Chương 21 - Những Hạt Lệ Mặt Trời.
Philippa hỏi cậu Nimrod:
– Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ hoàn thành nghi lễ mà cậu đã nói đến? Cái nghi lễ Kutu-mun-gì-gì ấy?
Đã gần một tiếng trôi qua kể từ khi Dybbuk, Zadie và Virgil McCreeby đi qua cánh cửa Mắt Rừng. Và đoàn thám hiểm của cậu Nimrod vẫn còn đang cân nhắc bước tiếp theo là gì. Ông Groanin đã pha thêm ít trà, ông vẫn thường làm việc này khi không ai nghĩ ra được việc gì khác để làm. Đó là quan điểm sống của người Anh: Nếu cảm thấy nghi ngờ về bất cứ chuyện gì, hãy ngồi xuống dùng một tách trà và thư thả suy nghĩ về kế hoạch sắp tới. Đó là một trong những nguyên nhân chính khiến nước Anh từng là một trong những đế chế hùng mạnh nhất trên thế giới suốt một giai đoạn lịch sử. John và Philippa không thích uống trà cho lắm, và cũng chẳng có ai trong chúng muốn thống trị thế giới – chúng chỉ muốn được thấy cha mình được trở về nhà an toàn và chuyến thám hiểm Nam Mỹ của cả nhóm được kết thúc một cách tốt đẹp. Vì vậy, chúng chỉ dùng ít nước chanh.
Cậu Nimrod trả lời:
– Nghi lễ kutumunkichu à? Thật sự cậu cũng không biết. Nhưng cậu e đó sẽ là một kết quả không mấy tốt đẹp. Dybbuk đang đùa với lửa.
Suy nghĩ chút, John bật cười:
– Cháu nghĩ cậu đang nói gần đúng theo nghĩa đen ấy.
Cậu Nimrod chau màu khó hiểu:
– Ý cháu là gì?
– Ý cháu là, cậu nên nhìn thấy bản mặt của cậu ấy khi cháu bỏ những hạt lệ mặt trời vào tay cậu ấy. Rất là kỳ lạ, nhưng mấy cái đĩa vàng đó khá nóng. Ờ, chí ít là một trong mấy cái đĩa ấy khá nóng.
Sự im lặng kéo dài trong khi cậu Nimrod uống tách trà của mình. Và rồi, gần như thể những điều John vừa nói đến giờ mới lọt được vào tai cậu, cậu Nimrod hỏi lại:
– John, cháu vừa nói gì? Về những hạt lệ mặt trời ấy?
– Một cái khá nóng.
– Nóng? Nóng như thế nào?
John nhún vai bảo:
– Cháu không biết. Nóng. Không nóng bỏng như thể đang bốc cháy khiến cậu phải làm rớt nó. Nhưng quá nóng để áp vào da quá lâu. Không nóng như thể nó đã bị đốt trong lửa. Nhưng nóng như thể nó đã nằm phơi nắng lúc giữa trưa. Hay nằm trên một lò sưởi. Nóng kiểu đó đó.
Cậu Nimrod ngước mặt nhìn vòm cây rậm rạp trên đầu, chỉ có một ít ánh nắng mặt trời xuyên qua nổi đám lá trên đó, rồi quay sang nhìn cái ba lô của John. Cậu lớn tiếng tự hỏi:
– Tại sao chỉ một cái đĩa nóng lên? Cả ba cái cùng nằm trong ba lô của cháu mà.
John gật đầu:
– Đúng vậy. Ý cháu là, bản thân cháu cũng thấy điều đó hơi kỳ kỳ. Nhưng vào lúc đó, đầu óc cháu còn quá nhiều thứ phải suy nghĩ. Cháu chỉ mới nhớ ra chuyện đó thôi. Việc với McCreeby và Dybbuk, việc với cha cháu, việc của nhỏ phù thủy Zadie cùng tất cả những chuyện khác, chúng làm cháu quên bẵng đi chuyện đó.
Đứng dậy, cậu Nimrod đi kiểm tra cái ba lô của John.
– Nhưng tại sao hạt lệ mặt trời lại nóng lên trong ba lô của cháu? Tại sao? Đâu phải chúng nằm trực tiếp dưới ánh nắng. Hay gần đống lửa đun nước của anh Groanin.
