CHƯƠNG 41
Mày là một thằng ngu, Paul Schumann nghĩ.
Gã đã tuyệt vọng, tuyệt vọng đến tận cùng.
Gã lái xe tải Dịch vụ Lao động về phía Tây dọc theo con đường gồ ghề về Berlin, mắt nhìn vào gương xem có bị bám đuôi không.
Một thằng ngu…
Ernst đã nằm ngay trong tầm bắn! Mày đã có thể giết hắn! Thế mà…
Thế nhưng các thanh niên hẳn sẽ hứng chịu cái chết thảm khốc trong lớp học chết tiệt đó. Gã tự nhủ với mình phải quên họ đi. Chạm vào lớp băng. Làm công việc của gã tại đất nước điên khùng này.
Nhưng gã đã không làm được.
Paul đấm mạnh lòng bàn tay xuống bánh lái, run lên vì giận dữ. Giờ đây, bao nhiêu người khác sẽ chết vì quyết định của gã? Cứ mỗi lần gã đọc tin Quốc Xã đã mở rộng quân đội của chúng, rằng chúng đã phát triển các vũ khí mới, rằng quân lính của chúng đã tham gia nhiều hoạt động huấn luyện, rằng bao nhiêu người nữa biến mất khỏi nhà của họ, rằng họ phải nhận những cái chết đẫm máu trên tấm bê tông thứ tư tính từ bãi cỏ trong Hang Dã Thú, gã sẽ thấy mình phải chịu trách nhiệm.
Việc giết chết Keitel gớm ghiếc không khiến sự lựa chọn của gã bớt kinh hoàng hơn. Reinhard Ernst, một kẻ còn xấu xa hơn nhiều bất kỳ ai từng hình dung, vẫn sống.
Gã cảm thấy lệ dâng tràn mi. Thằng ngu…
Bull Gordon đã chọn gã vì gã là một kẻ chẳng tốt đẹp gì. Chắc rồi, gã đã chạm vào lớp băng. Nhưng một người tốt hơn, một người mạnh mẽ hơn sẽ không đơn giản nắm chặt lóp băng mà sẽ để băng thấm vào tận tâm hồn và đưa ra quyết định chính xác, bất chấp cái giá phải trả là mạng sống của các thanh niên. Khuôn mặt gã đỏ bừng xấu hổ. Paul Schumann tiếp tục lái xe hướng thẳng về Berlin. Gã sẽ lẩn trốn tại đó đến khi chiếc máy bay giải cứu đến nơi vào buổi sáng.
Gã rẽ tại một khúc ngoặt, nhấn mạnh chân phanh. Một xe tải quân sự chắn đường gã. Đứng bên cạnh là sáu tên quân nhân SS, hai tên có mang súng máy. Paul đã không nghĩ đến việc chúng sẽ lập chốt kiểm soát nhanh đến thế trên các con đường nhỏ thế này. Gã vừa sờ vào hai khẩu súng ngắn - một của gã và một của thanh tra - đặt chúng lên ghế ngồi gần đó.
Paul đứng nghiêm chào. “Hail Hitler.”
“Hail Hitler, Sĩ quan,” là câu trả lời khô khốc của tên tư lệnh SS, cho dù ánh mắt quyết định của hắn tập trung vào bộ đồng phục Dịch vụ Lao động gã vừa mặc lại.
“Xin hỏi có chuyện gì thế?” Paul hỏi.
Tên tư lệnh đến gần xe tải. “Chúng tôi đang tìm một tên có liên quan đến sự cố tại Trường Đại học Quân sự Waltham.”
“Có phải vì thế mà tôi thấy bao nhiêu xe cảnh sát trên đường?” Paul hỏi, tim gã đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Tên sĩ quan SS gầm gừ rồi dò xét khuôn mặt Paul. Hắn vừa định hỏi một câu thì một chiếc xe ba bánh lướt đến, tên lái xe tắt động cơ, nhảy xuống lao đến chỗ tên tư lệnh, “Thưa ngài,” hắn nói, “một thanh tra Cảnh sát Hình sự đã biết được nhân dạng của kẻ ám sát. Đây là mô tả của ông ấy.”
