← Quay lại trang sách

Chương Ba

Hồi Michiru mới vào tiểu học, những khi có bạn thân chơi cùng, cô sẽ đến nhà bạn hoặc rủ bạn đến nhà mình, nhưng khi chỉ có một mình, cô thường thẩn thơ đi dạo đến ga.

Đường tàu và đường cái được ngăn với nhau bởi hàng lưới sắt màu xanh lá. Có lẽ để đề phòng những đứa trẻ lơ đễnh chạy vào chơi trong đường tàu. Hoặc cũng có thể để ngăn những người không có vé đột nhập vào sân ga mà không đi qua cửa soát vé.

Cô từng phát hiện ra một lỗ hổng trên hàng lưới sắt ở chỗ gần sân ga. Không biết có phải lưới bị rách do ô tô đâm vào không. Dây thép đoạn từ tầm mắt cô xuống bàn chân như thể bị xé ra, bề mặt hàng lưới màu xanh lá cây rách toác. Phần lưới đó gỉ sét, chuyển thành màu nâu đỏ.

Cẩn thận để tránh bị đầu dây thép xé rách da, cô chui qua lỗ hổng đó, tiến vào ngay sát một đầu sân ga. Vì không phải nhà ga to, nên gọi là sân ga chứ thực ra chỗ đó trông chỉ như những khối bê tông khổng lồ được đặt hai bên đường tàu mà thôi. Cửa soát vé cũng ở ngay đó, các sân ga nối nhau bằng cầu vượt bắc qua đường tàu.

Sân ga cao hơn cả đầu cô, nên dù cô có chui qua hàng lưới sắt, cũng không bị những hành khách đang đợi tàu hay nhân viên nhà ga đang đứng ở sân ga trông thấy.

Cô từng rất thích ngồi ở khoảng trống hẹp và hơi tối phía dưới sân ga. Ở đó, có những cây cột bê tông hay cốt thép chống đỡ sân ga và khắp nơi trải những hạt cát li ti lành lạnh, cỏ dại mọc um tùm ở những nơi có ánh nắng mặt trời chiếu vào.

Đó là không gian bí mật mà những người đứng ở ga hay những người đang đi bộ trên đường đều không dễ gì phát hiện được. Nơi lắp đặt đường ray tàu nằm ở vị trí hơi cao một chút, bề mặt dốc nghiêng. Cô ngồi ở đó, nhìn bánh tàu lăn ầm ầm qua, hoặc dừng lại ngay trước mắt. Một buổi trưa oi bức giữa hè, mặt trời nung nóng đường ray, Michiru lúc bấy giờ đang nấp dưới sân ga, thấy cảnh vật bồng bềnh trong hơi nóng. Phía dưới sân ga có bóng râm nên khá mát, nhưng mỗi lần tàu cao tốc chạy qua, mặt đất rung chuyển và gió nóng lại thốc vào chỗ cô ngồi.

Xế chiều, ánh nắng gay gắt cũng dịu bớt đi. Vì mặt trời đã xê dịch, nên phần nắng loang đỏ cũng dần dần tiến gần đến bên cạnh Michiru. Mỗi lần nghe thấy tiếng còi cảnh báo đường ngang từ phía xa, không biết tại sao, cô luôn bất chợt cảm thấy buồn.

Một ngày nọ, hình như là vào kỳ nghỉ hè, khi cô đang định chui qua lỗ hổng trên lưới sắt để về nhà, thì thình lình gặp bố đang đi trên đường. Bố cô luôn dặn không được đến gần đường tàu, nên lúc ấy đã mắng cô rất gay gắt.

Cô đã không nghĩ rằng việc ấy nguy hiểm và cũng không ngờ bố lại tức giận đến thế. Cô rất buồn vì đã làm bố giận. Cô lo sợ không biết liệu bố có bỏ lại cô mà đi đâu mất không.

Bố cô là một nhân viên công sở bình thường, sáng nào cũng đóng bộ com lê, thắt cà vạt rồi rời khỏi nhà. Michiru cũng đến trường, nên lúc đi, hai bố con ra ngoài cùng một lúc, khóa cửa căn nhà không có ai lại.

Từ khi cô biết nhận thức đã thấy mình không có mẹ, chỉ có mỗi bố sống cùng. Cô nghe nói bố mẹ đã ly hôn. Cô không nhớ mặt mẹ, mà hầu như cũng chưa từng bận tâm đến chuyện đó. Dù đến nhà bạn chơi, thấy bố mẹ bạn mang bánh kẹo ra, cô cũng chưa từng một lần tự hỏi không biết liệu mẹ mình bây giờ đang ra sao, tại sao mình không có mẹ.

“Mẹ con thường mặc áo sơ mi trắng.”

Bố cô đã từng kể về mẹ như vậy. Cô không nhớ nguồn cơn nào dẫn đến chủ đề này, lúc đó cô chỉ nghĩ “thì ra là sơ mi trắng”.

Cô nhớ rõ khi nói thế, bố đang cắt móng chân, gương mặt thoáng hoài niệm. Michiru ngồi bên cạnh, vừa gấp chỗ quần áo mới rút từ dây phơi, vừa thầm mong móng chân bố không vung vãi ra chiếu.

Ngày 18 tháng Mười hai.

Đồng hồ báo thức kêu, trong bóng tối, cô biết trời đã sáng. Đã lâu rồi cô mới nằm trên giường nghĩ về bố. Có lẽ là do chuyện chiều tối qua. Lâu lắm rồi cô mới ngồi ăn cùng ai đó không phải Kazue.

Cô có cảm giác người đàn ông tên Oishi Akihiro đang trốn trong nhà không phải người xấu. Chỉ là suy đoán chủ quan của cô thôi, nhưng có vẻ anh ta không có ý định gây tổn hại đến cô.

Cô lỡ để lộ rằng mình đã nhận ra sự tồn tại của anh ta, nhưng anh ta không làm gì cả. Nếu cô tỏ ra không quan tâm, đối phương cũng sẽ yên lặng.

Cô thử nấu cả phần của anh ta, thì anh ta lẳng lặng đến ăn.

Không hiểu sao, cô biết rằng anh ta luôn ngồi trong góc phòng sinh hoạt. Có vẻ như anh ta không có ý định di chuyển đi đâu khác. Chắc anh ta thích ánh mặt trời. Trong căn nhà này, chỉ có bếp và phòng sinh hoạt ở tầng một là có cửa sổ hướng Đông.

Cô cảm thấy gì đó, hướng sự chú ý về góc phòng và cảm nhận được sự sống đang tồn tại. Cho dù không có tiếng nói, hay tiếng động, thì dao động của sự tồn tại ấy vẫn lan tỏa. Có thể đó là hơi ấm của cơ thể người. Hoặc cũng có thể, thứ cô cảm nhận được là sự xáo trộn trong không khí khi đối phương kín đáo hít thở. Trong tầm mắt mịt mù tăm tối của cô, khoảng không gian ở khu vực đó, dường như vì có sự tồn tại ấy mà trở nên méo mó.

Hôm qua, anh ta đã đứng dậy khi Michiru đang ở đó. Chỉ có thế thôi mà cô thấy như trời long đất lở. Bởi lẽ đó là lần đầu tiên anh ta thông báo về sự tồn tại của mình một cách không hề giấu giếm.

Cô bật dậy trong vô thức, nhưng nghĩ rằng không nên làm điều gì khiến đối phương giật mình, cô lại nằm xuống.

Họ như cùng thể hiện cho đối phương thấy mình không có ác ý, giống như hai con thú đang gầm gừ nhau, nhưng đồng thời cũng đang thuần hóa lẫn nhau.

Gay go rồi, phải đáp lại động thái ấy của anh ta, cô nghĩ vậy. Vì thế cô đã thử nấu xúp thịt hầm, rồi chia ra thêm một đĩa cho cả anh ta. Cô đã lo không biết anh ta có ăn không, nhưng anh ta đã lặng lẽ ngồi vào bàn, bắt đầu bữa ăn.

Đưa một miếng thịt hầm vào miệng, cô thấy vui lạ lùng. Thật là vô lý. Đối phương là người không rõ danh tính, tự ý đột nhập vào nhà cô. Ấy vậy mà, cô lại tin tưởng, rụt rè tiếp xúc, giống như muốn làm thân với một chú mèo hoang. Nếu anh ta thật sự là một nhân vật nguy hiểm, thì cũng để lúc ấy hẵng hay, bất quá cô cắn đứt lưỡi là xong.

