Chương Bốn
Michiru đi về nhà. Kazue cùng đi với cô.
Cô không chỉ toàn bám vào tay Kazue như trước nữa. Cô vừa đi vừa dùng gậy dò đường xem xét xung quanh. Chỉ khi nguy hiểm, cô mới nhờ cậy đến thị lực của Kazue. Tuy hẵng còn lóng ngóng lắm, nhưng đến một lúc nào đó cô sẽ tự đi một mình được, cô tin chắc như vậy.
“Xin lỗi, bắt cậu phải đi cùng.”
“Không sao, tớ thích tớ mới làm.”
Kazue nói vậy, rồi nhận xét Michiru bước đi lóng ngóng giống y chú chó con dễ thương chẳng làm gì cũng tự ngã, nhìn đã thấy lo, làm sao mà rời mắt đi được.
Michiru đã mượn áo khoác của Kazue. Trời chắc đã xế chiều, nhưng hình như mặt trời đang bị mây che mất, cô không nhìn thấy được.
Cô nghĩ về Oishi Akihiro, người mà cô đã cho mượn áo khoác của bố rồi nói tạm biệt. Từ nãy tới giờ, đôi lúc cô lại tự hỏi không biết liệu anh đang làm gì.
Cho đến giờ, chưa từng có dấu hiệu gì cho thấy anh đã tự tiện bật máy sưởi hay ngồi vào bàn sưởi cả. Có lẽ anh sợ cô cảm nhận được, nên đã chịu đựng giá rét trong căn phòng lạnh lẽo. Nếu Michiru không bật máy sưởi lên, anh sẽ mãi run rẩy trong giá lạnh. Cô nghĩ, anh cứ mặt dày mà dùng máy sưởi cũng không sao, miễn không bị cảm lạnh là được.
Về nhà rồi, cô sẽ bắt chuyện gì đó với anh. Cô đã từng bất an, rằng nếu họ nói chuyện với nhau, sẽ tạo ra một sự đổi thay khiến điều gì đó tan vỡ, không thể trở lại như cũ nữa. Biết đâu anh sẽ giống như chú chó cô từng cố gắng lại gần, giật mình bởi tiếng nói của cô mà trốn đi mất. Tuy nhiên, cô có niềm tin rằng bây giờ đã không sao rồi. Bởi trên đường đi tới nhà Kazue, cô và anh đã chạm đến nhau thông qua giọng nói.
“Michiru, đi đâu đấy? Bên đó là tường mà?”
Có tiếng Kazue gọi, đầu cây gậy của cô chạm phải tường. Không biết từ lúc nào cô đã chệch hướng, giống như con thuyền bị mất lái, vẽ một đường vòng cung, đi về phía bức tường.
Xốc lại tinh thần, cô bước đi lần nữa. Vì nghĩ tới Oishi Akihiro nên mới thành ra thế này. Đôi khi vào những lúc không làm gì, hay thậm chí cả những lúc đang làm gì đó, sự tồn tại của anh đều chiếm lĩnh đầu óc cô. Cô đã tự mình nhận ra điều đó. Giây phút cảm nhận được điều ấy, cô có cảm giác mình trở nên yếu đuối. Ít nhất khi không có anh, cô không nghĩ ngợi gì, khi tưởng tượng đến căn nhà không có anh, lòng cô cũng không buồn phiền, khổ sở gì.
Thế nhưng, mặt khác, nếu không có anh, có lẽ cô đã không có được dũng khí để bước ra ngoài. Là mạnh mẽ hơn, hay yếu đuối hơn, cô không biết nữa. Có lẽ là cả hai. Michiru thấy sự thất thường đó thật đáng yêu làm sao.
Một lần nữa, cô lại bị Kazue nhắc. Suýt nữa cô lại đâm vào tường.
Tiếng còi cảnh báo đường ngang vang lên khá gần. Tiếng còi cùng không khí lạnh lẽo chạm vào tai cô. Đã tới gần đường tàu, tức là nhà đã không còn xa nữa.
“Kazue, cảm ơn cậu. Tói đây là được rồi.”
“Thật không?”
Michiru gật đầu quả quyết, Kazue lo lắng chào tạm biệt. Cô vẫy tay cho tới khi tiếng giày của cô ấy xa dần rồi biến mất hẳn. Vậy là cuối cùng, chỉ còn lại mình cô giữa bóng tối trải dài vô tận.
Giờ chỉ có thể trông cậy vào chiếc gậy dò đường thôi. Michiru bắt đầu căng thẳng bước đi. Đường đi lối lại khu quanh nhà, cô đã thuộc nằm lòng. Tuy là tình trạng của nhiều năm về trước, nhưng đó giờ cô cũng chưa nghe thấy chuyện có con đường nào mới được xây.
Không còn ai ở bên cạnh báo cho cô khi có nguy hiểm nữa. Cô dồn sự tập trung vào tai, bước từng bước một. Phải thật cẩn thận, không được để vuột mất một âm thanh nào của xe cộ. Tiếng còi ô tô cô phải nghe trước đây, khi đi bộ một mình, khoan vào tim cô sâu hoắm, nay đã không còn dội về cùng nỗi đau nữa.
Cô vừa đi, vừa dùng tay trái đang không cầm gậy chạm vào hàng lưới sắt ở lề đường. Mất một lúc, cuối cùng Michiru đã tới được nơi mà mình muốn đến.
Đúng lúc tàu chạy qua. Bánh tàu nặng nề làm từ kim loại dừng lại trên đường ray, gây ra âm thanh ken két chói tai. Michiru nghe được khi tới phía trước cửa soát vé ở ga.
Ga ở ngay bên cạnh nhà cô là nơi xảy ra chuyện khiến Oishi Akihiro bị cảnh sát truy lùng.
Có rất nhiều tiếng bước chân đi qua cửa soát vé. Để không vướng lối đi, cô đứng cách cửa soát vé một đoạn. Theo cô nhớ, thì lối vào ga nằm bên cạnh máy bán vé tự động.
Chỉ lát sau, xung quanh trở nên yên tĩnh, không có ai đi qua trước mặt cô. Cô nghe thấy tiếng tàu đang rời ga lần nữa. Cô tưởng tượng ra cảnh toa trước kéo toa sau, tàu khởi hành, phần mối nối tàu co lại như con sâu bướm.
Khi xung quanh trở nên yên lặng hoàn toàn, cuối cùng Michiru cũng hành động, cô lại gần cửa soát vé. Từ khi cô còn bé đến bây giờ, cửa soát vé của nhà ga này vẫn chưa được tự động hóa. Có một cửa sổ nhỏ chỗ bán vé, nhân viên nhà ga ngồi trong góc phòng sẽ xé vé ở đó.
Cô mò tìm cửa sổ nhỏ ở nơi soát vé. Hình như bên trong đang bật máy sưởi, hơi ấm từ trong phả ra ngoài.
“Xin lỗi…”
Michiru cất tiếng gọi.
“Cô đi đến đâu?”
Tiếng nhân viên ga nói vọng ra từ bên trong cửa sổ. Hình như là một người đàn ông trung niên.
“Không, cháu không đi tàu ạ…”
Cô nhất thời bối rối, không biết phải nói thế nào. Sau đó, cuối cùng cô cũng mở lời.
“Cháu muốn nói chuyện với chú một chút, có được không ạ?”
Dùng tay xác nhận chiếc ghế, Michiru ngồi xuống. Sức nặng khiến chiếc ghế phát ra âm thanh ken két. Giống với tiếng của chiếc ghế văn phòng mà các thầy cô trong phòng giáo viên vẫn ngồi khi cô còn học cấp một.
Nhân viên nhà ga mời cô uống trà, cô lắc đầu, lịch sự từ chối.
Ông ấy đã dẫn cô vào phòng soát vé.
Căn phòng nằm ở phía sau cửa sổ xé vé, nhân viên nhà ga đợi sẵn ở đây, kiểm tra vé tháng của các hành khách qua ô cửa sổ nhỏ trên vách. Từ cách giọng nói âm vang lại, cô biết được đây là một căn phòng nhỏ.
Hình như có máy sưởi đặt dưới chân, bắp chân cô cảm nhận được nhiệt. Cô cởi chiếc áo khoác mượn của Kazue ra, đặt lên đùi.
Nhân viên nhà ga kể rằng ông đã làm việc ở nhà ga này nhiều năm nay rồi, thỉnh thoảng có thấy một cô gái hình như là người khiếm thị được người khác kéo tay đi, lên xuống tàu tại ga này.
