CHƯƠNG 23
Bầu không khí háo hức bồng bềnh trôi giữa ba người đàn ông trong căn nhà trọ tựa như làn khói lạnh.
Paul Schumann hiểu rõ cảm giác này - từ những khoảnh khắc khi gã đợi chờ được bước vào trong sàn đấm bốc, cố gắng nhớ lại mọi thứ gã biết về đối thủ, hình dung ra những thế phòng thủ của hắn, chọn đâu là thời điểm tốt nhất để ẩn mình, đâu là lúc tốt nhất để kiễng chân lên tung cú đấm thật mạnh hoặc một cú móc, tìm ra cách khai thác điểm yếu của hắn - và cách tốt nhất khắc phục khiếm khuyết của bản thân.
Gã biết rõ điều này từ những thời điểm khác nữa: khi một sát thủ lên kế hoạch hóa kiếp ai đó. Nhìn vào những bản đồ được chính tay gã cẩn thận vẽ ra, kiểm tra hai lần khẩu Colt và súng ngắn dự phòng, xem qua những ghi chú gã đã thu thập về lịch trình sinh hoạt của nạn nhân, những gì hắn thích và không thích, những thói quen sinh hoạt và những người hắn gặp gỡ.
Đây là sự Khởi đầu.
Một Khởi đầu khó khăn, gian nan. Sự tĩnh lặng trước khi giết người. Khoảnh khắc gã nghiền ngẫm những thông tin xen lẫn cảm giác nôn nóng và bực bội. Cả sợ hãi nữa, dĩ nhiên. Bạn không thể nào không sợ hãi. Những sát thủ giỏi cũng thế, trong bất kỳ trường hợp nào.
Và tình trạng tê liệt ngày càng tăng, trái tim gã hóa đá.
Gã đang bắt đầu chạm vào đá.
Trong căn phòng lờ mờ sáng, các ô cửa sổ đóng kín mít, rèm hạ xuống - điện thoại ngắt dây, dĩ nhiên - Paul và Morgan cùng xem qua một bản đồ và hơn hai chục bức ảnh chụp Sân vận động Thế vận hội công khai mà Webber thu thập được, cùng hai chiếc quần dài màu xám nhăn nhúm vải flannel cho Morgan. Ban đầu tay người Mỹ còn xem xét một cách hoài nghi, nhưng rồi đã quyết định giữ lại.
Morgan gõ vào một trong những tấm ảnh. “Từ đâu mà anh…?”
“Cho xin một phút thôi,” Webber ngắt lời. Anh ta đứng dậy bước ngang phòng, miệng huýt sáo. Tâm trạng anh ta đang vui vẻ, giờ thì anh ta đang có nghìn đô la trong túi, một thời gian dài sẽ chẳng phải lo đến chuyện mua mỡ lợn rồi thuốc nhuộm vàng.
Morgan và Paul trao nhau những cái cau mày. Tay người Đức quỳ xuống, bắt đầu lôi ra những ghi chép từ cái tủ nằm dưới một chiếc máy hát bị xước. Anh ta nhăn nhó. “Chà, không phải John Phillip Sousa đâu. Tôi tìm đỏ cả mắt rồi mà không ra,” Anh ta liếc nhìn Morgan. “Tôi bảo này, cậu John Dillinger đây bảo tôi rằng Sousa là người Mỹ. Nhưng tôi nghĩ là cậu ấy đùa. Xin hỏi tay trưởng ban nhạc này là người Anh đúng không?”
“Không, anh ta là người Mỹ,” người đàn ông gầy còm đáp.
“Tôi lại nghe người ta nói khác.”
Morgan nhướn một bên mày. “Có lẽ cậu đúng. Có thể đặt cược là hợp lệ đấy. 100 mác nhé?”
Webber cân nhắc rồi đáp, “Tôi sẽ nghiên cứu vấn đề này sau.”
“Chúng tôi thật sự không có thời gian cho âm nhạc,” Morgan nói thêm, nhìn Webber đang xem xét chồng đĩa hát.
Paul nói, “Nhưng tôi nghĩ chúng ta có thời gian che lấp đi tiếng nói chuyện của minh?”
