Chương 19 - Con Tin.
Cậu Nimrod nói:
– Cho tôi một lý do để không biến ông thành một con cóc ghẻ đi, McCreeby.
John gợi ý:
– Vì ông ấy đã là một con cóc ghẻ à?
Nuốt trọn một miếng bánh của cậu Nimrod và dằn nó xuống với một ngụm trà nóng ngọt lịm, McCreeby bảo:
– Tôi nói, anh thật không hiếu khách đó, Nimrod. Dù sao ở tận ngoài này, giữa rừng Amazon, tôi cũng gần như một đồng hương Anh của anh. Nhưng nếu anh đã hỏi, tôi sẽ vui vẻ cho anh vài lý do tại sao anh nên tự kềm chế bản thân. Và điều đó áp dụng cho mấy người nữa đó.
Đầu tiên gã chỉ tay vào cặp sinh đôi rồi đến ông Groanin và ông Muddy, trước khi lại tống thêm mấy miếng bánh socola nữa vào miệng. Có thể thấy rõ gã thích món đó. Gã thậm chí còn làm dính ít kem socola lên chuôi khẩu súng mà gã vẫn đang cầm.
Cậu Nimrod nói với gã:
– Tôi đang nghe đây. Ông sắp phải liệt kê ra những lý do tại sao tôi nên tự kiềm chế bản thân và không biến ông thành một con cóc. Và tôi gợi ý là ông nên nói nhanh lên.
McCreeby liếm sạch lớp kem socola dính trên đầu ngón tay khi gã bắt đầu kể ra những lý do của gã:
– Thôi được. Để xem nào. Đầu tiên, đây là một thánh địa và tôi biết vì một sự tôn trọng ngu ngốc nào đó dành cho những hệ thống đức tin khác, djinn mấy người sẽ không sử dụng sức mạnh djinn trong một thánh địa.
McCreeby ngước nhìn lên mái vòm cây lupuna trên đầu:
– Họ gọi cái này là gì ấy nhỉ? Một abadía de árboles, đúng không? Cho nên, chừng nào chúng ta còn ở đây, tôi đoán tôi sẽ tuyệt đối an toàn. Đặc biệt là với khẩu súng trên tay tôi hiện tại. Và nó dĩ nhiên là một lý do nữa để anh tự kềm chế bản thân. Và tôi sẽ sử dụng khẩu súng này nếu bị buộc phải làm vậy, nên tôi khuyên tất cả mọi người đều cố liều làm gì. Hai lý do rồi đó.
Húp nước trà xì xụp, gã nói tiếp:
– Nhưng djinn mấy người làm gì cũng thích số ba, đúng không? Ví dụ như ba điều ước. Ồ, vâng, tôi sẽ cho anh lý do thứ ba. Và có thể giống như tôi, anh sẽ nghĩ đó là lý do quan trọng. Anh thấy đấy, tôi có một con tin. Môn đồ của tôi – họ tự gọi mình là tu sĩ, dù nói thật, cái giáo phái be bé mà tôi gầy dựng ở Anh hiện nay chẳng liên quan gì với mấy cái tu sĩ giáo phái đa thần thật sự cả – đang giữ cha của John và Philippa, ông Gaunt, ở một địa điểm bí mật. Nói cách khác, ông ấy đang bị bắt cóc. Nhưng đừng lo. Ông ấy sẽ vẫn bình yên vô sự chừng nào mấy người không cản đường của tôi.
John nói:
– Tôi không tin ông.
– Không? À, tôi vốn cũng không hy vọng gì vào việc cậu sẽ dễ dàng tin lời tôi như vậy, nhóc ạ. Cho nên tôi đã mang theo một ít chứng cớ, dĩ nhiên. Và cậu nên cảm ơn ngôi sao may mắn của mình rằng tôi là một người văn minh và sẽ không đưa cho cậu ngón tay hay lỗ tai của cha cậu.
