Chương Hai
Ngày 14 tháng Mười hai.
Trên bàn sưởi có một chiếc đồng hồ nhỏ hình vuông. Nhìn từ góc phòng chỗ Akihiro đang ngồi thì không thấy mặt số. Michiru lúc ấy đang ngủ bỗng tỉnh dậy, ngái ngủ ấn nút phía trên đồng hồ.
Chiếc đồng hồ để bàn, bằng một giọng nói không cảm xúc, thông báo bây giờ là tám giờ mười hai phút tối. Người không nhìn được như cô chắc sẽ khó dùng loại đồng hồ nào khác ngoài đồng hồ báo giờ bằng giọng nói.
Mặt trời mùa đông đã khuất bóng, trong nhà và ngoài trời đều tối om. Chỉ có duy nhất một ngoại lệ. Phía sau nhà, có một sân ga cách cửa sổ không xa, ánh đèn màu trắng chiếu sáng nơi đó yếu ớt lọt vào căn nhà qua cửa sổ. Nhờ vậy, riêng chỗ Akihiro đang ngồi chìm trong ánh sáng nhàn nhạt.
Suốt cả ngày, Michiru rúc trong bàn sưởi. Vì máy sưởi vẫn chưa bật, nên không khí trong phòng vẫn chưa được làm ấm, ngồi ở góc phòng, toàn thân Akihiro lạnh run. Nhưng không khí trong căn phòng kín cũng nhờ hơi ấm của hai người mà ấm lên chút ít. Anh tự nhủ rằng thế này còn tốt hơn nhiều so với phải ở ngoài kia.
Michiru nằm trong bàn sưởi không nhúc nhích, tuy mặt trời đã lặn rồi nhưng cô không có vẻ định bật điện. Thực ra thì cô cũng đâu cần đến điện.
Trong bóng tối, hình như cô đã đứng lên. Bóng đèn trong phòng sinh hoạt đột nhiên vụt sáng. Xung quanh sáng lên, anh mới thấy cô đang đứng ở tư thế chạm ngón tay vào công tắc trên tường. Sau đó, cô đi vào bếp.
Mặc dù đèn điện rõ ràng không có nghĩa lý gì đối với cô, vậy mà cứ đến tối, nhất định cô sẽ bật điện. Anh không nghĩ ra nổi tại sao cô phải mất công làm vậy. Có thể đó là một dấu hiệu gửi đến những người hàng xóm: “Tôi vẫn ở đây”. Chắc cũng để phòng trộm cắp nữa. Hoặc biết đâu đó đơn giản chỉ là một thói quen.
Không biết có phải bóng đèn đã lâu không thay hay không, đèn rất yếu, trong ánh sáng còn pha lẫn ánh vàng. Những vật đang được chiếu sáng đều không tròn vành rõ nét, trông chúng như những vật lỏng sắp tan chảy vào không khí. Nếu một ngày bóng đèn đến giới hạn, không chiếu sáng được nữa thì liệu Michiru có nhận ra không? Anh tưởng tượng ra cảnh cô vẫn theo thói quen hằng tối, bật công tắc của chiếc bóng đèn không còn sáng nữa.
Đột nhiên, trong bếp có tiếng thủy tinh vỡ. Akihiro ngẩng mặt lên, nhìn về phía cánh cửa đang để mở. Hình như Michiru đã đánh rơi cốc hay cái gì đó làm bằng thủy tinh.
Đôi chân dán trên sàn bếp, cô đứng bất động. Cô không đi tất, mà để chân trần giống như lần anh thấy cô đứng ở cửa nhà. Xung quanh cô vương vãi những mảnh vỡ sắc nhọn.
Akihiro kịp ngăn bản thân đã suýt chút nữa bật dậy trong vô thức. Người không nhìn thấy gì như cô chắc sẽ rất khó tránh những mảnh vỡ thủy tinh. Nhưng anh cũng không thể giúp cô được.
Michiru cẩn trọng khom người, bắt đầu dùng hai tay mò mẫm sàn nhà. Cô cẩn thận để không bị thủy tinh cứa đứt tay, kiểm tra tình trạng xung quanh.
Cô vừa nhặt từng mảnh vỡ để sang một bên, vừa tiến dần về phía góc bếp. Sau một hồi mới đến nơi, cô dùng bàn chân dò tìm xung quanh.
Một đôi dép đi trong nhà cũ kỹ đặt ở đó. Tìm thấy đôi dép, cô liền xỏ chân vào. Bình thường cô không đi dép, nhưng có vẻ đã chuẩn bị nó cho những tình huống như thế này.
Cô với tay lấy chiếc chổi dựng sẵn, bắt đầu dọn những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.
Akihiro trút bỏ nỗi căng thẳng. Động tác thu gom những mảnh vỡ dưới chân của cô trông rất thành thạo, có vẻ cô không bị thương.
Không biết cô gái có tên Honma Michiru này là người như thế nào. Anh hầu như không biết gì về cô. Cô đang sống một mình trong căn nhà này, nhưng chẳng lẽ cô không có gia đình. Hoặc có khi nào gia đình cô đang sống ở nơi khác.
Nhưng anh thấy khó mà có khả năng gia đình cô sống riêng. Cô là người khiếm thị. Gia đình người khiếm thị thường sẽ gần gũi để săn sóc, giúp đỡ họ hơn là sống ở xa.
Nhìn chung, nghĩ về cuộc sống của cô mà anh chứng kiến suốt mấy ngày qua, anh không thấy có sự ràng buộc nào khiến cô phải sống trong căn nhà này cả. Tuổi tác thì chắc cỡ sinh viên đại học hoặc đã tốt nghiệp. Nhưng có vẻ cô không đi học, cũng không đi làm ở đâu hết. Hằng ngày cô chỉ nằm chờ thời gian trôi mà thôi.
Những việc nhà như dọn dẹp, nấu ăn, giặt giũ, cô vẫn làm mỗi ngày. Nhìn một người khiếm thị dùng dao thái rau, nấu ăn trên bếp lửa, anh không khỏi cảm thấy căng thẳng. Nhưng anh nhớ đã từng đọc trong một quyển sách nào đó rằng người bị mù hoàn toàn vẫn có thể nấu được tempura*. Có lẽ là do tay quen. Không biết cô đang sống bằng nguồn thu nhập nào. Liệu có tổ chức nào hỗ trợ cô không?
Cô mang hót rác đến, dùng chổi quét những mảnh vỡ đã gom lại một chỗ vào đó.
Đã là ngày thứ năm kể từ khi lẻn vào đây, nhưng Akihiro không ra ngoài lấy một bước. Hầu hết thời gian, anh ngồi lì trong phòng sinh hoạt.
Chỉ đến đêm khi Michiru đã say ngủ trên tầng hai, anh mới ra khỏi phòng và đi lại quanh tầng một. Vào lúc đó, anh sẽ ăn uống và đi vệ sinh. Thậm chí còn tắm nhờ.
Đồ ăn để trong tủ lạnh, anh ăn mỗi thứ một chút. Anh phết mứt lên bánh mì gối, rồi cứ thế ăn luôn. Cà chua thái sẵn được xếp trong hộp nên anh ăn miếng cắt ngoài cùng. Nếu anh ăn nhiều quá, có thể việc đồ ăn đang giảm dần sẽ bị lộ.
Anh rót sữa đựng trong hộp giấy ra cốc để uống. Chiếc cốc sau khi dùng xong, anh rửa rồi để khô. Trong khi làm những việc ấy, anh luôn bồn chồn lo lắng, biết đâu ngay lúc đó Michiru sẽ thình lình xuất hiện từ phía cầu thang.
Đêm đầu tiên ở căn nhà này, anh đã vào căn phòng có vẻ không ai dùng nằm bên cạnh phòng sinh hoạt xem thử. Mở ngăn chứa đồ ra, anh tìm thấy một chiếc chăn được gấp gọn. Ban đêm thường rất lạnh, ngủ trong căn phòng không có lò sưởi tưởng như chết rét đến nơi. Nhưng nếu tự tiện bật máy sưởi hoặc bàn sưởi, rủi Michiru đột ngột xuất hiện, có thể sẽ thấy bất an khi phát hiện những thiết bị sưởi đã được bật từ lúc nào. Anh cũng không đủ tự tin rằng buổi sáng mình sẽ tỉnh giấc trước cô để tắt những thiết bị đó đi.
