Chương 7 - Quái Vật Đến Đây.
Sáng sớm hôm sau, khi lớp sương mù dày đặc dâng lên từ mặt nước để gặp gỡ lớp sương mù còn dày hơn nữa hạ xuống từ những vòm cây, đoàn thám hiểm khởi hành dọc theo một nhánh sông hẹp của dòng Amazon trên hai chiếc thuyền độc mộc chạy bằng động cơ gắn ngoài cỡ nhỏ. Ông Sicky, cậu Nimrod, John và ông Groanin ngồi trên chiếc thuyền đầu tiên, ông Frank Vodyannoy, ông Muddy, con chó Hector của ông Muddy, Zadie và Philippa ngồi trên chiếc thuyền còn lại. Điều khiển chiếc thuyền thứ nhất, ông Sicky dẫn đường cho cả đoàn và ngay trong những phút đầu của chuyến đi, ông đã chỉ cho mọi người thấy một con rái cá sông to tướng, một con hươu gạc đỏ, và, giữa những thân cây cao lớn, một mặt vách đá thẳng đứng dường như bị phủ kín bởi những con vẹt đuôi dài sặc sỡ. Họ đang đi theo lộ trình được mô tả trong tấm bản đồ mà Faustina đã đưa cho ông Vodyannoy, và cho rằng đó cũng là lộ trình đến Mắt Rừng được lựa chọn của chuyến thám hiểm trước đó - chuyến thám hiểm đã xuất hiện trên mặt báo. Ông Sicky đã hỏi tất cả những người hướng dẫn thám hiểm rừng rậm khác trong Công viên Quốc gia Manu thông tin về chuyến thám hiểm đó, nhưng dường như nó bị che giấu sau một bức màn bí mật hay huyền hoặc nào đó, và không ai biết gì khác ngoài việc thành viên của nó phần lớn là các nhà khảo cổ người Anh và Đức. Với một ngoại lệ đáng chú ý: có vẻ như một trong những thành viên đó là một cậu bé khoảng chừng mười bốn tuổi.
John hỏi ông Sicky khi chiếc thuyền độc mộc vững vàng lướt trên mặt nước xanh lục trong trẻo:
– Có ai mô tả gì về cậu bé đó không?
– Họ chỉ nói đó là một cậu bé. Người Anh. Hoặc có thể là người Mỹ. Chỉ là một cậu bé. Hơi giống cháu, có lẽ thế.
Rồi nhe răng cười, ông nói thêm:
– Có lẽ không thân thiện như vầy.
John nói:
– Với mọi người, một cậu bé mười bốn tuổi thường nên ở trường. Để được học hành chứ.
Cậu Nimrod bảo:
– Cậu có thể nói điều tương tự về cháu.
John nhún vai:
– Du lịch mở mang đầu óc. Chẳng phải người ta vẫn thường nói như vậy sao?
Cậu Nimrod nói:
– Ờ, nhưng cháu vẫn phải có đầu óc trước đã. Và chỉ có một cách duy nhất để có được điều đó. Đọc sách. Trường học. Cao đẳng. Đại học. Không phải lang thang trong rừng thế này.
Ông Groanin càu nhàu:
– Nếu hỏi tôi, du hành toàn là phí thời gian. Ý tôi là, ích lợi gì khi đi hết nửa vòng trái đất chỉ để nhìn một lũ rái cá và vẹt ngu ngốc chứ. Đáng xem, có lẽ thế. Nhưng chỉ vậy. Chắc vậy. Nhưng thật chẳng đáng đi để xem. Thấy sự khác biệt tinh tế không? Tôi nói, thấy sự khác biệt tinh tế của chúng không? Và tất cả những cái này, chẳng gì đánh bại nổi một bãi biển mùa hè ở Lytham St.Annes.
Cậu Nimrod nói:
– Đúng là lời nói của một người Anh chính gốc.
