CHƯƠNG V
KHÔNG ai ngờ cái biệt thự lộng lẫy ấy lại là một trong những nơi hội họp của Uỷ-ban Trinh-Thám Q.D.Đ. ở Hà-Nội. Một đinh thự thì đúng hơn, vì đó là nhà riêng của một vị quan lại cao cấp của Nam Triều, dưới quyền chính phủ Bảo-hộ. Nó ở vào khu quý phái của Hà-thành, trên một con đường lớn cây cối sùm sề mát mẻ. Bên lề đường đồ sộ một cổng tam quan có bốn trụ vuông và cao, nạm mẻ sành, trên chót vót ngồi chễm chệ bốn con kỳ lân bằng đá xanh. Hai bên là bức tường dài, che một khu vườn rộng, trồng nhiều cây cỏ lạ, có những bông hoa đẹp đủ màu, và những chuồng chim kiểu nhà dù, song sắt sơn xanh, bên trong có những giống chim lạ nhảy qua nhảy lại, kêu ríu rít. Cổng đóng luôn đêm ngày, bằng cánh cửa sắt, đúc thành những hình mỹ thuật, và cũng sơn xanh. Cụ Lớn làm quan ở tỉnh xa, lâu lâu Cụ mới về, ở vài giờ, lâu nhứt là một ngày, rồi Cụ Lớn lại đi. Hôm nào Cụ Lớn về, người nhà biết trước và ai đi ngoài đường trông thấy chiếc xe Citroen đen bóng mướt đậu ngoài sân, cũng biết. Hôm nào Cụ Lớn về, cổng mở cho xe vào rồi đóng lại.
Có một dạo, dinh thự vắng lắm.
Những con cháu của Cụ Lớn đều sang Pháp du học cả. Cụ Lớn giao nhà cho một người hầu tín cẩn nhất của Cụ. Anh này có một phòng riêng ở dưới bếp. Anh không có vợ con, và theo đạo Phật. Anh ăn chay trường, tuy còn trẻ tuổi, anh rất thông minh, chữ Hán giỏi, chữ Pháp khá, chữ Việt thông. Có đồng tiền nào là ra phố mua sách báo về xem. Nhà anh đầy những sách báo Việt, Pháp, Tàu, Anh chuyên môn đọc. Ngày đêm anh nằm đọc sách, coi nhà cho Cụ Lớn. Tính nết anh rất hiền lành, ít nói, ít cười, rất lễ phép, cẩn thận, sạch sẽ, chăm chỉ, đàng hoàng, giản dị. Cụ Lớn tin anh lắm. Tên thật của anh, không ai biết. Anh có kể chuyện hồi nhỏ, vì mẹ anh nhiều lần đẻ con mà không nuôi được, nên đến khi anh ra đời, ông thân anh nhất định không đặt tên và đem gởi anh trên chùa Bà-Đá. Sư Cụ làm lễ cúng, rồi buộc vào chân phải của anh một cái khóa đeo vào giây kẽm. Từ đó, ông Cụ bà Cụ gọi anh là "Thằng Khóa". Nhớn lên, thấy anh thông minh, và học chữ Nho giỏi, Sư Cụ đặt luôn cho anh cái tên "Khóa" ấy, rồi các cô con gái ở quanh chùa thấy anh đẹp trai, mà thật thà, ít nói, cứ mỗi khi gặp anh thì các cô hát đùa câu thơ rất thịnh hành hồi ấy của thi sĩ Á-Nam.
"Này, anh Khóa ơi...!"
Sư Cụ là chỗ quen thân với Cụ Lớn, nên Sư Cụ mỗi lần đến thăm Cụ Lớn, đều dắt cậu Khóa đi theo. Cụ Lớn thấy cậu Khóa dễ thương và nết na hiền hậu, bèn xin Sư Cụ cho Cụ Lớn nuôi. Hồi ấy cha mẹ cậu Khóa đã chết hết, bà con gần không có ai.
Đến khi anh mười tám tuổi, Cụ Lớn muốn kiếm vợ cho anh, anh không chịu. Anh không thích đàn bà. Anh ở vậy mãi cho đến lúc tôi kể chuyện đây, anh đã 30 tuổi vẫn không lấy vợ. Bạn bè của anh thương anh lắm, tin anh lắm, và gọi là "Cả Khóa". Anh là một đồng chí đắc lực của Quốc-Dân-Đảng.