Virgil McCreeby gật đầu với Dybbuk, cậu ta bỏ ba lô xuống đất và bắt đầu im lặng lục lọi một thứ gì đó bên trong. Ngoài việc khăng khăng bảo mọi người gọi cậu là Buck, Dybbuk đến giờ vẫn không nói gì khác. Sự xấu hổ mà cậu đang cảm thấy khi đứng trước mặt những bạn bè cũ của cậu đã ngăn cản điều đó.
McCreeby giải thích:
– Ông Gaunt đã bị bắt cóc trên đường đến chỗ làm ở Manhattan vào một buổi sáng lúc mấy người đang ở New Haven.
John vẫn khăng khăng:
– Ông Senna sẽ không bao giờ cho phép ai đó bắt cóc cha tôi. Ông ấy là tài xế kiêm vệ sĩ riêng của cha. Và ông ấy rất giỏi với việc đó. Ông ấy từng làm trong lực lượng Đặc Nhiệm.
Làm mặt hề, McCreeby cười khúc khích một cách khó ưa:
– Ồ, vậy à? Ờ, Đặc Nhiệm hay không thì ông Senna của cậu cũng có một cái bao tử bình thường như tất cả mọi người. Có nghĩa là, nó có thể trở nên cáu kỉnh. Đặc biệt là khi người của tôi cho nó ăn một thứ không tốt. Ví dụ như một loại thuốc do chính tôi chế tạo ra với khả năng làm một người không thể rời khỏi nhà vệ sinh trong suốt ba ngày. Ý tôi là, đó mới là thứ tôi gọi là “lực lượng Đặc Nhiệm”. Kết quả là, vào buổi sáng đặc biệt đó, ông ấy không có mặt ở đó để chở cha cậu đi làm. Và một trong những môn đồ của tôi, Haddo, đã đảm nhận việc đó. Dù sao thì, lão cha già thân mến của cậu thậm chí còn không nhận ra Senna già không ngồi sau tay lái. Cho đến khi đã quá trễ. Cho cậu ấy thấy đi, Buck.
Dybbuk rút một cái laptop nhỏ ra khỏi ba lô. Cậu mở nắp máy ra, gắn nó vào một điện thoại vệ tinh, bật nó lên, truy cập vào một trang web nổi tiếng đăng tải nhiều đoạn video, rồi quay màn hình về phía John.
John cố bắt lấy ánh mắt của cậu bạn cũ, nhưng Dybbuk tránh không nhìn vào mắt cậu. John nói:
– Tớ cứ nghĩ Finlay mới là người giúp McCreeby đấy. Ai ngờ từ đầu đã là cậu. Đáng lẽ tớ nên biết điều đó. Sao cậu làm vậy, Buck? Tớ cứ nghĩ chúng ta là bạn.
Nhưng Dybbuk không trả lời. Giây phút này – giây phút đối mặt với John và Philippa – chính là giây phút mà cậu sợ hãi nhất. Giờ đây, khi cậu đã ở đây với bạn bè cũ của cậu, phải hứng chịu cảm giác thất vọng của chúng đối với cậu, cậu cảm thấy còn tệ hơn tưởng tượng ban đầu của mình. Sau tất cả những cuộc phiêu lưu mà chúng đã cùng trải qua, cậu biết chính xác chúng đang nghĩ gì về cậu. Dybbuk nhăn mặt như thể ai đó đã dí sắt nóng vào cậu khi ông Groanin lớn tiếng nói:
– Tôi chưa bao giờ thích thằng nhóc này. Tôi luôn nghĩ nó đồng nghĩa với rắc rối. Tôi nói, tôi luôn nghĩ nó đồng nghĩa với rắc rối.
Trong khi đó, ông Groanin, cậu Nimrod, Philippa và ông Muddy đang vây quanh cái laptop và chờ xem cái gì đã bị quay phim lại.
Trong đoạn video, ông Gaunt đang ngồi trên một cái ghế bên trong một lồng giam. Ông đang mặc một bộ áo liền quần màu cam và cầm một tờ New York Daily Post với hai tay đeo gông. Đoạn video sau đó zoom vào trang bìa rồi đến ngày phát hành của tờ báo để chứng minh tính xác thực của việc ông Gaunt đang bị giam giữ. Ông nhìn có phần mệt mỏi với bộ râu mấy ngày chưa cạo, nhưng nhìn chung vẫn bình yên vô sự.
