← Quay lại trang sách

Chương 11

“Anh là tên quái quỷ nào vậy hả?” cô gái ấy hỏi. Tuy nhiên, cô không chờ câu trả lời mà quay đầu ra cửa và hét lớn gọi y tá. Rồi bỗng nhiên nhân viên bệnh viện xuất hiện đông đúc trong phòng, tranh nhau tới cạnh giường bà Ruby và trấn an rằng hẳn bà sẽ không lên cơn đau tim nữa. Lia lắng nghe từng lời chuyên môn của họ như miếng xốp hút nước. Cô đứng cứng đờ cho đến khi tiếng máy đo lại bình thường, cơn nguy hiểm đã qua. Chỉ sau đó vai cô mới thả lỏng, buông dần đôi tay siết chặt.

Ross chuồn ra khỏi phòng, không gây chú ý. Đó không phải là Lia. Anh biết điều này bởi vì cô không nhận ra anh. Cô cũng có những điểm khác biệt khó nhận thấy - tóc dài hơn, xoăn hơn, có màu vàng nâu mật ong thay vì màu vàng nhạt lúa mì. Cô cũng có một cô con gái nhỏ; khóe miệng đã có nếp hằn, nhưng đôi mắt nâu nổi bật và vẻ buồn rầu lại như nhau.

Cô còn quá trẻ, không thể nào là con của bà Lia Pike. Nhưng vẻ ngoài lại quá giống, chắc hẳn là người thân trực hệ.

Những bác sĩ và cô y tá mặc áo trắng bắt đầu nối đuôi nhau đi ra, như một chuỗi ngọc trai. Ross nhìn lén lại vào trong phòng. “Cậu ta là một người bạn cũ,” Ross nghe được trước khi cánh cửa đóng sầm lại và cắt ngang cuộc nói chuyện giũa hai người.

Và thế là anh biết: Ruby Weber là kẻ dối. Bà ta đâu phải là bạn cũ của anh.

Cũng như bà không bỏ lại đứa bé khi rời nhà ông Pike.

Shelby học được rằng người mất tích phải trọn 24 giờ mới ra thông báo kiếm tìm; rằng có năm đường chính dành cho xe hơi hướng ra khỏi Burlington; rằng nếu từ đây mà đáp máy bay, thì có thể bay đến Chicago, Pittsburgh, Philadelphia, thành phố New York, Boston, Cleveland, hoặc Albany.

Và cô cũng biết có khoảng 2,100 người bị báo cáo mất tích mỗi ngày.

Em trai của cô chỉ là một trong số đó.

Cô không rời mẩu giấy Ross để lại, kể từ khi cô tìm thấy nó cách nay năm giờ trước. Mực trên tờ giấy đó như hằn lên lòng bàn tay cô những chữ tượng hình, như nhật ký của mất mát. Eli đã đến khi cô gọi và hứa sẽ đích thân tìm mọi ngóc ngách của thị trấn Comtosook, và nhờ đến cảnh sát tại Burlington. Nhưng Shelby biết nếu Ross không muốn bị tìm thấy, cậu ta chỉ đơn giản làm mình biến mất.

Hồi còn học trung học, một cầu thủ đá bóng đã tự tử bằng cách nhảy xuống một hẻm núi. Tin tức hiển hiện tất cả trên mọi mặt báo; trường cho lập phòng tư vấn tạm thời ngay trong sảnh; vòng hoa tưởng niệm và gấu bông trang trí trong khuôn viên trước. Ross muốn tới xem hiện trường xảy ra. “Jesus,” anh nói, nhìn mặt nước cuộn sóng dữ dội và bờ đá lởm chởm. “Nếu người ta tự tử theo cách này, chắc hẳn sẽ hiệu quả.”

“Thế nếu là em thì định chọn cách nào?” Cô hỏi, với sự tò mò kỳ cục, giờ nghĩ lại, cô không tin nổi là hai chị em từng bàn về chuyện đó. Cô cũng cố hết sức mà không nhớ rõ khi đó Ross đã trả lời như thế nào. Uống thuốc, dùng súng hay dao? Cậu ta có tự nhốt mình trong một nhà nghỉ vô danh nào đó, lao xe xuống vực, hay tự sát trong xe?

Khi Ross nhập viện do lần tự tử cuối cùng, cô đã tới thăm anh. Khi đó Ross còn lơ mơ thuốc mê nên hẳn cậu không nhớ gì về cuộc nói chuyện khi đó. “Cố gắng sống trên vùng đất khô ráo,” Ross đã từng nói, “trong khi chị là con cá.”

Tiếng điện thoại rung lên, và Shelby phóng từ phòng Ross xuống dưới sảnh nhà cô. “Shelby hả?”

“Eli?” Trái tim cô như chìm xuống.

“Cậu ta có gọi cho em không?”

“Không.”

“Được rồi… Nhớ để đường dây điện thoại trống khi Ross gọi nhé.”

Cô yêu anh, bởi vì anh bảo “khi Ross gọi” đầy chắc chắn, chứ không phải “Nếu sẽ gọi”. “Vâng,” cô hứa, và sau đó cúp máy và thấy Ethan đang đứng ở cửa phòng cô, nhìn đầy đau khổ.

“Con nghĩ đây là lỗi của con,” cậu nhóc bộc bạch.

Shelby vỗ nhẹ vào giường để cậu ngồi bên cạnh cô. “Không phải tại con đâu Ethan, tin mẹ đi. Mẹ từng nghĩ mẹ có lỗi, bởi vì mẹ không làm được những gì cậu Ross cần mẹ làm.”

“Không, ý con không phải thế.” Mặt cậu méo mó. “Cậu Ross và con đã nói về việc chết chóc vào đêm hôm trước.”

Shelby chậm rãi quay lại. “Thế cậu nói gì với con?”

“Nói rằng cậu là một tên hèn nhát.” Ethan lo lắng vân vê tấm chăn. “Con đã hỏi cậu về những vết sẹo. Chắc do con khơi ra mà cậu cứ nghĩ về chuyện đó.”

Cô thở phào nhẹ nhõm. “Ethan, con không khơi gợi gì cả. Những ý tưởng ấy đều tồn tại trong đầu cậu Ross rất lâu trước khi cậu con tới đây.”

“Vậy tại sao cậu lại làm thế?” Ethan khóc òa lên. “Tại sao cậu lại muốn chết?”

Shelby suy nghĩ trong ít phút. “Mẹ không nghĩ cậu con muốn chết. Mẹ nghĩ cậu chỉ là không muốn sống.”

Họ ngồi im lặng trong phút chốc. “Cậu cũng hứa tìm cho con một cô gái.”

“Hả, cái gì?”

Ethan đỏ mặt. “Để hôn. Để con biết hôn là sao.” “À. Và cậu con dự định tìm cô gái này ở nơi nào?” “Con không biết. Không phải có nơi mà người ta có thể trả tiền để làm những việc này sao?” Cậu nhóc nhún vai. “Con nghĩ cũng có khi cậu biến mất để làm việc đấy.”

Shelby tưởng tượng cảnh Ross đi loanh quanh ở khu nhà hát tại New York, gạ gẫm một cô gái điếm mang giày cao gót và mặt váy da rắn đến hôn một cậu bé chín tuổi. Nghe phát sợ, nhưng hẳn là đỡ hơn cảnh Ross tự tử trong cô độc. “Hy vọng thế,” cô bảo.

Trong hai đêm vừa qua, Ross đã ngủ trên băng ghế sau của xe anh, đậu tại cửa hàng WalMart ngay phía sau hồ bơi và khu đồ nướng. Vào ban ngày, anh hay lui tới bệnh viện, và lẳng lặng vào trong phòng để gặp bà Ruby mỗi khi cháu gái bà không ở đó, giờ anh đã biết tên cô là Meredith. Ross không muốn hỏi bà Ruby thông tin về gia đình ông Pike, và bà Ruby cũng không tự kể; thực tế, những cuộc nói chuyện của họ lại lảng sang những chuyện linh tinh, kiểu như: họ sống ở đâu, họ đã làm gì, làm thế nào mà họ trở thành như bây giờ. Ross nhận thấy anh thích bà Ruby - Bà sắc sảo, thẳng tính, và còn nhớ làu làu hệ số đánh banh trung bình của từng cầu thủ trong đội Orioles. Anh biết họ cùng thu được điều gì đó qua những cuộc viếng thăm hằng ngày - bà Ruby đang cân nhắc có nên tin tưởng anh để kể quá khứ đè nặng bà như hòn đá trong lòng hay không, còn Ross thì được gặp người phụ nữ đã cưu mang đứa con của Lia.