Nhấc ấm nước ra khỏi đống lửa, ông Groanin đổ thêm ít nước sôi vào trong ấm trà và hỏi:
– Thêm trà nữa không, thưa ngài?
– Không, không phải bây giờ. Cám ơn anh, Groanin.
Cậu Nimrod nhấc nắp ba lô lên và bắt đầu quẳng đồ đạc của John ra đất như thể cậu đang gấp rút tìm kiếm một câu trả lời nào đó.
John nói móc:
– À, cậu cứ tự nhiên đi nhé. Cậu biết đấy, đó chỉ là đồ đạc cá nhân của cháu thôi. Chả có gì quan trọng đâu. Cứ thoải mái mà lục, okay?
Cậu Nimrod lờ đi đứa cháu trai. Và đến giờ phút này, tất cả mọi người đã tập trung quanh cái ba lô của John, tò mò muốn biết cậu Nimrod sẽ tìm được gì để có thể giải thích lý do tại sao những hạt lệ mặt trời lại nóng lên. John nhắc:
– Cháu có cất một số đồ riêng tư trong đó đấy nhé.
Philippa hỏi:
– Ví dụ như?
Với một lập luận khá hợp logic, John bảo với em gái:
– Anh mà nói cho em biết thì đâu còn gọi là riêng tư được nữa, đúng không?
Philippa nói:
– Zadie mới là người có cuộc sống bí mật, chứ không phải anh, John. Anh có thể đừng bực bội mãi về con bé gián điệp hai mặt đó không?
– Anh nghĩ anh có thể vượt qua chuyện đó nhanh hơn em đấy.
Rồi John nhún vai thừa nhận:
– Điều mà anh không thể hiểu được là chuyện Buck yêu nó. Hoặc nó yêu cậu ấy. Ý anh là, Buck cứ như một con nhím hay xù lông ấy.
Ông Groanin lầm bầm:
– Nó là một đứa như vậy. Chẳng nghi ngờ gì về điều đó cả.
Philippa nói:
– Em thậm chí còn không biết cậu ấy với Zadie là bạn của nhau.
– Anh thậm chí còn không hiểu mấy về chuyện đó. Theo anh, Zadie gây quá nhiều phiền phức cho cậu ấy.
Ông Groanin tiếp tục lầm bầm:
– Chẳng phải chuyện vẫn luôn như vậy sao? Không gì có thể làm chúng ta cảm thấy khó hiểu bằng lựa chọn người yêu của người bạn thân nhất của chúng ta. Đúng không, thưa ngài?
Cậu Nimrod nhắc:
– Cậu có cần nhắc cho tất cả mọi người nhớ việc Zadie đang bị thôi miên không nhỉ?
Philippa nói:
– Có vẻ như anh vừa mới bị như thế đấy. Xin lỗi.
Cậu Nimrod “hmm” một tiếng, và tung hứng một thứ gì đó trong lòng bàn tay. Đó là viên đá vàng mà Philippa đã mang lên từ hệ thống hang động dưới mặt đất.
– Đúng như cậu nghĩ! Đây là thủ phạm. Mẩu uranium này. Nó vẫn còn khá ấm. Đây. Cầm thử nó đi.
Cậu ném viên đá qua cho Philippa, cô em thậm chí không cố bắt lấy nó mà để nó rơi xuống đất. Philippa bảo:
– Cám ơn, nhưng không cần ạ. Nếu nó nóng, có thể đó là vì một lý do không mấy an toàn.
Nhưng ông Muddy nhặt nó lên và cẩn thận nhìn. Ông đã quen tiếp xúc với nhiều thứ nguy hiểm. Ví dụ như súng ống và thuốc lá. Hoặc những con cá sấu kỳ lạ. John lắc đầu bảo:
– Biết ngay là viên đá đó nguy hiểm mà.
Rồi cậu bắt đầu bỏ ngược vào trong ba lô tất cả những thứ mà cậu Nimrod đã lôi ra đất. Cậu nghi ngờ hỏi:
– Này, cậu không nghĩ nó sẽ làm nhiễm xạ đồ lót của cháu chứ?
Philippa chọc:
– Em nghĩ anh không cần lo lắng gì về chuyện đó nữa, anh trai. Mấy món đồ lót của anh là nguy hiểm nhất quả đất rồi.
John bảo:
– Hài hước thật. Rất là hài hước đó, Phil.