Khi Michiru hỏi chuyện ở chỗ cửa soát vé, ông đã ngay lập tức nhận ra cô. Hễ ra ngoài đi mua sắm cùng Kazue, cô luôn đi tàu điện, có lẽ vì vậy mà ông nhớ mặt cô. Tuy nhiên, có vẻ ông không biết cô sống trong căn nhà ngay trước nhà ga. Khi Michiru tự giới thiệu và giải thích rằng nhà mình ở cạnh ga, thì ông ấy tỏ vẻ ngạc nhiên, “À, hóa ra là thế”.
Đột ngột không mời mà đến, cô đã nghĩ có lẽ sẽ bị từ chối. Tuy nhiên, chắc do nhớ mặt cô, nên ông rất thoải mái dẫn cô vào tận phòng soát vé.
Hình như có khách đi qua cửa soát vé, ngay bên cạnh đầu Michiru, có tiếng ông đi về phía cửa sổ nhỏ thực hiện công việc của mình.
Nhân viên nhà ga này hình như ngày nào cũng ngồi ở đây, ngắm tàu điện đi qua. Có vẻ ông cũng đang sống cuộc đời giống như cô, ngày ngày nằm trong nhà nghe tiếng tàu chạy. Nghĩ vậy, lòng cô liền dấy lên cảm giác thân thiết.
“Những người hay đi ở ga này, hầu như tôi nhớ mặt hết.”
Ông vừa nói chuyện phiếm, vừa dọn dẹp những tờ giấy có vẻ đang được để lộn xộn trên bàn. Cô nghe thấy âm thanh tất bật ấy. Chắc ông xấu hổ khi bị lộ cảnh bừa bộn, dù thừa biết là Michiru không nhìn thấy gì. Cảm thấy đây có vẻ là người tốt, nỗi căng thẳng của cô được giải tỏa.
“Thế cô muốn nói chuyện gì?”
Nhân viên nhà ga hình như đã ngồi xuống ghế đối diện Michiru. Phía bên kia của nguồn nhiệt dưới chân, có tiếng ghế văn phòng kêu cọt kẹt. Có vẻ chiếc máy sưởi đang được để ở giữa hai người.
Michiru căng thẳng hỏi về tai nạn xảy ra ở ga này hai tuần trước. Có khi mình sẽ bị đuổi về vì những chuyện như thế thường không thể kể chi tiết cho người khác, cô đã lo như vậy. Nhưng nhân viên nhà ga đã trả lời với giọng nói không hề tỏ ra khó chịu.
“Vụ đó không phải tai nạn, mà là án mạng thì đúng hơn. Một vụ giết người.”
“Giết người… ạ?”
Đúng vậy, ông nói và giải thích rằng sáng hôm đó chính ông là người đã gọi cảnh sát.
Michiru vốn không biết nhiều về vụ án liên quan đến Oishi Akihiro. Cô định đến ga để thu thập chút thông tin, nhưng không ngờ mình có thể được nghe chuyện từ chính người đã gọi cảnh sát.
“Nói vậy chứ, tôi cũng chỉ nhìn thấy một tí ti thôi.”
“Thế cũng được ạ. Chú kể cho cháu nghe với… Tại nhà cháu ở gần đây, cũng nguy hiểm, nên cháu muốn tìm hiểu.”
Hình như trên máy sưởi có đặt một chiếc ấm đun nước. Nước bên trong sôi lên, phát ra tiếng động nhỏ. Câu chuyện của nhân viên ga, cùng với tiếng nước sôi vang vọng trong căn phòng. Michiru im lặng lắng nghe.
Ngày mùng 10 tháng Mười hai, một buổi sáng rét mướt, nhân viên nhà ga đã ở trong phòng soát vé từ trước khi chuyến tàu đầu tiên xuất phát, ông hơ tay trước máy sưởi để sưởi ấm, nhưng thỉnh thoảng gió lại lùa vào qua cửa sổ, khiến cơ thể ông lạnh buốt. Sau khi chuyến tàu lúc bảy giờ mười phút rời bến, có một người đàn ông đi qua cửa soát vé. Là người sáng nào cũng đi ga này. Sau đấy, nhân viên nhà ga mới biết anh ta tên là Matsunaga Toshio. Ngó ra từ phòng soát vé, ông thấy anh ta đứng ở phía cuối sân ga. Bên trong ga vắng tanh, ngoài anh ta ra không còn ai khác. Ánh ban mai cũng mất dấu trong mây, giữa khung cảnh vắng vẻ lạnh lẽo, bóng dáng người đàn ông đứng một mình trên sân ga vô cùng nhỏ bé.
Năm phút sau khi Matsunaga Toshio đi qua cửa soát vé, một người đàn ông nữa vào ga. Anh ta cũng là người thường xuyên đi ga này. Kiểm tra vé tháng xong, nhân viên nhà ga để anh ta đi qua.
Từ phòng quản lý, nhân viên nhà ga đọc thông báo. Tàu cao tốc sắp chạy qua, xin vui lòng lùi vào bên trong vạch kẻ vàng.
Nhưng vụ án đã xảy ra. Khi người đàn ông thứ hai đi qua cửa soát vé được mấy phút, tàu cao tốc chạy qua đường ray. Là chuyến tàu lúc bảy giờ hai lăm phút. Thời điểm ấy, nhân viên nhà ga đang uống trà trong phòng quản lý.
Ngay sau đó, có tiếng tàu phanh gấp. Nhân viên nhà ga ra ngoài xem thử, thì thấy tình hình không bình thường.
Nếu là mọi khi, tàu cao tốc sẽ chạy thẳng qua, nhưng bây giờ lại đang từ từ giảm tốc khi mới đi quá ga một chút, chuẩn bị dừng lại.
Trên sân ga, chỉ có một người đàn ông đang đứng. Là người mới đi vào trong mấy phút trước.
Nhân viên nhà ga chạy về phía anh ta. Người đàn ông lúc ấy đang đứng như trời trồng nhìn xuống đường ray, thấy nhân viên nhà ga chạy đến gần, trong khoảnh khắc, khuôn mặt anh ta lộ vẻ sợ hãi. Ngay sau đó, anh ta chạy về cuối sân ga.
“Từ ngày xưa, hàng lưới sắt rào quanh ga đã có lỗ hổng, nhưng vẫn chưa được sửa. Có lẽ anh ta đã chui qua đó trốn ra ngoài. Danh tính của người đàn ông đó, cảnh sát điều tra là ra ngay. Nghe nói tên là Oishi Akihiro.”
Thấy người đàn ông đã chạy xa, nhân viên nhà ga bỏ cuộc, không đuổi theo nữa. Từ con tàu cao tốc vừa dừng lại, người lái tàu đi xuống. Vì nhìn từ xa, nên trông anh ta rất nhỏ bé. Do nhiệt ma sát, làn khói trắng phả ra từ bánh xe, hòa vào không khí lạnh giá buổi sáng rồi biến mất.
Nhân viên nhà ga nhìn xuống đường tàu từ sân ga. Ngay đoạn dưới chân ông, những thanh tà vẹt hay những viên sỏi rải giữa chúng có dính thứ gì đó màu đỏ. Không phải màu đỏ tươi, mà là đỏ sẫm. Sắc đỏ còn chưa khô, lờ mờ phơi bày những thứ bên dưới. Nhờ đó ông nhận ra, đó là máu vừa bắn ra từ cơ thể của ai đó.
Phía đầu tàu cao tốc, người lái tàu hét lên gì đó. Nhân viên nhà ga đi về bên ấy. Người lái tàu vừa vẫy tay, vừa chỉ tay kia xuống dưới.
Nhân viên nhà ga nhìn thấy một bóng người đang đổ gục, không động đậy dù chỉ một chút. Trực giác cho ông biết người đó đã chết rồi.
“Mới đầu tôi đã cho là tai nạn ngã xuống đường tàu, nhưng nghĩ đến người đàn ông chạy trốn khỏi đó, thì quả nhiên là bị đẩy xuống rồi còn gì.”
Nhân viên nhà ga nói vậy trong tiếng thở dài, rồi bổ sung thêm, chết kiểu gì chứ bị tàu cán qua thì không hay tí nào.
Không biết từ lúc nào, Michiru đã siết chặt chiếc áo khoác đặt trên đùi. Cô đã nghe đại khái qua tin tức và qua lời kể của Kazue, nhưng nghe chuyện từ người có mặt tại hiện trường cảm giác vô cùng chân thực.
