← Quay lại trang sách

Chương 29

Mitch cột dây đôi giày chạy bộ Nike Air Cushion rồi ngồi chờ trên trường kỷ, cạnh chiếc điện thoại. Suy sụp sau hai tuần lễ vắng bóng người phụ nữ, Hearsay ngồi cạnh anh, lim dim ngủ.

Đúng mười giờ ba mươi, điện thoại reo. Đó là Abby.

Không có những lời ủy mị như “cục cưng,” “bé cưng” hay “anh yêu.” Cuộc đối thoại diễn ra lạnh lùng và gượng gạo.

“Mẹ em sao rồi?” anh hỏi.

“Đỡ nhiều. Bà ấy đã đứng dậy được và có thể đi loanh quanh, nhưng hãy còn rất đau. Tinh thần thì tốt.”

“Nghe mừng quá. Còn ba em?”

“Cũng vậy. Lúc nào cũng bận rộn. Con chó của em sao rồi?”

“Cô đơn và suy sụp. Anh nghĩ nó đang buồn.”

“Em nhớ nó quá. Công việc ra sao?”

“Bọn anh đã sống sót qua ngày 15 tháng Tư mà không có thảm họa nào. Một nửa số đối tác đã nghỉ phép vào ngày mười sáu, cho nên nơi đó rất yên tĩnh.”

“Em đoán anh đã cắt xuống còn mười sáu giờ mỗi ngày, phải không?”

Anh ngập ngừng rồi để nó chìm xuồng. Khơi dậy một cuộc chiến chẳng ích lợi gì cả. “Khi nào thì em về nhà?”

“Em không biết. Mẹ sẽ cần em thêm vài tuần nữa. Em e rằng ba chẳng giúp được gì nhiều. Ba mẹ đã thuê người giúp việc, nhưng ngay lúc này thì mẹ vẫn đang cần em” cô dừng lại một hồi, như thể một điều gì đó nặng nề đang sắp xảy đến. “Hôm nay em đã gọi đến St. Andrew’s và bảo họ rằng em sẽ không trở lại trong học kỳ này.”

Anh nhận tin ấy như một đòn trời giáng. “Học kỳ này còn đến những hai tháng. Em định không về trong hai tháng tới hay sao?”

“Ít nhất là hai tháng, Mitch ạ. Em cần chút thời gian, chỉ vậy thôi.”

“Thời gian để làm gì chứ?”

“Ta đừng tái diễn nữa, được không? Em không có hứng để cãi nhau.”

“Được rồi. Được rồi. Được rồi. Vậy em có hứng chuyện gì?”

Cô phớt lờ câu hỏi, và một khoảng lặng dài đã diễn ra. “Anh chạy bộ được bao nhiêu cây số?”

“Vài cây số. Anh đi bộ đến lối mòn rồi chạy khoảng tám vòng.”

“Cẩn thận chỗ lối mòn. Ở đó tối khủng khiếp.”

“Cảm ơn em.”

Lại một khoảng lặng nữa. “Em phải đi đây,” cô nói. “Em phải giúp mẹ lên giường.”

“Tối mai em có gọi lại không?”

“Có. Cùng thời gian.”

Cô gác máy mà không nói “tạm biệt” hay “em yêu anh” hay bất cứ điều gì. Chỉ đơn giản là gác máy.

Mitch xỏ đôi vớ thể thao trắng rồi khoác vào chiếc áo thun trắng dài tay. Anh khóa cửa bếp rồi chạy xuôi theo con đường tối đen. Trường trung học West Junior nằm cách East Meadowbrook sáu dãy phố. Phía sau các lớp học lát gạch đỏ và phòng thể dục là một sân bóng chày, và xa hơn nữa, ở cuối một con đường tăm tối, là một sân bóng bầu dục. Một lối mòn trải xỉ than bọc quanh sân, và đó là nơi yêu thích của những người chạy bộ tại khu vực.