Anh muốn đắp chăn khi ngủ. Nhưng nếu cô xuất hiện thình lình thì sẽ không có thời gian để gấp chăn hay thu dọn. Trong chiếc tủ ở căn phòng này có quần áo nam, nên anh đã mặc chồng nhiều quần áo lên nhau. Xỏ tay vào chiếc áo len có màu sắc đơn điệu, anh tự hỏi không biết đây là quần áo của ai. Trong tủ còn có com lê và cà vạt gấp gọn. Anh đoán có lẽ là đồ của bố Michiru. Không biết ông ấy hiện ra sao rồi.
Anh nhìn khắp lượt căn phòng thêm lần nữa. Một căn phòng kiểu Nhật rộng sáu chiếu, chỉ có một chiếc giá sách và chiếc bàn bằng gỗ đơn giản. Trên giá, sách kinh tế học được xếp ngăn nắp.
Có một khung ảnh trang trí ở đó. Tấm ảnh chụp một cô bé cỡ học sinh tiểu học cùng một người có vẻ là bố của cô bé. Trong cô gái nhỏ kia có hình bóng của Michiru bây giờ. Bức ảnh có lẽ được chụp vào dịp hội thao. Cô bé đang mặc đồng phục thể dục. Cả hai người đều nhìn về phía ống kính và cười.
Hồi còn nhỏ, cô vẫn nhận thấy được ống kính máy ảnh và hướng ánh mắt về phía ấy. Có lẽ lúc đó mắt cô vẫn còn nhìn được.
Trở về ngồi trong góc phòng sinh hoạt, anh dựa lưng vào tường ngủ.
Hôm kia, vào ban ngày, có tiếng chuông cửa, anh đã cuống cả lên. Nếu có ai vào nhà, anh phải ra ngoài bằng cửa ngách ở trong bếp hoặc trốn vào căn phòng bên cạnh phòng sinh hoạt. Anh đứng ở bếp nghe ngóng, vị khách là phụ nữ, hình như người này đã nhặt hộ đồ đang phơi bị gió thổi bay và đem đến trả. Một lúc sau, khi nói chuyện xong, Michiru trở vào.
Tối đó, anh bật ti vi lên, vặn nhỏ âm lượng và xem. Michiru có vẻ không quan tâm đến chuyện thế sự, thời gian cô bật ti vi rất ít. Đối với người không nhìn thấy gì như cô, ti vi thì cũng giống ra đi ô thôi, vậy mà căn nhà hầu như lúc nào cũng yên lặng. Đến máy phát nhạc cũng không thấy đặt trong phòng. Tuy nhiên, rất có thể có một bộ loa đài trong phòng cô trên tầng hai.
Akihiro cũng không phải típ hay xem ti vi. Nhưng anh thích xem những hình ảnh về môi trường, không hẳn phải là những chương trình phát vào đêm muộn.
Anh giảm âm lượng sao cho phù hợp với kênh đó. Nếu không ngồi ngay cạnh ti vi, âm thanh sẽ nhỏ đến mức bị tiếng gió bên ngoài át đi mất. Cứ để như vậy, dần dần từ chính ti vi, nhiệt bắt đầu tỏa ra, nếu để làm ấm toàn bộ căn phòng thì đó là nguồn nhiệt quá yếu, nhưng đối với Akihiro đang ngồi ngay bên cạnh thì nó giống như một thiết bị sưởi ấm phát ra tiếng hơn là một cái ti vi.
Hôm qua, từ sáng sớm Michiru đã khoác lên một chiếc áo khoác lỗi thời, trông có vẻ như chuẩn bị ra ngoài. Lúc Akihiro đang theo dõi hành động của cô thì chuông cửa kêu, cô đi ra ngoài. Không phải cô đi kiểm tra xem ai đến, bên ngoài có một giọng nữ khác giọng Michiru, nên anh đoán đó là bạn cô.
Lúc Michiru không có nhà, anh có thể trút bỏ mọi lo lắng. Nếu cô ra ngoài thường xuyên hơn nữa thì chắc chắn anh sẽ thoải mái hơn nhiều.
Những người khiếm thị thường dùng gậy dò đường khi đi lại bên ngoài. Chẳng biết kiến thức ấy ở trong đầu anh từ lúc nào. Nếu không nhầm thì anh được biết trong một tiết học gì đó hồi tiểu học.
Chắc hẳn cô cũng dùng gậy dò đường khi ra ngoài. Tuy nhiên cho đến giờ, nếu nói đến dáng vẻ khi ra ngoài của Michiru mà anh trông thấy, thì chỉ có lúc cô mang quần áo ướt đi phơi từ cửa ngách ở trong bếp. Ngoài ra, còn có những lúc cô đi đổ rác hay lấy thư từ, bưu phẩm. Lần nào cũng chỉ chưa đến năm phút là quay lại.
Cho dù gặp trở ngại về thị lực, người ta vẫn có thể đi lại bên ngoài nhờ việc khéo léo dò xung quanh bằng gậy dò đường. Vì vậy những người khiếm thị mới ra ngoài thường xuyên hơn. Trước giờ Akihiro luôn nghĩ như vậy, nhưng hình như anh đã nhầm.
Mặc dù Michiru đã ra ngoài, anh có thể tự do đi lại trong nhà, nhưng hầu hết thời gian, anh vẫn ngồi ở góc phòng sinh hoạt. Từ chỗ đó, anh chỉ chăm chăm nhìn về phía sân ga bên ngoài cửa sổ.
Anh không có ý định đi vòng vòng như kẻ trộm. Chính anh còn nghĩ “Đã tự tiện lẻn vào nhà người ta đến nước này rồi còn làm bộ làm tịch”. Nhưng dù chỉ mở một chiếc tủ đựng bát ra thôi anh cũng cảm thấy tội lỗi, chần chừ do dự. Khi trời còn sáng, anh sẽ không rời khỏi căn phòng.
Cũng không nên nhìn Michiru quá nhiều. Không được phép biết thêm gì nữa. Anh tự dặn mình như vậy. Chỉ là được cô cho trốn nhờ trong nhà một thời gian ngắn mà thôi. Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ lẳng lặng rời đi. Không được làm xáo trộn cuộc sống của cô. Anh cũng muốn hạn chế đến mức tối thiểu việc nhòm ngó cuộc sống riêng tư của cô. Đó là phép tắc cần tuân thủ của kẻ tự ý sử dụng nhà người khác.
Anh nhớ lại những câu nói của Matsunaga mà mình đã nghe được ở công ty cách đây không lâu. Về chuyện bám theo Akihiro, theo dõi cuộc sống của anh. Hắn thậm chí còn đề xuất quay lén anh. Anh không được phép quên cảm giác ghê tởm khi nghe những lời ấy. Từ lúc đó, dù là khi đi trên đường, hay khi ở nhà, anh đều thấy lo sợ, bởi luôn cảm giác đâu đó có kẻ đang theo dõi mình. Sự căng thẳng đến nghẹt thở lúc đó, cảm giác ngột ngạt đó, anh không muốn khiến Michiru phải trải qua. Nếu có thể, rời khỏi căn nhà trong lúc cô chưa phát hiện ra sự tồn tại của anh là tốt nhất. Thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Michiru lúc ấy đang thu dọn thủy tinh vỡ trong bếp, sắp hoàn thành những thao tác cuối cùng. Trong lúc Akihiro quan sát, cô đã đổ những mảnh vỡ gom lại được trong hót rác vào chiếc xô ở góc bếp. Có vẻ chiếc xô đó dùng để đựng những thứ gây nguy hiểm. Những mảnh thủy tinh rơi xuống, phát ra tiếng lạo xạo ồn ào. Đến Akihiro đang ở trong phòng sinh hoạt còn nghe thấy.
Xong xuôi hết, cô cởi đôi dép đi trong nhà ra, xếp gọn vào góc bếp. Vậy là sứ mệnh của đôi dép đã hoàn thành. Cô đi chân trần rời khỏi bếp, biến mất khỏi tầm mắt Akihiro.
Anh nghe thấy tiếng bước chân đi qua hành lang, tiếp đó là tiếng đi lên cầu thang. Đó là những âm thanh nhịp nhàng đều đặn, nên dù không nhìn anh cũng biết cô đang đi rất nhẹ. Giờ vẫn còn sớm để đi ngủ, đèn trong bếp và phòng sinh hoạt vẫn sáng. Có lẽ cô sẽ quay lại ngay.
Akihiro thận trọng đứng dậy. Khi cô thức và hoạt động, hoặc khi cô đang không rửa bát hay hút bụi, việc đi lại rất nguy hiểm. Anh muốn ngồi yên hết mức có thể. Nhưng anh thấy không yên tâm về những mảnh vỡ rơi trong bếp. Anh lại gần, định nhặt chúng lên. Nếu cô giẫm phải rồi bị thương thì gay go.