Bàn tay Paul chậm rãi vòng quanh khẩu Luger. Gã có thể giết được hai tên này nhưng vẫn còn những tên khác gần đó.
Trao một tờ giấy cho tên tư lệnh, tên lái xe nói tiếp, “Hắn là người Mỹ nhưng nói tiếng Đức rất chuẩn.”
Tên tư lệnh xem xét tờ giấy. Hắn liếc nhìn Paul rồi lại nhìn trang giấy, tuyên bố, “Nghi phạm cao khoảng lm67 và khá gầy. Tóc đen và có ria mép. Căn cứ theo hộ chiếu thì tên hắn là Robert E. Gardner.”
Paul nhìn trừng trừng tên tư lệnh, gật đầu rồi im lặng. Gardner ư? Gã tự hỏi.
“Chà,” tên sĩ quan SS hỏi, “tại sao anh lại nhìn tôi? Anh từng thấy người nào thế này chưa?”
“Chưa, thưa ngài. Tôi xin lỗi. Tôi không thấy.”
Gardner?… Hắn là ai?… Chờ đã, đúng rồi, Paul nhớ ra rồi. Đó là cái tên trên một trong những hộ chiếu giả của Robert Taggert.
Kohl đã trao tài liệu đó cho bọn SS, thay vì đưa hộ chiếu của chính Paul.
Tên tư lệnh xem lại tờ giấy. “Ông thanh tra đã báo cáo rằng hắn đang lái một chiếc xe Audi màu xanh dương. Anh đã từng thấy con xe đó trong vùng này chưa?”
“Chưa, thưa ngài.”
Trong gương, Paul để ý thấy hai tên sĩ quan khác đang nhìn vào phía sau xe tải. Chúng kêu lên, “Mọi thứ đều ổn cả.”
Tên tư lệnh nói tiếp, “Nếu anh thấy hắn hoặc xe Audi, hãy liên hệ với các cơ quan chức năng ngay lập tức.” Hắn quát tên lái xe tải chắn đường. “Cho anh ta qua.”
“Hail Hitler,” Paul nói với sự nhiệt tình gã tin rằng chưa từng nghe ai nói kể từ khi đến Đức.
“Rồi, rồi, Hail Hitler. Giờ thì đi tiếp đi!”
Một chiếc Mercedes công vụ chở SS phanh kít lại bên ngoài Tòa nhà số 5 Trường Đại học Quân đội Waltham, nơi Willi Kohl đang xem hàng tá quân lính lượn lờ quanh khu rừng tìm kiếm những thanh niên đã thoát khỏi lớp học.
Cửa xe bật mở, không ai ngoài chính Heinrich Himmler xuống xe. Hắn rút khăn tay lau cặp mắt kính giảng viên của mình rồi bước đến gần tên tư lệnh SS, Kohl và Reinhard Ernst lúc này đã xuống xe với mười tên lính vây quanh.
Kohl giơ cánh tay lên chào, Himmler nhanh chóng chào đáp lại. Sau đó, hắn dò xét ông ta kỹ hơn bằng đôi mắt híp. “Ông là Cảnh sát Hình sự à?”
“Vâng, thưa Chỉ huy Trưởng Cảnh sát Himmler, tôi là Thanh tra Kohl.”
“À phải. Vậy ra ông là Willi Herman Kohl.”
Thanh tra sửng sốt khi trùm cảnh sát Đức biết đến tên mình. Ông nhớ lại hồ sơ Sở An ninh của mình và cảm thấy còn khó chịu hơn nữa trước sự thừa nhận này. Con người nhạy bén, thính như chuột quay sang hỏi Ernst, “Cậu không sao chứ?”
