CHƯƠNG 34
Đúng 5h30 phút chiều, chiếc xe tải Dịch vụ Lao động nhẹ nhàng đi lên quốc lộ êm ái, đẹp hoàn hảo qua các hàng cây thông và độc cần cao chót vót. Không khí vương những hạt bụi nhỏ li ti, những con côn trùng lười nhác chết gục trên kính chắn gió.
Paul Schumann cố gắng chỉ nghĩ đến Reinhard Ernst, về mục tiêu của gã. Mò mẫm trên lớp băng.
Không nghĩ về Otto Wilhelm Friedrich Georg Webber nữa.
Tuy nhiên, điều này là không thể. Tâm trí Paul tràn ngập những hồi ức về người gã mới chỉ biết được một ngày. Hiện gã đang nghĩ rằng Otto hẳn sẽ vừa vặn hoàn hảo với khu West Side tại New York, uống rượu với Runyon và Jacobs cùng đám võ sĩ quyền anh. Có thể anh ta thậm chí còn thích so găng tí chút. Nhưng điều Webber thực sự thích hẳn sẽ là cơ hội được vận dụng vô số những trò lừa đảo và gian lận tại Mỹ.
Ngày nào đó, tôi sẽ khoe với cậu những mánh tuyệt hơn của tôi…
Nhưng rồi suy nghĩ của gã phai dần khi xe chậm chạp rẽ vào khúc quanh, chuyển hướng xuống một con đường phụ. Đi được một cây số trên đường cao tốc, gã thấy một tấm biển được sơn vẽ cẩn thận: Trường Đại học Quân đội Waltham. Có ba, bốn thanh niên mặc trang phục đi bộ đường dài đi tha thẩn trên bãi cỏ, xung quanh nào là giấy gói, rổ rá và những gì còn lại của bữa tối Chủ nhật. Một tấm biển bên cạnh họ chỉ xuống lối đi rộng rãi vào hành lang chính. Con đường thứ hai dẫn đến phòng tập thể hình và các Tòa nhà Phòng học đánh số từ 1 đến 4. Xa hơn nữa là lối vào các Tòa nhà đánh số từ 5 đến 8. Ernst sẽ tổ chức một cuộc gặp mặt trong Tòa nhà số 5 trong vòng nửa tiếng, như Paul đã đọc trong thời gian biểu của hắn. Gã tiếp tục đi qua lối nhánh dù phải lái thêm trăm thước nữa về phía trước. Xe dừng trên đường phụ không lát đá hoang vắng, cỏ dại mọc đầy. Đầu xe quay vào rừng để không ai nhìn thấy từ đường chính.
Hít một hơi sâu, Paul dụi mắt, lau mồ hôi trên mặt.
Gã tự hỏi thực sự Ernst có xuất hiện không? Hay hắn sẽ giống như Dutch Schultz lần đó trong Thành phố Jersey, khi tên cướp trốn khỏi cuộc họp nơi hắn biết rằng mình bị phục kích bằng bản năng - vài người nói do khả năng tâm linh?
Nhưng Paul còn làm được gì nữa? Gã phải tín rằng tên đại tá sẽ tiếp tục mở cuộc họp. Theo đánh giá của gã, tên này thực sự sẽ xuất hiện ở đây. Căn cứ theo mọi thứ gã biết, hắn không phải là người trốn tránh trách nhiệm. Tay người Mỹ xuống xe tải, lột bỏ bộ đồng phục màu xanh-xám cồng kềnh, bỏ mũ rồi gấp lại gọn gàng để trên ghế trước. Bên dưới ghế, gã cũng giấu một bộ đồ khác phòng khi cần thay đổi thân phận lần nữa để trốn thoát. Paul nhanh chóng mặc vào bộ quần áo lao động gã ăn cắp từ trong nhà kho. Mang theo khẩu súng trường và hộp đạn, gã lẻn vào vị trí rậm rạp nhất của khu rừng, cố gắng hết sức không tạo ra tiếng động khi di chuyển.
Gã chậm rãi đi qua khu rừng tĩnh lặng, thơm ngát. Ban đầu còn thận trọng bởi tưởng rằng sẽ có nhiều lính gác hoặc quân đội nữa, đặc biệt là sau nỗ lực ám sát Ernst vào buổi chiều. Nhưng gã ngạc nhiên khi chẳng thấy ai. Khi gã tiến gần hơn các tòa nhà, dòm qua cây cối và bụi cây, gã thấy vài người và xe cộ gần phía trước một trong các kết cấu và một tấm biển ghi Tòa nhà số 5 gã đang tìm. Đỗ trên lối vào nhà cách khoảng ba mươi mét là một chiếc Mercedes mui kín màu đen. Một tên mặc đồng phục SS đứng bên cạnh chiếc xe, đang cảnh giác nhìn xung quanh, quàng trên vai là khẩu súng máy. Có phải là xe của Ernst không? Gã không thế nhìn qua cửa xe chói nắng.
