Chương 22 - Hannibal Và Những Kẻ Ăn Thịt Người.
Cái đầu của ông Sicky có thể nhỏ bất thường, nhưng không có gì bất ổn với kỹ năng giao tiếp của ông. Có lẽ môi ông treo lủng lẳng nhiều sợi chỉ đỏ, nhưng ông vẫn thích trò chuyện với khách hàng của mình. Ông thích con người. Ngay cả khi họ là xác ướp. Và trong khoảng thời gian ông dẫn những vị vua xác ướp Inca băng rừng đến ngôi làng của thổ dân Xuanaci, ông dĩ nhiên muốn họ có được vài cuộc trò chuyện thú vị nào đó. Ông Sicky thử nói về thời tiết, du khách, hệ động vật bản địa, Fidel Castro, việc mua bán kim cương đen, người Xuanaci, quân du kích Con đường Ánh Sáng, sự phá rừng, người Inca, những kẻ chinh phục Nam Mỹ - ông thậm chí còn thử bàn luận về tình trạng thảm hại của bóng đá Peru.
Ông hùng hồn nói:
– Các ngài cũng là người Peru. Các ngài không thấy buồn khi chúng ta, tuy là đất nước lớn thứ ba ở Nam Mỹ nhưng lại không có lấy một đội bóng quốc gia đàng hoàng sao? Tôi thì buồn lắm. Ý tôi là, chúng ta thậm chí còn không đủ tiêu chuẩn để tham gia Cúp Bóng đá Thế Giới kể từ năm 1982. Argentina chỉ lớn hơn chúng ta có một chút mà họ đã là một trong nhưng quốc gia đá bóng giỏi nhất trên thế giới.
Nếu có vị vua Inca nào quan tâm đến bóng đá và tương lai của đội bóng quốc gia Peru, thì họ không thể hiện điều đó ra mặt. Cặp mắt vẫn gần như nhắm nghiền, trong khi khuôn mặt héo quắt, xám ngắt như tro tàn của họ vẫn trầm tĩnh như những bức tượng trên đảo Phục Sinh. Thỉnh thoảng, ông Sicky nghĩ ông vừa trông thấy một người trong số họ mỉm cười, nhưng đó chỉ là những cái răng trên hộp sọ bị lộ ra một cách khủng khiếp qua làn da mỏng như giấy dầu của họ. Khi họ im lặng băng qua khu rừng ẩm thấp, ông Sicky đã ngờ rằng những vị vua này không thể nói chuyện, và sự phát hiện trên thực tế họ có thể nói chỉ là một trong nhiều bất ngờ đang chờ đợi ông ở phía trước.
Bất ngờ đầu tiên là sự tồn tại của một loài vật mà ông Sicky chưa bao giờ trông thấy trước đây. Trong một khoảng rừng trống, họ gặp được một đàn động vật nhìn giống như anh em của heo vòi – một loài động vật hữu nhũ của vùng Nam Mỹ nhìn giống heo với một chiếc vòi ngắn có thể cầm nắm đồ vật được, nhưng những con vật này to gấp đôi những con heo vòi mà ông Sicky đã nhìn thấy trong nhiều năm làm hướng dẫn viên đi rừng của mình. Và không những giống những con heo vòi phóng đại, chúng còn có sừng và nhìn giống phiên bản thu nhỏ của loài voi răng mấu tiền sử.
Ông Sicky còn ngạc nhiên không kém khi phát hiện ra những con vật này đã hoàn toàn được thuần hóa, vì chúng cho phép những vị vua xác ướp leo lên lưng như loài ngựa cưỡi. Cũng chẳng muốn đi bộ khi những người bạn đồng hành lầm lì dường như thích cưỡi thú hơn, ông Sicky nắm lấy phần lông dày cộm ở cổ một con thú và nhún người nhảy lên lưng nó. Hành trình băng rừng sau đó của họ diễn ra nhanh chóng và dễ dàng hơn nhiều, và chẳng bao lâu sau, ông Sicky đã hoàn toàn chắc chắn sự xuất hiện đột ngột của những con vật kỳ lạ có vẻ ngoài cổ đại này có liên quan đến những vị vua xác ướp Inca.
