CHƯƠNG IV
TRỜI mờ sáng, một chiếc xe đò ở Q.N. vừa ra khỏi Bến-đò Quán-Cơm độ hai cây số, thì từ xa đã thấy bóng một người lính tập với một thiếu nữ đứng lề đường hình như đợi xe. Lệ-Chi ngồi ghế đầu, bảo Tài-xế:
- Anh làm ơn đi chậm chậm.
Đến chỗ thiếu nữ và người lính tập, Lệ-Chi bảo xe ngừng lại, mở cửa xe, và cười gọi:
- Chắc Thu-Nguyệt đợi lâu lắm hả? Lên đây! Thu-Nguyệt đi với ai đấy?
- Cậu em. Sẵn cậu em đi Đà-Nẵng, đưa em đi luôn.
Thiếu nữ lên xe ngồi cạnh Lệ-Chi, ghế đầu. Người "lính tập", "cậu" của thiếu nữ, leo lên phía sau. Trong lúc đi đường, Lệ-Chi với thiếu nữ trò chuyện vui vẻ, toàn chuyện học và chuyện chơi bời.
12 giờ trưa đến Đà-Nẵng. Lệ-Chi rũ thiếu nữ đến nhà người chị em bạn:
- Chúng mình ghé đây nghỉ một lúc rồi chốc nữa lên xe lửa, Thu-Nguyệt nhé?
Bác "lính tập" cũng được mời đi theo.
Bác từ chối, vì còn phải đi mua đồ, nhưng Lệ-Chi bảo Thu-Nguyệt:
- Chị mời cậu chị ghé đằng nhà chị Minh, uống nước đá.
Thu-Nguyệt bảo người "lính tập":
- Cậu ghé đây nghỉ một lát rồi sẽ đi mà! Cậu phải đưa cháu lên xe lửa chớ!
- Cũng được.
Người "lính tập" ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lệ-Chi và Thu-Nguyệt.
Đi được một đoạn đường, Lệ-Chi nói nhỏ với người lính tập:
- Coi chừng! Trời sắp mưa!
(Tiếng lóng của các đảng viên C.M.Đ., có nghĩa là: có người lạ đi theo sau.)
Thu-Nguyệt không hiểu tiếng lóng của Lệ-Chi, liền nhìn lên trời:
- Trời nắng chan chan, mưa thế nào được!
Lệ-Chi cười. Người lính tập lặng lẽ đi, không nói.
Bóng một người lạ lượn qua lượn lại mấy lần trước nhà cô Minh, là bạn của Lệ-Chi. Gần đến giờ ra ga xe lửa, ba người uống nước xong, từ giã ra đi.
Lệ-Chi đưa tiền, bảo Thu-Nguyệt chen vào đám đông người mua hai vé hạng nhì, Lệ-Chi và người lính tập đứng ngoài. Lệ-Chi bảo nhỏ người lính:
- Trời sắp mưa, anh thấy không?
Người lính đáp:
- Ở đây có chỗ đụt, không lo.
Bóng người lạ, y phục thường dân, đi qua lại mấy lần, rồi chen lấn đám đông người đến gần Lệ-Chi. Mười lăm phút sau, Thu-Nguyệt cầm hai vé hạng nhì ra, cười đưa Lệ-Chi:
- Gớm! Sao hôm nay đông thế! Em phải lấn mãi mới mua được vé đây nè.
Lệ-Chi vừa cầm vé, người lạ liền chồm tới hình như để xem vé đến ga nào. Đầu hắn cuối gần sát đầu Lệ-Chi, hắn cười hỏi như cố ý trêu ghẹo:
- Cô đi đâu đó, cô?
Lệ-Chi bỏ vé vào túi áo, quay ngó chòng chọc vào mặt hắn:
- Chú này lạ nhỉ! Chú hỏi làm gì?
- Tôi nhớ cô quen quen.
- Tôi không hề quen chú bao giờ.
Người lạ quay hỏi thiếu nữ tên là Thu-Nguyệt:
- Cô, tôi cũng thấy mặt quen quen. Có phải cô ở Q.N. không?
Thu-Nguyệt lắc đầu:
- Tôi không biết chú là ai.
Vừa lúc đó, cửa ga mở cho hành khách ra sân tàu. Chuyến tàu suốt Saigon-Hà-Nội đã đến. Lệ-Chi nắm tay Thu-Nguyệt kéo đi. Nàng còn xách một chiếc va-li:
- Tàu đến kia, chị ơi!
Người lính tập bảo Lệ-Chi:
- Cô đưa va-li tôi xách hộ cho.
- Vâng. Cảm ơn bác.
Cả 3 người cùng đi ra cửa. Người lạ đi theo sau.
Kẻ lên người xuống đông đảo. Lệ-Chi gặp một người Pháp to lớn, mập mạp, xách va-li đến toa hạng nhất. Nàng và Thu-Nguyệt đến toa hạng nhì. Nhưng sắp lên tàu, quay lại trông thấy người lạ, đi lẽo đẽo theo sau, nàng tức mình đến gần bảo nhỏ người Pháp, bằng tiếng Pháp:
- Xin lỗi ông, có một thằng du-côn cứ theo chọc ghẹo chúng tôi hoài. Nhờ ông làm ơn cho nó một bài học.
Người Pháp nhanh nhẩu hỏi:
- Nó đâu?
- Chàng thanh niên đội mũ cát-két đi theo chúng tôi đó.
Người Pháp nhìn chòng chọc vào mặt người lạ đang lảng vảng sau Lệ-Chi và Thu-Nguyệt, và bảo nó:
- Liệu hồn nhé! Mầy muốn cái gì? Sao mầy cứ đi theo hai cô thiếu nữ này hoài? Mầy muốn tao cho mầy ăn quả đấm hả?
Người lạ hoảng hốt, lánh đi xa. Còi xe lửa huýt. Bác lính tập đưa hai thiếu nữ lên tàu, chúc đi đường bình yên vô sự. Sau khi tàu chạy, bác chen trong đám đông người ra ngoài nhảy lên xe kéo biến mất.
Xe lửa chạy khỏi Đ.N. độ năm phút, Lệ-Chi cười hỏi cô thiếu nữ mà từ lúc lên xe đò nàng gọi là Thu-Nguyệt:
- Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện tự do, phải không, chị Liên?
Liên B mỉm cười:
- Vâng, bây giờ chỉ có một mình chị với tôi. Tôi có nhiều chuyện thắc mắc cũng muốn hỏi chị.
- Ở đây cũng như ở trong phòng riêng của tôi ở Q.N. Chúng ta không còn sợ gì. Có điều may mắn, là toa hạng nhì hôm nay không có hành khách nào khác nữa.
Liên ngó Lệ-Chi:
- Tôi thành thực cảm ơn chị đã cứu tôi thoát khỏi nhà lao Q.N. Nhưng tôi thú thật với chị rằng tôi còn tưởng là một giấc chiêm bao. Tôi không hiểu vì sao có những chuyện đã xảy ra mấy hôm nay. Chị có thể cho tôi biết chị là ai không? Xin chị đừng bí mật nữa.
Lệ-Chi cười:
- Tôi là con gái của ông Phó Mật-thám Q.N. như chị đã biết rồi. Có gì là bí mật đâu?
- Vâng, nhưng mà còn hai người lính tập nào đã cứu tôi thoát đó?
- Đó là hai người lính tập, như chị đã biết! Và chắc chị cũng đã biết rằng người lính tiễn chị đi sáng nay từ chùa T.A. đến Đ.N. mà anh ta đã sắp đặt trước và đã yêu cầu chị gọi bằng "cậu" để tránh mọi sự nghi ngờ, chính là một trong hai người lính tập đã cứu chị hôm nọ. Chị xem, có gì bí mật nữa đâu?
- Hai người lính đó là hai người nào?
- Là lính trong Đồn Khố-xanh.
- Sao họ cứu tôi?
- Vì có lẽ họ là đệ tử của ông Đội-Đạt.
- Sao chị biết kế hoạch giải cứu tôi mà cho tôi hay trước?
- Chính hai người lính ấy nhờ tôi giúp họ.
- Tại sao họ dám nhờ chị can thiệp vào một việc nguy hiểm như thế?