Bà không kể với anh về Lia, hoặc đứa con của cô, nhưng bà lại kể với anh về Meredith, một người mẹ đơn thân đã làm việc rất chăm chỉ. Về Lucy hay sợ hãi chính bóng của cô bé. Bà cười mỗi khi Ross bắt chước dáng ông bác sĩ tim mạch chân khuỳnh khoáng như đang đóng tã dày. Và mỗi khi Ross đến, mặt bà Ruby lúc nào cũng sáng lên.

Không giống như khuôn mặt của Lia.

Meredith thường rời bệnh viện vào lúc 3 giờ chiều để đón Lucy tại trại hè, và quay trở lại vào lúc 4 giờ 30, vì vậy Ross sắp xếp thời gian cuộc viếng thăm trong giờ ấy. Hôm nay, anh đẩy cửa phòng bệnh viện và thấy bà Ruby đang ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ.

“Ồ, bà khác quá kìa,” Ross nói.

“Ta hy vọng được chạy marathon hôm nay nhưng cô y tá lại đề nghị ngồi thế này.”

“Bà nên ngồi thế này thì hơn.” Anh đặt một gói quà vào lòng bà. “Bà mở ra đi.”

“Cậu không cần phải quà cáp gì đâu mà,” Bà Ruby ngần ngại. Nhưng hai lần thăm trước, Ross đã tặng bà một bó hoa màu tía anh hái trên đường quốc lộ, và một chồng tạp chí cũ. Những món quà này bà có thể thưởng thức được… nhưng lại kể với Meredith rằng chúng do một cô y tá thân thiện mang tới.

Bàn tay bà loay hoay trên dải ruy băng của gói quà rồi kéo ra một bộ bài. “Ta đã từng là tay cự phách món bài xì tố đấy,” bà Ruby nói. “Ta chơi với những cô gái khác trong nông trại, vào giờ giải lao hút thuốc.”

“Tôi thì chỉ mới học. Đứa cháu ruột chỉ cho tôi.”

Bà bắt đầu xào bộ bài, đôi tay xương xẩu của bà nhanh nhẹn hơn anh nghĩ. “Thế thì ta sẽ nhẹ nhàng với cậu. Có cá cược gì không?”

“Tôi không nhận ra là bà nghiện thế,” Ross đùa. “Có lẽ tôi sẽ mang thêm ít tiền cho lần tới.”

“Cậu nói như kiểu nhát gan sợ cược ấy.”

“Sự thật là, bà Ruby,” Anh thừa nhận, “Tôi chỉ còn khoảng bốn mươi đô la trong túi thôi.”

Bà Ruby không phản ứng với câu nói của anh; bà vẫn tiếp tục xào bài và cau mày. “Chơi không cược gì thì chán lắm. Ta đang tính tới chuyện chơi bài cởi đồ, nhưng linh cảm mách bảo chơi kiểu thế hóa ra ta được lợi hơn.”

“Chúng ta có thể cược thứ khác được mà. Cái gì miễn phí ấy.”

“Nếu cậu đang nghĩ tới chuyện vui thú, ta phải nói với cậu rằng ta không phải là loại người phụ nữ đó.”

Ross nhìn vào mắt bà. “Thế còn sự thật thì sao?”

Không khí dường như đồng lại xung quanh họ. Bà Ruby vỗ bộ bài, sắp xếp lại chúng ngay thảng. “Nhưng thế thì chẳng có ai thắng cả,” bà trả lời.

“Bà Ruby,” Anh đáp lại, “làm ơn đi.”

Bà nhìn anh rất lâu. Sau đó lại tiếp tục xào bài. “Đặt cược đi.”

“Tôi sẽ trả lời bà một câu hỏi,” Ross bắt đầu.

Bà Ruby gật đầu đồng ý, chia họ mỗi người hai lá bài, một ngửa một úp. Ross có một con bồi, bà Ruby có đầm cơ. Bà nhíu mày, chờ anh mở lá bài đặt cược. “Hai câu trả lời,” Ross nói.

“Ta theo.” Bà chia tiếp hai con bài lật ngửa. Ross được một con hai chuồn, bà Ruby được con đầm rô.

“Bà thắng rồi,” Ross cất tiếng.

“Ta đã nói mình‘chơi giỏi mà.”

Anh nhìn vào tay mình. “Ba câu hỏi tùy bà chọn.”

Bà Ruby vẫn theo, và tiếp tục chia thêm hai quân nữa - Ross có một con sáu chuồn và xì chuồn, bà Ruby có đôi già.

Bà Ruby cược tất. “Ta sẽ kể cho cậu mọi thứ,” bà nói một cách nghiêm nghị, Ross gật đầu. Họ lật hết các quân bài. Ross nhìn vào con ba cơ của bà. “Thế con ba cơ này có đánh bại con hai chuồn không?”

“Không phải chỉ nhờ nó,” bà Ruby nói. “Nhưng năm con đồng chất của cậu thắng hai đôi của ta.”

“Nhưng bà có đôi già mà? Và tôi đâu có sảnh?” “ừ, chắc là tổ đãi người mới chơi.” Bà vươn tới lấy lá bài của anh, và Ross chú ý tay bà đang rung rung. “Vậy,” bà nói, nhìn lên anh.

“Vậy,” anh trả lời nhẹ nhàng.

Một ống dịch truyền kêu bíp, túi dịch chẳng còn bao nhiêu. Và ngay khi cô y tá thay xong túi truyền, Meredith và Lucy hẳn đã về. “Ta được xuất viện vào sáng mai,” bà Ruby nói.

“Thế thì tôi sẽ đến nhà bà để nhận được câu trả lời.”

“Ta mong đợi cậu tới.” Anh đứng dậy và bắt đầu đi ra khỏi cửa khi cô y tá bước vào căn phòng. “Ross,” bà Ruby gọi. “Cám ơn bộ bài của cậu.”

“Rất vui lòng.”

“Ross!” Anh quay lại, tay anh đặt trên ô cửa. “Do ta cố ý nhường mới thua ván đó thôi,” bà Ruby nói.

Ross mỉm cười. “Tôi biết.”

Shelby đang mơ về khung cảnh máu me nhầy nhụa tràn khắp đường thì tiếng điện thoại làm cô thức giấc. “Aaaa, chết tiệt,” Ross nói khi cô nhấc điện thoại. “Giờ là buổi trưa, lúc chị ngủ. Em thì sinh hoạt giờ khác nên quên mất.”

Cô bật ngồi dậy ngay lập tức, tấm chăn quấn quanh eo cô. “Ross? Cậu ổn chứ? Chị nghĩ cậu đã chết rồi!”

“Em không chết. Em đang Ở Maryland.” Ross dường như thực sự choáng váng. “Sao chị nghĩ thế?”

“Chị không biết nữa - Rõ ràng có một loạt thông tin gây nhiễu. Lời nhắn tự tử cậu để lại cho chị, rồi trước đó cậu cũng tự tử mấy lần rồi còn gì.”

“Đó không phải là tin nhắn tự tử. Đó là lời chào tạm biệt ngắn gọn mà.” Khi Shelby im lặng, Ross thêm vào, một cách phiền muộn. “Em hiểu ý chị rồi. Nghe nè, có anh Eli đó không?”

“Anh Eli đang ở bên ngoài tìm xác cậu.” Shelby châm chọc.

“À. Vậy nhờ chị chuyển lời giùm em. Nói với anh ta rằng em đã tìm thấy bà Ruby Weber.”

Shelby phải mất một lúc lục lại thông tin ba ngày trước. “Cô hầu gái năm xưa à? Bà ta đã nói gì với cậu?”

“Chưa có gì cả.” Ross thừa nhận.