Đêm ấy, vào khoảng 10 giờ, trời mưa lâm râm, trên từng lầu cao của dinh thự Cụ Lớn, Uy-bản Trinh-thám của Q.D.Đ. nhóm họp. Anh Cả Khóa pha nước trà mạn sen vào sáu tách xong, ngồi xuống. Mọi người đều quay mắt về anh Chủ Tịch.
Trần-Bá đứng dậy:
- Tôi xin tuyên bố khai mạc buổi nhóm hằng tháng hôm nay.
Thưa các đồng chí, tôi xin giới thiệu anh Cao-Hữu-Thái, chủ tịch tỉnh bộ Q.N. Đồng chí sẽ báo cáo tình hình tỉnh bộ Q.N. và vụ đồng chí Liên B bị bắt trong những trường hợp lạ lùng. Tôi xin nhường lợi cho Đồng chí Cao-Hữu-Thái.
Trần-Bá ngồi xuống. Giáo-Thái đứng dậy, nói. Chàng kể rành mạch từ đêm có tiếng súng đầu tiên nổ ở Q.N. và Đội-Đạt bị bắt một cách rất thình lình, bí mật, rồi sáng hôm sau chàng định đến nhà Liên B để dò tin tức. Chàng kể rõ:
- Tôi chưa dám vào nhà cô Liên. Nhưng đi ngang qua cửa, tôi nghe tiếng người lạ, tôi biết có chuyện nguy hiểm. Tôi liền đến nhà một người bạn thân và phái một em nhỏ đi dò tin. Thì quả thật, tôi đoán không nhằm. Sáu giờ chiều hôm ấy, cô Liên bị bắt. Tôi liền tin ra cho kỳ-bộ biết, kỳ-bộ đã tin ra cho tổng-bộ biết ngày hôm sau.
Giáo-Thái kể tiếp công việc của chàng đã đem hết các tài liệu quan trọng gởi nhà một đồng chí tin cẩn. Chàng định ở lại Q.N., để dò xét tình hình, nhưng anh ủy-viên của Trung-Ương phái vào ở được một hôm thì được huấn lịnh phải lập tức cùng đi với chàng ra Huế. Thành thử Giáo-Thái chưa hiểu một tí gì về vụ đổ bể ly kỳ bí mật này.
Chàng nói tiếp:
- Người bí mật nhất trong vụ này là cô con gái của ông Phó Mật-thám Q.N. Sau khi cô Liên bị bắt 5 hôm, tôi ở Huế lên ga đi Hà-Nội, thì tôi rất ngạc nhiên gặp trên toa hạng nhì Đồng chí Liên B đi với cô ấy!
Giáo-Thái kể những điều chàng đã mục kích và nghe ngóng về hai thiếu nữ ở trên toa hạng Nhì, từ ga Huế đến ga Đồng-Hà. Chàng nói tiếp:
- Gần đến ga Đồng-Hà, hai người Mật-thám tự nhiên đẩy cửa vào, hỏi giấy căn cước. Nữ Đồng chí Liên B bị nhìn mặt và bị bắt liền. Nhưng có điều lạ, là tàu vừa đến ga, cô con gái của ông Phó Mật-thám Q.N. vội vàng xách va-li xuống trước. Lạ hơn nữa, là 15 phút sau, cô con gái của ông Phó Mật-thám trở lên xe, vào toa hạng Nhì, ngồi lại chỗ cũ.
Giáo-Thái kể lại vụ chàng nghi ngờ cô con gái của ông Phó Mật-thám Q.N., và cãi lẩy với nàng, sau cùng vì quá nóng tính chàng rút súng sáu toan bắn nàng.
Thái tiếp:
- Nhưng tôi chưa bắn. Vì tôi rất kinh ngạc thấy cô ấy đã biết rõ tên tôi! Lẹ như chớp, cô chụp được khẩu súng của tôi và vứt xuống đất, với vẻ mặt thản nhiên lạ lùng. Từ đó, tôi và cô ngồi trong toa xe không nói với nhau một lời. Đến ga Quảng-Bình, thì có một ông hành khách lên hạng nhì. Đến ga Vinh, cô ấy xuống, và lần này cô không trở lên tàu nữa.
Trần-Bá điềm nhiên lẳng lặng nghe như bốn người kia. Đến đây, Giáo-Thái ngồi. Trần-Bá hỏi:
- Đồng chí có biết tên cô con gái của ông Phó Mật-thám ấy là gì không?
