← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 39

Đang đến gần khoảng rừng thưa, Willi Kohl nghe thấy một phát súng chói tai.

Nó vang ra từ những tòa nhà, những khu vực xung quanh và bị nuốt chửng trong đám cỏ cao và cây bách xù xung quanh ông. Thanh tra theo bản năng ngồi thụp xuống. Phía bên kia khoảng rừng thưa, ông trông thấy dáng cao cao của Reinhard Ernst rạp xuống đất cạnh chiếc Mercedes.

Không… Người này đã chết! Đó là lỗi của mình! Sơ suất của mình, sự ngu dốt của mình mà một người đã bị giết, một người quan trọng đối với tổ quốc.

Tên vệ sĩ SS của Bộ trưởng cúi xuống tìm kiếm kẻ tấn công.

Mình đã làm gì thế này? Thanh tra nghĩ.

Nhưng rồi một tiếng súng nữa vang lên.

Nép mình vào thân cây sồi dày ở mép khoảng rừng thưa, Kohl trông thấy một trong số các tên lính quân đội chính quy ngồi thụp xuống đất. Kohl nhìn ngay ra xa, thấy một tên lính nữa đang nằm trên mặt cỏ, máu chảy ra từ ngực hắn. Gần đó một người hói đầu mặc áo jacket nâu quờ quạng tìm chỗ an toàn dưới xe buýt.

Thanh tra lại nhìn về phía xe Mercedes. Cái gì thế này? Ông đã nhầm. Tay Bộ trưởng không sao hết! Ernst nằm dán xuống đất để tránh đạn khi nghe thấy phát súng đầu tiên, nhưng giờ hắn đã thận trọng đứng dậy với khẩu súng ngắn cầm tay. Tên vệ sĩ của hắn đang tháo dây đeo khẩu súng tự động và cũng tìm mục tiêu.

Schumann đã không giết Ernst.

Rồi phát súng thứ ba vang lên qua khoảng rừng thưa, bắn trúng chiếc Mercedes của Ernst làm vỡ tan cửa kính. Phát đạn thứ tư bắn trúng lốp và săm xe. Kohl trông thấy một chuyển động trên sân bóng đầy cỏ. Đó là Schumann, đúng rồi! Gã đang chạy ra từ chiếc xe Opel về phía trường học, thi thoảng bắn về phía chiếc Mercedes bằng khẩu súng trường dài không cho Ernst cùng tên vệ sĩ đứng dậy. Khi gã chạy đến được cửa ra vào của một lớp học, tên lính SS của Ernst đứng dậy bắn mấy phát. Tuy nhiên, chiếc xe buýt đã bảo vệ tay người Mỹ không bị trúng đạn.

Nhưng nó không bảo vệ gã khỏi Willi Kohl.

Thành tra chùi tay vào quần dài, nhắm khẩu súng lục vào Schumann. Đó sẽ là phát đạn tầm xa nhưng không phải là không thể, và ít nhất ông có thể ép tên này nằm xuống cho đến khi quân lính tới nơi.

Nhưng đúng lúc Kohl bắt đầu xiết cò thì Schumann mở bung cửa trước tòa nhà. Gã bước vào bên trong rồi xuất hiện một lúc sau đó, kéo ra ngoài một thanh niên. Vài người khác đi theo ra, sửng sốt, tay ôm lấy ngực, ho hen, vài người còn nôn mửa. Thêm một người nữa, rồi ba người nữa.

Chúa trên Thiên Đàng! Kohl choáng váng. Chính họ mới là những người bị phun hơi ngạt, không phải chuột hay côn trùng.

Schumann ra hiệu cho mọi người đi vào rừng, và trước khi Kohl kịp thoát khỏi trạng thái kinh hoàng trước những gì được thấy và nhắm mục tiêu, tay người Mỹ lại bắn về phía xe Mercedes yểm hộ cho đám thanh niên trốn thoát an toàn vào khu rừng rậm.

Khẩu Mauser va mạnh vào vai khi gã lại nổ súng. Gã nhắm thật thấp, hy vọng bắn trúng chân tên vệ sĩ của Ernst. Nhưng xe của chúng có gầm cũng thấp, gã không thể tìm được một mục tiêu bên dưới. Gã liếc nhanh vào trong phòng học, những thanh niên cuối cùng đang bước ra. Họ lảo đảo ra ngoài rồi chạy vào rừng.

“Chạy đi!” Paul kêu lên. “Chạy đi!”

Gã bắn thêm hai phát nữa kiềm chế Ernst và tên vệ sĩ.

Lấy mấy ngón tay gạt mồ hôi trên trán, Paul cố gắng tiếp cận xe Mercedes gần hơn nhưng cả Ernst và tên vệ sĩ đều có vũ khí và bắn rất tốt, tên SS có cả một khẩu tiểu liên. Chúng bắn liên tiếp khiến Paul không thể sáp gần. Khi Paul tháo chốt để thay băng đạn, tên vệ sĩ bắn như nhả đạn vào xe buýt và mặt đất gần đó. Ernst nhảy lên ghế trước xe Mercedes, chộp lấy ống nói và lại nằm rạp xuống góc xa trong xe.

Bao lâu nữa cứu viện sẽ đến? Paul mới chỉ lái xe qua Waltham hai dặm đường, gã chắc chắn rằng thành phố quy mô khá lớn này sẽ có một đơn vị cảnh sát đồn trú. Và bản thân ngôi trường này cũng có thể có lực lượng an ninh riêng.

Nếu gã muốn sống, thì lúc này gã sẽ phải thoát khỏi đây.

Gã bắn thêm hai phát nữa, dùng hết số đạn Mauser cuối cùng. Gã quẳng khẩu súng trường xuống đất, cúi người xuống rút khẩu súng ngắn từ thắt lưng của một trong những tên lính đã chết. Đó là một khẩu Luger giống của Reginald Morgan. Gã kéo chốt nạp một viên vào hộp đạn.

Nhìn xuống, gã thấy lão hói đầu có ria mép, kẻ đã dẫn các sinh viên vào trong tòa nhà đang bò nửa chừng dưới gầm xe buýt.

“Tên mày là gì?” Paul hỏi bằng tiếng Đức.

“Xin ngài.” Giọng lão run rẩy. “Đừng…”

“Tên mày? “

“Giáo sư-Tiến sĩ Keitel, thưa ngài.” Ông ta đang khóc. “Làm ơn…”

Paul nhớ lại tên lão có viết trên lá thư về Nghiên cứu Waltham. Gã giơ súng lên bắn ngay vào giữa trán lão.

Nhìn lại lần cuối cùng chiếc xe của Ernst, gã không thể thấy mục tiêu. Paul chạy qua sân bóng bắn thêm vài phát nữa về phía chiếc Mercedes ghìm châm Ernst và tên vệ sĩ. Gã nhanh chóng lao vào rừng khi những viên đạn từ súng của tên SS bay qua tán lá xanh xung quanh gã, không viên nào chạm được vào người gã.