- Vì họ có quen với tôi, thấy tôi tuy là con gái ông Phó Mật-thám nhưng là một thiếu nữ hiền lành không nỡ làm hại họ. Và tôi cho chị biết rằng một trong hai người lính ấy trước kia là bạn cùng học với tôi một lớp. Lẽ nào tôi không giúp họ một việc mà tôi cho là không quan trọng gì đối với cá nhân của tôi hay sao?
- Hôm nọ, chị bảo chị có chuyện bí mật của chị. Chị có thể vui lòng cho tôi biết cái bí mật gì không, nhứt là bây giờ chị là người ân nhân của tôi, chị đã cứu tôi?
Lệ-Chi cười:
- Cái bí mật của tôi, là chẳng có cái bí mật nào cả. Tôi giả vờ làm bộ bí mật để cho chị khỏi nghi ngờ tôi đó thôi. Nay chị đã được thoát ra khỏi tù tội, thì cái bí mật ấy không con là bí mật nữa! Chỉ nghe rõ chưa? Chính chị đó, chị Liên à, chị mới là người đàn bà bí mật! Nhưng, nói thật với chị, chuyện của chị làm, tôi không quan tâm đến. Tôi, một thiếu nữ, một nữ sinh, tôi chỉ biết học và chơi. Tôi rất yêu tự do lãng mạn. Tôi là một đứa con gái chỉ thích vui vẻ trẻ trung. Tôi thấy chị bị tù, tôi không hiểu chuyện chi, nhưng tôi không thích. Cho nên khi anh lính tập bạn học cũ của tôi, gặp tôi đi chợ, năn nỉ tôi cứu chị, thì tôi ừ liền! Thấy chị cũng là một thiếu nữ như tôi, bỗng dưng bị tai họa, tôi thương hoàn cảnh của chị, tôi muốn bày chuyện rủ chị qua phòng tôi chơi, cho đến 6 giờ để cho chị về Lao trong lúc trời tối nhá nhem, nhờ đó hai người lính sẽ giải cứu chị. Có thế thôi, chứ chả bí mật gì cả! Bây giờ nghe chị nói chị không quen biết hai người lính ấy, thì tôi thật là ngạc nhiên. Té ra hai người lính ấy là bí mật hơn ai hết!
Lệ-Chi nói xong cười ngặt nghẹo! Liên B hỏi tiếp:
- Sao lúc sáng chị gọi tôi là Thu-Nguyệt!
- Người lính tập dặn tôi gọi tên chị như thế.
- Tôi cũng không hiểu sao chị cùng đi chuyến tàu này với tôi?
- Đó gần như một tình cờ thôi, chị Liên ạ. Chị còn nhớ không? Hôm chị ở trong phòng tôi, tôi có dặn chị rằng đêm chị được cứu thoát chị nên trốn đi tỉnh khác ngay. Tôi dặn chị như thế vì tôi biết Sở Mật-thám cho người đi dò la tin tức của chị, họ đang truy tầm chị. Nhưng tôi chỉ biết thế thôi, nên tôi bảo chị đề phòng để khỏi bị bắt lần thứ hai. Không ngờ, lần sau người lính tập gặp tôi đi chợ, lại nhờ tôi đưa chị ra Hà-Nội để chị tìm người bà con, chớ đừng về Q.N. nữa.
Sẵn dịp tôi đi Hà-Nội học, tôi cũng nhận lời ngay. Anh lại dặn tôi đi xe đò cách Q.N. độ 2 cây số, sẽ có anh ở đây chờ xe với chị. Tôi thấy anh ấy có vẻ bí mật ghê, cái tính hiếu kỳ của tôi được dịp thỏa mãn. Tôi nhận lời để sáng nay xem ra sao. Quả nhiên, việc xảy ra đúng như người lính đã sắp đặt! Nhưng tôi cho chị biết trước nhé: ra đến ga Hà-Nội, chị làm gì thì làm, chứ tôi không thể che chở chị được nữa đâu! Tôi chỉ biết đưa chị đến ga thôi. Chị có bà con với ai ngoài ấy không?
- Có!
- Được rồi. Ra đến Hà-Nội, chị cứ gọi xe kéo về nhà người bà con, thế thôi! Tôi chỉ yêu cầu chị một điều, không biết chị sẵn sàng theo ý mong muốn của tôi không?
- Chị cứ nói.
- Một điều rất dễ và rất khó.
- Điều gì, chị?
- Chị biết tôi là con gái của ông Phó Mật-thám Q.N. Việc tôi "bí mật" giúp người lính tập để cứu chị thoát khỏi lao tù, là một chuyện rất liều lĩnh. Nếu Thầy tôi biết được, hay là một người nào khác biết được, thì nguy cho tôi lắm! Tôi không phải là một cô gái làm Hội-kín như chị, tôi chỉ là cô học trò, nếu chị nói cho ai biết chuyện tôi đã dự vào vụ này, thì tôi sẽ bị đuổi khỏi nhà trường, sẽ bị Thầy tôi đánh, sẽ bị tù tội nữa. Cho nên bây giờ tôi hối hận vì tính nghịch ngợm của tuổi trẻ, muốn cứu giúp người hoạn nạn mà thành ra vô tình đã nhúng tay vào một vụ Hội-kín! Thầy tôi đã la mắng tôi về sự tôi đã xin với Thầy tôi cho phép chị sang phòng tôi nói chuyện chơi. Thầy tôi, khi được tin báo là chị đã "lập mưu trốn thoát" - theo lời Thầy tôi, - thì Thầy tôi rầy la tôi kịch liệt, và dọa bỏ tù tôi nữa. Vì sợ lôi thôi, nên tôi vội vàng xin Thầy tôi cho tôi đi Hà-Nội để lo việc học hành. Vậy tôi yêu cầu chị đừng nói cho một người thứ ba nào biết việc tôi đã làm giúp chị.
- Vâng, tôi sẽ giữ kín.
- Chị lấy danh dự thề với tôi cơ!
- Tôi lấy danh dự thề với chị rằng tôi sẽ không nói cho một người nào biết việc chị đã nhúng tay vào âm mưu cứu thoát tôi.
- Cả với những người đồng đảng với chị?
- Vâng. Cả với những người đồng đảng với tôi.
- Tôi đã liều lĩnh giúp cho chị khỏi bị tù. Nếu chị tiết lộ cho ai biết cái bí mật ấy, chị sẽ là người phản bội lòng tốt của tôi đó.
- Chị nói chí lý. Nhưng tôi không bao giờ phản bội ai, chị cứ tin tôi.
- Vâng, tôi tin nơi chị.
- Ra Hà-Nội, chị ở đâu, chị Lệ-Chi?
- Chị hỏi như thế để làm gì?
- Để tôi đến thăm chị.
- Chị nghĩ đến tôi, tôi rất cảm ơn. Nhưng tốt hơn là chúng ta đừng gặp nhau nữa, chị Liên à.
- Vì sao?
- Vì tôi không thích. Tôi là Học-trò. Tôi bận việc học, đâu có thì giờ rãnh, chị Liên?
- Chúa nhựt, chị không nghỉ sao?
- Chúa nhựt, tôi học đàn, và học nhảy đầm. Tôi thích đàn địch, ca hát, và nhất là khiêu vũ. Khi nào chị biết khiêu vũ, tôi sẽ chơi với chị!
Lệ-Chi cười, nói tiếp:
- Thú lắm, chị Liên ạ. Lúc đầu tôi thấy họ ôm nhau nhảy tôi ghét đáo để. Trông lố bịch lạ! Nhưng một khi tôi theo mấy con bạn tập nhảy chơi, tôi nhảy được như tụi nó, thì say mê lắm cơ! Tối thứ bảy nào tôi cũng nhảy ở các tiệm ở Khâm-Thiên như Rex... Chị không biết nhảy, hả?
Liên lắc đầu:
- Không.
- Sao chị không học nhảy, chị Liên? Mình là con gái tân thời, không biết nhảy, tụi con trai chúng nó cười là nhà quê!
Liên cười:
- Tôi thì nhà quê thật rồi, đâu được như chị! À, chỉ học trường nào?
- Tôi học ba bốn trường.
- Chị có lý tưởng gì đeo đuổi sau này, để sự học của chị giúp ích cho Nước nhà không?
