← Quay lại trang sách

Chương 4 - Pachacuti.

Thời gian trống giữa những trận đấu Djinnverso ở Nightshakes, Philippa quay về phòng viết nhật ký, đó là một sở thích cô bé có được từ khi sống ở Iravotum - nơi ở chính thức của Djinn Xanh Babylon. Một trong những đối thủ của cô ở Nightshakes là Zadie Eloko. Đây là những gì Philippa viết về Zadie Eloko:

Mình nghĩ là, Zadie Eloko cũng cùng tuổi với mình. Cậu ấy là djinn tộc Jann – cùng tộc với ông Vodyannoy. Cha cậu ấy là một chính trị gia người Bahamas, mẹ từng là một diễn viên Mỹ nổi tiếng. Anh trai cậu ấy cũng là một diễn viên hài nổi tiếng. Cậu ấy thật dễ thương và đã kể với mình rằng cậu ấy muốn trở thành một họa sĩ dòng nghệ thuật ý tưởng. Người khác ngậm kẹo mút, nhưng Zadie thì lại ưa ngậm bàn chải đánh răng và dường như thường xuyên đánh răng. Cậu ấy bảo cậu ấy đang yêu, nhưng không chịu bật mí là ai. Từ trọng tâm của cậu ấy là KAKORRHAPHIOPHOBIA, và, theo lời cậu ấy giải thích, nó có nghĩa là chứng sợ thất bại – một triệu chứng bất thường mà có vẻ như cậu ấy đang mắc phải. Nhưng bất chấp việc đó, mình cũng đã đánh bại cậu ấy! Không chỉ là một lần nhé! Cậu ấy hiếm khi sử dụng sức mạnh djinn vì cậu ấy bảo cậu ấy lười lắm và thà “tự làm” còn hơn. Mình khá thích cậu ấy, nhưng cậu ấy ở trong căn phòng ngay phía trên đầu ông Groanin ở Nightshakes và làm ông ấy phát điên cả lên vì những khi không chơi Djinnverso, cậu ấy sẽ luyện tập nhảy tapdance[3] trên sàn gỗ vì cậu ấy có trong đội biểu diễn gì đó ở trường. Ông Groanin bảo ông ấy rất là muốn bóp cổ cô bạn này của mình.

Zadie dường như nghĩ rằng mình có một cuộc sống thú vị hơn nhiều. Mình đã bảo với cậu ấy rằng có cuộc sống thú vị không phải lúc nào cũng là một việc tốt, vì nói cách khác, nó đồng nghĩa với việc đó là một cuộc sống có rất nhiều chuyện xảy ra, và không phải chuyện nào cũng tốt. Ví dụ như khoảng thời gian mình sống ở Iravotum với Ayesha. Và chuyến đi đến Kathmandu nơi một gã guru hôi rình muốn ăn cắp máu của mình. Chưa kể đến gã chiến binh đất nung khủng khiếp đã hấp thụ ông Rakshasas tội nghiệp. Dù sao thì, để lên tinh thần cho cậu ấy sau trận đấu cuối cùng của tụi mình – cậu ấy ghét bị thua lắm – cậu ấy đã bắt mình hứa một điều rất ngu ngốc: lần tới mình có đi đâu đó thú vị với John và cậu Nimrod, cậu ấy có thể đi cùng tụi mình. Đó là một lời hứa djinn, nên dĩ nhiên mình bị ràng buộc với nó. John sẽ không bực lắm, mình nghĩ vậy. Nhưng mình tạm thời sẽ không nói gì với anh ấy. Ít nhất là cho đến chuyến phiêu lưu tiếp theo của tụi mình.

Nghe thấy tiếng xe bên ngoài căn nhà, Philippa để cuốn nhật ký qua một bên và đứng dậy khỏi bàn viết. Qua cửa sổ phòng ngủ của mình, cô nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce to tướng đỗ lại ở cửa trước. Bước ra khỏi ghế ngồi của lái xe, cô nhận ra người đàn ông nhỏ con này. Ông mặc một bộ vest đen gọn gàng, thắt nơ, cùng một đôi găng tay lái xe màu vàng. Đó là Jonah Damascus, tài xế, vệ sĩ kiêm người giúp việc vặt tại nơi ở không chính thức của Djinn Xanh ở Berlin. Jonah bước vòng ra cửa xe phía sau, mở cửa, và Faustina bước ra.

– Chị ấy làm gì ở đây thế nhỉ?

Philippa lẩm bẩm tự hỏi, rồi đi xuống lầu để tìm câu trả lời.