Khi Matsunaga Toshio bị tàu tông phải, trên sân ga chỉ có anh ta và Oishi Akihiro. Ngoài ra không có bất cứ ai đi qua cửa soát vé vào bên trong cả, chính nhân viên nhà ga đang ngồi trước mặt cô đã chứng thực như vậy.
Michiru đã hỏi nhân viên nhà ga về thông tin của nạn nhân và người gây ra án mạng. Ông hỏi ngược lại cô bằng giọng khó hiểu.
“Tại sao cô lại muốn biết những chuyện đó?”
Michiru bối rối, không biết trả lời ra sao.
“Cháu có chút hiếu kỳ với diễn biến tiếp theo…”
Nghe cô nói vậy, nhân viên nhà ga cười, khiến cô có chút xấu hổ.
“Tôi cũng không biết rõ lắm…”
Ông ậm ừ kể, như thể đang cố ghép lại từng mảnh ký ức. Vì hằng sáng ông chỉ làm công việc kiểm tra vé tháng, nên không rõ hai người đó là nhân vật như thế nào. Tuy nhiên, ông có biết chút chút qua những lời đồn đại của mọi người.
Nghe nói nạn nhân Matsunaga Toshio không hề có động cơ tự sát. Hơn nữa, người đã chạy trốn - Oishi Akihiro, cũng đang ôm lòng oán hận với nạn nhân. Có vẻ như hai người cùng làm trong một công ty in và xích mích xảy ra ở đó chính là nguyên nhân của mọi chuyện.
Michiru nghĩ đến Oishi Akihiro. Cô không biết gì về quá khứ của anh. Không biết đã có chuyện gì xảy ra mà anh ấy phải nung nấu sát ý mãnh liệt với ai đó như vậy. Hình ảnh máu me nghe được khi nãy lướt qua đầu cô, quá đỗi bi thương.
“Thời điểm người đó đẩy nạn nhân xuống, người lái tàu cao tốc chắc cũng trông thấy chứ ạ…?”
Cô không muốn nghe thêm chuyện tồi tệ nào nữa. Vì nếu tiếp tục hỏi, cô sợ mình sẽ đau khổ. Nhưng dù nghĩ vậy, Michiru vẫn hỏi, cảm giác như đó là sứ mệnh của mình. Cô thấy mình cần phải biết rõ hơn về anh.
“Hình như không trông thấy đâu.”
“Sao cơ ạ?”
Người lái tàu lúc đó đang nhìn thẳng hướng đường ray, không chú ý đến sân ga, sau khi đi qua ga rồi mới nhận ra tai nạn do có âm thanh đập vào thân tàu. Những hành khách trên tàu cũng vậy, sau khi tàu đi qua ga, có tiếng phanh gấp thì mọi người mới nhận thấy chuyện bất thường, không ai nhìn về sân ga hết.
“Thế ạ…”
Không có ai chứng kiến khoảnh khắc Oishi Akihiro đẩy Matsunaga Toshio xuống. Tuy nhiên, dù lúc đó có ai trông thấy hay không, thì tình hình vẫn không thay đổi. Nếu người kia tự sát, anh không có lý do gì để bỏ chạy, rồi trốn trong nhà cô như thế cả. Việc một mực ngồi nín thở hàng giờ liền trong góc phòng sinh hoạt, cô nghĩ nếu không phải quyết tâm ghê gớm thì không thể làm được.
Hình như tàu sắp vào ga. Nhân viên nhà ga đang thông báo việc đó.
Tàu vào ga, cô nghe thấy âm thanh thân tàu nặng nề bằng kim loại từ từ dừng lại trên đường ray. Cô không thể cản trở công việc của ông thêm nữa.
Michiru đứng dậy, quyết định đi về nhà. Vừa mặc áo khoác, cô vừa cúi đầu chào nhân viên nhà ga.
“Cảm ơn chú vì đã dành thời gian kể cho cháu nghe.”
Michiru ra khỏi ga. Đoạn đường ngắn từ ga về nhà, cô sẽ đi một mình. Cô đặc biệt chú ý khi đi qua đường ngang.
Đã khá lâu kể từ lúc cô và Oishi Akihiro chia tay trước nhà Kazue. Không biết giờ này ở nhà anh đang làm gì. Nhớ lại những gì nghe được từ nhân viên nhà ga khi nãy, cô cảm thấy vẫn nên khuyên anh ra đầu thú thì hơn. Phần chính nghĩa trong trái tim cô đang khăng khăng như vậy.
Thế nhưng thật lòng, dù có vi phạm luật pháp, cô vẫn muốn bao che cho anh. Cô cảm thấy khó có thể bắt chuyện với anh một cách vui vẻ được. Bất an, mơ hồ. Cô đi từng tí một, cảm thấy mặt đất dưới chân như nhão ra, toàn thân cô đang chìm trong lòng đất.
Cô không khóa cửa. Bước vào nhà, cô do dự không biết có nên cất tiếng chào “Tôi về rồi đây” hay không. Cô nghĩ, chắc làm thế sẽ gây hiệu quả tốt, nhưng không chừng sẽ bị cho là cố tỏ ra thân thiết.
Không đủ dũng khí, cô chọn cách về nhà trong im lặng.
Vào phòng sinh hoạt rồi đi lên phòng mình, cô cố gắng nắm bắt dấu hiệu của anh, chắc anh đang ở đâu đó trong bóng tối.
Bóng tối bên trong căn nhà im lìm tĩnh mịch. Đột nhiên cảm thấy bồn chồn, cô đưa tay khẽ quờ quạng chỗ anh luôn ngồi. Trong lòng bàn tay cô chỉ có cảm giác của chiếc chiếu lạnh lẽo.
Cô cuống cuồng tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy Oishi Akihiro đâu hết. Cô lắng tai nghe, cũng không nghe thấy hơi thở hay tiếng bước chân lén lút của anh.
Cô đi quanh nhà, gọi tên anh. Dường như bóng tối trong căn nhà đột nhiên phình to ra. Giống với trước đây, khi bố cô mất đi, có cảm giác căn nhà rộng quá mức cần thiết.
“Anh Oishi!”
Cô gọi to. Không lời hồi đáp, chỉ có giọng nói của cô bị bóng tối sâu thẳm nuốt chửng, rồi biến mất. Lần đầu cô cảm thấy giọng nói của bản thân vang vọng một cách trống rỗng đến thế này.
Cô ngay lập tức hiểu ra anh đã không còn ở trong nhà nữa. Sau khi chia tay cô trước nhà Kazue, anh đã không quay lại nhà. Lẽ nào giữa đường anh bị cảnh sát phát hiện? Hay là, anh cảm thấy nguy hiểm khi trốn mãi một chỗ, nên đã di chuyển đến địa điểm khác?
Có lẽ hai người không nên tiếp cận quá mức. Hành động đưa cánh tay ra, khích lệ cô của anh có lẽ ẩn chứa một lời chào tạm biệt. Vì đây là lần cuối, nên anh đã để cô chạm vào cánh tay mình.
Cô ngồi ở nơi anh vẫn luôn ngồi, nhìn chằm chằm vào bóng tối. Đã nhiều năm rồi, cô chẳng thể nhìn thấy gì khác, sau này cũng vẫn như vậy. Xung quanh yên lặng và rỗng tuếch. Chỉ có nỗi cô đơn khi đột ngột bị bỏ lại một mình ùa đến bên cô.
Cô ôm lấy đầu gối, cuộn người lại. Có lẽ Oishi Akihiro cũng đã luôn ngồi trong bộ dạng này, cho đến tận hôm qua.
Cô nhớ lại lời nhân viên nhà ga. Lẽ nào anh chưa từng nghĩ tới chuyện đền bù cho tội lỗi của bản thân? Cũng có thể hôm nay anh đã quyết tâm đi tới đồn cảnh sát đầu thú. Nếu thật sự là vậy thì ổn hơn nhiều so với việc bị cảnh sát bắt giữa đường hay đi tới một nơi ẩn náu khác.
Lúc nào cũng ngồi ở đây, không biết anh đã nhìn những gì? Ngay từ đầu, tại sao anh lại trốn trong căn nhà này nhỉ?
Tiếng còi cảnh báo đường ngang vang lên ở phía xa. Vì nơi đó cách nhà khá xa, nên nếu không ngồi yên, chú ý lắng nghe thì hầu như sẽ không nghe thấy được. Tuy nhiên, mỗi lần nghe âm thanh chói tai ấy truyền qua không khí, cô lại nhớ về sắc đỏ chớp nháy liên tục của đèn cảnh báo đường ngang mà cô nhìn thấy khi mắt vẫn còn sáng. Tiếng còi ngừng lại, màu đỏ trong đầu cô cũng biến mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô không thể hiểu nổi lý do anh cứ ngồi mãi ở đây. Có gì đó không bình thường.
