CHƯƠNG 38
Có lần mình đã từng đi bơi và đi bộ đường dài suốt nhiều ngày, Willi Kohl giận dữ nghĩ khi tựa người vào một thân cây ghìm hơi thở. Thật không công bằng khi phải dùng cả khao khát mạnh mẽ lẫn khả năng thiên bẩm vào công việc tĩnh tại thế này.
Chà, dĩ nhiên là cả vấn đề tuổi tác của ông nữa.
Chưa nói đến bàn chân.
Khóa huấn luyện của cảnh sát Phổ là tốt nhất thế giới, nhưng việc theo dấu một nghi phạm qua rừng như Göring đi săn gấu không phải là một phần trong chương trình giảng dạy. Kohl không tìm ra được dấu hiệu nào về hành trình của Paul Schumann, cũng như của bất kỳ ai. Tiến độ của chính ông đang chậm lại. Thi thoảng, ông phải dừng lại khi đến gần một bụi cây rậm đặc biệt để chắc chắn không có ai đang chĩa súng về phía mình. Rồi ông lại tiếp tục cuộc truy đuổi thận trọng.
Cuối cùng, qua bụi cây trước mặt, ông để ý một sân bóng đã cắt cỏ quanh một tòa nhà phòng học. Đỗ xe gần đó là một chiếc Mercedes đen, một xe buýt và một xe tải. Có cả một xe Opel nữa đậu phía bên kia sân bóng. Vài người đứng xung quanh trong số này có hai tên lính, với một tên quân nhân SS đứng cạnh chiếc Mercedes.
Liệu đây có phải kiểu làm ăn kinh doanh chợ đen ngầm Schumann cùng tham gia với tên Webber này không? Nếu đúng thế thì chúng đâu?
Những câu hỏi, luôn là những câu hỏi.
Rồi Kohl để ý thấy một chuyện không bình thường. Ông nhoài người ra gần hơn gạt bụi rậm sang bên. Gạt giọt mồ hôi trên mắt, ông nhìn thật kỹ. Một cái ống chạy từ ống bô xe buýt vào trường học. Tại sao lại thế nhỉ? Có lẽ họ đang giết sâu bọ.
Ngay sau đó ông quên béng mất chi tiết đáng ngờ này. Sự chú ý của ông quay về xe Mercedes với cửa sau đã mở. Một người đang xuống xe. Kohl kinh ngạc nhận ra đó là một Bộ trưởng trong chính phủ. Reinhard Ernst, người phụ trách cái được gọi là ‘sự ổn định trong nước’ cho dù ai cũng biết rằng hắn là thiên tài quân sự đứng sau chương trình tái vũ trang đất nước.
Hắn đang làm gì ở đây? Có thể nào…
“Ôi, không,” Willi Kohl thì thầm thành tiếng. “Chúa lòng thành…”
Ông bất ngờ hiểu ra chính xác nội dung tất cả những cảnh báo an ninh kia, mối quan hệ giữa Morgan với Taggert và Schumann, và nhiệm vụ của tay người Mỹ tại đất nước này.
Nắm chặt khẩu súng ngắn, thanh tra bắt đầu chạy bộ qua rừng hướng đến khoảng rừng thưa. Ông nguyền rủa cả Gestapo, SS lẫn Peter Krauss đã không nói với ông những gì họ biết. Nguyền rủa cả hai mươi năm và hai mươi nhăm cân nặng cuộc đời đã cộng thêm vào cơ thể ông, kể từ ngày ông làm cảnh sát. Còn về đôi chân, khao khát ngăn chặn cái chết của Ernst khẩn cấp đến mức ông hoàn toàn quên biến cơn đau.
Tất cả đều là dối trá!
Tất cả những gì chúng nói đều là dối trá. Nhằm dụ chúng ta sẵn sàng đến với cái chết! Kurt đã nắm lấy lựa chọn anh đã nghĩ là hèn nhát, đồng ý tham gia vào dịch vụ này và giờ đây anh sắp chết vì quyết định đó - trong khi nếu anh và Hans phải đến trại tập trung, họ có thể đã sống sót.
Bơ phờ và chóng mặt, Kurt Fischer ngồi trong góc Tòa nhà Phòng học số 5 bên cạnh cậu em trai. Cũng sợ hãi và tuyệt vọng không kém những người khác, tuy nhiên anh không cố gắng bẩy bàn học bằng sắt lên khỏi sàn hay dùng vai đẩy cửa như họ đang làm. Anh biết Ernst và Keitel đã nghĩ đến tất cả những điều này, đã thiết kế một tòa nhà vững chắc, kín khít để làm mồ chôn họ. Những kẻ Quốc Xã vừa nham hiểm vừa ác độc.
Thay vào đó, anh sử dụng một công cụ khác. Bằng mẩu bút chì lấy được phía sau phòng, anh đang nguệch ngoạc mấy từ run rẩy lên một trang giấy trắng xé ra từ sau cuốn sách. Thật mỉa mai xét đến khía cạnh Chủ nghĩa Hòa bình đã mang họ đến nơi kinh hoàng này, tựa đề cuốn sách là Những Chieens Thuật Kỵ Binh Trong Chiến Tranh Pháp Phổ, 1870-1871.