- Tên cô ấy là Lệ-Chi. Ở Q.N., tôi biết cô nhưng cô không biết tôi.
Trần-Bá nhìn khắp bốn người kia:
- Các anh muốn hỏi gì đồng chí Cao-Hữu-Thái không?
Cả Khóa đứng dậy:
- Tôi xin hỏi đồng chí Tỉnh-bộ Q.N. Hiện giờ ban Trinh-thám của Tỉnh-bộ có tiếp tục tiến hành công việc dò la tin tức không?
- Vẫn tiếp tục.
- Còn đồng chí nào bị bắt nữa không?
- Hiện giờ Ủy-viên tài chánh là cô Liên A đã trốn đi rồi. Cô nói với người nhà rằng cô đi Đ.N. để buôn thêm hàng về bán, nhưng thực ra thì cô đi Saigon. Còn các đồng chí khác vẫn làm việc, nhưng trước khi ra đi, tôi có cho chỉ thị phải hết sức thận trọng. Vì vụ này rất quan hệ: một đồng chí trong đồn lính khố xanh là Đội-Đạt bị bắt.
Các người kia thay phiên nhau hỏi Giáo-Thái về các điểm họ thắc mắc. Duy có Trần-Bá chỉ hỏi một câu lúc nãy, rồi thôi. Chàng vẫn điềm nhiên, chủ tọa buổi nhóm có trật tự, và thân mật.
Mười hai giờ khuya buổi nhóm đã kéo lâu hai giờ, Trần-Bá đứng dậy:
- Thưa các đồng chí, tôi sẽ tường trình vụ này lên Ban Chấp-hành Trung-Ương, rồi tôi sẽ định ngày một phiên nhóm bất thường sau. Tôi xin cảm ơn đồng chí Cao-Hữu-Thái đã sốt sắng tận tâm với Đảng. Xin gởi đồng chí ở lại đây với anh Cả Khóa trong thời kỳ đồng chí ở Hà-Nội. Tôi tuyên bố bế mạc buổi họp hằng tháng hôm nay.
Hội-Chợ của Sinh-viên trường Cao-đẳng Hà-Nội tổ chức đã mở cửa từ lúc 5 giờ 30, có ông Thống-sứ Bắc-kỳ đến khai mạc. Trần-Bá được anh em giao cho phụ trách một gian hàng xem tướng, vì bình nhựt chàng có coi sách tướng số, và hay xem chỉ tay chơi cho các bạn bè.
Nét mặt chàng hay trầm ngâm, lặng lẽ, cử chỉ bí mật, nên vì đó các bạn ở trường Cao-đẳng gọi luôn chàng là "Thầy tướng Ấn-Độ".
Ông thầy tướng Ấn-Độ ngồi trong một gian hàng buông tấm mành mành, ngoài đề mấy câu Pháp-văn và Việt-văn:
"Thầy tướng Ấn-Độ Đại-tài. Mỗi quẻ 100$."
Ban tổ chức buộc những anh nào phụ trách về gian nào đều phải có mặt tại gian hàng của mình ít nhứt là 30 phút trước giờ khai mạc.
Trần-Bá đến đúng 5 giờ. Chàng bắt tay các bạn, cười đùa vui vẻ với hết thảy mọi người rồi đến gian hàng thầy bói. Chàng vào trong buồng riêng để cải trang. Chàng vừa lùn, vừa béo, lại mặc đồ Chà-và, quấn khăn trắng lớn tướng vắt qua lại 3 vòng trên đầu, và đeo mặt nạ da đen, y hệt đồng bào của Thánh Gandhi.
Ngay các bạn thân của chàng cũng không ai nhận được chàng là Trần-Bá nữa. Người khách hàng đầu tiên đi ngang qua, trông thấy chàng đã phải phì cười, là ông Thống-sứ Bắc-kỳ. Ông này dừng lại, theo sau là một đoàn tùy tùng. Sinh viên Trưởng-ban Tổ-chức giới thiệu anh chàng Ấn-Độ xem tướng này tên là Mohamed Adrananabaranana, học nghề bói ở núi Hy-Mã-Lạp-Sơn mới về, thất nghiệp, xin mướn một cửa hàng xem bói. Ông Thống-sứ hỏi anh:
- Anh xem giùm tướng của tôi coi sao!
Anh gật đầu trả lời:
- Một đồng bạc, thưa ông!