Faustina đã trở nên xinh đẹp lộng lẫy hơn nữa kể từ khi trở thành Djinn Xanh. Dây chuyền và đôi hoa tai mà cô đang đeo được làm từ những viên đá saphia to như nắp chai. Và toàn bộ trang phục của cô đều là những mẫu thiết kế sang trọng của Ý, chỉ khác là chúng được làm bởi djinn và tốt hơn nhiều so với bản gốc của chúng. Cô cởi cái áo khoác lông thú hiệu Smilodon và đưa cho ông Bo, đặt một tờ báo được gấp lại lên tủ buýp phê, và chào Philippa với giọng lãnh đạm.

Faustina hỏi:

– Cậu của cô có ở đây không? Hoặc là ông Vodyannoy?

Philippa cho biết:

– Họ đến bảo tàng Peabody rồi. Với John. Nhưng em nghĩ họ chỉ đi một lát thôi.

Zadie xuất hiện trên đại sảnh ngay lối vào với vài người khách khác, trong số đó có Patricia Nixie đến từ Đức và Yuki Onna đến từ Nhật, cả hai người đều cúi chào khi trông thấy vị Djinn Xanh Babylon vĩ đại. Nhưng sau tất cả những chuyện họ đã cùng nhau trải qua, Philippa không thể nào ép mình cúi chào Faustina được.

Philippa hỏi:

– Chị cũng đến tham gia giải đấu à?

Faustina bảo:

– Dĩ nhiên là không. Hiện nay tôi có nhiều việc quan trọng hơn để làm thay vì ngồi nhìn hay chơi Djinnverso.

– Ví dụ như, ngay lúc này?

– Ví dụ như đến đây vì một công việc djinn mang tính chính thức.

Zadie hỏi thăm:

– Có tin gì về em trai Dybbuk của chị chưa vậy?

Faustina trả lời:

– Chưa. Lần cuối người ta nhìn thấy nó là ở Anh. Kể từ đó nó đã hoàn toàn biến mất.

Philippa nói:

– Có vẻ như đó là “tai nạn nghề nghiệp” của gia đình chị.

Khi trông thấy Faustina chau mày với cô, Philippa nhận ra có lẽ cô vừa nói một điều mang tính xúc phạm nên vội vã bào chữa:

– Ý em là, em nghĩ Dybbuk rồi sẽ xuất hiện trở lại thật nguyên vẹn, an toàn, cũng giống như chị, sau khi chị biến mất một thời gian.

Faustina gật đầu công nhận món nợ mà cô biết mình thiếu John, Philippa, cậu Nimrod và ông Groanin. Không có họ, có lẽ giờ cô vẫn còn là một cái xác trong một khu hầm mộ Ý.

Ông Bo dẫn Faustina vào thư viện và pha trà cho cô. Nhưng cô đã không phải đợi lâu, chỉ một lúc sau, cậu Nimrod, John và ông Vodyannoy quay về từ bảo tàng Peabody.

Cậu Nimrod thốt lên:

– Faustina! Đèn ơn, thật may khi cô ở đây. Chúng tôi vừa định gọi điện cho cô để thông báo một tin rất nghiêm trọng.

Faustina nói:

– Nếu đó là về Lời tiên tri Pachacuti, chú Nimrod, thì tôi đang chờ chú nói đây. Ông Vodyannoy, có nơi nào để ba chúng ta nói chuyện riêng với nhau không?

Ông Vodyannoy gật đầu:

– Dĩ nhiên.

Rồi ông dẫn Faustina và cậu Nimrod rời khỏi cái thư viện to lớn, đi vào phòng làm việc của ông, rồi đóng cửa lại sau lưng.

Philippa nhận xét:

– Chị ấy thay đổi rồi.

Khẽ cắn môi, John gật đầu. Từng có một thời cậu rất, rất để ý đến Faustina. Cậu lẩm bẩm:

– Chị ấy thậm chí còn không chào lấy một tiếng nữa chớ.

Philippa hỏi ông anh trai:

– Thế rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu Nimrod nhìn có vẻ rất lo lắng.

John thú nhận:

– Anh cũng không chắc lắm. Nhưng gần như có thể chắc chắn đây là một vấn đề mang tính sống còn. Theo những gì cậu Nimrod nói, anh nghĩ nó thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Philippa hỏi:

– Anh có nghĩ nó lại là một chuyến phiêu lưu khác không?

John thừa nhận:

– Bắt đầu có vẻ giống như vậy rồi đó.

Philippa liếc nhìn Zadie, mắt cô bạn đang mở to khi nghe được chữ “phiêu lưu”. Không lúc nào bằng lúc này, cô nghĩ thầm. Đặc biệt là khi John dường như đang bận tâm suy nghĩ về Faustina.

– John, anh có nhớ Zadie không?