Kể từ ngày bố mất, ở nhà, cô lúc nào cũng chỉ ăn một mình. Ngồi vào chiếc bàn ăn trong căn bếp im lìm, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào bóng tối. Cô không cảm thấy cô đơn. Điều đó đối với cô là chuyện vô cùng bình thường, như một lẽ đương nhiên.

Bữa tối ngày hôm qua, ngoài việc có một người lạ đang ngồi ở ghế đối diện, cùng thưởng thức món xúp thịt hầm với cô, thì cũng không có gì thay đổi. Vẫn tĩnh lặng và cô vẫn không nhìn thấy gì. Dù vậy, ở nơi sâu thẳm trái tim cô, nảy sinh một cảm giác bình yên kỳ lạ.

Cô biết rằng mối quan hệ của hai người chỉ được tạo nên trên một cán cân khó định nghĩa, họ chỉ ngẫu nhiên ngồi ăn cùng nhau mà thôi.

Cô không thể bắt chuyện được. Có cảm giác đây chỉ là một mối liên hệ mơ hồ, dường như một câu nói cất lên thôi cũng đủ để nó sụp đổ và tan biến mất.

Không khí lạnh giá của buổi sáng mùa đông len lỏi qua những kẽ chăn. Michiru lồm cồm bò dậy, run cầm cập đi thay đồ.

Cô rửa mặt rồi đi tới phòng sinh hoạt, có vẻ như anh ta vẫn đang ở đó như mọi khi.

Chắc anh ta cũng sẽ nghĩ gì đó khi thấy cô tỉnh giấc, đi xuống nhà. Nhưng anh ta không nói ra, cô thì không thể coi nét mặt của anh ta mà đoán ý được.

Dẫu vậy, không khí trong căn nhà đã khác đi một chút.

Cho đến giờ, không gian trong căn nhà luôn kín bưng như một quả trứng lơ lửng giữa không trung, sưởi ấm, bảo vệ Michiru khỏi giá lạnh bên ngoài, nhẹ nhàng đưa cô vào giấc ngủ trong một thế giới an lành, không có hiểm nguy, sợ hãi.

Bây giờ, dường như quả trứng ấy đã không còn trôi nổi trong không trung nữa, mà đang đậu trên mặt đất. Trong bóng tối, cảm giác đang ở tận cùng vũ trụ của cô nhạt dần. Khi phát hiện ra sự tồn tại của người lạ kia, cô bắt đầu thấy mình đang ở địa cầu.

Nhiều ngày trôi qua. Tuy ở trong cùng một căn phòng, nhưng anh ta giống như một con cáo trốn trong hang. Bức tường giữa hai người có thể đã mỏng đi, nhưng vẫn hầu như không có tiếng động nào vang lên. Cô chỉ thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh cọ vào chiếu, hay tiếng quần áo sột soạt khi anh ta cử động.

Có vẻ anh ta ngại Michiru. Hoặc cũng có thể, anh ta đang sợ rằng nếu làm gì quá lộ liễu, cô sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức.

Tuy vậy, mọi thứ cũng không còn hoàn toàn giống như trước. Giờ mỗi khi nấu ăn, cô đều nấu luôn cả phần anh ta. Cô chuẩn bị bát đũa cho hai người, giống như khi sống cùng với bố. Trong cuộc sống của cô, có thêm sự tồn tại của anh ta.

Chuẩn bị bữa ăn xong, cô ngồi vào bàn, đợi anh ta. Khoảng thời gian đó là lúc bất an nhất. Nhỡ đâu dù cô đợi mãi, anh ta cũng không đi tới thì sao? Trước giờ, trong nhà vốn chỉ có mình cô, nên nếu cô cứ ngồi yên đợi như thế bao lâu đi chăng nữa thì cũng không có gì xảy ra cả.

Tuy nhiên, chỉ lát sau, trong bóng tối tĩnh lặng có tiếng bước chân tiến lại gần và có tiếng kéo ghế ở chỗ ngồi đối diện.

Anh ta đã ngồi xuống.

Lúc ấy, cô nhẹ cả người. Cảm giác như thể, hóa ra chú mèo hoang này vẫn còn tá túc trong nhà mình.

Trong khi ăn, cũng không có cuộc hội thoại nào. Chỉ là, trong bóng tối, có tiếng bát đũa va vào nhau từ phía đối diện cách chỗ cô một chút.

Một lát sau, dường như anh ta đứng lên, cô ngồi yên nghe ngóng.

Tiếng bước chân của anh ta đi vòng qua bàn, đến phía sau cô. Có tiếng bát đũa được đặt xuống chậu rửa bằng inox. Sau đó tiếng bước chân của anh ta xa dần, hướng về phía phòng sinh hoạt.

Lần nào cũng vậy. Ngoài ra không có gì hơn. Người khác nhìn vào chắc sẽ chỉ thấy một bữa ăn tẻ nhạt. Nhưng đối với cô, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ kịch tính rồi.

Khi cô rửa bát, không chỉ có phần của cô, mà bát đũa anh ta đã dùng chắc chắn cũng sẽ ở đó. Cô lại một lần nữa thầm nghĩ, không phải ma quỷ, ngoài mình ra còn có một người khác đang ở trong nhà.

Ngoài việc chuẩn bị thêm một phần ăn cho anh ta, cô không làm gì khác. Ngày trôi qua giống như trước nay vẫn vậy. Hầu hết thời gian, cô vẫn nằm ở phòng sinh hoạt. Nếu cô để ý tới góc phòng, sẽ cảm nhận được làn sóng dao động của sự tồn tại ấy.

Cả hai đều biết rằng đối phương đang ở đó. Và đều không làm điều gì khinh suất, gây ảnh hưởng tới người kia. Cũng không động viên lẫn nhau, hay vì một câu chuyện vui mà cùng nhau cười nói rôm rả.

Tuy nhiên, có vẻ nếu Michiru rơi vào tình huống nguy hiểm, anh ta sẽ âm thầm cứu cô. Cô cảm nhận được lòng tốt ấy ẩn chứa trong bóng đêm tịch mịch.

Chuyện máy sưởi, rồi chuyện cái nồi đất. Michiru thấy vững tâm sao đó, giống như đang được dõi theo, bảo vệ.

Liệu cô có được phép cảm nhận những điều ấy và dựa dẫm vào hay không? Chắc chắn cô vẫn phải suy nghĩ lại. Nếu không, bản thân cô sẽ trở nên yếu đuối.

Những điều cô làm một mình từ trước đến nay dường như sắp sụp đổ. Rồi có thể chẳng bao lâu nữa, từng điều từng điều cô vẫn luôn thản nhiên đón nhận sẽ khiến cô cảm thấy bi thương. Cô rất sợ.

Đến giờ, cô vẫn luôn khước từ mọi mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Ngoài Kazue ra, hầu như cô chẳng quen ai nữa cả. Vừa rồi cô có quen thêm Harumi, nhưng vẫn chưa thân thiết lắm. Trước khi Oishi Akihiro tới căn nhà này, hầu như cô luôn ở một mình trong bóng tối.

Cô nhớ lại lúc quyết định sống một mình. Hôm đó là ngày diễn ra tang lễ của bố cô. Một ngày mưa trong mùa mưa năm ngoái.

Những chuyện như chuẩn bị tang lễ đều là họ hàng làm cho. Vì lúc ấy cô đã mù, đã ở trong tình trạng hầu như không nhìn thấy gì ngoài những ánh sáng mạnh, nên cô rất biết ơn sự giúp đỡ ấy. Mùi nhang khói tràn ngập trong nhà. Chạm tay vào quan tài bố đang nằm, có cảm giác của gỗ, lúc ấy cô đã nghĩ, ra là bố nằm trong này. Không biết có bao nhiêu người đã tới, chạm tay vào linh cữu của bố. Michiru quỳ gối gần linh cữu, bên cạnh là bác gái cô. Mỗi lần có ai đó vào viếng, bác lại chào hỏi và ấn đầu Michiru xuống.

Cô nghe thấy tên mình xuất hiện trong câu chuyện của những người họ hàng. Họ nói chuyện với nhau về việc ai sẽ nhận chăm sóc cô. Tuy cô đã trưởng thành, nhưng không ai nghĩ đến việc để một người khiếm thị như cô sống một mình.

Cô không thân thiết với họ hàng lắm. Có lẽ sau lễ tang, sẽ chẳng còn ai đến thăm cô nữa.