Ông hỏi vị vua Inca gần nhất khi con vật cưỡi của ông hất một cái cây nhỏ ra khỏi đường đi của nó:
– Con vật chúng ta đang cưỡi là gì thế? Nó nhìn có vẻ khá hiếm. Thậm chí có thể đã tuyệt chủng. Giống như mấy con khủng long trong phim ấy.
Không một lời đáp lại. Nhưng ông Sicky vẫn không chấp nhận sự im lặng cho một câu trả lời.
– Đây là một loại heo vòi tiền sử à? Có lẽ là một con voi? Cưỡi nó khá thoải mái. Ngồi ở trên này, tôi cảm thấy mình giống như Hannibal, vị tướng của Carthage cổ ấy. Người đã cưỡi voi vượt dãy Alps để chinh phục La Mã. Tôi nghĩ ý tưởng là như vậy nhỉ? Sử dụng những con vật này để có thêm ít lợi thế trong một trận đánh?
Gần đến ngôi làng Xuanaci, ông Sicky nghe được âm thanh không thể nhầm lẫn được của một cuộc xung đột ác liệt. Đứng trên cái lưng vững chãi của con vật đang cưỡi, ông nhìn thấy ba tay kỵ sĩ Tây Ban Nha với những cây thương dài gần năm mét lăm lăm trong tay, chúng đang cưỡi ngựa đuổi theo vài thổ dân chạy trốn với ý định đâm chết họ. Bên trong ngôi làng, một trận chiến xáp lá cà không cân sức đang diễn ra giữa đội lính Tây Ban Nha mặc giáp của Pizarro với một nhóm chiến binh Xuanaci gần như trần truồng, trong khi gần khu trung tâm, một nhóm lính Tây Ban Nha đang chui ra từ cái lều lớn nhất với nhiều lọ, đĩa vàng trên tay và đắc chí hét to với chiến hữu. Đó cũng là một ngạc nhiên lớn đối với ông Sicky.
Ông lẩm bẩm:
– Tôi chưa bao giờ biết người Xuanaci có nhiều vàng như vậy. Ai nghĩ điều đó có thể chứ? Thể nào họ luôn dữ tợn như vậy. Có lẽ là để hù dọa những kẻ muốn trộm đi báu vật của họ.
– Bên nào là người Xuanaci?
Vị vua Inca ngồi gần ông Sicky lên tiếng và, lần đầu tiên từ khi xuất hiện, nhìn thẳng vào ông Sicky. Có một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt ông giống như một bóng đèn điện mờ mờ, trong khi giọng nói của ông cũng có phần nóng sáng, như thể nó được hun khói trên một ngọn lửa cháy chậm.
Ông Sicky ngạc nhiên nói:
– Ông nói. Tôi tin rằng ông vừa nói.
Vị vua xác ướp Inca trả lời:
– Dĩ nhiên ta vừa nói. Chúng ta được ra lệnh đến giúp người Xuanaci. Bởi chủ nhân trẻ tuổi.
Tất cả những vị vua Inca giờ đây đã chằm chằm nhìn ông Sicky, như thể chờ đợi câu trả lời của ông.
– Ý ngài là, cậu bé đó? John?
– Đúng. John. Chúng ta đã quay lại từ hana-paca, thượng giới, nơi có đầy thức ăn và sự ấm áp. Chúng ta đã quay lại để đuổi kẻ thù của chúng ta về okho-paca, vùng đất của cái lạnh bất tận. Vị chúa tể trẻ tuổi, con trai của thần mặt trời, đã ra lệnh và chúng ta tuân phục. Giờ thì đồ phân lạc đà, hãy nói cho chúng ta biết bên nào là người Xuanaci!
Ông Sicky không thích bị mô tả là phân lạc đà cho lắm, đặc biệt là khi ông đã bỏ bao công sức để dẫn các vị vua đến làng Xuanaci, và ông nửa định bảo họ đi nhúng đầu vào nước sôi hết đi. Nhưng cùng lúc ông lại bồn chồn muốn hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường này để quay về với cậu Nimrod và bọn trẻ.