Nhưng không phải là vào lúc 11 giờ đêm, đặc biệt khi không có ánh trăng. Lối mòn trống trơn và, với Mitch, điều đó là rất tốt. Không khí xuân vừa nhẹ lại vừa mát, và anh hoàn thành cây số đầu tiên trong năm phút. Anh bắt đầu bước ra vòng chạy. Khi bước đến các dãy ghế nhôm ở khán đài, từ khóe mắt anh trông thấy có ai đó. Anh tiếp tục bước.

“Xiiii.”

Mitch khựng lại. “Này. Ai đó?”

Một giọng nói khàn khàn, đục đục đáp lại anh, “Joey Morolto đây.” Mitch tiến đến các dãy ghế. “Vui ghê ha, Tarrance. Tôi có sạch không đó?”

“Chắc chắn rồi, anh sạch. Laney đang ngồi trên kia, trong một chiếc xe buýt trường học, với một chiếc đèn chớp. Anh ta đã cho đèn chớp màu xanh lục lúc anh đi qua, và nếu anh thấy có cái đèn nào đo đỏ nào chớp lên thì hãy trở ra lối mòn và làm giống như Carl Lewis nhé.” Họ đi lên đỉnh các dãy ghế, đến căn phòng dành cho báo chí. Trong bóng tối, họ ngồi lên các ghế đẩu và quan sát trường học. Các xe buýt đậu ngay ngắn ở dọc đường.

“Với anh, như vậy là đã đủ kín kẽ chưa?” Mitch hỏi.

“Đủ. Cô gái đó là ai vậy?”

“Tôi biết anh thích gặp mặt giữa ban ngày, tốt nhất là ở nơi nào có đông người qua lại, giống như ở quán thức ăn nhanh hay ở tiệm giày Triều Tiên chẳng hạn. Nhưng tôi thì thích những nơi như thế này hơn.”

“Tốt lắm. Cô gái đó là ai vậy?”

“Một nhân viên của tôi.”

“Anh tìm được cô ta ở đâu?”

“Chuyện đó thì liên quan gì? Sao anh cứ phải hỏi những câu chẳng ăn nhập gì như vậy?”

“Sao lại không ăn nhập? Hôm nay tôi đã nhận một cú điện thoại của một người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp. Cô ta nói cần trao đổi với tôi về một chuyện nhỏ tại tòa nhà Bendini. Nói chúng tôi phải đổi số điện thoại, dặn tôi đến một điện thoại trả tiền cụ thể bên ngoài một cửa hàng tạp hóa cụ thể vào một thời điểm cụ thể, và cô ta đã nêu cụ thể là vào lúc một giờ ba mươi. Tôi đến nơi thì cô ta gọi lại chính xác vào lúc một giờ ba mươi. Anh nên biết tôi có ba người ở quanh cái điện thoại đó trong phạm vi ba mươi mét, theo dõi tất cả những ai đang di chuyển. Và cô ta bảo tôi đến đây tối nay chính xác vào lúc mười giờ bốn mươi lăm để phong tỏa cái nơi này lại, sau đó anh sẽ lon ton chạy đến.”

“Cực nhọc quá phải không?”

“Ừ, thì cũng cực. Nhưng cô ta là ai vậy? Ý tôi là anh đã đưa người khác vào cuộc, và điều đó khiến tôi thực sự lo lắng đấy, McDeere. Cô ta là ai và cô ta biết nhiều đến mức nào?”

“Tin tôi đi, Tarrance. Cô ta là nhân viên của tôi và cô ta biết tất tần tật. Thực sự mà nói, nếu anh biết được những gì cô ta biết thì, ngay lúc này đây, hẳn là anh đang phân phát các tờ lệnh truy tố thay vì ngồi đây mà xiềm xỉa cô ta.”

Tarrance hít một hơi sâu và suy nghĩ về điều này. “Được rồi, vậy hãy nói tôi nghe xem cô ta biết những gì.”

