← Quay lại trang sách

Chương 13 - Sự Trở Về Của Kẻ Xâm Lăng.

Ong Groanin đúng khi nói Francisco Pizarro đã sống lại cùng toàn bộ đội quân của ông. Vì điều ước bất cẩn của Zadie, cái hang động ngầm nơi Philippa, ông Groanin, Zadie, ông Sicky và ông Muddy lánh nạn sau khi trốn thoát khỏi người Xuanaci giờ đây đã trở nên đông nghịt với một trăm sáu mươi tám binh lính có vũ trang, sáu mươi hai con ngựa, cùng vài vị cha xứ của nhà thờ Công giáo. Đó chính là số lượng người và ngựa mà Pizarro đã chỉ huy khi chinh phục người Inca vào tháng Chín năm 1532.

Những người lính Tây Ban Nha dường như không cần đến ánh sáng. Họ hoạt động trong bóng tối, và bóng tối chính là nơi họ bước ra. Và hiển nhiên, họ đang định thực hiện phần còn lại của điều mà Zadie đã ước, đó là dạy cho người Xuanaci một bài học. Và vì những người lính dày dặn phong sương này chỉ có thể dạy được cho người khác một loại bài học duy nhất, họ đang bắt tay vào mài gươm và siết chặt những thắt khóa trên áo giáp, sẵn sàng tái hiện toàn bộ hành động bạo tàn trước đây khi chinh phục người Inca. Ngoại trừ việc lần này, người của bộ tộc Xuanaci sẽ là những kẻ khuất phục dưới lưỡi gươm của họ. Không ai nghi ngờ gì về kết quả đó. Đội quân ô hợp ít người của Pizarro đã dễ dàng đánh bại đội quân một trăm ngàn người của người Inca, và có lẽ chẳng thể nào vài trăm người Xuanaci sẽ chống cự được tốt hơn.

Philippa nói với Zadie:

– Chúng ta phải ngăn họ lại. Những người Xuanaci tội nghiệp đó không có lấy một cơ hội trước những sát thủ này. Họ sẽ bị tàn sát mất. Giống như người Inca vậy.

Bật cười hô hố, Zadie nói với giọng khó tin:

– Những người Xuanaci tội nghiệp? Hello, Philippa? Những kẻ mà cậu bảo là tội nghiệp đó đã định dùng chúng ta làm thức ăn cho cá piranha. Người Xuanaci cũng chính là những kẻ đã làm cái đầu của ông Sicky tội nghiệp teo nhỏ ngay khi nó còn nằm trên vai ông ấy.

Quay sang nhìn ông Sicky như muốn tìm kiếm một sự ủng hộ nào đó, Zadie giục:

– Nói với Philippa đi, ông Sicky. Nói với cậu ấy ông cảm thấy như thế nào về người Xuanaci.

Ông Sicky gãi gãi cái đầu teo nhỏ của mình. Không thể phủ nhận việc người Xuanaci chính là thủ phạm cho việc đó. Ông lẩm bẩm:

– Bệnh. Ta thấy bệnh về việc họ đã làm cho Sicky tội nghiệp, dĩ nhiên rồi.

Nhưng ông không phải là một người thù dai. Và giờ đây khi đã nghĩ kỹ về chuyện đó, ông có thể nhận ra cuộc đối đầu giữa những người lính Tây Ban Nha vũ trang hạng nặng và những người Xuanaci chỉ mặc khố che thân bất công đến mức nào. Nên ông nói:

– Người Xuanaci đúng là những kẻ hung tợn. Nhưng người Jivaro cũng vậy. Và trước đây, người Prozuanaci cũng vậy. Tất cả thổ dân châu Mỹ bắt nguồn từ phương Đông xét theo một mặt nào đó cũng đều khá hung tợn. Nhưng người Xuanaci chỉ là những kẻ ngu muội. Họ không đáng bị hành hạ bởi những kẻ chinh phục Nam Mỹ như người Inca. Cháu nên nói chuyện với cái ông Pizarro đó, Zadie ạ, và thuyết phục ông ấy bỏ qua cho người Xuanaci.

Zadie kiên quyết nói:

– Cháu sẽ không làm vậy. Cái đám Xuanaci đó đáng bị lính Tây Ban Nha đá đít.

