← Quay lại trang sách

Chương 6

7/1990, Sapporo-Kushiro

Hắc Miêu Quán. Nhà nghỉ dưỡng do nhà sinh học Amo Tatsuya nhờ kiến trúc sư Nakamura Seiji thiết kế và xây dựng hai mươi năm trước.

Năm ngoái tại đây xảy ra một vụ giết người.

Để tìm hiểu uẩn khúc, Shishiya Kadomi và Kawaminami Takaaki đã tới đảo Hokkaido. Hôm đó là thứ Năm, mùng 5 tháng Bảy.

Trước đấy năm hôm, đi Yokohama thăm giáo sư Kumashiro về, Shishiya đã muốn rời Tokyo ngay lập tức. Nhưng cuối cùng lại hoãn tới hiện tại, chủ yếu đế đợi Kawaminami sắp xếp công việc của mình.

So với các nghề nghiệp khác, nghề biên tập là tự do hơn cả, nhưng dù sao Kawaminami vẫn là dân công sở, chưa kể mấy việc như xử lý giấy tờ quan trọng hay điều chỉnh kế hoạch cũng mất đôi chút thời gian. Mỗi lần như vậy, Kawaminami đều hoài niệm về thời sinh viên ăn không ngồi rồi, ngày đêm giải sầu bằng những ván mạt chược.

Chiều mùng 5 tháng Bảy, hai người đáp chuyến bay thẳng đến Sapporo. Trước khi tới hồ Akah, họ sẽ tới Đại học H, tìm người quen biết tiến sĩ Amo để nghe ngóng các thông tin liên quan.

Dĩ nhiên, họ cũng đã báo trước dự định của mình với ông Ayuta Toma. Ban đầu ông ta định cùng họ tới đây, nhưng hôm trước đột nhiên thấy trong người không khỏe lắm. Bác sĩ bảo nên nằm tĩnh dưỡng vài ngày nên Shishiya và Kawaminami đành lên đường tới Sapporo trước. Nếu ông Ayuta khỏe lại sớm, ba người họ sẽ gặp nhau ở Kushiro vào hai ngày sau.

“Tôi có mấy chuyện nhất định phải báo với cậu, Conan ạ. Trong mấy ngày này, tôi đã thu thập được kha khá thông tin mới và một vài câu chuyện rất thú vị.”

“Tôi cũng mới điều tra ra một chuyện.”

“Vậy cậu nói trước đi.”

“Trong số những người vào nhà xuất bản cùng đợt với tôi, có một đồng nghiệp cực kì mê âm nhạc, anh ta cũng từng thành lập ban nhạc rock thời đại học, sau này đi làm vẫn thường chạy tới các phòng thu. Tôi định bụng thử xem sao, bèn hỏi anh ta có biết nhóm Siren không, không ngờ anh ta nói có lần đã gặp nhóm này ở phòng thu.”

“Đây cũng xem như là có thu hoạch.”

“Anh ta nói mùa xuân năm ngoái từng gặp bọn họ trong một phòng thu ở Kichijoji. Anh ta còn nhớ nữ hát chính trong nhóm tên là Reiko.”

“Tên của các thành viên khác thi sao?”

“Rất tiếc anh ta không nhớ rõ…”

Trên đường từ sân bay Haneda tới Chitose ở Hokkaido, Shishiya và Kawaminami cùng nhau trao đổi. Vì Kawaminami bận việc nên hai người họ không gặp mặt đã ba ngày rồi.

“Tôi có điều tra về ông Kazama chủ hãng bất động sản ở Saitama, xác nhận quả thật có người này.”

“Anh có tìm được trường đại học mà con trai ông ta theo học không?”

“Tìm thấy rồi, mất chút thời gian là ra.”

“Anh kể vắn tắt cho tôi nghe xem.”

“Tôi bịa một cái cớ hợp lý, gọi điện cho trường nhưng không ai thèm đếm xỉa. Chắc là do gần đây có quá nhiều nhân viên tiếp thị gọi tới với mục đích xấu nhằm vào đối tượng sinh viên.”

“Thật ra chính những sinh viên bị lừa cũng phải tự chịu trách nhiệm.”

“Ái chà, cậu kể thử xem nào.”

“Hồi đại học, tôi từng bị lừa mua một quyển giáo trình hội thoại tiếng Anh với giá đắt hơn bình thường.” Kawaminami kể lại sự tình. Lúc đó cậu mới 20 tuổi, khoảng năm hai đại học. Cậu đã mắc lừa vé niềm nở và màn diễn thuyết của nhân viên tiếp thị, giờ nhớ lại, cậu chỉ muốn tự cốc mạnh vào đầu.

“Ai cũng có những kí ức không vui.” Shishiya cười trừ, lông mày nhíu lại thành hình chữ bát. “Sau đó, chẳng còn cách nào khác, tôi đành sử dụng quan hệ?

“Anh quen ai ở Đại học M sao?”

“Cậu còn nhớ anh tôi đang dạy Tâm lý học tội phạm ở Fukuoka không?”

“Nhớ, anh Tsutomu nhi?”

“Đúng rồi! Bạn anh Tsutomu dạy Ngôn ngữ học ở M, tôi cũng từng gặp rồi.”

“Anh quen biết nhiều người thật.”

“Là anh tôi quen biết nhiều mới phải.” Shishiya nhăn mũi.

“Anh đã nhờ anh bạn kia điều tra giúp sao?”

“Đúng vậy. Anh ấy rất tốt, trả lời nhiệt tình mà không vặn vẹo điều gì.”

Shishiya nói tiếp.

“Cuối cùng sự việc cũng được làm rõ. Năm ngoái, Yuki là sinh viên năm hai của khoa Thương mại, trước khi nhập học cậu ta từng lêu lổng bên ngoài một năm. Sau khi nhập học, vì không đạt đủ tín chỉ nên cậu ta lưu ban, phải học lại chương trình năm hai thêm một lần nữa. Cha mẹ cậu ta ở thành phố Omiya, cho tới năm ngoái, cha cậu ta quả thật vẫn kinh doanh bất động sản.”

“Cho tới năm ngoái… chẳng lẽ giờ ông ta không làm nghề này nữa sao?”

“Đúng.”

“Anh đã liên lạc với họ chưa?”

“Chưa. Dù có muốn, tôi cũng chẳng liên lạc được.”

Chưa hiểu ý Shishiya ra sao, Kawaminami khẽ nghiêng đầu. Shishiya liếc cậu.

“Yuki chết cuối năm ngoái rồi. Không chỉ cậu ta, mà cha mẹ và em gái đều qua đời, hình như do tai nạn giao thông. Taxi chở bốn người tông thẳng vào một xe chở hàng.”

Thông tin ập tới quá đột ngột, Kawaminami nín lặng hồi lâu, vô thức lần tìm thuốc lá trong túi ngực. Mất một lúc mới nhớ ra, ban nãy cậu đã hút điếu cuối cùng mất rồi.

“E rằng đây chính là nguyên nhân khiến cảnh sát không thể điều tra tiếp về thân thế ông Ayuta.” Shishiya gãi cái cằm nhọn.

Kawaminami thừa dịp hỏi luôn, “Vậy Hắc Miêu Quán xử lý thế nào?”

“Ngôi nhà nghỉ dưỡng đó là tài sản cá nhân, thường thì sẽ được giao lại cho người có quyền thừa kế.”

“Nói vậy thì cha mẹ Hikawa Hayato rất có thể sẽ được thừa kế ngôi nhà…”

“Nhiều khả năng là thế.”

Trong số ghi chép, Hayato gọi cha Yuki là cậu, suy ra mẹ Hayato là chị hoặc em gái của cha Yuki.

“Anh đã điều tra Hayato chưa?”

“Tất nhiên rồi.” Shishiya trả lời, “Cậu ta là nghiên cứu sinh khoa Khoa học Tự nhiên trường Đại học T, chuyên ngành Hình thái học. Tôi tự xưng là bạn cậu ta, và gọi thẳng tới phòng nghiên cứu bộ môn Sinh học.”

“Có rắc rối gì không?”

“Trong số nghiên cứu sinh Đại học T, quả thật có người tên Hayato. Thật tiếc, năm ngoái cậu ta đã đi du học ở Mỹ.”