Chỉ còn sót lại một mảnh vỡ bị văng xa hơn Michiru nghĩ. Một mảnh lớn và sắc nhọn. Anh bỏ nó vào xô, rồi nhân lúc cô chưa xuống, anh trở lại phòng sinh hoạt.
Ngày 15 tháng Mười hai.
Đã là buổi sáng ngày thứ sáu kể từ khi anh lẻn vào nhà Michiru.
Tuy đã mặc chồng nhiều lớp áo tự ý mượn, nhưng không vì thế mà cái lạnh tan biến. Bàn chân anh như đông cứng vì rét buốt, cảm giác tê tái đó, cùng với ánh ban mai chiếu qua cửa sổ, đã đánh thức anh.
Anh nhìn xung quanh, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Sau đó anh mới sực nhớ ra mình mới vừa ngủ dậy trong nhà người khác.
Xác nhận Michiru vẫn đang ở trên phòng riêng chưa xuống, anh thở phào. Lúc mới ngủ dậy, còn lơ mơ là thời điểm nguy hiểm nhất. Bởi rất có thể cô đã dậy và đang ở trong phòng sinh hoạt rồi mà anh chưa ý thức được, lại để phát ra âm thanh hoặc gây ra tiếng động. Chắc cô cũng không chậm tiêu đến mức rõ ràng như thế rồi mà vẫn không nhận ra là có ai đó đang ở trong nhà mình.
Bảy giờ, anh nghe thấy tiếng chuông báo thức kêu trên tầng hai. Sáng nào cô cũng thức dậy vào giờ này. Cô không đi học, không hiểu tại sao cô lại phải dậy vào một giờ cố định. Đối với cô, buổi sáng có ý nghĩa như thế nào? Nếu đồng hồ báo thức không reo lên, có lẽ cô thậm chí còn không biết trời đã sáng. Nếu lén tắt đồng hồ báo thức đi, liệu cô có vĩnh viễn tưởng rằng vẫn là buổi tối mà tiếp tục ngủ không?
Không lâu sau, có tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Khi đi lại giữa đêm khuya, anh đã xem xét tình trạng cầu thang. Anh nhớ lại lúc ấy.
Chắc do nhà kiểu cũ, nên cầu thang rất dốc. Giống như sàn nhà, nó được làm từ chất liệu gỗ đen bóng loáng, bề mặt trông như bị ướt. Tuy nhiên, có lẽ chủ nhân của căn nhà cũng cảm thấy nguy hiểm, nên mép bậc thang được gắn thêm cao su chống trượt.
Nhìn lên trên, đầu kia của cầu thang kéo dài biến mất vào màn đêm tăm tối. Anh thử ấn công tắc ở gần đó, định bật điện cầu thang lên. Nhưng đèn không sáng. Có lẽ bóng đèn đã hỏng rồi. Liệu cô ấy có biết đèn cầu thang không còn sáng được nữa không.
Dù biết hay không, cô vẫn đang sống rất ổn trong bóng tối. Anh thức dậy, thay đồ và nghĩ ngợi. Nếu là người bình thường, sẽ không thể đi mà không biết đâu là hành lang, đâu là cầu thang. Thế nhưng cô đang sống trong bóng tối ấy một cách hết sức bình thường. Như thể bóng tối trong ngôi nhà là một phần thế giới quen thuộc mà cô hằng sống.
Nhìn xoáy vào bóng tối nơi cuối cầu thang, anh tưởng tượng. Cô đi lên cầu thang, không chút do dự bước vào bóng tối. Bóng lưng cô hiện ra trong đầu anh. Đầu tiên, bóng đen trùm lên đầu cô, nửa thân trên biến mất vào bóng tối. Mỗi bước chân lên cầu thang của cô lại đưa cơ thể chìm dần vào bóng tối, chẳng mấy chốc đến bàn chân là thứ cuối cùng còn nhìn thấy được cũng hoàn toàn tan vào màn đêm.
Akihiro chợt rùng mình. Anh cảm thấy như thể cô không phải con người, mà là một sinh vật đang sống trong thế giới tách biệt với thế giới loài người.
Run rẩy trước cái lạnh mùa đông, Akihiro ngồi bó gối ở góc phòng sinh hoạt, cố gắng hết sức thu gọn cơ thể lại. Buổi sáng anh phải ở trong tư thế đó. Không thể để cô vấp phải chân anh được.
Sau khi rửa mặt ở bồn rửa, cô bước vào phòng sinh hoạt với khuôn mặt ngái ngủ. Akihiro không dám thở mạnh, toàn thân anh co cứng. Mỗi sáng, thời điểm bắt đầu một ngày này là căng thẳng nhất.
Cô đến gần cửa sổ ở phía Đông, đứng trước nó. Chân của cô cách ngón chân của Akihiro lúc bấy giờ đang ngồi bó gối chưa đầy năm mươi xăng ti mét. Nếu duỗi ra, chân anh sẽ chạm tới vị trí mà cô có thể đá trúng. Akihiro đã co người lại hết sức có thể rồi, nhưng chỉ cần anh đưa mắt lên một chút, sẽ thấy khuôn mặt của Michiru ở ngay sát phía trên.
Cô tháo chốt, mở cửa sổ ra. Không khí lạnh lẽo tràn vào, thanh lọc căn phòng ngột ngạt bị đóng kín. Cũng có sai lệch ít nhiều, nhưng đa phần vào giờ này mỗi sáng, cô đều làm như vậy.
Thói quen này của cô, anh đã biết từ trước. Lần đầu đón bình minh tại căn nhà này, anh cũng đã co chân lại như vậy. Bằng cách nào đó, đến giờ anh vẫn chưa bị phát hiện.
Cô để cửa sổ mở như thế trong khoảng mười phút, sau đó đóng lại. Trong lúc ấy, Akihiro buộc phải cắn răng chịu đựng cái lạnh.
Sau khi việc thanh lọc không khí như thường nhật hoàn tất, cô bật máy sưởi và bàn sưởi, thu mình trong căn phòng. Với lấy chiếc điều khiển đang đặt trên bàn sưởi, cô bật ti vi. Khoảnh khắc điều khiển hướng về phía ti vi, Akihiro ngồi cạnh ti vi ngỡ ngàng, cảm giác như mình đang bị cô chỉ vào vậy.
Do ngồi ngay bên cạnh, nên anh không nhìn được màn hình ti vi. Dựa vào âm thanh, anh biết được kênh đang phát là kênh tin tức. Bình thường, cô không hay xem ti vi. Nên Akihiro thấy đúng là chuyện lạ. Có lẽ bàn sưởi vừa mới bật, vẫn chưa ấm, nên cô bấu chặt lấy chăn, gập người lại, run rẩy trước giá lạnh. Nhìn bộ dạng đó, Akihiro không rõ cô có đang nghe nam phát thanh viên trên ti vi nói hay không nữa.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng tàu điện. Akihiro nhìn sân ga qua lớp kính cửa sổ lạnh lẽo. Những người đi làm, hoặc đi học đang đứng ở đó. Tàu điện vừa mới tiến vào ga chắn ngang, khiến anh không nhìn thấy họ nữa. Ti vi có vẻ như vừa chuyển từ chuyên mục phát sóng toàn quốc sang tin tức phát sóng riêng từng vùng. Chủ đề nói về trung tâm thương mại ở thành phố kế bên. Hình như người ta đã bắt đầu trang hoàng Giáng sinh rồi.
Phía bên kia cửa sổ, tàu điện chậm rãi lăn bánh. Hơi thở Akihiro trắng mờ trong khoảng không lạnh giá của căn phòng lúc này vẫn chưa được sưởi ấm.
Tiếp lời phát thanh viên, ti vi bắt đầu đưa tin về tai nạn xảy ra vài hôm trước ở ga. Là tin tức đó, tin tức nói về cái chết của Matsunaga.
Akihiro chấn động. Anh muốn nhìn màn hình, nhưng nếu cử động, có thể sẽ bị Michiru phát hiện. Việc chỉ nghe được tiếng mặc dù ti vi ở ngay bên trái khiến anh bứt rứt.
Tang lễ của Matsunaga đã được tổ chức. Hình như ti vi đang chiếu cảnh đồng nghiệp ở công ty tập trung lại, buồn bã xót thương. Phát thanh viên, bằng âm điệu đều đều, đang miêu tả lại tình hình khi Matsunaga chết. Anh ta không nói hẳn ra là “Nạn nhân bị đẩy xuống từ sân ga”, chỉ đề cập rằng cảnh sát đang tìm kiếm người đồng nghiệp nam mất tích có tên Oishi Akihiro. Trong lúc Akihiro căng thẳng đến ngừng thở, tin tức chuyển sang một chủ đề sáng sủa hơn. Anh thấy toát mồ hôi lạnh.