Cô ngồi yên ở góc phòng, thử mò xung quanh. Ngay bên trái là ti vi, vị trí ngồi gần như bị kẹp giữa bởi ti vi và bức tường phía Đông. Cô thử dùng tay phải sờ lên tường, chếch một chút, đúng ngay độ cao của mắt là cửa sổ. Đó là cửa sổ duy nhất của căn phòng này.
Thật kỳ lạ. Nếu muốn trốn, thì lẽ ra nên trốn ở căn phòng nào không có cửa sổ. Không những thế, ngồi ngay cạnh cửa sổ thế này, chắc chắn nguy cơ bị nhìn thấy từ bên ngoài cũng tăng lên.
Hơn nữa, đây còn là phòng sinh hoạt. Dù Michiru bị mù, lẽ nào anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ bị cô phát hiện. Hay là, anh ngồi đây với tâm thế nếu bị phát hiện sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Không đúng. Michiru nghĩ lại. Là bởi vì có cửa sổ, nên anh mới phải ngồi ở đây. Nghĩ như vậy sẽ thấy dễ chấp nhận hơn.
Tại sao anh lại cần cửa sổ ở hướng Đông? Lý do gì khiến anh phải hằng ngày, hằng giờ liền nín thở ngồi lì ở đây? Hơn nữa, nếu là cửa sổ hướng Đông, thì trong bếp cũng có.
Lợi thế nào mà cửa sổ phòng sinh hoạt có, cửa sổ trong bếp thì không? Michiru chỉ nghĩ ra được một điểm duy nhất. Khi mắt vẫn còn nhìn được, từ cửa sổ phòng sinh hoạt, cô luôn nhìn thấy sân ga. Cửa sổ ở trong bếp thì bị cây chắn mất, không nhìn thấy gì cả.
Anh đã luôn nhìn về phía ga. Nhưng lẽ nào cho đến giờ anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chính nơi mình đã giết người? Sau khi gây ra án mạng, không trốn đi đâu đó thật xa, mà lại ở sát bên hiện trường, ngày ngày nhìn chòng chọc vào tội ác của bản thân.
Không, không đúng. Cô cảm nhận được một sức mạnh ý chí mãnh liệt nào đó đã khiến anh cứ ở mãi đây. Theo những gì cô có thể nhớ, thì hầu hết thời gian, anh đều ngồi ở chỗ này. Không phải chỉ đơn giản là ngồi nhìn sân ga qua cửa sổ, anh không rời nơi này nửa bước dường như vì một sứ mệnh nào đó.
Tưởng như đã hiểu, mà lại không hiểu gì. Tâm trạng không khá khẩm gì hơn, Michiru đứng dậy. Cô muốn biết anh rốt cuộc đã làm gì và đã trốn trong căn nhà này với tâm trạng như thế nào. Nếu có điều gì cô có thể giúp được, cô mong anh nói ra trước lúc rời đi.
Michiru mở cửa sổ ra, làn gió lạnh ùa vào. Cô thấy mũi nghèn nghẹn, cái cảm giác ngay trước khi nước mắt chực trào. Cô hít vào rồi lại thở ra vô số lần luồng không khí lạnh lẽo để kìm nén lại.
Hằng sáng cô vẫn mở cửa sổ ở phòng sinh hoạt theo thói quen. Buổi sáng hôm người đàn ông có tên Matsunaga Toshio chết, chắc chắn cô cũng đã mở cửa sổ giống như mọi khi. Nếu thị lực vẫn bình thường, có khi cô đã chứng kiến tận mắt cảnh ấy.
Cô rời cửa sổ, kiểm tra lại đồ trong tủ lạnh. Lễ Giáng sinh ngày mai, Kazue sẽ đến nhà chơi và nấu cho cô ăn. Bọn cô đã hẹn nhau như vậy lúc ở nhà Kazue.
Có lẽ mất một thời gian, tâm trí cô sẽ chỉ toàn nghĩ về Akihiro, nhưng cô phải che giấu điều ấy đi, phải cho Kazue thấy khuôn mặt tươi cười.
* * *
Ngày Hai mươi tư tháng Mười hai.
Trong ví anh có thẻ điện thoại công cộng. Anh không nhớ được lần cuối cùng mình dùng nó là khi nào nữa. Akihiro vào bốt điện thoại, nhấc ống nghe lên, nhét thẻ vào.
Bốt điện thoại nằm trên con phố trung tâm thương mại. Akihiro đóng cửa vào, những giai điệu Giáng sinh rộn ràng khắp khu phố nhỏ đi. Qua tấm vách trong suốt của bốt điện thoại, có thể trông thấy những người đi mua sắm qua lại trên đường.
Anh không quay lại nhà Michiru, mà đã ngủ một đêm ở ngoài. Sáng sớm, anh đứng giữa con đường không một bóng xe, ngắm mặt trời lên. Nếu bị cảnh sát bắt, có lẽ một thời gian anh sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời. Nghĩ vậy, anh đã muốn bằng mọi giá phải ngắm được bình minh lần cuối. Sau đó, trong lúc anh còn đi loanh quanh lưỡng lự không biết có nên gọi về cho gia đình hay không, trời đã gần trưa tự lúc nào.
Số tiền còn lại trong thẻ hiển thị trên màn hình tinh thể lỏng của máy điện thoại. Gọi đường dài về nhà thì không còn đủ tiền để nói chuyện lâu.
Anh ấn số điện thoại nhà. Anh sợ phải nói chuyện với gia đình. Bây giờ, cả nhà đang nói gì về anh, mọi người xung quanh đang nhìn gia đình anh với ánh mắt như thế nào, nếu biết được, anh sẽ lại tổn thương. Dẫu vậy, anh vẫn phải gọi.
Chuông chờ vang lên mấy hồi thì có người nhấc máy.
“A lô…?”
Là giọng của mẹ, anh nhận ra ngay. Đã gần nửa năm chưa nghe giọng mẹ, nhưng giọng nói đã nghe từ những ngày thơ ấu, anh chẳng thể nào quên được.
Anh không biết phải mở lời thế nào, từ cổ họng, anh khó nhọc nặn ra được một từ duy nhất.
“Mẹ.”
Trong giây lát, đầu dây bên kia im lặng.
“Akihiro…?”
Giọng mẹ dường như rất ngỡ ngàng.
“Con giờ đang ở đâu?”
Nghĩ rằng nói ra cũng không sao, anh cho mẹ biết địa điểm hiện tại của mình. Mẹ anh ngạc nhiên khi biết anh đang ở không xa nhà ga nơi Matsunaga đã chết. Khoảng thời gian anh không liên lạc, chắc bà nghĩ anh đã trốn đi rất xa rồi.
Mẹ không mắng mỏ anh. Bà nghẹn ngào, vui mừng vì vẫn còn được nói chuyện với con trai mình và hỏi anh rất nhiều thứ.
Khi cảnh sát liên lạc đến nhà, mẹ đã sửng sốt ra sao, đã lo lắng đến mức nào, Akihiro đều hiểu. Bà hỏi đi hỏi lại rằng anh có khỏe không, nên anh cũng phải trả lời đi trả lời lại rằng không sao hết. Phía bên kia đầu dây, có tiếng sụt sịt. Lồng ngực anh nhói đau. Từ trước tới giờ, thỉnh thoảng anh cũng làm bố mẹ lo lắng, nhưng chưa từng gây rắc rối cho bố mẹ tới mức nghiêm trọng như lần này. Nghe mẹ kể về anh em trai và họ hàng trong nhà, anh biết mình đã làm liên lụy đến cả gia đình đang ở xa.
Anh lại một lần nữa khẳng định, hiện giờ ở công ty anh đã bị coi là tội phạm giết người bỏ trốn rồi.
“… Con không định đến đồn cảnh sát à?”
Sau một hồi, mẹ anh ngần ngại hỏi. Anh lờ mờ cảm nhận được sự run rẩy trong giọng mẹ. Hỏi đứa con trai đang trốn chạy cảnh sát câu hỏi đó, chắc chắn bà cần chuẩn bị tinh thần.
Để mẹ phải nói ra câu đó, anh cảm thấy có lỗi vô cùng.
“Con định gọi về nhà xong thì sẽ đi.”
“Thế à…”
Mẹ anh thở phào, giống như trút được gánh nặng trong lòng.