- Thôi, chị đứng nói chuyện ấy với tôi. Tôi thấy chị bị bắt, bị tra, bị tù, bị tội, tôi ngán quá! Tôi không ưa những chuyện viển vông.
- Sao chị gọi là những chuyện viển vông?
- Chứ không ư? Có gì thực tế đâu? Mình là thanh niên, thiếu nữ, tuổi của mình là tuổi ăn chơi học hành, đâu phải tuổi làm Hội-kín? Nhưng thôi, tôi không muốn nói nhiều, mích lòng chị.
- Tôi ngạc nhiên vì những lời lẽ của chị. Tôi càng ngạc nhiên vì chính chị đã dự vào việc cứu thoát tôi!
- Chị kỳ cục quá, chị Liên! Chị làm một chức lớn trong Hội-kín của chị, mà sao chị thật thà quá như thế! Tôi đã nói với chị từ nãy giờ, chị chưa hiểu rõ sao?
- Tôi hiểu là chị đã vô tình giúp tôi trốn thoát. Nhưng ít nhứt, chị cũng có đôi chút cảm tình với phong trào cách mạng chớ?
- Tôi đã nghịch ngợm đóng một vai trò trong tấn kịch bí mật của chị. Thế thôi! Ngoài ra, tôi chẳng biết vở tuồng như thế nào, và ông thầy tuồng là ai! Tôi không muốn chị nhắc lại vụ ấy nữa. Tôi cho nó là một ác mộng. Tôi đã trải qua một bước đường rất nguy hiểm. Bây giờ bảo tôi trở lại, tôi chịu thôi!
Lệ-Chi cười nói tiếp:
- Tôi không tin chị được. Mới đó, chị đã quên lời hứa danh dự của chị rồi!
- Tôi chỉ nói chuyện với chị thôi.
- Ngay với tôi cũng thế. Tôi không thích chị nhắc lại chuyện đã qua, nó đã làm cho tôi lo sợ lắm rồi. Giờ tôi nói thật với chị, chị Liên à, tôi chỉ mong xe lửa ra đến Hà-Nội mau chóng. Tôi cam đoan với chị rằng ở Hà-Nội, nếu tôi lỡ còn gặp chị, tôi sẽ cúi đầu đi thẳng, không dám chào chị nữa đó! Chừng ấy, chị tha lỗi tôi nhé. Thứ nhất là Thầy tôi đã cấm tuyệt tôi giao du với những người tình nghi làm chuyện quốc cấm. Thứ hai, là chính tôi cũng không thích. Vả lại, tôi cho chị biết trước, nếu chị nói với một người nào, mặc dầu là người trong Hội-kín của chị biết việc tôi đã vô tình nhúng tay một lần vào vụ chị trốn thoát về Hà-Nội, đó là chị làm hại cả đời tôi. Chừng ấy, tôi sẽ có cách trả thù lại chị!
Liên cười:
- Chị trả thù cách nào?
- Tôi sẽ mách cho Thầy tôi biết là chị ở Hà-Nội. Tôi nói thật, chứ không cười đâu! Chị đừng quên rằng tôi là con gái ông Phó Mật-thám. Đời chị ở trong tay tôi. Nếu chị để tôi yên, tôi sẽ để chị yên. Nếu không, tôi sẽ nói với Thầy tôi truy tầm chị rất dễ dàng. Tôi nhắc lại chị một lần nữa rằng chuyện tôi đã liên can vào vụ cứu chị ở Q.N. là chuyện đã qua, để cho nó qua. Vả lại đó chỉ là một cuộc đùa nghịch của tôi, chứ không có ý gì khác. Chị đã hứa danh dự với tôi rằng chị không tố cáo việc ấy với ai, tôi mong chị giữ lời hứa.
- Chị khỏi phải nhắc.
- Thôi chúng ta nói chuyện khác. Tôi nhức đầu lắm rồi, chị Liên!
Khuya, xe lửa gần đến Huế. Một hồi còi dài rú lên, trước khi xe từ từ vào ga. Lệ-Chi bảo Liên:
- Chị nên vào trốn trong cầu tiêu, đợi tàu đi rồi hẵng ra. Tôi sợ ở đây có Mật-thám Huế lên kiếm chị.
- Vâng, tôi cũng nghĩ thế.
Tàu vừa ngừng. Lệ-Chi đứng dựa vào cửa toa, ngó xuống hè ga xem đám đông người, kẻ lên người xuống, ồn ào náo nhiệt. Một chàng thanh niên âu phục rất sang, tay xách chiếc va-li, tay ôm cặp da rẽ đám hành khách, bước lên toa hạng nhì. Một thanh niên khác đưa chàng lên xe, tìm chỗ để chàng ngồi. Họ có vẻ là một đôi bạn thân. Thấy mấy ghế trống ở căn bên trái, thanh niên bảo:
- Anh ngồi đây được rồi.
Chàng thanh niên bắt đầu kéo cánh cửa xuống, rồi mới ngồi, để va-li ngay bên chân. Nơi căn bên phải Lệ-Chi vẫn đứng yên, tựa cửa nhìn xuống hè ga, không để ý tới hai người mới lên cùng toa hạng nhì. Một chàng ngó qua phía thiếu nữ, vừa hất hàm liếc người bạn, có vẻ bí mật. Người bạn bảo nhỏ:
- Chắc là một cô nữ sinh.
Người kia khẽ đáp:
- Gặp bạn tốt! Có hên!
Chàng nói tiếp:
- Thôi, chúc anh đi đường bình yên nhé!
- Vâng, cảm ơn anh. Anh ở lại mạnh giỏi.
Người kia xuống.
Lệ-Chi tự nãy giờ tuy dựa cửa nhìn ra ngoài, nhưng vẫn lắng tai nghe câu chuyện thì thầm ở căn bên kia. Nàng ngó theo anh chàng vừa bước xuống hè. Một thanh niên mà nàng không quen biết. Dưới ánh đèn điện, mắt nàng vẫn theo rõi bóng chàng chen lấn trong đám người lăng xăng vui vẻ, và vội vàng hấp tấp ra cửa một mình.
Tàu sắp chạy. Lệ-Chi ngoảnh mặt vào, ngồi xuống ghế. Người hành khách lạ đang ngồi một mình trên ghế ở căn bên kia vừa ngước lên ngó nàng, bỗng biến sắc mặt. Chàng kịp thì giờ tự chủ, và, điềm nhiên, lễ phép, khẽ nghiêng đầu chào. Lệ-Chi nhã nhặn chào lại.
Tàu huýt một tiếng dài, rồi bắt đầu rung chuyển... Lệ-Chi dở một cuốn truyện ra xem, không để ý người hành khách lạ.
Tàu đang qua cầu Bạch-Hổ, thì Liên từ trong cầu tiêu ra. Lệ-Chi hỏi đùa, cố ý cho người lạ khỏi nghi ngờ:
- Chị đau bụng sao mà lâu thế?
Liên vui vẻ đáp lại:
- Tại lúc chiều, chị cho em ăn bánh xèo nhiều quá!
Liên vô tình nói "bánh xèo" nhưng sực nhớ cuộc gặp gỡ đầu tiên của Liên với Đội-Đạt tại quán bánh xèo ở Q.N., Lệ-Chi bỗng cười xòa lên. Liên hiểu ý, thẹn đỏ mặt. Nàng ngồi xuống bên cạnh Lệ-Chi. Thấy Lệ-Chi xem sách, Liên hỏi:
- Chị đọc quyển gì thế?
- La Maitresse légitime.
Liên cười. Lệ-Chi bảo:
- Chị cúi xuống đây, tôi chỉ cho chị xem câu này, buồn cười đáo để!
Liên nghe lời, cúi xuống ngó trang sách. Hai đầu tóc kề nhau: Lệ-Chi, ngón tay chỉ trên một đoạn văn, giả vờ đọc thầm, rất khẽ:
- Tôi có cảm tưởng như anh chàng ngồi phía bên kia cứ nhìn chị chòng chọc ấy! Chị có quen với người ta không?
Liên không dám ngó người kia, chỉ hỏi thầm lại:
- Người ta vào ngồi đây từ lúc nào?
- Ở ga Huế vừa lên.
- Mặc kệ họ!
Liên cười lớn lên, nói tiếp:
- Sao họ tả khéo quá nhỉ!