Paul cũng thấy một chiếc xe tải nhỏ và một xe buýt, cạnh đó là mười hai thanh niên mặc quần áo dân thường đang chơi bóng cùng một tên lính mặc đồng phục xám. Một tên lính khác đứng tựa vào xe buýt xem và cổ vũ cả hai đội.
Tại sao một kẻ cao cấp như Ernst lại gặp gỡ nhóm nhỏ sinh viên này? Có thể họ là một nhóm các sĩ quan tương lai được lựa chọn, những thằng nhóc trông như bọn Quốc Xã điển hình - tầm vóc trung bình, tóc vàng và thể hình rất đẹp. Paul cho rằng bất kể chúng là ai thì chúng sẽ đều gặp gỡ Ernst trong phòng học. Như thế buộc gã phải đi bộ mười lăm mét nữa hoặc hơn từ chiếc Mercedes đến Tòa nhà số 5. Paul hẳn sẽ có khối thời gian để hóa kiếp hắn. Dù từ nơi gã đang ẩn nấp không có góc bắn tốt. Cây cối và bụi cây đung đưa trong cơn gió nóng không chỉ chắn tầm nhìn đến con mồi, mà còn chắn đường đạn.
Cửa xe Mercedes bật mở, một người hói đầu mặc áo khoác nâu xuống xe. Paul nhìn qua hắn ta vào trong ghế sau. Đúng rồi! Ernst ở trong xe. Rồi cửa xe đóng sầm lại, gã không nhìn được tên đại tá vẫn đang ngồi trong xe. Tên mặc áo nâu mang theo một tập hồ sơ to đến chiếc xe thứ hai, một chiếc Opel gần chỗ Paul ẩn nấp, nơi ngọn đồi sum suê cây cối nằm thoai thoải. Lão đặt tập hồ sơ vào ghế sau rồi quay lại bên kia sân bóng.
Paul dồn sự chú ý vào chiếc Opel không có ai ngồi bên trong. Chiếc xe sẽ tạo cho gã một vị trí bắn tốt, che cho gã khỏi những tên lính. Từ đây, Paul có thể chạy thẳng vào rừng đến chỗ xe tải rồi tẩu thoát.
Phải, gã quyết định chiếc xe chính là cộng sự của gã. Kẹp khẩu Mauser vào nách, Paul chậm rãi di chuyển về phía trước, lắng nghe tiếng vo ve êm ái của lũ côn trùng, tiếng xào xạc và lạo xạo của lớp thảm thực vật tháng Bảy đầy bụi dưới chân, những tiếng quát tháo và tiếng cười của đám thanh niên đang thích thú chơi bóng.
Bộ bánh xe Auto Union thủy chung kêu ầm ĩ suốt chặng đường cao tốc với vận tốc chậm như rùa sáu mươi cây số trên giờ. Chúng cứ thế rống lên điên rồ, bất chấp bề mặt đường phẳng lì như gương. Lửa đột ngột bùng lên từ bô xe, động cơ phun phì phì. Willi Kohl chỉnh bướm gió rồi một lần nữa nhấn ga. Chiếc xe rung lên nhưng cuối cùng cũng chịu tăng tốc.
Sau khi rời khỏi trụ sở Cảnh sát Hình sự bằng cửa sau bị cấm - một cách bướng bỉnh và ngu xuẩn, phải rồi - thanh tra đi bộ đến Khách sạn Metropol. Càng đến gần ông càng nghe rõ tiếng nhạc, những nốt nhạc của Mozart nhiều năm trước được một nhóm tứ tấu đàn dây biểu diễn trong một khán phòng hoành tráng.