“Anh nói vậy mới nhớ hình như số ghi chép có nhắc tới, Hayato từng tiết lộ về dự định này.”

“Nghe nói học Đại học Georgia. Nhưng người nhận điện cũng không biết liên hệ với cậu ta như thể nào. Về sau anh ta đưa số điện thoại của nhà Hikawa cho tôi, chuyện này diễn ra vào tối qua.”

“Và anh đã gọi tới nhà cậu ta?”

“Ừ. Tối qua tôi gọi vài cuộc liền, nhưng không ai nhấc máy. Sáng sớm nay tôi lại gọi thêm lần nữa thì có người giúp việc ra nghe. Lần này, tôi tự xưng là trợ giảng của phòng nghiên cứu, hỏi han khá nhiều điều.”

“Anh nhanh trí thật. Vẫn chưa nói chuyện được với mẹ cậu ta sao?”

“Người giúp việc nói rằng, mẹ cậu ta không thể nghe điện thoại. Bấy giờ tôi cứ tưởng nhà cậu ta cố chuyện gì bận không dứt ra nổi. Nhưng về sau mới biết không phải.”

“Nghĩa là sao?”

“Mẹ cậu ta quả thật không thể nhận điện thoại. Không sử dụng được ấy, hình như là người câm điếc.”

“Hóa ra là vậy.”

“Người giúp việc nói, từ mùa thu năm ngoái đi Mỹ xong Hayato chưa về nhà lần nào.”

“Tức là cậu ta không biết tai nạn nhà Kazama sao?”

“Đúng. Tôi cũng tò mò nên mới hỏi thăm, thấy bảo sau khi sang Mỹ, Hayato sống trong một căn hộ nhưng không lâu sau đã chuyển chỗ khác, lại không gửi địa chỉ và số điện thoại mới cho người nhà. Vì vậy, cuối năm ngoái, khi cả nhà Yuki gặp nạn, nhà Hikawa cũng không có cách nào liên lạc với cậu ta.”

“Họ không liên lạc gì với đại học ở Mỹ sao?”

“Hình như không, vì rào cản ngôn ngữ thì phải.”

“Dễ dàng từ bỏ như vậy sao, không phải chứ? Không rõ tăm hơi con trai mình, chẳng lẽ họ không lo lắng?”

“Cha tôi từng nói, không có tin tức chính là điều tốt. Vì vậy, dù một năm rưỡi bặt tin con trai, ông cũng không quá lo lắng. Tình hình gia đình Hikawa thì không giống nhà chúng tôi. Biết nói sao nhi, tình cảm giữa họ khá lạnh nhạt. Công việc của cha Hayato cực kì bận rộn, gần như không về nhà, mà mẹ cậu ta thì thần kinh suy nhược, vô cùng lo lắng cho con trai. Từ nhỏ, Hayato đã không quyến luyến cha mẹ. Kể cả khi đã lớn, cậu ta vẫn xem cha mình như tấm gương phản diện tiêu biểu. Gia đình cậu ta chính là như vậy.”

“Ra thế.”

Kawaminami tưởng tượng trong đâu diện mạo của thanh niên xa lạ kém mình một hai tuổi kia, không khỏi thở dài.

“Tóm lại, cũng phải gặp mẹ cậu ta một lần, đợi kết thúc chuyến đi lần này rồi bàn tiếp nhé.”

Yuki chết vì tai nạn xe cộ, Hayato thì không liên lạc được. Còn lại hai người, Kenjiro và Shin, nhưng lại không biết điều tra từ đâu… Xem ra, tới tháng Hắc Miêu Quán chính là con đường tốt nhất để giải đáp mọi uẩn khúc.

“Ngoài ra, tôi còn thu thập được một thông tin thú vị về tiến sĩ Amo.” Shishiya nói tiếp, “Tối hôm qua, cô bé tên Hiroyo mà chúng ta gặp mấy hôm trước đã gọi điện thoại cho tôi.”

“Hiroyo? Cháu gái giáo sư Kumashiro?”

“Đúng vậy. Hôm đó, sau khi chúng ta đi khỏi, giáo sư Kumashiro sực nhớ ra một câu mà tiến sĩ Amo từng nói, Hiroyo bèn gọi điện để báo với tôi.”

Shishiya dừng lại một lúc, nhìn ra cửa sổ, Kawaminami cũng nhìn theo hướng mắt anh. Máy bay đang bay trên độ cao cách mặt đất 10 nghìn mét, kính cửa sổ lờ mờ phản chiếu hình ảnh hai người ngồi song song trò chuyện.

“Tôi là người sống ở thế giới trong gương.” Shishiya nhìn ra mạn cửa, thì thầm.

“Thế giới trong gương…”

“Tiến sĩ Amo từng nói vậy với giáo sư Kumashiro.”

“Câu đó nghĩa là gì?”

“Nghe Hiroyo nói, hình như giáo sư Kumashiro biết rõ hàm ý của câu này, nhưng cố tình không cho cô bé biết. Phải chăng ông ấy cảm thấy rất thú vị nếu để lại cho nhà văn trinh thám như tôi một câu đố, để tôi tự giải?”

“Trông giáo sư cũng giống kiểu người thích làm vậy thật.”

“Còn một chuyện nữa. Hai mươi năm trước, khi nhà nghỉ dưỡng hoàn công, tiến sĩ Amo từng gửi bưu thiếp cho giáo sư Kumashiro, mời ông ấy tới tham quan, nhớ không? Tìm thấy bưu thiếp rồi, chính Hiroyo đã lục tung cả phòng làm việc và moi ra nó.”

“Thật vậy sao? Thế thì…”

“Tôi xin địa chỉ, nhưng hình như Hắc Miêu Quán ở trong rừng, ngay cả số nhà cũng chẳng có. Tôi rất muốn nhìn tận mắt tấm bưu thiếp đó, nhưng hôm qua lúc cô bé gọi điện tới đã rất muộn rồi. Tôi nhờ cô ấy ngay hôm sau chuyển phát nhanh tới khách sạn mà chúng ta đặt trước ở Kushiro.”

“Có độc giả hâm mộ đúng là tốt thật đấy.”

Kawaminami nói với giọng trêu đùa, nhưng Shishiya chẳng có phản ứng gì, chỉ cau mày, đan hai tay sau gáy, ngả mình ra lưng tựa.

“Tin tức của tôi tới đây là hết.”

Trước 5 giờ chiều, Kawaminami và Shishiya đáp xuống sân bay Chitose. Dù đã sắp tối, nhưng mặt trời vẫn còn trên cao. Tokyo đang vào mùa mưa dầm, e ràng hôm nay thời tiết cũng âm u và ẩm ướt, nhưng bầu trời nơi đây lại vô cùng quang đãng, khiến lòng thật thoải mái vui tươi.

“Ở Hokkaido thích thật.” Shishiya ngẩng đầu nhìn trời, vô cùng xúc động, “Khi còn nhỏ, nơi đây chính là địa điểm mơ ước của tôi. Tôi thực sự rất muốn chuyển tới đây sống một thời gian.”

“Lần đầu nghe anh nói vậy đấy. Có lý do gì đặc biệt không?”

“Ừ, có một chút.”

“Vì ở đây không có mưa dầm?”

Kì thực Kawaminami cũng cảm thấy đảo Hokkaido rất tuyệt. Nhưng đối với một người sinh ra và lớn lên ở Kyushu như cậu, mùa đông lạnh giá ở đây là quá sức chịu đựng, nên cậu chưa từng muốn định cư.

Shishiya khịt mũi đáp, “Quả thật Hokkaido không có bão và mưa dầm, nhưng đó không phải nguyên nhân chính, quan trọng là ở đây không có những thứ làm người ta chán ghét.”

“Những thứ làm người ta chán ghét là gì?”

“Còn có thể là gì nữa, gián này!” Shishiya buột miệng. Biểu cảm trông như thể chỉ nói chữ gián cũng đủ khiến anh cảm thấy ô uế, bẩn thỉu.

“Gì cơ, anh Shishiya cũng ghét gián sao? Mà, dĩ nhiên cũng chẳng ai thích chúng cả.”