- Nhà văn mà!
- Chị còn quyển nào nữa, cho em mượn xem với! Buồn ngủ quá!
Lệ-Chi đưa quyển truyện cho Liên:
- Đây, chị xem rồi ngủ sau. Tôi cũng buồn ngủ rồi.
Lệ-Chi dựa lưng ra ghế, vờ nhắm mắt ngủ.
Liên xem chưa được một đoạn, lòng vẫn ái ngại từ khi Lệ-Chi cho biết thái độ của người hành khách mới lên. Nàng cũng có cảm giác rõ ràng là người ấy cứ chăm chú nhìn mình, nhưng tự nghĩ rằng bề nào cũng không tránh sự người ta để ý đến, nàng mạnh dạn ngó xem là ai.
Thật là một chuyện ly kỳ, quái gở! Nàng không tin được. Mà người kia cũng không tin được. Người ngạc nhiên nhất, lại không phải là Liên, mà chính là người kia! Chàng muốn gọi Liên, nhưng Liên nhìn chàng, mỉm cười, ngoảnh lại bên cạnh thấy Lệ-Chi đang nhắm mắt, Liên quay ngó chàng, và để một ngón tay lên môi, làm dấu hiệu phải im lặng.
Lệ-Chi vừa mở mắt. Liên vội vàng ngó xuống sách. Lệ-Chi bảo:
- Không ngủ được, chị ơi!
Liên đáp:
- Em cũng thế, không bao giờ em đi tàu mà ngủ được.
- Chị xem đoạn nào đấy?
- Mới xem đến đây, chưa hiểu gì cả.
- Chị đưa tôi chỉ chị xem đoạn này mới ly kỳ chứ!
Liên đưa quyển truyện. Lệ-Chi bảo thầm:
- Sao anh chàng cứ nhìn tụi mình hoài?
Liên làm thinh. Lệ-Chi hỏi tiếp:
- Chị quen với hắn không?
- Không. Nhưng tụi đàn ông hễ thấy con gái thì làm như muốn nuốt sống người ta, chị còn lạ gì!
- Nhưng anh chàng này coi bộ khả nghi lắm, chị Liên à!
- Hai đứa cũng có bộ khả nghi chứ không à!
Lệ-Chi ngờ rằng người khách lạ chính là Thám-tử do sở Mật-thám Huế cho lên để theo rõi Liên. Nàng ngồi im lặng, ôn lai những chuyện đã xảy ra có liên can đến vụ này. Nàng cho rằng người lạ đã theo nàng từ Đà-Nẵng là một viên Thám-tử. Người này đánh điện ra sở Mật-thám Huế cho biết có hai thiếu nữ khả nghi đi chuyến tàu suốt, ngồi toa hạng nhì, nhưng không biết đi đâu. Sở Mật-thám Huế cho hai người lên ga, một người giả làm hành khách. Nếu khi tàu đến Huế, ở toa hạng nhì có một hay hai thiếu nữ xuống, thì họ sẽ theo rõi. Nếu không có thiếu nữ xuống, tức nhiên hai cô còn đi xa, thì chàng thanh niên lên toa hạng nhì, để theo. Lệ-Chi tin sự phỏng đoán của nàng là đúng. Nhưng nàng vẫn yên dạ vì nàng đã sắp đặt các kế hoạch trước khi ở Q.N. ra đi. Nàng đã đề phòng đủ mọi trường hợp. Nhưng nàng không muốn bàn trước với Liên để tự ý nàng định. Kế hoạch thành công rồi Liên sẽ biết sau. Nàng không bao giờ muốn cho Liên nghi ngờ nàng là một đảng viên Cách-Mạng-Đảng.
Nhưng lúc đầu Lệ-Chi còn nghi ngờ lý lịch của người hành khách lạ kia. Y là ai, chỉ có Liên biết mà thôi! Liên thật là không ngờ. Người hành khách lạ lại càng không ngờ hơn nữa. Vì chàng chính là Cao-Hữu-Thái, tức là Giáo-Thái, Chủ-tịch Ủy-ban Chấp-hành Tỉnh-bộ Q.D.Đ. ở Q.N. Chàng lai là người yêu của Liên, như các bạn đã biết rõ.
Giáo-Thái làm cách nào có mặt ở đây? Chàng đi đâu đây? Liên rất thắc mắc, nóng lòng muốn biết ngay mà không dám hỏi. Nàng không dám giới thiệu Giáo-Thái với Lệ-Chi, vì mặc dầu Lệ-Chi đã cứu nàng, nhưng vì Lệ-Chi là con gái ông Phó Mật-thám Q.N., và là một cô nữ sinh ăn chơi lãng mạn, như nàng đã biết trong những câu chuyện và cử chỉ của cô gái tân thời khó tin được kia. Có lúc nàng muốn liều lĩnh nói rõ sự thật cho Lệ-Chi biết, để được công nhiên trò chuyện với Giáo-Thái, để tường thuật cho chàng nghe những việc đã xảy ra từ hôm nàng bị Mật-thám bắt, và được Lệ-Chi cứu giúp. Nàng còn biết bao nhiêu chuyện muốn tường trình với Giáo-Thái, bao nhiêu điều nàng đã nghi ngờ về vụ hai người lính tập không quen biết đã giải thoát cho nàng, về vụ Đội-Đạt đã chết trong lao, v.v... Gặp Giáo-Thái, tức là nàng gặp lại viên Chủ-tịch của Ủy-ban Chấp-hành Tỉnh-bộ, tức là nàng gặp lại người yêu mà từ nay, nàng càng cương quyết phụng sự trung thành. Nhưng Liên lại nghĩ rằng Lệ-Chi là một cô gai phiêu lưu lãng mạn, nàng cứu Liên chỉ vì nghe lời một người lính tập, bạn học cũ (mà cũng có lẽ là một người tình nhân cũ của nàng, biết đâu!). Chứ không phải vì có tinh thần cách mạng. Những ngôn ngữ, cử chỉ của Lệ-Chi đều chứng tỏ rằng nàng thuộc về hàng phụ nữ trưởng giả, quý phái, trụy lạc, đọc sách thì đọc loại sách khiêu dâm như "La Maitresse Légitime", thích nhảy đầm, thích đàn ca hát xướng, nói chuyện thì nói rặt những chuyện mơ mộng, vu vơ, lại có óc phiêu lưu, trinh thám giống cha! Một thiếu nữ như thế, con gái ông Phó Mật-thám Q.N., làm sao đáng tin cậy được? Chẳng qua Liên lợi dụng sự Lệ-Chi sẵn sàng nghe lời người lính tập, nhờ nàng đưa Liên ra Bắc, thì nàng thân thiện bề ngoài đó thôi. Lệ-Chi nhút nhát đến nỗi nàng đã nói với Liên rằng nàng sẽ đưa Liên đến ga Hà-Nội, rồi nàng sẽ không dám tìm gặp Liên lại một lần nữa, sợ bị liên lụy đến nàng. Một cô thiếu nữ như thế, Liên có nên giới thiệu với Cao-Hữu-Thái không? Sau cùng, nàng nghĩ rằng nàng sẽ giới thiệu chàng là một bạn học cũ, một người quen thường thôi, miễn được dịp chuyện trò với người yêu.