Ông nhìn vào những chùm đèn lấp lánh, những bức tranh tường vẽ quang cảnh vở opera Ring của Wagner qua ô cửa sổ, những người hầu bàn mặc quần dài đen, áo vest trắng không tì vết đang giữ cân bằng các khay bạc trên lòng bàn tay. Và ông tiếp tục đi qua khách sạn, thậm chí không dừng lại. Dĩ nhiên thanh tra đoán trước rằng Paul Schumann đã nói dối rằng hắn sẽ đến đây. Cuộc điều tra của ông cho thấy tay người Mỹ này không đam mê sâm panh, xe limousine và Mozart mà là bia Pschorr và xúc xích. Hắn là một kẻ đi đôi giày đã mòn và yêu những sàn đấu quyền anh. Một kẻ có mối liên hệ nào đó đến khu vực xung quanh Quảng trường Tháng 11 năm 1923. Nếu là một kẻ không chần chừ hạ gục bốn tên lính Xung Kích bằng nắm đấm, hắn sẽ chẳng thèm vào đặt phòng ở cái nơi èo uột như Metropol, cũng như không đủ tiền vào ở đó.
Vậy nhưng nơi này là địa chỉ đầu tiên Schumann nghĩ đến khi trả lời câu hỏi của Kohl về địa chỉ mới của hắn - cho thấy tên người Mỹ gần đây đã thấy nó. Và vì nhà trọ của cô Richter cách khá xa thành phố nên sẽ là logic khi hắn thấy khách sạn này trên đường về phía Bắc Berlin. Đây là một vùng khét tiếng chỉ cách khách sạn này có một khu phố, rất quen thuộc với tính khí và khẩu vị của Paul Schumann.
Đây là một quận lớn, trong những hoàn cảnh ngặt nghèo nhất sẽ cần đến nửa tá điều tra viên thẩm vấn toàn bộ người dân và thu thập thông tin về một nghi phạm. Nhưng Kohl tin rằng vài bằng chứng ông tìm được có thể giúp ông thu hẹp đáng kể phạm vi tìm kiếm. Tại căn nhà trọ, ông đã phát hiện trong túi áo Schumann một hộp diêm rẻ tiền mỏng dính nhét vào trong một bao thuốc lá Đức. Kohl chẳng lạ gì mấy thứ này. Ông thường xuyên thấy các nghi phạm khác sở hữu, hoặc lấy trong các sào huyệt tại những khu tồi tệ của thành phố như phía Bắc Berlin.
Có lẽ tay người Mỹ này không có liên hệ nào ở đây, nhưng đây là địa điểm tốt để bắt đầu cuộc tìm kiếm của hắn. Có trong tay hộ chiếu của Paul Schumann, Kohl đã làm vài vòng quanh phía Nam vùng này. Đầu tiên là để ý họ bán loại diêm gì, chúng có giống nhau hay không, sau đó đưa ảnh tay người Mỹ cho các bồi bàn và nhân viên phục vụ ở quầy rượu xem.
“Không, thưa Thanh tra… Tôi xin lỗi. Lạy Chúa Lòng Thành, Thanh tra… Tôi không gặp ai như thế cả. Hail Hitler. Tôi sẽ tiếp tục để ý người như hắn… Hail Hitler hail Hitler hail Hitler…”
Ông đã thử đến một nhà hàng trên phố Dragoner Street. Chẳng thu được gì. Tiếp theo đến vài nhà nữa xa hơn và một Câu lạc bộ cũng trên con phố đó. Ông trình thẻ Cảnh sát ra cho người đàn ông canh lối ra vào rồi bước vào trong quán bar. Đúng, diêm ở đây giống loại Schumann đã dùng. Ông bước qua rất nhiều phòng, đưa ra cuốn hộ chiếu của tay người Mỹ và hỏi xem có ai gặp hắn không. Phần đa dân thường ngồi xem trong quán đều mắc bệnh mù điển hình, vẻ bất hợp tác với SS điển hình. (Một người còn quát, “Ông chắn tầm nhìn của tôi, Cảnh sát Hình sự. Dịch cái mông ra!”).
Nhưng khi ông đưa ảnh cho một nữ bồi bàn, đôi mắt ả bừng lên giận dữ.
“Cô biết hắn ta?” Kohl hỏi.
“Ối, tôi có biết hắn không ư? Có, có.”
“Tên cô là?”
“Liesl. Hắn nói tên hắn là Hermann nhưng tôi biết là tên giả.” Ả hất đầu về phía hộ chiếu. “Tôi không ngạc nhiên. Hắn đã ở đây nửa giờ trước. Với một thằng bạn đáng ghét, Otto Webber.”
“Tên Webber này là ai?”
“Một thằng đáng ghét, như tôi đã nói.”
“Họ đã làm gì ở đây?”
“Còn làm gì nữa? Nốc rượu, tán gẫu. Chà, và tán tỉnh nữa… Một thằng tán tỉnh một cô nàng rồi lạnh lẽo hắt hủi cô ta. Thật tàn nhẫn làm sao.” Yết hầu của Liesl run lên, Kohl đã suy ra toàn bộ câu chuyện buồn. “Ngài sẽ bắt hắn chứ?”