“Không có thứ gì gian ác hơn lũ gián. Chúng giống như đám chính trị gia của đất nước này, dơ bẩn, ngạo mạn, lòng tham vô đáy, giống như mấy bà thím tụ tập ở quán trà buổi trưa, trơ trẽn, chỉ biết nghĩ đến bản thân… Ôi chao, mới nghĩ đã khó chịu. Hơn nữa, Conan ạ,” Shishiya nói với vẻ nghiêm túc, lông mày giật lia lịa, “Mỗi lần bị đẩy vào đường chết, lũ gián đó lại bay thẳng vào mặt tôi.”

“Ra vậy.”

Kawaminami không hề biết rằng, Shishiya lại có điểm yếu là sợ gián. Cậu bỗng nghĩ ra một trò đùa tai quái, lần nào thử cho anh ta xem bộ phim Creepshow

của đạo diễn George A. Romero. Phải cố gắng lắm, Kawaminami mới nhịn được để khỏi cười thành tiếng.

Đi buýt nhanh từ sân bay Chitose vào thành phố Kushiro mất hơn một tiếng đồng hồ. Check in xong ở khách sạn cạnh công viên Odori, họ xuống luôn quán cà phê của khách sạn để ăn tối.

Chẳng mấy khi có dịp tới Hokkaido, Kawaminami đề nghị tìm nhà hàng tử tế để thưởng thức đặc sản nơi đây, nhưng Shishiya chẳng hưởng ứng, chỉ ậm à ậm ờ, “Được, được thôi.” Trông bộ dạng hắn lại đang chuyên tâm nghĩ ngợi việc kia. Bình thường gương mặt anh đã chẳng mấy dễ chịu, giờ lại càng nghiêm nghị hơn. Tuy Kawaminami khá hiểu anh, biết rõ tính tình anh thế nào, nhưng vẫn có chút kiêng dè. Nếu cứ kéo anh đi, chưa biết chừng còn khiến anh nổi nóng, “Chúng ta không tới đây để du lịch!” Rốt cuộc, Kawaminami không lôi Shishiya ra khỏi khách sạn. Shishiya thì xưa nay đều chẳng lưu ý đến tâm trạng của Kawaminami, chỉ chốc lát đã đánh bay đĩa nui Hokkaido.

“Phải rồi, Conan này.” Khuôn mặt cau cố của Shishiya bồng giãn ra, “Tôi quên kể. Hôm qua, cô bé kia… Hiroyo, còn nói với tôi một chuyện khác nữa.”

“Là chuyện gì?”

“Nhớ Thời Kế Quán của Nakamura Seiji không? Giáo sư Kumashiro nhờ Hiroyo chuyên lời, nếu muốn làm quen với chủ nhân hiện tại của Thời Kế Quán, ông ấy sẽ giới thiệu giúp.”

“Thời Kế Quán? Chính là Thời Kế Quán ở Kamakura ấy hả?” Kawaminami vô thức đút tay vào túi quần, sờ chiếc đồng hồ quả quýt yêu thích.

Shishiya bình thản đáp, “Tất nhiên, chính là Thời Kế Quán đó.”

“Chủ nhân hiện tại… chính là em gái của Koga Michinori nhỉ! Hình như hiện giờ bà ta đang sống ở Melbourne.”

“Đúng vậy, em ruột của Koga Michinori. Adachi Terumi.”

Shishiya gật đầu, uống cạn tách cà phê đã thêm rất nhiều sữa.

“Có thể cậu không nhớ. Sở dĩ Koga Michinori nhờ Nakamura Seiji thiết kế nhà cho mình mà kiến trúc sư cũng vui vẻ nhận lời, là bởi chồng của Adachi Terumi quen biết ân sư của Nakamura Seiji.”

“Nhớ rồi. Ân sư mà anh nói là giáo sư Kumashiro?”

“Hình như thể. Mấy ngày gần đây, tôi cảm thấy thế giới càng ngày càng nhỏ.”

Shishiya cười nhạt, đôi mắt trũng sâu híp lại. Trông anh rất mệt mỏi. Dạo này, vẻ mặt anh thường uể oải hơn so với ngày trước. Nghề nhà văn quả thật không nhẹ nhàng, hay là vì anh ta cũng đã đến tuổi?

Tính ra, năm nay Shishiya đã 41 tuổi, nhưng chưa từng bàn tới chuyện lập gia đình, cũng chưa hề nghe nói đến việc anh ta có bạn gái. Mấy người trong nghề miệng lưỡi cay nghiệt thậm chí còn đồn rằng anh ta đồng tính, nhưng Kawaminami lại không cho là thế (ít nhất cậu chưa cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm).

Anh ta định sống độc thân sao? Nghĩ tới đây, Kawaminami vội ngừng mạch suy nghĩ lại để trở về với vấn đề trước mắt. Nghe nói tiến sĩ Amo vẫn độc thân, chẳng lẽ có nguyên nhân gì đặc biệt?

Kawaminami bèn nói ra suy nghĩ của mình.

“Sao hả?” Shishiya nhướng mày. “Cậu chưa nghĩ ra à?” Anh ta hỏi lại.

“Hôm đó, chẳng phải chính anh đã đưa ra câu hỏi này sao? Anh còn nhớ câu trả lời của giáo sư Kumashiro không?”

“À… ừ, tôi cố nhớ, chính là câu Nakamura nói với giáo sư Kumashiro trong điện thoại phải không?”

“Đúng vậy, ông ta nói tiến sĩ Amo là một ‘bản sao của Dodgson’.”

Thấy Kawaminami nghiêng đầu, vẻ mặt nghĩ hoài không ra, Shishiya nhếch mép cười.

“Sao? Cậu không hiếu ý nghĩa của câu ấy ư?”

“Vâng.”

“Không hiểu cũng đành chịu. Đế hai ba ngày tới tôi giải thích cho. Hiện giờ tôi cũng cần sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình đã.”

Sáng hôm sau, mùng 6 tháng Bảy, hai người rời khách sạn tới thẳng Đại học H.

Tuy đã tra cứu qua trước khi đến, nhưng vì khuôn viên trường quá rộng, họ tốn khá nhiều công sức mới tìm được nơi cần tới. Sau đó, họ loay hoay trong sân trường hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến được tòa nhà của bộ môn Sinh học thuộc khoa Khoa học Tự nhiên. Đó là một tòa nhà bằng gạch đỏ cũ kĩ. Có thể do mùa đông thường bị tuyết phủ, nên các tòa nhà trong trường và dọc đường họ đi đều thấy ố vàng.

Trong trường vắng sinh viên hơn họ tưởng, có lẽ do sắp nghỉ hè.

Ở lối vào tòa nhà, Shishiya túm được một sinh viên, bèn hỏi xem phòng nghiên cứu thuyết tiến hóa ở chỗ nào. Sinh viên nghe chừng không hiểu lắm, đành nói với họ: tầng một là các phòng học, từ tầng hai trở lên là phòng nghiên cứu các môn.

Hai người leo thẳng lên tầng hai, gõ cửa các phòng, hỏi thăm sinh viên và nghiên cứu sinh ở đây về tiến sĩ Amo, nhưng không ai biết ông. Tới căn phòng thứ bảy, họ mới nhận được câu trả lời tạm gọi là đáp ứng mong đợi.

“Tôi có nghe tới cái tên này, tôi từng đọc luận văn của ông ta thì phải.” Người trả lời là một anh chàng khoảng ba mươi tuổi, mái tóc xõa tung, nói năng từ tốn, trông giống trợ giảng. “Amo Tatsuya nhỉ, làm giáo sư ở đây khoảng khi nào?”

“Tôi không biết cụ thể, nhưng chắc là khoảng hai mươi năm trước, về sau xảy ra chuyện gì đó nên xin nghỉ.”

Nghe Shishiya nói, anh chàng nọ nghiêng đầu suy nghĩ, “Ông ta khoảng bao nhiêu tuổi?”

“Chắc hơn sáu mươi.”

“Nghiên cứu chuyên ngành gì?”

“Hình như thuyết tiến hóa.”

“Vậy sao? Thuyết tiến hóa? Nghe chừng là bên Động vật học.”