“Khi nào cậu trở lại?”

“Em không biết.”

Sự im lặng mong manh bỗng len vào giữa họ. “Nhưng cậu sẽ trở về chứ?”

Trước khi anh kịp trả lời, tiếng tổng đài tự động vang lên, thông báo Ross sắp hết cước điện thoại. “Nhớ nói với Eli,” anh nói trước khi đường dây điện thoại bị cắt.

Shelby vẫn cầm ống nghe. Trong phòng cô, ánh sáng mặt trời dội vào tấm rèm che, hăm hở muốn lao vào phòng. Shelby tháo chăn, kéo mở rèm cửa, để ánh sáng tràn vào đôi chân trần của cô. Cậu em cô không nói cậu sẽ trở về. Nhưng cậu ta cùng không nói cậu ta sẽ không trở về.

Tại ngưỡng cửa nhà bà Ruby, Ross bấm chuông và đút tay vào túi quần, nhận ra trong ấy ngập đầy cánh hoa hồng. “Tôi biết,” anh nói lớn. “Tôi cũng lo lắng.”

Ra mở cửa là một phụ nữ cao to lực lưỡng có mái tóc xù thắt nhiều bím nhỏ. “Chúng tôi không muốn mua bán gì cả,” cô nói và định đóng sầm cửa.

“Tôi không phải đến để bán bất cứ thứ gì. Tôi đến đây để gặp bà Ruby. Nói với bà tôi là Ross.”

“Giờ bà Weber đã ngủ rồi.”

Một giọng nói, phát ra từ bên trong căn nhà. “Không, ta chưa ngủ!”

Cô y tá chăm sóc sức khỏe nheo mắt và bước sang một bên để Ross vào căn nhà. Cô lẩm bẩm gì đó trong miệng với một ngôn ngữ mà Ross không hiểu, và anh chắc rằng anh cũng không muốn hiểu. Ross theo cô vào phòng khách, chỗ bà Ruby đang ngồi trên ghế bành phủ tấm khoác da cừu lên chăn. “Chào mừng bà đã về nhà,” anh nói.

“Chào mừng đến nhà ta.” Bà Ruby quay qua cô y tá chăm sóc sức khỏe. “Tajmalla, cô có thể cho chúng tôi ít phút được không?”

Với vẻ chịu đựng khiến Ross liên tưởng tới những nữ tu người Châu Phi đầu quấn khăn thêu tay, cô y tá lặng lẽ bỏ ra ngoài. “Bệnh viện đã gửi cô ấy tới đây,” bà Ruby nói, nhìn cô bước ra ngoài. “Cô ấy đang chỉ ta tiếng Swahili. Ngôn ngữ thật tuyệt vời. Giống như là một dòng sông đang chảy qua não bộ.”

Ross ngồi xuống đối diện với bà Ruby. “Tiếp tục đi. Làm tôi ấn tượng đi.”

Bà tập trung. “Miya… không đợi đã, phải là Liya…”

Lia?

“Liya na tabiayako usilaumu wenzako” bà Ruby nói liền một mạch.

“Đấy là câu chào à?”

“Không. Câu trên có nghĩa rằng, “Đừng đổ lỗi cho người khác những việc mà tự mình gây nên.”’

“Ross lắc đầu. “Thôi tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu học những câu kiểu “Xin chào, tên tôi là Ross.”’

“Thực ra,” bà Ruby nói, “Tôi đã nhờ cô ấy dịch lại dùm câu đặc biệt đó,” bà vươn lấy cái điều khiển, tắt tivi đang chiếu tập phim truyền hình dài tập. “Cậu biết đấy ta nghĩ ghi nhớ câu này trong đầu sẽ có ích.” Trước khi ta có thể kể cho cậu phần còn lại của câu chuyện, cậu cần phải giải thích trước. Tại sao cậu lại muốn lật lại mọi chuyện vào lúc này?”

Ross nghĩ về Lia đang ám khu đất; nghĩ về Shelby đang mở cuốn sơ đồ phả hệ; nghĩ về những cánh hoa hồng đầy ắp trong túi anh. “Bởi vì tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra với một người tôi yêu,” anh nói.

Ruby kéo tấm chăn lông cừu lên một chút. “Ông ta bảo tôi chôn đứa bé đi.”

“Spencer Pike à?”

Bà gật đầu. “Cậu phải hiểu, giáo sư - tôi chưa bao giờ gặp người nào như ông ta trước đây. Ông ta có cách nói lôi cuốn người ta đồng tình mà có khi chưa kịp nhận ra vì sao. Tôi luôn tự hỏi đây có phải là lý do khiến bà Cissy Pike cưới ông hay không.” Bà Ruby nhìn Ross. “Bà có quen một người bạn, người da đỏ, và họ lén lút gặp mặt nhau. Giáo sư biết giữa hai người họ có chuyện gì đó. Một ngày nọ, ông thấy người thổ dân đó vào phòng bà, ông bèn ném người đó ra khỏi nhà, đánh bà Pike… đến nỗi làm bà chuyển dạ.”

“Vậy tại sao đứa bé lại còn sống?”

Bà Ruby dường như ngạc nhiên bởi câu hỏi. “À, chuyện đó. Lúc ấy ta mới mười bốn tuổi, chưa từng biết gì về chuyện sinh nở. Rồi sau khi xong xuôi mọi việc, ta nghe thấy tiếng đứa bé khóc…” Giọng bà nhỏ dần. “Giáo sư Pike đã đem đứa bé đi để vợ ông nghỉ ngơi. Ta đang lau chùi dọn dẹp bên trong thì ông bước vào và nói rằng đứa bé đã chết. Ông đã để cô bé trong kho lạnh và ông muốn ta chôn con bé vào trong thùng táo cũ trước khi vợ ông thức giấc.”

“Ông ta có nói làm sao đứa bé lại chết không?”

Bà Ruby lắc đầu. “Ông ta không nói và ta cũng không hỏi. Ta cứ nghĩ rằng ta đã biết câu trả lời rồi. Khi ta đi vào kho lạnh thì thấy cô bé ở đó, như là một con búp bê được cuộn trong chăn. Nhìn nó như thiên thần thế này thì làm sao mà chôn nó xuống đất cho đang, nhưng ta không thể làm gì khác. Vì vậy ta đặt cô bé vào thùng táo cũ, nhưng để nắp mở. Thôi thì để ông ta cứ tự tay chôn đứa bé nếu ông ta muốn.

“Lúc ta bước vào, ông ta đang vùi đầu uống rượu trong phòng làm việc. Vì vậy ta đi ngủ. Giữa đêm ta nghe thấy tiếng đứa bé khóc. Ta thức dậy và bước ra ngoài, đi theo tiếng khóc đấy.” Bà rùng mình. “Đến bây giờ, thỉnh thoảng ta vẫn còn nghe thấy tiếng khóc đó, trước khi đi ngủ. Ta đi tới kho lạnh, chỗ phát ra âm thanh. Nhưng khi ta bước lên hiên nhà kho, ta va phải chân của bà Cissy Pike.” Giọng bà Ruby dần nhỏ lại như thì thầm. “Bà treo cổ lên thanh xà, mắt bà mở lớn, và đỏ ngầu… Ta hét lên. Ta cứ nghĩ giáo sư đã giết bà - và sau đó sẽ tới ta. Ta quyết định chạy trốn ngay tức khắc, rồi ta lại nghe tiếng khóc. Đứa bé ta đã tận mắt nhìn thấy nó chết giờ đang ở bên trong thùng táo, ngọ nguậy và la hét.”

“Vậy là bà đưa bé theo.”

Bà Ruby liếc lên nhìn Ross. “Ta đã hứa sẽ chăm sóc cho đứa bé đó dù có chuyện gì có xảy ra. Vì vậy ta lấy miếng thịt nướng chúng ta chuẩn bị cho bữa tiệc tối đặt trong thùng táo thay thế, và đóng đinh cái nắp lại, như giáo sư muốn ta làm lúc ban đầu. Sau đó ta ôm đứa bé và chạy trốn.”

“Giờ cô bé đâu rồi?” Ross hỏi.

