← Quay lại trang sách

Chương Năm

Một tuần sau khi vụ án khép lại, tức ngày 30 Tết, chủ nhà bảo anh: “Mời đi cho.”

Dù vụ án đã được giải quyết, mọi nghi ngờ đã sáng tỏ, nhưng cái nhìn của những người xung quanh đối với Akihiro vẫn có phần khắc nghiệt. Trốn khỏi hiện trường vụ án mạng, biến mất suốt hai tuần trời, nếu là người có nhận thức bình thường sẽ không làm vậy. Huống hồ lại còn nhìn thấy tận mắt hung thủ thật sự, nhưng không đến khai báo cảnh sát. Ánh mắt của đồng nghiệp ở công ty và những người dân sống xung quanh căn hộ chỉ trích anh trong câm lặng. Có bị đuổi ra khỏi nhà cũng đành chịu, Akihiro nghĩ.

Vì sợ hãi nên đã trốn chạy, khiến chính bản thân bị nghi ngờ, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, anh đã giải thích với cảnh sát như vậy. Anh giấu việc mình đã trốn trong nhà Michiru, để cho khớp, anh nói cô ấy là bạn. Anh khai rằng trong hai tuần chạy trốn, anh lang thang hết chỗ này đến chỗ khác. Cảnh sát hầu như không nghi ngờ gì. Người phụ nữ tên Harumi đã tự thú, nên cảnh sát không cần nghi ngờ người khác thêm nữa.

Trên đường từ đồn cảnh sát về, anh ghé qua công ty. Đồng nghiệp ở công ty khi nhìn thấy Akihiro đều dừng hết việc đang làm lại, thì thào bàn tán. Anh coi như không nhìn thấy, đi thẳng tới phòng làm việc, nộp đơn xin thôi việc cho quản lý bộ phận của mình, rồi đi khỏi. Khi đang đi ra cửa, anh lướt qua Wakagi ở hành lang. Nếu không phải bất đắc dĩ thì anh không muốn gặp cậu ta và có vẻ như cậu ta cũng nghĩ như vậy.

Lúc ánh mắt giao nhau, cậu ta lúng túng. Akihiro gật đầu chào, thì cậu ta tái mặt, né người sang một bên hành lang. Cậu ta nép sát lưng vào tường, mặt mày hoảng sợ. Đi ngang qua cậu ta, anh thầm nghĩ lẽ nào cậu ta vẫn còn nghi ngờ mình. Có lẽ những gì anh đã nói trong phòng thay đồ chính là nguyên nhân.

Không ai phản đối chuyện anh thôi việc. Mà dù ở lại làm việc, chắc chắn anh sẽ lại trông thấy hình bóng của Matsunaga Toshio, tâm trí không lúc nào được thanh thản. Anh cũng chẳng còn hơi sức để chịu đựng những ánh mắt không khách khí lẫn những lời nói xấu sau lưng nữa.

Có điều, anh đã thôi việc nhưng vẫn chưa để lại thành quả gì cho công ty. Chuyện đó khiến anh thấy buồn. Chiều ngày 30 Tết, sau khi nghe chủ nhà yêu cầu chuyển ra khỏi căn hộ, anh đi tới nhà Michiru.

Kể từ sau Giáng sinh, cô ấy luôn ủ rũ. Nếu có thể thì anh hãy cố gắng ghé qua, động viên cô ấy vui lên, thậm chí Kazue còn bảo anh vậy.

Bên kia hàng lưới ngăn giữa đường tàu và đường cái, mặt trời đang dần ngả bóng. Trong không khí lạnh giá trong suốt, hàng lưới sắt vốn có màu xanh lá cây dần ngả đen trong cảnh xế chiều. Akihiro cố chống chọi với cái lạnh, rảo bước. Một đứa trẻ chạy xe đạp lướt qua anh.

Anh nghĩ về gia đình. Cứ đến 30 Tết, mẹ anh sẽ mua cả đống mì soba* ly về. Không biết bây giờ mẹ có làm như vậy nữa không. Một năm nữa lại sắp kết thúc.

Michiru mặc quần áo dày cộm. Cô ấy ho, bảo rằng hình như bị cảm rồi. Để Akihiro ngồi cạnh bàn sưởi ở phòng sinh hoạt, cô ấy co người trước máy sưởi như mọi khi, tiếp tục suy tư với khuôn mặt thiểu não.

Có vẻ cô đã quên cả việc bật điện phòng. Trong căn nhà tối tăm, chỉ có ngọn lửa vàng vọt của máy sưởi. Đối với cô, đèn phòng cũng không quan trọng lắm, có quên chắc cũng không sao. Akihiro không dám nhắc chuyện đèn đóm, anh đặt tờ thông tin việc làm mua giữa đường định đọc xuống bên cạnh. Bên ngoài cửa sổ nhuộm màu xanh thẫm, giống như dòng triều dâng phủ lên bãi cát, chẳng mấy chốc bóng đêm im lìm dần tràn vào phòng.