Vậy là cảnh sát đang tìm mình. Bởi ý đồ xấu của một người, mà một người khác đã biến mất mãi mãi. Cảnh sát đương nhiên sẽ ráo riết truy lùng mình.
Anh nhớ lại lúc ngay sau khi Matsunaga chết. Người phụ nữ đang đứng cùng sân ga nhìn Akihiro, khuôn mặt hiện lên nỗi sợ hãi. Cô ấy chạy xa khỏi Akihiro, trốn đi. Cảnh tượng ấy dội lại trong tâm trí anh không biết bao nhiêu lần.
Việc cảnh sát ngay lập tức lần ra danh tính người đàn ông trẻ chạy trốn khỏi ga chính là anh cũng không có gì khó hiểu. Từ hôm ấy anh không xuất hiện ở công ty, hơn nữa nếu cảnh sát điều tra người từng có mâu thuẫn với Matsunaga thì sẽ đoán được ngay. Chính anh đã nói rõ ràng từng chữ với Wakagi như vậy. Rằng, muốn giết.
Không biết những người ở công ty giờ đang nói gì. Chắc chắn lại đang thêm mắm dặm muối, bàn tán về anh.
Akihiro nghĩ về gia đình mình ở quê. Quê anh ở xa. Anh không nghĩ bản tin địa phương khi nãy sẽ phát sóng đến tận khu vực quê anh. Nhưng chắc cảnh sát cũng gọi điện đến rồi.
Anh tưởng tượng ra hình ảnh mẹ anh tay cầm ống nghe, hứng chịu cú sốc. Không biết mẹ anh sẽ đón nhận chuyện con trai mình cố ý sát hại đàn anh cùng công ty bằng cách đẩy xuống từ sân ga như thế nào.
Tim anh đau nhói. Với mẹ, Akihiro không phải đứa trẻ nổi loạn đến mức có thể làm chuyện ấy. Nên chắc chắn mẹ anh rất bàng hoàng. Hồi còn đi học, anh cũng chưa từng làm chuyện gì xấu khiến bố mẹ bị nhà trường gọi lên.
Anh có một anh trai và một em trai. Em trai anh trước đây từng có lần sốt cao, phải nhập viện một ngày. Đó là khi anh mới vào cấp hai. Mẹ anh đã túc trực trong bệnh viện, ở bên cạnh em trai anh không rời. Ở nhà, có bà nấu ăn cho, nhưng mùi vị đồ ăn bà nấu hơi khác một chút so với đồ mẹ nấu mọi khi. Rau được thái thành miếng to hơn. Những điều nhỏ nhặt như vậy khiến cậu bé Akihiro nhận thức rõ việc mẹ và em trai không ở nhà.
Mẹ gọi điện về từ bệnh viện, Akihiro tình cờ nghe máy.
“Ở nhà, mọi người có ổn không con?”
Cậu trả lời, thấy bồi hồi khi nghe giọng mẹ.
Thực ra, mẹ chỉ vắng nhà đúng một đêm, nhưng chỉ vậy thôi mà buổi sáng hôm ấy đã không giống như bao ngày khác. Sau lưng, bố và anh trai cậu đang làm ầm lên vì không tìm thấy tất. Những thứ bình thường mẹ luôn chuẩn bị cho, thì sáng hôm đó, cái gì cũng mất tích, mọi thứ hỗn loạn.
Em trai cậu hồi phục ngay sau đó.
Khi Akihiro lên lớp Mười, anh trai cậu là học sinh lớp Mười một cùng trường. Thỉnh thoảng hai anh em đụng mặt nhau ở trường, nhưng cậu không thích thế tí nào.
Akihiro vẫn nói chuyện với anh trai, em trai và các thành viên khác trong nhà bình thường như bao gia đình khác. Ba anh em đều biết rõ trên giá sách của nhau có những quyển truyện tranh nào. Nhưng ở trường, cậu hầu như không nói chuyện thân thiết với các bạn cùng lớp. Hồi tiểu học cậu có thể trò chuyện rất thoải mái với mọi người, nhưng càng lớn việc ấy lại càng trở nên khó khăn.
Khi gặp anh trai ở trường, Akihiro không muốn anh biết được mình không thân thiết lắm với các bạn trong lớp. Cậu nghĩ, nếu anh ấy nói lại với cả nhà thì xấu hổ lắm.
Cả anh trai và em trai cậu, khi ở nhà, đều rất hay kể chuyện về bạn bè. Nhưng cậu thì khác. Akihiro và các bạn cùng lớp không có mối quan hệ trò chuyện vui vẻ với nhau.
Có lần, tại hành lang trường cấp ba, Akihiro nghe tiếng anh trai gọi. Quay đầu lại, cậu thấy anh đang đi cùng nhóm bạn. Anh ấy một mình tách khỏi nhóm, chạy đến chỗ Akihiro đang đứng.
“Có gì dính trên lưng em kìa.”
Nghe anh nói vậy, cậu vòng tay ra sau lưng tìm, thấy một mẩu giấy nhỏ cỡ tờ giấy nhắn dán trên lưng bằng băng dính. Một trò đùa tai quái thịnh hành.
Ngay trước đó, có một người bạn cùng lớp đã đụng phải vai cậu. Akihiro nghĩ ra ngay có lẽ mình bị dán tờ giấy vào lúc ấy.
“Không sao, mấy vụ này đầy ra ấy mà.”
Anh trai Akihiro giật tờ giấy viết những lời lẽ lăng mạ bằng bút dạ ra, vo tròn rồi ném đi. Sau đó, anh ấy vừa ngâm nga hát bài hát rất nổi tiếng hồi ấy vừa quay lại nhập bọn với nhóm bạn.
“Vừa rồi là em trai tao,” Akihiro nghe thấy anh ấy nói vậy với các bạn, trông rất vui vẻ.
Cậu thấy thật may vì anh ấy đã không nghĩ gì nhiều về mẩu giấy. Dù thế, cậu vẫn rất xấu hổ.
Một mình đứng chôn chân giữa hành lang, cảm giác bị bỏ rơi khó tả vây lấy cậu. Xung quanh, những học sinh khác đi qua, né cậu ra. Có lẽ họ thấy cậu vướng víu. Đứng giữa hành lang, cậu tưởng như cơ thể dần tan biến.
Bỏ ngang đại học, Akihiro vào làm ở công ty in. Khi đó anh bắt đầu sống một mình, hầu như cắt đứt mọi mối liên hệ với gia đình. Điện thoại cũng nửa năm mới gọi về một lần, có năm không gọi. Mình không có gia đình, cứ suy nghĩ như vậy thì sẽ có thể thoải mái mà sống. Có lẽ vì anh đã từng phải chật vật đối mặt với sự khác biệt khi ở nhà và khi ra ngoài.
Ở nhà, anh vẫn vui vẻ bình thường với các anh em. Nhưng đến trường, anh không thể mở lòng với bất kỳ ai, anh gần như cảm thấy khinh miệt những người bạn cùng lớp túm năm tụm ba, vui vẻ tán gẫu. Khi anh mới vào công ty in, bắt đầu cuộc sống tự lập cũng vậy. Tốt hơn hết là cứ nghĩ mình không có gia đình mà sống. Vì khi cảm thấy cô đơn ở công ty, anh không còn nhớ về gia đình nữa.
Bây giờ, Akihiro đang bị cảnh sát truy lùng. Không biết gia đình anh có cảm thấy xấu hổ không. Hoặc có đang lo lắng không.
Anh không biết tại sao mình đến bước đường này, phải trốn chui trốn nhủi trong căn nhà này. Liệu đến đồn cảnh sát sẽ tốt hơn chăng?
Không, trước khi bị cảnh sát bắt, anh vẫn có việc muốn làm. Chính vì thế, hiện tại anh vẫn phải trốn trong căn nhà này.
Michiru vừa nghe tiếng ti vi, vừa chống cằm lên bàn sưởi, lơ đễnh suy nghĩ gì đó.
Akihiro xem đồng hồ đeo tay, cẩn thận để hạn chế gây tiếng động nhất có thể. Sắp bảy giờ hai lăm phút, giờ tàu cao tốc đi qua. Là chuyến tàu đã tước đoạt sinh mạng của Matsunaga Toshio vào buổi sáng sáu ngày trước.