Khi ấy, giữa lúc đang diễn ra tang lễ, bác gái đi đâu nãy giờ bỗng quay lại, kéo tay áo Michiru, dẫn cô ra một góc vắng người.

“Michiru, lúc nãy, bác gặp mẹ cháu ở trước nhà…”

Cô tưởng như tim mình ngừng đập.

Bác kể đi ra trước nhà xem thử, thì để ý thấy một người phụ nữ đứng cách đó một đoạn đang nhìn vào trong nhà. Giữa cơn mưa, người ấy che ô đứng đó, bác thử cất tiếng hỏi thì hóa ra là mẹ cô.

Chắc ai đó đã báo tin cho bà ấy. Bà ấy đến tận trước nhà rồi nhưng không đành lòng gặp con gái, chỉ nói chuyện với bác cô một chút rồi đi về. Bà ấy còn dặn bác đừng nói với mọi người chuyện đã gặp mình.

Bác cô im lặng, như thể đang hỏi cô nên làm thế nào.

“… Cháu biết rồi.”

Sau khi nói vậy, Michiru quay trở lại ngồi bên quan tài bố.

Cô không định đuổi theo để gặp mẹ. Dù có muốn gặp, thì gặp rồi cũng chẳng thể nói được lời nào. Chỉ là, cô thấy lòng dao động.

Cô không muốn sự tồn tại của người mẹ đang sống ở đâu đó ngoài kia trở nên quan trọng với cô quá nhiều. Cô không yêu, cũng không hận mẹ. Đến khuôn mặt mẹ ra sao cô còn không biết, thì chắc chắn không thể có cảm xúc gì được.

Lúc còn sống với bố, cô không đặc biệt suy nghĩ gì đến mẹ. Thế nhưng thật hèn nhát khi vào những lúc thế này, khi bố không còn nữa, cô lại để mình nhớ đến sự tồn tại ấy. Vì điều ấy mà cô đã lỡ tưởng tượng. Cô tưởng tượng ra một câu chuyện chỉ có trong mơ, đứa con gái mất cả bố lẫn thị lực được người mẹ chia cách bao nhiêu năm nhận lại, hứa cho cô một cuộc sống không còn cô độc, như để bù đắp khoảng trống hai mươi mấy năm qua.

Michiru chạm lòng bàn tay phải vào quan tài của bố, xin lỗi bố vì đã có những suy nghĩ đó. Mẹ đã đi rồi. Từ nay trở đi, suốt đời, chắc sẽ không bao giờ gặp nữa. Đường đời của cô và mẹ sẽ không giao nhau lần thứ hai.

“Michiru, lại đây.”

Bác lại gọi cô. Michiru đứng dậy, đang bối rối không biết nên đi hướng nào thì thấy tay mình bị kéo đi. Có lẽ người đang kéo tay cô là bác.

Cô được dẫn đến phòng sinh hoạt. Hình như mọi người đều đang ở phòng khách, căn phòng đó lúc ấy chỉ có bác và cô.

Bác đưa cô đến bên cửa sổ. Tiếng mưa rơi lọt vào tai cô. Cửa sổ hình như đang mở, không khí ẩm ướt bên ngoài mơn man khuôn mặt cô, mang theo mùi cỏ ướt.

Cô không biết tại sao lại được đưa tới đây, cũng không biết điều gì sắp xảy đến. Khi cô đang định hỏi, thì bác đã nói trước.

“Kìa, ở đằng kia. Trên sân ga nhìn được từ đây, ngay trước mặt, mẹ cháu đang đứng ở đó đấy.”

Những lời ấy, một cách chậm rãi, ngấm vào đầu cô.

Cô không nghe được gì ngoài tiếng mưa rơi. Cô quên luôn cả chuyện bây giờ đang là lễ tang của bố.

Khuôn mặt mẹ, tất nhiên cô không thấy được. Trước mắt cô chỉ có bóng tối như mọi khi. Nhưng… trên sân ga ngay đằng kia thôi, có người mẹ đã sinh ra cô. Người mẹ mà cô còn không biết mặt. Vĩnh viễn không thể nào biết được nữa. Dù vậy, mẹ cô đang thật sự đứng đó.

Trước đó, đối với cô, mẹ là một nhân vật không có quan hệ gì, xa lạ như người dưng nước lã. Cô nghĩ, nếu gặp mẹ, mình vẫn có thể chào hỏi bình thường. Vậy mà, Michiru đang hét lên từ lúc nào không hay.

“Mẹ! Mẹ ơi!”

Cô lấy hết sức bình sinh hét lên không biết bao nhiêu lần, đến mức chính cô còn ngạc nhiên rằng mình có thể hét to đến thế. Cô nắm lấy bậu cửa sổ, bấu chặt.

Đột nhiên, bác đặt tay lên vai cô nói gì đó, có lẽ để trấn an cháu gái. Nhưng cô chẳng còn nghe thấy bác nói gì.

Trong khi hét gọi mẹ hết lần này đến lần khác, cô có cảm giác đã nhìn thấy hình bóng mẹ, dù biết đó là chuyện không thể xảy ra. Bóng tối bỗng nhiên tan biến hết, một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng đang đứng ở sân ga. Xung quanh tĩnh lặng. Không có người nào khác đang đợi tàu. Nghe thấy giọng Michiru, mẹ cô quay đầu lại, vẫy tay với cô. Mẹ mỉm cười, khuôn mặt hiền từ.

Có tiếng tàu vào ga. Tầm mắt cô lại rơi vào bóng tối, cô không nhìn thấy gì nữa cả. Thân tàu khổng lồ hẳn đã chắn giữa mẹ và cô.

Những điều cô vừa nhìn thấy giống như một giấc mơ. Chỉ là ảo giác. Cô đâu thể nhìn thấy gì, mà vốn dĩ cũng không có ai mặc áo trắng tới đám tang. Cô còn không chắc mẹ có thực sự đứng ở đó hay không. Giả như cô vừa hướng về phía sân ga không một bóng người mà hét lên đi chăng nữa, cô cũng không thể biết được.

Nhưng nếu mẹ cô đã đứng ở đó, đã nhận ra tiếng cô mà quay đầu lại thì… Người phụ nữ mang dáng vẻ ra sao cô còn chẳng biết ấy, liệu có nhìn khuôn mặt cô không? Liệu có ngay lập tức nhận ra kia là đứa con gái đã trưởng thành của mình hay không? Liệu có biết rằng ở đây có một đứa trẻ đang gào thét gọi mẹ hay không?

Michiru không nhận ra mình đang khóc và đang được bác an ủi tự lúc nào. Liệu bằng cách đó, cô đã gặp được mẹ chưa? Chỉ duy có sự chia ly trong lòng cô là chắc chắn. Cô không rõ mình đang vui hay buồn. Chỉ có nước mắt, không hiểu sao, mãi chẳng ngừng rơi.

Tối hôm đó, cô tuyên bố với họ hàng rằng cô sẽ sống một mình trong căn nhà này. Cô đã quyết định chuyện đó khi ở trong phòng bố, dùng ngón tay đọc những mảnh giấy bố viết bằng chữ nổi lúc còn sống.

Cũng có người nói rằng, thế sao được, nhưng cô đã nêu ra nhiều ví dụ về những người mù hoàn toàn rồi vẫn có thể sống một mình. Hơn nữa ngay từ đầu, vì không muốn rước lấy phiền phức, nên hầu như cũng không ai kịch liệt phản đối cả.

Ngày hôm đó, mối liên hệ giữa cô và những người thân thích, bao gồm cả bố và mẹ cô, đã vĩnh viễn biến mất. Cô vốn thích ở một mình. Và rồi số phận đưa đẩy, thành ra có một mình thật.

Gặp gỡ ai đó, vui buồn, tổn thương, rồi lại mỗi người một ngả. Vòng luẩn quẩn ấy tẻ nhạt vô cùng. Nếu đã thế thì thà ngay từ đầu cứ một mình sẽ tốt hơn.

Kể từ đó, cô sống một cuộc sống dường như tách biệt với thế giới bên ngoài căn nhà. Không cần tương lai, cũng không cần ai hết. Chỉ cần nhắm mắt lại, không cử động, phó mặc bản thân cho bóng tối, rồi từ từ sẽ đến lúc tận mạng. Sẽ không cần phải gào khản giọng như cái ngày diễn ra tang lễ nữa. Không cần làm những việc vô ích như vậy, đời người vẫn có thể kết thúc trong êm đềm.