“Cô ta biết trong ba năm qua băng Morolto và các tòng phạm của nó đã đưa tám trăm triệu đô la tiền mặt ra khỏi đất nước chúng ta, và gửi nó trong nhiều ngân hàng ở Caribe. Cô ta biết đó là những ngân hàng nào, tài khoản nào, ngày tháng nào và hàng đống việc khác nữa. Cô ta biết đám Morolto đang kiểm soát ít nhất ba trăm năm mươi công ty đăng ký ở Cayman, và các công ty đó đang đều đặn gửi tiền sạch về nước. Cô ta biết ngày tháng và khối lượng các chuyển khoản điện tử. Cô ta biết ít nhất bốn mươi tập đoàn Hoa Kỳ được sở hữu bởi các tập đoàn Cayman và các tập đoàn Cayman này lại được sở hữu bởi gia đình Morolto. Cô ta biết vô số chuyện, Tarrance ạ. Cô ta là một phụ nữ rất hiểu biết, anh không thấy vậy sao?”

Tarrance không nói được lời nào. Anh nhìn chằm chặp vào bóng tối ở trên đường.

Mitch cảm thấy khoái chí. “Cô ta biết cách chúng gom tiền bẩn, đổi nó thành những tờ bạc một trăm đô rồi tuồn ra khỏi nước.”

“Bằng cách nào?”

“Bằng chiếc Lear của hãng. Nhưng chúng còn thồ cả tiền nữa. Chúng có cả một đội quân thồ, thường bao gồm những tên tội phạm ăn lương tối thiểu đi cùng bạn gái, nhưng cũng có cả sinh viên và những người hành nghề tự do nữa. Chúng đưa cho họ chín ngàn tám trăm tiền mặt rồi trao cho họ vé máy bay đến Cayman và Bahamas. Tiền mặt ít hơn mười ngàn thì không đòi hỏi phải khai báo, anh biết rồi đó. Và những con la sẽ bay xuống dưới đó với tiền mặt nhét đầy túi giống như những du khách bình thường, sau đó mang tiên đến các ngân hàng của chúng. Nghe thì có vẻ không nhiều nhặn gì, nhưng với ba trăm người, mỗi người làm hai mươi chuyến mỗi năm, thì đó hẳn là một khoản rò rỉ tiền mặt nghiêm trọng ra khỏi nước. Vụ này còn được gọi là chẻ tiền, anh biết rồi đấy.”

Tarrance khẽ gật đầu, như thể anh biết rõ.

“Nhiều người muốn tham gia việc chẻ tiền vì họ được nghỉ mát và tiêu xài miễn phí. Nhưng rồi chúng vận dụng đến những con siêu la, những kẻ tin cẩn của đám Morolto. Những con siêu la này mang theo hàng triệu đô tiền mặt, gói nó lại gọn gàng trong giấy báo để các máy móc ở sân bay không nhìn thấy được, bỏ nó trong những chiếc cặp lớn rồi bước lên máy bay như tất cả mọi người. Chúng có thể mặc vest, đeo cà vạt, trông như những gã ở Wall Street. Chúng cũng có thể mang dép, đội nón rơm và thồ tiền bằng túi xách tay. Đám các anh thi thoảng cũng tóm được chúng, khoảng một phần trăm số lần, tôi tin vậy, và khi chuyện đó xảy ra thì những con la lớn sẽ đi tù. Nhưng chúng không bao giờ mở miệng cả, phải vậy không, Tarrance? Mọi tay chẻ tiền sẽ bắt đầu nghĩ về bấy nhiêu tiền bạc trong cặp xách của mình, và thật quá dễ dàng để bay tiếp và hưởng thụ riêng toàn bộ số tiền đó. Thế là hắn biến mất. Bọn tội phạm chẳng bao giờ quên cả. Sẽ mất một vài năm, nhưng rồi chúng sẽ tìm ra được hắn ở đâu đó. Tiền bạc hẳn đã bị tiêu hết, nhưng hắn thì sẽ bị tiêu đời. Bọn tội phạm không bao giờ quên, đúng không Tarrance? Giống như chúng sẽ không bao giờ quên tôi vậy.”