Cậu Nimrod trấn an:
– Viên đá này không nguy hiểm gì đâu. Trừ khi…
Philippa tiếp lời cậu:
– Trừ khi ba cái đĩa vàng đó thực tế không phải bằng vàng, mà từ một thứ khác? Một thứ gì đó có phản ứng mạnh khi đặt gần chất uranium.
Cậu Nimrod gật đầu:
– Ừ, đúng là vậy. Cháu nói tiếp đi.
– Ờ thì, có thể những hạt lệ mặt trời đó chỉ nhìn giống vàng mà thôi? Có thể chúng chỉ được mạ một lớp vàng mỏng bên ngoài để che giấu chất liệu thật của chúng? Ý cháu là, giả dụ như người Inca chỉ nhúng chúng vào vàng.
Cậu Nimrod khen:
– Chính xác. Cháu gái cậu thật thông minh. Giờ thì, chúng có thể làm từ chất liệu gì? Nếu cậu nhớ không lầm, chỉ có một trong ba cái đĩa đó có vẻ nặng hơn vàng bình thường.
Ông Groanin gợi ý:
– Chì thì sao? Tôi nói, chì thì sao? Có nhiều người mạ vàng lên chì để bán. Mấy tay làm vàng giả hay đúc tiền giả ấy. Đó là lý do tại sao người ta vẫn hay cắn thử mấy đồng xu vàng. Để kiểm tra xem chúng có phải đồ thật hay không.
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Không phải chì. Chì không phản ứng với uranium.
Và sau đó cậu lớn tiếng chửi bới.
Đây là lần đầu tiên bọn trẻ nghe thấy cậu của chúng chửi thể và chúng bị sốc mất một lúc. Ông Groanin trách:
– Ai đó rửa miệng anh chàng này coi. Chửi thề trước mặt cháu mình như thế. Ngài nên tự xấu hổ với bản thân, thưa ngài.
Cậu Nimrod vội vã nói:
– Xin lỗi mọi người. Nhưng tôi vừa đột ngột nghĩ đến một chuyện rất, rất xấu.
Rồi cậu im lặng hơn một phút đồng hồ và đi vòng vòng quanh trại với vẻ mặt lo lắng, vừa đi vừa lắc đầu và vặn hai tay vào nhau.
Ông Groanin yêu cầu:
– Thế ngài có định nói cho chúng tôi biết đó là gì không, thưa ngài? Hay chúng ta phải đập cho nó văng ra khỏi đầu ngài đây?
Cậu Nimrod lẩm bẩm:
– Mọi người tốt nhất không nên biết. Ý tôi là, có rất nhiều chuyện tôi biết mà thỉnh thoảng tôi phải ước gì mình không biết. Anh Rakshasas vẫn hay nói câu gì ấy nhỉ? Tốt hơn không nên nhớ những gì nên bị quên lãng, và tốt hơn không bao giờ quên những gì đáng nhớ.
Ông Groanin làu bàu:
– Vớ vẩn. Tôi nói, vớ vẩn. Nói đại cho chúng tôi biết cho xong đi, anh bạn, hoặc tôi sẽ không bao giờ pha trà cho cậu nữa.
Cậu Nimrod gượng cười:
– Thật là một lời đe dọa đáng sợ đó, anh Groanin. Thôi được. Tôi đang nghĩ đến chuyện cái đĩa nặng nhất đó được làm từ polonium nguyên chất.
Ông Groanin bảo:
– Chưa bao giờ nghe nói đến từ đó. Palladium thì rồi. Tôi đã từng xem Judy Garland biểu diễn ở nhà hát Palladium Luân Đôn. Khi tôi còn là một chàng trai ấy. Hay tuyệt. Cô ấy thật biết hát làm sao.
Cậu Nimrod giải thích:
– Palladium là một nguyên tố kim loại kiềm thổ hiếm. Nhưng tôi không nói về cái đó. Tôi đang nói về một kim loại khác tên polonium.
Ông Groanin lặp lại:
– Ờ, tôi chưa bao giờ nghe đến từ đó. Tôi nói, tôi chưa bao giờ nghe nói đến cái chất polonium của cậu.
Cậu Nimrod bảo:
– Ờ, có lẽ anh không biết thật. Đó không phải một thứ kim loại mà anh có thể tìm thấy trong mấy đồng tiền đúc mà quản gia mấy anh hay nhét vào túi quần. Trên thực tế, nó cực hiếm. Nó chỉ mới được Pierre và Marie Curie khám phá gần đây vào năm 1898.