Những tiếng thút thít sợ hãi, những tiếng quát tháo giận dữ xung quanh anh, những tiếng nức nở.
Kurt hầu như không nghe thấy gì. “Đừng sợ,” anh nói với em trai.
“Không,” cậu thanh niên trẻ hơn khiếp đảm nói, giọng vụn vỡ. “Em không sợ.”
Trái ngược với nội dung lá thư thông báo cho bố mẹ yên tâm anh đã định viết cho bố mẹ đêm đó, mà Ernst đã hứa rằng chúng có thể gửi, lúc này anh viết một lá thư hoàn toàn khác.
Gửi Albrecht và Lotte Pischer
Phố Prince George, số14
Swiss Cottage,
London, Anh
Nếu bằng một phép màu nào đó lá thư này đến được tay bố mẹ, xin hãy biết rằng lúc này chúng con chỉ nghĩ đến bố mẹ thôi, vào những giờ phút cuối cùng trong cuộc đời của chúng con. Tình huống dẫn đến sự ra đi của chúng con chẳng có ý nghĩa gì, cũng giống như cái chết của chục nghìn người chúng con ở đây. Chúng con cầu nguyện rằng bố mẹ vẫn tiếp tục công việc của mình, luôn có hình ảnh chúng con trong tâm trí để sự điên rồ này có thể sẽ kết thúc. Bố mẹ hãy nói với mọi người lắng nghe mình sự xấu xa ở đây còn tồi tệ hơn tất cả những gì họ có thể hình dung, và rằng nó sẽ không chấm dứt, cho đến khi ai đó đủ can đảm làm điều đó.
Bố mẹ hãy tin rằng chúng con yêu bố mẹ.
Các con trai của bố mẹ
Xung quanh anh, những tiếng thét va vào nhau khi các thanh niên quỳ xuống, hoặc gập bụng và bắt đầu hôn lên mặt sàn gỗ sồi tróc lở, những tấm ván gỗ ốp chân tường để liếm bất kỳ mẩu không khí nào có thể nhận được từ dưới sàn nhà. Vài người chỉ đơn giản cầu nguyện trong thanh thản.
Kurt Fischer lại nhìn lá thư lần nữa. Anh thực sự bật ra tiếng cười nhẹ. Vì anh bất ngờ nhận ra đây là mục đích căn bản anh đang hy vọng: chuyển tin nhắn đến tay bố mẹ anh, và về cơ bản là nguyện cầu cho thế giới này. Đây là cách anh sẽ chiến đấu chống Đảng. Vũ khí của anh sẽ là cái chết của anh.
Đến cuối cùng, khi anh lạc quan rằng lá thư này sẽ được tìm thấy, được chuyển đi và có lẽ, thông qua bố mẹ anh hay những người khác, đó sẽ là rễ cây cuối cùng đâm thủng bức tường nhà ngục đang giam cầm đất nước anh.
Cây bút chì rơi khỏi tay anh.
Vận dụng đến từng suy nghĩ và sức mạnh cuối cùng, Kurt gấp tờ giấy lại nhét vào trong ví của anh. Nhiều khả năng nhất là nó sẽ được người làm dịch vụ tang lễ hay ông tiến sĩ lấy khỏi xác của anh, người mà nhờ có Chúa có thể tìm thấy những từ anh viết và đủ can đảm gửi chúng đi.
Sau đó, anh nắm lấy bàn tay của em trai và nhắm mắt lại.
Dù thế, Paul Schumann vẫn không thấy mục tiêu.
Reinhard Ernst đang đi tới đi lui một cách bất thường cạnh chiếc Mercedes. Hắn đang nói chuyện qua ống nghe được gắn kèm vào bảng tap lô bằng dây ở ghế trước. Tên vệ sĩ to cao của hắn chắn tầm nhìn của Paul.
Gã giữ chắc khẩu súng, ngón tay đặt lên cò súng chờ hắn ta dừng lại.
Chạm vào lớp băng…
Kiểm soát nhịp thở, quên đi lũ ruồi đang vo ve trên mặt, quên đi cái nóng. Im lặng gào thét về phía Reinhard Ernst. Đừng di chuyển nữa, vì Chúa! Hãy để tao làm chuyện này xong rồi chuồn, quay về đất nước của tao, với nhà máy in của tao, với em trai tao… gia đình mà tao đã có, gia đình mà tao có thể có.
Một hình ảnh của Käthe Richter thoắt hiện ra trong đầu gã khi gã trông thấy đôi mắt cô, cảm thấy những giọt nước mắt của cô ấy, nghe tiếng vọng giọng nói của cô ấy.
Em thà chia sẻ đất nước mình với chục nghìn kẻ sát nhân, hơn là ngủ chung giường với một kẻ…
Ngón tay gã ve vuốt cò súng khẩu Mauser, gương mặt và những lời nói của cô biến mất trong làn băng tuyết.
Và đúng lúc này Ernst dừng bước, đặt lại ống nghe vào bảng tap lô chiếc Mercedes, rồi bước xa khỏi xe. Hắn đứng đó hai tay khoanh lại, đang nói chuyện tử tế với tên vệ sĩ. Tên này chậm rãi gật đầu khi chúng nhìn chằm chằm vào lóp học.
Paul hướng kính ngắm vào ngực tên đại tá.