Anh chàng kia lẩm bẩm, rồi lại trầm tư suy nghĩ, một lúc sau trả lời với vẻ áy náy, “Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng quả thật tôi từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, hoặc từng đọc luận văn của ông ta.”

“Trong trường có giáo sư nào biết về tiến sĩ Amo không?”

“Mấy năm nay, các giáo sư lớn tuổi đều lần lượt nghỉ hưu… À, phải rồi, giảng viên Tachibana vẫn còn ở đây. Có thể sẽ biết.”

“Giảng viên Tachibana? Cán bộ giảng dạy ở đây hả?”

“Vâng, chính xác là giáo sư Tachibana. Văn phòng nằm ở cuối dãy tầng trên. Hôm nay chắc có đến trường.”

“Chúng tôi đột nhiên tới hỏi thăm như vậy, sẽ không khiến giáo sư khó chịu chứ?”

“Không sao đâu. Trong bộ môn chúng tôi, có thể nói giáo sư Tachibana là giảng viên hòa nhã, dễ gần nhất. Phải rồi, nếu muốn cẩn thận hơn, tôi gọi điện hỏi trước giúp các anh xem sao.”

“Cảm ơn cậu nhiều.”

Sau khi tra số máy nội bộ, anh kia nhấc điện thoại lên gọi. Hình như giáo sư Tachibana đang ở trong phòng nghiên cứu, hơn nữa còn niềm nở nhận lời ngay.

“Giáo sư nói đợi các anh ở văn phòng.” Anh chàng kia gác máy, mỉm cười với vẻ hài lòng. “Giáo sư Tachibana hình như biết khá rõ về giáo sư Amo.”

Đáp lại tiếng gõ cửa của hai người họ là chất giọng phụ nữ tao nhã lịch sự. Ban đâu, Kawaminami còn tưởng là giọng nhân viên phòng nghiên cứu, sau nhìn bảng tên trên cửa, mới biết chính là giáo sư Tachibana.

Hóa ra là một nữ giáo sư.

“Ôi chao! Cậu là nhà văn trinh thám à? Đúng là khách quý.” Nhận lấy danh thiếp của Shishiya, Tachibana cười rất hồn nhiên, không có vẻ gì giống một nhà giáo cao tuổi. “Mời ngồi, cậu cũng ngồi đi. Để tôi rót trà cho các cậu.”

Đó là một bà lão với mái tóc bạc phơ, thấp người, mảnh dẻ, mặc áo trảng lùng thùng, ngồi trên ghế da màu nâu, mỉm cười nhìn họ. Thần sắc đó khiến người ta cảm thấy bà không phải giảng viên đại học, mà giống một bà bác sĩ thân thiện, dễ gần.

“Nghe nói các cậu muốn hỏi thăm về thầy Amo?” Bà nhanh nhẹn rót trà, ngồi xuống đối diện hai người. “Ban nãy cậu Sawada ở tầng dưới gọi lên, đột nhiên nhắc tới tên cố nhân khiến tôi thực sự kinh ngạc.” Sawada chắc là tên anh chàng ban nãy. “Đã nhiều năm nay, tôi không nghe thấy ai nhắc tên Amo rồi.”

“Tiến sĩ Amo công tác ở đây cho tới khi nào ạ?” Shishiya hỏi luôn.

Đôi mắt nhỏ chớp chớp sau tròng kính gọng bạc, “Cậu ấy nghỉ mười mấy năm rồi… ơ kìa, mau uống trà đi kẻo nguội, đây là quà của cô con gái lấy chồng ở Kyoto mới gửi biếu tôi đấy.”

“Cảm ơn cô.”

“Phải rồi, tại sao một nhà văn viết truyện trinh thám lại muốn tìm hiểu thầy Amo? Cậu định thu thập tư liệu sống cho tiểu thuyết của mình?”

“Vâng, đúng rồi ạ, cứ cho là vậy đi.”

“Hình như đã xảy ra chuyện gì phải không?” Giáo sư Tachibana nâng chén trà lên, nhìn thẳng vào hai người. Tuy bà vẫn giữ nụ cười hòa nhã, nhưng ánh mắt lại hết sức sắc bén.

Shishiya cảm thấy không thể giấu giếm quá nhiều khi nói chuyện với bà, bèn giải thích đại khái vì sao mình tới đây, chỉ không nhắc tới nội dung nhạy cảm của cuốn sổ ghi chép mà thôi.

“… Lâu nay em vẫn khá quan tâm tới kiến trúc sư Nakamura Seiji, nên muốn tìm cách tới tham quan nhà nghỉ dưỡng của tiến sĩ Amo. Vì ngôi nhà ở Akan, cho nên chúng em tiện đường ghé hỏi xem còn ai quen biết tiến sĩ Amo không. Là vậy đấy ạ.”

“Mất trí nhớ ư? Thật đáng thương.” Giáo sư Tachibana khẽ gật đầu, “Hôm nay ông Ayuta Toma có tới đây không?”

“Đúng ra là tới, nhưng tự dưng ông ấy bị ốm.”

“Các cậu vẫn sẽ đi Akan chứ hả?”

“Vâng. Ngày mai chúng em đi Kushiro và gặp ông Ayuta ở đó. Ngày kia bắt đầu đi tìm Hắc Miêu Quán. À quên, cô có biết Hắc Miêu Quán không, chính là nhà nghỉ dưỡng của tiến sĩ Amo đấy?”

“Tôi không biết tên ngôi nhà, nhưng cũng có nghe nói cậu ấy xây nhà nghỉ dưỡng ở Akan.”

“Có phải cách đây hai mươi năm không ạ?”

“Phải, khoảng đó. Bấy giờ đang diễn ra phong trào sinh viên nên trong trường rất loạn.”

Shishiya uống cạn chén trà, hơi ngồi thẳng lên một chút.

“Vì vậy, chúng em muốn tìm hiểu kĩ nhất cố thể về tiến sĩ Amo. Dù chỉ chuyên viết lách, em cũng rất hứng thú với ông ấy.”

“Cậu bảo muốn tìm hiểu kĩ, nhưng chuyện xảy ra từ rất nhiều năm về trước rồi.” Giáo sư Tachibana lắc đầu như thể không còn tin tưởng trí nhớ của chính mình. “Hay các cậu đưa ra câu hỏi đi, như vậy tôi sẽ dễ dàng nhớ lại.”

“Thế chúng em xin phép hỏi ạ… Trước tiên, tiến sĩ Amo tới công tác tại trường này từ khi nào?”

“Hừm… Lúc đó tôi mới làm trợ giảng, chắc khoảng ba mươi năm trước.”

“Nghĩa là khoảng năm 1960 phải không ạ?” Shishiya móc túi áo khoác ra một cuốn sổ tay, vừa ghi chép vừa hỏi tiếp, “Nghe nói ông ấy là phó giáo sư, cùng chuyên ngành với cô phải không ạ?”

“Không. Chuyên ngành của chúng tôi khác nhau. Nhưng xét từ góc độ phân loại ngành thì lại khá gần nhau.”

“Sau khi du học về nước, ông ấy về trường này công tác luôn ạ?”

“Đúng, Amo học ở Đại học Tasmania của Úc chừng hai, ba năm. Cậu ấy kém tôi vài tuổi, mới ba mươi đã được phong phó giáo sư rồi.”

“Trong lĩnh vực nghiên cứu, ông ấy được xem như nhân tài xuất sắc đúng không ạ?”

“Không những xuất sắc mà còn là một thiên tài. Nhưng chính vì thế lại dẫn tới kết cục xấu: bị giới học thuật cô lập.”

“Bị xem là kẻ mê tín dị đoan ạ?”

“Có thể nói như vậy. Amo cũng không giỏi xã giao. Thật ra cậu ấy không nên làm nghiên cứu, mà nên làm nghệ thuật hơn. Bản thân cậu ấy không màng danh vọng, địa vị trong xã hội… Phải rồi, cậu ấy thích vẽ tranh, thường vẽ tranh ngay trong phòng mình.”

“Trong văn phòng ở trường ạ?”

“Đúng rồi. Amo là một dị nhân, trông khí phách, rất hấp dẫn các nữ sinh thời bấy giờ.” Có thể đã chìm vào hồi ức, giọng giáo sư bắt đầu mơ màng.