“Nhưng trước đó, con có chuyện muốn nói với mẹ. Con gọi cuộc điện thoại này cũng chính vì chuyện ấy.”
Anh căng thẳng, siết chặt ống nghe. Qua tấm vách trong suốt của bốt điện thoại, những cửa sổ trưng bày trang trí kiểu Giáng sinh lọt vào tầm mắt anh. Đó đây, đèn trang trí Giáng sinh chiếu sáng như những ngôi sao.
“Có lẽ con có đến đồn cảnh sát và nói chuyện này ra, họ cũng không tin con. Có thể con sẽ bị bắt và bị cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài. Trước khi thành ra như vậy, con muốn nói trước với mẹ.”
Anh nói với mẹ rằng mình vô tội. Anh kiểm tra số tiền còn lại trong thẻ điện thoại. Chắc không đủ thời gian để nói chi tiết được.
Bốn phía của bốt điện thoại là vách ngăn, nhìn thì có vẻ ấm hơn bên ngoài, nhưng thực ra lại giống như bên trong tủ lạnh, bị lấp đầy bởi không khí lạnh giá. Để phòng lạnh, anh giữ chặt hai vạt chiếc áo khoác mượn của Michiru. Không khí lạnh giá này khiến anh nhớ lại buổi sáng Matsunaga chết. Sáng hôm đó, mây đen giăng trên bầu trời, quang cảnh ảm đạm, như thể màu sắc trên thế giới đều nhạt bớt. Hoặc có chăng chỉ là trong ký ức của anh cảnh vật đã trở nên như vậy. Khung cảnh ngày hôm đó mà anh nhớ chìm trong cái lạnh tê tái đến mức khiến lòng người cũng buồn bã, cô độc theo.
Ngay sau khi Matsunaga chết, lúc nhân viên nhà ga chạy đến, nếu anh đứng yên không rời khỏi chỗ đó, khai báo những gì mình đã nhìn thấy, thì có lẽ mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.
Sáng ngày mùng 10 tháng Mười hai.
Ngay sau khi tàu cao tốc chạy qua và tước đi sinh mạng của Matsunaga, Akihiro trông thấy người phụ nữ đó. Ánh mắt cô ta chạm mắt Akihiro, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ, rồi cô ta bỏ chạy.
Sự hiện diện của cô ta thật phi lý. Rõ ràng sau khi đi qua cửa soát vé, anh đã nhìn xung quanh, xác nhận rằng ngoài anh và Matsunaga không còn ai khác.
Tuy nhiên, anh vẫn nhớ mặt người phụ nữ đó. Trước đây anh từng nhìn thấy cô ta một lần. Đó là người phụ nữ đã đứng cùng Matsunaga trên sân ga. Có lẽ chính là nhân vật mà Matsunaga đã rêu rao với đồng nghiệp là chỉ yêu đương chơi bời thôi.
Lúc đó, sau khi nghe Matsunaga ngâm nga hát thầm, sát ý trong Akihiro đã nguội đi và anh lùi khỏi hắn.
Đột nhiên, một cánh tay gầy gò lén lút vươn ra từ một góc tầm mắt anh, đẩy Matsunaga từ phía sau. Thế rồi, hắn ngã qua vạch nổi màu vàng dành cho người khiếm thị ở rìa sân ga, rơi xuống trước mũi tàu.
Tàu cao tốc lao đến, nhanh đến nỗi không kịp cứu. Matsunaga rơi xuống đường tàu, khuôn mặt ngỡ ngàng nhìn Akihiro đang đứng trên sân ga. Một người phụ nữ đang đứng cạnh Akihiro, không rõ cô ta lại gần họ từ bao giờ. Thế nhưng trước khi Matsunaga kịp hướng ánh mắt sang người phụ nữ đó, khối kim loại khổng lồ mang theo chấn động và âm thanh như sấm dậy nghiến lên người hắn. Bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt anh, đơn giản như người ta dùng thìa xúc nhẹ miếng khoai tây trong bát xúp thịt hầm.
Anh choáng váng nhìn sang người phụ nữ đứng bên cạnh.
Cô ta trông vô cảm như đeo một chiếc mặt nạ. Không rõ cô ta đang nhìn xuống đường ray sau khi tàu cao tốc đi qua, hay đang nhìn những tòa nhà phía đối diện sân ga. Tuy nhiên nét mặt vô cảm đó chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi từ lúc tàu cao tốc lướt qua trước mắt cho đến khi bắt đầu có tiếng phanh gấp.
Cô ta quay sang phía Akihiro, nhăn mặt. Có vẻ đến lúc đó cô ta mới nhận ra sự có mặt của người khác. Có lẽ cô ta đã nung nấu ý định giết Matsunaga mạnh mẽ đến mức thật sự ra tay.
Người phụ nữ quay lưng bỏ chạy, như thể trốn khỏi Akihiro. Cô ta nhảy xuống từ sân ga và biến mất. Lúc đó, Akihiro đứng chết trân, không thể làm gì khác, hết nhìn nơi cô ta vừa biến mất lại nhìn đường tàu.
Cánh cửa bên hông cổng soát vé mở ra, nhân viên nhà ga lao ra, chạy về hướng này.
Thứ thôi thúc anh phải chạy như thể bỏ trốn là nỗi sợ hãi có lẽ cũng giống với nỗi sợ mà người phụ nữ kia cảm nhận.
Anh cảm giác như ý định giết hại Matsunaga ban nãy của mình đã bị nhân viên nhà ga phát hiện. Khi đó, lòng anh hỗn loạn, nhất thời không biết người vừa giết Matsunaga là người phụ nữ kia hay chính bản thân mình. Anh còn ngỡ, liệu có phải sát ý của mình đã hóa thành người phụ nữ đó hay không. Biết đâu thứ cảm giác thất vọng với bản thân khi đã định giết mà lại từ bỏ nằm ở nơi sâu thẳm tâm hồn anh đã biến thành cô ta, thay anh giết chết Matsunaga. Hoặc là, người phụ nữ kia chỉ là ảo giác, thực ra chính anh đã ra tay.
Anh nhảy xuống từ rìa sân ga chỗ cô ta đã nhảy xuống và biến mất, thì thấy hàng lưới sắt có lỗ hổng. Có lẽ cô ta đã lẻn vào trong ga qua lỗ hổng đó. Đúng lúc Akihiro lùi xa khỏi Matsunaga thì cô ta tiến lại gần, gây ra tội ác.
Akihiro chui qua lỗ hổng trốn đi. Tiếng bước chân anh vang vọng trên con đường nhựa lạnh lẽo.
Cô ta chính là người trước đây đã đi tàu cùng Matsunaga. Nếu đó là người yêu của Matsunaga, không khó để đoán được động cơ giết người. Nghĩ như vậy, anh mới vững dạ rằng người giết Matsunaga không phải mình, mà là người khác.
Nếu vậy, việc anh nên làm đã quá rõ ràng. Anh cần phải bắt người phụ nữ đã bỏ trốn.
Vừa chạy, anh vừa tìm cô ta. Cứ thế này chắc chắn anh sẽ bị nghi ngờ. Người nhân viên nhà ga chạy đến lúc đó có lẽ không nhìn thấy cô ta. Không biết người lái tàu và hành khách trên tàu có nhìn thấy cô ta không. Nếu không ai nhìn thấy, có thể họ sẽ suy luận chính anh đã đẩy Matsunaga xuống. Hành vi bỏ chạy của anh không khác nào bằng chứng phạm tội.
Chẳng biết từ lúc nào anh đã chạy ra phố, nhưng không thấy bóng dáng cô ta đâu cả.
Anh dõi mắt nhìn tất cả những người phụ nữ đi ngang qua hay những người đang đứng nói chuyện. Trang phục lẫn khuôn mặt họ đều không giống với người đã đẩy Matsunaga từ sân ga xuống.
Chẳng mấy chốc anh mệt đứt hơi, không nhấc chân nổi nữa. Anh dừng lại trước một quán ăn cách ngã tư không xa. Anh thở dốc, hơi thở trắng xóa tỏa ra trong không trung.
Anh bình tĩnh nhìn dòng người qua lại. Cuối cùng, anh nhận ra mình đã quanh quẩn kiếm tìm bóng dáng cô ta một cách vô phương hướng. Một người phụ nữ có vẻ là đang trên đường đi làm đứng ở đầu vạch sang đường cho người đi bộ chỗ ngã tư. Hình như cô ấy đang đợi đèn xanh. Kiểu tóc thì giống, nhưng khi cô ấy ngoảnh lại, thì lại là khuôn mặt anh chưa từng thấy bao giờ.