John đưa mắt nhìn Zadie và rầu rĩ gật đầu. Philippa nói:

– Okay, anh đừng nổi giận nhé, chỉ là, em đã hứa với Zadie là lần sau chúng ta đi phiêu lưu đâu đó, chúng ta sẽ để cậu ấy đi cùng.

Vẻ mặt hoảng hốt, John hỏi lại:

– Em đã làm gì cơ?

– Em đã mời cậu ấy đi cùng trong chuyến phiêu lưu tiếp theo của chúng ta.

– Tại sao em lại làm như vậy chứ?

– Vì cậu ấy đã hỏi xin em.

Ném cho Zadie một ánh mắt buộc tội, John gắt gỏng:

– Chuyện gì thế? Cứ như thể làm một djinn chưa đủ phiêu lưu với cậu vậy. Sao cậu không đi mà ban cho một mundane tội nghiệp nào đó ba điều ước ấy? Thường việc đó cung cấp đủ hứng thú cho phần lớn chúng ta mà.

Philippa nhăn mặt:

– Kìa John. Đừng thô lỗ như thế chứ.

Zadie rút cái bàn chải đánh răng ra khỏi miệng và nhoẻn miệng cười với John, một nụ cười rộng rãi đến mức John cảm thấy mình như một cái gót giày. Cô bảo:

– Không sao đâu.

John nói với Zadie:

– Cho tớ xin lỗi nhé.

Chỉ vào cửa phòng làm việc của ông Vodyannoy, cậu giải thích:

– Chỉ là tớ không thích là đề tài bàn luận của ba người đó thôi.

Rồi cậu bắt đầu kể cho Philippa và Zadie tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở khu đại sảnh của những cái bóng, cũng như những gì cậu đã nghe được ở bảo tàng Peabody.

– Ông Vodyannoy đã nhắc tới một bức hình mà hai người bọn họ đã nhìn thấy trong một tờ báo vài ngày trước, một bức hình làm cả hai lo lắng về một lời tiên tri nào đó. Một lời tiên tri liên quan đến chúng ta, Philippa à. Anh chắc chắn về điều đó.

Zadie góp một ý kiến có ích:

– Đây là tờ báo mà chị Faustina mang theo khi đến đây. Và có vẻ như nó là tờ báo của mấy ngày trước. Tớ nghĩ có thể chính là tờ báo này.

John và Philippa đứng nhìn qua vai Zadie khi cô lật báo kiểm tra. Chỉ tay vào một bức hình, John nói:

– Đây. Là bức hình này này.

Ba djinn trẻ đứng im trong một phút để nhìn vào bức hình đen trắng. Vài nhà thám hiểm râu ria xồm xoàm đang đứng quanh một khung cửa đá kỳ lạ ở một khu rừng Nam Mỹ. Khung cửa bằng đá có hình dáng như một con mắt, và bị bao phủ bởi vô số loại dây leo. Nhưng điều lạ mắt nhất về khung cửa đóng kín bởi một cánh cửa gỗ nặng nề này là, nó dường như không dẫn đến đâu, ngoại trừ khu rừng rậm rạp sau lưng.

– Mắt Rừng.

Zadie đọc lớn phần chú thích của bức tranh.

– Sâu tận trong khu rừng mưa nhiệt đới ở thượng lưu sông Amazon, cánh cửa này đã được tìm thấy bởi một nhóm nhà khảo cổ và thám hiểm của Anh. Không có kiến trúc nhà cửa nào ở khu vực xung quanh, thậm chí nền móng của những kiến trúc giờ đây đã bị mục nát cũng không. Tất cả những gì được tìm thấy chỉ là cánh cửa hình mắt kỳ lạ mà thổ dân địa phương gọi là “Mắt Rừng”. Được cho là một công trình của người Inca, nhiều khả năng cánh cửa này đánh dấu một vị trí được cho là linh thiêng, dù không ai biết được lý do tại sao.

Đưa cho John tờ báo để cậu có thể nhìn rõ bức hình hơn, Zadie nhận xét:

– Lạ nhỉ?

Philippa hỏi John:

– Cái này có liên quan gì đến chúng ta chứ?

John nói khi cánh cửa dẫn vào phòng làm việc của ông Vodyannoy mở ra lần nữa:

– Anh không biết. Nhưng anh có cảm giác chúng ta sắp tìm ra câu trả lời rồi đó.

o O o

Ông Vodyannoy vuốt vuốt chòm râu đỏ hơn đuôi cáo của mình, kết quả của việc bôi thuốc nhuộm làm từ cây lá móng lên một bộ râu vốn dĩ có màu trắng, và lẩm bẩm:

– Buổi diễn kinh hoàng.