“Vâng. Nhưng hắn đã giết vài sĩ quan cùng đồng nghiệp của tôi, Giáo sư - Tiến sĩ Keitel.”
“Tên sát thủ đâu rồi?”
Tên tư lệnh SS chua chát đáp, “Hắn thoát rồi ạ.”
“Thế hắn là ai?”
“Thanh tra Kohl đây biết nhân dạng của hắn.” Với sự táo bạo được phép ở cấp bậc của Ernst - nhưng Kohl sẽ không dám bắt chước - tên đại tá hỗn hào lên tiếng, “Xem ảnh hộ chiếu đi, Heinrich. Hắn ta cũng chính là người tại Sân vận động Thế vận hội. Hắn chỉ đứng cách Lãnh tụ, tất cả các Bộ trưởng có một mét thôi. Hắn đã ở gần tất cả chúng ta.”
“Gardner ư?” Himmler khó chịu hỏi, nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhỏ tên sĩ quan chi huy SS giơ lên. “Hắn đã dùng tên giả tại Sân vận động. Hoặc cái tên này là giả.” Người đàn ông nhỏ nhắn ngước mắt lên, nhăn nhó. “Nhưng tại sao hắn lại cứu mạng cậu ở Sân vận động?”
“Rõ ràng là hắn không cứu mạng tôi.” Ernst ngắt lời. “Lúc đó tôi không bị nguy hiểm. Đích thân hắn chắc phải đặt khẩu súng vào nhà kho, để chúng ta tin rằng hắn là đồng minh của chúng ta. Dĩ nhiên để chúng ta lơ là cảnh giác. Ai mà biết hắn sẽ nhắm ai là mục tiêu sau khi hắn giết tôi. Có lẽ là chính Lãnh tụ cũng nên.”
“Báo cáo của anh cho chúng tôi biết tên này là người Nga,” hắn đột ngột nói thêm. “Nhưng đây là một hộ chiếu Mỹ.”
Himmler im lặng một lúc, đôi mắt nhìn theo những chiếc lá khô dưới chân họ. “Người Mỹ hẳn sẽ không có động cơ giết cậu, dĩ nhiên rồi. Tôi suy đoán rằng người Nga đã thuê hắn.” Hắn nhìn Kohl. “Làm sao ông biết được về tên sát thủ này?”
“Hoàn toàn do tình cờ, thưa Chỉ huy Trưởng Cảnh sát. Tôi đã theo dõi hắn như một nghi phạm trong một vụ án khác. Chỉ sau khi đến đây tiến hành giám sát, tôi mới nhận ra rằng Đại tá Ernst đang có mặt ở trường đại học và nghi phạm đã lên các kế hoạch giết chết ông ấy.”
“Nhưng chắc chắn ông đã biết nỗ lực trước đó nhằm lấy mạng Đại tá Ernst?” Himmler hỏi nhanh.
“Vụ mà ngài đại tá vừa nói đến ở Sân vận động Thế vận hội? Không, thưa ngài. Tôi không biết vụ đó.”
“Ông không biết à?”
“Không, thưa ngài. Cảnh sát Hình sự không được thông báo về chuyện này. Và tôi chỉ vừa mới gặp Chánh Thanh tra Horcher chưa đầy hai giờ trước. Ông ta cũng chẳng biết gì.” Kohl lắc đầu. “Tôi ước gì chúng tôi đã được thông báo, thưa ngài. Tôi có thể đã điều phối vụ của tôi cùng với SS và Gestapo, như thế vụ này có thể đã không xảy ra, và những người lính đã không phải chết.”
“Ông đang nói mình không biết các lực lượng vũ trnag của chúng tôi đang tìm kiếm một kẻ đột nhập khả nghi kể từ hôm qua?” Himmler hỏi với cung cách nặng nề của một diễn viên múa hát tồi tệ.