“Cô có quan hệ rất tốt với tiến sĩ phải không ạ?”

“Vì chúng tôi là đồng hương nên cũng dễ thân thiết hơn so với người khác.”

“Đồng hương… Em nghe nói quê tiến sĩ ở Kushiro.”

“Đúng rồi, quê tôi cũng ở Kushiro. Amo thường kể cho tôi nghe về thời du học, còn lái xe đưa tôi về nhà. Cậu ấy rất thích uống rượu, thi thoảng còn lôi tôi đi theo. Nhiều người đồn đại bậy bạ rằng chúng tôi có quan hệ bất chính.” Bà giáo già nhắm mắt, như thể đang đắm chìm trong hồi ức và nỗi luyến tiếc vô hạn với những năm tháng đã qua.

“Nghe nói ông ấy vẫn độc thân phải không ạ?”

“Đúng. Theo tôi được biết, cậu ấy vẫn độc thân.” Nói tới đây, giọng giáo sư Tachibana có chút biến đôi. Bà nói tiếp, “Biết nói sao nhi? Hình như Amo không có hứng thú với nữ giới.”

Shishiya khẽ rên lên, có vẻ như đang dần vỡ lẽ ngụ ý của giáo sư. Sau đó, anh chậm rãi hỏi tiếp.

“Cô có biết ông ấy từng nhận nuôi con gái của cô em không?”

“Risako á hả?” Tachibana buột miệng thốt ra một cái tên.

“Bà gặp cô bé rồi ạ?”

“Amo thường xuyên đưa cô bé tới trường. Đó là một đứa trẻ rất đáng yêu, không thích trò chuyện, không hoạt bát cởi mở cho lắm. Amo cực kì yêu thương Risako.”

“Bà có biết gì về mẹ cô bé không ạ?”

“Tôi mới chỉ gặp một lần.”

“Ở đâu ạ?”

“Cô ấy mở một quán bar, Amo từng đưa tôi tới đó.”

“Cô ấy là người thế nào ạ?”

“Cái này… tôi không nhớ rõ lắm. Xinh đẹp, kiểu tinh quái ấy, chính là cảm giác đó.”

“Nghe nói cô ấy mất sau khi sinh Risako.”

“Đúng vậy. Khoảng thời gian đó, cả ngày Amo chỉ thở ngắn than dài. Đó là người thân duy nhất mà.”

“Vì sao ông ấy lại xin nghỉ ạ? Nghe nói đã xảy ra một vài rắc rối…”

“Việc này…” vẻ mặt nặng nề, giáo sư định nói lại thôi.

Thở dài một hồi, cuối cùng vẫn nói, “Amo hễ uống say là gây chuyện. Cậu ấy mượn rượu cãi cọ với cấp trên, hình như còn đánh người ta nữa. Đánh người trong trường giữa ban ngày ban mặt, bản thân thuộc loại quái nhân ở trường nên chẳng ai dám nói giúp. Kết quả là…”

“Vâng. Sự việc xảy ra lúc nào ạ?”

“Khoảng mười mấy năm về trước.”

“Sau khi rời trường, tiến sĩ Amo còn làm việc gì, cô có biết không ạ?”

“Hình như cậu ấy sống ở Sapporo một thời gian.”

“Nghe nói tiến sĩ bị phá sản, có đúng không ạ?”

“Tôi cũng nghe nói thế. Amo lẳng lặng đi khỏi Sapporo như để chạy trốn vậy.” Tachibana cụp mắt xuống. “Cậu ấy là người đơn thuần. Nói hơi khó nghe một chút thì thuộc kiểu người không rành sự đời, cũng thờ ơ với cả tiền bạc… Nếu phá sản thật thì chắc chắn là bị người ta lừa.”

“Cô không biết gì về hành tung hiện giờ của tiến sĩ sao?”

“Đúng vậy. Tôi chỉ nghe đồn cậu ấy tự sát, nhưng cũng chỉ là đồn thôi. Gần đây thì chẳng thấy ai nhắc tới nữa.”

“Risako thì sao ạ? Cô có biết gì về tình hình của cô bé không?”

“Cô bé ấy…”

Tachibana lại trầm mặc hồi lâu. Đối với bà, chuyện về tiến sĩ Amo càng lúc càng không tiện nói ra.

“Trước khi Amo nghi vài năm, cô bé đột nhiên mất tích trong một lần đi du lịch với cậu ấy… Amo tìm kiếm khắp nơi nhưng không có kết quả. Sau vụ việc này, tinh thần cậu ấy vô cùng sa sút, mới sáng ra đã bắt đầu uống rượu.”

“Lúc Risako mất tích, cô bé khoảng mấy tuổi ạ?”

“Lúc sắp học trung học, khoảng 12 tuổi thì phải.”

Đây có thể là chi tiết mấu chốt. Bộ xương được nhắc đến trong ghi chép của Ayuta là ai? Nếu giáo sư Tachibana nói không sai, thì rất có khả năng là Risako, nhân vật mất tích nhiều năm trời…

Shishiya gập sổ tay lại, chống đuôi bút bi nét nhỏ lên câm, gật gù. Giáo sư Tachibana nhìn anh, chẳng mấy chốc anh lại ngẩng đầu lên.

“Chúng em quấy quả cô lâu như vậy, thật ngại quá. Cuối cùng, em muốn hỏi thêm một câu nữa.”

“Trông cậu cứ như thám tử trên phim truyền hình dài tập vậy.” Bà Tachibana cảm thấy rất thú vị nên cười rạng rỡ. “Đừng khách sáo. Tôi sắp nghỉ hưu rồi, thi thoảng có những cuộc trò chuyện giúp khuấy động thế này cũng có tác dụng trì hoãn tuổi già.”

“Cô nói thế thì em yên tâm rồi, ngay bản thân em còn cảm thấy những câu hỏi này quá đường đột.”

“Đâu có, đâu có, tôi không thấy vậy.”

“Thế thì tốt ạ. Câu hỏi cuối cùng. Ban đầu em có nhắc tới giáo sư Kumashiro, chính là bạn thời đại học của tiến sĩ Amo, thầy kể với chúng em rằng tiến sĩ có cảm thán, ‘Tôi là người sống ở thế giới trong gương.’ Không biết cô đã nghe thấy câu này bao giờ chưa?”

“Người sống ở thế giới trong gương…” Tachibana hạ giọng, lẩm nhẩm một lúc. “Nhớ ra rồi, tôi từng nghe cậu ấy nói vài lần.”

“Cô có biết câu này nghĩa là gì không ạ?”

“Không biết nữa. Tôi từng hỏi Amo mấy lần, nhưng cậu ấy chỉ cười chứ không đáp, ý chừng lảng tránh. Tuy nhiên có một lần, cậu ấy đã…”

“Giải thích cho cô ạ?”

“Amo không trả lời trực tiếp, mà nói về một phương diện khác, nhưng sau này tôi cảm thấy nó có ý nghĩa rất sâu xa.”

Shishiya nhìn giáo sư Tachibana với vẻ mặt khó đoán.

Bà giáo tiếp, “Amo có nói, đặc trưng của cơ thể cậu ấy là ‘nội tạng đảo ngược’, cậu nghe bao giờ chưa? Không chỉ trái tim, mà toàn bộ vị trí của lục phủ ngũ tạng đều lật sang hướng ngược lại. Từ khi sinh ra, cơ thể cậu ấy đã như vậy rồi.”

Nội tạng đảo ngược!

Ra thế, Kawaminami sực hiểu. Vị trí nội tạng trái ngược với người thường. Cơ thể như vậy, chẳng trách tự xưng là người của thế giới trong gương. Có thể coi như một cách thông báo mang ý nghĩa đặc biệt.

“Các cậu chưa ăn trưa đúng không?” Tachibana đứng dậy, “Gần đây có tiệm sushi rất ngon, nếu tiện thì đi ăn với tôi. Nhà văn trinh thám, lúc ăn cơm nhớ kể cho tôi nghe về công việc của cậu nhé.”