Khoảng năm giờ chiều, sau cả một ngày lắc lư trên sông, họ nghỉ lại tại một điểm dã ngoại trên bờ, tại đây, họ thưởng thức một bữa tối tuyệt vời như thường lệ được chuẩn bị bởi ông Muddy. Nhưng sau sự cố đang tiếc với bia chichai, ông Groanin không thể nào bị dụ dỗ nếm thử bất cứ thứ gì khác ngoại trừ vài hũ thức ăn trẻ em tiệt trùng mà ông mang theo từ Anh.
Khi bữa tối kết thúc, ông Sicky và ông Muddy nhóm lửa to hơn rồi yên vị trên những cái võng, vốn là một việc thường phải làm khi ở trong rừng và, cuộn mình trong cái màn chống muỗi rộng vài thước, ông Groanin cũng leo lên võng ngủ. Con Hector nằm xuống bên đống lửa và nhắm mắt lại. Cậu Nimrod và ông Vodyannoy chơi trò perudo, một trò chơi của Nam Mỹ gần giống như trò Djinnverso, trong khi ba đứa trẻ ngồi xuống quanh đống lửa và hào hứng trò chuyện về ngày đầu tiên của chúng trên sông Amazon vĩ đại.
John lớn tiếng tự hỏi:
– Không biết có cá piranha ăn thịt dưới sông không nhỉ?
Zadie đề nghị:
– Sao ngày mai cậu không thử bỏ tay xuống nước để xem sao?
– Rất là hài hước đấy.
Philippa hỏi Zadie:
– Con Zotz đâu rồi?
Zadie liếc nhìn bắp tay của cô, dạo gần đây, đó là chỗ nghỉ chân yêu thích của con dơi, nhưng hiện tại không có gì trên đó.
Zadie ủ rũ:
– Ồ, chắc nó bay đâu rồi. Tớ hy vọng nó sẽ quay lại.
Philippa nói:
– Trời tối mà. Ý tớ là, dơi là loài sống về đêm, đúng không? Nên tớ nghĩ chắc nó bay đi đâu đó kiếm trái cây hay một thứ gì đó tương tự.
Đưa mắt nhìn quanh với vẻ lo lắng, Zadie bảo:
– Tớ đã cho nó ít cam. Tớ đâu có ngốc.
Philippa trấn an:
– Tớ chắc nó sẽ quay lại thôi. Cậu cứ chờ mà xem.
Thình lình, ông Sicky ngồi dậy trên võng và với tay lấy khẩu súng trường. Cậu Nimrod quẳng điếu xì gà của cậu qua một bên và đứng dậy, ném cho ông Sicky một ánh mắt mong đợi. Cái đầu của vị hướng dẫn thám hiểm có thể nhỏ một cách bất thường, nhưng không có gì bất ổn với thính giác, và đặc biệt là khứu giác của ông. Nhấc cái mũi nhỏ xíu của mình lên không khí, ông hít sâu một hơi. Con Hector cũng làm như vậy và bắt đầu gầm nhẹ.
Ông Sicky thầm thì:
– Tôi ngửi thấy mùi chuột chết.
John hỏi:
– Có thể là con Zotz? Con dơi của Zadie ấy?
Lắc đầu, ông Sicky nói:
– Lớn hơn. Một thứ gì đó đang săn chúng ta. Một thứ gì đó đã ăn một con chuột.
Rồi thật nhẹ nhàng, ông mở khóa nòng khẩu súng trường của mình. Tất cả mọi người đưa mắt nhìn xung quanh và theo bản năng, dịch sát lại đống lửa. Ít nhất là những người đang thức. Ông Groanin vẫn đang ngáy o o như một động cơ thuyền gắn ngoài cỡ nhỏ. Ông Sicky vắt chân ra khỏi võng và đặt chúng xuống mặt đất, nói:
– Mười phút trước hình như tôi đã nghe thấy một tiếng gì đó. Và bây giờ tôi đã chắc chắn về điều đó.