“Chính xác như vậy, thưa Chỉ huy Trưởng Cảnh sát.” Kohl nhìn vào đôi mắt ti hí đóng khung trong cặp kính gọng đen tròn của hắn ta và biết rằng chính Himmler là người ra lệnh tiếp tục giấu giếm Cảnh sát Hình sự về cảnh báo an ninh. Rốt cuộc, hắn ta là Michelangelo của ĐỆ TAM ĐẾ CHẾ trong nghệ thuật ghen tức, tranh công và đổ lỗi còn giỏi hơn cả Göring. Kohl tự hỏi liệu có phải chính ông bằng cách nào đó đang chịu rủi ro ở đây. Một sự xâm phạm an ninh tai hại tiềm năng đã diễn ra, phải chăng việc hy sinh kẻ nào đó vì sơ suất này sẽ có lợi cho Himmler? Địa vị của Kohl tuy không thấp nhưng đôi khi một con dê tế thần là cần thiết, đặc biệt là khi kế hoạch của bạn suýt gây ra cái chết cho một chuyên gia tái vũ trang của Hitler. Kohl đưa ra quyết định nhanh chóng và nói thêm, “Và thật hiếu kỳ khi tôi cũng chẳng biết thông tín gì từ sĩ quan liên lạc Gestapo của chúng ta. Chiều hôm qua, chúng tôi vừa gặp nhau. Tôi ước gì anh ta đã nói ra các chi tiết cụ thể về vấn đề an ninh.”
“Và tay sĩ quan liên lạc Gestapo đó là ai?”
“Là Peter Krauss, thưa ngài.”
“À.” Tên Chỉ huy trưởng cảnh sát gật đầu, ghi nhớ thông tin này và không chú ý gì đến Willi Kohl.
“Có một số tù nhân chính trị cũng ở đây, ” Reinhard Ernst nói với vẻ lảng tránh. “Một tá hoặc hơn các thanh niên đã trốn thoát vào rừng. Tôi đã cử lính đi tìm chúng rồi.” Đôi mắt hắn lại liếc vào trong lớp học chết chóc. Kohl cũng nhìn vào tòa nhà trông có vẻ hiền hòa, một cơ sở cao học khiêm tốn có từ thời nước Phổ Đệ Nhị Đế Chế, giờ đây ông đã hiểu nó tượng trưng cho quỷ dữ. Ông để ý Ernst đã sai quân lính tháo ống mềm xả khói thải từ xe buýt. Tấm bìa kẹp hồ sơ cùng một số tài liệu khác nằm vương vãi trên mặt đất, có thể là một phần của Nghiên cứu Waltham ghê tởm cũng được dọn đi.
Kohl nói với Himmler, “Với sự cho phép của ngài, thưa ngài, tôi mong muốn được chuẩn bị một báo cáo càng sớm càng tốt, hỗ trợ việc tìm kiếm kẻ giết người.”
“Được, làm ngay lập tức đi, Thanh tra.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt,” Himmler nói.
Kohl quay đi, nhanh chóng, bước về phía vài tên lính SS đứng cạnh một xe tải đang thu xếp quay về Berlin. Khi bước về phía chúng một cách đau đớn, ông quyết định rằng mình có thể khéo léo xử lý sự cố này để giảm nhẹ nguy cơ đối với chính ông. Đúng, bức ảnh trong hộ chiếu trùng với gương mặt người bị giết tại căn nhà trọ phía Tây nam Berlin trước khi hắn nỗ lực lấy mạng Ernst. Nhưng chỉ có Janssen, Paul Schumann và Käthe Richter biết điều đó. Hai người sau sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin gì cho Gestapo. Còn đối với cậu thanh tra tập sự, Kohl sẽ biệt phái cậu ta đi Potsdam ngay lập tức trong vài ngày giải quyết một trong số vụ án mạng đợi chờ họ, sau đó là kiểm soát toàn bộ hồ sơ về Taggert và vụ án mạng ngõ Dresden. Đêm nay, Kohl sẽ trình ra xác tên sát thủ đã chết trong khi cố gắng tẩu thoát. Dĩ nhiên, nhân viên phụ trách cái chết bất thường vẫn chưa tiến hành khám nghiệm - nếu xác chết còn chưa được sờ đến - và bằng cách hối lộ, Kohl dám chắc rằng thời gian tử vong sẽ được ghi là xảy ra sau nỗ lực ám sát tại trường học này.