Không biết sau khi tàu đâm phải người rồi sẽ ra sao. Liệu họ chỉ dọn dẹp, rồi ngay sau đó lại để tàu chở khách, hoạt động bình thường, hay là sẽ thay phần thân tàu đi.
Có vẻ bàn sưởi đã ấm dần lên, nét mặt Michiru dịu hẳn đi. Không rõ vì buồn ngủ nên cô ngồi im, hay chỉ là cô thích ngồi im vậy thôi.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào mặt kính bao phủ những con số trên chiếc đồng hồ đeo tay và phản xạ lại lên má Michiru thành một hình tròn nhỏ. Trên làn da trắng, chỉ riêng nơi đó sáng lên rạng rỡ. Cô đang ngồi trong chỗ tối, nên chấm sáng càng hiện lên rõ nét.
Mặt trời buông những vạt nắng qua kẽ mây, vẽ một vòng tròn sáng trên mặt đất. Cảnh tượng huyền ảo ấy hiện lên trong tâm trí anh.
Anh chỉ cần cử động nhẹ cổ tay, góc độ của đồng hồ sẽ thay đổi. Ánh sáng từ từ chuyển động, giống như một thứ trăng trắng nhợt nhạt đang bò trên da mặt Michiru.
Cô không hề nhúc nhích, dù chấm sáng đang bò trên má, cô có vẻ vẫn không nhận ra. Sau cùng, ánh sáng leo qua sống mũi cô, chồng lên tròng mắt trông như thủy tinh. Tia sáng phản chiếu từ mặt kính đồng hồ làm nổi lên những hạt bụi đang lơ lửng trong không khí, cuốn theo mắt Michiru và đi sâu vào trong đó. Vậy mà cô ấy chẳng có vẻ thấy chói mắt.
Ngoài cửa sổ, có tiếng tàu cao tốc chạy qua, như một cơn gió lốc.
* * *
Đôi bàn chân rúc trong bàn sưởi đã bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp của tia hồng ngoại. Khoảng thời gian từ lúc bật bàn sưởi đến lúc đủ ấm bao giờ cũng khiến Michiru mất hết kiên nhẫn. Máy sưởi cũng vậy. Thời còn là một cô bé, mỗi lần bất lực chờ đợi đến lúc ấm lên, Michiru lại thấy ghét luôn cả máy sưởi lẫn bàn sưởi, nghĩ không dùng nữa còn hơn.
Cô muốn xem ti vi nên vừa nãy đã bật lên. Đúng như mong đợi của cô, ti vi đưa tin về tai nạn xảy ra ở ga. Nói là tai nạn, nhưng có lẽ gọi là án mạng thì đúng hơn. Một người đàn ông tên Matsunaga Toshio đã ngã xuống từ sân ga, bị tàu cao tốc đâm phải và một người đàn ông được cho là đã có mặt ở hiện trường lúc đó hiện đang lẩn trốn. Không biết có phải chính anh ta đã đẩy nạn nhân xuống hay không. Cô thấy khả năng cao là như vậy.
Matsunaga Toshio. Họ Matsunaga khiến Michiru nghĩ đến hai chữ Hán “Tùng Vĩnh”. Cô không biết chính xác cái họ đó được viết bằng chữ Hán nào. Chắc hẳn tên anh ta có hiển thị trên màn hình ti vi, nhưng cô không nhìn thấy được. Còn cái tên Toshio dùng chữ Hán nào thì cô không thể lọc ra trong đầu một phương án cụ thể.
Chuyến tàu cao tốc lấy đi mạng sống của anh ta sắp sửa chạy qua ga phía sau nhà. Không cần xem đồng hồ, cô cũng áng được thời gian đại khái. Những thói quen trong cuộc sống từ hồi cấp ba, khi mắt cô vẫn còn nhìn được, chưa hề thay đổi. Khi ngủ dậy và ngồi thẩn thơ trong phòng sinh hoạt, cô luôn nghe thấy tiếng tàu cao tốc đi qua.
Những âm thanh khác nhau đến từ nhà ga luôn cho cô cảm giác thân thuộc.
Tiếng bánh tàu bằng sắt nặng trịch chèn lên mấu nối đường ray với tốc độ nhất định. Tiếng kim loại chói tai khi tàu phanh và tiếng không khí xì ra nghe như hơi thở của một loài động vật khổng lồ. Hoặc tiếng ồn như rung chuyển cả bầu không khí khi tàu cao tốc chạy qua.
Những âm thanh cô nghe từ nhỏ gần như đã ngấm vào da vào thịt. Ngay cả khi đôi mắt bị bóng tối bao trùm, ở trong nhà mà cảm giác như đang ở tận cùng vũ trụ, những âm thanh ấy cũng băng qua quãng đường xa hơn cả khoảng cách tới sao Diêm Vương, chạm đến đôi tai Michiru.
Không biết hàng xóm có cảm thấy ô nhiễm tiếng ồn không. Những gia đình có trẻ nhỏ có thể sẽ thấy phiền toái khi mỗi lần tàu chạy qua, đứa trẻ lại khóc ré lên.
Nhưng Michiru thì thấy thích. Âm thanh của tàu với cô giống như tiếng sóng đối với đứa trẻ lớn lên bên cạnh biển vậy.
Cô chợt nghĩ đến một việc khác, về cảm giác kỳ lạ xung quanh cô dạo gần đây.
Không biết tự lúc nào, cô có cảm giác như đồ ăn đang hao dần. Không phải một lượng lớn rõ rệt, chẳng hạn, túi bánh mì gối cô vẫn ăn mỗi ngày một cái và đủ ăn trong một tuần, nay chẳng hiểu sao mới năm ngày đã hết. Lẽ nào trong lúc ngủ, chính cô đã dậy ăn mà cô không nhận ra. Nghe không được thuyết phục cho lắm.
Đó chỉ là một lượng rất nhỏ, gần như không, nhưng không chỉ thế, đôi lúc cô còn nghe thấy tiếng gì như tiếng quần áo chà lên chiếu. Không phải âm thanh do cô tạo ra. Là âm thanh gây ra bởi thứ gì đó không phải cô, đâu đó, ngay gần đây.
Cô đã nghĩ chân tướng của cảm giác kỳ lạ trong nhà gần đây là một loài động vật nào đó. Rất có thể một con vật nhỏ, trong lúc cô không để ý, đã lẻn vào nhà. Dù cửa sổ vẫn đóng, dù không nghe thấy tiếng kêu, một con vật nhỏ bé nào đó đã ở trong nhà tự lúc nào.
Hồi tiểu học, có đợt chuột làm ổ lớn trong nhà cô, chạy nhộn nhạo trên nóc nhà. Tiếng của chúng nghe rõ đến bất ngờ. Khi đó cô sống cùng bố, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng lạo xạo từ nóc nhà vọng xuống, cô lại ngẩn ra vì ngạc nhiên.
“Lũ chuột hôm nay cũng khỏe thật đấy.”
Chuyện xảy ra vào một ngày nọ. Trong bữa ăn, khi nghe thấy tiếng chuột trên trần nhà, Michiru ngưng đôi đũa đang định gắp thức ăn lại giữa không trung, vừa nhìn trần nhà vừa nói vậy.
“Mong là chúng đừng cắn hết đồ đạc.”
Bố cô cũng dừng đũa lưng chừng, vừa nhìn trần nhà vừa lầm bầm.
Lẽ nào lần này lại là chuột? Nhưng cô không nghe thấy tiếng chuột chạy trên nóc nhà. Nếu là chó hay mèo thì thông thường chắc chắn sẽ có tiếng kêu. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh chó hay mèo đứng bằng hai chân sau, dùng hai chân trước mở tủ lạnh, là đã thấy đáng yêu không chịu nổi rồi, nhưng cô cảm thấy trên thực tế đó là điều không thể.
Giả như có gì đó đang ở đây thật, thì cô nghĩ đó là con người. Ai đó đang lẩn khuất một cách yên lặng, không nói năng hay gây ra tiếng động. Nhằm lúc cô không biết, đã mở tủ lạnh ra, lấy bánh mì gối ăn. Tuy đó là giả thuyết ít có khả năng xảy ra nhất, nhưng cùng với cảm giác kỳ lạ kia, cô còn cảm nhận được ý chí của con người đang cố gắng không để chủ nhà phát hiện.
Nhân vật ấy đã hơi bất cẩn. Không hiểu nghĩ gì mà lại ăn bánh mì gối. Số miếng bánh giảm đi thì rõ ràng sẽ phát hiện ra ngay. Có thể kẻ đó không lường được việc cô vẫn luôn đếm số miếng bánh mì gối. Người đó không nghĩ đến việc trên đời có tồn tại người con gái bủn xỉn, ủ dột vì số bánh mì còn lại không nhiều.