Bữa trưa của họ kéo dài khá lâu ở quán sushi mà giáo sư Tachibana giới thiệu. Sau đó, theo gợi ý của giáo sư, hai người đi hỏi thăm vài phòng nghiên cứu khác để nghe ngóng thêm về tiến sĩ Amo, nhưng chẳng thu hoạch được bao nhiêu.

Chỉ có đúng hai điểm đáng chú ý.

Thứ nhất là tình hình công việc của tiến sĩ Amo hồi còn làm phó giáo sư. Mọi người đều nói, tiến sĩ Amo thường mang họa cụ tới văn phòng, cho nên có thể hình dung ra, trong trường này, ông ta không được xem như một nhân vật đam mê nghiên cứu và giảng dạy. Tình trạng bỏ tiết rất nhiều, ít khi tham gia các cuộc họp chuyên môn, mặc kệ sinh viên ở hội thảo, không tập trung vào công tác nghiên cứu khoa học, đặc biệt mấy năm cuối gần như chẳng có công trình nào. Số buổi nghỉ dạy trước và sau mỗi kì nghỉ đông và hè đều nhiều tới mức đáng kinh ngạc, thời điểm tệ nhất là bỏ dạy suốt từ trung tuần tháng Mười tới thượng tuần tháng Hai năm tiếp theo. Có người nói rằng loại như ông ta, cho dù không có vụ uống rượu đánh người, thì sớm muộn cũng sẽ bị kỉ luật thích đáng.

Thứ hai là vụ phá sản. Hồi còn làm ở trường, Amo vay tiền rất nhiều người, cho tới thời điểm nghỉ việc thì nợ nần chồng chất, không còn sức trà nữa. Tin đồn ông ta rời khỏi đây để bỏ trốn cũng chẳng phải không có căn cứ. Nếu những tin đồn này là thật, nhà nghỉ dưỡng ở Akan chắc là phải gán cho chủ nợ, sau vài lần sang tên, cuối cùng rơi vào tay ông chủ bất động sản Kazama.

Bận rộn tới tận chập tối, Kawaminami và Shishiya mới trở về khách sạn.

Shishiya hôm nay như biến thành một người khác, tinh lực dồi dào như thể rất muốn chạy ra ngoài uống vài chén. Nhưng Kawaminami lại vô cùng mệt mỏi, không thể xốc lại tinh thần. Chỉ riêng nửa ngày hôm nay, cậu đã phải gặp mặt vài chục người chưa từng quen biết, đều là sinh viên hoặc nhà khoa học của những phòng nghiên cứu lạ hoắc. Tuy Shishiya nói là chính, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ, phỏng đoán theo. Kawaminami cảm thấy vai và cổ đau nhức, dạ dày cũng hơi khó chịu.

Cậu bất giác nghĩ tới vụ Thập Giác Quán bốn năm về trước. Cậu và Shishiya giống như thám tử, chạy tới chạy lui khắp mọi nơi. Giờ cậu vẫn nhớ, hồi ấy bản thân còn bị giày vò bởi cảm giác uổng công vô ích và tự ghét bỏ chính mình… Tình hình năm đó với bây giờ khác nhau, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình chắc chắn không thể trở thành thám tử. Không, ngay cả vai phụ tá thám tử như bác sĩ Watson, cậu còn chẳng đủ tư cách nữa là.

“Sự việc bắt đầu có nhiều manh mối rồi.” Trong tiệm cà phê hôm qua, sau khi ăn xong món doria* Hokkaido,

Shishiya phấn khởi nói, “Gặp được giáo sư Tachibana quả là may mắn của chúng ta. Cậu thấy đúng không?”

“Đúng vậy.” Kawaminami vươn vai để tinh thần phấn chấn hơn. “Khi nghe chuyện tiến sĩ Amo có nội tạng đảo ngược, tôi thực sự rất kinh ngạc.”

“Đúng vậy, căn bệnh này thường gọi là dị tật tim lệch phải. Nói nôm na là trái tim nằm bên phải, các cơ quan khác cũng bị đảo ngược vị trí trái phải. Dĩ nhiên, vẫn có ca chỉ bị mỗi tim nằm bên phải mà thôi, nhưng như vậy sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề.”

“Nếu toàn bộ các cơ quan đều đảo theo thì sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe đâu nhi?”

“Tôi cũng nghe nói thế. Rất nhiều người đi khám lúc nhập học mới phát hiện ra dị tật này của mình.” Shishiya mở hộp đựng lấy điếu thuốc đầu tiên, cũng là điếu cuối cùng của hôm nay. “Việc dùng câu ‘Tôi là người sống ở thế giới trong gương’ để miêu tả dị tật, cho thấy tiến sĩ Amo hợp làm văn nghệ sĩ hơn là học giả. Khi nào rảnh, tôi nhất định phải đọc thử luận văn của ông ta.”

“Giáo sư Tachibana còn nhắc tới vụ mất tích của cô con gái nuôi.”

“Ừa. Tiếc rằng không biết chính xác năm xảy ra sự việc. Nhưng căn cứ vào lời kể của họ, tôi đã tính toán thời gian và lập ra bảng này, cậu xem thử đi.” Dứt lời, Shishiya mở một trang trong sổ tay, trên đó có niên biểu khái quát về cuộc đời tiến sĩ Amo.

Năm 1947

Học Đại học T.

Tham gia sinh hoạt sáng tác văn chương cùng giáo sư Kumashiro.

Năm 1957(?)

Du học Đại học Tasmania.

Năm 196o(?)

Trở thành phó giáo sư Đại học H.

Năm 1964(?)

Risako ra đời.

Em gái qua đời.

Nhận Risako làm con nuôi.

Năm 1970

Xây Hắc Miêu Quán ở Akan.

Năm 1976(?)

Risako (12 tuổi) mất tích.

Năm 1978

Thôi việc ở Đại học H.

Năm 1982(?)

Phá sản. Không rõ tung tích.

“Thông qua niên biểu này, có thể hình dung đại khái một vài sự việc đã xảy ra. Nếu được phép phỏng đoán, dựa vào đây, tôi còn có thể nói được bấy giờ ông ấy đang cân nhắc điều gì hoặc từng kích động thế nào…”

“Ừ.”

Kawaminami ủ rũ hùa theo. Shishiya nói tiếp.

“Tạm đặt giả thiết rằng bộ xương trong ghi chép của Ayuta chính là Risako đã mất tích. Mười mấy năm trước, cô bé chết trong Hắc Miêu Quán, thi thể bị giấu kín trong lối đi dưới tầng hầm. Phân tích điểm này, có thể nhận định đây là một vụ giết người. Hơn nữa, theo như nhận xét của Hayato, hung thủ nhiều khả năng là cha nuôi của Risako, cũng là chủ nhân của nhà nghỉ dưỡng, tiến sĩ Amo.”

“Đúng vậy, anh nói có lý.”

“Nhưng vì sao tiến sĩ lại tự tay giết chết cô con gái nuôi mà mình vô cùng thương yêu? Cậu đã nghĩ tới vấn đề này chưa?”

“Hừm…”

“Tuy phán đoán còn hơi chủ quan, nhưng tôi đã có kết luận. Chẳng phải giáo sư Tachibana đã nói rất ẩn ý rằng Amo không có hứng thú với nữ giới sao? Hơn nữa, kiến trúc sư Nakamura cũng từng bảo ông ấy là ‘bản sao của Dodgson’. Thế nào, cậu vẫn chưa hiểu à?”

“Vâng, tôi vẫn chưa rõ lắm.”

“Ái chà, thật sao?”

Shishiya ngậm điếu thuốc, châm lửa, khoan khoái rít một hơi. Anh cầm lấy sổ kẹp giấy rời bìa đen đang đặt trên bàn, bên trong là bản sao cuốn sổ ghi chép. Kawaminami cũng có một bản sao, còn bản gốc đã trả cho Ayuta.

Shishiya không nói nữa mà chỉ nghiêm túc lật giở tập giấy.

“Anh có thể cho tôi biết kết luận của anh không?”

Kawaminami tỏ ý không hài lòng. Shishiya gượng cười.