Tarrance lắng nghe cho đến khi anh rõ ràng phải nói điều gì đó. “Anh đã có một triệu đô của anh rồi.”

“Tôi rất cảm kích. Tôi đã gần như sẵn sàng cho đợt thanh toán kế tiếp.”

“Gần như?”

“Phải. Tôi và cô gái đó còn có vài việc nữa phải làm. Chúng tôi đang cố lấy thêm vài sổ sách nữa ra khỏi Đường Front.”

“Anh đã có bao nhiêu tài liệu?”

“Hơn mười ngàn.”

Hàm dưới của Tarrance sụp xuống và miệng anh há hốc. Anh nhìn sững Mitch. “Chết tiệt! Chúng đến từ đâu vậy?”

“Lại hỏi chẳng ăn nhập nữa rồi.”

“Mười ngàn tài liệu!” Tarrance lặp lại.

“Ít nhất là mười ngàn. Sổ sách ngân hàng, chuyển khoản điện tử, tiền thuê công ty, tài liệu vay của công ty, các ghi nhớ nội bộ, thư từ qua lại của đủ hạng người. Nhiều thứ hay ho lắm, Tarrance.”

“Vợ anh có nhắc đến một công ty có tên là Dunn Lane, Ltd. Chúng tôi đã xem các hồ sơ anh gửi cho chúng tôi. Chất liệu rất tốt đấy. Anh còn biết điều gì khác về công ty đó không?”

“Nhiều lắm. Đăng ký thành lập năm 1986 với mười triệu. Số tiền này được chuyển vào công ty từ một tài khoản số ở ngân hàng Banco de México. Cùng số tiền mười triệu đó đã đến Grand Cayman dưới dạng tiền mặt trên một máy bay phản lực Lear nào đó đăng ký dưới tên một hãng luật nhỏ ở Memphis, chỉ có điều ban đầu nó được đăng ký là mười bốn triệu, nhưng sau khi thanh toán cho hải quan Cayman và các chủ ngân hàng Cayman thì nó được giảm xuống chỉ còn mười triệu. Khi công ty được công nhận, người đăng ký là một gã có tên là Diego Sanchez mà hóa ra chính là VP của Banco de México. Giám đốc là một nhân vật thú vị có tên là Nathan Locke, thư ký là ông bạn già McKnight của chúng ta và thủ quỹ của cái công ty nhỏ ấm cúng đó là một gã có tên là Al Rubinstein. Tôi tin chắc anh biết hắn ta. Tôi thì không.”

“Hắn là một tay chân của Morolto.”

“Ngạc nhiên chưa? Ngạc nhiên chưa? Còn muốn nghe nữa không?”

“Nói tiếp đi.”

“Sau khi mười triệu tiền mầm được đầu tư vào công ty này, chín mươi triệu tiền mặt khác đã được ký quỹ trong ba năm kế tiếp. Một doanh nghiệp rất sinh lợi. Công ty này bắt đầu mua đủ mọi thứ ở Hoa Kỳ - các trang trại bông ở Texas, các tổ hợp khu căn hộ ở Dayton, các cửa hàng nữ trang ở Beverly Hills, các khách sạn tại St. Petersburg và Tampa. Hầu hết các giao dịch đều thông qua chuyển tiền điện tử từ bốn hay năm ngân hàng khác nhau ở Cayman. Đó là một hoạt động rửa tiền căn bản.”

“Và anh có tất cả những tài liệu đó?”

“Hỏi ngu thật đấy, Wayne. Nếu tôi không có các tài liệu đó thì làm sao tôi biết những chuyện này? Tôi chỉ làm việc với các hồ sơ sạch mà thôi, nhớ không?”

“Bao lâu nữa thì anh trao cho chúng tôi?”