Xét đến việc người phụ nữ kia không thể dừng tay dù có người ở đó tận mắt chứng kiến, anh nghĩ có lẽ đó là hành vi giết người bộc phát không được lên kế hoạch trước. Có lẽ bây giờ cô ta đang ở đâu đó trong thành phố, sợ hãi vì mình vừa giết người. Hoặc đang trăn trở liệu có nên ra đầu thú hay không.
Không biết khi nghe được tin không phải mình mà một người khác bị truy lùng với tư cách nghi phạm, tâm trạng cô ta lúc đó sẽ thế nào. Bản thân cô ta không bị hỏi tội, mà một người hoàn toàn xa lạ lại phải trốn chạy với tội danh sát nhân.
Cô ta biết rõ rằng, mình thoát được nhờ một người khác thế vai nghi phạm. Cuộc đời tưởng đã mất vì tội giết người đã được trao trả cho cô ta. Có lẽ cô ta sẽ bấu víu vào tình huống đó, như níu lấy tia sáng xua tan tất cả bóng đen đang đeo bám mình. Sự cám dỗ của việc không ra đầu thú mà trốn chạy vĩnh viễn khỏi tội ác hẳn là rất hấp dẫn cô ta. Nhưng Akihiro sẽ bị hủy hoại.
Anh nghĩ đến việc tới đồn cảnh sát. Nhưng cảnh sát liệu có tin anh không.
Akihiro lê bước chân không còn chút sức lực đi về ga. Giờ này chắc người nhân viên nhà ga đó đã báo cảnh sát về nhân vật đáng ngờ bỏ chạy khỏi ga rồi.
Anh quay trở lại nơi nhìn thấy được hàng lưới sắt màu xanh lá cây dọc theo đường tàu mà không bị ai chặn hỏi. Ga ở ngay đây rồi. Nếu bị cảnh sát gọi lại tra hỏi xem có phải anh là người đàn ông bỏ chạy khỏi ga không, Akihiro cũng không định chạy trốn nữa.
Đi gần tới ga, anh trông thấy tàu cao tốc đã dừng hẳn và đám đông hiếu kỳ đang xúm lại. Rất đông người đang đứng ở đường nhìn vào trong qua hàng lưới sắt. Những người đàn ông mặc quần áo nghiệp vụ đang tập trung lại trên đường tàu, thực hiện thao tác gì đó. Anh không rõ đó là người của công ty đường sắt hay cảnh sát. Có lẽ họ đang dọn dẹp thi thể của Matsunaga.
Đôi chân đang đi tới nhà ga của anh dừng lại.
Người phụ nữ đã đẩy Matsunaga có lẽ sẽ còn đến ga. Anh nhớ lại khi cô ta và Matsunaga cùng lên tàu, nghĩ xem có bao nhiêu khả năng cho chuyện đó.
Nếu vậy, anh chỉ cần theo dõi từ đâu đó, đợi cô ta đến ga lần nữa là được. Cô ta mà đến, anh sẽ ngay lập tức nhảy ra bắt. Nếu cô ta không tới, lúc ấy anh tới đồn cảnh sát cũng chưa muộn.
Anh sợ rằng có thể cảnh sát sẽ không tin anh dù anh nói ra sự thật, sẽ bằng mọi cách ép anh nhận tội. Nếu đã vậy, tốt hơn hết là anh tự mình tìm ra thủ phạm, sau đó giải thích với cảnh sát sau. Anh đã quyết định như vậy.
Vấn đề là, anh sẽ trốn ở đâu? Anh cần một nơi có thể theo dõi được ga liên tục mà không bị ai phát hiện.
Anh biết một nơi duy nhất có điều kiện phù hợp.
Tuy nhiên, anh sẽ phải chịu một chuỗi mặc cảm tội lỗi. Trốn ở nơi đó, sẽ thành ra nhìn trộm đời sống sinh hoạt của một người. Hơn nữa, còn là lợi dụng sự khiếm khuyết về chức năng cơ thể của người ấy.
Anh nhìn con tàu đang chở cả khoảng trời màu xám dừng lại một cách bất thường phía xa và những người đang tác nghiệp xung quanh. Một người đi lướt qua bên cạnh Akihiro, gia nhập đám đông hiếu kỳ.
Akihiro quyết định đi về phía ngôi nhà đó…
Khi anh nói qua điện thoại rằng mình không giết người, mẹ đáp rằng bà tin anh. Anh không biết mẹ tin mình thật hay chỉ muốn trấn an con trai thôi. Nhưng dù sao cũng thật tốt. Akihiro vững tâm, cảm ơn mẹ.
Số tiền hiển thị trên màn hình tinh thể lỏng chỉ còn lại chút ít.
“Con chuẩn bị cúp máy đây.”
Mẹ níu anh lại, anh giải thích với mẹ rằng thẻ điện thoại sắp hết tiền rồi. Trong lúc ấy, con số hiển thị trên màn hình lại nhỏ thêm.
Bây giờ anh phải đến đồn cảnh sát. Không biết liệu mất bao lâu cảnh sát mới tin lời anh. Anh đã trốn khỏi hiện trường vụ tai nạn hai tuần liền. Việc đó sẽ phá vỡ lòng tin của người khác với anh. Có lẽ dù giải thích bao nhiêu lần đi chăng nữa, họ cũng khó mà tin anh được.
Chuyện anh định giết Matsunaga là thật. Nếu không, chắc anh đã không chạy khỏi hiện trường. Những rắc rối anh vướng phải hiện giờ chính là hình phạt cho sự ngu xuẩn của bản thân đã từng ôm ý định giết Matsunaga. Cho dù anh có được phán quyết vô tội, đó cũng không phải là vô tội hoàn toàn, anh vẫn mang tội có ý đồ giết hại người khác.
“Vậy thôi mẹ nhé…”
Nói xong câu đó, thẻ cũng hết tiền, điện thoại mất tín hiệu. Akihiro đặt ống nghe xuống, ra khỏi bốt điện thoại. Anh hòa mình vào đám đông, bước đi trên con đường hướng tới đồn cảnh sát.
Vừa đi, nỗi bất an mơ hồ rằng mình không thể chứng minh được sự trong sạch bủa vây lấy anh. Có thể anh sẽ bị cảnh sát tra hỏi và ép cung. Cũng có thể màn hỏi cung căng thẳng cùng với lương tâm cắn rứt khi đã một lần nung nấu ý định giết Matsunaga sẽ khiến anh cảm thấy mình nên nhận tội thay cho người phụ nữ kia.
Anh đi lướt qua một gia đình đang cùng nhau mua sắm. Đứa bé nắm tay mẹ, nhìn vào cửa sổ trưng bày trước cửa hàng. Trên cửa sổ vẽ hình ông già Nô en đang ngồi trên xe trượt tuyết và đàn tuần lộc bằng sơn phun màu trắng.
Akihiro chập hai vạt chiếc áo khoác Michiru cho mượn vào với nhau. Khi ấy, anh thấy phần ngực áo có gì là lạ. Chỉ riêng chỗ đó, vải áo hơi cứng một chút.
Anh vừa đi, vừa sờ thử mặt trong chiếc áo. Hình như áo có túi trong. Bây giờ anh mới nhận ra sự tồn tại của nó.
Bên trong túi có cái gì đó. Anh lấy ra xem thử, là vài tấm ảnh. Michiru đang đứng ở một nơi trông có vẻ là công viên. Khung cảnh ấy được lưu lại riêng rẽ trong bức ảnh.
Có tất cả bốn tấm. Ba tấm chụp Michiru đứng ở công viên. Ảnh nào ánh mắt cô ấy cũng đang nhìn xa xăm. Cô ấy không biết vị trí máy ảnh ở đâu. Có vẻ thời tiết hôm đó rất đẹp, bầu trời trong ảnh xanh ngắt.
Tấm cuối cùng không phải ảnh chụp ngoài trời. Hình như là bên trong một quán ăn nào đó, có một chiếc bàn, trên đó đặt thực đơn đang được trải ra, Michiru ngồi ở phía bên kia bàn. Bên trong cửa hàng mang phong cách quán cà phê trang trí rất nhiều tượng động vật nhỏ, trông có vẻ là làm bằng gốm.
Akihiro dừng bước, nghĩ về ý nghĩa của bức ảnh cuối cùng. Vì anh dừng lại đột ngột giữa con đường đông người qua lại, nên người đang đi phía sau đâm sầm vào lưng anh. Nhưng anh không còn quan tâm đến ánh mắt bất mãn của những người phải né anh mà đi.