“Cậu cố gắng tự động não đi. Có nhiều chỗ tôi chưa thông, đặc biệt là về nội dung sổ ghi chép, càng đọc tôi càng thấy khó hiếu.” Shishiya lấy bút mực kí tên màu đỏ trong túi áo sơ mi, viết gì đó lên bản sao sổ ghi chép.

Kawaminami chán nản chống tay lên nhìn Shishiya.

“À quên,” Shishiya lại ngẩng đầu lên. “Ban nãy tôi có gọi điện cho ông Ayuta, thấy bảo đã khỏe lại. Ông ta nói ngày mai mà sương mù không quá dày cản trở việc hạ cánh thì sẽ đáp máy bay đến Kushiro, trước buổi tối là tới khách sạn.”

“Mai phải xuất phát từ sớm à?”

“Đúng vậy, tôi muốn tới trước khi trời tối. Còn phải điều tra thêm vài chuyện ở đó nữa. Tối nay nên đi ngủ sớm một chút.”

Hôm sau, hai người cùng bắt tàu cao tốc đi Kushiro.

Tuy tối qua đã lên giường từ sớm, nhưng vì tinh thần bị kích thích cực độ, Kawaminami không sao ngủ nổi. Mãi tới khi lên tàu, cậu mới tranh thủ chợp mắt được một lúc. Shishiya hình như cũng chẳng khá hơn, cứ dụi mắt lia lịa, ngáp ngắn ngáp dài.

Trên suốt chặng đường chưa tới năm tiếng đồng hồ từ Sapporo đến Kushiro, hai người không trò chuyện gì, cứ thế say giấc trong khoang tàu lắc lư. Trước 3 giờ chiều, họ đã tới Kushiro.

So với Tokyo, khí hậu Sapporo đã dễ chịu hơn rất nhiều, vậy mà ở Kushiro lại càng mát mẻ hơn, người đi đường phần lớn đều mặc sơ mi dài tay. Nghe nói ở đây dù là giữa hè, nhiệt độ trung bình cao nhất cũng không vượt quá 20 độ. Sương mù dày đặc gây ra cảm giác khác lạ, như thể cả thành phố đang tỏa hơi nước lờ mờ.

Vừa tới khách sạn, Shishiya đã lập tức bắt tay vào hành động.

Đầu tiên, anh mượn lễ tân hai cuốn danh bạ điện thoại của thành phố Kushiro, một cuốn sắp xếp theo bảng chữ cái, một cuốn sắp xếp theo thứ tự ngành nghề, sau đó ngồi xem trên sofa ở sảnh khách sạn. Dường như không tìm thấy số điện thoại mong muốn, một lúc lâu sau, anh thở dài, vứt bừa danh bạ sang bên, nhìn Kawaminami đang ngẩn ra.

“Phần đầu của ghi chép hình như có nhắc tới Adachi Hideaki?”

“Đúng. Ông ta là người đại diện của ông chủ bất động sản Kazama ở đây.”

“Phải. Tôi nghĩ, khi tiến sĩ Amo bán lại nhà nghỉ dưỡng, chắc Adachi đã làm kinh doanh địa ốc rồi. Nếu vậy, nhiều khả năng ông ta cũng sống ở thành phố Kushiro. Tôi vẫn tưởng chỉ cần tra danh bạ vùng này là phát hiện ra manh mối về ông ta.”

“Trong danh bạ không có số điện thoại của Adachi sao?”

“Rất tiếc là không.”

Shishiya trả lại danh bạ, tiện thể hỏi thăm bâng quơ nhân viên khách sạn. Kawaminami ngồi trên sofa, xem bản đồ du lịch để sẵn ở sảnh, đôi lúc lại nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa Shishiya và nhân viên.

“Anh nhìn thấy UFO chưa?”

“Hả… Tôi chưa.”

“Nghe nói một, hai năm về trước, không ít người đã nhìn thấy UFO.”

“Vậy sao… Tôi không hề biết chuyện này.”

“Vậy anh có biết mối liên hệ giữa tộc người Ainu* và lục địa đã biến mất không?”

“Cái này…”

“Được rồi được rồi, anh không biết cũng không sao.”

“Ôi, thực sự xin lỗi.”

“Anh nhìn thấy gấu chưa?”

“Từng thấy trong sở thú vài lần.”

“Chẳng lẽ nó không xuất hiện ở thành phố Kushiro sao? Chưa từng xuất hiện à, phải không?”

“Đúng vậy, ở đây làm sao có gấu được, nhưng vùng núi thỉnh thoảng có.”

“Tôi hiểu rồi, thực sự rất cảm ơn anh.”

Shishiya trở về chỗ Kawaminami, ngồi xuống sofa khoanh hai tay lại, mặt đây nghiêm túc.

Kawaminami hỏi vì sao phải thăm dò mấy chuyện đó, nhưng Shishiya không nói, chỉ bĩu môi lắc đầu tỏ ý đừng làm phiền tôi. Đột nhiên, Shishiya giật lấy bản đồ tham quan đang giở trên đùi Kawaminami, chỉ vào một điểm và nói, “Đây chính là di tích nhà tù đó. Cậu xem. Trong ghi chép, Hayato từng nói với ông Ayuta như vậy.”

Kawaminami đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của Shishiya, đó là một cái hồ hẹp dài có tên Toro, nằm ở mạn Đông Bắc thành phố Kushiro, phía Đông đầm lầy Kushiro rộng lớn.

“Bên trên có viết ‘Hương Thổ Quán’. Hương Thổ Quán ở thị trấn Shibecha. Nó vốn là tòa chính của nhà tù thành phố Kushiro, nghe nói là tiền thân của nhà tù Abashiri*.”

“Vậy à.”

“Trông có vẻ cách đây khá xa, phải đi tàu hỏa nửa tiếng rồi đi bộ thêm mười phút mới tới nơi. Nếu rảnh, tôi muốn đến xem thử.” Shishiya trả bản đồ cho Kawaminami, lẩm bẩm một hồi rồi đứng dậy, “Ông Ayuta còn lâu mới tới, giờ tôi tranh thủ đi làm chút chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Trước tiên là tới điểm thuê xe đặt lấy một chiếc, sau đó gọi điện tới đồn cảnh sát, hỏi thăm xem năm ngoái có án mạng nào xảy ra ở Akan không, rồi đi hiệu sách… Gần đây hình như có một hiệu sách khá lớn.”

“Hiệu sách? Anh định mua bản đồ sao?”

“Không, bản đồ giao thông thì tôi đã chuẩn bị từ trước rồi. Tôi muốn mua sách chuyên ngành, thi thoảng cũng phải tranh thủ học hỏi chứ.”

Ayuta Toma đã đến Kushiro, thượng lộ bình an.

Khi ông ta tới khách sạn, Kawaminami đang uống hồng trà ở phòng nghỉ tầng một, đọc lại bản sao sổ ghi chép. Nhác thấy bóng một ông lão tiến vào đại sảnh, cậu liền đoán ngay là Ayuta. Ông ta mặc quần áo màu nâu, đầu đội mũ không vành cũng màu nâu, tay phải chống ba toong, chậm rãi đi tới quầy lễ tân.

Kawaminami đứng dậy, bước về phía ông ta.

“Ông vất vả rồi!” Cậu đánh tiếng chào hỏi.

Ông Ayuta quay đầu lại, thấy Kawaminami thì tỏ ra vui mừng.

“Cuối cùng cũng tới nơi.” Ông ta nói với giọng khàn khàn.

“Ông khỏe hơn rồi chứ?”

“Sốc nhiệt thôi ấy mà. Ôi, sức đề kháng của tôi kém lắm. Nhưng cơ bản cũng khá hơn rồi.” Dứt lời, ông mỉm cười vui vẻ, mặt đầy nếp nhăn. Trông mệt mỏi thấy rõ so với mấy hôm trước ở khách sạn Shinjuku. Vừa nằm viện mấy tháng trời đã phải đi xa như vậy, chắc chắn ông ta đang rất kiệt sức.

“Ông thấy thành phố này thế nào? Có nhớ ra được điều gì không?”

Ông Ayuta kéo tấm chụp mắt trái, nói nhỏ, “Có chứ. Tôi cảm thấy rất quen thuộc, nhất định là do trước đây đã từng tới nơi này…”

“Ở Sapporo, chúng tôi thu thập được khá nhiều thông tin liên quan tới tiến sĩ Amo. Hắc Miêu Quán chắc chắn nằm ở Akan.”