“Vài tuần. Tôi và nhân viên của tôi vẫn đang rình rập ở Đường Front. Và điều đó trông không hay chút nào cả. Rất khó lấy được các hồ sơ ra khỏi đó.”

“Mười ngàn tài liệu từ đâu ra?”

Mitch bỏ ngoài tai câu hỏi này. Anh đứng bật dậy và dợm bước ra cửa. “Abby và tôi muốn sống ở Albuquerque. Đó là một thành phố lớn có phần hơi cổ hủ. Hãy bắt đầu chuẩn bị việc đó đi.”

“Đừng nhanh nhẩu đoảng. Còn rất nhiều việc phải làm.”

“Tôi đã nói là hai tuần rồi mà, Tarrance. Tôi sẵn sàng để giao nộp trong hai tuần, và điều đó có nghĩa là tôi phải biến mất.”

“Không nhanh vậy đâu. Tôi cần phải xem thêm vài hồ sơ loại này.”

“Trí nhớ của anh kém quá, Tarrance ạ. Cô vợ xinh đẹp của tôi đã hứa sẽ trao nguyên một cọc lớn tài liệu về Dunn Lane ngay sau khi Ray ra khỏi các bức tường.”

Tarrance nhìn qua phía bên kia sân bóng tối đen. “Để xem tôi có thể làm được gì.”

Mitch bước đến trước Tarrance, trỏ ngón tay vào mặt anh. “Nghe tôi nè, Tarrance, và nghe cho kỹ vào. Tôi không nghĩ chúng tôi đã xong chuyện. Hôm nay là ngày 17 tháng Tư. Hai tuần nữa kể từ hôm nay sẽ là ngày 1 tháng Năm. Và, như đã hứa, vào ngày 1 tháng Năm tôi sẽ trao cho anh hơn mười ngàn tài liệu có tính buộc tội rất cao và rất dễ được chấp nhận. Chúng sẽ lật tẩy một trong những gia đình tội ác có tổ chức lớn nhất thế giới. Và, cuối cùng, chúng có thể sẽ làm tôi mất mạng. Nhưng tôi đã hứa làm việc đó. Anh có một tuần lễ, cho đến ngày 24 tháng Tư. Việc đó mà không xong thì tôi sẽ biến mất. Và thế là vụ án của anh, sự nghiệp của anh cũng sẽ đi tong.”

“Anh ta sẽ làm gì khi ra tù?”

“Lại một câu hỏi ngu xuẩn nữa. Anh ấy sẽ ù té chạy, đó chính xác là những gì anh ấy sẽ làm. Anh ấy có thằng em sở hữu một triệu đô la, một chuyên gia về rửa tiền và ngân hàng điện tử. Anh ấy sẽ ra khỏi nước trong nội mười hai tiếng, và anh ấy sẽ tìm đến cái triệu đô đó.”

“Bahamas.”

“Bahamas? Anh là một gã ngốc, Tarrance ạ. Khoản tiền đó sẽ nằm ở Bahamas chưa đầy mười phút. Anh không thể tin tưởng đám tham nhũng ở dưới đó được.”

“Ông Voyles không thích những thời hạn chót đâu. Ông ta sẽ bực bội lắm đấy.”

“Hãy bảo ông Voyles là tiên sư ông ta. Bảo ông ta lấy sẵn nửa triệu ra vì tôi gần như đã sẵn sàng rồi. Bảo ông ta đưa anh tôi ra ngoài, nếu không thì thỏa thuận coi như chấm dứt. Bảo ông ta bất cứ điều gì anh thích, Tarrance, nhưng Ray phải ra khỏi tù trong một tuần nữa, nếu không tôi sẽ đi đấy.”

Mitch sập cửa và bước xuống dọc các băng ghế. Tarrance đi theo anh. “Khi nào thì chúng ta nói chuyện tiếp?” Tarrance la lớn.

Mitch nhảy qua hàng rào. Anh đã ở trên lối mòn. “Nhân viên của tôi sẽ gọi cho anh. Hãy làm như cô ta nói.