Ông nói:
– Ờ, thưa bệ hạ, Xuanaci là những người sơn mình như báo đốm ấy. Loài mèo bự, chứ không phải loại xe hơi cùng tên, dĩ nhiên.[12] Chẳng ai cần nhìn giống một cái xe hơi mui kín sang trọng ở giữa rừng. Và cũng chẳng cần phải có một cái.
Khi nhiều con ngựa Tây Ban Nha khác chạy nước kiệu quanh làng, vài phụ nữ và trẻ con Xuanaci hoảng sợ kêu thét khi họ cố chạy trốn khỏi địa ngục. Nhiều người thông minh hơn bắt đầu leo lên các loại cây thường, cây leo để trốn thoát. Vài người thành công và vài người thất bại.
– Bình thường người Xuanaci là những chiến binh rất giỏi, nhưng như ngài thấy đấy – tôi nghĩ vậy – đám lính Tây Ban Nha này được vũ trang tận răng và cưỡi trên lưng ngựa, nên khó bị giết hơn. Đó là chưa kể đến việc họ vốn đã chết, dĩ nhiên. Chẳng dễ gì giết chết một người đã chết từ hơn năm trăm năm trước. Dù có thiện chiến như người Xuanaci cũng khó có thể giết họ.
Như thể muốn chứng minh điều ông Sicky vừa nói là sự thật, một cái rìu chiến nhỏ của người Xuanaci bay vụt qua không khí và gọn gàng cắt đứt đầu một tay kỵ sĩ, tay này vẫn tiếp tục cưỡi ngựa và ve vẩy cây thương như thể việc mất đầu chỉ là một bất lợi nhỏ với gã.
Vẫn đội cái mũ sắt quả lê đặc trưng của nó, cái đầu bị chặt đứt đó nảy tưng vào bụi rậm và lăn đến tận chân của ông Sicky. Người dẫn đường nhìn xuống khuôn mặt râu ria của gã lính Tây Ban Nha. Cặp mắt xanh tiếp tục chớp chớp mấy cái, trong khi khuôn mặt vẫn tiếp tục cục cựa như thể nó vẫn còn gắn liền với cơ thể của gã lính. Rồi ném cho ông Sicky một nụ cười nhạo báng sắc bén, cái đầu nói với một giọng đơn đớt của vùng Castile, Tây Ban Nha:
– Mày nhìn cái gì vậy hả, đồ đầu ghim? Chưa bao giờ thấy một cái đầu bị chặt đứt hả?
– Một cái đầu đứt biết nói ngược lại với tôi thì chưa.
Nói rồi ông Sicky đá cái đầu vào trong bụi cây. Rồi quay sang vị vua Inca, ông nhún vai bảo:
– Thấy tôi muốn nói gì chưa? Người Xuanaci gặp vất vả lớn khi đụng phải mấy tay lính Tây Ban Nha đã chết này. Nhưng tôi nghĩ chắc ngài cũng hiểu chuyện đó, thưa bệ hạ, khi mà bản thân ngài cũng đã chết. Xin ngài thứ lỗi cho tôi vì đã nhắc đến chuyện đó, thưa bệ hạ.
Vị vua xác ướp Inca không trả lời. Thay vào đó, ông chậm chạp chớp mắt và giơ cây thương của mình lên trời. Có vẻ như đó là tín hiệu cho tất cả những vị vua Inca còn lại, họ giữ chặt hơn vật cưỡi cùng vũ khí và sẵn sàng lao vào tấn công những kẻ xâm lược hèn nhát có số lượng lớn hơn.
– Ố ồ.
Ông Sicky nói khi con vật mà ông đang cưỡi khịt mũi đầy kích động. Không tin tưởng nó sẽ không đi theo đàn, ông Sicky hất chân qua cổ nó và, không sớm hơn một giây, theo một bên sườn to lớn đầy lông của nó trượt xuống đất. Đây không phải cuộc chiến của ông.