Một thứ gì đó dịch chuyển trong bụi cây. Một thứ gì đó lớn. Con Hector cụp đuôi giữa hai chân sau và rên ư ử. Zadie bước gần hơn đến đống lửa. Dường như đó là chỗ đứng an toàn nhất. John và Philippa di chuyển theo cô. John đặt tay lên đầu, cố vuốt những sợi tóc đã dựng đứng lên nằm xuống. John ngạc nhiên nhận ra cả cậu Nimrod và ông Vodyannoy đang cùng chĩa súng vào bụi cây bên dưới cái võng của ông Groanin.
Cậu Nimrod thầm thì:
– Dù thứ đó là gì, nó dường như đang cho anh Groanin tội nghiệp vào thực đơn của nó.
Ông Sicky nâng súng lên ngang vai. Sau đó là một sự im lặng kéo dài. Một phút sau, sinh vật đó tấn công, bổ nhào xuống cái võng của viên quản gia với một âm thanh trơn trượt, xáo trộn như cả tá móng vuốt lướt trên bàn bếp, cùng một tiếng rít kinh khủng nửa giống gián nửa giống rắn.
Ban đầu, họ nghĩ đó là một con trăn nhiệt đới hay một con trăn lành tính cỡ lớn, nhưng không loài rắn nào có thể di chuyển nhanh như vậy, và cũng không loài rắn nào có chân. Hai mươi tám cặp chân màu cam. Và không loài rắn nào có râu.
Trong nửa giây, Philippa tưởng tượng họ đang bị tấn công bởi một sinh vật ngoài vũ trụ, và không ngăn được một tiếng hét thất thanh.
Giây tiếp theo, một tiếng nổ điếc tai vang lên khi ông Sicky, cậu Nimrod và ông Vodyannoy nổ súng gần như đồng loạt, và sinh vật với cơ thể nhiều đốt màu nâu trơn trượt vẫn còn ẩn một phần thân mình trong những vòm lá rậm rạp đó rít lên như một con chim săn mồi chao đảo và vặn vẹo thân mình trong cố gắng trốn thoát vô vọng. Ba người đàn ông cầm súng bóp cò lần nữa và con rết khổng lồ to như một con ngựa gục chết bên cạnh cái võng của ông Groanin, từ sáu lỗ thủng xuyên qua cái lưng chắc như yên ngựa của nó ứa ra một thứ nước vàng tởm lợm.
Ông Groanin ngồi dậy trên võng và ngáp dài một tiếng trước khi phàn nàn:
– Cái gì mà ồn ào dữ vậy? Không thấy ở đây có người đang cố ngủ à?
Ông Sicky bật cười với sự nhẹ nhõm và đá đá cái xác nằm trên mặt đất. Con Hector bắt đầu hung hăng gặm nó.
Ông Sicky bảo:
– Tiếc là nó đã chết. Con rết lớn nhất mà tôi từng thấy. Có thể kiếm được ối tiền trong sở thú. Nhìn giống một người anh bé bự của con rết Peru mà chúng ta đã tìm thấy ở nhà gỗ nhỉ.
Hết nhìn đằng trước rồi đằng sau áo sơ mi của mình, ông Groanin lo lắng hỏi:
– Rết? Rết nào?
Ông Vodyannoy quỳ xuống cạnh con rết khổng lồ và bắt đầu kiểm tra nó kỹ lưỡng. Mỗi một cái chân màu cam đó to bằng cẳng tay của ông. Ông lẩm bẩm:
– Người anh siêu bé bự! Có phần quá bự, đúng không Nimrod?
Cậu Nimrod đồng ý:
– Ừ. Bự một cách bất thường.
Liếc nhìn qua rìa cái võng của mình, ông Groanin trông thấy sinh vật khổng lồ nằm chết bên dưới. Khó khăn nuốt nước bọt, ông hỏi:
– Mọi người không nghĩ là nó định…
Đặt khẩu súng trường của mình xuống, cậu Nimrod tiếp lời ông:
– Định ăn anh? Nhìn có vẻ như vậy đấy.