Ông Thống-sứ cười:
- Vâng, tôi bằng lòng trả 1 đồng bạc.
Ông Thống-sứ móc túi lấy ra 1 đồng đưa chàng. Chàng bỏ tiền vào hộp, xong rồi nói:
- Tôi bằng lòng xem tướng cho ông, giá 1 đồng bạc. Xin ông đưa cái mũi của ông cho tôi xem.
Vì chàng đã thấp, lại ngồi ghế thấp, ông Thống-sứ cao quá, phải cúi xuống đưa cái mũi cho chàng xem. Chàng ngó hai bên mũi của ông Thống-sứ rồi bảo:
- Cái mũi của ông cao hơn ông. Ông là người tham lam.
Ông Thống-sứ cười rộ lên. Chàng điềm nhiên hỏi:
- Ai muốn xem nữa?
Ông Thống-sứ ngạc nhiên la lớn:
- Ủa! Phần tôi, thế là xong rồi à? Một câu thôi ư?
- Vâng, thưa ông, 1 đồng bạc, 1 câu. Tôi chỉ nói một câu thôi.
Ông Thống-sứ lại cười rộ lên.
Đến lượt ông Phó Thống-Sứ, ông Đốc-Lý...
Trần-Bá hốt bộn xu cho quỹ Sinh viên. Chàng xem tướng mỗi người một câu, toàn một giọng khôi hài, ai cũng thích trả một đồng bạc để nghe chàng nói mà không cười, một câu làm ai cũng phải bật cười. Một tốp ba bốn cô thiếu nữ đi ngang qua, nói cười vui vẻ. Trong đó có Lệ-Chi. Nàng vừa ở Vinh về, chưa biết gì hết, thì tối ấy các bạn bè liền rủ nàng đi xem Hội-chợ. Nàng ngạc nhiên:
- Hội-chợ?
- Người ta đã chơi hai ba hôm nay. Vui đáo để! Đi xem, chị!
- Ừ, đi!
Đến gian hàng ông thầy tướng Ấn-Độ, Lệ-Chi tò mò đứng lại:
- Thầy xem giùm tôi.
- Một đồng bạc, thưa cô.
- Trả tiền trước hả?
- Luôn luôn.
.
Các cô thiếu nữ bật cười, thấy ông thầy tướng Ấn-Độ không biết có giỏi không mà đòi tiền quẻ trước, Lệ-Chi lấy một đồng, đưa thầy. Thầy bỏ tiền vào hộp, xong nói:
- Tôi bằng lòng xem tướng cô với giá 1 đồng bạc.
Trần-Bá (ông thầy tướng Ấn-Độ) nhìn thấy thiếu nữ là Lệ-Chi nhưng quyết chắc nàng không thể biết chàng là ai trong y phục Chà-và và dưới mặt nạ da đen. Chàng nói bằng tiếng Pháp, bắt chước giọng Tây đen:
- Cô xuýt bị tai nạn trên xe lửa. Một người muốn bắn cô.
Xong chàng ngó các cô khác và cũng hỏi bằng tiếng Pháp:
- À la suivante! (Ai muốn xem nữa?)
Lệ-Chi rất ngạc nhiên, hỏi:
- Mỗi người một câu thôi à?
- Một đồng bạc, thưa cô, chỉ được hỏi 1 câu.
Lệ-Chi đưa một đồng bạc nữa.
Thầy tướng điềm nhiên nói tiếp, không cười, cũng bằng tiếng Pháp, giọng Chà-và:
- Đặc biệt cho cô câu thứ hai:
- Déception d'amour. (Cô bị thất vọng về tình.)
Lệ-Chi ngó các bạn gái. Tất cả đều khúc khích cười.
Lệ-Chi đưa một đồng bạc nữa, nhưng ông thầy tướng Ấn-Độ không lấy:
- À l'année prochaine! (Để sang năm tôi sẽ nói tiếp.)
Thầy tướng coi tướng cho cô khác, một cô nữ học sinh trường Thăng-Long, mà Trần-Bá biết, thầy bảo:
- Cô đang yêu say mê một người lính thủy.
Thiếu nữ đỏ mặt, mắc cở kéo Lệ-Chi đi. Cả đoàn cười ríu-ra ríu-rít. Một cô bảo:
- Nói đúng ghê nhỉ!
Một cô hỏi Lệ-Chi:
- Chị xuýt bị tai nạn trên xe lửa, thật hả?