Ông Gaunt nói trong phim:
– Chào mấy con. Chào cậu, Nimrod. Tôi đoán là đến giờ phút này mọi người đã biết tôi đang bị bắt cóc và giam giữ bởi ba tay hippi quái đản người Anh. Tôi không biết họ là ai hay họ muốn gì, nhưng họ đối xử với tôi coi như ổn thỏa. Tôi được cung cấp nhiều thứ để ăn và đọc, và tôi cũng coi tivi nhiều. Họ bảo tôi nói với mọi người rằng nếu mọi người làm đúng theo những gì họ nói, họ sẽ thả tôi đi. Nhưng nếu mọi người không hợp tác, mọi việc có thể trở nên khó khăn hơn đối với tôi. Lời của họ, không phải tôi. Đó là tất cả những gì tôi được phép nói, ngoại trừ việc John? Philippa? Cha nhớ cả hai đứa, và cha yêu hai đứa rất nhiều. Hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau. Và đừng lo cho cha. Chúng ta đã vượt qua nhiều giây phút khó khăn trước đây và chúng ta sẽ làm lại được điều đó.
Khi đoạn video ngừng lại đột ngột ở đó, họ xem lại nó lần nữa.
McCreeby nhận xét:
– Thật là cảm động.
John hỏi cậu Nimrod:
– Nó thật hả cậu?
McCreeby bực bội nói:
– Dĩ nhiên nó là thật. Sao cậu có thể nghĩ khác chứ?
John trả lời:
– Ông đã giả mạo bức hình trên báo. Bức hình của đoàn thám hiểm được cho là đã tìm được Mắt Rừng.
McCreeby thừa nhận:
– Ừ, tôi đã giả bức hình đó. Một bức hình giả khá tốt, đúng không? Thật đáng ngạc nhiên với những gì chúng ta có thể làm được với một cái máy tính ngày nay.
John nói:
– Cho nên, có thể ông cũng đã làm giả đoạn video này.
McCreeby bảo:
– Nếu làm vậy, nghĩa là tôi vốn không có gì để mặc cả. Một chuyện khó có thể xảy ra. Có nghĩa tôi đang rất liều lĩnh, đúng không? Liều chọc giận ba djinn hùng mạnh? Hoặc bốn, nếu tính cả mẹ của cậu. Thật may khi ngay bây giờ bà ấy không có mặt ở đây, đúng không?
Rồi lắc đầu, gã nói tiếp:
– Không, tôi không đủ can đảm để làm giả nó đâu, nhóc. Cũng chẳng đủ ngu ngốc. Vả lại, giờ đây khi mấy người đã dẫn tôi đến với Mắt Rừng thật sự, tôi chẳng đòi hỏi gì hơn từ mấy người ngoài việc tránh đường cho tôi. Nếu mấy người hợp tác, cha của cậu sẽ được trả tự do với không một tổn thương. Lấy tên Virgil McCreeby, tôi có thể hứa với mấy người như thế.
Cậu Nimrod bật cười:
– Cái tên đáng giá lắm đây. Chính xác ông đang theo đuổi cái gì vậy, McCreeby?
– Tôi nghĩ điều đó quá hiển nhiên mới đúng. Tôi muốn tìm thành phố mất tích Paititi.
Cậu Nimrod nói:
– Giờ thì tôi đã bắt đầu hiểu được. Nó có lợi cho cả hai người. Hai người định tiến hành nghi lễ kutumunkichu, đúng không?
McCreeby trả lời một cách ngây thơ:
– Tôi chưa bao giờ nghe nói đến chữ đó. Anh lầm rồi. Kutumunkichu? Đó là gì vậy?
– Lợi dụng nghi lễ kutumunkichu, ông, McCreeby, hy vọng có được năng lực biến kim loại thường thành vàng. Trong khi cậu, Dybbuk…
Cậu Nimrod nhìn thẳng vào mặt Dybbuk.