Nhịp tim của anh tăng lên, anh nghe rõ mồn một tiếng đập của mạch máu ở cổ. Tiếng nhạc Giáng sinh, đám đông trên đường, tất cả đều biến mất vào xa xăm.
Trong bức ảnh cuối cùng, có người phụ nữ đó. Người đã giết Matsunaga rồi bỏ trốn. Cô ta đang ngồi cạnh Michiru, mỉm cười. Nhìn trang phục bồi bàn, anh đoán cô ta làm việc ở quán này. Có khi cô ta và Michiru còn là bạn.
Không, không đúng. Đây không phải là ngẫu nhiên.
Akihiro chạy về phía nhà Michiru.
* * *
Vừa nghe bài “Jingle Bell” đang được ngâm nga, Michiru vừa chuyển đĩa ra bàn sưởi ở phòng sinh hoạt. Mỗi lần nghe người khác hát nhẩm, cô lại nhớ về bố hồi ông còn sống. Bố lúc nào cũng vừa đọc báo ở phòng sinh hoạt, vừa ư ử hát lạc điệu bằng giọng mũi.
Cô còn đang bồi hồi thì tiếng hát đã ngừng.
“Michiru, chuyển cả cốc ra nữa.”
Kazue nói.
Cô ấy sắp nấu xong món xúp thịt bò. Theo kế hoạch, giờ bọn cô sẽ cắt bánh và cùng nhau xem bộ phim truyền hình chiếu lại trên ti vi.
Mùi xúp thịt bò hầm thơm nức bồng bềnh lan tỏa khắp căn bếp. Trong bóng tối, có tiếng bước chân Kazue đi lại ở bếp. Cô tưởng tượng ra cảnh hơi nước bay lên từ nồi, những giọt nước đọng trên cửa sổ. Không khí ấm lên, đầy hơi ẩm, dấu hiệu một bữa ăn vừa được nấu xong ngập tràn trong không khí.
Hôm kia, cô tranh cãi với Kazue, hôm qua, hai người làm lành. Và vì hôm nay bọn cô đang có một bữa tiệc Giáng sinh ấm cúng, nên cô cảm thấy có chút lạ lẫm. Cô thường xuyên ra ngoài cùng Kazue, nhưng hiếm khi gặp ba ngày liên tiếp như thế này.
Cô một lần nữa nghĩ về tầm quan trọng của cô ấy trong cuộc đời mình. Kazue cười đùa, nói chuyện, tồn tại tự nhiên như không khí. Nhờ cô ấy lên kế hoạch những sự kiện như thế này, cô mới được tận hưởng. Nếu Michiru chỉ có một mình, chắc hẳn những dịp lễ như Giáng sinh hay Tết vẫn sẽ trôi qua như ngày thường, không ăn mừng gì cả.
Cứ nghĩ đến chuyện nếu không có anh, chắc cô đã không thể ở cùng Kazue như thế này, Michiru lại thấy những giây phút hiện tại vô cùng quý giá. Trong khoảng thời gian kể từ khi tang lễ của bố kết thúc cho đến hai tuần trước, có lẽ cô đã trở nên giàu cảm xúc hơn.
Không biết bây giờ anh đang ở đâu.
Có tiếng tắt bếp.
“À phải rồi, này, hay tớ đi mua pháo giấy nhé, cậu thích pháo giấy không?”
Hình ảnh chiếc pháo giấy hình nón có gắn dây kéo hiện lên trong đầu cô, trái tim cô nhảy múa.
“Tớ thích lắm ấy.”
Khi kéo dây, vô số những dải giấy màu được cuộn lại sẽ bung ra. Tuy cô không thể nhìn thấy cảnh đó, nhưng phản ứng khi pháo bung ra hay cảm giác còn lại trên tay chắc sẽ rất hay ho.
“Tớ thích lúc mùi thuốc pháo lưu lại xộc vào mũi ấy.”
“Vậy tớ đi mua nhé. Chắc ở cửa hàng tiện lợi có nhỉ.”
Cả đi cả về chắc mất tầm mười lăm phút. Bọn cô quyết định sẽ đợi Kazue về rồi cắt bánh.
Cô định nhân thể đi tiễn Kazue thì ra ngó qua hòm thư luôn. Hầu như không ai viết thư cho cô cả, nhưng có thể sẽ có bưu thiếp gì đó. Vì Michiru không đọc được, nên cô phải căn những lúc Kazue đến nhà, nhờ cô ấy đọc cho nghe.
“Nếu ở cửa hàng tiện lợi đó không có, tớ sẽ đến một cửa hàng khác tìm xem.”
Kazue nói vậy rồi đi. Đặt tay lên cửa, cô nghe tiếng bước chân Kazue xa dần.
Ngẩng mặt lên trời, cô thấy trong bóng tối, có một chấm đỏ nhỏ xíu mờ mờ. Trong đôi mắt hầu như không còn nhìn thấy gì của cô, mặt trời rực rỡ trông sẽ như vậy.
Từ những gì thấy được, cô có thể biết đại khái thời gian hiện tại hay bầu trời có mây hay không.
Bây giờ trời trong xanh và đang là khoảng quá trưa. Dẫu vậy không khí vẫn rất lạnh, đến mức cảm thấy đau buốt như bị đâm vào da.
Không biết giờ anh đang tránh gió ở đâu trong tiết trời giá lạnh này. Từ sáng tới giờ, cô cứ nghĩ mãi về Akihiro. Dù đang nói chuyện với Kazue, hay đang nghe tiếng hát thầm bài “Jingle bell”, một phần suy nghĩ của cô vẫn hướng về anh.
Cô đã bật ti vi, chuyển sang kênh thời sự, nhưng không thấy tin tức về vụ của anh. Không biết khi anh bị bắt, thời sự có đưa tin không. Hay là chuyện anh bị bắt chưa đủ giật gân để phát trên các kênh tin tức. Dẫu vậy, nghĩ rằng biết đâu được, cô vẫn liên tục đổi kênh, tìm kiếm kênh thời sự trong lúc Kazue đang nấu món xúp thịt bò hầm. Việc không rõ tung tích của anh khiến cô cảm thấy bất an.
Cô mò hộp thư trước cửa, kiểm tra bên trong. Không có gì hết.
Lúc ấy, cô chợt cảm thấy có ai đó đang đứng sau lưng mình. Cô nghe thấy tiếng giày khẽ giậm trên nền đất.
“… Khó quá, nên mở lời sao nhỉ…” Giọng nói này cô mới chỉ nghe vài lần, nhưng chắc chắn là giọng của người đó, giọng nói cô đã luôn nhớ.
“Anh Oishi…?”
Cô ngoảnh đầu lại, thốt ra cái tên ấy một cách vô cùng tự nhiên.
“Đến cả tên tôi cô cũng biết rồi cơ à.”
Giọng anh không quá ngạc nhiên. Chỉ có vẻ đang mệt mỏi kinh khủng. Rốt cuộc anh đã ở đâu cho tới giờ? Cô thấy tim mình thắt lại.
Phải trấn tĩnh lại. Cô biết cảm xúc của mình đang dâng trào, đầu nóng lên. Rõ ràng đã sống bên cạnh nhau suốt một thời gian, nhưng nói chuyện với anh vẫn khiến cô ngượng ngùng.
“Tôi… tưởng rằng anh đi mất rồi.”
“Đúng là tôi đã định như thế.”
Không hiểu tại sao cô bỗng vươn cánh tay ra một cách gần như vô thức, tìm kiếm trong bóng tối, nơi giọng nói ấy vang lên.
“Cô biết tên tôi, tức là cả chuyện xảy ra ở ga cô cũng…?”
Trong không gian trống rỗng ban nãy còn chẳng có gì, ngón tay cô chợt chạm vào thứ gì đó. Cảm giác chất liệu giống với vải chiếc áo khoác cô đã cho anh mượn hôm qua. Michiru gật đầu trước câu hỏi của anh.
“Tôi cũng đã nghe chuyện từ nhân viên nhà ga nữa.”
“Tôi vô tội.”
“Sao cơ?”
“Thủ phạm là người khác.”
Anh nói bằng giọng nghiêm trang. Câu nói ấy khiến nỗi ngỡ ngàng, sự ngượng ngùng khi cô gặp lại anh tan biến. Cô thấy như thân nhiệt hạ xuống đột ngột.