“Chính xác,” Webber nói. “Và chúng ta sẽ sử dụng…” Anh ta quan sát bìa một đĩa hát. “Tuyển tập các ca khúc săn bắn lạnh lùng về nước Đức chúng ta.” Anh bật máy hát lên, đặt cây kim vào rãnh đĩa. Một giai điệu mạnh mẽ, hỗn tạp lấp đầy căn phòng. “Đây là bài ‘Kẻ Săn Hươu’.” Một tiếng cười. “Thích hợp đấy nếu xét đến nhiệm vụ của chúng ta.”
Những kẻ cướp như Luciano và Lansky cũng làm chính xác như thế tại Mỹ - thường chơi nhạc để che lấp đi tiếng nói chuyện của chúng, trong trường hợp những thằng nhóc của Dewey hay Hoover đặt máy nghe lén trong phòng nơi chúng gặp gỡ.
“Nào, ông vừa hỏi gì?”
Morgan, hỏi, “Buổi chụp hình này thực hiện ở đâu?”
“Biên bản ghi nhớ của Ernst nói là phòng họp báo.”
“Tức là ở đây,” Webbẹr nói.
Paul xem bức vẽ thật cẩn thận, nhưng không vui vì Sân vận động rất rộng lớn còn phòng họp báo chắc phải dài hơn 60 mét, nằm gần sân thượng phía Nam của tòa nhà. Anh ta có thể giữ vị trí tại các quầy mặt phía Bắc, nhưng điều ấy có nghĩa là anh ta phải ngắm từ một khoảng cách rất xa toàn bộ chiều rộng cơ sở này.
“Quá xa. Hơi có gió nhẹ, sự méo mó của cửa sổ. Không, tôi không thể đảm bảo được một phát súng chết người. Và tôi có thể bắn phải ai đó.”
“Vậy thì sao?” Webber thờ ơ hỏi. “Có lẽ, cậu có thể bắn Hitler. Hoặc Göring… vì sao, hắn ta là một mục tiêu to đùng như một quả khinh khí cầu. Thằng mù cũng bắn trúng được.” Anh ta lại nhìn bản đồ. “Cậu có thể nhắm vào Ernst khi hắn xuống xe. Ông nghĩ sao về chuyện đó, Morgan?” Thực tế Webber đã đưa Paul ra vào Phủ Thủ tướng an toàn, khiến tay cầm đầu băng nhóm thực sự chiếm trọn lòng tin của Morgan.
“Nhưng chúng ta không biết chính xác hắn sẽ đến lúc nào và đến đâu,” Morgan nêu rõ. Có đến hàng tá lối đi bộ và đường đi hắn có thể chọn. “Chúng có thể không dùng lối vào chính. Chúng ta không thể đoán được điều đó, cậu nên náu mình trước khi hắn tới đó. Toàn bộ đài tưởng niệm Quốc Xã sẽ được bố phòng, an ninh sẽ được thắt chặt.”
Paul tiếp tục nghiền ngẫm bản đồ. Morgan nói đúng. Và từ bản đồ, gã thấy rằng có một đường xe ngầm vào nhà dường như bao quanh toàn bộ Sân vận động, có khả năng dành cho các nhà lãnh đạo sử dụng như các lối vào ra được bảo vệ. Ernst có thể không bao giờ lộ diện bên ngoài.
Họ cùng nhìn chằm chằm một lúc. Một ý tưởng vụt lóe trong đầu Paul, chạm tay vào các bức ảnh, gã giải thích: Những lối đi bộ phía sau Sân vận động không đóng cửa. Rời khỏi phòng họp hoặc người ta sẽ đi bộ về phía Đông, hoặc về phía Tây dọc theo hành lang này rồi xuống vài bậc cầu thang đến tầng trệt, nơi có bãi đỗ xe. Một đường xe vào nhà rộng rãi và các vỉa hè dẫn vào một nhà ga xe lửa. Cách Sân vận động khoảng 60 mét nhìn ra bãi đỗ xe và đường xe vào nhà là một dãy các tòa nhà nhỏ, trên bản đồ được ghi là Các Khu Nhà Kho.
“Nếu Ernst bước ra trên lối đi này và xuống cầu thang, tôi có thể bắn hắn từ khu nhà một tầng đó. Ở đằng kia.”
“Cậu có thể ngắm bắn được không?”
Paul gật đầu. “Có, đơn giản.”