– … cậu nghĩ cậu có thể hồi phục lại sức mạnh của cậu. Giống như Manco Capac. Đúng không?
Buck cuối cùng cũng lên tiếng:
– Tại sao không chứ? Nghi lễ kutumunkichu đã có hiệu quả với ông ấy mà. Sao tôi không được chứ?
Nhăn mặt, McCreeby nói với Dybbuk:
– Đáng lẽ cậu không nên nhắc đến chuyện đó.
Nhưng Dybbuk không để ý gì đến gã mà tiếp tục nói với cậu Nimrod:
– Nó sẽ có hiệu quả với cháu. Nó phải có hiệu quả.
Philippa gần như cảm thấy tội nghiệp cho cậu. Cậu Nimrod hỏi:
– Ông đã nói với thằng bé như thế hả McCreeby?
McCreeby phẫn nộ nói:
– Tôi chẳng nói gì với nó cả. Buck đã tự đọc mấy văn bản Inca cổ. Trong thư viện ở lâu đài của tôi tại Anh. Anh nhớ thư viện của tôi, đúng không Nimrod?
Cậu Nimrod hỏi:
– Văn bản cổ nào? Xét đến cùng, người Inca chưa bao giờ ghi chép lại điều gì.
– Tay thầy tu Inca Ti Cosi, cháu của vua Titu Cusi, người là cháu của Atahualpa, đã mô tả một số truyền thuyết và thần thoại Inca với một người ghi chép sử ký Tây Ban Nha vào khoảng năm 1550. Bao gồm nghi lễ kutumunkichu. Tôi có phiên bản duy nhất còn tồn tại của cuốn sử ký đó. Thứ mà tôi không có là bản đồ đến đây. Nhờ mấy người, điều đó không còn là một vấn đề với tôi nữa. Và trước khi mấy người suy diễn lung tung, tôi nói rõ chính Dybbuk là người đã tìm đến tôi để tìm kiếm một giải pháp cho vấn đề của cậu ấy. Bù lại, tôi sẽ có không phải ba mà là sáu điều ước. Ba điều từ Zadie, và ba điều từ Dybbuk. Ít nhất cậu ấy sẽ cho tôi ba điều ước ngay khi có lại được sức mạnh djinn. Lý do duy nhất tôi không đòi bất cứ ai trong mấy người ba điều ước là, ngay cả khi ông Gaunt còn nằm trong tay tôi, tôi vẫn không tin mấy người không làm điều gì đó xấu xa với tôi.
Nghe nhắc đến cha cô, Philippa vuốt một giọt lệ khỏi mắt. McCreeby nói tiếp:
– À phải, nhắc mới nhớ, những hạt lệ mặt trời trong ba lô của Zadie? Chúng tôi cần nó cho nghi lễ. Cho nên, vui lòng đưa chúng qua đây.
Khi không ai cục cựa, McCreeby nói thêm:
– Tôi chỉ cần gọi điện thoại vệ tinh cho Haddo biết mấy người không chịu hợp tác, và hắn sẽ tải lên mạng một đoạn video khác về ông Gaunt, một đoạn video không dễ xem như đoạn đầu tiên. Coi nào. Đưa chúng đây. Tốt nhất không nên để cha cô cậu đau lòng, đúng không? À phải, nhớ đưa luôn điện thoại vệ tinh của mấy người. Zadie nói mấy người có một cái.
John đi lấy ba lô và lục ra ba cái đĩa vàng đã bị trộm khỏi bảo tàng Peabody. Cậu khá ngạc nhiên khi nhận ra chúng rất ấm. Thậm chí có thể nói là nóng. Cậu đưa chúng và cái điện thoại cho Dybbuk.
Cậu Nimrod nói:
– Nghe ta nói nè, Buck. Có khả năng nghi lễ Inca mà cậu đã đọc được ấy có liên quan đến Pachacuti. Sự rung chuyển vĩ đại của mặt đất báo trước ngày tàn của thế giới. Chuyện này có thể nguy hiểm. Rất nguy hiểm.