Nhưng trong lúc ấy, chính Cao-Hữu-Thái cũng suy nghĩ đắn đo nhiều lắm. Chàng yên trí rằng Liên đã bị bắt và hiện đang bị giam ở Lao Q.N. Tại sao Liên lại được thả ra mau chóng như thế, mà chàng không hay biết chi cả? Chàng lại biết rằng cô thiếu nữ xinh đẹp cùng đi với Liên, chính là con gái ông Phó Mật-thám Q.N. Lệ-Chi không biết chàng là ai, nhưng ở Q.N., chàng đã được biết rõ gia đình các nhân viên Ty Mật-thám. Chàng biết Lệ-Chi bao nhiêu tuổi, học trường Cao-đẳng Hà-Nội, là một cô gái rất tự do, lãng mạn. Nhưng tại sao Liên lại đi với nàng? Thân với nàng? Đi đâu với nàng? Cao-Hữu-Thái bắt đầu nghi ngờ cả đến lòng trung thành của Liên, không những đối với chàng, mà cả với Đảng nữa! Chàng lo ngại rằng ông Phó Mật-thám đã mua chuộc được Liên rồi, và sai con gái ông đưa Liên ra Hà-Nội để tường trình cho Ty Mật-thám Bắc-Hà biết rõ tông tích hành động của Trung-Ương Đảng-bộ Q.D.Đ. ở Bắc chăng? Nếu như thế, thật là một tai họa rất lớn cho Đảng. Chàng lại tự hỏi: "Tại sao trông thấy chàng, Liên không vồn vã hỏi han mà cứ điềm nhiên như không? Sao Liên lại để ngón tay lên môi, làm dấu hiệu bảo chàng im lặng?" Cao-Hữu-Thái bỗng như bị cơn gió lốc thổi mạnh vào tâm thần, khiến trí óc chàng bị đảo điên xáo loạn. Chàng lo ngại cho tính mệnh của chàng, không khéo sẽ bị Liên phản bội. Chàng sợ cuộc hành trình của chàng sẽ không đến đích, và tới ga Hà-Nội, chàng sẽ bị Mật-thám Hà-Nội đón bắt ngay chăng?
Chàng đi Hà-Nội làm gì? Các bạn nhớ rằng ngay hôm Liên bị Mật-thám Q.N. bắt, chàng đánh giây thép cho liên lạc viên ở Hà-Nội biết. Liên lạc viên bèn chép lại trên mảnh giấy trắng, bằng thứ mực bí mật, để trao lại cho Chủ-tịch của Ủy-ban Tình-báo. Chính là tấm giấy mà các bạn đã thấy Trần-Bá đem hơ lên lửa, hiện ra giòng chữ số: 64738848 57 = 12-2-8. 742070030470 645576 805374636. 8 0 5 3 654.25.
(Nữ Đồng-chí Liên B bị bắt 8 giờ chiều ngày 12 tháng 2 ở Q.N. Nhiều tài liệu quan trọng của Đảng đã bị tịch thâu.) Trần-Bá triệu tập liền hội nghị bất thường để báo cáo cho Ủy-ban biết. Xong chàng phái một ủy viên vào Q.N. để điều tra. Vào đến nơi, ủy viên được lịnh bảo Giáo-Thái ra Huế để tiếp xúc với Chủ-tịch Kỳ-bộ. Giáo-Thái liền đi Huế. Ủy-viên về thẳng Hà-Nội cho biết rằng Ty Mật-thám Q.N. đang bủa vây các nơi, không thể làm gì được và Giáo-Thái cũng đã bỏ nhà trốn đi ra Huế. Chủ-tịch Kỳ-bộ ở Huế lấy tin tức và tài liệu, xong nhận được huấn lịnh đòi Giáo-Thái ra Hà-Nội gấp. Người bạn đưa Giáo-Thái ra ga, cùng với Giáo-Thái lên toa hạng nhì lúc nãy, là một đảng viên Q.D.Đ. ở Huế.
Giáo-Thái không ngạc nhiên sao được khi lên trên xe chàng trông thấy Liên B vui đùa thân mật với con gái ông Phó Mật-thám Q.N. Giáo-Thái không ngạc nhiên sao được khi thấy thái độ của Liên B tuy bề ngoài làm ra vẻ điềm nhiên, nhưng không dấu được nỗi bối rối ngượng nghịu? Chàng làm sao hiểu được sự thân mật giữa Liên B và con gái ông Phó Mật-thám? Trong lúc nóng nẩy và thiếu bình tĩnh, chàng quả quyết rằng Liên B đã phản đảng và phản cả tình yêu của chàng nữa! Giáo-Thái thật là hoang mang về sự gặp gỡ đột ngột ly kỳ trên chuyến tàu đêm này! Rồi âm thầm chàng sắp đặt một cuộc ám sát hai thiếu nữ, nếu không thì một mưu mô gấp rút nội trong đêm nay, trên chuyến tàu này, để ngăn ngừa sự phản bội của Liên B, và sự tố giác của cô gái ông Phó Mật-thám. Nghĩ lại người phản chàng, chàng đứng dậy, mở cửa nhìn ra ngoài, hai giòng lệ từ từ rơi trên má. Chàng muốn khóc oà lên một tiếng, nhảy xuống đường sắt tự tử. Tiếng bánh xe chạy trên đường rầy, như nghiền nát cả trái tim chàng. Lần đầu tiên trong đời, chàng cảm thấy sự đau khổ đến cực điểm, bao nhiêu mộng cao xa, hoài bảo Nước non, đều tan nát hết!
Nhưng, chàng giận lắm. Nồi nhiệt huyết sôi lên trong tim, một uất hận xâm tràn cả linh hồn. Chàng cương quyết phải cứu Đảng khỏi tai biến. Chàng quyết phải thi hành một biện pháp gì nội đêm nay, trong toa tàu vắng vẻ này, để thủ tiêu hai người thiếu nữ đáng tội với Lịch sử.
Lệ-Chi đang nói thầm với Liên:
- Nếu tôi là Nữ gián điệp, tôi sẽ theo rõi anh chàng kia. Và tôi sẽ tìm cách bắt đầu làm quen với hắn.
Liên cũng hỏi thầm lại:
- Vì sao?
- Chị không thấy à? Hắn cứ ngó trộm chúng mình hoài.
- Tại họ thấy chúng mình là con gái. Nhất là thấy chị đẹp nữa! Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng nhìn trộm chị!
- Không phải. Tôi có linh tính báo cho biết rằng hắn đang dò dẫm chúng mình, và có lẽ đang sắp đặt một kế hoạch làm hại chúng mình, không biết chừng!
- Tôi không tin như chị. Trông anh chàng có vẻ một thanh niên mơ mộng.
- Phải, một thanh niên mơ mộng, mà biết đâu trong túi có súng lục?
- Tôi đoán trong túi chàng, có tấm ảnh một thiếu nữ, thì đúng hơn:
- Nếu không phải khẩu súng lục, thì cái xích tay..., để ra ga Vinh, hay ga Hà-Nội, hắn lấy ra xích tay chúng mình!
- Chị bi quan quá!
- Có lẽ vì tôi là con gái một ông Phó Mật-thám, nên tôi trông thấy ai cũng có vẻ khả nghi...
- Tùy theo người chứ chị. Một chàng công tử như thế kia chẳng lẽ làm Mật-thám à?
- Ai có ngờ một thiếu nữ kiều diễm ngây thơ như chị lại là một đảng viên... Hội-kín? Ta không nên xét người ở một lớp vỏ bề ngoài.
- Nhưng một cô tiểu thư tân thời, có cặp mắt mơ màng, nụ cười huyền dịu như chị, ai dám nghi ngờ được?
- Biết đâu, tôi cũng là một đảng viên Hội-kín nếu không phải là một nữ thám tử.
- Với chị, thì tôi không tin.
- Tại vì chị đã biết rõ tôi.
- Nhưng chị có thể trở nên một Nữ Thám tử đại tài.
- Sao thế?
- Chị khôn ngoan ghê lắm! Chỉ một việc chị mưu mô với 2 người lính tập nào đó để giải cứu tôi, cũng đủ khiến tôi cảm phục chị vô cùng.
- Tôi rất tiếc không được hân hạnh đó, bởi đó không phải là sáng kiến của tôi. Tôi chỉ làm theo kế hoạch của anh Lính tập. Không nói giấu chị, Tuyên là người yêu cũ của tôi lúc chúng tôi còn học lớp nhứt ở Huế.
- Tuyên nào cơ?
- Tên anh Lính tập ấy mà! Sự thực, anh không phải là Lính tập. Anh là Đội nhứt, bạn của ông Đội-Đạt. Anh ấy học giỏi lắm.
- Sao anh ấy dám nhờ chị làm một việc nguy hiểm như thế?