Ông Groanin một lần nữa ngất xỉu.
o O o
Ông Sicky và ông Muddy thay phiên nhau ngồi gác đêm. Và cậu Nimrod sử dụng sức mạnh djinn để tạo ra một cái propugnator, một dạng điều ước bảo vệ hoạt động như một hàng rào bao quanh khu vực cắm trại của họ để ngăn chặn bất cứ cuộc tấn công nào khác. Nhưng không ai có thể ngủ yên tối hôm đó. Bị ám ảnh bởi suy nghĩ có thể có một con quái vật to lớn và khủng khiếp như vậy ẩn nấp đâu đó trong rừng mưa, tất cả mọi người đều ngóng chờ được tiếp tục hành trình ngược dòng Amazon của mình. Xét đến cùng, con sông cũng là một khoảng không gian lộ thiên, và một thứ gì đó khó có thể lặng lẽ bò đến sau lưng cả đoàn khi họ đang di chuyển bằng thuyền. Ít nhất họ nghĩ như vậy cho đến sáng hôm sau, khi họ đã đi được thêm vài dặm trên dòng Amazon, Zadie nhắc cho tất cả mọi người rằng một con sông cũng dễ che giấu một con quái vật im lặng nào đó bơi dưới thuyền.
Dời cái bàn chải đánh răng từ bên này sang bên kia khóe miệng, giống như cái tẩu thuốc của ông Vodyannoy, Zadie nói:
– Bên dưới cái thuyền độc mộc này có thể có bất cứ thứ gì và chẳng ai biết gì về chúng. Cá piranha, trăn anaconda.
Ngay khi cô đang nói, một con cá sấu trên bờ sông trượt xuống nước và bơi xuống sâu như một quả ngư lôi gỗ.
– Đó là chưa kể đến cá sấu Mỹ và cá sấu Châu Phi đấy nhé.
Liếc nhìn mặt nước từ chiếc thuyền còn lại với ánh mắt nghi ngờ, ông Groanin lầm bầm:
– Nếu không thể nói điều gì hữu dụng, tốt nhất đừng nói gì cả. Đó là điều mẹ ta thường nói.
Zadie bĩu môi:
– Cháu chỉ nói thôi mà.
John bảo:
– Thế thì đừng. Đừng nói gì cả.
Zadie vui vẻ đề nghị:
– Nếu mọi người muốn, cháu có thể hát một bài. Để lên tinh thần cho mọi người.
Ông Groanin nói, giọng chanh chua:
– Ta không thấy làm sao việc cháu hát có thể đạt được kết quả đó. Trên thực tế, nếu là ta, nó sẽ thu được kết quả hoàn toàn ngược lại. Nhưng nếu cháu muốn nhảy tap-dance trên mặt nước thì cứ việc tự nhiên, đừng để ý đến ta.
John bật cười, làm mặt ác. Và Zadie làm mặt giận với họ.
Ít lâu sau, con dơi Zotz quay lại và yên vị trên cánh tay của Zadie, cô bé vui vẻ hơn nhiều. Và sau đó, có vẻ như con dơi liên tục bay đi bay về. Bằng một cách nào đó, như một con bồ câu trong một cuộc đua, nó dường như luôn biết được chính xác phải tìm họ ở đâu dù trong rừng hoặc trên sông.
Khoảng giữa trưa là lúc họ đối mặt với chướng ngại vật tiếp theo trong hành trình của mình. Cái đầu của ông Sicky có thể nhỏ một cách bất thường, nhưng không có gì bất ổn với thị giác của ông. Ông tắt động cơ năm mươi lăm mã lực của chiếc thuyền độc mộc và im lặng ngồi nhìn trừng trừng về phía trước.
Cậu Nimrod hỏi:
– Chuyện gì vậy, Sicky?
– Có cái gì đó ở trước mặt chúng ta, ông chủ ạ.
