khỏi ngôi nhà.

Một tay cầm túi, một tay giương ô, tôi băng qua sân trong sắc đêm tối mịt, đi tới lò thiêu. Thời tiết càng lúc càng xấu, bên ngoài là cuồng phong gào thét, mưa to như trút nước, chẳng khác gì bão lớn. Cầm ô cũng vô tác dụng, mỗi bước đi đều rất khó khăn, vất vả lắm mới tới được lò thiêu, tôi có cảm giác quãng đường mình đi xa gấp đôi bình thường.

Tôi lấy đồ đạc của Rena ở trong túi ra, ném vào lò, đổ dầu rồi châm lửa, sau đó quay về nhà. Tôi định sáng mai sẽ trở lại kiểm tra xem chúng đã được thiêu sạch chưa.

Khi về, nghe thấy tiếng chim rừng lảnh lót, tôi bỗng giật nảy mình. Đứng đó nín thở quan sát bốn bề xung quanh, mắt vô tình dừng ở ngôi nhà. Ngôi nhà lờ nhờ hiện ra giữa trời đêm đen kịt, chong chóng hình mèo mun bằng sắt tây xoay tít trên nóc như chiếc kim chỉ nam bị hỏng.

Vào đến nhà, tôi thấy một người đang đợi mình ở tiền sảnh. Là Hayato. Việc quét dọn đại sảnh đã hoàn tất, họ đang định tới các phòng khác lau dấu vân tay.

“Chú Ayuta!” Hayato nghiêm túc gọi tên tôi rồi chạy lại, “Cháu muốn hỏi chứ một chuyện.”

Tôi phủi những hạt mưa trên vai và tay áo khoác, nhìn cậu ta, “Có chuyện gì?”

“Ban nãy cháu phát hiện ra một thứ trong tầng hầm nên muốn hỏi chứ.”

“Thứ gì?”

“Ở một góc trần hầm, có một cái hốc hình vuông, mỗi cạnh dài không tới một mét.”

“Ồ, cậu để ý thấy rồi sao?”

“Lúc trát tường, cháu vô tình phát hiện ra. Giá phát hiện sớm hơn một chút thì tốt.”

Tôi hiểu rất rõ cậu ta đang nghĩ gì và định nói gì. Cậu ta muốn trốn tránh trách nhiệm.

“Dưới hốc, dọc tường, là một cái thang, nằm đứng bên dưới đại sảnh. Chưa biết chừng…”

“Chưa biết chừng cũng chính là do kiến trúc sư thiết kế?” Tôi ngắt lời cậu ta.

“Tóm lại, cháu đang nghĩ, đây cũng có thể là con đường bí mật thông tới đại sảnh.”

“Cậu nói không sai.”

Hayato khẽ gật đầu, “Nếu thế…”

“Tôi hiểu. Nếu thế, hung thủ đêm qua không nhất định phải là một trong số bốn người các cậu. Ý cậu là như vậy phải không?”

“Vâng. Ý cháu là như vậy.” Ánh mắt Hayato lộ rõ vẻ khẩn thiết.

Tôi rất thông cảm với cậu ta, vừa đi về phía đại sảnh vừa nói, “Đi theo tôi, tôi sẽ cho cậu xem.”

Tôi dẫn Hayato tới góc bên trái cửa ra vào, vị trí khoảng hướng Đông Nam. Tôi quỳ xuống sàn, trỏ một viên gạch men lát khít trong góc, cạnh dài khoảng 40 phân. Sàn đại sảnh lát đan xen gạch men trắng và đỏ, nhưng riêng viên này lại màu đen, vừa hay lại có tác dụng điểm xuyết.

“Viên gạch này chính là ‘chìa khóa’. Cậu cho tôi mượn một đồng xu!”

Hayato lấy trong ví ra một đồng xu, đưa cho tôi. Tôi lách đồng xu vào khe hở giữa viên gạch chìa khóa và viên gạch trắng bên cạnh. Hơi dùng lực bẩy, viên gạch đen đã long ra.

“Viên gạch này rất dễ cạy. Tôi phát hiện ra trong lúc quét dọn.” Dứt lời, tôi nhấc nó lên. “Các viên còn lại đều không cạy được, nhưng có thể di chuyển theo hướng trái phải trước sau như thể này.”

Tôi đẩy viên trắng bên cạnh tới vị trí ban đầu của viên đen, rồi lại đẩy viên đỏ tới vị trí trống của viên trắng…

“Cậu có biết trò chơi xếp hình ‘15 ô’* không? 16 viên gạch ở đây có thể tự do di chuyến giống như trong trò chơi đó.”

Tôi lần lượt di chuyển từng viên gạch, c