Tuy có chút đắc thắng, nhưng sau cùng cô vẫn bất an. Không biết kẻ đó đang trốn ở chỗ nào trong nhà, nghĩ có kẻ đang lén lút theo dõi cuộc sống của mình đã thấy thật đáng sợ. Có lẽ nên báo với Kazue.
Phải hành động thật thận trọng. Bây giờ, kẻ đó đang lặng lẽ trốn. Nhưng nếu biết được cô định báo việc này cho người khác, kẻ đó có thể sẽ đột nhiên hung bạo ngăn cản cô.
Kẻ đó liệu có ý định gây tổn hại cho cô không? Một người có thể thản nhiên vào nhà người khác, không biết còn có thể gây ra chuyện gì. Nếu vậy thì, cô sẽ không báo cho Kazue qua điện thoại. Cô không trông thấy, nhưng rất có thể kẻ đó đang nghe ở ngay bên cạnh.
Bóng tối trong căn nhà vốn thân thuộc tới mức gần như có thể gọi là người quen, nay lại chứa đựng một chút căng thẳng. Cô có cảm giác rờn rợn khi nghĩ ai đó đang ở ngay gần, quan sát mình từ đâu đó. Tạm thời cứ án binh bất động, xem tình hình ra sao. Có vẻ như còn giả vờ chưa biết gì, thì cô còn được an toàn. Không có căn cứ gì hết. Đơn giản chỉ vì bao nhiêu ngày nay vẫn vậy.
Điều cô thắc mắc, là kẻ đó đang trốn ở đâu trong căn nhà. Cô có cảm giác kẻ đó đang ở ngay gần đây. Nhưng nếu cô trốn trong nhà người khác, chắc cô sẽ cố hết mức ở yên trong căn phòng mà chủ nhà hiếm khi lui tới nhất.
Đúng lúc đang nghĩ vậy, dường như sâu trong góc nhìn tăm tối của cô có cái gì đó rất nhỏ, sáng lên chỉ trong tích tắc. Nói là ánh sáng, nhưng nó vô cùng yếu ớt, chỉ là một điểm nhỏ màu đỏ, giống như khi cô nhìn mặt trời xuyên qua mí mắt những tháng ngày chưa mất đi thị giác.
Cô vừa nghĩ chắc chỉ là ảo giác thôi, thì ánh sáng ấy lại lóe lên. Cô cố không cử động cơ mặt hay bộc lộ dấu hiệu cho thấy mình đang cảm nhận được gì đó. Cô ngụy trang bằng dáng vẻ lơ đễnh y như từ nãy đến giờ.
Chấm đỏ ấy có lẽ là ánh sáng. Michiru không mù hẳn. Những ánh sáng giống như mặt trời, cô vẫn ít nhiều cảm nhận được. Chấm nhỏ nổi lên trong bóng tối khi nãy, có thể do ánh sáng mặt trời phản chiếu lên thứ gì đó. Chẳng hạn như một chiếc gương nhỏ hay một chiếc cúc màu bạc. Việc ánh sáng chớp tắt, chắc là do vật ấy đã chuyển động.
Từ vị trí của điểm sáng, cô xác định được thứ đang phản chiếu ánh sáng nằm ở góc phòng. Vừa đúng khoảng giữa bức tường phía Đông và ti vi. Cô cố nhớ xem có gì được đặt ở đó không. Không, không có gì hết.
Michiru đi đến kết luận rằng, có ai đó hiện đang ở đằng kia và một đồ vật của người ấy đang phản chiếu ánh sáng. Nếu thật sự là như vậy, vị trí ấy chỉ cách bàn sưởi nơi Michiru đang ngồi chưa đầy ba mét. Là khoảng cách mà nếu cô đi lòng vòng trong bóng tối, bâng quơ vươn tay ra một cái cũng có thể vô tình chạm phải.
Thật không thể tin nổi.
Tuy nhiên, cho dù cô biết được nơi kẻ đó đang trốn, cũng không có gì khá khẩm hơn.
Có thể lần này kẻ đó chỉ ngẫu nhiên ngồi ở vị trí ấy, không lâu sau sẽ di chuyển. Cũng đâu có lý do gì để buộc phải nấp ở nguyên một chỗ. Hay là, do trong phòng sinh hoạt có máy sưởi ấm áp, dễ chịu?
Bên ngoài, tàu cao tốc chạy qua.
Cô vẫn thường dọn dẹp mỗi ngày. Cô phác họa trong đầu hình dáng của căn phòng, rồi bắt đầu hút bụi. Tuy không nhìn thấy gì, nhưng những việc như thế cô vẫn tự làm được.
Cô cố hết sức không nghĩ đến kẻ đang trốn trong nhà. Tốt hơn hết nên duy trì nhịp sống thường ngày của mình, như thể chưa biết gì.
Dù vậy cô vẫn luôn cảm giác được ánh mắt của người khác ở đâu đó trong căn nhà. Cô biết rằng thực tế không có chuyện như vậy. Giả sử cô là đối phương, nếu mục đích không phải là theo dõi, cô sẽ không theo về tận nhà giám sát như thế này.
Hoặc, đối phương chính là kẻ đeo bám, mục đích là theo dõi cô thật. Đó là giả thiết khiến cô bất an nhất.
Nếu kẻ đó định làm gì cô, cô sẽ cắn lưỡi chết. Nghĩ vậy, cô vừa hút bụi, vừa dùng hai hàm răng khẽ cắn thử lưỡi.
Chuông cửa kêu. Cô tắt máy hút bụi, đi ra ngoài mở cửa. Nếu là khách, hẳn phải lên tiếng khi thấy chủ nhà ra. Tuy nhiên, không có ai nói gì hết. Tay vẫn đặt lên cửa, Michiru bối rối cất tiếng hỏi.
“Xin lỗi, cho hỏi ai đó ạ…?”
Lại là trò nghịch ngợm của bọn trẻ chăng. Khi cô đang nghĩ vậy, thì trong bóng tối có ai đó vừa kêu “Òa” vừa nhảy ra.
Cô giật mình, thoáng kinh hãi, nhưng ngay lập tức nhận ra đó là Kazue. Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ bất ngờ đến nhà cô. Sau đó cô ấy sẽ bày mấy trò trêu đùa cho Michiru khỏi chán.
Cô đã quen với những trò đùa nghịch của Kazue rồi, nhưng vẫn giả vờ tức giận.
“Xin lỗi, đùa tí.”
Cô ấy vừa cười vừa xin lỗi.
“Tớ đang trên đường đi làm. Tớ vào nhà được không?”
Michiru chần chừ, không biết có nên mời Kazue vào nhà không. Cô hơi lo về kẻ đang trốn trong nhà. Có lẽ nên bàn bạc với Kazue về việc đó trước thì hơn.
“Xin phép.”
Kazue nói thế, rồi không đợi Michiru trả lời, liền vào nhà, rảo bước trên hành lang. Cô còn chưa kịp ngăn cô ấy lại. Kể từ khi hai người quen nhau hồi tiểu học, đã biết bao lần Kazue tới căn nhà này rồi. Nên cô ấy cư xử giống như nhà của mình vậy.
Tiếng bước chân của Kazue hướng về phòng sinh hoạt. Michiru vừa đuổi theo, vừa tưởng tượng ra cảnh cô ấy đứng sững khi chạm mặt kẻ đang trốn trong phòng.
“Kazue!”
Ở cửa phòng sinh hoạt, cô cất tiếng gọi.
“Sao thế?”
Dựa vào tiếng động, cô biết được Kazue đã vào phòng và ngồi xuống như mọi khi, không có gì xảy ra hết. Michiru hơi hụt hẫng.
Cô định hỏi không có ai ở đây à, nhưng rồi lại nuốt vào. Đó có thể là một câu hỏi dại dột. Kẻ đang trốn trong nhà có vẻ hiện không ở trong phòng này. Cô không nhìn được nên không biết, nhưng Kazue không làm ầm lên thì chắc là vậy. Có nghĩa là, việc có một nhân vật như thế ở trong nhà là do cô nghĩ quá lên, hoặc kẻ ấy đã trốn đi đâu đó.
Giả dụ kẻ ấy đang lánh đi, nếu là ở nơi có thể nghe được cô và Kazue nói chuyện, thì không thể hỏi câu “Không có ai ở đây à” được. Nếu kẻ đó nghe được, nhận ra mình đã bị lộ, rất có thể sẽ xuất hiện từ chỗ ẩn nấp với con dao hoặc khẩu súng hẳn là đã thủ sẵn trong người và hung dữ tấn công. Càng nghĩ Michiru càng khẳng định mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, cô bắt đầu thấy sợ. Bản thân mình thế nào cũng được, nhưng cô không muốn làm liên lụy đến Kazue.