Sicky chỉ ngược lên dòng sông. Xa xa, một đám khói đen đang cuồn cuộn nổi trên mặt nước trước mặt họ. Đám khói thay đổi hình dạng thường xuyên nhưng không hề dịch chuyển, và ngay lập tức mọi người nhận ra chừng nào còn ở trên sông, họ không thể đi vòng qua nó. Cậu Nimrod móc cái ống nhòm của cậu ra để nhìn kỹ hơn.
Cậu nói:
– Lạ thật. Có vẻ như đó là một đàn muỗi đông bất thường.
Ông Groanin làu bàu:
– Chuyện đó có gì lạ chứ? Chúng ta đang ở Amazon. Cả cái quốc gia này đầy nhóc mấy cái thứ đó.
– Đúng là vậy, nhưng loài muỗi hầu hết đều đi kiếm ăn về đêm. Thật kỳ lạ khi chúng dám mạo hiểm ra ngoài dưới cái nóng ban ngày với số lượng đông như thế này. Tôi e là chúng có thể đặc biệt nguy hiểm với những thành viên loài người của đoàn chúng ta. Bình thường côn trùng không làm djinn bận tâm lắm. Tuy nhiên, với số lượng khổng lồ như thế này, để an toàn, chúng ta nên nhận định đàn muỗi này theo hướng khác.
Ông Vodyannoy gợi ý:
– Dùng đồ bảo hộ chống ong nhé?
Cậu Nimrod gật đầu:
– Có vẻ như đó là giải pháp hiển nhiên nhất.
Khi cậu Nimrod định thì thầm từ trọng tâm của mình, ông Vodyannoy giơ tay lên và nói:
– Đây, để tôi làm việc đó cho.
Ông suy nghĩ trong giây lát, đưa tay vuốt chòm râu đỏ của mình, rồi thầm thì:
– ZAGIPNOTIZIROVAVSHEMUSYA.
Đó là một từ trọng tâm tiếng Nga của ông, có nghĩa là “dành cho người tự thôi miên chính mình.”
Vài giây sau, tất cả đều mặc áo chống ong – bao gồm cả con chó Hector – và hướng thẳng về phía bầy muỗi đang vo vo inh ỏi như hàng triệu dòng điện nho nhỏ. Mồ hôi John đang đổ hối hả bên trong bộ đồ bảo hộ, cậu nói:
– Hy vọng mấy bộ đồ này có hiệu quả.
Nhưng, trông thấy những du khách đường sông dường như làm lũ muỗi trở nên điên loạn, và chẳng bao lâu sau, một con đã đốt được một ai đó, vì có một sự thật ít được biết tới là bốn mươi phần trăm loài muỗi có khả năng đốt xuyên qua quần áo, kể cả những bộ đồ bảo hộ.
Ông Groanin hét lên:
– Ui da! Một trong những con quỷ nhỏ khó chịu này đã đốt tôi.
John cũng la lên:
– Cả cháu nữa.
Con Hector sủa lớn như thể nó cũng bị đốt qua lớp đồ bảo hộ. Cậu Nimrod vỗ tay vào nhau trong không khí, đập chết một trong những con muỗi đang tấn công họ. Mở lòng bàn tay đeo găng ra, cậu nhìn thấy con muỗi mà cậu vừa giết dài gần chục centimet, với một cái vòi ít nhất dài ngang ngửa và sắc hơn một mũi kim tiêm dưới da. Nhăn mặt khi một con muỗi đốt được cái mông có lớp bảo vệ, cậu Nimrod nói:
– Thể nào! Mấy con muỗi này lớn bất thường.
Ông Vodyannoy gọi ra một bình phun diệt côn trùng lớn từ không khí và bắt đầu phun thuốc quanh người. John cố bắt chước ông, nhưng lại bị mắc kẹt ở khâu tưởng tượng ra thành phần hóa học tổng hợp của thuốc diệt côn trùng, và chỉ có thể tạo ra một chai thuốc xịt phòng không mấy hữu hiệu đối với tai họa trên không đang giáng xuống quanh họ.