McCreeby chế giễu:
– Anh không thật sự tin vào lời tiên đoán đó chứ? Nếu người Inca có sức mạnh làm được việc đó, anh không nghĩ họ sẽ dùng nó để chống lại Pizarro và đội quân xâm lược của ông ấy sao? Dĩ nhiên họ sẽ dùng.
Lờ McCreeby đi, cậu Nimrod tiếp tục nói với Dybbuk:
– Manco Capac đã chết. Cháu không nghĩ về điều đó sao, con trai?
Dybbuk bảo:
– Đằng nào Manco cũng đã già cả, bệnh hoạn. Dù sao thì, không có sức mạnh djinn, cháu khác gì đã chết chứ. Sống mà không có sức mạnh djinn sao có thể gọi là sống.
John nói:
– Cậu vẫn sống. Điều đó không đáng giá sao?
Dybbuk gắt gỏng:
– Cậu nói dễ lắm, John. Cậu vẫn còn sức mạnh của cậu. Tớ thì không.
John hỏi vặn lại:
– Và đó là lỗi của ai chứ?
Cậu Nimrod nói:
– John nói đúng. Buck, cháu đã được cảnh báo đừng phí phạm sức mạnh. Bởi tất cả mọi người. Ta. Người mẹ tội nghiệp của cháu. Tất cả. Nhưng cháu đã chọn lựa không lắng nghe. Cháu đã lạm dụng món quà của mình cho những màn ảo thuật rẻ tiền để làm thú tiêu khiển cho mundane.
McCreeby can thiệp:
– Anh nói vậy hơi bất công đó, Nimrod. Sao lại bảo chúng rẻ tiền? Tôi nghĩ vài màn khá tuyệt mà.
– Trên ti vi.
Cậu Nimrod gằn từng chữ như thể nó là một thứ đáng xấu hổ.
Dybbuk giận dữ nói:
– Đã làm thì đã làm. Nhưng việc tất cả mọi người bảo cháu đừng làm rõ ràng chẳng làm mọi chuyện tốt đẹp hơn. Và mọi người sẽ làm gì chứ? Nếu mọi người ở vào hoàn cảnh của cháu? John? Philippa? Các cậu sẽ làm gì nếu mất hết tất cả sức mạnh chứ? Các cậu sẽ không cố lấy lại nó sao? Dĩ nhiên là có, đúng không?
John nói:
– Tất cả chúng ta đều phải sống có trách nhiệm với hành động của chính chúng ta. Cuộc sống là như vậy mà.
Dybbuk chế nhạo:
– Nói thì dễ lắm, nhưng làm thì khó đó.
Giờ đây đến lượt Philippa nổi giận. Nhưng không phải với Dybbuk, mà là với Zadie.
Cô hỏi Zadie:
– Tớ có thể hiểu được tại sao Buck làm như vậy. Cậu ấy luôn ương ngạnh như vậy. Người mà tớ không hiểu là cậu. Làm sao cậu có thể đồng lõa với họ? Làm sao cậu có thể phản bội sự tin cậy của tớ như vậy?
Nắm lấy tay Zadie, Dybbuk nói với Philippa:
– Để cậu ấy yên. Cậu ấy làm thế vì tớ.
Zadie nói:
– Tớ yêu anh ấy. Đó là lý do tại sao tớ giúp họ kể từ khi chúng ta đến đây. Dùng quái vật cản bước để giúp Buck và McCreeby bắt kịp khi chúng ta bị chậm lại. Ngụy tạo dấu vết trên mặt đất để mọi người nghĩ một đoàn thám hiểm khác đang đi trước chúng ta. Tớ muốn giúp Buck lấy lại sức mạnh.
Rồi cô đưa mắt nhìn Dybbuk và nở một nụ cười ấm áp với cậu.
– Tớ sẽ làm tất cả vì anh ấy. Tôi không trông chờ một người như cậu, Philippa, hiểu được một điều như thế. Xét đến cùng, ai có thể yêu nổi một người như cậu chứ?
McCreeby mỉm cười và vẫy tay một cách huyền bí trước mặt Zadie. Gã nói:
– L’amour, toujours l’amour. Tình yêu chinh phục tất cả.
