← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 40

Willi Kohl đã quay ra khỏi khu rừng thưa, người đẫm mồ hôi, mệt mỏi vì cái nóng và nỗ lực, ông đang quay về theo hướng chiếc xe tải Dịch vụ Lao động. Ông cho rằng đó là phưong tiện trốn thoát của Schumann. Ông sẽ bơm xịt lốp để ngăn hắn trốn thoát.

Một trăm mét, hai trăm mét, thở dốc, ngạc nhiên. Đám thanh niên đâu rồi? Chúng có phải tội phạm không? Chúng có vô tội không?

Ông dừng lại cố ghìm hơi thở. Nếu không làm thế, ông chắc chắn Schumann sẽ dễ dàng nghe thấy tiếng thở khò khè khi ông đến gần.

Nhìn lướt qua khu rừng, ông chẳng thấy gì.

Chiếc xe tải đâu? Ông đã bị lạc hướng. Hướng này? Không, hướng kia.

Nhưng có lẽ, Schumann không dùng xe tải này. Có thể hắn đã dùng cách khác thoát ra. Rốt cuộc, người này thật tuyệt vời. Hắn có thể đã giấu…

Không phát ra một âm thanh nào, cũng không một lời cảnh báo, một mảnh kim loại nóng bỏng chạm vào sau gáy ông.

Không! Ý nghĩa đầu tiên của ông là: Heidi, tình yêu của anh… làm sao em có thể một mình xoay xở với lũ trẻ trong thế giới điên loạn này của chúng ta? Ôi, không, không!

“Đứng im.” Một chất giọng Đức trọng âm rất nặng.

“Tôi sẽ không… Phải cậu không, Schumann?” ông hỏi bằng tiếng Anh.

“Đưa súng cho tôi.”

Kohl đưa khẩu súng ra, Schumann nhận lấy.

Một bàn tay to lớn nắm chặt lấy vai ông, xoay người thanh tra lại.

Kohl nghĩ, đôi mắt sao lạnh giá thế này. Ông chuyển sang dùng tiếng mẹ đẻ. “Cậu sẽ giết tôi đúng không?”

Schumann không nói gì, chỉ lục soát các túi quần, túi áo thanh tra tìm vũ khí. Gã đứng lùi lại xem xét sân bóng và khu rừng xung quanh họ. Rõ ràng thấy hài lòng khi không ai bám theo, gã người Mỹ thò tay vào túi áo sợ mi lôi ra mấy tờ giấy đẫm mồ hôi và trao cho Kohl. Ông ta hỏi, “Cái gì đây?”

“Đọc đi,” Schumann nói.

Kohl nói tiếp, “Làm ơn, kính của tôi.” Liếc nhìn xuống túi áo trên ngực ông.

Schumann lấy cặp kính ra đưa cho thanh tra.

Đeo kính lên mắt, ông ta mở tập giấy ra rồi đọc nhanh các tài liệu, kinh hoàng trước những gì được viết. Ông ngước lên, không nói lời nào, nhìn trừng trừng vào mắt Schumann. Ông nhìn xuống rồi đọc lại ngay trang đầu tiên.

Gửi Ludwig:

Ông sẽ tìm thấy phần đính kèm lá thư dự thảo tôi gửi Lãnh tụ về nghiên cứu của chúng ta. Lưu ý rằng tôi đã gửi kèm một tài liệu đến thử nghiệm sẽ được tiến hành hôm nay tại Waltham. Chúng ta có thể bổ sung các kết quả vào tối nay.

Ở giai đoạn đầu của nghiên cứu, tôi tin rằng tốt nhất chúng ta nên dán nhãn nạn nhân bị lính Thử nghiệm của chúng ta giết, là tội phạm quốc gia. Do đó, ông sẽ thấy trong thư có hai gia đình Do Thái chúng ta giết tại Gatow được mô tả là những kẻ lật đổ Do Thái, đám công nhân Ba Lan bị giết tại Charlottenburg là những kẻ xâm nhập ngoại lai, bọn Roma là những kẻ lệch lạc về tình dục và bọn Aryan trẻ tuổi tại Waltham hôm nay sẽ là những kẻ chống đôi chính trị.

Ôi, Lạy Chúa trên Thiên Đàng, ông nghĩ. Vụ Gatow rồi vụ Charlottenburg! Thêm một vụ nữa: Những người Roman bị sát hại. Và những thanh niên trẻ ngày hôm nay! Được lên kế hoạch còn kỹ lưỡng hơn… Họ bị giết đơn giản chỉ như mớ cỏ khô cho cái nghiên cứu dã man này, nghiên cứu được phê chuẩn ở cấp cao nhất trong chính phủ.

“Tôi…”

Schumann lấy lại tập giấy tờ. “Quỳ xuống. Nhắm mắt lại.”

Kohl lại nhìn tay người Mỹ. Chà, phải rồi, ông đã nhận ra đây là đôi mắt của kẻ sát nhân. Ông thấy nhớ đôi mắt tại nhà trọ ấy biết bao nhiêu? Có lẽ vì dạo này xung quanh ta có quá nhiều kẻ sát nhân đến nỗi chúng ta ngày càng miễn nhiễm. Willi Kohl đã hành động một cách nhân đạo, cho phép Schumann trốn thoát trong khi tiếp tục điều tra thay vì đưa người này đến cái chết rõ mười mươi trong xà lim SS hoặc Gestapo. Ông đã cứu mạng một con sói, mà giờ đây hắn quay ra chống lại ông. Ôi, ông có thể nói với Schumann rằng mình chẳng biết gì về trò man rợ này. Thế nhưng tại sao hắn lại phải tin ông? Thêm vào đó, Kohl xấu hổ nghĩ tới chuyện bất chấp thái độ thờ ơ của ông với tội ác quái dị đặc biệt này, mối liên kết giữa ông với những kẻ thực hiện tội ác này là không thể phủ nhận.