“Xin hỏi cô biết gì về hắn không? Nơi hắn ở, công việc của hắn là gì?”
Liesl không biết được nhiều. nhưng có một mẩu thông tín quý giá. Schumann và Webber rõ ràng lên kế hoạch gặp gỡ ai đó vào cuối buổi chiều nay. Và đó sẽ là cuộc gặp gỡ bí mật, ả hầu bàn bị hắt hủi xảo quyệt nói thêm. “Công việc của một kẻ đáng ghét. Tại một nơi nào đó ở Trường Đại học Waltham.”
Kohl tức tốc lao ra khỏi quán Cà phê Aryan, quay về chỗ xe DKW và phóng ngay đến trường Waltham. Lúc này, ông đã thấy ngôi trường quân đội trước mặt, nhẹ nhàng lái xe lên lề đường rải sỏi gần hai cây cột thấp bằng gạch, trên đỉnh là những bức tượng đại bàng đế chế. Vài sinh viên đang tụ tập trên bãi cỏ, bên cạnh là ba lô và một rổ đồ ăn picnic liếc nhìn chiếc xe đen ngòm, nhuốm bụi.
Kohl ra hiệu cho các sinh viên đến gần xe, mấy anh chàng tóc vàng cảm nhận được thẩm quyền liền nhanh chóng chạy về phía trước.
“Hail Hitler.”
“Chào,” Kohl đáp. “Trường vẫn mở lớp cơ à? Đang mùa hè mà?”
“Có mấy khóa học đang mở, thưa ngài. Dù hôm nay bọn cháu không có lớp, đến đây đi bộ đường dài thôi.”
Giống hệt con trai ông, các sinh viên này đang lên cơn sốt với nền giáo dục của ĐỆ TAM ĐẾ CHẾ và dĩ nhiên chỉ ngày càng tăng lên, vì toàn bộ mục tiêu của trường này là nhằm tạo ra những chiến binh.
Lãnh tụ và đám đông của y là những tên tội phạm tuyệt vời làm sao. Chúng bắt cóc cả đất nước này bằng cách túm lấy lũ trẻ của chúng ta…
Ông mở hộ chiếu của Schumann và giơ ảnh ra. “Các cháu có thấy người này không?”
“Không, thưa Thanh tra,” một đứa nói, liếc nhìn mấy đứa bạn, cũng toàn lắc đầu.
“Các cháu ở đây được bao lâu rồi?”
“Có lẽ khoảng một tiếng ạ.”
“Còn ai khác đến đây lúc đó không?”
“Có, thưa ngài. Mói lúc nãy một xe buýt của trường đến đây, cùng một xe Opel và một xe Mercedes. Màu đen. Loại 5 lít. Rất mới.”
“Không, loại 7.7 lít,” một người bạn chỉnh lại.
“Cậu mù à! Nó nhỏ hơn thế nhiều.”
Cậu thứ ba nói. “Còn chiếc xe tải Dịch vụ Lao động nữa. Chỉ có điều nó không lái vào đây.”
“Không, nó đi qua, sau đó ngoặt khỏi đường.” Cậu ta giơ tay chỉ. “Gần lối vào mấy tòa nhà phòng học kia.”
“Dịch vụ Lao động à?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Cái xe tải đấy có chở đầy công nhân không?”
“Chúng cháu không nhìn được đằng sau.”
“Các cháu có nhìn thấy tài xế không?”
“Không, thưa ngài.”
“Cháu cũng không.”
Dịch vụ Lao động… Kohl cân nhắc điều này. Các công nhân RAD ban đầu được tận dụng vào việc làm nông và các công trình công ích. Họ được chỉ định đến một trường đại học là điều bất thường, đặc biệt là vào ngày Chủ nhật. “Dịch vụ ấy có đang làm gì quanh đây không?”
Cậu ta nhún vai. “Cháu không nghĩ vậy, thưa ngài.”
“Cháu cũng chưa từng nghe nói, thưa ngài.”
“Đừng nói với bất kỳ ai,” Kohl nói. “Về những câu hỏi của tôi nhé.”
“Một vấn đề an ninh của Đảng ạ?” một đứa hỏi với nụ cười bí hiểm.
Kohl đưa một ngón tay lên môi.
Rồi ông bỏ lại lũ nhóc đang háo hức nhỏ to về những điều bí ẩn tay cảnh sát đang ám chi.