Ít nhất đó là điều John, Philippa và Zadie nghĩ ông đang nói. Trên thực tế, như ông vẫn thường làm, ông Vodyannoy đang sử dụng một từ tiếng Nga để bắt đầu một câu nói tiếng Anh, một từ đơn giản nghe giống như “horror show”.

Ông kể:

– Có tám djinn Ai Cập vốn là anh chị em ruột quyết định rời khỏi Ai Cập cổ đại và đi tìm một đất nước khác để sống. Họ di chuyển theo một hệ thống hang động ngầm chỉ djinn mới biết, những hang động một thời từng kết nối thế giới của con người với một thế giới do djinn tạo ra. Hành trình đó cuối cùng đã dẫn họ đến với nơi hiện nay được gọi là Peru. Người em trẻ nhất đồng thời cũng là người mạnh nhất có tên là Manco, và ông đã bí mật biến mình thành một vị vua vĩ đại, một vị thần của người Inca cổ đại. Dĩ nhiên ông biết các anh trai của mình sẽ không bao giờ đồng ý với điều đó, nên một ngày nọ, khi họ lơi lỏng tinh thần nhất, ông đã biến họ cùng người chị lớn nhất thành những bức tượng bằng vàng ròng. Rồi Manco cưới những người chị còn lại, tuyên bố mình là hậu duệ của thần mặt trời, và tự phong cho mình là chúa tể của thung lũng. Với sức mạnh djinn, ông dễ dàng thuần phục các bộ lạc khác và trở thành người được biết đến với cái tên Manco Capac, vì Capac có nghĩa là “lãnh chúa tối cao”.

– Dĩ nhiên, cũng như với xã hội Ai Cập cổ đại, mặt trời luôn là đối tượng được thờ phụng trong giới djinn vào thời điểm đó. Nhưng khi đó, rất ít djinn hiểu được sức nóng ban sức mạnh cho chúng ta như thế nào. Cũng không mấy djinn hiểu được việc càng lên cao, nhiệt độ càng giảm, và có thể khiến djinn bị mất đi sức mạnh. Đó là chuyện đã xảy ra với Manco. Và vì ông gần như chỉ sử dụng sức mạnh djinn để tạo ra vàng làm giàu cho bản thân và vương quốc của ông, khi ông thình lình không thể tiếp tục làm như thế, Manco đã tin rằng sức mạnh djinn đã bỏ rơi ông.

– Khi đó, Manco không nghĩ việc thủ đô Cuzco của ông nằm ở độ cao gần ba trăm năm mươi ngàn mét, quá lạnh cho sức mạnh djinn. Thay vào đó, ông đã nghĩ thần mặt trời – vị thần mà người Inca gọi là Inti – đang nổi giận với ông. Vì thế Manco, để tìm kiếm những lời khuyên tâm linh, đã triệu tập vài thầy tu Inca đến thành phố thần thánh Paititi, còn vị trí cụ thể là một bí mật được giữ kín. Tương truyền rằng hành trình của các thầy tu đến vùng đất thánh là xuyên qua một cánh cửa ma thuật được biết đến dưới cái tên Mắt Rừng, được giấu đâu đó trong rừng sâu, và được Manco đặc biệt tạo nên vì mục đích đó. Khi các thầy tu cuối cùng đến Paititi, Manco đã bảo họ giúp ông nghĩ ra một nghi lễ đặc biệt tôn vinh thần mặt trời Inti, hòng hồi phục sức mạnh của ông.

John hỏi:

– Kết quả thế nào ạ? Nghi lễ đó có giúp Manco lấy lại sức mạnh không ông?

Ông Vodyannoy trả lời:

– Tất cả những chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu trước đây. Chúng ta không thể nào nói chắc chỉ với một ít chứng cứ khảo cổ như vậy. Quá nhiều thứ đã bị người Tây Ban Nha phá hủy sau đó. Nhưng tương truyền rằng nghi lễ đã thành công, rằng sức mạnh djinn của Manco thật sự đã được hồi phục, và số lượng đồ vật bằng vàng trong vương quốc đã gia tăng gấp mười, vì thế người Inca đã một lần nữa trở nên giàu có. Ngay cả như vậy, không ít lâu sau đó, Manco đã mắc bệnh nặng. Trước khi chết, ông một lần nữa triệu hồi các thầy tu của mình đến Paititi. Ở đó, ông đã hứa với họ rằng nếu sau này có khi nào họ cần đến ông, ông sẽ quay lại để hủy diệt tất cả kẻ thù của người Inca bằng một sự hủy diệt vĩ đại được gọi là Pachacuti. Tất cả những gì các thầy tu đời sau cần phải làm là dẫn kẻ thù của người Inca qua Mắt Rừng, và linh hồn của Manco Capac sẽ xử lý họ.

