CHƯƠNG 37
Khi cửa ra vào phòng học đóng lại, các sinh viên nhìn xung quanh họ. Chính Kurt Fischer bước ra khỏi chỗ ngồi đến bên cửa sổ. Anh gõ tay lên tấm kính.
“Anh quên bút chì cho chúng tôi,” anh kêu lên.
“Có mấy cái phía sau đấy,” ai đó gọi.
Kurt tìm thấy ba chiếc bút chì ngắn củn trên mép bảng đen. “Nhưng không đủ cho tất cả chúng ta.”
“Sao chúng ta làm được nếu không có bút chì?”
“Mở cửa sổ ra!” Ai đó kêu lên. “Lạy Chúa tôi, trong này nóng quá.”
Một thanh niên dáng người cao, tóc vàng từng bị bỏ tù vì viết bài thơ chế nhạo Đoàn thanh niên Hitler, bước đến các ô cửa sổ cố gắng mở chốt.
Kurt quay lại ghế ngồi, xé toạc phong bì của anh, lôi ra mấy tờ giấy đế xem chúng thèm muốn thông tin cá nhân gì, hay liệu có bảng câu hỏi nào về Chủ nghĩa yêu hòa bình của bố mẹ họ không. Nhưng rồi anh phá lên cười ngạc nhiên.
“Nhìn xem này,” anh nói. “Tờ của tớ chẳng in chữ quái nào hết.”
“Không, của tớ cũng thế.”
“Tất cả chúng đều thế! Trống trơn!”
“Chuyện này thật ngớ ngẩn.”
Cậu tóc vàng đứng bên ô cửa sổ kêu lên, “Chúng không mở được.” Cậu nhìn những người khác quanh căn phòng ngột ngạt. “Các ô cửa sổ. Không mở được cửa nào hết. Đóng chặt hết rồi.”
“Tớ làm được,” một cậu to béo nói. Nhưng cậu ta cũng đầu hàng các ổ khóa. “Chúng bị bít chặt rồi. Tại sao lại thế…” Rồi cậu ta liếc nhìn ô cửa sổ. “Đây cũng không phải là kính bình thường. Nó dày lắm.”
Đến lúc này Kurt ngửi thấy một mùi ngọt ngọt, nồng nàn của dầu đang phả vào trong phòng qua một ống thông hơi trên cửa ra vào.
“Cái gì thế nhỉ? Có chuyện không ổn rồi!”
“Chúng đang giết chúng ta!” một cậu rít lên. “Nhìn ra ngoài đi!”
“Một ống mềm. Nhìn đi!”
“Phá ra. Đập vỡ kính đi!”
Cậu thanh niên to lớn cố gắng mở cửa sổ nhìn xung quanh. “Một cái ghế, cái bàn, bất kỳ cái gì!”
Nhưng các bàn và ghế dài gắn chặt với sàn nhà. Và cho dù căn phòng dường như là phòng học hình chữ nhật, nhưng không có thước kẻ, không có quả địa cầu, thậm chí các lọ mực cũng không có để mà dùng đập vỡ kính. Vài sinh viên cố gắng xô cửa ra vào, tuy nhiên cánh cửa bằng gỗ sồi dày được chăng thép bên ngoài. Đám mây màu xanh nhạt của khói xả vẫn phun đều đặn vào trong phòng.
Kurt cùng hai thanh niên cố gắng dùng chân mở cửa sổ. Nhưng lớp kính này thực sự dày - nếu không dùng công cụ nặng thì không thể phá nổi. Còn cánh cửa ra vào thứ hai nhưng nó bị đóng và khóa chặt.
“Chèn cái gì vào ống thông hơi đi.”
Hai thanh niên cởi áo sơ mi ra, Kurt cùng một sinh viên khác nhét vào ống. Tuy nhiên, những kẻ giết họ, Keitel và Ernst, đã tính trước tất cả. Các ống thông hơi được chắn lưới sắt có kích cỡ mét rưỡi nhân một mét. Không còn cách nào để bịt bề mặt mịn.
Các thanh niên bắt đầu khó thở. Ai ai cũng quờ quạng tránh xa ống thông hơi, lủi vào các góc phòng, vài người than khóc, vài người cầu nguyện.
Kurt Fischer nhìn ra ngoài. Tên sĩ quan ‘tuyển mộ’, kẻ đã ghi một bàn thắng vào lưới của anh chỉ mới vài phút trước, đang đứng khoanh tay bình thản nhìn họ. Hệt như khi người ta xem những con gấu chơi đùa trong chuồng tại Vườn Bách thú trên phố Budapest.
Paul Schumann thấy trước mặt chiếc Mercedes đen, vẫn đang che giấu con mồi của gã.
Gã trông thấy tên lính SS đang nhìn xung quanh cảnh giác.
Gã trông thấy lão hói đầu bước đến chỗ tên lính vừa lắp ống mềm vào lớp học, nói chuyện với hắn rồi ghi chép vào một tờ giấy.
Gã trông thấy một sân bóng trống trải, nơi một tá thanh niên vừa chơi bóng mới vài phút trước trên mặt đất.
Và trên hết, gã đã nhìn thấy mối liên kết trong tất cả những hình ảnh riêng rẽ này, bóng ma kinh hoàng của một con quỷ máu lạnh. Reinhard Ernst không chỉ đơn giản là kiến trúc sư chiến tranh của Hitler, hắn còn là kẻ giết hại người vô tội. Và động cơ của hắn là nhằm sưu tập thông tin một cách khéo léo.
Toàn bộ cái thế giới khốn kiếp này đều không đúng.
Paul dịch khẩu Mauser sang bên phải nhắm lão hói đầu và tên lính. Tên quân nhân đồng phục xám đứng tựa lung vào xe tải đang hút thuốc. Hai tên đứng cách nhau một quãng xa nhưng Paul có khả năng hóa kiếp cả hai. Lão hói đầu - có thể là tên giáo sư được nói đến trong lá thư gửi Hitler - có lẽ không có vũ khí, và nhiều khả năng nhất sẽ co giò bỏ trốn ngay sau phát súng đầu tiên. Sau đó, Paul sẽ lao vào phòng học, mở cửa và bắn yểm hộ cho các thanh niên kia có thể thoát ra an toàn.
Ernst và tên lính của hắn sẽ thoát hoặc núp phía sau ô tô chờ cứu viện đến. Nhưng làm sao Paul có thể bỏ mặc họ chết?
Kính ngắm khẩu Mauser tập trung vào ngực tên lính. Paul bắt đầu dồn sức ép lên cò súng.
Rồi gã thở dài giận dữ, lại hướng nòng súng trường về phía xe Mercedes.
Không, gã đến đây chi nhằm một mục đích: Giết chết Reinhard Ernst. Đám thanh niên trong phòng học không phải mối bận tâm của gã. Họ sẽ phải hy sinh. Một khi bắn Ernst, những tên lính khác hẳn sẽ chạy đến và bắn trả, ép Paul phải tẩu thoát vào rừng trong khi mấy thằng nhóc bị chết ngạt.
Cố gắng không hình dung ra sự kinh hoàng trong phòng học, những gì lũ nhóc sẽ trải qua, Paul Schumann một lần nữa chạm vào lớp băng. Gã thở đều.
Và đúng lúc này, lời nguyện cầu của gã cuối cùng cũng được đáp ứng. Cửa sau chiếc xe chở Ernst bật mở.