Anh giải thích vắn tắt chuyện đã xảy ra ở ga. Anh đang làm việc ở một công ty in và quả thực đã có ý định sát hại đàn anh trong công ty - một người đàn ông tên Matsunaga Toshio. Tuy nhiên, sự thật là một người phụ nữ đã đẩy anh ta xuống. Vì cảm giác tội lỗi bản thân cũng đã định giết người, nên khi nhân viên nhà ga chạy đến, anh đã bỏ trốn. Michiru đứng bất động, nghe anh kể.
“Tôi nghĩ mình phải bắt được người phụ nữ kia. Nên tôi đã quyết định theo dõi sân ga.”
Michiru hiểu ra mọi chuyện.
“Vì thế, anh mới ngồi cạnh cửa sổ nhà tôi…”
“Xin lỗi vì đã tự tiện vào nhà.”
“Xin lỗi thế mà xong à?”
Cô thử nói vậy thì anh ấp úng, dường như không biết phải làm sao. Để anh biết mình thực ra không giận dỗi gì, Michiru nở một nụ cười.
“Tôi sẽ đến tạ lỗi tử tế sau. Bây giờ, tôi còn có việc phải làm…”
Nói rồi, anh giải thích mình định đến đồn cảnh sát. Anh nghĩ ở mãi nhà Michiru sẽ gây phiền phức cho cô và đã từ bỏ việc tự mình tìm ra hung thủ thật sự.
“Tôi nghĩ mình nên nói với cảnh sát chuyện bản thân vô tội. Có lẽ ngay từ đầu tôi nên làm vậy. Nhưng bây giờ thì không sao rồi.”
“Không sao?”
“Tôi đã tìm thấy dấu vết của hung thủ.”
Có thứ gì đó lạnh như đá chạm vào tay Michiru. Là tay của Akihiro. Anh mở các ngón tay của Michiru ra, nhét vào bàn tay cô thứ gì đó. Mỏng như giấy, nhưng qua độ cứng, độ lớn và cảm giác, cô nhận ra, hình như đó là mấy tấm ảnh.
“Cô đã chụp ảnh ở công viên đúng không? Có mấy bức ảnh như vậy ở trong túi áo.”
Khuôn mặt Kazue hiện lên trong đầu cô. Cô đã quên khuấy những bức ảnh hôm đó.
“Trong đó có một bức được chụp tại một nhà hàng nào đó. Trong ảnh, cô ngồi cạnh một người phụ nữ có vẻ là phục vụ ở quán.”
Cô nghĩ đến Harumi. Kazue đã chụp lại cảnh hai người ngồi cạnh nhau.
“Người nữ phục vụ đó chính là hung thủ.”
Anh nói giọng rất khẽ và trầm. Cảm giác như lời nói bò qua đáy của bóng tối bao trùm xung quanh, chui vào tai cô.
Cô không hiểu gì hết. Anh đang nói gì vậy?
Trong lúc cô còn đang băn khoăn, anh nhờ cô chỉ cho nhà hàng ấy để đến tìm Harumi.
Cô nhớ lại cách nói chuyện chậm rãi của Harumi. Giọng nói mà khi ngồi ăn cùng, sẽ cảm thấy đồ ăn ngon hơn hẳn. Không đời nào có chuyện cô ấy đã làm thế ở ga.
Không biết từ lúc nào tấm ảnh đã không còn ở trong tay cô nữa. Cô không nhận ra mình đã để tuột những tấm ảnh khỏi tay.
“Trước đây, tôi đã từng nhìn thấy người phụ nữ đó đứng trên sân ga cùng Matsunaga, trò chuyện thân mật.”
Hai người đã hẹn hò với nhau. Thế nhưng Matsunaga chỉ định chơi bời, kể hết về cô ấy với đồng nghiệp và cười cợt. Akihiro giải thích như vậy.
Michiru lắc đầu.
“Tại sao anh lại nói như vậy…!”
Giọng cô không bình thường được nữa, âm cuối trở nên méo mó.
“Bạn cô à?”
Michiru gật đầu.
“Từ khi nào?”
Cô không nghĩ được gì. Đầu óc cô hỗn loạn. Dù vậy, cô đã tìm ra điều mình cần phải làm.
“… Tôi biết rồi.”
Hiện giờ cô chỉ có thể nói vậy và gật đầu vài lần. Cô gắng trấn tĩnh.
“Tôi… tôi sẽ dẫn anh đến nhà hàng đó sau. Tôi còn phải sửa soạn, mà Kazue chắc cũng sắp về rồi.”
Michiru đã hiểu. Dù cố phủ nhận như thế nào chăng nữa, thì bản thân cô vẫn một mực tin lời anh.
Tuy nhiên, ít nhất thì, cô muốn chính miệng mình hỏi Harumi sự thật.
“Tôi sẽ đợi ở cạnh nhà.”
Anh nói vậy, rồi đi dọc bức tường ra xa dần. Cô nghe thấy tiếng bước chân anh. Có vẻ anh định trốn sau nhà.
Michiru ngước nhìn bầu trời. Trong bóng tối, ở nơi cao vòi vọi, cô nhìn thấy một chấm đỏ yếu ớt hơn cả ngọn lửa của cây nến. Nó đang cháy đỏ như một điềm chẳng lành trên đỉnh một thế giới bị sơn đen toàn bộ. Trông như sắp sửa tan vào bóng tối, nhưng lại không tan. Có những khoảnh khắc trông nó còn giống như tròng mắt của một loài thú khổng lồ.
Cô hạ quyết tâm, vào trong nhà. Cô thấy tội lỗi vì đã lừa anh. Vì toàn đi theo Kazue nên cô không biết rõ đường đến Melanzane lắm. Cô chẳng thể nào dẫn anh đến đó được.
Chuyện Harumi là hung thủ liệu có thật không? Cô vào nhà, vừa rảo bước trên hành lang vừa suy nghĩ.
Cô quen Harumi một cách tình cờ. Và gặp Akihiro trong một tình huống khác.
Cô quen biết hai người theo những cách riêng, cũng bình thường thôi vì họ vốn dĩ là những người hoàn toàn xa lạ. Tuy nhiên theo lời anh, một người là hung thủ, còn một người là nghi phạm tuy vô tội nhưng lại đang trốn chạy.
Cô vẫn chưa thể tin hoàn toàn. Nhưng chỉ cần hỏi Harumi là sẽ biết.
Đi hết hành lang, cô tới phòng sinh hoạt. Mùi xúp thịt bò hầm Kazue nấu làm mũi cô nhồn nhột.
Có tiếng ngâm nga bài “Jingle bell”. Cô ấy có vẻ rất thích bài hát đó. Hình như cô ấy vẫn say sưa hát nhẩm suốt từ lúc gần trưa đến cùng Kazue cho tới giờ.
“Michiru, cô đi đâu nãy giờ thế?”
Thấy cô bước vào, cô ấy ngưng hát và hỏi.
“Kazue đâu?”
“Cậu ấy đi mua pháo giấy rồi. Đợi Kazue về mình cùng ăn bánh nhé.”
Harumi đồng ý. Cô ấy ngồi suốt cạnh bàn sưởi ở phòng sinh hoạt. Kazue đã bảo rằng, vì hôm nay cô ấy là khách nên cứ ngồi im, không cần làm gì cả. Vậy nên, lúc Michiru chuyển kênh ti vi liên tục để tìm bản tin thời sự, thì cô ấy ngồi bên bàn sưởi, nói chuyện với Kazue đang nấu ăn trong bếp.
Michiru đến cạnh khung cửa sổ duy nhất trong phòng, quay mặt về phía chính giữa căn phòng, quay lưng lại với cửa sổ.
Căn phòng được lò sưởi sưởi ấm, hết sức dễ chịu. Tuy nhiên, hơi lạnh vẫn len vào qua cửa sổ sau lưng cô. Như thể có ai đó lén lút phả hơi thở lạnh lẽo vào gáy cô.
Cô rất vui vì Akihiro đã trở lại. Có thể nói chuyện đàng hoàng với anh, cô thật sự nhẹ nhõm. Nếu không phải còn có việc cần làm thì chắc cô đã bật khóc rồi.
Sự căng thẳng bủa vây lấy cô, da cô như đông cứng, toàn thân run rẩy. Harumi đang ở ngay cạnh cô, trong bóng tối. Cô đã giấu anh chuyện Harumi hiện đang ở trong nhà. Sau khi tất cả kết thúc, cô sẽ nói xin lỗi, như cách mà anh đã nói với cô.
Michiru mở lời.
“… Chị Harumi, tôi hỏi chị mấy câu được không?”
Hình như Harumi đang đọc tạp chí hay gì đó. Trong bóng tối, Michiru nghe tiếng sách được đặ