Đến một ngày nào đó, Kazue rồi cũng sẽ không còn ở bên cô nữa. Lúc đó, không còn ai ghé thăm nhà, cũng không có ai bắt chuyện với cô, những tháng ngày lặng lẽ, bình đạm rồi sẽ đến.

Hiện giờ, con người tên Oishi Akihiro kia là ngoại lệ. Nhưng anh ta cũng chẳng thể nào ở đây mãi được.

Ở anh ta luôn toát ra cảm giác căng thẳng vì phải co cứng cơ thể, cố giữ yên lặng. Như một con thú nhỏ đang co rúm, run rẩy trong hốc cây.

Theo tin tức, anh ta đã đẩy một người xuống đường tàu nhằm sát hại và bây giờ đang chạy trốn. Chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi tâm trạng bất an.

Không biết tại sao anh ta lại muốn giết người. Cô không tưởng tượng ra nổi giữa anh ta và nạn nhân đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, nghĩ đến cuộc đời bị dồn ép tới mức phải giết người của anh ta, cô lại thấy đáng buồn. Nếu anh ta thật sự là người xấu, chắc chắn cô đã bị làm hại từ lâu rồi. Có lẽ anh ta bị dồn vào đường cùng, bất đắc dĩ phải phạm tội. Hoặc là, cô đã quá ngây thơ khi nghĩ vậy.

Suốt nhiều ngày nay, hai người ở trong nhà, chỉ vậy, không nói một lời. Trước khi máy sưởi làm ấm căn phòng, cả hai ngồi ôm gối. Tàu điện chạy qua nhà. Duy nhất chỉ có âm thanh ấy thông báo cho hai người dòng chảy thời gian.

Anh ta đang bị cảnh sát truy đuổi, giờ chỉ còn một thân một mình. Cô cũng không còn người thân thích, một mình đơn độc. Cảm giác như chiếc bè chở hai người đang lênh đênh trôi dạt trên biển cả vô tận. Như thể chỉ có khoảng không trong căn nhà bị tách rời hẳn với thế giới bên ngoài, từ từ rơi xuống và rơi mãi đến vô cùng.

Ngày 22 tháng Mười hai.

Cô ra ngoài cùng với Kazue.

“Đi ăn ở Melanzane đi.”

Chiều tối, cô ấy nằng nặc đòi đến nhà hàng Ý lần trước. Có vẻ cô ấy rất thích nhà hàng đó. Michiru không phản đối.

Những giai điệu Giáng sinh vang lên khắp các nẻo đường. Cô vừa bám vào cánh tay Kazue bước đi, vừa tưởng tượng ra những con phố được trang trí rực rỡ. Âm thanh của đám đông và xe cộ qua lại hòa lẫn vào nhau, đến bản thân mình đang đi về hướng nào cô cũng không biết.

Cô cẩn thận xác nhận cảm giác truyền qua cánh tay Kazue, đi theo tiếng của đôi giày thể thao cô ấy đang mang. Nhiệm vụ dẫn đường do Kazue đảm nhiệm, cô chỉ cần theo sát cô ấy để không bị bỏ lại. Kể cả bây giờ Kazue có lừa cô, dẫn cô sang tận Hồng Kông hay đâu đó, thì chắc cô vẫn tin rằng mình đang đi đến nhà hàng Ý cho tới khi đến nơi, nghe tên chính xác của địa điểm ấy.

Không biết ở nhà, Oishi Akihiro đang làm gì? Cô đã không còn ý định nói chuyện về anh ta cho Kazue biết nữa. Có lẽ anh ta sẽ không gây tổn hại gì đến cô. Cô muốn để anh ta yên, đến chừng nào có thể.

Một lúc nào đó cô sẽ phải báo cảnh sát. Đó là nghĩa vụ của một công dân trung thực.

Tuy nhiên, cô luôn do dự mỗi khi nghĩ đến chuyện ấy. Rõ ràng anh ta chẳng có tình nghĩa gì với cô, vậy mà cô thấy như thể mình phản bội anh ta nếu báo tin cho cảnh sát. Nếu buộc phải báo cảnh sát, cô nghĩ trước đó chính miệng mình nên khuyên anh ta ra đầu thú, mới phải đạo.

Trên phố, có một góc đường trồng rất nhiều cây. Tiếng lá cây xào xạc mỗi khi gió thổi qua vang lên trong tâm trí cô. Ở đó, có một nhà hàng Ý tên Melanzane.

Nghe Kazue nhắc nhở, cô cẩn thận bước lên bậc cấp ở lối vào. Mùi phô mai nướng bồng bềnh tỏa ra từ bên trong nhà hàng, khiến cô đột nhiên thấy đói.

“Chị Harumi, em lại tới rồi đây.”

Cửa mở ra, cô nghe thấy giọng Kazue nói vậy.

“Hoan nghênh.”

Là giọng Harumi. Có vẻ giữa bọn họ đã là mối quan hệ nhân viên phục vụ và khách hàng thân thiết rồi. Hoặc còn trên cả mức ấy.

Tâm trạng cô có chút phức tạp. Cô không khỏi nghĩ rằng, rõ ràng ban đầu người quen với Harumi trước là mình. Tuy nhiên, những chuyện như thế cũng chẳng có gì đáng nói.

Có vẻ Harumi đã tan ca làm và sẽ cùng ăn ở đó với cô và Kazue. Không biết ăn ở nhà hàng nơi mình vừa làm việc xong sẽ có cảm giác thế nào.

Michiru ngồi xuống ghế, chạm vào bàn. Cạnh bàn hơi cong nên cô biết đây là bàn tròn. Có vẻ Harumi ngồi đối diện cô, Kazue thì ngồi bên trái. Cô nhận biết qua hướng của giọng nói. Hai người đang nói về chuyện đâu là món ngon nhất trong thực đơn của nhà hàng này.

Chắc hẳn quán rất đông và đang kín chỗ. Cô nghe thấy tiếng trò chuyện của những thực khách khác xung quanh. Cô tự nhủ không được để giọng mình trở nên to bất thường.

“Michiru dạo này có gì thay đổi không?”

Nghe Harumi hỏi vậy, cô chợt nghĩ đến Oishi Akihiro.

“Cũng không có gì đặc biệt…”

“Nếu có gì khó khăn cứ gọi cho tôi nhé.”

Cô ấy nói về căn hộ mà mình đang sống. Căn hộ đó chỉ cách nhà Michiru khoảng hai trăm mét. Nếu mắt cô vẫn còn sáng, có khi có thể thấy được nhà cô ấy từ cửa sổ tầng hai.

Harumi, bằng giọng điệu thong thả, khoe rằng tất cả những vật trang trí trong nhà hàng đều do cô ấy cóp nhặt về. Cho đến khi nghe cô ấy nói vậy, Michiru còn không nhận ra trong nhà hàng có đồ trang trí.

“Rất nhiều chỗ trong nhà hàng, như cửa sổ, hay quầy thu ngân, được trang trí đầy những con vật bằng gốm.”

Kazue giải thích cho cô. Cô tự hỏi trong phòng Harumi liệu có vô số những vật trang trí hình động vật không. Cô vừa ăn, vừa tưởng tượng.

Harumi nói chuyện rất từ tốn. Cảm giác như giọng nói của cô ấy đã trở thành một phần của bản nhạc đang được phát trong nhà hàng. Cách nói chuyện mà nếu vừa nghe vừa ăn, sẽ thấy ngon hơn bình thường.

Harumi hiện tại đang có bạn trai. Không biết từ lúc nào cuộc trò chuyện của Kazue và cô ấy đã xoay quanh chủ đề đó.

“Tôi đang nghĩ tầm năm sau mà cưới được thì tốt.”

Cô ấy vẽ ra một viễn cảnh tương lai đầy hạnh phúc. Kết hôn với người mình yêu, nuôi thú cưng, nuôi dạy con cái, mua cặp sách cho con, vào ngày hội thao của con sẽ làm cơm hộp và đem đến trường.

Khuôn mặt của Harumi, dáng vẻ của người yêu cô ấy, Michiru đều không biết. Nhưng cô đã mường tượng ra gia đình mà từ giờ họ sẽ cùng nhau gây dựng. Một gia đình tuyệt vời sống ở một căn nhà riêng có bãi cỏ, giống như trong những bộ phim truyền hình nước ngoài. Phía đối diện cô, nơi từng câu từng chữ nghe như tiếng thở thốt ra từ miệng Harumi, đang ngập tràn ánh sáng.