Ánh đèn ở sân ga len lỏi vào từ cửa sổ, bắt đầu chiếu sáng nhàn nhạt góc phòng. Ngoài chỗ đó ra, trong phòng chỉ còn ánh lửa nhỏ nhoi của máy sưởi.

Michiru ngồi bó gối trước máy sưởi. Vì cô quay mặt về phía máy sưởi, nên Akihiro chỉ nhìn thấy tấm lưng đang cuộn tròn. Bóng tối đổ lên tấm lưng cô. Tuy nhiên, anh vẫn nhìn thấy thấp thoáng ánh lửa lập lòe rọi qua những lọn tóc ánh lên màu vàng ấm áp đang rủ xuống vai cô.

Có phải cô đang nhớ đến người phụ nữ có tên Harumi? Một tuần nay, cô lúc nào cũng như thế này. Nghe nói cô đã cùng Kazue tới đồn cảnh sát để gặp Harumi, nhưng bị bảo về.

Cô vẫn đang tiếp tục khóc vì Harumi. Không có tiếng nức nở, cũng không có nước mắt, nhưng nhìn cô ngồi đó, cõng bóng tối trên lưng, anh thấy được nỗi buồn bên trong cô. Cô tin rằng, bằng cách đó, có thể xoa dịu những đau đớn mà Harumi đang gánh chịu.

Tiếng chuông cảnh báo đường ngang vang lên, tàu điện chạy qua bên ngoài cửa sổ. Âm thanh xa dần, nhỏ lại, rồi biến mất. Tờ thông tin việc làm anh chưa đọc mà đặt bên cạnh, nhờ ánh sáng nhàn nhạt lọt vào từ cửa sổ, đang nổi lên giữa bóng tối. Nó khiến anh nhớ lại hồi ở công ty in.

Cho đến giờ, anh vẫn luôn sống tránh né việc tiếp xúc với người khác.

Anh chưa từng mở lòng với ai, dù là đồng nghiệp hay bạn học. Đâu đó trong tim, anh khinh thường những người túm năm tụm ba xung quanh mình. Vậy mà khi bị cô lập, bị công kích, anh lại tổn thương sâu sắc.

Có lẽ thực ra, anh đã luôn ngưỡng mộ mọi người. Nếu anh có thể nói chuyện vui vẻ như những người xung quanh, trong lớp học, hay tại nơi hút thuốc của công ty in, thì tốt biết mấy.

Sự khinh miệt đối với những người tụ tập xung quanh giống như một lựa chọn để có thể từ bỏ việc kết thêm bạn, để không đem lòng ngưỡng mộ họ nữa. Mặc dù tránh né việc trò chuyện với người khác thì cũng vẫn chuốc lấy đau khổ, nhưng anh chỉ có thể làm vậy để bảo vệ chính mình. Ở công ty, ở lớp học, hay ở bất cứ đâu, anh đều có cảm giác đây không phải nơi dành cho mình. Anh thường xuyên trải qua cảm giác bực bội, căng thẳng, lẫn nghẹt thở.

Khi nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty, anh không hề do dự. Ở công ty đó anh chẳng có gì, không có những người bạn khó chia lìa, cũng chẳng có ký ức khó lòng quên. Nơi đó không còn bất cứ vết tích nào cho thấy rằng có một người như anh từng tồn tại. Trước đây anh chưa từng nghĩ đó là chuyện gì bi đát. Nhưng bây giờ thì khác.

Ngày mùng 10 tháng Mười hai, Akihiro đã vào căn nhà này.

Cô đi ra từ cửa, anh né sang một bên rồi lẻn vào trong nhà, ngồi cạnh ô cửa sổ trông ra sân ga. Oán hận xâm chiếm trái tim đã biến mất, anh như bị rút hết sức lực. Cùng lúc ấy, anh cũng đã nghiêm túc nghĩ rằng mình phải tìm bằng được hung thủ.

Tuy nhiên, việc anh không động đậy dù chỉ một chút, không gây ra tiếng động dù bao lâu trôi qua, chẳng phải bởi ý thức sứ mệnh tìm ra hung thủ. Thậm chí cũng không phải để tự vệ, tránh việc bị bắt trong khi bản thân vô tội.