– Hàng trăm năm trôi qua, người Inca đã nắm quyền thống trị tuyệt đối trên hàng ngàn dặm vuông. Họ hùng mạnh đến mức không ai nghĩ đến có người dám chống lại họ, và kẻ thù duy nhất của họ là chính họ. Vị trí của Mắt Rừng gần như bị lãng quên. Và lời hứa của Manco chỉ được truyền lại cho một hoặc hai thầy tu được chọn lựa, những người giữ kín câu chuyện vì sợ rằng một lãnh chúa Inca nào đó có thể lợi dụng sức mạnh của Mắt Rừng để chống lại những lãnh chúa Inca khác.

– Nhưng rồi một ngày nọ vào năm 1532, tất cả mọi thứ đã vĩnh viễn thay đổi. Những người Tây Ban Nha, dẫn đầu bởi Francisco Pizarro, đã đến Cuzco, bắt đầu hung hăng cướp đoạt tất cả mọi thứ mà người Inca có được, sau đó tàn sát hoặc bắt họ làm nô lệ. Sự tham lam của những kẻ xâm lược dường như không bao giờ có thể thỏa mãn. Bất chấp tất cả những thứ người Inca đã đưa cho họ, những kẻ xâm lược vẫn thèm khát có thêm. Người Inca đã phải chạy trốn và rút lui vào sâu trong dãy Andes cao vót. Nhưng lính Tây Ban Nha liên tục truy đuổi họ, sát hại nhiều người hơn nữa và luôn tham lam muốn có nhiều vàng hơn nữa. Rồi, một thầy tu tên Ti Cosi nhớ đến lời của Manco Capac, và bắt đầu đi tìm Mắt Rừng trước, để sau đó có thể dụ lính Tây Ban Nha vào rừng, đi qua cánh cửa và bị Pachacuti tiêu diệt, như Manco đã hứa.

– À, dĩ nhiên chuyện đó không bao giờ xảy ra. Những kẻ xâm lược đã không bị hủy diệt và con cháu của họ đã cai trị Peru cho đến tận ngày hôm nay. Bởi vì trước khi kịp dẫn lính Tây Ban Nha đến chỗ cánh cửa, Ti Cosi đã bị bắt. Tệ hơn nữa, ông đã mắc bệnh đậu mùa, một trong những dịch bệnh mà lính Tây Ban Nha đã mang đến, và là một chứng bệnh mà không người Inca nào có thể kháng lại. Trong lúc hấp hối, vẫn hy vọng dẫn dụ lính Tây Ban Nha vào cái bẫy mà Manco Capac đã dựng ra cho những kẻ thù không đội trời chung của người Inca, Ti Cosi đã nói với một giáo sĩ Tây Ban Nha tên Diego rằng El Dorado, thành phố vàng mà những kẻ xâm lược tin rằng đang được che giấu đâu đó trong rừng sâu, chính là Paititi, và họ chỉ có thể đến đó khi đi xuyên qua Mắt Rừng. Ti Cosi cũng nói với Cha Diego rằng Paititi còn chôn giấu bí mật biến các kim loại cơ bản thành vàng ròng, và đó là lý do tại sao người Inca có nhiều vàng đến như vậy. Rằng bí mật của việc tạo vàng nằm trong một nghi lễ được gọi là kutumunkichu, cái mà vài người tin rằng chính là nghi lễ mà Manco đã tổ chức trước đó. Nghi lễ phục hồi sức mạnh djinn của ông. Và có vẻ như khi Ti Cosi định để người Tây Ban Nha có được bí mật tạo vàng, ông đã đồng thời tin tưởng nó sẽ giáng sự hủy diệt hoàn toàn xuống họ. Dù cho đến tận ngày nay không ai thật sự biết làm sao điều đó có thể xảy ra. Dù sao thì, theo tương truyền Ti Cosi đã vẽ một bản đồ cho Cha Diego. Nhưng tấm bản đồ đó đã bị mất. Và cả Paititi cũng như những ghi chép mô tả về nghi lễ kutumunkichu đưa cho vị giáo sĩ Tây Ban Nha đó chưa bao giờ được tìm thấy.

John bảo:

– Câu chuyện tuyệt thật.

Ông Vodyannoy nhăn mặt. “Tuyệt” là một từ nguyền rủa đối với một djinn như ông, người mà cái nóng là tất cả[4]. Ông cào cào mớ râu và ngần ngừ đủ lâu để Faustina tiếp tục câu chuyện thay ông.

Faustina cho biết:

– Vài tuần trước, vài món cổ vật quý giá, bao gồm một cây quyền trượng bằng vàng quý hiếm có nguồn gốc từ nền văn minh Inca cùng vài sợi khipu, đã bị trộm khỏi Bảo tàng Dân tộc học ở Berlin.