“Làm đi!” Schumann thì thầm qua kẽ răng.

Kohl quỳ xuống trên thảm lá, nghĩ đến vợ ông. Nhớ lại khi hai vợ chồng còn trẻ tuổi mới kết hôn lần đầu, họ đi pinic trong rừng Grünewald Forest. Chà kích cỡ cái rổ bà ấy mang theo, lớp muối trên thịt, mùi hương giống nhựa cây của rượu vang và những món dưa chua. Cảm xúc bàn tay bà nằm trong bàn tay ông.

Thanh tra nhắm mắt lại thì thầm một lời nguyện cầu, nghĩ rằng ít nhất Quốc Xã chưa tìm ra cách biến những giao tiếp linh hồn thành tội ác. Chẳng bao lâu ông lạc vào trong bài cầu nguyện nhiệt tình mà Chúa phải chia sẻ nó với Heidi và con cái họ.

Và rồi ông nhận ra đã mấy phút trôi qua.

Hai mắt vẫn nhắm nghiền, ông thận trọng lắng nghe. Ông chir nghe thấy tiếng gió xào xạc qua rặng cây, tiếng côn trừng vo ve và tiếng động cơ trầm của máy bay trên đầu mình.

Lại một, hai phút đằng đẵng trôi qua. Cuối cùng, ông mở mắt, đấu tranh tư tưởng. Rồi Willi Kohl chậm rãi quay lại, mong nghe thấy tiếng cạch của súng vào bất kỳ lúc nào.

Chẳng thấy Schumann đâu. Tên cao lớn ấy đã lặng lẽ đi khỏi khoảng rừng thưa. Cách không xa ông nghe thấy tiếng động cơ đốt trong khởi động, rồi tiếng vào số.

Ông đứng dậy, ráng hết sức chạy nhanh về phía phát ra âm thanh chừng nào tấm thân to béo cộng đôi chân đau còn chịu được. Ông đến được con đường phủ đầy cỏ và đi theo ra đến đường cao tốc. Không thấy chiếc xe tải Dịch vụ Lao động đâu hết, Kohl quay người chạy đến chỗ đỗ xe DKW. Nhưng ông nhanh chóng khựng lại. Nắp ca pô bị bật lên, những sợi dây bị lòng thòng ra ngoài. Schumann đã phá hỏng xe. Ông quay người lại, lao xuống con đường về phía tòa nhà lớp học.

Ông đến nơi đúng lúc hai chiếc xe SS vừa phanh kít lại gần đó. Mấy tên lính không mặc quân phục nhảy ra ngoài, ngay lập tức vây quanh xe Mercedes có Ernst đang ngồi bên trong. Chúng rút súng ngắn ra, nhìn chằm chằm vào rừng nhằm phát hiện mối đe dọa.

Kohl lao qua khu rừng thưa về phía chúng. Các sĩ quan SS nhíu mày khi thấy Kohl đến gần, tất cả đều chĩa súng về phía ông.

“Tôi là Cảnh sát Hình sự!” ông thở hổn hển kêu lên, chìa thẻ ra.

Tên tư lệnh SS đứng nghiêm chào. “Hail Hitler.”

“Chào,” Kohl ngắt lời.

“Một thanh tra Cảnh sát Hình sự từ Berlin? Ông đang làm gì ở đây? Có nghe báo cáo vô tuyến điện vụ tấn công Đại tá Ernst không?”

“Không, tôi đuổi theo nghi phạm đến đây, Đại úy. Tôi không biết âm mưu của hắn nhằm vào đại tá, dù tôi muốn hắn có liên quan đến một vấn đề khác.”

“Đại tá và vệ sĩ của ông ấy không nhìn thấy kẻ tấn công,” tên SS nói với thanh tra. “Ông có biết hắn trông thế nào không?”

Kohl ngần ngừ.

Một từ duy nhất bỗng vụt hiện trong tâm trí thanh tra, nằm yên đó như con cá mút đá không chịu biến đi.

Cái từ đó là bổn phận.

Cuối cùng Kohl đáp, “Có, có. Tôi biết, thưa ngài.”

Tên tư lệnh SS nói, “Tốt. Tôi đã ra lệnh lập các chốt kiểm soát trong cả vùng này. Và sẽ gửi cho họ mô tả về hắn. Hắn là người Nga đúng không? Chúng tôi nghe nói vậy.”

“Không, hắn là người Mỹ,” Kohl nói. “Tôi có thể làm tốt hơn ngoài việc mô tả hắn. Tôi biết hắn đang lái loại xe nào và có được ảnh của hắn.”

“Ông có ảnh sao?” tên tư lệnh hỏi, nhíu mày. “Làm thế nào?”

“Đầu giờ hôm nay hắn đã trao cho tôi cái này,” Willi Kohl biết ông không còn lựa chọn. Dẫu vậy, trái tim ông vẫn thét gào khi ông thọc tay vào túi trao cuốn hộ chiếu cho tên tư lệnh.