“Vậy sao?”

“Ngày mai chúng ta sẽ thuê xe đến đó. Chúng tôi biết đại khái vị trí của Hắc Miêu Quán rồi. Hôm đó, sau khi chúng tôi rời khỏi khách sạn, ông vẫn không nhớ ra được điều gì sao?”

“Vâng.” Ayuta gật đầu, phiền muộn ra mặt. “Thi thoảng trong đầu tôi lại loáng lên một vài phân cảnh, nhưng không thể nắm bắt, cũng không nhớ ra nổi.”

“Ngày mai dứt khoát sẽ có tiến triển.”

Kawaminami ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng bỗng thấy vô cùng chán nản.

Ngày mai sẽ có tiến triển, liệu những tiến triển đó có đúng với mong mỏi được biết của ông lão thương tích đầy mình này không? Chưa biết chừng với ông ta, việc quên hết quá khứ lại là hạnh phúc. Dù không có căn cứ gì, Kawaminami vẫn cứ vô thức nghĩ thế.

Shishiya từ bên ngoài trở về, ba người cùng nhau ăn tối. Tuy Ayuta khăng khăng nói mình không sao, nhưng sức khỏe của ông ta hình như vẫn chưa phục hồi, nên ăn xong đã về phòng nghỉ ngơi trước.

Dự kiến 9 rưỡi sáng mai sẽ xuất phát, lên tàu hỏa không thể đánh một giấc ngon lành như hôm qua nữa, nên Shishiya và Kawaminami cũng định đi ngủ sớm.

“Có thứ này tôi muốn cho cậu xem, đợi lát nữa về phòng tôi nhé.”

Ayuta vừa đi khỏi, Shishiya liền nói với Kawaminami. Mỗi người trở về phòng mình tắm rửa trước, sau đó Kawaminami chạy sang phòng Shishiya ở ngay bên cạnh. Thân hình cao gầy đã yên vị trên giường ngủ, mắt nhìn ti vi nhưng đầu óc có vẻ không tập trung.

“Hôm nay là thứ Bảy rồi.” Shishiya nói. “Tôi muốn xem phim Ngày đen tối,

nhưng phim này chiếu muộn quá.” Anh cầm điều khiển từ xa, liên tục chuyển kênh. Dù đây không phải Tokyo nhưng vẫn bắt được kha khá kênh truyền hình.

Kawaminami nhìn thấy một quyển sách trên bàn.

“Quyển này mới mua hôm nay sao?”

Nhìn tên sách và bìa thì thấy là sách về động vật học.

“Cậu nói quyển sách kia à?” Shishiya rướn người lên, ấn hai ngón trỏ vào hai hốc mắt trũng sâu. “Đúng là tôi đã học được không ít…”

“Cảnh sát trả lời thế nào? Chẳng phải anh đã gọi điện cho họ rồi sao?”

“Không hay lắm!” Shishiya khẽ nhún vai, “Cảnh sát bảo đột ngột hỏi những câu ấy thì họ không thế trả lời được, còn bắt bẻ tôi là ai. Kết quả là chẳng thu hoạch được gì. Ôi chao, có những loại cảnh sát như vậy đấy, chẳng khác gì đám chính trị gia, không biết mình biết ta.”

“Sao không nói anh có anh trai làm cảnh sát ở Oita?”

Shishiya có hai người anh trai, anh cả là nhà nghiên cứu tâm lý học tội phạm, anh còn lại là cảnh sát phòng 1* tỉnh Oita, Kawaminami từng gặp người anh thứ hai vài lần.

“Thế thì vô vị lắm, nên tôi không nhắc tới.” Nói xong, Shishiya thở dài.

Hồi học cấp ba, Kawaminami từng bị cảnh sát bắt vì tội chạy mô tô vượt quá tốc độ cho phép. Khi đó, thái độ của cảnh sát vô cùng vênh váo, ngang tàn tới mức cậu chỉ muốn chửi um một trận. Nhớ lại chuyện này, Kawaminami vô cùng thông cảm cho Shishiya. Shishiya từng kết luận dù là cảnh sát thì cũng vàng thau lẫn lộn.

“Chẳng phải anh nói có thứ gì đó muốn cho tôi xem sao?”

Shishiya cầm một bức thư trên bàn lên. “Hôm nay lúc tới khách sạn, tôi đã lấy nó ở chỗ lễ tân. Tôi định đưa cậu xem từ trước, nhưng cậu hay để lộ cảm xúc trên mặt lắm.” Dứt lời, anh mở phong thư, lôi thứ bên trong ra. Hóa ra là một tấm bưu thiếp đã ố vàng.

“Hiroyo gửi hả? Đây chính là tấm bưu thiếp mà năm đó tiến sĩ Amo gửi cho giáo sư Kumashiro?”

“Đúng.”

Shishiya gật đầu, đảo mắt nhìn chữ viết trên bưu thiếp. Anh bảo Kawaminami ngồi xuống, còn mình ngồi ở một đầu giường, nghiêm túc hỏi, “Conan, lúc đọc sổ ghi chép, cậu có thấy thắc mắc không? Sau khi biết mấy thanh niên đã giết hại Rena, tại sao ông Ayuta lại ngoan ngoãn nghe theo ý kiến của Hayato mà không tố giác với cảnh sát?”

“Là vì ông ta ngầm cho phép bọn họ chơi chất cấm, nên sợ sự việc bại lộ sẽ gây thêm phiền phức cho mình.”

“Ghi chép viết như thể. Mà như thể thì cũng hợp lẽ thôi. Nhưng cậu không cảm thấy nội tâm ông ta rất mâu thuẫn sao?”

“Cũng có.”

“Còn nữa, khi nhìn thấy cái xác, ông ta tỏ thái độ rất bình tĩnh, lại còn bắt mạch và đoán định thời gian tử vong qua mức độ co cứng của thi thể một cách dễ dàng…”

“Ý của anh là… ông ta xử lý quá chuyên nghiệp?”

“Ừ. Còn nữa, khi Hayato nói giấu xác dưới tầng hầm, ông ta cũng không phản đối. Điều này tôi cũng không hiểu nổi. Khi ông ta quyết định đồng ý với đề nghị giấu xác, trong sổ ghi chép có viết rằng, ‘cách xử lý này có nhiều ưu điểm dễ thấy’. Rốt cuộc là những ưu điểm gì?”

Kawaminami không biết phải trả lời thế nào.

Shishiya liếc nhìn chương trình thời sự chiếu trên ti vi, chậm rãi nhét bưu thiếp vào bì thư.

“Tóm lại cậu cứ xem đi. Đây là một tấm bưu thiếp thông thường, nét chữ cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại chứa đựng đáp án của câu hỏi mà hôm nay tôi đặt ra.”

Sáng Chủ nhật, mùng 8 tháng Bảy.

Shishiya, Kawaminami và Ayuta, cùng đi xe tới Akan. Họ thuê một chiếc ô tô Hilux Surf màu xám, động cơ khá khỏe. Shishiya lái xe, ông Ayuta ngồi ghế phụ lái, còn Kawaminami ngồi băng ghế sau.

Đường đi ở Kushiro mới sáng sớm đã đầy sương mù, thậm chí còn không thể nhìn rõ người đi đường cách mình vài mét. Shishiya bật đèn sương mù vàng ở trước xe, chậm rãi băng qua đường, theo quốc lộ 240 tới Akan. Rời khỏi nội thành, màn sương dày dần tan ra, tốc độ xe cũng tăng lên. Vào đến thành phố Akan, Shishiya dừng xe tận mấy lần để hỏi đường người dân địa phương, nhưng không ai biết rõ vị trí chính xác của Hắc Miêu Quán. Mãi tới khi đi qua một cửa hàng đồ điện cũ, ông chủ mới cung cấp cho họ một số thông tin đáng giá. Trước kia, ông ta từng tới ngôi nhà nằm sâu trong rừng ấy để sửa thiết bị điện.

“Không ngờ lại có người xây nhà trong khu rừng hẻo lánh như