Philippa thắc mắc:

– Khipu là gì?

Ông Vodyannoy giải thích:

– Khipu là một phương pháp ghi chép của người Inca, một dạng bàn tính làm bằng các sợi dây bện. Nhưng cũng giống trường hợp của chữ tượng hình Ai Cập cổ đại vào hai thế kỷ trước, không ai thật sự hiểu được ý nghĩa của chúng. Cháu có thể nói rằng, cho đến khi ai đó khám phá ra một thứ gì đó tương tự như tảng đá Rosetta[5], khipu sẽ tiếp tục là một trong những bí ẩn vĩ đại cuối cùng của thế giới cổ đại.

Faustina cho biết:

– Bảo tàng ở Berlin có gần ba trăm sợi khipu. Đó là bộ sưu tập khipu lớn nhất trên thế giới, nên tôi đã không nghĩ nhiều về nó khi mới nghe về vụ trộm.

Gật đầu chỉ tờ báo trong tay John, cô nói tiếp:

– Tuy nhiên, khi trông thấy bức hình Mắt Rừng trên báo, tôi đã nhận ra hai sự kiện này có thể liên quan đến nhau. Và tôi đã quyết định ngay lập tức đến thẳng đây để nói chuyện với chú Nimrod và ông Vodyannoy, chuyên gia về những vấn đề liên quan đến văn minh Inca.

Ông Vodyannoy khiêm tốn nói:

– Chẳng phải chuyên gia gì đâu. Nếu là một chuyên gia đàng hoàng, tôi phải hiểu được ý nghĩa của khipu chứ.

Faustina nói:

– Tôi đã hy vọng đến đây và sử dụng một trong những bàn cầu cơ đặc biệt của ông Vodyannoy để thử nói chuyện trực tiếp với linh hồn của Manco Capac. Để được giải thích chi tiết về Pachacuti. Xét đến cùng, ông ấy cũng là một djinn rất mạnh, và chúng ta không nên coi nhẹ những lời hứa djinn đề cập đến những vấn đề nghiêm trọng như thế này. Nhưng dường như tôi đã đến trễ. Dường như ai đó đã đoạt lấy cơ hội này vì những mục đích ích kỷ của cá nhân họ và lãng phí nó.

Faustina mỉa mai nhìn John, cậu cảm thấy cả khuôn mặt mình đang đỏ rực vì xấu hổ.

John lí nhí:

– Xin lỗi. Nhưng em thật sự không biết chuyện nghiêm trọng thế này.

Faustina gạt lời xin lỗi của cậu qua một bên với một cái vẫy tay như thể nó chỉ là một thứ vụn vặt hoặc không có kết quả gì, và nói tiếp:

– Cho đến tận bây giờ, bí mật về vị trí của Mắt Rừng chỉ có mỗi Djinn Xanh Babylon được biết, thông qua một bảo sao chép cổ tấm bản đồ của Cha Diego.

John nói:

– Vậy là chị có bản đồ. Thế thì quá tốt rồi.

Faustina bảo:

– Ừ, tôi có bản đồ. Nhưng đáng tiếc, tôi lại không có bản ghi chép mô tả nghi lễ kutumunkichu của Manco. Cũng không có gì về Pachacuti – sự hủy diệt được hứa hẹn. Tôi cho rằng, những người tìm thấy Mắt Rừng lần này hoàn toàn là tình cờ. Nhưng việc những cổ vật Inca bị mất trộm lại cho thấy ai đó đang nghĩ cách tìm kiếm Mắt Rừng. Rõ ràng vị trí của nó giờ không còn là một bí mật nữa. Có lẽ ai đó đã giải mã được thông điệp trong một sợi khipu nào đó để tổ chức một cuộc thám hiểm đi tìm Mắt Rừng. Ai đó với kiến thức bí truyền. Nhưng tôi không biết đó là ai, hay mục đích của họ là gì.

Faustina nhìn thẳng vào cậu Nimrod:

– Tôi đã hy vọng Manco Capac, chú - chú Nimrod, hoặc ông - ông Vodyannoy, có thể làm rõ hơn về vấn đề này.

Cầm lấy tờ báo từ tay John, cậu Nimrod nhìn kỹ bức hình của các nhà thám hiểm Nam Mỹ, đọc thông tin nhắc đến tên của họ, rồi lắc đầu bảo:

– Tôi không thể nói tôi thấy những người này nhìn quen mặt.

Cậu Nimrod đưa tờ báo sang cho ông Vodyannoy và hỏi:

– Frank, anh thì sao?

Ông Vodyannoy liếc nhìn bức hình và cũng lắc đầu:

– E là tôi cũng vậy.

– Không, tôi cũng nghĩ như vậy.