“Nhưng như đã nói, chúng ta không biết liệu Ernst có xuất hiện, hay ra về theo lối đó không.”
“Có thể chúng ta ép hắn phải lộ diện. Bay vù ra ngoài như một cánh chim.”
“Làm thế nào?” Morgan hỏi.
Paul nói, “Chúng ta bảo hắn đi ra.”
“Bảo hắn?” Morgan nhíu mày.
“Chúng ta gửi cho hắn một tin nhắn trong phòng họp báo rằng có việc gấp cần đến hắn. Có ai đó muốn gặp riêng hắn để nói chuyện quan trọng. Hắn bước ra hành lang trên vỉa hè và lọt vào tầm ngắm của tôi.”
Webber châm một điếu xì gà bắp cải của anh ta. “Nhưng liệu có tin nhắn nào đủ khẩn cấp để buộc hắn bỏ ngang cuộc gặp với Lãnh tụ, Göring và Goebbels không?”
“Từ những gì tôi biết được thì hắn bị ám ảnh với công việc của mình. Chúng ta bảo hắn rằng có một vấn đề liên quan đến quân đội hoặc hải quân. Tôi biết rằng hắn sẽ chú ý. Thế còn Krupp, công ty sản xuất vũ khí Max kể với chúng ta thì sao? Một tin nhắn từ Krupp có thể là tin khẩn được không?”
Morgan gật đầu. “Krupp. Đúng rồi, tôi nghĩ là có. Nhưng làm sao chúng ta gửi được tín nhắn cho Ernst trong khi hắn đang trong buổi chụp hình?”
“Chà, đơn giản lắm,” Webber đáp. “Tôi sẽ điện cho hắn.”
“Như thế nào?”
Anh ta rít một hơi xì gà thứ phẩm. “Tôi sẽ tìm ra số của một trong các điện thoại trong phòng họp báo rồi gọi một cuộc. Việc này thì tôi tự làm. Tôi sẽ đề nghị được gặp Ernst và bảo hắn rằng có một tài xế đứng dưới nhà có thông điệp cần chuyển. Chỉ chuyển riêng cho hắn thôi. Tin nhắn của đích thân Gustav Krupp von Bohlen gửi. Tôi sẽ gọi từ một bưu điện sao cho Gestapo sẽ không có đầu mối nào dẫn đến tôi cả khi gọi lại để tra nguồn gốc cuộc gọi.”
“Làm sao anh tìm được số?” Morgan hỏi.
“Những mối liên hệ.”
Paul hoài nghi hỏi, “Anh có thực sự phải hối lộ ai để lấy số điện thoại không đấy, Otto? Tôi sẽ nghi ngờ một nửa phóng viên thể thao tại Berlin này có số.”
“Chà,” Webber nói, mỉm cười vui vẻ. “Cậu đang nói đúng trọng tâm đấy.” Anh ta quay lại dùng tiếng mẹ đẻ. “Dĩ nhiên đúng là vậy. Nhưng khía cạnh quan trọng nhất của bất kỳ cuộc phiêu lưu nào, đó là phải biết tiếp cận cá nhân nào và cái giá là bao nhiêu.”
“Được,” Morgan bực bội nói. “Thế bao nhiêu? Và nhớ này, chúng tôi không phải là Ngân hàng Thế giới đâu.”
“Thêm một trăm nữa. Tiền mác cũng được. Và tôi sẽ bổ sung thêm mà không đòi phụ phí. Cách vào và ra khỏi Sân vận động, cậu John Dillinger: Một bộ đồng phục SS hoàn chỉnh. Cậu có thể quàng khẩu súng trường trên vai rồi đi thẳng vào Sân vận động như thể cậu là Himmler. Sẽ không ai ngăn cản cậu hết. Luyện cách nói câu ‘Hail Hitler’ và cách chào của Hitler đi, giơ cao cánh tay bệ vệ của cậu lên không trung, như tên Lãnh tụ nước đái dê của chúng ta.”
Morgan nhíu mày. “Nhưng nếu họ bắt cậu ta khi giả trang thành lính, chúng sẽ bắn cậu ta vì tội làm gián điệp.”