“Bạn trai chị là người thế nào?”

Kazue hỏi, bằng giọng điệu như đang thẩm vấn, kiểu “nói mau”.

“Là người giỏi trò gắp thú.”

Harumi trả lời. Cô ấy rất xinh. Không nhớ khi nào, Kazue đã từng nói với cô như vậy. Chắc hẳn cô ấy cùng chồng của mình sẽ xây dựng nên một gia đình rất hạnh phúc.

Cô và Kazue chia tay Harumi sau khi rời Melanzane. Giờ cô ấy còn có việc phải đi.

Khi chào tạm biệt, Kazue ngần ngại hỏi Harumi đã có dự định gì cho Giáng sinh chưa.

“Em nghĩ là có lẽ chị không rảnh đâu, nhưng mà nếu chị có thời gian, thì đến nhà Michiru chơi nhé.”

Ngày kia là Giáng sinh, Kazue đã hứa sẽ mang bánh kem đến nhà Michiru.

Harumi im lặng một lúc như thể suy nghĩ, rồi trả lời một cách vui vẻ rằng, nếu có thời gian sẽ đến.

Chia tay Harumi, bọn cô đi mua đồ ở siêu thị trước ga. Hằng tuần, trước khi về nhà, Michiru đều mua đồ ăn cho cả tuần và ôm một túi to đùng lên tàu điện.

Cô nắm lấy cánh tay Kazue, leo lên xe buýt.

Cô ngồi xuống chỗ ngồi êm ái, đi tới trước nhà ga. Từ lưng mình, cô cảm nhận được động cơ xe buýt đang rung lên.

Vì cô không nhìn được, nên mỗi lần xe buýt rẽ trái hay rẽ phải, cảm giác đều rất đột ngột. Những lúc ấy, cô lại tựa vào Kazue đang ngồi bên cạnh.

Xe buýt dừng lại, có lẽ để đợi đèn đỏ. Lúc đó, cô nhớ lại câu chuyện của Harumi nghe được khi nãy. Tương lai mà Harumi mường tượng ra và cũng có thể sắp thành hiện thực vẫn còn đọng lại sâu thẳm trong tâm trí Michiru sau khi họ chia tay. Từng câu từng lời ngập tràn ánh sáng từ miệng cô ấy cứ văng vẳng vọng lại trong đầu cô không biết bao nhiêu lần.

Cô dặn lòng không được nghĩ. Nhưng viễn cảnh tương lai hạnh phúc mà Harumi kể ra đang tỏa sáng chói lóa, thiêu đốt lồng ngực Michiru. Cô tự hỏi liệu tương lai như thế có đến với mình hay không. Nghĩ rồi, cô lại đau khổ.

Đáng ra cô phải từ bỏ, để dù có nghe chuyện của Harumi cũng không dao động. Nếu không làm được như vậy, thì phải bịt tai.

Cô, cả đời này, sẽ tiếp tục sống một mình trong bóng tối. Không sao hết. Cô không nhìn thấy gì cả. Liệu có cách nào để sống yên bình mà con tim không bị xáo động thêm nữa hay không?

Việc cô nên làm là ở rịt luôn trong nhà, không ra ngoài. Chỉ cần làm vậy, cô sẽ không cần ngưỡng mộ bất cứ điều gì nữa. Không ngưỡng mộ, thì khi vươn tay ra cố nắm lấy mà không với đến, sẽ không đau đớn.

Xuống xe buýt, bọn cô vào siêu thị.

Đồ ăn cho một tuần nhét trong hai túi to. Kazue cầm một túi, Michiru dùng một tay xách túi còn lại.

Đặt túi đồ dưới chân, cô sóng vai Kazue lên tàu về nhà. Cô vừa lắng nghe tiếng bánh xe bon bon dễ chịu, vừa nhìn xung quanh. Không thấy chấm tròn nào cả, xung quanh chỉ một màu đen. Chắc là không có mặt trời, hoặc cũng có thể do vách xe hay nóc xe chắn mất.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Sáu giờ tối.”

Kazue cho cô biết.

“Thế thì chắc trời tối rồi nhỉ.”

“Mùa đông mà.”

Có tiếng Kazue lấy gì đó ra từ trong túi.

“Ảnh hôm trước, cậu bảo muốn lấy nhỉ.”

Mấy tấm ảnh được đặt vào tay cô.

“Cảm ơn nhé.”

“Michiru mau tìm ra người để cùng xem những bức ảnh đó đi nhé.”

Cô lờ câu nói của Kazue đi, nhét ảnh vào túi áo.

Chẳng mấy chốc họ đã tới ga trước nhà Michiru, cô xuống tàu. Băng qua đường ngang chắn tàu, cô về nhà.

Cô mở cửa. Không biết Oishi Akihiro có đang ở trong phòng sinh hoạt không. Nếu Kazue định vào nhà, anh ta phải lánh đi đâu đó để không bị phát hiện.

“Vào uống trà không?”

Cô bước lên nhà, định cất túi đồ mình đang xách vào bếp.

“Đợi đã.”

Kazue gọi cô lại từ phía sau. Có tiếng đặt túi đồ xuống sàn nhà. Nói chuyện một chút, cô ấy bảo và có vẻ như đã ngồi xuống trước cửa.

“Gậy của cậu đang cắm ở chỗ để ô nhỉ.”

Hình như cô ấy đã lấy gậy dò đường ra. Michiru trở lại chỗ cửa, cô đắn đo không biết có nên đứng nghe cô ấy nói không, nhưng rồi quyết định ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Cô xỏ chân vào đôi giày dưới nền đất, rồi ngồi xuống bậc cửa.

“Từ giờ, hãy luyện đi bộ bên ngoài một mình đi.”

“Không cần đâu…”

Cô vừa trả lời, vừa cảm thấy rối bời. Cô biết cô ấy vẫn luôn một mực cho rằng cô nên ra ngoài hoạt động nhiều hơn. Dù vậy, cô vẫn luôn kháng cự việc đi ra ngoài một mình.

“Nếu không thể tự mình đi lại bên ngoài, chính cậu sẽ gặp khó khăn đấy.”

Giọng Kazue có vẻ kìm nén nên cô hiểu cô ấy đang rất nghiêm túc.

“Vì tớ đâu thể đi cùng cậu mãi được. Nếu nhỡ tớ chết đi, thì những lúc đi mua đồ ăn như hôm nay cậu định thế nào? Nếu muốn đi đâu đó chơi, thì cậu đi kiểu gì?”

“Đồ ăn thì nhờ người ta giao đến được, còn không có chuyện tớ ra ngoài chơi đâu.”

Có tiếng động. Hình như là tiếng đầu gậy chạm xuống nền đất. Chắc Kazue đang nghịch cây gậy dò đường.

“Với cả, đi ra ngoài một mình nguy hiểm lắm.”

“Thế nên tớ mới bảo luyện tập đấy.”

Trước đây, đã từng có lần cô đi ra ngoài một mình, nhân tiện tập dùng gậy dò đường luôn. Cô bị ô tô bóp còi inh ỏi, kể từ đó, mỗi lần định đi ra ngoài, kiểu gì đến cửa là chân cô đã nhũn ra. Người cô nặng như đeo chì, không thể đứng dậy nổi.

“Không được đâu… Tớ mà ra ngoài, không phải tớ mà mọi người sẽ thấy phiền ấy.”

Cô nhớ lại chính mình khi bị bấm còi không ngừng, đứng bất động trước xe ô tô, không cử động nổi. Cô đã rất sợ, không biết phải tránh ra hướng nào. Cô thậm chí không biết mình đang đi về đâu, đang ở lề đường hay ở giữa đường. Có lẽ người lái xe đã không nhận ra Michiru là người khiếm thị. Cho nên cô mới bị người ta lớn giọng chửi bới.

“… Nhưng mà, Michiru, cậu định ở trong nhà suốt đời như thế này à?”

Kazue hỏi.

“Ra ngoài thì cũng có gì đâu.”

“Có chứ.”

“Có gì?”

“Rất nhiều thứ vui. Quen biết, trò chuyện với ai đó. Nói chuyện với người khác vui mà. Quen với ai đó như chị Harumi, rồi cùng đi chơi…”

Cô lắc đầu, đáp lời cô ấy.

“Tớ không khéo như Kazue.”

Cô ấy im lặng đứng dậy.