“Có chuyện gì à?”
Không có gì cả, cô lắc đầu, bắt đầu buôn chuyện với Kazue. Cô ấy than vãn về chỗ làm thêm, kể những chuyện vui hay chuyện bực mình xảy ra ở nhà. Michiru thì ngồi nghe cô ấy nói.
Cô thích những câu chuyện của Kazue. Tất cả dường như là một thế giới khác xa với cô. Cô tưởng tượng ra cảnh cô ấy đang bưng cốc ở quán rượu, hay đang dọn những chiếc bàn bừa bộn.
Tuy càu nhàu “Chán lắm rồi, không muốn đi làm nữa”, nhưng dáng vẻ Kazue hiện lên trong tưởng tượng của Michiru qua mỗi câu chuyện cô ấy kể vẫn luôn luôn tỏa sáng. Có lẽ vì cô luôn ở yên trong bóng tối, nên mới thấy hình ảnh Kazue tất bật di chuyển ở thế giới bên ngoài như một chú cá tự do tự tại lấp lánh đến vậy.
Cảm giác đó hơi khác với ghen tị đơn thuần. Không phải cô đau buồn vì mắt mình không nhìn được, không làm việc được giống như cô ấy.
Bởi lẽ Kazue khác cô, luôn dồi dào năng lượng. Cô ấy kết hợp nhiều thứ khác nhau một cách linh hoạt, như thể cô ấy và thế giới đang dung hợp, gần gũi hòa vào nhau.
Mới đây, Kazue đã kể về lần đi nhậu với người quen ở chỗ làm một cách hết sức tự nhiên, cứ như một phần của cuộc sống vậy.
Ngược lại nếu là cô, cô sẽ không dính líu đến những chuyện như thế. Dù mắt có nhìn được và dù có dịp nào như vậy, chắc cô cũng sẽ từ chối không tham gia. So với những nơi náo nhiệt, mọi người vui vẻ cùng nhau, cô thấy những nơi yên tĩnh, trầm lắng vẫn dễ chịu hơn.
Khi nghĩ vậy, cô thấy mình giống như nước xúp đặc sệt không tan sót lại trong món thịt hầm rau mang tên “thế giới”. Chính vì giữa cô và Kazue có sự khác biệt giống như chênh lệch nhiệt độ cơ thể ấy, nên mỗi lần nghe chuyện của Kazue, dù đơn giản chỉ là những lời cằn nhằn, cô cũng thấy vui như thể đang được nghe chuyện của một thế giới khác.
Kazue kể, dạo này ngày nào cô ấy cũng ghé qua nhà hàng Ý Melanzane mà hôm trước đến cùng Michiru. Và có vẻ Kazue đã trở nên thân thiết với cô Harumi đang làm bồi bàn ở đó. Kazue rất giỏi làm thân với người khác.
“À, ảnh hôm trước tớ rửa ra rồi, cậu có muốn lấy không?”
“Ừ, lấy cũng được.”
Michiru vừa đáp, vừa nghĩ giá mà người ta phát minh ra loại ảnh biểu thị hình ảnh bằng những nét lồi lõm thì tốt biết mấy.
“Này, tớ sang các phòng khác xem tí nhé?”
Kazue đứng dậy. Michiru hỏi lý do thì cô ấy bảo muốn kiểm tra xem cô có dọn dẹp nhà cửa tử tế hay không.
“Cứ như mẹ chồng ấy.”
Cô nói vậy thay cho lời đồng ý. Nghe vậy, cô ấy liền bắt đầu đi vòng quanh nhà. Không có chỗ nào trong nhà mà cô không thể cho Kazue thấy. Đang ngồi trong phòng sinh hoạt uống trà đợi Kazue quay lại, cô hốt hoảng nhớ ra trong nhà lúc này nhiều khả năng không chỉ có hai mà có đến ba người.
“Kazue!”
“Gì thế?”
Giọng cô ấy vang lên từ phòng bên cạnh. Là căn phòng ngày xưa bố cô dùng. Cô rời phòng sinh hoạt, đi sang đó. Vậy là Kazue vẫn chưa đụng phải kẻ có lẽ đang trốn trong nhà.
Vào phòng bố, cô nghe thấy tiếng bước chân Kazue giẫm trên chiếu, dường như đang đi quanh căn phòng.
“Chỗ này, ngày xưa là phòng bố Michiru nhỉ. Hồi tiểu học, hai đứa vẫn chơi trong này suốt.”
Michiru gật đầu. Hai người sôi nổi hẳn lên với chủ đề về những ngày Michiru sống cùng bố, hay những khi ba người gồm cả Kazue cùng nhau ra ngoài chơi. Sau khi cười một lúc, cả hai cùng im lặng, căn phòng chỉ còn lại sự trầm mặc.
Cô không biết đèn có đang sáng không, cũng không biết biểu cảm của Kazue hiện giờ như thế nào. Chỉ là, bằng cách nào đó, cô cảm nhận được cô ấy đang im lặng nhìn mình.
“Michiru, từ ngày bố cậu mất, cậu không ra ngoài đúng không?”
“Đâu có, tớ vẫn ra ngoài mua sắm với Kazue còn gì.”
“Không phải vậy. Cậu không đi đâu giải trí, chẳng hạn như đi nghe hòa nhạc, hay đi bộ một mình ấy.”
“Mấy việc ấy không cần thiết đâu. Ở nhà một mình cũng đủ vui rồi. Với lại, dùng gậy đi ra ngoài một mình, tớ sợ lắm.”
“Luyện tập là được mà. Tớ giúp cậu.”
Trước đây, cô đã từng cố ý định tập dùng gậy đi lại bên ngoài rồi. Tiếng còi xe lúc ấy, đến giờ vẫn dội vào tai cô. Cô sẽ không ra ngoài một mình thêm lần nào nữa. Vừa nằm trong nhà, mường tượng cơ thể đang dần thối rữa, vừa lắng nghe sự tĩnh lặng vẫn dễ chịu hơn.
“… Cho tớ từ chối.”
“Thế à…”
Kazue nói vậy, rồi vội vàng rời khỏi, bảo rằng phải đi làm. Michiru cũng đi ra cửa, tiễn cô ấy.
Gậy dò đường đang nằm trong chỗ để ô ở gần cửa. Cô cầm lên, chống thử xuống nền bê tông. Âm thanh vang lên cứng nhắc.
Việc cô nhốt mình trong nhà không ra ngoài đang khiến Kazue rất tức giận. Cô cảm nhận được làn sóng cảm xúc ấy xô vào không khí. Dù thế, cô vẫn mong cô ấy cứ mặc kệ cô cùng với căn nhà này. Tuy cảm thấy có lỗi với Kazue, nhưng cô đã nghĩ như vậy.
* * *
Michiru cùng với người bạn ấy ra khỏi phòng, Akihiro ở trong ngăn chứa đồ thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó có tiếng mở rồi đóng cửa chính, nên anh đoán là khách đã về rồi.
Khi chuông cửa kêu, anh đã lập tức quyết định ra khỏi phòng, làm thế là hoàn toàn chính xác. Anh lưỡng lự không biết nên ra ngoài từ cửa ngách trong bếp, hay trốn ở đâu đó trong nhà, nhưng rồi đã chọn phương án thứ hai. Ngay sau khi chui vào căn phòng bên cạnh, anh nghe thấy tiếng bước chân ai đó không phải Michiru đi vào nhà. Anh vừa mở ngăn chứa đồ vừa thở phào, nếu chỉ chậm chân một chút thôi có lẽ đã bị bắt gặp rồi. Bên trong chia làm hai ngăn trên và dưới, chăn gối, quần áo chồng lên nhau. Akihiro chui vào ngăn dưới, đợi vị khách kia đi về.
Tiếng máy hút bụi ồn ào vang lên. Có vẻ Michiru đang tiếp tục hút bụi rồi. Nếu anh lợi dụng tiếng ồn đó để di chuyển, thì cô sẽ khó mà nghe được tiếng bước chân. Akihiro rời khỏi chỗ nấp.
Michiru mở hết tất cả các cửa sổ và vách ngăn trong nhà ra, hút bụi khoảng không gian sáu chiếu. Được mở lối, gió lạnh ùa vào bên trong căn nhà. Khi nhẹ nhàng đi qua hành lang, anh quay sang nhìn, thấy cô đang cần mẫn điều khiển máy hút bụi. Không có dấu hiệu gì cho thấy Michiru đã nhận ra Akihiro, anh an toàn trở lại phòng sinh hoạt.