Bà Ruby nhìn xa xăm. “Đứa bé còn rất nhỏ và ốm yếu. Cô bé đã chết trên đường đến Baltimore.”

Ross nghĩ về Lia, Lily về Meredith. Và bỗng nhiên anh hiểu tại sao bà Ruby lại nói dối. “Bà chưa từng kể với đứa bé đó,” Anh nói nhỏ nhẹ.

Đôi mắt của bà Ruby nhìn anh, không gian thít lại như thể không từ ngữ nào có thể len vào. Sau nhiều năm gìn giữ bí mật to lớn như gánh nặng của thần Atlas, Ross đã đến chia sẻ bờ vai gánh vác. Nhưng bà kể với anh không có nghĩa bà sẽ sẵn sàng kể với bất kỳ người nào khác.

Bỗng nhiên có một loạt tiếng bước chân, cô bé nhỏ mà Ross thấy mấy hôm trước chạy vào. “Bà cố Ruby, chúng con về rồi nè!”

Một lúc sau, Meredith vào phòng, cô y tá Tajmalla đi theo. “Bà cảm thấy thế nào rồi?” Cô hỏi bà Ruby, trước khi mắt cô tia sang Ross. “Anh nữa hả!”

Ross đứng dậy. Anh định tự giới thiệu, nhưng một lần nữa sững ra vì sự giống nhau một cách kỳ lạ giữa người phụ nữ này và Lia Pike. Anh tự hỏi cô sẽ làm gì nếu anh vươn tay chạm vào má cô để chắc chắn rằng cô có thật.

“Tôi không biết anh là ai, hay anh đang làm ăn kinh doanh gì với bà của tôi,” Meredith nói, “nhưng tôi không…”

“Tên cậu ta là Ross, cháu yêu à,” bà Ruby cắt ngang. “Cậu ta đến đây để mời cháu ra ngoài ăn tối.

“Cái gì?” Ross và Meredith cất tiếng cùng lúc.

“Ta chắc rằng ta đã đề cập tới việc này rồi. Tuần trước đấy.”

“Tuần trước bà còn ở trong bệnh viện mê sảng nói chuyện với những ai ai đó mà.”

Bà Ruby mỉm cười chắc chắn với cô. “Ross là bạn cũ… của bạn ta. Và ta đã kể với cậu ta rất nhiều về cháu.”

Ross cảm thấy Meredith đang săm soi anh, hẳn là thấy anh chẳng có gì đáng để mất. Sau đó cô nhìn lại người phụ nữ mà cô tin là bà của mình - một người phụ nữ gần đất xa trời - và ánh mắt cô dịu lại. Phải chăng đây là cách bà Ruby tống khứ Ross đi? Hay để ép anh kể với Meredith sự thật? Hay đây là cách bà Ruby làm anh hiểu tại sao trước nay bà lại không kể?

Dù sao đi nữa, Ross sẵn lòng đi ăn tối với người phụ nữ này. Cho dù anh chỉ có thể ngồi đối diện và ngắm nhìn khuôn mặt mà anh không bao giờ quên.

“Xin lỗi, um, cảm phiền anh chút nhé?” Meredith nói một cách lịch sự rồi quay qua bà Ruby, hạ giọng, nhưng vẫn lọt tai Ross. “Bà Ruby anh ta không phải kiểu người cháu thích…”

“Merry, con phải hẹn hò thực sự thì mới biết mình thích gì chứ.” Bà Ruby mỉm cười. “Ta đã có Lucy và Tajmalla bầu bạn rồi.”

“Cà phê đi,” Ross cho ý kiến. “Tôi mời cô ly cà phê nhé?”

Meredith quay qua nhìn bà Ruby một lần nữa. “Khi bà cảm thấy khỏe lại thì nhớ nhắc cháu xử lý bà đấy nhé,” Cô lẩm bẩm và sau đó quay qua Ross. “Uống ly cà phê thôi nhé.”

Cô bước đi cứng ngắc bên cạnh anh. Ross nhìn bà Ruby gương mặt bà thản nhiên, như tay chơi xì tố kỳ cựu. Và khi anh bước cùng Meredith ra khỏi phòng khách, hai con người lạ mặt này cứ nghĩ họ biết nhiều về đối phương hơn thực tế, Ross nhận ra nước hoa của cô phảng phất mùi hoa hồng.

Meredith tự nhắc nhở bản thân, lý do duy nhất cô làm việc này là để bà Ruby không lên cơn đau tim lần nữa. Cô nhìn một cách chán ghét khi Ross gạt nhanh những ly cà phê rỗng, băng cassette và những gói thuốc lá ra khỏi ghế ngồi cho khách trên chiếc xe hơi cà tàng cũ kỹ của mình và ném chúng ra ghế sau. “Xin lỗi,” anh nói, và mở cửa cho cô.

Bên trong bay mùi thuốc lá nồng nặc. Meredith nhìn anh đi qua phía ghế tài xế. Tóc anh dài gần chạm tới vai, cắt ngang đơn giản; anh mặc một áo sơ mi ngắn tay kiểu bowling, bên trong mặc chiếc áo lót thun ba lỗ; quần jean có một lỗ thủng ngay đùi. Anh trông như mấy tay nhạc công chơi guitar nhận tiền xu ở ga tàu điện ngầm, hoặc kiểu nghệ sĩ lang thang ngồi trong quán cà phê tồi tàn viết mấy bài thơ dở tệ hại. Mấy người kiểu anh này hay tiện tay viết lách nọ kia lên mấy mảnh giấy linh tinh rồi nhét vào túi áo khoác, rồi có khi quên luôn. Hẳn người như anh kiếm sống bằng nghề lái taxi, trong khi những người như cô bận làm luận văn tiến sĩ. Thường mấy gã như vậy cô không bao giờ buồn liếc mắt đến lần thứ hai.

Chiếc xe nổ máy ngay khi khởi động, đúng là một phép màu kỳ diệu. “Vậy” anh mỉm cười. “Chúng ta tới nơi nào đây?”

“Đi gần thôi.” Meredith chỉ đường cho anh tới quán Starbucks đầu tiên cô nghĩ tới, và khi anh quay mặt lái xe cô nghĩ sự thất vọng trong mắt anh hẳn là do mình tưởng tượng thôi.

Đôi mắt thất vọng ấy là do cô. Đôi mắt làm cô những tới những vũng nước người ta phải lội qua khi đi trong rừng mưa, xanh thăm thẳm đến nỗi một khi đã đắm chìm trong đó thì không thể, cũng không muốn dứt ra.

Anh cầm lên một gói thuốc. “Cô có phiền không?”

Cô cảm thấy phiền, thực sự phiền, nhưng đây là xe anh. Cô kéo cửa sổ xuống khi anh mồi cái món gây ung thư và hít một cái thật sâu. Hai má anh như hõm vào sâu hơn, làm hai góc cạnh cứng đơ trên khuôn mặt anh được thả lỏng. “Chỉ để cho anh biết,” Meredith tuyên bố, “Tôi không có thói quen nghe theo sự sắp xếp của bà.”

“Tất nhiên vậy rồi.”

“Điều đó có nghĩa là gì?”

Ross thổi một luồng khói ra khỏi cửa sổ. “Nghĩa rằng người như cô có thể tự kiếm cuộc hẹn hò cho mình.”

Meredith thấy mặt nóng bừng. “Như tôi,” cô lặp lại, bỗng nhiên dè chừng. “Làm sao anh biết về tôi?”

“Tôi không biết gì cả,” Ross thú nhận.

“Vậy tại sao anh không dừng việc giả định đi.” Nhưng, Meredith nghĩ, không phải cô cũng đang làm việc tương tự với anh ta hay sao?

Anh lái xe bằng tay phải, điếu thuốc cầm trên tay trái. Đầu điếu thuốc lập lòe như nút bấm trả lời nhanh trên trò chơi truyền hình. “Chỉ là cô gợi cho tôi nhớ tới một người tôi từng biết. Cô ấy cũng xinh đẹp như cô vậy.”