Tạm biệt, giờ chuyện của Michiru tớ không quan tâm nữa, Kazue nói vậy rồi bỏ về.

Cô dùng tay mò thấy túi đồ mua ở siêu thị cô ấy đặt trên sàn, đem vào trong bếp. Phải sắp xếp những thứ đã mua. Phải lấy từng thứ một ra khỏi túi. Thế nhưng tay cô run lên, động tác trở nên khó khăn.

Cô định lấy sữa ra khỏi túi, thì chiếc túi rơi khỏi bàn. Có tiếng những thứ bên trong rơi tung tóe ra xung quanh. Cô vừa nghĩ phải nhặt chúng lên, thì đột nhiên cảm thấy không chịu đựng nổi nữa.

Có thể cả đời này, cô sẽ không còn gặp Kazue nữa. Khi nhận ra cô đã thấy mình chạy lên phòng ở tầng hai, không thay đồ mà leo luôn lên giường.

* * *

Trên tường phòng sinh hoạt có treo đồng hồ, nhưng hình như hết pin nên kim đang đứng yên. Đối với người không nhìn thấy gì như Michiru, chiếc đồng hồ ấy chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù có muốn sờ vào để xác nhận vị trí của kim đồng hồ, thì cũng bị lớp vỏ nhựa trong suốt chắn mất. Có lẽ cô ấy không vứt đi mà chỉ để đó trang trí thôi.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là gần mười hai giờ đêm. Akihiro đang ngồi trên ghế trong bếp.

Tủ lạnh đã ngừng kêu rù rì. Đột nhiên xung quanh trở nên yên ắng, chỉ có âm thanh rất nhỏ phát ra từ đèn huỳnh quang đang bật, như thể bóng đèn đang rung lên.

Trước mặt anh, có hai túi đồ mua từ siêu thị. Có vẻ là đồ Michiru đã mua về khi đi ra ngoài hôm nay. Một túi đang được đặt trên bàn, bên trong vẫn còn nhét đầy đồ, căng tròn. Còn một túi đã rơi khỏi bàn, đồ bên trong văng tung tóe. Không ai nhặt lên nên chúng vẫn nằm nguyên như vậy. Gói xốt thịt hầm và mấy hộp kẹo nhỏ lăn dưới chân anh.

Không khí buổi tối rất lạnh. Hơi thở anh trắng xóa.

Ngồi trên ghế giữa đống đồ vung vãi, anh nhớ lại khi còn làm ở công ty in.

Dường như đã là chuyện xa xôi lắm rồi. Như thể đã nhiều năm trôi qua kể từ lúc anh trở thành tội phạm bị cảnh sát truy lùng, không còn đến công ty được nữa. Nhưng trên thực tế mới chỉ khoảng hai tuần.

Công ty dù không có anh thì vẫn vận hành. Thậm chí, anh nghĩ, có khi không có anh mọi thứ còn trơn tru hơn. Nếu xét về làm việc nhóm, thì anh không nghĩ mình đã làm việc hiệu quả. Có khi còn làm rối thêm. Matsunaga Toshio hoàn toàn ăn đứt anh trong việc phối hợp ăn ý với mọi người.

Anh chưa từng tin tưởng bất kỳ đồng nghiệp nào.

Buổi sáng, khi đến công ty, anh chào hỏi theo nghĩa vụ. Akihiro cúi đầu, đối phương cũng cúi đầu chào lại. Sau đó, những đồng nghiệp khác cũng đến công ty và chào, thì được đáp lại với nụ cười thân thiện, khác hẳn thái độ đối với Akihiro. Rồi những cuộc hội thoại như hôm qua đi đâu, làm gì được bắt đầu.

Liếc nhìn họ, anh nhanh chóng đi về phía phòng thay đồ. Anh thậm chí còn thấy ngán ngẩm những mối quan hệ kiểu như vậy.

Từ ngày xưa anh đã thích im lặng làm việc một mình, cặm cụi thực hiện những công việc ở trước mặt.

Đã rất nhiều lần anh bắt gặp cảnh mình đang làm việc, còn bên cạnh thì các đồng nghiệp dừng tay buôn chuyện. Anh luôn cảm thấy mình làm nhiều việc hơn những người đó khi không nói những câu chuyện vô bổ.

Anh từ chối dính dáng đến đồng nghiệp. Mặc dù cùng làm việc trong công ty, nhưng anh không tin tưởng, cũng không khích lệ ai, chỉ toàn phủ nhận.

Kết quả thì sao? Anh cô độc, không thể thân thiết với ai. Nếu có đồng nghiệp nào đó phần nào hiểu anh, trong lòng nhen nhóm tình bạn với anh dù một chút thôi, thì có lẽ người ấy đã đứng ra bảo vệ anh khi anh trở thành đối tượng công kích của Matsunaga Toshio. Không, ngay từ đầu nếu anh chịu chào hỏi đồng nghiệp với một nụ cười, có lẽ đã không bị công kích. Có phải anh đã quá ngạo mạn khi cho rằng mình có thể sống mà chối bỏ mọi mối liên quan với những người xung quanh hay không? Chuyện đó khiến anh phải suy nghĩ suốt những ngày qua.

Quan sát cô gái sống như thực vật này, nhận ra khoảng cách giữa bản thân và cô thu hẹp dần từng chút một, đã khiến anh phải xem xét lại thái độ của bản thân từ trước tới giờ.

Món xúp thịt hầm mà Michiru nấu cho anh vô cùng ấm áp. Nhẹ nhàng, mềm mại, nó làm tan chảy con tim vốn một mực chối bỏ người khác. Ngày trước, xung quanh anh luôn có rất nhiều người, bạn học, rồi đồng nghiệp. Giờ những người đó không còn ở trước mắt anh, chỉ có duy nhất một người con gái mang tên Michiru. Việc lờ đi sự tồn tại của người ở gần bên mình đến thế, anh không thể nào làm được. Món thịt hầm của cô đã khiến chuyện đó quanh quẩn mãi trong đầu Akihiro.

Kể từ tối hôm ấy, cô luôn nấu cả phần Akihiro, rồi ngồi đợi bàn ăn đủ hai người. Đôi lúc trông cô còn có chút bất an, lo rằng liệu Akihiro có đến ngồi vào bàn hay không. Mỗi lần trông thấy cô như vậy, anh lại có cảm giác cô đang nói với anh rằng, không cần phải sống xa lánh người khác nữa.

Từ giờ, liệu anh còn có thể thay đổi cách sống? Liệu anh có thể trở thành người không né tránh việc tiếp xúc với người khác nữa không? Nếu một người bị cảnh sát truy đuổi, phải trốn chui trốn lủi trong căn nhà này như anh mà vẫn còn cơ hội làm được thế thì tốt biết bao.

Định uống nước, anh đứng dậy khỏi ghế. Chân anh lỡ đá lăn quả táo đang nằm dưới sàn nhà. Là đồ Michiru mua về hôm nay và là một trong những thứ đang vung vãi trong bếp.

Chuyện xảy ra chiều nay.

Khi Akihiro đang kiểm tra độ dài của tóc trước gương chỗ bồn rửa mặt thì có tiếng chìa khóa tra vào ổ ở cửa chính. Ban ngày có một người, hình như là bạn của Michiru, đến đón cô ra ngoài, nên chắc là họ đã về. Cửa chính là dạng cửa kéo sang ngang để mở, tấm kính được giữ bởi khung cửa dạng mắt cáo. Vì thế, nhìn xuyên qua lớp kính, có thể thấy hai bóng người đứng cạnh nhau bên ngoài. Có lẽ là Michiru và người bạn kia. Nghĩ vậy, anh ngay lập tức mở vách ngăn ra, trốn vào căn phòng bên trong. Vách ngăn đóng lại gần như cùng lúc cửa chính mở ra. Có khi nào cô đã nói với bạn chuyện của anh rồi không. Nếu cô nói rồi thì để người bạn đó trông thấy mình cũng chẳng sao, nhưng anh thấy ít có khả năng đó.

Ở cửa chính, cuộc cãi vã không to tiếng của họ bắt đầu. Tiếng nói xuyên qua vách ngăn, từ chỗ Akihiro vẫn có thể nghe thấy.

Không lâu sau, bạn của Michiru đi về. Akihiro đợi thêm một lát rồi quay trở lại phòng sinh hoạt. Không thấy Michiru đâu, nhưng vừa nãy có tiếng bước chân đi lên cầu thang, nên chắc cô đang ở trên tầng hai. Túi đồ mua từ siêu thị về bị bỏ nguyên trong bếp. Một túi rơi khỏi bàn, những thứ bên trong vương vãi trên sàn nhà lạnh lẽo. Nhìn chúng bị bỏ ở đó, một góc sâu trong trái tim anh chợt thấy buồn.