Paul liếc nhìn Webber, cả hai cùng phá lên cười. Chính tay cầm đầu băng nhóm lên tiếng. “Xin ông đấy, Morgan. Anh bạn chúng ta sắp giết một tên bạo chúa Quốc Xã. Nếu cậu ta bị bắt, cậu ta có thể ăn diện cho George Washington và huýt sáo bài ‘Stars and Stripes Forever’, và họ sẽ bắn cậu ta chết hẳn, ông không nghĩ thế à?”
“Tôi chỉ đang cân nhắc nhiều cách khiến nó kín đáo hơn,” Morgan càu nhàu.
“Không, đó là một kế hoạch hay, Reggie,” Paul nói. “Sau buổi chụp hình, chúng sẽ đưa tất cả các quan chức quay về Berlin càng nhanh càng tốt. Tôi sẽ đi cùng đám lính gác bảo vệ chúng. Một khi vào được thành phố, tôi sẽ trốn vào đám đông.” Sau đó, gã sẽ lẻn vào tòa nhà Đại sứ quán gần Cổng Brandeburg gửi điện báo cho Avery và Manielli tại Amsterdam, họ sẽ cử một máy bay đến sân bay nhỏ đón gã.
Khi đôi mắt họ quay lại nhìn các bản đồ Sân vận động, Paul quyết định đã đến lúc. Gã nói, “Tôi muốn nói với ông một chuyện. Có người khác nữa đi cùng tôi.”
Morgan liếc nhìn Webber, anh ta phá lên cười. “Lạy Chúa, ông đang nghĩ gì thế? Rằng tôi có thể sống ở bất kỳ đâu ngoài cái Vườn Eden của Phổ này sao? Không, không. Tôi sẽ chỉ rời nước Đức lên thiên đàng thôi.”
Paul nói, “Một người phụ nữ.”
Morgan mím chặt môi. “Người ở đây.” Hất đầu về phía tiền sảnh của nhà trọ.
“Đúng vậy. Là Käthe.” Paul nói thêm, “Ông đã gặp mặt cô ấy. Ông biết cô ấy có lý do chính đáng.”
“Cậu đã nói với cô ta những gì?” tay người Mỹ lo lắng hỏi.
“Bọn Gestapo đã giữ hộ chiếu của cô ấy, sẽ chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi chúng bắt cô ấy.”
“Chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi chúng bắt rất nhiều người ở đây. Cậu đã nói gì với cô ta, Paul?” Morgan hỏi lại
“Chỉ là câu chuyện vỏ bọc của chúng ta về ký giả thể thao. Thế thôi.”
“Nhưng…”
“Cô ấy đến với tôi,” gã nói.
“Tôi nên gọi về Washington hoặc cho ngài Thượng Nghị sĩ.”
“Cứ gọi cho anh ta nếu ông thích. Cô ấy sẽ đi.”
Morgan nhìn Webber.
“Chà, tôi đã kết hôn ba lần rồi, có khả năng là bốn,” tay người Đức nói. “Và giờ tôi có một… sự dàn xếp phức tạp. Đừng xin lời khuyên của tôi về vấn đề của trái tim.”
Morgan lắc đầu. “Chúa tôi, chúng ta đang bàn một dịch vụ hàng không đấy.”
Ánh mắt Paul nhìn xoáy vào tay người Mỹ. “Một điều nữa: tại Sân vận động, tôi sẽ chỉ có hộ chiếu Nga làm chứng minh thư thôi. Nếu tôi không làm được, cô ấy sẽ không bao giờ biết đã xảy ra chuyện gì. Liệu ông sẽ nói với cô ấy đôi lời - về chuyện tôi phải bỏ đi chứ? Tôi không muốn cô ấy nghĩ rằng tôi đào mỏ cô ấy. Và làm những gì ông có thể để đưa cô ấy ra ngoài.”
“Dĩ nhiên.”
“Chà, cậu sẽ làm được mà, cậu John Dillinger. Cậu là chàng cao bồi Mỹ với hai viên bi to, đúng không?” Webber lau trán đẫm mồ hôi. Anh ta đứng dậy tìm thấy ba cái ly trong tủ chè. Từ một bình rượu bỏ túi, anh ta rót vào ly thứ chất lỏng trong vắt rồi đưa cho từng người. “Rượu mạnh của Úc đây. Hai người nghe nói đến chưa? Rượu ngon nhất trong tất cả các loại rượu, tốt cho máu và cho tâm hồn. Uống đi nào các quý ông, rồi chúng ta ra ngoài và thay đổi số phận đất nước tội nghiệp của chúng ta.”