Trong cuộc đời mình, hiếm khi Meredith được khen về vẻ bề ngoài của mình. Hoàn hảo, thông minh, sáng tạo - những tính từ này thường gắn với cô hơn. Nhưng đó là do cô cố ý chọn phô ra trí tuệ sắc sảo của mình hơn là ngoại hình, thế rồi người đời phản ứng thuận theo. Xinh đẹp sao, cô ngẫm nghĩ.

Cô tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ anh từng biết, cô ta đã qua đời hay cãi vã với anh, hoặc bỏ anh mà đi. Meredith nhìn Ross một lần nữa, và lần này, thay vì một tên thất bại, cô lại thấy một người có tâm sự.

Ngạc nhiên thay, cô bỗng muốn nghe anh tâm sự.

“Vậy giờ sao?” Ross hỏi, và cô nghĩ chẳng nhẽ anh cũng có thể đọc được tâm trí cô.

“Vậy cái gì?”

“Vậy… chúng ta có bước vào trong hay không?” Anh liếc ra ngoài cửa sổ, và cô nhận ra họ đã tấp vào bãi đổ xe của quán cà phê Starbucks. Anh cũng có lúm đồng tiền trên má trái khi cười.

“A. Vâng.”

Ross bước qua cửa xe bên và mở cửa cho cô. Họ bước vào quán cà phê và thấy đã có vài người đứng xếp hàng trước họ. “Cô muốn uống gì?” anh hỏi.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, Meredith không có câu trả lời sẵn sàng.

Bruno Davidovich đã từng là một hậu vệ chuyên nghiệp, một vệ sĩ quán bar và thậm chí còn làm đầu bếp trên tivi trước khi bước vào công việc nhận dạng nói dối. Anh nói với Eli, bí quyết là không bao giờ rời mắt khỏi đối tượng. Anh luôn đúng giờ như đồng hồ Thụy Sĩ, đúng hẹn từng giây, đây cũng là một trong những lý do Eli thích thuê anh. Một lý do khác là dáng vóc khổng lổ của Bruno thường làm người ta sợ, dễ khai báo sự thật.

“Cố gắng thư giãn đi,” Bruno nói với ông Spencer Pike, khi ông đang bị buộc ngồi với máy phát hiện nói dối. Ông Pike đã đồng ý cuộc kiểm tra khi Eli yêu cầu, nói rằng ông muốn chuyện này kết thúc. Hai ống ghi lại hoạt động phổi giờ được dán vào ngực và bụng ông, hai miếng kim loại móc vào ngóc tay đeo nhẫn, vành đo huyết áp được quấn xung quanh cánh tay mảnh khảnh. “Hôm nay là thứ Tư hả?” Bruno hỏi.

Ông Pike đảo tròn. “Đúng.”

“Có phải tên ông là Spencer Pike?”

“Đúng.”

“Ông là một người khỏe mạnh?”

Một khoảng lặng. “Không.”

“Ông đã bao giờ nói dối chưa?” Bruno lại hỏi.

“Có rồi.”

“Ông đã bao giờ nói dối về chuyện gì đó rất nghiêm trọng?”

“Cũng có rồi.”

“Ông có bao giờ nói dối để không bị dính rắc rối?

“Đã từng.”

Eli lắng nghe Bruno tiếp tục những câu hỏi của mình, và xem cách anh từ từ dẫn tới những câu hỏi liên quan. Đây không phải là bài kiểm tra nói dối được sử dụng trong tòa án, cũng không liên quan gì tới việc xác nhận tha bổng hay buộc tội ông Pike. Nhưng Eli cần biết để tâm trí anh thanh thản rằng tại sao ông Spencer Pike nghĩ rằng ông ta phải chịu trách nhiệm cho đứa bé không bị giết, nhưng lại chối tội giết vợ.

“Đứa bé sinh ra đã chết?” Bruno vẫn tiếp tục hỏi.

“Không.”

“Ông có ôm đứa bé sau khi nó được sinh ra?”

“Có.”

“Ông có giết đứa bé sau khi nó được sinh ra?”

Ông Pike nhẹ thở một hơi dài.

“Có,” ông trả lời.

“Ông có đánh vợ trước khi đứa bé được sinh ra?”

“Có.”

“Ông có đánh vợ sau khi đứa bé được sinh ra?”

“Không.”

“Ông có hãm hại vợ mình?”

Ông Pike cúi đầu. “Có.”

Bruno nhìn ông Pike. “Ông có treo cổ vợ ông?”

“Không,” ông trả lời.

“Cám ơn,” Bruno nói. Anh kéo các bảng in từ máy phát hiện nói dối và bước vào sảnh, Eli đi theo.

Khi Eli đang đợi, Bruno đánh điểm từng biểu đồ. “Sao rồi?”

“Nhìn này. Khi tôi hỏi ông ta có làm tổn thương vợ mình không, ông ta trả lời một cách quả quyết… đó là một câu hỏi kiểm soát. Sau đó tôi hỏi ông ta có giết vợ mình không, phản ứng sinh lý của ông ta không mạnh mẽ như câu hỏi vừa rồi.”

“Ông ta không làm việc đó,” Eli thì thào.

“Có vẻ thế.” Bruno do dự. “Cậu muốn tôi dọa ông ta một chút không, để xem liệu chúng ta có thu hoạch được gì khác?”

Eli liếc nhìn qua cửa. Mắt ông Pike ngấn nước nhìn xa xăm vào vật gì đó bên ngoài cửa sổ. Hai bàn tay ông rũ trên tay vịn xe lăn. “Không,” Eli trả lời. “Ông ta xong việc rồi.”

Cho tới khi nhân viên tại quầy Starbucks cởi bỏ tạp dề và bắt đầu lấy giẻ lau chùi bàn ghế gần chỗ Ross và Meredith đang ngồi thì cô mới nhận ra họ đã ngồi đây năm tiếng đồng hồ. “Những đứa bé hiện tại là quy tắc của tự nhiên,” cô tranh luận. “Có nhìn loài khỉ đột xem? Những con đực lưng xám luôn được con cái tìm kiếm, bởi vì chúng sống lâu đến nỗi bộ lông chuyển thành màu xám. Vì vậy khi đến lúc tìm kiếm bạn tình, mấy con cái thường kiếm một phối ngẫu có thể cho những đứa con của chúng cơ hội sống lâu.” Meredith cảm thấy não bừng bừng sắc sảo khi bảo vệ công việc của mình, và cô biết đấy không chỉ do tách macchiato caramel thứ tư. “Tất cả những gì chúng tôi đang làm trong phòng thí nghiệm là làm cho tự nhiên hoạt động trơn tru hơn một chút thôi.”

“Nhưng khoảng cách giữa việc loại bỏ những phôi thai bởi vì chúng mang bệnh xơ nang và loại bỏ thai vì không có gene quy định mắt xanh thì bao xa?”

Meredith suy nghĩ một lúc. “Theo lý thuyết, đôi mắt xanh là một gene lỗi, vì vậy điều này cũng có thể xảy ra. Nhưng hầu hết những đặc điểm mà các bậc cha mẹ không mong muốn liên quan tới hàng trăm loại gene hoạt động cạnh nhau. Đó là chỗ Hilter đã sai hoàn toàn. Người ta không thể chỉ xác định gene ngu dốt hay yếu đuối hay xấu xí tại một điểm trên sợi DNA.”

“Chưa có thôi,” Ross nói. “Nhưng một khi cô tìm ra thì sớm muộn gì liệu pháp tế bào gốc cũng được sử dụng để loại bỏ những… đặc điểm không mong muốn. Và bỗng nhiên cô sẽ có một thế giới đầy những con người hoàn hảo như người sống trong phim Thị trấn Stepford.”

“Đầu tiên, có sự khác biệt giữa chữa trị cho một người đã bị bệnh, với việc thiết kế một cơ thể không bệnh. Thứ hai, 99,9% các nhà khoa học làm nghiên cứu này đều có những lý do đúng đắn - không phải bởi vì họ mắc chứng hoang tưởng sẽ tạo ra một chủng tộc thượng đẳng. Thứ ba, anh không thể nào chỉ trích tôi cho đến khi anh nói chuyện với người phụ nữ có ba đứa con bị chết bởi bệnh bạch cầu, bà ấy đến cầu xin có được một đứa trẻ không chết non nữa.” Meredith lắc đầu. “Tôi có tấm biển trong phòng làm việc đề chữ Phương Cách Cuối Cùng. Tôi đặt tấm biển đó vì có những cặp cha mẹ coi chỗ tôi là hy vọng cuối cùng, rồi cũng chính những người đó vài tháng sau xuất hiện với đứa bé khỏe mạnh trên tay. Chẳng có bậc cha mẹ nào sẽ phải đau khổ vì có những đứa con bệnh tật nữa.”