Rốt cuộc, đến giờ đã là mười hai giờ hơn, Michiru vẫn không xuống lại tầng một.

Akihiro nhặt quả táo mà anh đã đá phải, đặt nó lên bàn.

Bên ngoài không có gì cả, Michiru đã nói vậy với bạn của cô giữa cuộc tranh luận. Những lời ấy, đến giờ vẫn quanh quẩn trong đầu anh. Lẽ nào cô định sống nốt phần đời còn lại trong nhà? Cô đối với anh vốn chỉ là người xa lạ, bây giờ chắc chắn vẫn không có gì thay đổi. Dù vậy, quyết định của cô vẫn làm anh tiếc nuối.

Có vẻ như cô không thể ra ngoài một mình được. Từ trước đến giờ, không hiểu tại sao, nhưng anh luôn nghĩ người khiếm thị có thể dễ dàng dùng gậy dò đường để đi lại bên ngoài. Tuy nhiên hình như anh đã nhầm. Ở trong nhà thì chẳng nói làm gì, nhưng ra ngoài trong tình trạng mắt không nhìn được, có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng bất an.

Hơn nữa, thậm chí dù mắt có nhìn được, khi ở bên ngoài vẫn có lúc phải chịu tổn thương. Có lúc muốn buông xuôi, cho đến hết cuộc đời cũng không đặt chân ra ngoài lần nào nữa.

Nghĩ đến đó, bỗng nhiên anh nhớ tới khuôn mặt của Matsunaga Toshio.

Những lúc ngẫu nhiên cùng đợi tàu điện ở ga, hay những lúc lướt qua nhau khi hắn đi tới chỗ hút thuốc, dù anh có vờ như không quan tâm, quay sang hướng khác, mồ hôi vẫn rịn ra trong lòng bàn tay đang nắm chặt.

Trong một năm rưỡi làm ở công ty in, anh đã hiểu rõ nhân cách của hắn. Làm tổn thương người khác, rồi đem kể cho đồng nghiệp nghe bộ dạng của người ấy, lấy đó làm vui. Hắn thuật lại những việc mình gây ra với người khác như thể đó là một hành động anh hùng. Khiến anh phải ngạc nhiên rằng cũng có những kẻ như vậy trên đời này.

Ngay trước lúc hắn chết, ánh mắt anh và hắn chạm nhau. Hình ảnh cuối cùng cháy bừng trong mắt hắn là khuôn mặt anh. Thế rồi tàu cao tốc, cùng với tiếng ào ào như thác đổ, lao tới, đầu tàu chẳng khác nào một bức tường thép khổng lồ, dễ dàng nghiền nát, cuốn bay cơ thể hắn.

Kết cục, anh đã không đối diện, nói chuyện thẳng thắn với Matsunaga Toshio. Kể từ lần đầu thấy hắn vào buổi liên hoan ngay sau khi vào công ty, anh tiếp tục đi làm và cố gắng không đến gần hắn, rồi nhanh chóng trở thành đối tượng công kích của hắn.

Tuy nhiên, trong suốt khoảng thời gian đó, anh và hắn chưa từng có một cuộc trò chuyện như giữa hai con người bình thường với nhau. Anh chưa từng chỉ ra điểm xấu của hắn, chưa từng yêu cầu hắn hãy thôi ngay những trò ấy đi, cũng chưa một lần cãi vã, đánh nhau với hắn.

Đến giờ anh vẫn không sao quên được buổi sáng hôm đó, ngày mà hắn rơi từ sân ga xuống. Quyết định mà anh đã đưa ra và tình trạng hiện tại là kết quả của quyết định đó, luôn khiến anh phải suy nghĩ.

Sáng hôm đó, sau khi trình vé tháng cho nhân viên nhà ga xem qua ô cửa nhỏ của trạm soát vé, Akihiro bước vào sân ga.

Một buổi sáng lạnh giá, gió thổi qua sân ga nhỏ. Có lẽ tại lạnh quá, đến đường tàu kéo dài tít tắp hay tấm lưới sắt màu xanh lá cây rào cạnh đó đều trông như đã phai màu.

Matsunaga đang đứng ở cuối sân ga. Anh nhằm lưng hắn, bước tới.

Hắn đang mặc áo khoác màu nâu. Phía bên kia của tấm lưng đang quay về phía anh, những làn hơi thở trắng xóa bay ra, tan vào không khí.

Sắp tới giờ tàu cao tốc chạy qua. Không khí lạnh lẽo buổi sáng chấn động, tiếng còi cảnh báo đường ngang từ xa vọng tới.

Anh rút tay ra khỏi túi áo, đi đến gần tấm lưng của hắn.

Tiến tới từng chút một như thể đang rón rén bò, anh nhận ra đôi tay mình run lên. Trước mắt anh, Matsunaga đang phơi ra tấm lưng không chút phòng bị, hắn còn không biết anh đang ở đây. Điều đó đáng sợ vô cùng. Thậm chí anh còn nghĩ thà rằng hắn quay đầu lại, phát hiện ra anh đang làm thế này, rồi nổi giận với anh. Dù cứ thế đấu khẩu với nhau, rồi anh nghỉ làm luôn cũng được. Vậy mà hắn không hề hay biết, vẫn đứng đợi tàu như mọi khi.

Ngay lúc ấy, có âm thanh gì đó hòa chung với tiếng còi cảnh báo. Kẻ đứng trước mắt anh đang ngâm nga. Là bài hát rất nổi khi anh học cấp ba, anh trai anh cũng thường hay hát thầm bài ấy.

Tay anh ngừng run rẩy. Đó là vì, đôi tay anh biết rằng giờ đây nó đã được giải thoát khỏi nhiệm vụ phải giết Matsunaga Toshio.

Đôi tay anh buông thõng không còn chút sức lực, anh lùi xa khỏi lưng hắn. Giây phút nghe thấy giọng mũi đang ngâm nga hát của hắn, anh nhận ra những suy nghĩ như giết hắn là trừng phạt, là tự vệ, đều sai hết. Điều mà anh định làm, chỉ đơn giản là phạm tội mà thôi. Kết cục, anh đã không đẩy Matsunaga Toshio xuống từ sân ga. Vậy mà bây giờ, anh lại đang bị truy đuổi với tội danh giết người.

* * *

Ngày 23 tháng Mười hai.

Dù đã tỉnh giấc, nhưng cô chẳng có chút sức lực nào để đi xuống tầng một ngay. Cô nằm nguyên trên giường, nghĩ về Kazue.

Cô quen Kazue từ hồi lớp Bốn. Vào buổi lễ nhập học bắt đầu học kỳ hai, giáo viên chủ nhiệm dẫn một cô bé lạ mặt vào lớp. Đó là một học sinh mới chuyển đến, tên Kazue.

Lúc đầu, Kazue mãi không thể hòa nhập được với lớp. Trong giờ khoa học xã hội, có lúc phải chia nhóm, chép lại niên biểu lịch sử vào một tờ giấy lớn, khi ấy Kazue chỉ ngồi nhìn mọi người với vẻ buồn chán, không biết làm gì.

Viết nháp bằng bút chì lên tờ giấy khổng lồ, sau đó tô lại bằng bút dạ, nhìn các bạn trong nhóm thực hiện những thao tác ấy, đã bao lần Kazue định lên tiếng bắt chuyện, nhưng rồi lại không thể nói thành lời. Cứ như vậy mãi.

Vì Michiru ở cùng nhóm, nên đã để ý thấy dáng vẻ đó của Kazue. Kazue của những ngày ấy trầm tính và thu mình đến không tưởng tượng nổi.

Hồi đầu, người bắt chuyện trước là Michiru.

“Tô lại chữ bằng cái này hộ tớ được không?”

Cô nói vậy, rồi đưa bút dạ cho Kazue.

“Ừ, được.”

Kazue nhận bút, trông có vẻ rất vui.

Sau đó bọn cô nhanh chóng trở nên thân thiết, chơi cùng nhau. Hai cô bé cùng đạp xe đi mua hộp bút. Rồi có lúc mỗi người góp một nửa tiền để mua truyện tranh.