- Vâng. Đúng lắm.
- Thế thì ông thầy tướng giỏi quá nhỉ!
Đêm ấy Lệ-Chi về nhà, suy nghĩ mãi. Không phải nàng suy nghĩ về câu thứ nhất của ông thầy tướng. Một đôi lần nàng bói bài, cũng thấy đúng là thường. Mấy ông thầy bói đi lang thang ngoài đường, nói mười câu có khi cũng trúng ba, bốn câu. Có lẽ ông thầy tướng này cũng giỏi thật, nên mới ngó tướng mạo của nàng, có thể biết được việc nàng xuýt bị Giáo-Thái bắn trên xe lửa. Nhưng câu sau: "Cô bị thất vọng về tình" là chuyện tâm sự riêng của nàng, nàng không hề tỏ cho ai biết, sao ông thầy tướng nói đúng ngay được nhỉ? Nàng thầm khen ông thầy tướng mà nàng không thể đoán được là ai? Nàng rất buồn nhớ lại cuộc tuyệt giao sôi nổi giữa nàng và Trần-Bá. Trần-Bá là một chàng thanh niên đã hoàn toàn trụy lạc theo như nàng đã biết. Nàng rất tiếc cho người bạn "tâm-tình" mà nàng đã muốn yêu thành thật và yêu mãi mãi. Từ lúc Lệ-Chi biết Trần-Bá hồi còn học ở Huế, chàng là một cậu con trai dễ thương nhất. Chàng không đẹp trai, không "Công-tử Bột", không lòe loẹt, bảnh bao như các thanh niên khác. Chàng ít nói, thuần hậu, nghiêm trang, và rất thông minh. Chàng học giỏi nhất ở Q.N., ở Huế, ở Hà-Nội. Chàng làm thơ thật hay (theo Lệ-Chi thấy), và có tâm hồn siêu việt, thanh cao. Chàng có nhiều đức tính mà Lệ-Chi rất quí, rất phục. Do đó nàng đã cảm chàng, và đã yêu chàng. Nhưng hơn một năm nay, từ khi chàng vào học trường Cao-đẳng, Lệ-Chi thấy chàng đổi tính một cách mau lẹ phi thường.
Trần-Bá đã giao du với tụi thanh niên lãng mạn của phòng trào trụy lạc. Chàng đã nhiễm theo những thói ăn chơi thích lân la các nơi tửu điếm trà đình, hay đi hát ả đào ở Khâm-Thiên, Vạn-Thái, hay đi nhảy đầm đến khuya, đến sáng.
Mấy lần Lệ-Chi khuyên can chàng, nhưng Trần-Bá không nghe, lại còn chế nhạo nàng là không biết hưởng những thú vui của vật chất, không tân thời tân tiến. Lệ-Chi đã nhiều lần muốn rủ chàng vào C.M.Đ. nhưng chàng không theo, và tỏ vẻ sợ sệt một cách hèn nhát. Nàng rất tiếc và cho rằng Trần-Bá một người yêu lý tưởng của nàng, đã bỗng nhiên bị xã hội thối nát tiêm nhiễm nọc độc vào tâm hồn, không làm sao cứu chữa được nữa. Lệ-Chi cho rằng người yêu của nàng đã bị tinh thần mai một chết dần mòn trong trụy lạc xa hoa. Buổi cuối cùng nàng đến thăm chàng, là cố ý còn khuyên lơn chàng, để đưa chàng đi ra khỏi con đường mê hoặc; mong được cùng chàng thờ chung hai lý tưởng: Tình-yêu và Tổ-Quốc.
Không ngờ Trần-Bá không có chút hối hận về tính nết suy đồi của mình. Nàng quyết định tuyệt giao, và tự hứa từ nay sẽ gác bỏ tình yêu, mà nàng thù oán cho là tầm thường, đáng khinh bỉ, để hoàn toàn hy sinh tinh thần và thân thể cho Tổ-Quốc đang rên rỉ đau thương.
Nhưng, than ôi, Lệ-Chi có ngờ đâu người yêu mà nàng ghét bỏ, khinh khi vì tưởng là một gã ăn chơi lêu lổng, lại chính là một thanh niên Cách mạng hăng hái nhất và bí mật nhất trong đám Sinh viên Hà-Nội! Lệ-Chi rất xinh đẹp, rất can đảm, rất đáng yêu đáng phục, đã bị Trần-Bá ngờ vực và lánh xa, chỉ vì nàng là con gái một viên Thanh-tra Mật-thám có tiếng là tàn bạo nhất ở Q.N. thời bấy giờ!
