CHƯƠNG 35
Chú mục vào chiếc Opel xám.
Bò, dừng lại.
Rồi lại bò. Giống hệt như tại St. Mihiel và những khu rừng rậm rạp, cổ xưa của Argonne.
Paul Schumann ngửi thấy mùi cỏ nóng và phân bón cũ dùng để bón cho sân bóng. Mùi dầu và dầu hắc ín lỏng của vũ khí. Mùi mồ hôi của chính gã.
Vài mét nữa thôi. Rồi dừng lại.
Gã phải di chuyển thật chậm vì ở đây gã quá lộ liễu. Bất kỳ ai trên sân bóng quanh Tòa nhà số 5 nhìn về phía gã sẽ để ý cỏ đang đu đưa không tự nhiên, hoặc chợt thấy ánh sáng phản chiếu từ nòng súng trường.
Dừng lại. Gã nhìn bao quát sân bóng lần nữa. Tên mặc áo nâu đang lấy một chồng tài liệu từ xe tải nhỏ. Anh nắng trên các cửa kính tiếp tục che đi hình ảnh Ernst trong xe Mercedes. Tên lính SS vẫn đứng cảnh giới bên ngoài.
Quay nhìn về phía tòa nhà lớp học, Paul thấy một người đàn ông hói đầu gọi các thanh niên tập hợp. Họ miễn cưỡng kết thúc trận bóng và bước về phía phòng học.
Khi đám thanh niên còn bận chú ý đến người kia, Paul tiếp tục di chuyển nhanh hơn nữa đến chỗ xe Opel, mở cửa sau rồi trèo vào chiếc xe đang phơi nắng, cảm thấy làn da gã nhức nhối vì cái nóng. Nhìn ra ngoài qua cửa kính sau bên trái, gã để ý đây là điểm lợi thế hoàn hảo để ngắm bắn. Gã thu được tầm nhìn hoàn hảo khu vực xung quanh xe của Ernst - một trường bắn rõ nét khoảng mười hai đến mười lăm mét để hạ gục hắn. Tên vệ sĩ cùng mấy tên lính khác sẽ phải mất thời gian tìm ra phát súng đến từ đâu.
Paul Schumann kiên quyết chạm vào lớp băng. Gã tháo chốt an toàn khẩu Mauser, liếc mắt về phía xe của Ernst.
“Xin chúc mừng những người lính tương lai. Chào mừng đãi Trường Đại học Waltham.”
Kurt Fischer và những người khác đáp lại Giáo sư-Tiến sĩ Keitel bằng rất nhiều lời chào. Hâu hết đều nói, “Hail Hitler.”
Kurt để ý thật thú vị khi chính Keitel lại không chào theo kiểu ấy.
Tên lính tuyển mộ đã chơi bóng với họ đứng bên cạnh ông giáo sư trước cửa một lóp học đang ôm một chồng các phong bì to. Hắn nháy mắt với Kurt, người đã phá bóng trượt để tên lính ghi bàn.
Những người tình nguyện ngồi tại mấy chiếc bàn làm bằng gỗ sồi. Trên bốn bức tường xung quanh treo các bản đồ và cờ mà Kurt không nhận ra. Em trai anh cũng đang nhìn xung quanh, nhoài người sang và thì thầm, “Những lá cờ chiến của quân đội Đệ Nhị Đế Chế.”
Kurt ra hiệu cho em trai im lặng, nhíu mày bực tức vì bị ngắt dòng suy nghĩ và vì đứa em biết một điều anh không biết.
Bây giờ anh tự hỏi, làm thế nào em trai anh, con trai của những người yêu hòa bình, lại biết được cả cờ chiến là cái gì?
Lão giáo sư ăn mặc không hợp mốt nói tiếp, “Tôi sắp nói với các bạn về kế hoạch trong vài ngày tới. Vui lòng lắng nghe cho kỹ.”
“Vâng, thưa ngài” nhiều giọng trả lời khác nhau vang khắp phòng.
“Trước hết, các bạn sẽ điền hết thông tin cá nhân vào mẫu đơn xin tuyển vào các lực lượng vũ trang. Sau đó, các bạn sẽ trả lời một bảng câu hỏi về tính cách và năng lực của mình. Các câu trả lời sẽ được biên soạn, phân tích giúp chúng tôi quyết định tài năng, những sở thích trí tuệ của các bạn đối với những nhiệm vụ nhất định. Chẳng hạn, một số bạn sẽ phù hợp hơn trong vai trò chiến đấu, một số làm công tác điện đài hay một số làm văn phòng. Thế nên điều thiết yếu đó là các bạn phải trả lời thành thật.”
Kurt liếc sang em trai, tuy nhiên cậu ta không chú ý đến anh. Hai anh em đã thỏa thuận rằng họ sẽ trả lời các câu hỏi sao cho sẽ được phân làm công tác văn phòng, hoặc thậm chí là lao động chân tay - bất kỳ điều gì đảm bảo họ sẽ tránh phải đi giết người khác. Nhưng Kurt lo ngại Hans lúc này có thể đang nghĩ khác. Phải chăng nó bị quyến rũ với ý tưởng trở thành một người lính chiến đấu?
“Sau khi các bạn đã điền xong mẫu đơn, Đại tá Ernst sẽ đến gặp các bạn. Sau đó, các bạn sẽ được đưa về ký túc xá và dùng bữa. Ngày mai các bạn sẽ bắt đầu bước vào huấn luyện, trong vài tháng tới sẽ là duyệt binh, tăng cường sức khỏe thể chất trước khi bắt đầu hướng dẫn trên lớp.”
Keitel gật đầu và tên lính bắt đầu phát các phong bì. Tên sĩ quan tuyển mộ dừng lại ở bàn của Kurt. Họ đồng ý chơi thêm hiệp nữa trước giờ ăn tối, nếu điều kiện ánh sáng cho phép. Tên lính sau đó đi theo Keitel ra ngoài lấy bút chì cho các tân binh.
Khi lơ đãng xoa tay trên tập hồ sơ của mình, Kurt bỗng cảm thấy hài lòng một cách lạ lùng, bất chấp những hoàn cảnh ngặt nghèo trong cái ngày khó khăn này. Phải, chắc chắn sự hài lòng đó có bao gồm lòng biết ơn - đối với Đại tá Ernst và Giáo sư-Tiến sĩ Keitel - vì đã ban cho anh sự cứu rỗi kỳ diệu này. Nhưng hơn hết anh đang bắt đầu cảm thấy rằng, cuối cùng mình đã được trao một cơ hội làm một điều gì đó đúng đắn, một hành động giúp thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn của riêng anh. Hay phải chăng việc Kurt đến Oranienburg để bị cầm tù hay chết mới là can đảm, có thể nhưng là vô nghĩa. Mặc dù bây giờ anh đã quyết định rằng hành động phi lý tình nguyện nhập ngũ có thể được chứng minh, một cách chính xác, là một biểu hiện thách thức mà anh đang tìm kiếm, một đóng góp tuy nhỏ nhoi nhưng vững chắc để cứu đất nước này thoát khỏi đại dịch áo nâu.
Với một nụ cười hướng về phía em trai, Kurt rà bàn tay lên phong bì câu hỏi trắc nghiệm, lần đầu tiên trong nhiều tháng anh nhận ra trái tim mình thực sự hài lòng.