Faustina thở dài một cái nặng nề và nắm lấy tay cậu Nimrod cùng ông Vodyannoy, cô nói:

– Các quý ngài ạ, như mọi người đều biết, tôi chỉ mới đảm nhận vai trò Djinn Xanh Babylon được ít lâu. Và dù tôi khá lưỡng lự, dường như tôi đang nói những điều quá hiển nhiên với những djinn trưởng thành và giàu kinh nghiệm hơn nhiều so với tôi, nhưng tôi vẫn phải nói rằng, tôi nghĩ phải có ai đó đến Nam Mỹ càng nhanh càng tốt để ngăn chặn lời hứa Pachacuti của Manco Capac.

Ông Vodyannoy gật đầu:

– Tôi đồng ý.

Cậu Nimrod cũng đồng ý:

– Không nghi ngờ gì với điều đó cả.

Faustina – nữ djinn đã nghiên cứu bao quát Những quy luật Baghdad để cưỡng lại tiếng nói lạnh lùng của Logic, không giống những Djinn Xanh đời trước, giữ lại được cảm xúc của mình – nói:

– Tôi không thể bộc lộ hết tôi cảm thấy nhẹ nhõm như thế nào khi biết tôi có thể trông cậy vào các quý ngài. Nói thẳng, tôi không còn nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn.

Philippa hỏi, giọng đầy ngờ vực:

– Mọi người thật sự nghĩ Manco Capac vẫn có thể hủy diệt thế giới à?

Cậu Nimrod nói:

– Có thể đó chỉ là một truyền thuyết không thực. Nhưng nói gì thì nói, Manco là một djinn rất mạnh và cậu không chắc chúng ta có thể mạo hiểm không tin. Cháu thấy đó, Philippa, tạo ra lời tiên tri luôn là một việc khó khăn. Đặc biệt là những lời tiên tri liên quan đến việc tiên định tương lai. Chính vì lý do đó mà djinn hiếm khi tạo ra lời tiên tri. Nhưng một khi họ đã làm như thế, tốt nhất chúng ta nên để ý đến chúng.

Faustina nói với cậu Nimrod:

– Tôi sẽ đưa cho chú một bản sao tấm bản đồ mô tả cách tìm Mắt Rừng mà tôi có. Nếu cần thiết và có thể, chú nên tạo ra một chú trói buộc để cố định Mắt Rừng. Nhưng bằng bất cứ giá nào, chú phải ngăn không cho mấy tay thám hiểm ngốc nghếch đó bước vào Mắt Rừng.

Ông Vodyannoy hỏi:

– Nếu họ đã vào rồi thì sao?

– Vậy thì hai người sẽ phải đi theo họ và ít nhất, nếu cánh cửa thật sự dẫn tới thành phố mất tích Paititi, phải ngăn họ vào thành phố và tiến hành nghi lễ kutumunkichu. Hai người rõ chưa?

– Khá rõ rồi.

Cậu Nimrod nói và trịnh trọng cúi chào Djinn Xanh Babylon, cầu chúc chúc may mắn đến với cô.

Faustina nói:

– Còn một nhiệm vụ ngoài lề nữa mà chú có thể thực hiện khi ở Amazon. Một nhiệm vụ vì môi trường sinh thái.

Cậu Nimrod bảo:

– Cô nói đi.

– Hiện nay, chắc chắn chú cũng biết việc không ai trong chúng ta có thể tạo ra lốc gió mà djinn vẫn thường dùng để di chuyển. Tôi đã làm vài nghiên cứu ở thư viện tại Iravotum, và dường như ở thượng lưu sông Amazon có một loại cây khổng lồ được gọi là lupuna. Nó chứa đựng những vật chất cơ bản cổ xưa có ảnh hưởng đến khí quyển. Không may là, tình trạng phá rừng ở Amazon đồng nghĩa với việc những người thợ rừng và những tay buôn gỗ đang bắt đầu đốn gục những cây lupuna, dẫn đến việc chúng ta không thể kiểm soát những lốc gió được tạo ra nữa. Vì vậy, tôi hy vọng hai người có thể trồng vài cây lupuna mới. Và tìm cách nào đó để bảo vệ chúng khỏi những gã thợ cưa.

Ông Vodyannoy bảo:

– Coi như việc đó đã xong đi.

Cậu Nimrod nói:

– Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.

John ngăn lại:

– Chờ đã. Cháu cảm thấy cháu là người khởi đầu tất cả những việc này khi đã triệu hồi Manco Capac bằng bàn cầu cơ. Nên cháu sẽ đi với hai người.

Philippa nói:

– Cháu nữa. Vì John đi đâu cháu đi đó.

Ông Vodyannoy chau mày:

– Ta không chắc đây là một ý kiến hay.