Ông nghi ngờ rồi sẽ còn điều tra thêm nữa: toàn bộ vấn đề bây giờ là một nỗi xấu hổ nguy hiểm - đối với Himmler vì đã lơ đễnh trong an ninh đất nước, và với Ernst vì Nghiên cứu Waltham gây bạo động. Ông có thể…
“À, Kohl. Thanh tra Kohl?” Heinrich Himmler gọi.
Ông quay lại. “Vâng, thưa ngài?”
“Theo ông, anh chàng ông bảo hộ sẽ sẵn sàng sớm chứ?”
Thanh tra nghĩ một lúc, không hiểu câu nói này. “À, vâng, thưa Chỉ huy Cảnh sát Trưởng. Người được tôi bảo hộ?”
“Konrad Janssen. Bao lâu nữa cậu ấy sẽ được chuyển sang Gestapo?”
Ý ông ta là gì? Tâm trí Kohl trong một lúc chẳng nghĩ ra được gì.
Himmler nói tiếp. “Trời ạ, ông biết chúng tôi đã nhận cậu ấy vào Gestapo trước khi cậu ấy tốt nghiệp Đại học cảnh sát, đúng không? Nhưng chúng tôi muốn cậu ấy đi học hỏi một trong những thanh tra giỏi nhất tại Alex trước khi bắt đầu làm việc tại phố Prince Albrecht.”
Kohl cảm thấy như lĩnh trọn cú đấm vào ngực khi nghe tin này. Nhưng ông hồi phục rất nhanh. “Tha lỗi cho tôi, thưa Chỉ huy Cảnh sát Trưởng”,thanh tra nói, lắc đầu và mỉm cười. “Dĩ nhiên, tôi hiểu mà. Tâm trí tôi đang nghĩ về sự cố ở đây… Liên quan đến Janssen, cậu ấy sẽ sẵn sàng sớm thôi. Cậu ấy đang chứng tỏ được tài năng.”
“Chúng tôi đã để mắt đến cậu ấy một thời gian. Cả tôi và Heydrich. Ông có thể tự hào về thằng nhóc, cậu ấy sẽ thăng tiến rất nhanh đấy. Tôi cảm thấy thế. Hail Hitler.”
“Hail Hitler.”
Kohl choáng váng bước đi. Janssen ư? Hóa ra từ lâu cậu ấy đã lên kế hoạch làm việc cho mật vụ à? Đôi tay thanh tra run lên vì đau đớn trước sự phản bội này. Thằng nhóc này đã nói dối về mọi chuyện - khao khát trở thành một thanh tra hình sự, rồi chuyện vào Đảng (để thăng tiến qua Gestapo và Sipo, cậu ta phải là một Đảng viên). Cảm giác lạnh xương sống bao trùm, ông nghĩ đến rất nhiều điều không nên nói mà ông đã chia sẻ với cậu thanh tra tập sự.
Janssen, cậu có thể khiến tôi bị bắt đấy, cậu biết không, và tống thẳng đến Oranienburg trong vòng một năm khi cậu nói ra việc tôi vừa làm…
Ông tự nhủ, dẫu vậy cậu thanh tra tập sự vẫn cần Kohl để tiến lên phía trước, và sẽ không thể nào tố cáo ông. Có lẽ nguy hiểm không lớn như ông nghĩ.