“Và ai ra định nghĩa thế nào là Bệnh tật?” Ross khuấy đều trong ly cà phê. “Cháu tôi bị bệnh XP. Cô có bao giờ nghe về căn bệnh đó?”

Chắc chắn rồi.

“Nếu theo phân loại định hướng thì hẳn nó sẽ bị đề nghị loại bỏ. Nhưng Ethan là một đứa bé rất thông minh, sắc sảo, và can đảm nhất mà tôi từng gặp. Và thậm chí nếu cậu bé chỉ có thể sống thông minh, sắc sảo và can đảm trong mười năm hoặc mười ba năm hoặc ba mươi năm, thì ai có thể bảo thời gian đó không tốt hơn là chẳng còn sống được ngày nào?”

“Không phải tôi,” Meredith đồng ý. “Tất cả điều này đều phụ thuộc vào cha mẹ đứa bé.”

“Nhưng có rất nhiều bậc cha mẹ ngoài kia đều đang muốn loại bỏ những cậu bé như Ethan…”

“… Lúc đó thì chưa có Ethan thực sự đâu,” Meredith tranh luận. “Mới chỉ là một nhúm tế bào.”

“Sao cũng được, vấn đề là, các bậc cha mẹ đòi hỏi khác nhau. Giả sử phương pháp này chẩn đoán ra một căn bệnh không phát tác cho tới khi người đó ba mươi hay bốn mươi tuổi? Hoặc nếu soi thấy những khuynh hướng gây ra bệnh tim hoặc ung thư… nhưng cả đời không phát bệnh thì sao? Hoặc như có lúc nào đó chẩn đoán được đứa bé sau này lớn lên có xu hướng tự sát?” Ross nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Con người cũng có quyền loại bỏ những phôi thai đó không?”

Meredith nhíu mày. “Và nếu những cặp cha mẹ bị điếc dùng biện pháp chẩn đoán phân loại để sinh ra đứa con thừa hưởng đặc điểm di truyền ấy? Thế sẽ là tạo ra một đứa trẻ khuyết tật.”

“Đa số khách hàng của cô hẳn không làm như thế.”

“Quả vậy,” Cô thừa nhận. “Nhưng chuyện này có xảy ra. Và đó chính là lý do cho thấy công việc của tôi không phải là hiện thân của ác quỷ. Để cho cha mẹ biết trước con cái của họ sẽ trở thành như thế nào là sai sao?”

“Thế khi đứa trẻ phát hiện ra rằng nó sinh ra không đúng như định trước thì sao?” Ross hỏi, nhìn cô rất kỹ.

“Cái này tùy thuộc vào các bậc cha mẹ sẽ nói với đứa bé đó hay là không. Nếu mọi chuyện đều tốt đẹp, ừ thì, nó sẽ vui thôi… bởi vì nó có ra sao thì cha mẹ vẫn yêu thương nó.”

“Tình yêu không có liên quan gì tới khoa học cả,” Ross nói. “Tình yêu không đi kèm bởi vì, mà là bất kể ra sao. ”

“Thế nhưng sao không thử?” Meredith tiếp tục tranh luận. “Thành thật mà nói, anh không có thứ gì muốn thay đổi cho tốt hơn trước khi anh được sinh ra hay sao?”

Ross không trả lời trong giây lát. Rồi anh hỏi, “Cô đã tìm được gene hạnh phúc chưa?”

Cô im lặng, nhìn anh, tự hỏi về từ đâu mà có lời đáp vậy. Âm thanh duy nhất là tiếng sột soạt của giẻ lau sàn trên sàn gạch. Meredith nhận ra, vào lúc này, Ross Wakeman thật khác biệt làm sao - trong năm giờ họ ngồi với nhau, đây là lần đầu tiên anh cho người ta cái nhìn khác về mình. Tự nãy giờ họ nói về Lucy, về sức khỏe của bà Ruby về sự nghiệp của Meredith… và không nói gì về anh. Meredith không thể nhớ có cuộc hẹn nào mà câu chuyện lại không xoay quanh người đàn ông cô đi cùng. Ross đang làm những gì mà chính cô thường làm.

Cô không biết gì về người đàn ông này, người đã làm cho tâm trí cô quay vòng, trừ việc anh ta có một đứa cháu bị bệnh XP rằng anh biết bà ngoại của cô, và làm tim cô hơi xao động mỗi khi anh mỉm cười. “Tôi xin lỗi,” Meredith nói. “Toàn là tôi nói suốt.”

“Không. Tôi muốn biết về cô mà.”

“Tôi cũng muốn biết về anh,” Meredith thừa nhận.

“Tôi e rằng chẳng có gì thú vị cả đâu.” Ross châm một điếu thuốc.

Cô vẫy tay xua đám khói. “Những thứ này sẽ giết chết anh.”

“Tôi ước được như thế.”

“Tại sao?”

“Tại vì tôi chết không được,” Ross thừa nhận.

Ngoài ý muốn, Meredith bật cười. “Như siêu nhân hả, trừ khi tôi lấy đi sợi dây chuyền làm từ đá Kryptonite của anh?”

“Không, không phải vậy. Tôi đã từng bị đạn bắn vào người, bị xe đụng, bị sét đánh, và mỗi lần như thế tôi đều vượt qua không sao cả.”

“Anh đang nói đùa tôi.”

“Tôi còn giữ phiếu khám của bác sĩ đây này.”

Meredith choáng váng trong một lúc. “Đúng là món quà kỳ diệu.”

“Không hẳn đâu, khi cô muốn cứu người khác hơn là bản thân mình,” Ross nói.

“Đứa cháu của anh nhỉ.”

“Nó và những người khác.”

Cô nghiêng người về phía trước, bị cuốn hút bởi ánh đau buồn trong mắt anh. “Người mà anh bảo tôi giống sao?”

Anh không trả lới. anh dường như không thể trả lời vào lúc này. Meredith tư hỏi cảm giác ra sao khi có một người đan ông say mê cô kể cả sau khi mình đã chết. Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô trên khuôn mặt của ngươi khác. Nhân viên phục vụ tại quán Starbucks tiến tới bàn họ. “Anh không được hút thuốc tại đây.”

Ross quay sang người phục vụ. “Xem ra tự thiêu cũng không được đâu nhỉ.”

Cậu phục vụ nháy mắt. “Anh trai, anh làm bất cứ việc hư hỏng gì trong lúc rảnh rỗi thì đó là chuyện của anh.”

Meredith ho nhẹ che giấu nụ cười. “Có lẽ chúng ta nên đi.” Cô do dự. “Tôi rất thích ở bên cạnh anh. Tôi nghĩ lần cuối cùng tôi nói thế với một chàng trai và thật sự có ý như thế là lúc tôi đang làm bánh bùn tại sân cát trường mẫu giáo.’’

“Và tối nay tay cô thậm chí không bị dính cát nhé.”

“Thật không ngờ nhỉ.” Meredith nhìn anh bèn lẽn. “Anh sẽ lưu lại trong thị trấn một thời gian phải không? Anh biết đấy, có lẽ chúng ta lại gặp nhau. Lần này đi ăn một bữa hẳn hoi. hay ăn vặt gì đó, nếu anh muốn như thế.”

“Tôi không thể.”

Bỗng nhiên mắt cô nhìn vào tay trai anh trống không. “Anh đồng tính à.” cô bỗng nói.

“Không phải thế.”

Một cảm giác cũ dội lên - cô như ở vào thời điểm đêm hôm trước, lúc cô bỗng thấy mình không hấp dẫn hoặc thiếu cái gì đó. Meredith cảm thấy rã rời. “À, vậy được rồi.” cô nhanh nhẹn chìa tay ra. “Vậy, rất vui được biết anh.”