“Tôi sẽ cần anh tìm được càng nhiều càng tốt,” Willi Kohl nói.
Người đàn ông thận trọng gật đầu. “Vấn đề thực sự không phải ở chỗ tìm được họ. Việc này thì dễ thôi. Vấn đề là ở chỗ chuyện này rất không bình thường. Thực sự chưa từng có tiền lệ.”
“Thì là bất thường mà,” Kohl đồng tình. “Gần đúng như vậy. Nhưng Chỉ huy trưởng Lực lượng Cảnh sát Himmler đã nhận định đây là một vụ bất thường, là một vụ quan trọng. Các sĩ quan khác phải tỏa ra khắp thành phố này giải quyết các vấn đề cấp bách ngang nhau, nên ông ấy chỉ còn mình tôi lo việc này được thôi. Thế nên tôi mới đến chỗ anh.”
“Himmler à?” Johann Muntz hỏi. Người đàn ông trung niên đứng trên ngưỡng cửa căn nhà nhỏ trên phố Grün tại Charlottenburg. Mày râu nhẵn nhụi và mặc vest trông như thể ông ta vừa đi lễ nhà thờ về vào buổi sáng Chủ nhật. Chắc chắn đó là chuyến đi đầy rủi ro nếu muốn giữ lại công việc hiệu trưởng của một trong những trường học tốt nhất Berlin.
“Như anh biết đấy, chúng rất tự do. Hoàn toàn tự lập. Tôi không thể độc tài chút nào đối với chúng. Chúng có thể nói không. Và tôi chẳng làm gì được cả.”
“À, Tiến sĩ Muntz, tôi chỉ xin một cơ hội đề nghị chúng, với hy vọng chúng sẽ tình nguyện giúp đỡ vì công lý thôi mà.”
“Nhưng hôm nay là Chủ nhật. Làm sao tôi gọi chúng được?”
“Tôi nghi ngờ anh chỉ cần gọi cho giáo viên chủ nhiệm, cậu ta sẽ thu xếp tập hợp cả lớp.”
“Rất tốt. Tôi sẽ gọi ngay, thưa Thanh tra.”
Bốn mươi lăm phút trôi qua, Willi Kohl thấy mình đứng trong sân sau nhà Muntz, nhìn lướt qua gương mặt hơn hai chục thằng bé. Nhiều đứa trong số này mặc áo sơ mi nâu, quần soóc và đi tất trắng, cà vạt đen rủ xuống từ cái vòng da bện treo trên cổ họng. Những đứa trẻ hơn chiếm phần đa là các thành viên của Đội thanh niên Hitler thuộc Trường Hindenburg. Như tay hiệu trưởng nhà trường vừa nhắc nhở Kohl, tổ chức này hoàn toàn không chịu bất kỳ sự giám sát nào của người lớn. Các thành viên tự bầu ra những kẻ đứng đầu, tự quyết định các vấn đề trong nhóm của mình như đi bộ đường dài, bóng đá hay đi tố cáo những kẻ đâm sau lưng.
“Hail Hitler,” Kohl nói và ông được chào đón bằng một số cánh tay giơ cao và tiếng vọng ầm ĩ đến ngạc nhiên của câu chào. “Tôi là Thanh tra Cao cấp Kohl, Cảnh sát Hình sự”
Một số gương mặt lộ rõ những ánh mắt ngưỡng mộ. Vài gương mặt trẻ hơn vẫn lãnh đạm như gương mặt người chết trong ngõ Dresden.
“Ta cần các cháu hỗ trợ đẩy mạnh hơn nữa Chủ nghĩa Phát xít. Một vấn đề có cấp ưu tiên cao nhất.” Ông nhìn một thằng bé tóc vàng trẻ trung, nó tự giới thiệu với ông tên mình là Helmut Gruber, Kohl nhớ lại ông là thành viên của đội Hindenburg. Nó nhỏ con hơn nhũng đứa khác, nhưng ở thằng bé toát ra sự tự tin của người lớn. Một nét nghiêm khắc, cứng cỏi dâng đầy trong mắt, khi nó nhìn lại chằm chằm người đàn ông lớn hơn nó ba mươi tuổi. “Thưa ngài, chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết giúp Lãnh tụ và đất nước của chúng ta.”