“Cái tên Michiru chứa đựng niềm mong mỏi rằng trái tim tớ sẽ ngập tràn bao nhiêu là điều. Bố tớ bảo thế.”

Cô nhớ rất rõ mình đã nói với cô ấy như vậy. Đó là lúc hai người đang đạp xe trên đường đi đâu đó thì dừng lại, sóng ngang đợi tàu chạy qua. Thanh chắn đường tàu có vạch kẻ vàng đen ở trước mặt cô đang hạ xuống, đèn cảnh báo màu đỏ nhấp nháy liên hồi cùng với âm thanh chói tai.

Môi Kazue mấp máy, cô ấy đã nói gì đó. Nhưng đúng lúc tàu đi qua nên cô không nghe thấy gì cả.

“Tớ bảo là rất đúng chất bố Michiru.”

Khi tàu đã đi qua rồi, Michiru hỏi lại thì Kazue nói vậy. Rào chắn được nâng lên, chĩa vào bầu trời cao trong xanh.

Cô biết, sớm muộn mình cũng sẽ phải chia tay Kazue. Điều cô học được vào hôm tang lễ của bố chính là tất cả mọi người rồi cũng sẽ rời xa ngay trước mắt mình.

Cho đến giờ, Kazue là mối liên hệ duy nhất của cô với thế giới bên ngoài. Mối liên hệ ấy biến mất, thì cuộc đời đơn độc một mình sẽ bắt đầu.

Chia tay Kazue sẽ rất đau khổ. Nhưng rồi sớm muộn cô cũng sẽ quên đi, một cuộc sống lặng lẽ sẽ đến, như cách những đám rêu mọc lên.

Chỉ có một mình trong nhà chắc chắn sẽ rất bình yên. Không còn muộn phiền, không còn khổ đau khi chia ly ai đó, cũng sẽ không bị bấm còi xe. Bóng tối mà cô biết chắc rằng không ẩn chứa điều gì rất an toàn. Ở một mình, thậm chí cô còn không thấy cô đơn.

Cô đã tự nhủ với lòng mình biết bao nhiêu lần như vậy.

Cô không được phép mơ mộng đến một cuộc sống hạnh phúc hơn thế. Dù có gào thét đến mấy, cũng không có ai quay lại nhìn cô. Cô phải sống một mình.

Mọi người rốt cuộc đang sống vì điều gì? Công việc, gia đình, sở thích, chắc hẳn ai cũng đều đang sống với một mục tiêu nào đó. Cuộc đời con người tồn tại vì điều gì? Gây dựng một gia đình hạnh phúc? Người ta cống hiến cả đời chỉ vì điều đó hay sao.

Cô nhớ đến Harumi. Cô thấy mình thật tồi tệ khi biến cô ấy thành đối tượng so sánh, đặt cô ấy vào vị trí bị chi phối bởi cảm giác thua cuộc của bản thân cô.

Công việc không, gia đình không, cô không có bất cứ mục tiêu nào. Cũng không được phép mưu cầu. Vậy nên ít nhất, hãy cứ sống lặng lẽ để không còn tổn thương nữa. Từ đáy lòng, cô thấy vui vì mình bị mù. Nếu không nhìn thấy gì hết, sẽ không biến thành một con người xấu xí, để sự ghen ghét, đố kỵ điên cuồng thiêu đốt lồng ngực mình. Nếu nằm cuộn tròn trong nhà hàng chục năm, sống lặng lẽ chỉ với tiền bảo hiểm, thì chắc chắn sớm thôi, cuộc đời sẽ dần kết thúc.

Cô ra khỏi chăn, thay quần áo. Hôm qua, cô đã ngủ mà vẫn mặc nguyên quần áo mặc khi ra ngoài. Cô ấn nút đồng hồ báo thức đặt ở kệ đầu giường. Bằng âm thanh, đồng hồ báo cho cô biết bây giờ đã là gần trưa.

Cô sẽ tách Kazue ra khỏi cuộc đời mình. Quyết tâm như vậy, thì trái tim cũng trở nên lạnh giá.

Không sao hết. Cô có biến thành một phiến đá trơ trụi, thì cũng chẳng gây phiền hà cho ai. Cô không thấy vui, cũng không thấy buồn, cô chỉ đang hướng bản thân trở thành một người ổn định, không xao động.

Môi cô run lên vì sợ. Nhưng cô phải chịu đựng. Cuộc đời cô còn kéo dài bao lâu nữa? Làm việc, kết hôn, sinh con, những điều như thế không có cũng không sao hết. Dù cho mắt không nhìn thấy, cô vẫn có thể tiếp tục sống một mình.

Michiru xuống cầu thang. Có lẽ Oishi Akihiro vẫn còn dưới tầng một. Phải khuyên anh ta ra đầu thú.

Trong khi di chuyển lòng bàn chân để cảm nhận gờ chống trượt, cô nhớ ra đồ mua ở siêu thị về vẫn còn bỏ nguyên trong bếp. Hôm qua cô không mua thứ gì buộc phải bỏ vào tủ lạnh như thịt hay đồ đông lạnh. Không xếp gọn thì cũng không sao, nhưng để đồ lăn lóc dưới sàn rất khó chịu. Giờ cô phải lần mò trên sàn bếp, nhặt từng thứ đang rơi vung vãi lên. Cứ nghĩ đến công việc phiền toái ấy, cô lại thấy bực bội. Cô thấy bản thân thật vô dụng. Thao tác đơn giản đến vậy, cô cũng phải quỳ trên sàn, tốn mất bao nhiêu thời gian. Cô không cam tâm, chỉ muốn hét lên thật lớn. Lồng ngực cô dâng trào thứ cảm giác gần như là giận dữ.

Đi vào bếp, việc đầu tiên cô làm là tìm túi đồ đang được đặt trên bàn. Cô quờ quạng hai tay trong bóng tối, tìm kiếm cảm giác của chiếc túi.

Mãi không tìm thấy đâu, cô phát cáu. Tay cô chỉ tóm được không khí mà thôi.

Một lúc sau, cuối cùng cô đã nhận ra tình hình có chút kỳ lạ. Tìm khắp bàn cũng không thấy túi đồ đâu. Cô chùng gối, mò hai tay trên sàn. Cả chiếc túi đã rơi xuống, lẫn những thứ rơi vung vãi, đều đã biến mất.

Nhất thời cô không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra. Nhưng rồi, ngay lập tức cô như bừng tỉnh.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu, lẽ nào… Cô đưa tay kiểm tra bên trong tủ lạnh và chạn đựng nguyên liệu nấu ăn.

Cô đã đoán đúng. Sữa, bánh mì gối hay những hộp nấm, tất cả đều đã được xếp xong xuôi đâu vào đấy, nằm đúng vị trí của chúng. Sàn bếp đã được dọn dẹp, những thứ đồ cô mua về đã được ai đó sắp xếp giữa đêm.

Cô biết người đó là ai.

Người dọn dẹp không ai khác ngoài anh ta. Cảm giác như tất cả những thứ mỏng manh gắng gượng chống đỡ cô cho tới giờ phút này đang rạn nứt, lần lượt vỡ tan. Mắt cô không nhìn được. Nhưng nước mắt cô chảy ra được.

Cho đến khi nãy, cô vẫn đang cáu giận, cơ thể tràn ngập những thứ đen tối. Tuy nhiên, khi biết được anh ta đã âm thầm dọn dẹp bếp giúp mình, tâm trạng nhàu nhĩ của cô giãn ra như được ủi phẳng bằng bàn là. Trái tim đã cứng và sắc nhọn đến mức có thể làm bị thương chính mình, nhờ chút lòng tốt của anh ta, đang trở nên mềm mại.

Cảm giác thân thương ngập tràn lồng ngực. Cô phải báo cảnh sát, hoặc khuyên anh ta ra đầu thú. Cô đã nghĩ như vậy, nhưng giờ thì trái tim cô lại muốn anh ta ở lại.

Cô không biết mình đã mong muốn thế từ khi nào. Vừa mới đây thôi, hay từ lúc cô nấu xúp thịt hầm cho anh ta ăn, cô không rõ nữa. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, suốt những ngày qua, cô đã chia sẻ sự tĩnh lặng cùng anh ta với cảm xúc ấm áp.

Cô đứng trân trân trong bếp, bừng tỉnh nhận ra một điều. Nói có thể sống được một mình, là nói dối.

Lau nước mắt, cô đi tới phòng sinh hoạt. Hôm nay chắc anh ta cũng đang ngồi ở góc