Trần-Bá đóng một vai trò quan trọng trong Đảng của chàng, cho nên chàng hết sức dè dặt, sẵn sàng gạt bỏ tình yêu để tránh những bất trắc có thể xảy ra, hại cho công việc của chàng và cả cho Quốc-Dân-Đảng nữa!
Lệ-Chi đâu có hiểu thấu nỗi thắc mắc của người yêu! Nàng đâu có biết rằng vì mang danh là con gái của một viên Phó Mật-thám có tiếng là độc ác nhứt ở Trung-kỳ, mà nàng bị Trần-Bá không tin dùng, và không những nàng đã mất một người yêu tha thiết chân thành, mà nàng còn mất cả một người bạn đồng chí trung kiên tận tụy. Chỉ vì nàng là con gái của một viên Phó Mật-thám dân Tây, và một tên Việt gian hạng nặng.
Bây giờ chúng ta mới biết Lệ-Chi khác hẳn với cha. Nhưng Trần-Bá đâu có hiểu như thế! Chúng ta đã thấy Lệ-Chi là một nữ Đảng-viên của Cách-Mạng-Đảng, rất lanh lợi, và rất bí mật, nhưng, mỉa mai làm sao! Chính nàng cũng không hiểu được cái bí mật của Trần-Bá, người thanh niên chơi bời lêu lổng đã khéo đánh lừa được những cặp mắt rình mò của các thám tử. Lệ-Chi đâu có ngờ rằng Trần-Bá sống hai cuộc đời!
Cuộc đời sinh viên vui vẻ, trẻ trung, tự do, lãng mạn, để che lấp cuộc đời cách mạng đầy nguy hiểm, chông gai, và đầy phản bội bất ngờ.
Dù sao, Trần-Bá rất ngạc nhiên, và suy nghĩ rất nhiều từ khi Giáo-Thái tường thuật vụ Liên B bị bắt hai lần, ở Q.N. và ở ga Đồng-Hới đang lúc nàng cùng đi với Lệ-Chi.
Trần-Bá đặt ra rất nhiều giả thuyết để tự giảng giải những bí mật ly kỳ ấy. Có lẽ Liên B sau khi bị bắt ở Q.N. đã tìm cách vượt ngục, không ngờ lên xe lửa gặp Lệ-Chi, cô này đến Huế đã làm dấu hiệu cho nhân viên Mật-thám ở Huế biết để chặn đường bắt Liên ở Đồng-Hới? Đó là thuyết của đa số đồng chí trong Ủy-ban Trinh-thám Q.D.Đ. mà Trần-Bá là chủ tịch.
Còn Giáo-Thái lại nghĩ Liên B đã bị mua chuộc, nên được tha, và Liên B đã tố cáo nhiều đồng chí ở các tỉnh, nên ông Phó Mật-thám cho nàng đi ra Quảng-Trị, ở đây C.M.Đ. hoạt động mạnh hơn. Cuộc bắt bớ cô ở trên xe lửa có lẽ chỉ là một trò hề mà Sở Mật-thám bố trí ra để che mắt các bạn đồng chí của cô mà thôi.
Nhưng tất cả những giả thuyết trên đều không đứng vững vì Trần-Bá nhận thấy có nhiều chỗ mâu thuẩn nhau. Có đều chàng hết sức ngạc nhiên là chàng không ngờ Lệ-Chi đã trở nên một cô gái bí mật vô cùng. Nghe vụ tường thuật của Giáo-Thái, chàng rất phục Lệ-Chi, mặc dầu chàng vẫn cứ nghĩ rằng nàng có thể là một nữ thám tử, giúp việc cho cha.
Chàng mỉm cười một mình, nhớ lại lúc ở Hội-chợ, chàng làm ông thầy tướng Ấn-Độ để lòe Lệ-Chi chơi. Chàng sung sướng được chơi "bí mật" với nàng lần này là lần thứ hai, mà nàng tuyệt nhiên không biết. Lần thứ nhứt là hôm nàng tuyệt giao với chàng, mắng nhiếc chàng, khinh bỉ chàng mà chàng đã trơ trơ, điềm nhiên, lãnh đạm, trong khi chính chàng làm chủ tịch Ủy-ban Trinh-thám Q.D.Đ.!