Cậu Nimrod thở dài:

– Nhưng cậu nghĩ ngay cả khi cậu cố ngăn cản, thể nào hai đứa cũng tìm cách đi theo, đúng không?

John gật đầu:

– Cậu có thể chắc chắn điều đó.

Cậu Nimrod hỏi:

– Faustina? Quyết định thuộc về cô đấy.

Faustina bảo:

– Không có sự hy sinh nào là quá lớn khi nhắc đến tương lai của thế giới. Nếu John và Philippa cảm thấy muốn mạo hiểm mạng sống để ngăn chặn sự hủy diệt khủng khiếp kia, cứ để họ đi đi.

Cậu Nimrod hỏi:

– Còn mẹ hai đứa thì sao? Chúng ta sẽ phải thông báo cho chị ấy chuyện hai đứa muốn đi Nam Mỹ.

Philippa cho biết:

– Về việc này thì, trên thực tế hiện giờ mẹ cháu cũng đang ở Nam Mỹ.

John giải thích:

– Mẹ đang ở Brazil để giải phẫu thẩm mỹ.

Cậu Nimrod gật đầu:

– À, phải rồi. Cậu quên mất tiêu. Vậy thì cha hai đứa. Chúng ta cũng phải nói với anh ấy.

Philippa gợi ý:

– Tụi cháu sẽ để lời nhắn lại cho cha. Tụi cháu sẽ bảo tụi cháu đến Brazil để thăm mẹ.

John nói thêm:

– Đằng nào một nửa thời gian cha cũng chẳng biết tụi cháu ở đâu.

Cậu Nimrod lưỡng lự bảo:

– Thôi được rồi. Nếu hai đứa chắc chắn muốn làm vậy.

Philippa nói:

– Còn một việc nữa. Nếu cháu đi, vậy Zadie cũng sẽ đi cùng. Cháu đã hứa với cậu ấy một lời hứa trói buộc rằng cháu sẽ để cậu ấy đi cùng.

John im lặng không nói gì.

Cậu Nimrod bảo:

– Được rồi. Cậu nghĩ có thêm một djinn có lẽ sẽ có ích.

Zadie reo hò mừng rỡ.

John hỏi:

– Chị thì sao, Faustina? Chị đi cùng tụi em không?

Faustina lắc đầu:

– Tôi e là không thể. Trong khi Pachacuti ảnh hưởng đến cả hai phe djinn Thiện và Ác, vị trí của tôi không cho phép tôi can thiệp gì vào việc này, ngoại trừ việc ra lệnh cho người khác ngăn nó lại.

Cậu Nimrod nói:

– Faustina nói đúng đó. Việc cô ấy cần giữ khoảng cách rất quan trọng. Có thể sẽ có vài djinn phe Ác cho rằng sự hủy diệt của thế giới – dù sự hủy diệt đó bao gồm cả họ – là một việc đáng hoan nghênh.

Zadie tuyên bố:

– Chuyện này sẽ vui lắm đây.

Ông Vodyannoy thì bảo:

– Đây không phải một cuộc dã ngoại nhé. Chúng ta sẽ đi đến một trong những nơi khắc nghiệt nhất trên trái đất này. Không phải khi không mà người ta gọi nó là rừng mưa nhiệt đới. Trời mưa ở Amazon. Mưa rất nhiều. Dẫn đến việc thời tiết có thể lạnh lẽo và ẩm ướt, và mấy đứa biết điều đó có nghĩa gì, đúng không? Sức mạnh djinn sẽ trở nên không ổn định. Ít nhất là cho những djinn trẻ như mấy đứa. Trăn khổng lồ, cá mập bò, dơi hút máu, cá chình điện, nhện ăn chim, và đừng quên el Tunchi.

Zadie tò mò:

– El Tunchi? Tunchi là gì cơ?

Ông Vodyannoy dọa:

– Hãy hy vọng cháu không bao giờ tìm được câu trả lời.

Cậu Nimrod mỉm cười bảo:

– Anh Groanin sẽ không thích chuyến đi này cho coi. Hoàn toàn không thích. Anh ấy ghét rắn khủng khiếp mà.

Câu nói của cậu Nimrod thúc giục ông Vodyannoy tiếp tục bài mô tả của mình về những hiểm họa Nam Mỹ. Ông nói:

– Horror show, không chỉ rắn đâu nhé. Ếch độc, ong sát thủ, cá sấu khổng lồ, cá piranha, báo đốm hung dữ cỡ bự – cái con trong phòng trưng bày chiến lợi phẩm chỉ được coi là nhỏ thôi nhé – và những kẻ săn đầu người.

Philippa thốt lên:

– Kẻ săn đầu người? Vào thời đại này ấy hả? Cháu không tin đâu.