Kohl ngước nhìn lên một nhóm quân nhân SS đang đứng bu quanh chiếc xe tải. Một tên trong số chúng, vóc người cao lớn đội mũ sắt đen, lên tiếng hỏi, “Chào ông? Chúng tôi có thể giúp gì ông?”
Ông giải thích về chiếc DKW của mình.
“Kẻ giết người phá hỏng nó rồi à? Sao hắn rảnh thế nhỉ? Hắn có thể cho ông ngửi khói bằng chân trần mà?” Bọn lính phá lên cười. “Rồi, rồi, chúng tôi sẽ cho ông đi nhờ, Thanh tra. Chờ vài phút nữa thôi.”
Kohl gật đầu, vẫn chưa hết tê liệt khi biết thông tin về Janssen, ông trèo lên xe tải và ngồi một mình. Ông nhìn chằm chằm mặt trời như cái đĩa màu da cam khổng lồ đang lặn xuống phía sau một sườn đồi tua tủa những cái bóng phản chiếu của hoa và cỏ. Người ông trĩu xuống, tựa đầu vào lưng ghế. Đám quân nhân SS lên xe, nổ máy rời khỏi trường đại học thẳng tiến về phía Đông nam để quay về Berlin.
Bọn lính tám chuyện về nỗ lực ám sát, các môn thi đấu tại Thế vận hội và kế hoạch cho buổi mít tình lớn của Quốc Xã ngoài Spandau trong kỳ nghỉ cuối tuần tới đây.
Đến lúc này, thanh tra đi đến một quyết định. Lựa chọn của ông có vẻ bốc đồng và ngớ ngẩn, nó đến cũng nhanh như mặt trời chợt biến mất dưới đường chân trời, sắc chói lọi phút chốc tan biến nhường chỗ cho không gian lờ mờ xanh xám. Nhưng ông tự nhủ, có lẽ đây không hề là lựa chọn tỉnh táo mà là lựa chọn không tránh khỏi, rằng nó đã được quyết định từ lâu rồi, như quy luật bất biến, cũng giống như hết ngày rồi đến hoàng hôn.
Willi Kohl và gia đình ông sẽ rời khỏi nước Đức.
Sự phản bội của Konrad Janssen và Nghiên cứu Waltham - cả hai hình ảnh tượng trung ảm đạm cho bộ mặt thật của Chính phủ này, cũng như việc chính phủ đó sẽ đi về đâu - là đủ lý do rồi. Thế nhưng điều thật sự quyết định vấn đề đó là tên người Mỹ, Paul Schumann.
Đứng cạnh các sĩ quan SS bên ngoài Tòa nhà số 5, nhớ ra mình có cả hộ chiếu thật của Schumann lẫn hộ chiếu giả của Taggert trong túi, Kohl đã đấu tranh rất quyết liệt có nên tuân theo bổn phận của mình. Đến cuối cùng ông đã làm thế. Nhưng ông thấy buồn. Bổn phận của ông đã chi phối ông hành động chống lại đất nước của ông.
Cả về chuyện ông sẽ đi như thế nào ông cũng biết. Ông sẽ vẫn tỏ ra mình không biết gì đến lựa chọn của Janssen (nhưng dĩ nhiên, ông sẽ chấm dứt sự thiên vị không tính toán dành cho thanh niên này), ông sẽ nói bất kỳ câu nào Chánh Thanh tra Horcher muốn ông nói, ông sẽ hoàn toàn tránh xa tầng hầm trụ sở Cảnh sát Hình sự với máy phân loại DeHoMag lúc nào cũng bận, ông sẽ xử lý các vụ án mạng như vụ Gatow đúng như cách họ muốn ông làm - tất nhiên là chẳng xử lý gì cả. Ông sẽ biến mình thành một cảnh sát viên Quốc Xã kiểu mẫu.