Anh nắm lấy tay cô với sự tôn kính, lật qua lật lại giữa lòng bàn tay anh một lúc lâu như thể cô được tạo nên bởi thứ pha lê tinh tế chứ không phải từ máu, thịt bình thường. “Meredith,” Ross nói thì thào, “Tôi rất thích em. Tôi thích em rất nhiều. Nhưng có một người khác.”

Người phụ nữ giống với Meredith. Cô cúi đầu. “Tôi xin lỗi,” cô nói thầm. “Tôi không nhận ra hai người vẫn còn…”

Cô cảm thấy tay mình bị ấn vào thứ gì đó. Một mảnh tạp chí bị cắt ra, vàng nhạt và phai mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ ở giữa. Một khuôn mặt như Meredith trong gương. Chú thích ảnh ghi; Lia Beaumont Pike, 1914-1932.

“Đây là bà ruột của em,” Ross nói. “Và anh yêu bà.”

Ross nhận ra đây là một cuộc chiến mà Meredith đang thua cuộc. Cô đứng khoanh tay, lưng thẳng, mắt đầy giận dữ. Ross và Ruby, đang ngồi trên ghế bành, thay phiên nhau chịu đựng cơn giận dữ của cô và đẩy nó trở lại, với hy vọng rằng cô sẽ tin những điều mà họ đang cố gắng bày tỏ.

“Khi ta nói với mẹ cháu rằng nó không phải là con của ta, nó thậm chí không phải tên là Luxe, mà thật sự là Lily Pike,” Ruby kể lại, “nó đã lên cơn đau tim và qua đời. Cháu có còn trách bà không muốn khơi lại chuyện này một lần nữa không?”

“Có!” Meredith bùng nổ. “Bà không thể giấu điều như thế được!”

“Em sẽ làm nếu như điều này cứu mạng người ta,” Ross chỉ ra.

Cô quay sang anh, nổi điên như một con gấu bị thương. “Giải thích cho tôi đi. Sao anh có thể biết người phụ nữ đã chết trước khi anh được sinh ra?”

“Anh gặp cô ấy tại nơi làm việc.”

“Làm việc. Anh làm gì để sống, kêu dậy những người chết hả?”

Ross trao đổi ánh mắt với bà Ruby. “Anh không kêu dậy họ. Anh chỉ đi tìm họ.”

“Hay quá hả. Vậy là những lúc rảnh rỗi khi không bị sét đánh hay gì đó thì anh đi săn ma. Bà ngoại à, cháu không biết làm thế nào mà tên này thuyết phục bà về việc anh ta đã làm nhưng anh ta là một tên điên. Cháu nghĩ…”

“Ta nghĩ cháu nên lắng nghe cậu ta, Meredith,”

bà Ruby cắt ngang. “Anh ta đang kể với cháu sự thật.”

“Sự thật. Vậy giờ bà cũng tin vào ma quỷ? Được rồi. Gọi hồn bà ngoại này của tôi lên đi. Nếu bà ta còn ở đây và nói với tôi những điều tương tự, tôi sẽ tin anh.”

“Không thể thực hiện theo cách này,” Ross giải thích.

“Thật thuyết phục.”

Bà Ruby hơi trề môi. “Đừng trút lên đầu người đưa tin chứ.”

“Vậy thì cháu phải làm gì? Cám ơn anh ta vì đã đến đây để nói cho cháu biết cả cuộc đời của cháu là điều dối trá?”

“Không phải là điều dối trá,” Ross phân trần. “Chỉ là… không phải như em từng nghĩ thôi.” Anh bước tới gần Meredith. “Em là hậu duệ đích truyền của Lia Pike. Và điều này có nghĩa em đang sở hữu một mảnh đất ở Comtosook, Vermont.”

Anh ước gì anh có thể nói với cô rằng từ mảnh đất đó, cô có thể nhìn thấy những ngọn núi xanh tươi đến hoa cả mắt, và không khí trong lành không tưởng. Anh ước anh có thể chỉ cô địa điểm mà anh đã chớm nở tình yêu với Lia.

“Tôi không muốn bất động sản tại Vermont,”

Meredith nói.

“Có một nhóm người thổ dân Abenaki đã ở đó, đấu tranh để giữ lại vùng đất không bị quy hoạch.”

“Đó không phải là vấn đề của tôi.”

“Đúng thế, nhưng nếu em là chủ sở hữu, em sẽ phải quyết định làm gì với vùng đất đấy.”

“À, tôi hiểu rồi, giờ chúng ta đang đi đến đâu rồi nhỉ. Anh là một nhà hoạt động bảo vệ quyền lợi thổ dân.”

“Tôi là…”

“Và nếu anh thuyết phục được tôi rằng tôi cũng có mang một phần dòng máu Abenaki, thì hiển nhiên tôi phải đứng về phía họ hàng mình đúng không? Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy cái điều rành rành ra đó? Anh nhìn tôi xem.” Meredith xõa tung búi tóc. “Tóc tôi màu vàng. Da tôi trắng. Nhìn có giống như tôi mang dòng máu thổ dân bản xứ không?”

“Không, mà Lia cũng thế. Nghe nè, em là nhà khoa học,” Ross tranh luận. “Ông cố của em, Az Thompson vẫn còn sống. Chúng ta hãy kiểm tra DNA để chứng minh điều này với em.”

“Và sau đó thì sao?”

Ross nhìn bà Ruby, và sau đó nhìn cô. “Sau đó thì tùy thuộc vào em.”

Meredith nheo mắt lại. “Chính xác anh nhận được gì từ những chuyện này? Tiền lót tay từ người Abenaki? Một thỏa thuận hứa trước?”

“Chẳng có gì.” Ross liếc qua bàn, nhìn vào thông báo tử của Lia. “Tôi chỉ muốn giúp cô ấy.”

Bỗng anh nhận ra có một bàn tay nhỏ bé đang đẩy đầu gối anh, làm anh phải tránh ra. Lucy - Cô con gái nhỏ của Meredith, cô bé đúng ra giờ này đã phải đi ngủ, lại đang nghe lén cuộc nói chuyện. “Lucy!” Bà Ruby gọi. “Cháu đang làm gì ở đây thế?”

“Trở về phòng ngay,” Meredith ra lệnh.

Nhưng Lucy chỉ vào đôi mắt sáng dịu dàng như tràng và gò má trắng trẻo của Lia. “Bà ta mất đứa con.”

Anh thấy cả người tê dại.

“Lucy.” Meredith ngồi xổm xuống. “Mẹ không biết con nghe được bao nhiêu, nhưng…”

“Hãy để cô bé nói,” Ross thì thào.

“Bà ta nói với cháu hoài.” Lucy do dự. “Bà ta nói với cháu rằng chú đang đến.”

Giọng của Ross căng lên. “Ai?”

“Người phụ nữ đó,” Lucy nói, chỉ vào hình của Lia. “Bà ta là người phụ nữ mà cháu thấy vào giữa đêm.”

Eli đã không nhận ra chỗ anh ở y như cái hang cho tới khi anh thấy ánh mắt của Shelby. “Nhà cửa sơ sài lắm,” anh phân trần, vội mở rộng cửa và lo lắng nhìn sàn gỗ xước xát, chiếc ghế bành tầm tầm lót vải hoa, khi xưa coi còn được. Một chồng đĩa bẩn từ tuần trước ngâm trong bồn rửa, thêm một đống giày chiếc này chiếc kia nằm lộn xộn ở cửa ra vào. “Anh, à ừ… không biết là em tới,” Eli xin lỗi.

“Ôi!” Ethan chạy ào qua giữa hai người. “Sau này con có thể có một chỗ như thế này không?” Không đợi câu trả lời, cậu chạy theo Watson lên lầu, và bỗng nhiên thét lên vui sướng.

Eli ngước lên trần. “Cậu nhóc ắt hẳn tìm thấy khu tập bắn.”

“Anh có khu bắn súng trong nhà hả?”

“Giỡn thôi,” Eli nói. “Nhưng anh có máy chơi game PS2.”