- Anh cho tôi biết anh không phải làm cách mạng cách múng gì đâu. Anh thương Đội-Đạt bị tù. Đội-Đạt nói thật với anh rằng chị là vị hôn thê của ông Đội, chỉ vì tình yêu mà chị nghe lời Đội-Đạt. Hôm Đội-Đạt bị bắt, có nhờ anh tìm cách cứu chị và đưa giấu chị một nơi cho khỏi bị bắt. Anh hứa lời. Rồi Đội-Đạt chết trong lao. Tuyên thấy có bổn phận giữ lời hứa với người bạn quá cố. Hôm nọ Tuyên gặp tôi ngoài nhà giây thép, mới thổ lộ sự tình như thế, và nhờ tôi giúp anh. Anh ta bày mưu mẹo cho tôi phỉnh Thầy tôi, để cứu chị đó! Tôi vì nễ lời người bạn cũ, với lại thấy chị là con gái vô tội, và là vị hôn thê của Đội-Đạt, tình cảnh của chị đáng thương, tôi mới nghe lời anh Tuyên mà lập mưu kêu chị qua chơi trong buồng tôi để cầm chị đến 6 giờ, hẵng cho chị về. Tuyên chỉ nhờ tôi có thế thôi. Còn việc giải cứu chị thế nào, Tuyên đâu có cho tôi biết! Sau cùng, Tuyên lại nhờ tôi đưa chị ra Hà-Nội để chị khỏi bị bắt ở Trung-kỳ. Ra Hà-Nội, chị làm gì tùy chị. Tôi chỉ đưa chị đi đến ga thôi. Tôi chỉ sợ chị bị bắt dọc đường, chứ tôi thì tôi không ngại lắm. Và nếu tôi bị bắt, tôi sẽ nói rõ tôi là con gái ông Phó Mật-thám, người ta sẽ thả tôi ra. Tôi sợ anh chàng ngồi kia là Mật-thám. Hắn đang nghi ngờ hai đứa mình, nhất là chị!
- Dù sao tôi cũng biết ơn chị, đã cứu tôi. Giờ tôi không sợ gì nữa hết.
Liên ngồi làm thinh, không muốn nói chuyện nữa. Nàng hồi hộp sung sướng được gặp lại Giáo-Thái, được biết Giáo-Thái không bị bắt, và đoán chừng Giáo-Thái đi Hà-Nội để báo cáo tình hình tỉnh bộ của Q.D.Đ. Nhưng làm thế nào nói chuyện được với chàng? Nàng mỉm cười, nghĩ rằng ở trong toa xe lửa hạng nhì này, nàng có khác chi một người tù bị giam hãm ở trong lao, thấy mặt người yêu mà không dám hở môi nói được nửa lời. Không ngờ Lệ-Chi, cô con gái kiều diễm và vui vẻ của ông Phó Mật-thám, đã là người cứu thoát nàng, mà giờ lại là vô tình làm như người lính theo canh gác nàng vậy! Nàng muốn biết Giáo-Thái suy nghĩ những gì, trong cuộc gặp mặt ngẫu nhiên rất ly kỳ, và rất bí mật này! Chàng phải biết rằng nàng đã bị bắt thì khó lòng mà thoát ra được, và chàng phải hết sức ngạc nhiên gặp nàng đêm nay, trên xe lửa, có vẻ tự do, vô tội, trò chuyện vui vẻ với một người bạn gái?
Nàng lai tủm tỉm cười một mình, tự nhủ thầm: "Xuống ga Hà-Nội, ta càng làm bộ bí mật để chàng sợ hãi một phen chơi! Ta sẽ bịa đặt rằng ta đã thoát ngục trốn đi được, để cho chàng ghê hồn chơi! Ta sẽ... Ta sẽ...". Nàng chỉ nghĩ toàn những chuyện vui, chuyện sung sướng một khi nàng sẽ cùng chàng hoạt động ở Hà-Nội hăng hái hơn nữa, và say mê hơn nữa. Hiện giờ, nàng cố giữ vẻ điềm nhiên, để cô gái ông Phó Mật-thám khỏi nghi ngờ. Nàng lại mỉm cười, được biết rằng cô gái ngây thơ ấy cứ lo sợ chàng là một thám tử!... Ra Hà-Nội, nàng sẽ tường thuật hết cuộc phiêu lưu rất bí mật này cho chàng nghe, chắc là chàng sẽ không tin! Ừ, nhưng mà tin làm sao được nhỉ? Thật là một giấc mộng: một giấc mộng lúc đầu tiên rất là kinh khủng, nhưng kết cục lại thành ra êm đềm, đẹp đẽ vô cùng! Nàng thật cũng không ngờ chính nàng được sống trong giấc mơ kỳ thú ấy!
Thấy cô con gái ông Phó Mật-thám dựa vào lưng ghế, lim dim ngủ, Liên liếc nhìn sang Giáo-Thái ngồi tận căn bên kia. Chàng đang cúi mặt xuống, trầm ngâm nghĩ ngợi những gì? Liên mỉm cười, nghĩ thầm: "Chắc chàng đang đánh một dấu hỏi to tướng trong đầu? Biết đâu chàng lại nghĩ rằng Liên đây không phải là Liên, mà là một cô tiểu thư nào giống hệt Liên đó thôi! À, xuống ga Hà-Nội, ta đợi xem thái độ của chàng thế nào! Nếu chàng hỏi, ta sẽ trả lời rằng ta không phải là Liên, xem bộ mặt chàng ra sao! Chắc có lẽ chàng nghĩ ta không phải là Liên thật, nên nãy giờ chàng cứ nhìn ta chòng chọc, mà biệt có dám đến hỏi! "Đàn ông, con trai gì mà nhát thế! Nếu ta là Thái, ta sẽ đến gần nhìn tận mặt xem có phải là Liên không. Nếu không phải, thì ta sẽ nhã nhặn hỏi: "Xin lỗi cô, tôi có một người bạn gái giống hệt cô như đúc..." Như thế, thì có làm sao nào? Tội nghiệp Thái! Ta cũng không dám nhìn! Hay là Thái biết...? Nói chứ, nhẽ nào ta đây là Liên, mà Thái còn ngờ vực nữa sao? Giá đừng có cô con gái của ông Phó Mật-thám, thì trong toa xe lửa này chỉ có chàng với ta, chỉ có ta với chàng, ôi, vui mừng xiết bao! Hạnh phúc xiết bao!... Thế nhưng cơ mà..."
Nghĩ đến đây, Liên sầm mặt buồn bã cúi xuống. Nàng nghĩ tiếp: "Dù thấy ta đi với một thiếu nữ lạ, Thái trông thấy ta cũng phải vui mừng chứ? Chuyện bí mật giữa hai đứa mình, đành rằng không nói đến, nhưng còn gặp nhau sao lại chẳng hỏi han một lời? Bao nhiêu chuyện xảy ra từ khi ta bị bắt đến nay, trông thấy ta chàng có thể điềm nhiên như thế ư? Chàng đi Hà-Nội hay đi đâu? Chàng đến Huế từ bao giờ? Tại sao có sự gặp gỡ ngẫu nhiên bí mật trên toa xe lửa này? Ô! Bao nhiêu chuyện lạ! Những chuyện lạ, mà than ôi, chính ta cũng không hiểu nổi! Ai đời, chàng ngồi đó, ta ngồi đây, mà như giang san cách trở nghìn trùng! Trời ơi! Sao có chuyện lạ lùng như thế nhỉ?"
Liên rưng rưng nước mắt, muốn khóc, Lệ-Chi tỉnh dậy:
- Chị không ngủ một tí, chị Thu-Nguyệt?
- Tôi không buồn ngủ, chị ạ.
Cao-Hữu-Thái ngồi căn bên kia có lẽ nghe hai tiếng "Thu-Nguyệt" ngạc nhiên ngoảnh lại nhìn hai thiếu nữ.
Lệ-Chi nói thầm: "Chị cho phép tôi gọi chị là Thu-Nguyệt như lúc ở Đ.N. nhé. Vì ở đây có người lạ".
- Vâng.
- Chị biết tôi mới chợp mắt ngủ được một tí, đã thấy một giấc mơ gì không?
- Ngủ trên xe lửa, chị có thể mơ mộng được cơ?
- Có chứ! Tôi mơ thấy... một cặp bồ câu...
Bỗng Lệ-Chi cười. Nàng cười đáng yêu lắm. Liên vui vẻ nói:
- Đó là một điềm tốt.
Lệ-Chi lấy khăn mù soa thấm mấy giọt mồ hôi trên trán, rồi mân mê chiếc khăn, nói tiếp:
- Thu-Nguyệt đã yêu, biết tình yêu là thế nào. Tôi cũng đã yêu. Nhưng tình yêu của tôi lại khác.