Cố lờ đi lời sỉ nhục đau lòng của Zadie, Philippa hỏi:
– Nhắc đến chinh phục, chuyện gì đã xảy ra với ông bạn Pizarro của cậu cùng đội quân của ông ấy? Họ đâu rồi?
Zadie ném cho Philippa nụ cười giễu cợt nhất của cô rồi nhún vai bảo:
– Lần cuối tớ thấy họ, họ đang đè bẹp bạn của cậu, người Xuanaci. Đáng đời họ.
McCreeby nói:
– Đúng. Đúng đó, Zadie. Tôi đồng ý với cô. Lắng nghe lời tôi. Chỉ lời tôi thôi. Quên hết tất cả những chuyện khác. Chỉ lời của tôi mới quan trọng.
Rồi gã lại vẫy tay trước mặt cô lần nữa.
Cậu Nimrod hỏi:
– Ông thôi miên cô ấy, đúng không? Đó là lý do tại sao cô ấy giúp hai người. Cô ấy chỉ nghĩ cô ấy yêu Dybbuk. Vì ông bảo với cô ấy như vậy. Để có thể thuyết phục cô ấy.
Liếc nhìn Dybbuk một cách lo lắng, McCreeby cãi lại:
– Vớ vẩn. Dĩ nhiên cô ấy yêu anh bạn trẻ của tôi.
Nhưng Dybbuk giờ đây đang nhìn gã với một ánh mắt kỳ lạ.
– Đúng không, Zadie?
Zadie trả lời, nhưng có một thứ gì đó trong giọng nói của cô nghe có vẻ máy móc:
– Đúng vậy. Cháu yêu anh ấy. Vẫn luôn yêu anh ấy. Sẽ luôn yêu anh ấy. Yêu. L’amour, toujours l’amour.
McCreeby mỉm cười:
– Thấy chưa?
Rồi chỉ tay về phía cánh cửa Mắt Rừng, gã giục:
– Xin lỗi phải cắt ngang cuộc hội ngộ cảm động này, nhưng chúng tôi phải vào trong đó. Anh thật thông minh khi nghĩ ra cách gỡ cái nút thắt trên cửa, Nimrod ạ. Bản thân tôi, tôi sẽ đơn giản dùng rựa chặt đứt nó cho xong. Giống như cái anh chàng nổi tiếng từ Hy Lạp ấy.
Cậu Nimrod cho biết:
– Tôi không phải là người giải được bí mật đó. Là John.
McCreeby mỉm cười với John:
– Vậy thì cậu thật là một người thông minh, nhóc ạ. Có lẽ cậu giờ đây có thể đi chinh phục thế giới đã biết. À phải. Còn một điều nữa. Theo tôi được biết, có một cây cầu dây làm từ tóc người nối thẳng đến Paititi. Thông tin đó chính xác không?
Philippa trả lời:
– Chính xác.
– Và những người bảo vệ? Những xác ướp các vị vua Inca ấy?
Ném trả một nụ cười chế giễu về phía Zadie, Philippa nói:
– Họ đã đi nơi khác. Để giúp người Xuanaci.
Cô và John thành thật trả lời McCreeby như vậy là vì lo lắng cho cha của chúng.
Cậu Nimrod nhận xét:
– Như thường lệ, ông vẫn được thông tin đầy đủ nhỉ, McCreeby.
Gã trả lời:
– Tôi thích đọc sách. Chúng cung cấp cho người ta một lợi thế đáng kể so với những kẻ chỉ tìm tin tức qua radio và truyền hình.
Cậu Nimrod hỏi tiếp:
– Trong trường hợp đó, có bao giờ ông nghĩ đến việc Ti Cosi có thể đã cố ý làm người ghi chép sử ký Tây Ban Nha nghĩ sai không? Rằng thật sự nghi lễ kutumunkichu sẽ mang đến Pachacuti? Sự hủy diệt vĩ đại?