Ông Groanin nhận xét:

– Theo những gì ta thấy, kế hoạch của họ không chỉ dừng lại ở việc đá đít ai đó. Họ hoàn toàn nghiêm túc. Một loại nghiêm túc chết chóc. Nhìn kìa.

Zadie bảo:

– Ông lại cường điệu quá mức như mọi khi rồi đấy.

Cả đội quân, bao gồm Pizarro, đang quỳ xuống đất và nhận phép ban ơn từ các cha xứ để điều mà họ định làm được Chúa phù hộ.

Ông Groanin cho biết:

– Đó là điều vẫn thường xảy ra trước khi một nhóm người đi tàn sát một nhóm người khác. Họ tự thuyết phục bản thân rằng đó là ý chí của Chúa hay một thứ nhảm nhí gì đó tương tự. Nếu hỏi ta, ta sẽ nói Chúa không muốn gì từ những kẻ nhân danh Ngài đi giết người khác cả.

Philippa nói:

– Ông Groanin nói đúng đó, Zadie. Chúng ta phải làm gì đó đi chứ.

Zadie hỏi ngược lại:

– Ví dụ như làm gì?

Philippa bảo:

– Đó là đống bùi nhùi do cậu tạo ra. Cậu phải gỡ nó chứ.

Ngoan cố lắc đầu, Zadie nói:

– Muốn làm gì tùy cậu. Nhưng tớ nghĩ cậu đang quá nghiêm trọng hóa vấn đề đó. Rõ ràng tớ không ước có bất cứ cuộc tàn sát nào. Chỉ muốn ai đó dạy cho những kẻ săn đầu người này một bài học, vậy thôi.

Philippa lắc đầu và hoàn toàn tuyệt vọng với cô bé djinn còn lại. Giờ đây, cô cảm thấy rất hối hận vì đã mời Zadie tham gia vào chuyến tham hiểm lần này. John nói đúng. Cô có thể thấy được điều đó. Lần sau – nếu như còn có lần sau – cô sẽ lắng nghe lời nhận xét của ông anh trai sinh đôi.

Cô bảo:

– Thôi được, tớ sẽ tự đi nói với ông ấy vậy. Ngay khi họ cầu nguyện xong.

Philippa không biết nói tiếng Tây Ban Nha, và cô cũng không nghĩ trước khi chết, Pizarro có dịp học tiếng Anh. Tuy nhiên, lần giao tiếp gần đây với hiện thân của nhà thám hiểm người Ý Marco Polo đã thuyết phục cô rằng đó không là vấn đề. Marco đã nói với Philippa rằng: “Khi cháu chết, tất cả những bí ẩn đều được giải mã. Bao gồm bí ẩn vận hành của tiếng Anh.”

Kẻ chinh phục Nam Mỹ khét tiếng lịch sự cúi đầu chào khi Philippa đi đến trước mặt ông. Với giọng nói nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát như một người đã quen với việc ra lệnh và có hơi lơ lớ, ông nói:

– Seíorita[10], rất hân hạnh được gặp cô.

Philippa mỉm cười và cúi đầu chào lại:

– Don Francisco, tên của ông rất nổi tiếng. Có lẽ đó là cái tên nổi tiếng nhất trên khắp Peru. Và dĩ nhiên, đó cũng là một cái tên rất nổi tiếng trong, ờ… lịch sử.

Philippa nói với sự cẩn thận trong trong phát ngôn và hành động vì Don có thể nói là một tước hiệu hiệp sĩ của Tây Ban Nha. Pizarro lại cúi chào. Philippa nói tiếp:

– Này nhé, cháu e rằng đã có một nhầm lẫn xảy ra ở đây. Dĩ nhiên, đó hoàn toàn là lỗi của tụi cháu và cháu hy vọng ông sẽ rộng lượng chấp nhận lời xin lỗi chân thành nhất của tụi cháu, nhưng ông thấy đấy, chuyện là ông thật sự không cần phải dạy cho người Xuanaci một bài học gì cả. Trên thực tế, tụi cháu sẽ rất cám ơn nếu ông quay lại nơi ông đã đi ra. Và để yên cho họ.

Pizarro thắc mắc:

– Ta không hiểu. Một điều ước đã được ước, không phải sao? Rõ ràng chúng ta không thể quay lại đây nếu không được mời.