Thật ra, anh chỉ sợ hãi mà thôi. Anh sợ chủ nhân của căn nhà sẽ phát hiện ra sự tồn tại của mình, sẽ hét lên, bộc lộ nỗi ghê sợ với mình. Bởi vậy anh mới cố hết sức không gây ra tiếng động. Việc bị những người không hề quen biết chối bỏ, anh đã được nếm trải từ hồi cấp hai rồi. Nhưng nếu cả cô cũng có thái độ như thế, anh không biết bản thân sẽ tuyệt vọng đến mức nào. Anh đã tưởng tượng vô số lần viễn cảnh ấy, rồi run rẩy. Thật ra, xét tình hình lúc đó, nếu thành ra như vậy cũng không có gì lạ.

Nhưng cô đã không làm thế. Dù nhận ra anh, cô chỉ đơn giản tha thứ cho sự tồn tại của anh. Cho đến giờ, ở trường học hay ở nơi làm việc, anh không rõ liệu mình đã từng trải qua cảm giác được tha thứ ấy chưa.

Trước đây, khi mặc đồng phục đi học ở trường, hay mặc quần áo nghiệp vụ làm việc ở công ty, lúc nào anh cũng cảm thấy bực bội. Dù thân xác ở chốn nào, nỗi căng thẳng khiến mồ hôi rịn ra ướt cả lòng bàn tay cũng không biến mất. Có lúc anh còn nghĩ, rốt cuộc đâu mới là nơi dành cho mình. Nhưng điều anh cần không phải là nơi chốn. Anh chỉ cần ai đó chấp nhận sự tồn tại của mình.

Akihiro lên tiếng, cô cựa mình quay lại. Ngọn lửa trong máy sưởi nhuộm vàng đôi má trắng như sứ. Chỉ đôi má ấy sáng lên trong căn phòng tăm tối. Ánh mắt cô hướng vào bóng đêm, nhưng đôi tai chắc chắn đang hướng về Akihiro, không để lọt dù chỉ một chữ.

Tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi.

Anh nói vậy, thì cô chỉ vào góc phòng, đáp, chỗ kia vẫn còn trống đấy. Anh và cô chỉ cùng nhau thử tồn tại vụng về. Nhưng trong khi cùng tồn tại, họ đã âm thầm dạy cho nhau biết, sự tồn tại của một người xa lạ không phải chỉ toàn đem tới tổn thương.

Còn việc tập đi ra ngoài một mình thì sao…?

Anh hỏi vậy, thì cô im lặng, bĩu môi.

Tất nhiên tôi sẽ tập đi một mình rồi…

Cô cúi đầu nói, trông chẳng có chút tự tin nào.

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của cô một lúc. Không biết có phải cô bỏ ăn hay không, đôi gò má hóp đi hẳn so với hồi anh còn trốn trong nhà.

Sau một hồi ngần ngại, anh quyết định nói thật lòng mình.

Tôi muốn làm em vui lên. Nhưng không biết phải làm sao…

Michiru ngước khuôn mặt đang cúi gằm về phía Akihiro.

… Phải nói thế nào, thì trái tim nặng trĩu của cô mới nhẹ nhàng hơn? Suốt cả tuần, anh chỉ toàn nghĩ về chuyện đó. Thế nhưng, anh vẫn không thể làm gì, đến tận hôm nay.

Trước mặt người con gái quan trọng khiến bản thân bối rối đến không thở nổi, anh không tìm được lời nào thích hợp để nói. Không biết làm sao để giúp cô. Anh ước mình là một người nhạy bén hơn. Vì thiếu kinh nghiệm giao tiếp với người khác, nên không biết làm cách nào để an ủi cô, lòng anh xót xa.

Nhưng tôi thường tưởng tượng thế này, Akihiro nói với Michiru.

Bây giờ đang giữa mùa đông, ngày nào cũng rét.

Nhưng một thời gian nữa bên ngoài sẽ ấm lên. Chân tay sẽ chẳng còn buốt tái vì lạnh nữa.

Cây cối trong công viên sẽ tô màu xanh cho lá, gửi vào gió mùi chồi non. Dưới ánh mặt trời rực rỡ ấy, Michiru bước đi với khuôn mặt hiên ngang, không còn bóng đen của nỗi bất an, cũng không còn sợ hãi nữa. Khung cảnh ấy, tôi vẫn thường tưởng tượng ra từ hồi còn ôm gối trốn trong căn nhà này.

Nếu một ngày như thế đến, sẽ hạnh phúc biết mấy.

Vậy nên, đợi thêm ít ngày nữa thôi, Michiru hãy dừng khóc một chút, rồi cùng tôi ra ngoài nhé. Ta có thể đi tới thư viện, mượn sách chữ nổi về. Tập đi một mình, ban đầu có thể đáng sợ. Nhưng nếu có tôi ở bên hỗ trợ, chắc chắn sẽ ổn thôi.

Cô nhắm mắt, gật đầu thật mạnh.

HẾT