Philippa gặp may hơn anh trai, khi cô thì thầm từ trọng tâm của mình – từ FABULONGOSHOOMAR VELISHLYWONDERPIPICAL – và tạo ra được vài con chuồn chuồn lớn, vốn là một động vật ăn muỗi. Nhưng bằng đó vẫn chưa đủ để làm hao hụt số lượng muỗi khổng lồ giờ đây đang bay lúc nhúc quanh hai chiếc thuyền.
Ông Groanin hét lên lần nữa:
– Ui da! Làm gì đó đi, các quý ngài đầu to. Trước khi tất cả chúng ta bị ăn tươi nuốt sống.
Cậu Nimrod hét lớn với ông Sicky:
– Tăng tốc đi.
Nhưng ông Sicky lại lắc lắc cái đầu nhỏ xíu của mình một cách vô vọng. Vẫy tay đuổi lũ muỗi che kín tấm che mặt trên cái mũ áo teo nhỏ, ông cho biết:
– Chúng ta đang đi với tốc độ tối đa rồi, ông trùm ạ. Động cơ chạy hết tốc lực rồi đấy.
– Tôi sẽ sửa điều đó ngay đây.
Cậu Nimrod lầm bầm, rồi thầm thì từ trọng tâm của cậu – QWERTYUIOP – cậu tăng gấp đôi mã lực của động cơ gắn ngoài cả hai chiếc thuyền. Và việc đó cuối cùng đã giúp họ chạy thoát.
Mười lăm phút đi thuyền nữa thì họ đến cuối dòng sông, ông Sicky giật bỏ phần mũ trùm đầu và sảng khoái thở phào. Ông nói:
– Xém chút nữa thì… Tôi cứ nghĩ chúng ta tiêu chắc rồi.
John hỏi ông:
– Ông cũng bị đốt à, ông Sicky?
– Bị đốt túi bụi ấy chứ.
Nói rồi ông Sicky kéo phần vạt trước của lớp áo bảo hộ xuống và chỉ cho John thấy vài vết muỗi đốt sưng tấy trên vai ông.
John hỏi:
– Ông thấy ổn không?
Ông Sicky cho biết:
– Ta thấy bệnh. Nhưng ta sẽ ổn thôi.
Rồi ông giảm dần tốc độ và hai chiếc thuyền hướng về phía bờ sông.
Ông Groanin phàn nàn:
– Tôi thì ngứa khắp cả người đây. Tôi cảm thấy mình như một cái khăn trải dã ngoại của dân Scotland ấy.
Xem xét một trong những con côn trùng ông đã giết với một tờ báo cuộn tròn, ông thốt lên:
– Nhìn kích cỡ mấy con này xem. Đúng là muỗi thành tinh mà.
Philippa đồng ý:
– Quái vật muỗi chắc cũng có kích thước như vầy.
Zadie nói:
– Nếu đem ra so sánh với những con muỗi thường, cháu sẽ nói chúng cũng bự như con rết tối qua nếu so sánh với một con rết to bình thường.
Giọng trầm ngâm, cậu Nimrod nói:
– Ừ. Cháu nói đúng.
Ông Groanin nói thêm vào:
– Tôi nghĩ chúng ta nên quay lại.
Hoảng sợ trước ý tưởng đó, Philippa ngạc nhiên hỏi:
– Gì cơ?
Viên quản gia tiếp tục giải thích:
– Ý ta là, nếu đây là một ví dụ cho điều chúng ta sắp gặp phải, chúng ta nên về nhà. Ngay lập tức. Hoặc ít nhất, ngay bây giờ.
John lắc đầu:
– Chúng ta không thể quay lại. Ông đã nghe chị Faustina nói gì ở New Haven rồi mà. Chúng ta phải ngăn mấy nhà thám hiểm đó đi đến thành phố mất tích Paititi của người Inca. Càng sớm càng tốt. Với mục đích ngăn chặn Pachacuti. Thảm họa vĩ đại đã được tiên định bởi Manco Capac. Chúng ta đơn giản chỉ có thể đi tiếp.