Liên mỉm cười, im lặng nghe. Lệ-Chi tiếp:
- Tôi đã yêu một người, nhưng một người không cùng tôi một lý tưởng... Một người rất thông minh... Học rất giỏi... Kể ra không phải là người đẹp... Tôi không nói đẹp trai theo quan niệm của một số phụ nữ... Vì chàng có một sắc đẹp khác. Sắc đẹp của một người đàn ông biểu lộ một tâm hồn cao quý. Trông thấy chàng tôi có cảm tưởng như Thượng đế đã gây ra một giống người riêng biệt, khác hẳn với những người thường, và trong đầu óc họ, Ngài đã để một cái gì thanh tao quý báu nhất của Ngài. Chàng chỉ mơ tưởng những việc cao siêu tuyệt vời. Chàng chỉ nói những lời thanh khiết. Và tiếng nói đẹp nhất của chàng, cao nhất, quý nhất, là tiếng nói của chàng trong im lặng. Sắc đẹp của chàng chính là sắc đẹp của im lặng... Tôi yêu chàng lắm. Tôi đã yêu say mê. Tôi đã yêu chàng như tôi đã thờ một vị thần linh mà tôi được ngồi bên chưn. Chàng thanh cao lắm. Chàng siêu việt lắm. Chàng xa xôi lắm, mà rất gần gũi bên tim tôi. Chàng ở khiêm tốn trong tim tôi, nhưng chàng ở mênh mông trong tất cả những trái tim của sự vật. Vì tim tôi nhỏ hẹp quá không chứa hết tình yêu bao la thăm thẳm ấy!... Nhưng bây giờ hết rồi! Chỉ là một giấc mơ! Một giấc mơ đã tan vở! Đền Thờ Tình ái đã sụp đổ tan tành, vì đấng Thần-linh đã chết! Tim tôi bây giờ là một đống gạch, ngói tan hoàng từng mảnh vụn, như một Tháp Chàm xưa, mà nay ta còn thấy đứng đìu hiu quạnh quẽ trong gió sương!
Liên tủm tỉm cười:
- Chị nói chuyện như làm thơ vậy!
- Tôi không phải là Thi sĩ, mà chính là chàng. Chàng đã ở đầy rẫy trong tim tôi, trong hồn tôi, trong mạch máu tôi, trong ngấn lệ tôi, trong nụ cười của tôi, trong hơi thở của tôi. Khi tôi nói, chính là chàng nói. Nhưng Thu-Nguyệt ạ, đây là tiếng nói của xác chết!
- Chàng đã chết ư?
Lệ-Chi buồn bã tiếp:
- Vâng.
- Tội nghiệp! Chàng chết vì gì?
- Xã hội đã giết chàng! Cái xã hội lung lạc, xa hoa, cái xã hội khốn nạn, bần tiện, bẩn thỉu, tội ác; cái xã hội vật chất nó đầu độc loài người, nó đầu độc con người, nó tiêm nhiễm vào tận trong thớ thịt, trong tư tưởng, cái xã hội của âm phủ, của Ma-vương, của tất cả những cái gì khả ố, khả bỉ, chính cái xã hội ấy đã giết chết tình yêu tôi.
- Tôi không hiểu chị nói gì. Hiện giờ chàng còn sống, hay đã chết?
- Chàng còn sống, nhưng tình yêu tôi đã chết. Đối với tôi, chàng đã chết hẳn.
- Nghĩa là chị không yêu chàng nữa.
- Trước đây một năm, nếu chị hỏi tôi câu ấy, tôi sẽ giận chị lắm. Hồi đó hỏi tôi "không yêu chàng nữa", tức là xúc phạm vào tình yêu Thiêng-Liêng của tôi. Nhưng giờ nghe chị hỏi, tôi thản nhiên như không. Từ một năm nay, chàng đã thay đổi hẳn. Chàng không còn là chàng nữa. Chàng không còn một cái gì thanh cao như xưa. Ngọn lửa thiêng đã tắt, do một làn gió độc. Chàng bây giờ như một bóng ma, một u hồn vất vưởng trong đêm đen. Chàng say sưa với rượu chè, khiêu vũ chung quanh vị ác thần của Trụy lạc.
- Tại sao chàng ngã sụp xuống đến thế?
- Tôi không hiểu. Có lẽ tôi còn ít kinh nghiệm về cuộc đời, chưa hiểu thấu hết những bí ẩn của Tạo Hóa. Nhưng, giờ tôi oán hận cái xã hội mục nát đã đầu độc loài người, không chừa lại cho ta những cái gì thanh cao tuấn tú nhất. Cho nên giờ đây, tôi oán hận vô cùng. Tôi thương tiếc chàng, nhưng tôi thù cái xã hội. Đối với tôi, người yêu của tôi đã chết rồi. Chàng đã chết trong sạch, nhưng chàng đã chết. Tôi không còn biết yêu nữa, bởi tim tôi đã chết theo chàng. Chỉ còn lại những kỷ niệm tinh khiết, những hơi thơm phảng phất của Trầm-Hương. Nhưng mỗi khi trở về với hoài niệm thiêng-liêng, tôi buồn lắm, chị ạ... một cơn buồn mênh mông thăm thẳm.
- Thế rồi bây giờ, chị thích lãng mạn, tự do nhảy đầm, ca hát..., giống như chàng?
- Vâng...
Lệ-Chi cười, tiếp:
- Vâng... Tôi phải theo số kiếp của tôi. Tôi đuổi theo chiếc bóng cho đến tận nơi mả mồ của nó... Nhưng thôi, tôi không muốn nói nữa. Cuộc đời là cái gì? Tóm lại, nó cũng như một cuộc du lịch trên xe lửa. Chị với tôi gặp nhau chưa quen với nhau nhiều, chưa ai biết ai sẽ đi đến ga chót đâu, nhưng cùng ngồi một chuyến xe đi một đoạn đường, để rồi từ giả, đến một nơi vô định!...
Tàu qua mấy ga nhỏ, không ngừng. Từ khi tàu đổ ở Huế, trong đám đông hành khách lên xuống, có hai người lạ, mặc sơ mi cổ trần, quần trắng, mang giày vải, lên toa chót, hạng tư. Tàu bắt đầu chạy, thì họ cũng bắt đầu đi hỏi giấy căn cước các hành khách. Họ hỏi rất kỹ, nhất là đàn bà, con gái. Ngang qua buồng tiêu, họ mở cửa ngó vào. Họ đi từ toa này sang toa khác, không bỏ sót một người nào họ không hỏi căn cước.
Trong toa hạng nhì, Lệ-Chi và Liên đang ngồi dựa lưng vào ghế, thì hai người đẩy cửa vào, rồi kéo đóng lại. Hai người này y phục như thường dân, nhưng đôi mắt họ sắc sảo như đôi mắt diều hâu đứng nhìn chòng chọc vào hai thiếu nữ. Họ đến gần hỏi Liên:
- Cô cho xem giấy căn cước.
- Tôi không có căn cước.
- Tại sao?
- Tôi chưa đến tuổi làm căn cước.
Họ ngó sang Lệ-Chi:
- Giấy căn cước của cô?
Lệ-Chi có giấy, nhưng đáp:
- Tôi cũng không có. Tôi là học sinh, có thẻ nhà trường.
Một người móc trong túi áo một quyển sổ con, trong đó có một tấm ảnh nhỏ. Người ấy ngó ảnh rồi nhìn Liên.
- Tên cô là gì?
- Thu-Nguyệt.
- Không phải... Tên cô là Nguyễn-Thị-Liên.
Liên tái mặt. Nhưng Lệ-Chi bình tĩnh ngó hai người lạ. Người kia lại hỏi Liên:
- Cô ở Q.N.?
Liên làm thinh gật đầu. Người kia ngó bạn của y:
- Phải cô này rồi.
Quay lại Liên, y hỏi:
- Hành lý của cô đâu?
- Tôi không có hành lý.
Chỉ chiếc va-li đẹp để bên chân Lệ-Chi, y hỏi:
- Cái này?
Liên chỉ Lệ-Chi:
- Của cô này.
- Cô này quen với cô?
- Không.