Philippa thắc mắc:
– Chờ một chút. Nếu nó chỉ mới được khám phá vào năm 1898 thì tại sao một cái đĩa làm từ polonium lại có thể được trưng bày như một món đồ tạo tác của người Inca tại bảo tàng Peabody trong gần một thế kỷ? Hoặc là Hiram Bingham đã nói dối về nơi ông ấy tìm thấy những hạt lệ mặt trời đó, hoặc là…
Cậu Nimrod lẩm bẩm:
– Hoặc là người Inca đã khám phá ra bí mật của uranit trước vợ chồng Curie năm trăm năm. Đúng, chính là vậy.
John hỏi:
– Uranit? Đó là gì vậy?
– Những thợ mỏ ở Đức đã từng đào được một tảng đá mà họ gọi là uranit, một loại quặng chứa đầy những hợp chất kim loại quá phức tạp để chiết xuất.
Ông Groanin lầm bầm:
– Đáng lẽ tôi nên biết người Đức thể nào cũng liên quan đến cái thứ đó.
Cậu Nimrod kể tiếp:
– Trên thực tế, một trong những hợp chất kim loại của uranit là chì, chất còn lại là uraninit, loại quặng chính của uranium. Ngoài ra, còn một nguyên tố mới mà vợ chồng Curie đã tách ra được từ uranit, và họ đã đặt tên cho nó là polonium, theo tên quê hương Ba Lan (Poland) của bà Marie Curie.
Ông Groanin nói xen vào:
– Họ tình cờ đặt tên đúng đấy. Người Ba Lan luôn giỏi gây rắc rối. Ví dụ như sự kiện năm 1939.
Cậu Nimrod trách:
– Anh Groanin, đừng phân biệt chủng tộc thế.
Ông Groanin bảo:
– Vâng, thưa ngài.
John thắc mắc:
– Nhưng làm sao người Inca có thể làm được một việc như thế? Họ chỉ là một nhóm người hoang dã thôi mà, đúng không? Đâu phải khoa học gia.
Cậu Nimrod nhăn nhó:
– Giờ thì đến lượt cháu nói năng như Francisco Pizarro, John. Ông ấy cũng là một kẻ phân biệt chủng tộc.
John nói:
– Cháu xin lỗi. Dĩ nhiên cậu nói đúng. Cháu đoán là, họ cũng khá văn minh theo kiểu của họ.
Cậu Nimrod nhắc:
– Cháu cũng quên việc Manco Capac vốn là một djinn. Ông ấy biết bí mật về tất cả các nguyên tử trong nguyên tố mà con người khi đó không biết đến. Cháu có nhớ lễ Tammuz của cháu không? Ở Ai Cập ấy? Và cậu đã nói với cháu về việc một djinn chế tạo vật thể từ ngọn lửa bên trong như thế nào? Và việc cháu cần phải có sự hiểu biết về tất cả các nguyên tử tạo nên nguyên tố để hiểu rõ sức mạnh djinn hoạt động như thế nào?
Philippa nói:
– Vâng. Ngọn lửa bên trong. Nó được gọi là Neshamah.
– Vậy có lẽ cháu cũng nhớ được cậu đã nói djinn chúng ta sử dụng nguồn năng lượng đó để tác động lên các hạt proton trong những phân tử tạo thành vật chất chứ?
Philippa gật đầu:
– Dĩ nhiên ạ. Cậu đã nói với tụi cháu rằng việc làm một thứ xuất hiện hoặc biến mất đòi hỏi tụi cháu phải thêm vào hoặc rút đi những hạt proton, để từ đó thay đổi nguyên tố này thành một nguyên tố khác.
John thêm vào:
– Hoặc việc loại trừ hạt nơtron từ vô số nguyên tử của một tảng đá sẽ làm nó biến mất.
Cậu Nimrod gật đầu:
– Chính xác. Sao, cháu đã thấy chưa? Sức mạnh djinn chỉ là vật lý học đơn giản. Hay nói chính xác hơn, vật lý hạt nhân. Lính Tây Ban Nha đã tin rằng sự tồn tại của một thành phố vàng có lẽ không phải là mộng ảo. Một trong những lý do tại sao người Inca có nhiều vàng như vậy là vì Manco Capac rất giỏi việc biến chì thành vàng. Và thêm một bài học nữa: chúng ta không thể hiểu được về chì nếu không hiểu về chất đồng vị của nó.