Cậu Nimrod khen:
– Nói tốt lắm, John. Cháu thì sao, Philippa?
Philippa nhún vai:
– Anh John nói đúng đó. Chúng ta phải tiếp tục. Từ đầu chẳng ai bảo đây là một cuộc dạo chơi trong công viên.
– Frank?
Ông Vodyannoy gật đầu và nói:
– Tôi bỏ phiếu cho việc đi tiếp, Nimrod. Như mọi khi.
Ông Groanin vẫn ngoan cố nói:
– Mọi người điên rồi. Nhìn kích cỡ con muỗi này đi. Nó là một con quái vật.
Cậu Nimrod bảo:
– Tất cả chúng ta đều đồng ý với ý kiến đó. Nhưng vấn đề là, nó bự như vậy vì ai đó đã nhúng tay vào. Cố tình. Có vẻ như một thứ gì đó, hoặc một ai đó đang cố làm chậm lại hành trình của chúng ta.
Zadie nói:
– Ờ, chúng ta đã bị chậm lại rồi đó. Cháu cần nghỉ ngơi một lát. Vì ông Groanin nữa.
John hỏi lại:
– Là ai nhỉ?
Cậu Nimrod giải thích:
– Sau bức hình chụp Mắt Rừng, người dẫn đầu đoàn thám hiểm kia, dù đó là ai, chắc hẳn phải biết sẽ có người đi theo họ. Điều đó có nghĩa nhiều khả năng sẽ có những bất ngờ tương tự chờ đợi ở trước mặt chúng ta một khi vào rừng. Anh Groanin, nếu muốn, anh có thể quay lại nhà gỗ với Zadie. Tôi e là từ giờ trở đi chúng ta sẽ phải đi bộ.
Zadie phủ nhận:
– Cháu nói cháu cần nghỉ ngơi một lát. Cháu không có nói cháu muốn quay lại.
Ông Groanin hỏi:
– Làm sao mọi người có thể nhìn vào kích cỡ của con muỗi này và bảo muốn đi tiếp? Đó là chưa nói đến cái thứ tối hôm qua. Nó có thể giết chết bất cứ ai trong chúng ta. Đặc biệt là tôi.
John nhắc:
– Ông quên rồi sao? Tụi cháu có sức mạnh djinn bảo vệ mà.
Ông Groanin lầm bầm:
– Ta không có quên việc đó. Và ta vẫn muốn quay lại.
Cậu Nimrod trấn an:
– Sẽ không có việc gì xảy ra với bất cứ ai trong chúng ta đâu. Chúng ta được vũ trang với sức mạnh djinn và súng trường mà.
Ông Groanin hỏi:
– Ngài hứa chứ?
Cậu Nimrod trả lời:
– Vâng, vâng, vâng.
Ông Groanin gật đầu:
– Thôi được, thưa ngài. Xin thứ lỗi cho sự hèn nhát vừa rồi của tôi. Tôi hơi bị bất an với những sự việc gần đây, chỉ vậy thôi.
– Đừng nhắc đến chuyện đó, ông bạn già ạ.
Đưa mắt nhìn Zadie, ông ngập ngừng gật đầu với cô và nói:
– Ừm, ờ, cám ơn cháu. Vì điều mà cháu vừa nói mới nãy.
Nhăn nhăn mặt, Zadie bảo:
– Không phải chuyện to tát gì đâu. Tất cả những gì cháu nói là có thể chúng ta nên chậm lại và nghỉ ngơi một lát thôi.
Nghe thấy tiếng vỗ cánh, cô ngước nhìn lên và mỉm cười khi con dơi cưng của cô bay xuống đậu trên tay áo cô. Đó là Zotz. Cô nói với nó:
– Đừng lo lắng cho tao. Tao sẽ ổn thôi.
Ông Groanin nói:
– Ờ, nghe nhẹ nhõm thật, ta chắc vậy.