Ngay giây tiếp theo, những vị vua Inca thúc vật cưỡi của họ về phía trước với một tiếng hét lớn mạnh mẽ và tấn công những kẻ xâm lược, và chúng gần như không biết cái gì đang tấn công; lần tấn công đầu tiên dữ dội đến mức vài cái đầu của những tay lính Tây Ban Nha đã chết chẳng mấy chốc đã nhảy tưng trên mặt đất như những trái bóng, dù họ cũng chẳng gặp nguy hiểm gì hơn so với gã lính bị chặt đầu mà ông Sicky đã thấy trước đó.
Ông Sicky lẩm bẩm:
– Cuộc chiến này có vẻ sẽ kéo dài lắm đây.
Rồi, vì thiếu đi sự hỗ trợ của con paleomastodon – đó là tên của con vật mà ông đã cưỡi – ông Sicky đành phải leo lên một ngọn cây để có thể nhìn rõ hơn trận chiến đang diễn ra. Đó là nơi ông đụng phải vài con khỉ rú, một con lười ba ngón cùng vài thành viên của bộ lạc Xuanaci, những người đủ thông minh để bỏ chạy khi đội lính Tây Ban Nha xuất hiện để “dạy cho họ một bài học”.
Trước sự nhẹ nhõm của ông Sicky, những người Xuanaci núp trên cây nhận ra ông chính là người đã mang những vị vua xác ướp Inca đến để giúp họ và vì thế, họ đã đón chào ông như một nhà giải phóng.
Một trong những người Xuanaci cho biết:
– Ban đầu chúng tôi đã cố đánh lại họ. Nhưng khi nhận ra họ thật sự không thể bị giết, chúng tôi đã bỏ chạy.
Ông Sicky giải thích:
– Anh không thể giết họ vì họ đã chết.
– À, ra là vậy. Rồi anh xuất hiện với những chiến binh đó. Và tôi phải nói họ chiến đấu rất giỏi. Không thèm để ý đến an toàn của chính họ.
Ông Sicky bảo:
– Vì họ cũng đã chết.
– À, ra là vậy.
Người thổ dân Xuanaci đang nói chuyện với ông Sicky, một người đàn ông tên gọi Nicnax, nhận ra ông Sicky qua cái đầu nhỏ bé của ông, và giờ đây đang xin lỗi vì những gì mà bộ tộc Xuanaci đã làm với ông, và bảo đó tất cả là lỗi của tộc trưởng Pertinax của họ.
Nicnax cho biết:
– Ông ấy là một tộc trưởng rất tệ. Ông ấy luôn bảo với chúng tôi rằng tộc Prozuanaci các anh muốn gây chiến với chúng tôi và làm chúng tôi rất sợ các anh. Ông ấy chính là người muốn chúng tôi đi thu thập đầu người và ăn thịt người. Bản thân tôi, tôi chưa bao giờ thích ăn thịt người khác cả.
Rồi Nicnax lắc đầu và thở dài:
– Không nghi ngờ gì về điều đó. Pertinax đã là một người rất xấu.
Ông Sicky hỏi lại:
– Đã? Anh vừa nói “đã” à?
Nicnax trả lời:
– Pertinax và hai thầy lang của ông ấy, Chenax và Condonax, đã chết. Đám lính đó giết họ trước tiên. Và có lẽ họ sẽ giết tất cả chúng tôi nếu không có sự giúp đỡ đúng lúc của những chiến binh Inca của anh, anh Sicky.
Ông Sicky và Nicnax cùng nhìn, ngay bên dưới cái cây mà họ đang ẩn nấp, một tay lính Ban Nha cắt đứt đầu một vị vua Inca và đồng thời hắn cũng bị cắt đầu. Rồi cả hai bắt đầu dùng kiếm chém nhau, dù phần lớn thời gian họ toàn chém hụt vì không thấy đường. Chỉ thỉnh thoảng mũi kiếm của họ mới trúng đích và chém được một cẳng tay hay một cẳng chân gì đó. Nhưng hoàn toàn không có máu đổ. Theo thời gian trôi qua, nó trở thành một trong những trận chiến ác liệt ít đổ máu nhất mà ông Sicky từng chứng kiến.