Ông Groanin hỏi lại:
– Chất đồng đồng gì cơ? Cái gì là chất đồng vị? Và vì Chúa, nói tiếng Anh giùm tôi.
– Chất đồng vị là một hình dạng khác của cùng một nguyên tố. Một nguyên tố giống hệt với số hạt nơtron khác nhau. Chì có bốn chất đồng vị bền và một chất đồng vị phóng xạ phổ biến.
John nói:
– Phóng xạ? Cháu hy vọng cậu không sử dụng một từ đáng sợ như thế đấy.
Cậu Nimrod bảo:
– Cậu e là cậu phải làm thế. Cháu thấy đấy, cậu tin rằng Manco Capac không chỉ thành công trong việc tách lấy chất polonium năm trăm năm trước vợ chồng Curie, mà còn nắm rõ những nguyên tắc cơ bản của vật lý phóng xạ. Và một trong những hạt lệ mặt trời mà chúng ta vừa đưa cho Virgil McCreeby có thể thật sự là kíp nổ của một quả bom hạt nhân thô sơ.
Hất phần trà còn lại trong tách vào một bụi cây, ông Groanin cắn môi nói:
– Cái gì cơ? Ôi khỉ thật. Tôi đã bảo cậu không cần nói cho tôi biết về việc này. Tôi nói, tôi đã bảo cậu không cần nói cho tôi biết về việc này mà. Tôi sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu chỉ là một kẻ dốt nát. Và đó là sự thật.
Lờ ông Groanin đi, cậu Nimrod nói tiếp:
– Cậu đoán rằng, một trong những hạt lệ mặt trời đó được làm từ lithium. Và McCreeby đã có sẵn thứ mà gã cần để hoàn tất kíp nổ đó. Có thể là một cây gậy gì đó làm từ uranium nguyên chất.
Philippa nhắc:
– Chờ chút. Không phải chị Faustina đã nói một vài cổ vật Inca quý hiếm, bao gồm một cây quyền trượng bằng vàng, đã bị trộm khỏi Bảo tàng Dân tộc học Berlin sao?
Cậu Nimrod gật đầu:
– Đúng, cô ấy đã nói vậy. Một cây quyền trượng vàng có thể chính là cây gậy mà chúng ta đang nói đến.
Philippa nói thêm:
– Nếu như nó cũng được làm từ uranium chứ không phải vàng.
Cậu Nimrod xoa xoa cằm, vẻ mặt trầm ngâm:
– Ừ, đúng như vậy.
John hỏi:
– Nhưng tất cả mấy cái đó sẽ được dùng như thế nào? Ba cái đĩa và có lẽ là một cây gậy ấy.
– Kế hoạch là, cháu sẽ phóng cây gậy cùng cái đĩa lithium đó xuống một cái ống nào đó, giống như một viên đạn. Ở đáy ống là một đĩa polonium và một miếng uranium to cỡ một trái bóng rổ.
Ông Groanin lầm bầm:
– Tôi chưa bao giờ thích cái môn thể thao đó. Nếu hỏi tôi, tôi sẽ nói đó chỉ là một phiên bản thiếu muối của môn criket.
Cậu Nimrod tiếp tục giải thích với John:
– Đó là tất cả những gì cần thiết cho một quả bom nguyên tử. Khi bị đập vào nhau, polonium và hai miếng uranium của cháu sẽ phát sinh ra một phản ứng dây chuyền và một vụ nổ hạt nhân nhỏ. Sức công phá cỡ quả bom nguyên tử đã hủy diệt Hiroshima.
Philippa ngạc nhiên:
– Một quả bóng rổ ư? Chỉ nhỏ vậy thôi sao cậu?
Cậu Nimrod trả lời:
– Cậu e là vậy. Hoặc có lẽ nhỏ hơn.
John nhăn mặt:
– Hơ, cháu sẽ không muốn bắt trái bóng rổ đó. Nó có thể cũng là một cổ vật Inca không cậu?
Cậu Nimrod nói:
– Dễ vậy lắm à. Khi nó vẫn chưa bắt đầu nóng lên. Nó mà nóng lên thì chúng ta khó mà giữ được trong tay.