Philippa thừa nhận:

– Vâng, quả thật là vậy. Tuy nhiên, đó là một điều ước nảy sinh khi người ước nó không nghĩ gì về hậu quả. Ngay cả djinn cũng đôi lúc phạm sai lầm.

– Thứ lỗi cho ta, nhưng một điều ước là một điều ước. Theo ta thấy, ước một điều ước cũng giống như đổ rượu ngon ra đất. Một khi đã làm điều đó, chúng ta khó có thể đổ ngược nó vào lại trong chai. Seíorita, ta thật sự rất muốn chiều ý cháu, nhưng thật đáng tiếc phải nói, ta không thể.

Rồi nhún vai, ông nói thêm:

– Trừ khi cháu ước như vậy, dĩ nhiên. Việc cháu là một djinn, đó là một vấn đề hoàn toàn khác.

Philippa khẳng định:

– Nhưng cháu có ước như vậy. Thật sự ước như vậy. Tất cả tụi cháu đều ước như vậy.

Đảo mắt nhìn quanh trong giây lát, Pizarro một lần nữa nhún vai nói:

– Nhưng ta và lính của ta vẫn ở đây, không phải sao? Thứ lỗi cho ta, hỡi djinn vĩ đại, nhưng nếu cháu thật sự ước như vậy, ta nghĩ chúng ta sẽ không còn ở đây nữa. Sức mạnh của cháu sẽ đảm bảo điều đó. Không phải sao?

Philippa thốt lên:

– A! Ông hỏi đúng vấn đề đấy ạ. Để cháu giải thích. Ông thấy đấy, djinn tụi cháu được tạo ra từ lửa, và vì ở dưới này khá lạnh, tụi cháu không đủ ấm để có đầy đủ sức mạnh của mình. Trên thực tế, tụi cháu đã phải đốt cái hộp gỗ đựng sọ của ông để kéo dài thời gian sưởi ấm bàn tay, để thực hiện chỉ một điều ước, kết quả khá tệ, như cháu đã giải thích. Ông thấy đấy, bạn cháu đã nói quá sớm. Đúng là người Xuanaci là một bộ tộc phiền phức và khó chịu, nhưng tụi cháu không thật sự có ý muốn tổn thương họ. Tất cả những gì cháu yêu cầu ông là, hy vọng ông chờ một lát trước khi làm gì đó, ờ… mạnh tay.

Pizarro lý giải:

– Ý cháu là, ví dụ như dạy cho họ một bài học?

Philippa gật đầu:

– Vâng, đúng là vậy ạ. Cháu biết ông sẽ hiểu mà. Cháu hứa với ông ngay khi có lại sức mạnh, tụi cháu sẽ ước cho mọi thứ trở lại bình thường và…

Pizarro cắt ngang lời cô:

– Ta xin lỗi, nhưng djinn như cháu nên biết một điều ước chỉ có thể bị hủy bỏ theo cách thông thường. Bởi một điều ước thứ hai, thứ ba hoặc thứ tư.

Philippa nói:

– Vâng, bình thường là vậy. Nhưng làm ơn, ông không thể ngoại lệ một lần giúp cháu sao? Chỉ một lần này thôi.

Giọng gần như là ân cần, Pizarro nói:

– Seíorita thân mến, người làm ra luật không phải ta, mà là cháu. Hay nói đúng là, là tổ tiên mấy đời trước của cháu. Không phải sao?

Giậm giậm chân làm vẻ hờn dỗi, Philippa hỏi:

– Ông không thật sự định làm đau ai, đúng không?

Pizarro trả lời:

– Đó là trình tự thông thường trong những trường hợp như thế này.

Ông Groanin hỏi:

– Gì cơ? Tất cả bọn họ à?

– Đúng thế.

– Ông không thấy như vậy có hơi quá tay sao?

– Dĩ nhiên quá tay. Rõ ràng là vậy. Giờ thì, nếu mọi người cho phép, ta phải quay lại với binh lính của ta. Chúng ta còn có việc phải làm.

Tuyệt vọng, Philippa cố níu kéo:

– Chờ chút. Nếu ông muốn dạy cho họ một bài học mà họ không thể nào quên được, vậy thì ông không thể giết chết tất cả mọi người, đúng không? Ý cháu là, để bài học của ông không bị quên, phải có người còn sống để mà nhớ. Ông thấy đúng không?