Nhấc ba lô của gã lên, McCreeby lắc đầu nói:
– Tôi sẽ quay lại với câu hỏi trước đó của tôi, Nimrod. Nếu người Inca có sức mạnh làm được việc đó, anh không nghĩ họ sẽ dùng nó để chống lại Pizarro sao? Không, tôi không nghĩ nghi lễ kutumunkichu sẽ mang đến Pachacuti. Nhưng cũng phải khen anh đã rất có cố gắng.
Rồi quay sang nhìn Dybbuk và Zadie, gã nói:
– Đi nào, cô cậu. Chúng ta lên đường thôi.
John hỏi:
– Vậy còn cha của tôi?
McCreeby trả lời:
– Ông ấy sẽ ổn cả. Nếu không ai cố theo đuôi hay cản trở chúng tôi. Ngay khi đã an toàn quay lại Peru, tôi sẽ gọi cho Haddo bảo họ trả tự do cho ông ấy. Đơn giản vậy thôi. Tin tôi đi, tôi không có hứng thú chọc giận bà Layla mẹ cậu đâu.
Cậu Nimrod nói:
– Chưa kể cơn giận của chính tôi.
– Đó là lý do tại sao tôi cần đến sáu điều ước. Anh thấy không, Nimrod? Tôi đã dự trù hết tất cả mọi tình huống.
McCreeby mở cánh cửa Mắt Rừng ra và, với Dybbuk và Zadie theo sát sau lưng, gã bước qua cửa. Sau đó, cả ba biến mất.
Ông Groanin làu bàu:
– Tôi cực kỳ ghét cái gã này.
Đóng cánh cửa lại sau lưng họ, cậu Nimrod nói:
– Tôi cũng vậy.
– Giờ sao? Tôi nói, giờ sao đây?
– Anh nghe McCreeby nói gì rồi đó. Chúng ta bị khóa tay khóa chân rồi, anh Groanin.
John nói:
– Thông thường khi có ai đó bị bắt cóc, người ta thường cố tìm ra họ trước khi trả tiền chuộc.
Ông Groanin bảo:
– Một việc không mấy dễ dàng khi chúng ta đang ở tận Amazon.
Cậu Nimrod nói:
– Phải chi mẹ cháu đang ở New York chứ không phải Brazil.
Philippa đề nghị:
– Chúng ta cần báo tin cho mẹ. Chúng ta cần bảo mẹ về nhà tìm cha.
Cậu Nimrod hỏi:
– Có ai biết số điện thoại của bác sĩ Kowalski không? Bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ của chị Layla ấy?
Philippa lắc đầu:
– Không. Mẹ không cho tụi cháu số. Vả lại, McCreeby đã lấy mất điện thoại vệ tinh của chúng ta rồi.
John bảo:
– Chúng ta có thể làm một cái khác.
Cậu Nimrod nhắc:
– Không phải ở đây. Không phải tại nơi này. Nhớ không?
John gật đầu:
– Được rồi. Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Làm một cái điện thoại ở nơi khác.
Philippa gợi ý:
– Sao không dùng mail nội bộ djinn ấy? Nó chắc chắn nhanh hơn nhiều.
Cô đang nhắc đến một cách thức liên lạc thuận lợi giữa hai djinn trưởng thành là anh chị em ruột của nhau, cho phép khi một người nuốt một thứ gì đó, nó sẽ xuất hiện trong miệng của người còn lại. Dù họ có ở cách xa nhau đến đâu.
Cậu Nimrod nói:
– Phép tắc thông thường là điện thoại cảnh báo trước cho người còn lại. Lần cuối chị Layla dùng mail nội bộ djinn gửi đồ cho cậu, cậu đang ngồi trên ghế nha sĩ. Đó là một tình huống rất xấu hổ.
Rồi nhún vai, cậu bảo:
– Tuy nhiên, có thể chúng ta sẽ mất một thời gian mới tìm được số của bác sĩ Kowalski. Và thời gian là yếu tố quan trọng trong tình huống này. Ý cậu là, chị Layla tìm được cha các cháu càng sớm, chúng ta càng có thể nhanh đuổi theo McCreeby và chặn gã lại.