Anh ngồi ở vị trí quen thuộc. Cửa sổ chếch phía bên phải anh cũng đang được mở, giá lạnh xuyên qua quần áo anh đang mặc, thấm vào da thịt. Nằm cách cửa sổ hai mét là sân ga. Mái hiên đơn sơ dùng để che nắng mưa được chống đỡ bởi những cây cột sắt. Vì vậy có muốn nhìn bầu trời từ góc phòng qua khung cửa sổ cũng bị mái hiên chắn mất một nửa. Bầu trời chỉ còn một nửa ấy xám xịt như màu của cây cột sắt.
Anh nhớ lại câu chuyện nghe được giữa Michiru và bạn của cô khi trốn trong ngăn chứa đồ.
Căn phòng mà anh trốn có vẻ là phòng của bố Michiru. Không biết lý do tại sao và từ lúc nào, nhưng hình như chỉ có hai bố con cô sống với nhau.
Mẹ cô thì sao… Akihiro chỉ có duy nhất một suy đoán về mẹ cô. Nhưng vấn đề này, nếu không hỏi trực tiếp thì không biết được.
Anh khó mà tưởng tượng một gia đình neo người sẽ như thế nào. Ông bà Akihiro đều còn khỏe cả, ngoài anh ra còn có bố mẹ và hai người anh em nữa, mọi người cùng ở trong một căn nhà không lúc nào ngớt tiếng ồn. Đến bữa ăn, mọi người quây quần bên chiếc bàn sưởi. Trong bếp có bàn ăn, nhưng cả nhà luôn bưng đồ ăn ra phòng khách và ăn ở đó. Vì đông người, nên bên trên bàn sưởi, bát đĩa được xếp chật cứng không có lấy một kẽ hở.
Michiru sống cùng bố. Nếu vậy, không biết lúc ăn cơm thì sẽ như thế nào. Bàn ăn chắc toàn là khoảng trống.
Bố cô mất, cô vẫn tiếp tục sống trong căn nhà này với đôi mắt mù lòa. Akihiro ở bên cạnh quan sát vài ngày, thấy với cô chuyện ấy cũng không có gì bất tiện. Có lẽ vì là căn nhà quen thuộc đã sống bao lâu nay, nên dù không thấy gì vẫn có thể đi lại bình thường, mọi chuyện xảy ra đều nằm trong dự liệu của cô.
Anh nghĩ đến bóng tối về đêm phía trên cầu thang. Bóng tối sâu hun hút, như thể những ánh sáng nhỏ cỡ bóng đèn mini sẽ bị nó im lìm nuốt chửng và biến mất. Vậy mà cô không chút do dự đi lại, sinh hoạt trong bóng tối đó. Dường như cô đã tường tận mọi điều về bóng tối trong căn nhà.
Hơn nữa, có vẻ như cô sẽ không ra khỏi nhà một mình, rời khỏi phạm vi lãnh thổ của bản thân. Akihiro không quan tâm đến cái gọi là lành mạnh hay không lành mạnh. Anh không suy nghĩ theo hướng tích cực rằng phải ra ngoài nhiều mới tốt giống như người bạn của cô. Chỉ là, nếu cô ra ngoài thường xuyên hơn, kẻ đang trốn trong nhà như anh sẽ thấy thoải mái hơn.
Tiếng máy hút bụi ngừng lại. Một lúc sau, cô quay trở lại phòng sinh hoạt, đi về phía Akihiro đang ngồi. Bước chân của cô dứt khoát không chút do dự, khiến trong khoảnh khắc, anh tưởng mình đã bị phát giác rồi.
Ôm lấy đầu gối, Akihiro co người lại. Anh nín thở, cô dừng lại ở nơi cách bàn chân anh chưa đầy năm mươi xăng ti mét giống như lúc sáng và đóng cửa sổ đang để mở lại. Biết mình có vẻ vẫn chưa bị phát hiện, anh nhẹ cả người.
Đóng cửa sổ xong, cô bỗng đứng lặng như tờ, trông như thể đang cố lắng nghe, nắm bắt tiếng hít thở của Akihiro. Nhưng chỉ giây sau, cô quay lưng đi, không có gì xảy ra hết. Nghĩ nhiều quá cũng không tốt, anh kết luận rằng việc cô dừng mọi cử động chỉ là trùng hợp mà thôi.
Quan sát cô, anh nhận ra dù ở trong nhà cũng có những nơi cô đi qua và những nơi không. Chẳng hạn, hiếm khi cô đi đến mấy góc phòng như chỗ Akihiro đang trốn. Chắc chỉ có lúc mở cửa sổ. Như thể cô là rô bốt cảnh vệ, đi tuần tra một cách tự động.
Nếu phát hiện ra anh, không biết cô có hét lên và gọi cảnh sát không. Có lẽ cô sẽ làm thế. Có kẻ trong lúc mình không để ý, đã lẻn vào nhà từ lúc nào, chắc chắn điều đó sẽ làm cô cảm thấy bản thân đang gặp nguy hiểm. Akihiro nghĩ đến viễn cảnh đó, không khỏi lo sợ.
Một buổi tối lạnh giá.
Khi nãy hình như Michiru đã vào phòng sinh hoạt, rúc vào nằm trong bàn sưởi, nhưng phòng tối quá, nên anh không chắc lắm. Trong phòng cũng không bật máy sưởi, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ sân ga rọi qua cửa sổ. Ánh sáng đó cũng chỉ đủ để nhìn thấy mờ mờ góc phòng nơi Akihiro đang ngồi, còn những chỗ khác trong phòng thì hầu như chìm trong màn đêm.
Đột nhiên, một giọng nói máy móc vang lên. Giọng nói thông báo bây giờ là bảy giờ hai mươi phút tối ngày 15 tháng Mười hai. Có vẻ Michiru đã ấn nút của chiếc đồng hồ nằm trên bàn sưởi. Anh nghe thấy tiếng cô đứng dậy.
Khi Akihiro đang hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, Michiru bật đèn lên, kính cửa sổ liền như biến thành một chiếc gương, trên đó, sân ga vắng vẻ bên ngoài biến mất, mặt kính phản chiếu hình bóng Michiru đang đứng trong phòng.
Akihiro ghé sát mặt vào kính cửa sổ đang phản chiếu ánh sáng nên khó nhìn được cảnh vật bên ngoài. Bóng anh in lên mặt kính, chỉ ở khoảng cách này mới có thể nhìn được rõ ràng cảnh vật bên ngoài. Đưa mắt nhìn sang hình ảnh phản chiếu của căn phòng, anh thấy Michiru bật máy sưởi và yên lặng nằm trước nó.
Ban đầu máy sưởi cũng chỉ là một khối kim loại lạnh lẽo, nhưng lúc sau ngọn lửa bên trong lớn dần lên.
Phòng sinh hoạt là khoảng không gian hình vuông rộng tám chiếu. Giữa phòng đặt chiếc bàn sưởi và góc phòng là nơi Akihiro đang ngồi. Góc đối diện Akihiro có một chiếc điện thoại. Bàn sưởi cách điện thoại một khoảng rộng, ở đó có máy sưởi và Michiru.
Từ chỗ Akihiro đến máy sưởi cũng cách một đoạn. Vậy mà làn sóng ấm áp vẫn vượt qua bàn sưởi, băng qua khoảng không dưới trần nhà, tới nơi anh ngồi. Hơi ấm như thể được giải phóng, thấm qua bề mặt da vào đến từng thớ thịt.
Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tàu điện tiến vào ga, rồi lại rời đi. Sân ga buồn hiu hắt khi nãy giờ đã thấy bóng dáng một vài người xuống tàu. Chắc họ vừa đi học hay đi làm về. Họ co ro rời khỏi nền bê tông đang được bóng đèn chiếu sáng. Thế rồi, sân ga lại trở thành khoảng không trống rỗng thiếu vắng hơi người.
Nhìn ngọn lửa máy sưởi và Michiru đang nằm đó, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Trong khoảnh khắc, anh thấy cô rất đỗi thân thương. Có lẽ vì anh đã ở suốt cùng cô trong một căn phòng. Tuy nhiên cô chỉ là một người lạ không liên quan gì tới anh. Nhiều khi anh dường như quên mất điều đó. Để ngăn chuyện ấy, anh tự nhắc nhở bản thân không được nhìn cô quá nhiều.
Michiru có đang ngủ không nhỉ? Việc chỉ nằm im, không ngủ chiếm phần lớn thời gian sinh hoạt của