Pizarro đồng ý:

– Ý này đúng. Vậy thì chúng ta sẽ cẩn thận để vài người sống sót.

Philippa van nài:

– Ít nhất tha cho phụ nữ và trẻ em, được không ông?

Vẻ mặt bị sốc nặng, Pizarro nói với cô:

– Seíorita, chúng ta không phải mọi rợ.

Quay mặt đi, Philippa lầm bầm:

– Đó không phải là điều cháu nghe nói về ông.

Ông Groanin hỏi:

– Giờ sao?

Philippa trả lời:

– Chúng ta phải leo lên mặt đất sưởi ấm, càng sớm càng tốt. Để ngăn chặn một cuộc tàn sát.

Nhưng những con ngựa hiện đã đi ngược lên dãy cầu thang tự nhiên của hang động, chắn đường ra của Philippa và mọi người. Rõ ràng họ cần phải tìm được một lối ra khác.

Nhặt cây đèn pin lên, Philippa nói một cách dứt khoát:

– Đi thôi. Chúng ta không có thời gian để mất đâu.

Zadie chụp lấy cây đuốc còn cháy dở. Cô có một dự tính tương lai khác, một dự tính ích kỷ hơn.

Nắm chặt lấy tay Zadie, Philippa kéo cô chạy vào ngã rẽ đầu tiên hứa hẹn một lối ra khỏi hang động khác. Chưa đi được bao xa, Zadie đã giật tay ra và đứng cứng đờ tại chỗ như một miếng măng đá.

Zadie tuyên bố:

– Tớ không đi đâu. Cậu còn không biết cậu đang đi đâu. Đường này có thể chẳng dẫn đến đâu.

Philippa rọi đèn pin về phía trước mặt. Ánh đèn quấy nhiễu mấy chục con dơi, khiến chúng bay vụt về phía họ trong một đội hình dày đặc. Tất cả mọi người ngồi thụt xuống. Tất cả, ngoại trừ Philippa. Đằng sau mùi hôi khen khét của phân dơi đầy trên mặt đất, cô cảm nhận được một làn gió mát lạnh phả vào mặt.

Philippa nói:

– Tớ không nghĩ vậy. Cậu có cảm thấy được gió phả vào mặt không? Nhất định đó là một lối ra khác. Tớ chắc chắn như vậy. Tin tớ đi, Zadie.

– Cậu nhầm to rồi đó, Philippa. Này nhé, tớ sẽ đi lên với họ. Với Pizarro và lính của ông ấy. Ngược lại đường mà chúng ta đã vào. Tớ sẽ ở ngoài trời sưởi nắng và có lại sức mạnh trong khi cậu còn mãi mò mẫm dưới này như mấy con chuột chũi ngu ngốc.

Philippa can ngăn:

– Cậu không thể đi với họ.

– Nhìn này, chứng sợ không gian chật của tớ đang bắt đầu tác oai tác quái. Một sự thật đơn giản. Tớ sẽ phát điên nếu không sớm thoát ra ngoài.

Đó là sự thật. Tất cả djinn đều mắc chứng sợ không gian chật, bắt nguồn từ việc vài người từng bị giam cầm trong những cây đèn hoặc những cái chai cổ trong suốt nhiều năm. Nhưng dĩ nhiên Zadie có một lý do khác khi muốn thoát lên mặt đất cùng Pizarro và đội quân Tây Ban Nha của ông. Giờ đây, khi đã có tấm bản đồ dẫn đường đến Mắt Rừng, cô muốn liên lạc với đoàn thám hiểm của Virgil McCreeby càng sớm càng tốt. Đúng là cô không mang theo những hạt lệ mặt trời, nhưng cô không thể làm gì khác. Mấy cái đĩa vàng vẫn nằm trong ba lô của cô ở khu trại. Nhưng cô nghĩ McCreeby sẽ biết phải làm gì về việc đó. Xét đến cùng gã cũng là một thầy pháp. Và các thầy pháp vốn rất giỏi tài xoay xở.

– Cậu phải ở cùng mọi người. Một mình rời đi ư? Đó không phải là một ý kiến hay đâu, Zadie.

– Cậu cứ chống mắt mà xem.

Zadie thách thức, rồi bước lùi lại vào trong bóng tối. Từ cuối cùng cô nói là “Xin lỗi”. Ông Groanin bảo:

– Cứ để nó đi đi.