Và rồi trong tháng Hai, ông sẽ đưa cả gia đình đến dự hội nghị ủy ban Cảnh sát Hình sự Quốc tế tại London. Và rồi từ đây, họ sẽ giong buồm sang New York theo con đường hai em họ của ông đã đi vài năm trước, rồi gia đình ông sẽ cùng nhau xây dựng cuộc sống.
Là quan chức cấp cao Cảnh sát Hình sự đi công tác, ông có thể dễ dàng thu xếp hồ sơ và giấy phép xuất nhập cảnh, mang theo một số tiền kha khá rời khỏi đất nước. Dĩ nhiên sẽ cần vài mánh khóe thông minh trong việc thu xếp, nhưng ngày nay ở Đức ai mà chẳng dùng đến vài mánh khóe?
Hẳn nhiên Heidi sẽ chào đón sự thay đổi, tìm kiếm một thiên đường cho bọn trẻ. Günter sẽ được cứu thoát khỏi các bạn cùng lớp là thành viên thanh niên Phát xít. Hilde có thể lại được đến trường, và có lẽ sẽ trở thành một giáo sư như con bé muốn.
Con gái cả của ông tất nhiên sẽ gặp khó khăn với vị hôn phu, Heinrich Sachs. Nhưng Kohl quyết định ông sẽ thuyết phục cậu ta đi cùng. Sachs là người chống Quốc Xã nhiệt thành, không có bà con thân thích và đủ say đắm Charlotte để đi theo con bé đến bất kỳ đâu. Sachs trẻ trung là một công chức có tài, nói tiếng Anh tốt, cho dù chứng viêm khớp khá nặng, nó là một công nhân không biết mệt mỏi. Kohl nghĩ rằng thằng bé sẽ tìm được việc tại Mỹ còn dễ dàng hơn cả chính ông.
Còn về thanh tra - bắt đầu lại ở tuổi trung niên! Đúng là nột thách thức choáng ngợp! Ông mỉa mai nghĩ đến tác phẩm lố bịch của Lãnh tụ, Cuộc Chiên Đấu Của Tôi. Đúng là một cuộc chiến bản thân ông sẽ phải trải qua - một người đàn ông mệt mỏi với một gia đình, bắt đầu lại ở lứa tuổi lẽ ra nên quẳng hết các vụ án cho lứa thanh tra trẻ, tận hưởng nửa ngày nghỉ dẫn con cái đến bể bơi nhân tạo tại Công viên Luna. Nhưng không phải ý nghĩ về nỗ lực bỏ trốn hay về tình trạng bấp bênh trước mắt mới khiến ông lặng lẽ xúc động không nói nên lời, nước mắt rơi trên má đến mức phải giấu không để bọn lính SS nhìn thấy.
Không, ông rơi nước mắt vì cảnh tượng ông đang thấy khi họ rẽ tại một khúc ngoặt đến Berlin: Những bình nguyên nước Phổ. Bất chấp bụi mịt mù, u ám trong một buổi tối mùa hè khô khốc, chúng vẫn toát lên vẻ trang nghiêm, hùng vĩ với ý nghĩa quá mãnh liệt vì chúng là những bình nguyên trên nước Đức của ông, một quốc gia vĩ đại tận trong tâm khảm với những chân lý, những lý tưởng không biết bằng cách nào bị những tên trộm đánh cắp một cách khéo léo.
Kohl thọc tay vào túi, rút ra cái tẩu thuốc bằng đất sét trắng. Ông cho đầy thuốc vào miệng tẩu nhưng không tìm thấy diêm. Ông nghe thấy một tiếng xoẹt khi tên lính SS ngồi cạnh ông bật que diêm và giữ trong tay chờ ông. “Cảm ơn,” Kohl nói rồi châm vào tẩu, rít rít mấy lần để thuốc bắt lửa. Ông ngả người vào ghế, lấp đầy không khí xung quanh bằng mùi anh đào hăng hăng, nhìn chằm chằm kính chắn gió phía trước khi ánh đèn thành phố Berlin lọt vào tầm mắt.