“À ha. Vậy là Watson nghiện game đua xe nhỉ?”

“Tất nhiên là không rồi. Do nó không có ngón cái gạt cần điều khiển.” Eli để cô bước vào căn bếp, đặt túi đồ ăn xuống, cô hứa hẹn nấu một bữa thịnh soạn.

Bữa tiệc vào ba giờ sáng thì có sao?

Shelby lập tức lãng xăng trong bếp của anh, lấy rau củ ra rửa và sắp xếp các món khác vào tủ lạnh hoặc lò nướng. Giờ sau khi nghe em trai mình gọi điện báo vẫn ổn, không bỏ xác trong mương cống nào đó, cô trở thành một người khác. Cô kể chuyện có lần ngăn chặn Ross lúc cậu ta chuẩn bị tự tử như thế nào - một khía cạnh khác của Ross làm Eli ngạc nhiền. Đây là một anh chàng có hơi u sầu nhưng anh không nhận ra Ross có vẻ muốn tự sát. Hoặc có lẽ anh không muốn thấy anh ta như vậy.

Vậy là Ross đã rời khỏi Maryland tìm kiếm Ruby Weber, và Eli thì đang được một người phụ nữ xinh đẹp nấu bữa tối cho. Sau cùng anh nghĩ đời mình cũng tươi lên đôi chút. “Em biết đấy, chúng ta có thể ăn pizza để sẵn trong tủ đông kìa.”

“Nhưng thế thì em không thể gây ấn tượng với anh.”

“Em đã gây ấn tượng rồi.” Eli bỗng nhớ tới người vợ cũ. Trước khi ra đi và mang theo mọi thứ, cô từng nhờ một người thiết kế đến xem nhà, người này tư vấn cô chọn các thứ trong phòng sao cho khớp và xoay quanh một món chủ đạo - tấm thảm, cái bàn hay cái đèn. Vào lúc đó anh nghĩ đấy là ý tưởng ngu ngốc nhất mà anh từng nghe, nhưng giờ Eli đã hiểu. Anh sẽ rất hạnh phúc nếu được xây dựng căn phòng xung quanh Shelby. Một căn nhà. Một cuộc sống.

Anh nhìn cô xếp mấy hũ tiêu ớt trên tủ búp phê - chỉ là một mảnh màu nhỏ xíu mà bỗng nhiên căn bếp của anh nhìn một trăm phần trăm tốt hơn rồi. Cô quay qua, bưng một khay bằng xốp đựng gà trên tay. “Anh giúp em để vào tủ lạnh,” cô nói, đột nhiên Eli nhảy bật lên lấy thân mình chắn cửa tủ.

“Được rồi,” Shelby nói chậm rài. “Anh thà ăn khuẩn Salmonella à?”

“Không phải.” Eli vươn tay ra sau lưng lấy một tấm ảnh đính trên cửa tủ. Sau đó anh bước qua một bên và mở cửa tủ lạnh.

Tới lúc đó Shelby đâm ra không quan tâm đến món gà nữa. “Gì thế?” Cô hỏi, chỉ vào tấm ảnh trong tay anh.

“Không có gì.”

“Không có gì, không có gì hả? Hay là cô bạn gái cũ?” Cô ấn khay gà vào tay anh, giật lấy tấm ảnh, nhanh tới mức các huấn luyện viên ở trường cảnh sát chắc cũng phải khen. Cô liếc nhìn, rồi hét ầm lên.

Eli lấy lại tấm ảnh, cố không buột ra câu Thấy chưa, anh nói rồi mà.

“Em hy vọng đây không phải là cô bạn gái cũ,” Shelby nói một cách yếu ớt.

Anh liếc xuống tấm ảnh của Cecelia Pike đang treo cổ trước mái hiên kho lạnh. Mặt cô tím ngắt, lưỡi thè ra, mắt lồi đỏ ngầu. “Anh xin lỗi,” Eli thì thào. “Như anh đã nói, anh đâu có ngờ em đến.”

“Thế anh biết thì sẽ tháo hết những tấm ảnh tử thi ra khỏi tủ lạnh hả? Chúa ơi, Eli, tại sao những tấm hình này lại gắn trên cửa tủ lạnh?”

“Để nhắc anh nhớ. Anh làm thế mỗi lần anh đang tập trung phá án.”

Ethan chạy như bay vào trong nhà bếp. “Mẹ biết chú Eli có gì không?”

“Một bảng đạo đức làm việc đồi bại hả?” Shelby nói.

“Không, máy chơi PlayStation.” Cậu bé quay qua Eli. “Cháu muốn có một cái chết đi được.”

“Thế thì chơi cho thỏa đi.” Eli nói, và Ethan lượn đi nhanh như lúc cậu đến.

Shelby bắt đầu thái nấm. Eli ngồi xuống, ngắm nhìn cơ bắp của cô di chuyển bên dưới lớp áo thun mỏng khi cô cử động. “Tự ải là sẽ thành ra như vậy sao?”

“Đúng vậy.”

“Thế thì không chừng như Ross vẫn đỡ hơn, chỉ có máu me các thứ.” Cô nhìn lên nghĩ ngợi. “Không, thực sự em không cảm thấy đỡ chút nào cả.”

“Quy tắc đầu tiên khi bước vào nghề điều tra các vụ tử vong: Cái chết không có gì đẹp. Chưa bao giờ.”

Anh nhìn tay cô chợt ngừng trên thớt, ân hận bịt miệng không kịp. “Shelby…”

“Tại sao khi chúng ta rất, rất muốn thứ gì đó, chúng ta lại nói muốn chết đi được’?”

“Anh nghĩ bởi vì chết là vụ đánh đổi cuối cùng.”

Shelby bắt đầu bày đĩa salad. “Điều này có thể hiểu như là: Em sẵn sàng đánh đổi để con em được sống.”

Không biết phải nói gì, Eli nhìn xuống tấm hình trên quầy. Cecelia Pike đã bị giết, và bằng cách nào đó, con cô được thoát. Nhưng ai là tên giết người mới được? Chứng cứ đã nói với anh đó không phải là Sói Xám, và linh cảm của anh mách bảo cũng không phải là Spencer Pike. Ruby Weber, nếu cô ta có mặt ở đó, cũng sẽ không đủ sức để nhấc bổng Cissy lên, luồn thòng lọng vào cô rồi treo lên mái hiên kho lạnh. Thế nhưng nhìn vào góc dưới của bức ảnh, một vết quanh co kéo dài trong mùn cưa ướt như kéo lê thứ gì đó khi vật lộn, là gót chân hay giày ống?

Anh chắc chắn hy vọng rằng Ross sẽ trở về với nhiều mảnh ghép của câu đố trong túi.

“Nếm thử cái này đi,” Shelby nói, trước khi anh có thể trở về hiện tại cô đã áp môi cô vào môi anh.

Kèm với vị ngọt có chút vị nhân nhẫn, vị chua, vị dầu ăn.

Thất vọng có hương vị không?

Cô lùi lại. “Đợi đã, đừng nói. Anh thích trộn salad kiểu Pháp đúng không?”

“Anh không thích thêm nước sốt đâu,” Eli trả lời.

“Hả. Em chưa từng biết anh lại là người ăn salad không thế đấy.”

Eli mỉm cười. Anh kéo cô lại gần, nắm ớt trong lòng bàn tay cô rơi xuống như confetti trong phòng bếp, bức hình rớt xuống sàn, không ai nhớ tới nữa. “Chúng ta nói về salad chớ hả?” Anh hỏi.

Temezôwas, là thời điểm thu hoạch, chỉ thế cũng đủ để làm ông Az lo lắng. Mùa kết thúc cho tất cả… lại thêm trăng đang tròn như con mắt mù trắng sữa - đây không phải là lúc thích hợp tiếp tục đặt thuốc nổ cho nổ đá granite tại khu mỏ Angel. Cho dù vụ nổ sẽ diễn ra lúc 5 giờ sáng khi chẳng có ai hiện diện… Ông Az tuần tra xung quanh, biết rằng có gì đó không ổn, chỉ là không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện.

Tối nay bầu trời bất ổn, những vệt hồng vắt ngang dọc qua những ngôi sao như b