“Tốt, Helmut. Giờ lắng nghe đây, mọi người. Các cháu có thể nghĩ đây là một đề nghị lạ lùng. Ở đây ta có hai tập tài liệu. Một tập là bản đồ khu vực gần Tiergarten. Bản đồ còn lại là ảnh người đàn ông chúng ta đang cố gắng nhận diện. Được viết phía dưới bức ảnh là tên món ăn đặc biệt người đó đã gọi tại một nhà hàng, tên là món ‘coq au vin’. Một cái tên Pháp. Các cháu không cần biết phát âm nó như thế nào. Tất cả những gì các cháu cần làm là đến từng nhà hàng trong khu vực được khoanh tròn trên bản đồ, tìm hiểu xem cơ sở nào mở cửa ngày hôm qua, xem món ăn ấy có nằm trong thực đơn bữa trưa không. Nếu có, các cháu hãy hỏi Giám đốc nhà hàng có biết người trong bức ảnh này, hoặc có nhớ được ông ta đã từng dùng bữa tại đó gần đây không. Nếu có, hãy liên hệ với ta tại trụ sở Cảnh sát Hình sự ngay lập tức. Các cháu sẽ làm chứ?”
“Vâng, thưa Thanh tra Kohl, bọn cháu sẽ làm,” Trưởng nhóm Gruber tuyên bố, không buồn hỏi ý kiến cả đội.
“Tốt. Lãnh tụ sẽ rất tự hào về các cháu. Giờ ta sẽ phát cho các cháu những tờ này.” Ông ngừng lại, bắt gặp ánh mắt của một học sinh đặc biệt ở phía sau, một trong số vài đứa trẻ không mặc đồng phục. “Một vấn đề nữa. Tức là các cháu phải đảm bảo kín đáo về một chuyện.”
“Kín đáo ư?” thằng bé nhíu mày hỏi.
“Phải. Tức là các cháu phải giữ kín thông tin ta sắp chia sẻ cho các cháu. Ta đến đây nhờ các cháu hỗ trợ bởi vì con trai ta Günter, đứng phía sau kia.” Vài chục cặp mắt đổ dồn về phía thằng bé. Vài phút trước Kohl đã gọi nó về nhà, hướng dẫn thằng bé đến nhà hiệu trưởng. Günter đỏ bừng mặt, mắt nhìn xuống đất. Bố nó nói tiếp. “Ta nghi ngờ các cháu không biết rằng con trai ta sau này sẽ hỗ trợ ta trong những vấn đề an ninh đất nước nghiêm trọng. Mà đây là lý do ta không thể cho phép nó gia nhập tổ chức tốt đẹp của các cháu. Ta mong muốn nó sẽ vẫn đứng sau hậu trường, như nó đã làm. Bằng cách này, nó sẽ có thể tiếp tục giúp ta làm việc vì vinh quang của Tổ quốc. Vui lòng giữ kín thông tin này giữa các cháu thôi. Cáu cháu sẽ làm thế chứ?”
Đôi mắt Helmut vẫn lạnh lùng khi liếc nhìn lại Günter, có lẽ nó đang nghĩ về những trò Aryan và Do Thái gần đây lẽ ra không nên chơi. “Dĩ nhiên ạ, Thanh tra Kohl,” nó đáp.
Kohl nhìn con hai và nụ cười tươi vui gượng ép của nó, rồi nói. “Giờ thì xếp hàng một đơn giản, ta sẽ phát cho các cháu các giấy tờ này. Con trai ta cùng Trưởng nhóm Gruber sẽ quyết định các cháu chia nhóm như thế nào.”
“Vâng, thưa ngài. Hail Hitler.”
“Hail Hitler.” Kohl ép mình phải chào với cánh tay mạnh mẽ vươn dài. Ông phát tài liệu cho hai thằng bé và nói thêm. “Ồ, các quý ông này?”
“Vâng, thưa ngài,” Helmut đáp, muốn được chú ý.
“Để ý giao thông. Nhìn xe cẩn thận mỗi khi sang đường đấy.”