Philippa năn nỉ:

– Zadie, quay lại đi.

Nhưng Zadie đã biến mất.

Philippa miễn cưỡng buộc bản thân tiếp tục tiến về phía trước theo lời thúc giục của ông Groanin, ông quản gia quá lịch sự để nói trắng ra suy nghĩ trong đầu, rằng ông mừng rơn khi Zadie rời đi.

Hiện tại, họ đang ở một hang động khác cạnh một con suối chảy nhỏ giọt với phần lòng chảo được khảm đầy thủy tinh vàng lấp lánh như trứng tráng – cùng một loại thủy tinh vàng bao phủ vách hang và mặt đất. Nước trong lòng chảo thủy tinh đó nong nóng. Nóng như một tách cà phê. Nhưng không đủ nóng để trả lại sức mạnh djinn cho Philippa. Vì vậy, họ chỉ uống vài ngụm nước mà không bị gì, rồi băng qua một rìa đá hẹp nối liền với lối rời động duy nhất, rồi cố thu người lách qua một hành lang u ám dẫn vào những chỗ sâu bí mật của hệ thống hang động.

Trong bằng đó thời gian, làn gió phả vào mặt họ dần mạnh hơn, khiến niềm tin cả nhóm đang đi đúng hướng ngày càng gia tăng. Cuối cùng, họ đến trước một cái hố tròn há hốc miệng có đường kính khoảng mười lăm mét, từ đó, một luồng khí lưu huỳnh nóng dữ tợn thổi phụt lên từ sâu thẳm trong lòng trái đất, xuyên qua một kẽ núi cao vút để đến với một điểm sáng mờ mờ ở cách đầu họ khá xa. Trực giác cho Philippa biết miệng hố này chính là nơi mà nhiều thế kỷ trước, Manco Capac và bảy anh chị djinn của ông đã trồi lên từ thế giới nhân tạo của djinn để thống trị người Inca. Nhưng không có cách nào để băng qua cái hố. Và có vẻ như họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay ngược lại lối đi ban đầu.

Ông Groanin thở dài:

– Cơn gió của cháu phát ra từ đây đây. Và từ đây không có đường dẫn đi đâu cả. Ta đoán chúng ta phải quay lại thôi.

Rồi ông mỉm cười trấn an Philippa:

– Không phải lỗi của cháu, quý cô ạ. Ta nói, không phải lỗi của cháu. Tất cả chúng ta đều nghĩ đây là lối ra. Đúng không, anh Muddy?

Ông Muddy gật đầu:

– Ừ, chúng ta đều nghĩ vậy.

Philippa ủ rũ:

– Zadie đã đúng. Mấy tiếng rồi, chúng ta toàn đi xuống mấy cái hang động và lối đi này.

Ngước nhìn điểm sáng trên đầu họ ở ngay đỉnh của khe núi, cô nói:

– Cháu đoán là mặt đất ở ngay trên kia.

Ông Sicky đồng ý:

– Ta cũng cho là vậy.

– Ông nghĩ nó cách xa chúng ta bao nhiêu?

Khẽ mím môi, ông Sicky tựa cái đầu nhỏ xíu lên đôi vai khổng lồ của ông và nói:

– Có thể khoảng trăm rưỡi hoặc hai trăm mét gì đấy. Có thể còn cao hơn. Nói chung là, rất cao. Rất, rất cao.

Đưa mắt nhìn vách hang xung quanh, ông gỡ một miếng đá vàng ra cầm trên tay và kết luận:

– Cũng không leo được.

Ông vung tay ném mạnh hòn đá qua miệng hố. Hòn đá chỉ bay xa được chừng gần một mét, rồi luồng khí nóng bùng lên từ miệng hố thổi tung nó lên trên đầu họ và vượt ra khỏi đỉnh khe núi.

Việc này khiến Philippa nảy ra một ý. Cô nói:

– Có lần cháu đã xem một bộ phim trên ti vi về một người đàn ông tự gọi mình là chuyên gia nhảy dù từ điểm cố định. Ông ấy đã nhảy khỏi nhiều tòa nhà chọc trời ở New York, với một cái dù. Và nhảy dù từ máy bay xuyên qua đủ mọi con đường. Thỉnh thoảng ông ấy cũng nhảy vào những miệng hố lớn trên mặt đất. Vì thế, cháu đang nghĩ đến chuyện chúng ta có thể cũng làm như vậy. Nhưng thay vì từ không trung nhảy xuống, chúng ta sẽ là nhảy bay lên. Nói cách khác là, bay lên thay vì bay xuống đó.