John hỏi cậu Nimrod:
– Cậu có nghĩ McCreeby cũng có mang nó theo không?
Cậu Nimrod gật đầu:
– Gã nhất định có mang nó theo.
Philippa thốt lên:
– Chờ đã. Mọi người không nhận ra điều gì sao? Có lẽ gã không cần phải làm như vậy đâu. Cả khu vực này là một nguồn uranium khổng lồ. Và nó cũng nóng. Đó là lý do tại sao có khí nóng thổi lên từ kẽ núi dưới mặt đất.
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Đèn ơn, cháu hoàn toàn đúng đó, Philippa. Uranium ở ngay đây. Ngay dưới chân chúng ta. Khu vực này phải có nhiều uranium đến mức lúc nào cũng có một phản ứng dây chuyền tự nhiên diễn ra. Cả cái khu vực này sôi sục với nó. Chắc hẳn đây là lý do tại sao Manco Capac nghĩ ông ấy đã thành công trong việc khôi phục lại sức mạnh djinn. Bằng cách sử dụng nguồn uranium tự nhiên của đất nước này.
Ông Groanin nói:
– Để tôi xác định lại chuyện này nhé. Để khôi phục lại sức mạnh djinn của thằng bé và vì McCreeby nghĩ rằng nó sẽ cho gã sức mạnh tạo ra vàng, gã và Dybbuk đang có ý định tiến hành một nghi lễ Inca ngớ ngẩn nào đó mà không biết rằng trên thực tế mình đang kích hoạt một vụ nổ hạt nhân.
Cậu Nimrod gật đầu:
– Như thường lệ, anh đã thu gọn mọi việc thành mẫu số chung tuyệt đối của chúng. Nhưng đúng, mọi chuyện tóm lại là như vậy, anh Groanin ạ. Tóm lại là như vậy đấy.
Ông Groanin nói tiếp:
– Nhưng đó chỉ là vấn đề căn bản. Kích cỡ của nó. Có cả tấn uranium ở dưới này. Ý tôi là, nếu một miếng uranium bự bằng trái bóng rổ có thể hủy diệt một thành phố lớn như Hiroshima, vậy thì…
Philippa lắp bắp:
– Pachacuti. Lời tiên đoán của người Inca. Nói về chuyện trái đất ấm dần lên. Trời ạ!
Cậu Nimrod gật đầu:
– Chính xác. Họ có thể hủy diệt cả thế giới này.
Trong một lúc lâu, tất cả mọi người đứng im như phỗng, như thể họ cố hình dung ra hậu quả khủng khiếp của điều mà McCreeby và Dybbuk định thực hiện. John là người lên tiếng đầu tiên:
– Cháu không giỏi diễn thuyết lắm, nhưng theo cháu, trước một vấn đề quan trọng như tương lai của thế giới như thế này, có lẽ cháu sẽ phải phó mặc số phận của cha cháu cho những kẻ bắt cóc.
Rồi nhặt ba lô của mình lên, cậu nói rõ:
– Đừng hiểu lầm. Cháu yêu cha cháu. Nhưng chúng ta cần phải đi qua Mắt Rừng và đuổi theo những kẻ điên kia. Chúng ta phải chặn họ lại trước khi họ làm nổ tung cả hành tinh này.
Khoác ba lô lên vai, cậu Nimrod nói:
– John nói đúng.
Bắt được ánh mắt lo lắng của Philippa, cậu nói thêm:
– Chúng ta không có thời gian ngồi chờ tin tức từ mẹ cháu, Philippa à. Chúng ta phải đuổi theo họ. Ngay bây giờ.
Philippa im lặng gật đầu.
– Anh Groanin? Anh Muddy? Tốt nhất hai anh nên ở lại đây và chờ anh Sicky quay lại.
Ông Groanin liếc xéo cậu Nimrod:
– Ngài định bỏ lại tôi đấy à? Tôi sẽ nói không được, thưa ngài. Tôi là một quản gia, không phải một cây dù. Vả lại, ngài có thể sẽ cần đến tôi. Đó là chưa kể đến cánh tay của tôi. Ngài biết đấy, từ khi nó được thay thế bởi hai đứa cháu tốt bụng của ngài, tôi có thể làm được nhiều việc hơn là pha một tách trà ngon. Chừng nào ngài không bắt tôi ném bóng rổ vào ai đó.