Quay lại Liên, y bảo:
- Chúng tôi có lịnh bắt cô.
- Các thầy là ai?
- Chúng tôi là lính Mật-thám.
- Các thầy cho xem giấy bắt tôi.
Người có sổ con, lấy tấm hình đưa Liên coi:
- Phải cô đây không?
Liên thấy đúng bức ảnh của mình, liền bảo:
- Vâng chính tôi, các thầy cứ bắt đi.
- Cô sẽ xuống ga Đồng-Hới với chúng tôi.
Một người lấy trong túi áo ra một khóa tay để khóa hai cổ tay của Liên trong lúc người khác đứng kèm bên cạnh cô, sợ cô chạy trốn.
Ở ghế bên kia, Giáo-Thái hút thuốc, làm bộ như vô tình nhưng cố lắng tai nghe, theo rõi rất tỉ mỉ mà không hiểu gì hết, những chuyện xẩy ra trên chuyến tàu suốt này ngay từ lúc chàng ở ga Huế bước chân lên toa hạng nhì. Chàng băn khoăn nghĩ ngợi, chưa biết phải làm thế nào, và sẽ có biến cố gì có thể xẩy đến ngay cho chàng nữa chăng? Điếu thuốc của chàng sắp tàn, chàng châm một điếu khác, hút tiếp. Xe lửa huýt một hồi dài. Tiếng còi rú lên cao, rồi dần dần hạ xuống. Người lính Mật-thám bảo Liên:
- Cô sửa soạn xuống.
Tàu chạy bớt nhanh, từ từ vào ga, ngừng lại.
Nhưng Liên rất đỗi ngạc nhiên thấy Lệ-Chi xách va-li xuống trước.
Nàng nghĩ thầm: "Lạ! Cô này lấy vé ra Hà-Nội, sao giờ lại xuống đây?" Lệ-Chi điềm nhiên chào Liên, không nói một lời, vội vàng đi xuống trước.
Lệ-Chi vừa bước xuống hè ga, gặp ngay một người đàn ông đang đứng lảng vảng ở đây. Nàng mỉm cười chào:
- Anh!
- Chị đưa va-li tôi xách.
- Vâng, cảm ơn anh.
Lệ-Chi trao va-li cho người ấy, và đi thẳng ra cửa ga.
Người soát vé ở cửa là ông xếp ga, hình như cũng biết Lệ-Chi. Nàng chào, đưa vé cho ông, và đi thẳng ra sân như một hành khách thường. Người xếp ga ngó tấm vé rồi bỏ liền vào túi.
Người kia đi vòng cửa sau, đem va-li của Lệ-Chi để trong phòng riêng của ông xếp ga. Xong, chàng theo Lệ-Chi ra đường cái lớn. Trông chàng có vẻ như một thầy ký. Trên quãng đường từ ga đến sở Mật-thám, cách ga độ 20 thước, trong một chỗ tối, một chiếc xe hơi đã đậu sẵn đó. Lệ-Chi và người đàn ông từ trong ga ra đến đây thì ngừng lại. Hai người ngồi trong xe liền mở cửa xe ra đón. Lệ-Chi nói khẽ mấy câu với họ, rồi tất cả đều chạy nấp sau xe.
5 phút sau, hai người lính kín dẫn cô Liên từ trong ga đi ra về sở Mật-thám, vừa đi đến đây thì, nhanh như chớp, hai người lạ từ trong bóng tối phía sau xe nhảy xổ ra, mỗi người ôm choàng lấy một người lính. Hai anh này dẫy dụa hất ra, nhưng Lệ-Chi đã hiện ra trước mắt họ, chỉa một khẩu súng lục mà nàng luôn luôn giấu sẵn trong người. Nàng bình tĩnh bảo:
- Mời hai thầy mau mau lên xe.
Hai người lạ đẩy 2 anh lính kín vào ghế sau. Họ ngồi kèm hai bên. Cô Liên hoảng hốt, không hiểu gì cả, toan chạy trốn. Nhưng Lệ-Chi nắm tay kéo lại, mỉm cười:
- Tôi đã để giành sẵn một chỗ cho chị, phía trước. Mời chị lên:
Nàng chỉ chỗ cho Liên ngồi bên cạnh thầy ký làm tài xế, xong bảo Liên:
- Chúc chị gặp may!
Xe rồ máy chạy êm xuôi về hướng Huế. Tất cả công việc bí mật xẩy ra không đầy hai phút.
Lệ-Chi mỉm cười, một mình trở lại ga. Người xếp ga đã đợi sẵn ở cửa, dúi trong tay nàng tấm vé nàng đưa lúc nãy. Xong nàng đi thẳng lên toa hạng nhì. Một người phu của ga xe lửa xách chiếc va-li của nàng đưa lên sau. Chuyến tàu suốt đêm ấy ở ga Đồng-Hới đi trễ 3 phút.
Giáo-Thái ngồi ở ghế nơi căn bên kia rất kinh ngạc thấy con gái ông Phó Mật-thám Q.N. trở lên tàu, nét mặt điềm nhiên tỉnh táo. Nàng vui vẻ cảm ơn anh xách va-li, lấy trong bóp ra cho anh hai đồng, rồi ngồi xuống ghế.
Tàu chạy được một lúc, Giáo-Thái đứng dậy đến gần Lệ-Chi, lễ phép hỏi:
- Thưa cô, xin lỗi cô, chuyện vừa xảy ra trong toa tàu lúc nãy, ở đây tôi không hiểu sao cả.
Lệ-Chi nhìn người hành khách lạ:
- Tôi cũng không hiểu sao cả. Nhưng tại sao ông hỏi tôi về chuyện ấy?
- Tại vì tôi thấy lúc nãy hai cô đi với nhau rồi sao một cô bị Mật-thám bắt?
- Chuyện đó không có liên can gì đến tôi.
- Tôi tưởng cô với cô kia là đôi bạn thân, và thấy việc ly kỳ xẩy ra ở đây, tôi muốn biết nguyên do.
- Không, cô kia với tôi không có quen nhau nhiều. Chỉ gặp nhau trên tàu, thế thôi.
- Sao lúc nãy cô xuống, giờ cô lại lên ngay?
Lệ-Chi cười mỉa mai:
- Xin lỗi ông, ông tò mò quá! Có lẽ ông là thám tử chăng?
- Thưa cô, cô lầm.
- Tôi mong rằng tôi lầm.
Giáo-Thái ngồi xuống ghế, đối diện với ghế Lệ-Chi. Chàng chậm rãi lấy một điếu thuốc, đánh diêm châm hút, vừa nói:
- Xin lỗi cô, cô cho phép tôi hút thuốc?
Lệ-Chi nghiêm trang đáp:
- Ông được tự do hút, không cần xin phép.
Giáo-Thái hút một hơi thuốc, xong nói:
- Tôi có cảm tưởng là cô không bằng lòng thấy tôi ngồi đây. Nhưng xin cô tha thứ. Trong toa hạng nhì này vắng vẻ, không có ai tò mò nghe chuyện của chúng ta...
- Ông muốn nói gì?
- Chuyện cô lúc nãy bị Mật-thám bắt, khiến tôi thắc mắc là tại sao cô ấy bị bắt, cô nhỉ?
- Ông lại hỏi tôi một việc mà tôi không hiểu biết một tí gì.
- Cô phải biết mới được. Tôi tin như thế.
- Tại sao?
- Tại vì vụ cô kia bị bắt, có liên can đến cô.
- Lý lẽ của ông kỳ cục quá.
- Câu chuyện tôi hỏi chắc làm phiền cô lắm, nhưng thật là bất đắc dĩ tôi mới dám hỏi cô. Tôi muốn biết rõ vì sao cô Liên bị bắt?
- Cô Liên? Ông quen biết cô ấy đã lâu, hay là ông vừa nghe lóm ở miệng viên Mật-thám lúc nãy?
- Tôi vừa nghe lúc nãy.
- Coi bộ ông chú trọng đến vụ này lắm. Nhưng đó là chuyện riêng của ông, tôi không cần biết. Tôi không thích tò mò.
- Nhưng tôi muốn biết...
- Nếu ông là thám tử, ông không cần hỏi tôi.
- Tôi không phải là thám tử.
Lệ-Chi cười:
- Dù ?