Ông Groanin sửng sốt:

– Ý cháu là, nhảy vào cái hố này mà không có dù?

– Vâng ạ. Chỉ là, chúng ta không phải nhảy vào trong miệng hố. Nói cho đúng, chúng ta sẽ nhảy vào luồng khí nóng thổi lên từ đó và cưỡi nó lên tận trên đỉnh.

Ngồi phịch xuống một tảng đá vàng lớn, ông Groanin tuyên bố:

– Cháu điên rồi.

– Cháu không nghĩ vậy. Hơi nóng bay lên. Và chúng ta cũng sẽ bay lên thôi mà.

Ông Groanin làu bàu:

– Cháu nói như thể chúng ta chỉ nặng bằng mấy nhúm lá ấy, quý cô ạ. Bản thân ta nặng hơn một trăm kí đấy. Ta cũng muốn xem thử luồng gió nào có thể thổi tung ta lên như một cái bong bóng.

Philippa tranh luận:

– Cháu nghĩ ông đang nhìn thấy nó đấy, ông Groanin. Nhưng cháu cá tảng đá mà ông đang ngồi lên cũng nặng không kém. Sao chúng ta không thử ném nó vào luồng khí này để xem chuyện gì sẽ xảy ra?

Ông Muddy khen:

– Ý kiến hay đó, Philippa.

Ông Groanin nói:

– Anh điên rồi, Muddy. Anh Sicky, anh cảm thấy thế nào về ý kiến này?

Ông Sicky trả lời:

– Bệnh. Bệnh đến tận bao tử. Tuy nhiên, tốt nhất chúng ta nên quẳng tảng đá đó vào luồng khí trước rồi xem thử còn có cách nào khác không. Phải làm thí nghiệm trước, như cháu nó nói ấy, rồi sau hãy tranh cãi. Okay? Vậy mới khoa học chứ.

Ông Groanin cằn nhằn:

– Tôi không làm chuyện đó đâu.

Nói thì nói vậy, nhưng ông vẫn đứng lên, và cùng ông Sicky khiêng tảng đá vàng xuống con đường dẫn đến mép hố. Ông bảo:

– Anh biết đó, tảng đá này khá ấm.

Ông Sicky nói thêm vào:

– Và khá nặng.

Thở hắt ra với cố gắng di chuyển tảng đá, ông Groanin hỏi:

– Ờ, nhưng nặng cỡ nào mới được? Đó là câu hỏi sáu mươi bốn ngàn đô la đấy nhé.

Ông Muddy có lẽ sẽ giúp một tay nếu có đủ chỗ cho ba người trên lối đi, cười khùng khục:

– Tôi nghĩ là đắt hơn thế. Đắt hơn nhiều. Mạng sống của tôi ấy.

Ông Sicky, dù cái đầu ông nhỏ bất thường nhưng lại không có gì bất ổn với khả năng ước chừng trọng lượng của một vật nặng nào đó, cho biết:

– Tảng đá này nặng ít nhất cũng phải năm mươi kí, có lẽ vậy.

Ông Groanin nói:

– Ít nhất. Thôi được. Bắt đầu đi.

Ông Groanin và ông Sicky đứng ở ngay mép hố và bắt đầu đu đưa tay.

Một giây sau, hai người đàn ông quẳng tảng đá vàng vào trong miệng hố, rồi kinh ngạc đứng nhìn luồng khí nóng nhanh chóng đẩy nó lên qua khe núi như một viên đạn súng hơi trong nòng một khẩu BB.

Philippa tuyên bố:

– Cháu nghĩ sự nghi ngờ của ông có câu trả lời rồi đấy, ông Groanin.

Ông Groanin vẫn kiên trì:

– Ta vẫn không làm chuyện đó đâu. Ta chưa bao giờ thích nhảy ra khỏi máy bay khi còn trong Quân đội Anh. Và đó là với một cái dù dở hơi sau lưng.

Philippa hỏi:

– Ý ông là, ông đã từng làm một việc như thế này trước đây?

Ông Groanin ném cho cô một nụ cười nhạt thếch:

– Việc như thế này? Không đâu, thưa cô. Cái này chỉ là một trò nguy hiểm. Liều mạng một cách vô ích. Ta là một quản gia Anh, không phải một kẻ thách thức thần chết ngu ngốc. Này nhé, giả tỉ như luồng khí này đập chúng ta vào vách núi. Chúng ta có thể bị đánh bất tỉnh. Và chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta bị bắn ra khỏi đỉnh? Chúng ta sẽ lên cao bao nhiêu trước khi trọng lực tác động lên chúng ta? Chúng ta có thể rớt trúng bất cứ cái gì. Và rớt xuống bất cứ đâu. Chúng ta có thể bị lạc giữa rừng Amazon. Hoặc bất tỉnh nhân sự trên một ngọn cây rất cao.

Philippa nói:

– Ông quên một chuyện rồi. Cháu là djinn. Giây phút tiếp xúc với ánh mặt trời, cháu sẽ có lại sức mạnh.

Ông Groanin bảo:

– Ta không nghi ngờ lời cháu, quý cô ạ. Nhưng lỡ trời vẫn đang mưa thì sao? Bên dưới tán cây dày đặc, cháu chẳng có bao nhiêu ánh nắng khi đứng trên mặt đất cả. Có thể sẽ mất vài tiếng trước khi…

Ông Sicky cắt ngang:

– Tôi sẽ làm việc đó.

Ông Muddy cũng nói:

– Tôi nữa.

Philippa nhún nhún vai như muốn nói, “Cháu cũng vậy.” Ông Groanin bực bội lẩm bẩm:

– Hiển nhiên ta sẽ không ở dưới này một mình.

Philippa đề nghị:

– Nếu trước đây ông đã từng nhảy dù, vậy có lẽ ông có thể chỉ cho mọi người cách làm tốt nhất. Ý cháu là, cách tốt nhất để thực hiện cú nhảy này.

Ông Groanin gật đầu:

– Tốt, thưa cô. Ta nghĩ cách nhảy tốt nhất là chạy nhanh rồi nhảy. Để phóng vào ngay giữa luồng khí để không bị va vào hai bên vách đá khi bị thổi tung lên.

Ngoắc ngoắc ngón trỏ với ông Sicky, rồi với ông Muddy, ông Groanin hướng dẫn tiếp:

– Ngay khi chạm vào luồng khí, mọi người nên dang rộng hai tay, hai chân theo hình ngôi sao, để phạm vi tiếp xúc của cơ thể chúng ta và luồng khí càng nhiều càng tốt.

Ông Sicky hỏi:

– Ai đi trước đây?

Gỡ mắt kiếng nhét vào túi để an toàn, Philippa can đảm nói:

– Nên là cháu. Xét đến cùng, đây cũng là ý tưởng của cháu. Hơn nữa, nếu chúng ta đủ may mắn, cháu có thể được bắn thẳng ra ngoài tắm nắng nóng và khôi phục được sức mạnh trước khi chạm đất.

– Những chuyện kỳ quái hơn vẫn hay xảy ra.

Ông Groanin lầm bầm, rồi tự nhủ với bản thân rằng chắc sẽ không có chuyện như vậy.

Philippa bước lùi lại trên lối đi để chuẩn bị chạy. Cô chưa bao giờ giỏi môn nhảy xa. Khả năng tư duy mới là điểm mạnh của cô, và đó là một trong những lý do tại sao suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi phóng về phía miệng hố là không biết mấy miếng thủy tinh vàng gắn trên vách hang làm từ cái gì. Cô đã bỏ một miếng vào túi áo để sau đó, nếu còn sống sót, cô có thể nghiên cứu nó kỹ hơn.

Vào giây cuối cùng trước khi nhảy, Philippa nghe tiếng ông Sicky hét to và trông thấy ông Groanin vẫy tay lia lịa như muốn thúc giục cô. Đến khi đã nhảy vào hố, cô mới nhận ra thực tế họ đang hét gọi cô ngừng lại. Dễ hiểu lý do tại sao. Luồng khí đã ngừng lại. Trong một khoảnh khắc kinh khủng, khi trái tim cô ở nhịp nghỉ, Philippa khựng lại giữa bầu không khí bên trên miệng hố, thay vì được thổi tung lên giữa kẽ núi. Thì… Cô lại bắt đầu rơi.