Nicnax hỏi:
– Anh nghĩ trận chiến này sẽ kéo dài đến khi nào?
Ông Sicky trả lời:
– Khó nói lắm, khi mà cả hai đội quân đều tạo nên từ người chết. Nhưng anh biết gì không, Nicnax? Tôi đang nghĩ đến việc nếu tất cả các cuộc chiến trên thế giới nên được thực hiện bởi những chiến binh đã chết. Vì khi đó, không ai bị giết cả.
Nicnax khen:
– Anh là một người rất thông thái, anh Sicky ạ.
Ông Sicky ngáp một cái và gãi gãi cái đầu to bằng trái bưởi của mình khi ông bảo:
– Không hẳn thế. Chỉ là, khi người của dân tộc anh làm teo nhỏ đầu của tôi, suy nghĩ của tôi được, ờ, tập trung hơn. Tôi từng thắc mắc tại sao. Và giờ tôi đã biết đó là vì phần lớn mọi người có bộ não to hơn cần thiết. Anh thấy đấy, khi Thượng đế tạo ra con người, ngài đã tạo ra họ cùng với một bộ não đủ to để chứa đựng tất cả những gì cần biết trong khoảng thời gian một triệu năm. Có nghĩa là rất nhiều, dĩ nhiên. Nhưng hiện giờ, người ta không cần đến chín mươi phần trăm bộ não mà họ có. Chẳng cần não để xem ti vi, coi bóng rổ, nghe nhạc rap hay những việc không cần đến suy nghĩ khác. Tôi á, tôi có bộ não vừa đủ xài, không hơn. Điều đó có nghĩa tôi không bao giờ có một suy nghĩ thừa. Và tôi không bao giờ phải suy nghĩ về vô số chuyện không bao giờ có thể xảy ra.
Rồi ông Sicky mỉm cười:
– Có lẽ anh không biết, nhưng các anh thực tế đã làm cho tôi một điều tốt đấy.
Nicnax trầm tư gật đầu vì rất ấn tượng bởi sự thông thái của ông Sicky. Ông nói:
– Nhìn này, giờ đây khi Pertinax đã chết, người Xuanaci chúng tôi cần một tộc trưởng mới. Và anh có vẻ là một người rất phù hợp cho vị trí đứng đầu đó. Tất cả chúng tôi đều đã quá mệt mỏi với việc hiếu chiến và hung hăng rồi. Tất cả những gì chúng tôi muốn là được sống hòa bình với những bộ tộc láng giềng. Anh nghĩ sao về chuyện đó?
Trước khi trả lời, ông Sicky cẩn thận suy nghĩ về đề nghị đó. Ông khá thích công việc hướng dẫn du lịch rừng của mình. Đồng thời, ông cảm thấy phải có trách nhiệm với bộ tộc của ông, cũng như với tất cả những bộ tộc khác ở vùng thượng lưu sông Amazon. Nhiều năm qua, người Prozuanaci đã sống trong sợ hãi với người Xuanaci. Có lẽ ông có thể mang họ lại với nhau. Cái đầu của ông Sicky có thể nhỏ một cách bất thường, nhưng không có gì bất ổn với trách nhiệm công dân của ông.
Ông Sicky cười nhe răng:
– Ờ, nghe lạ nhỉ. Sicky già, tộc trưởng tộc Xuanaci. Tôi sẽ không phải đội một vương miệng hay một thứ gì đó tương tự đấy chứ? Vì đầu tôi quá nhỏ với hầu hết các loại nón.
Nicnax nhe răng cười đáp trả:
– Pertinax có một cái đầu rất bự. Ý tôi là, ông ấy thật sự nghĩ mình có thể thay đổi thế giới, anh tin không? Tôi nghĩ ai đó với một cái đầu nhỏ hơn nhiều sẽ tốt hơn cho chúng tôi.
Ông Sicky thú nhận:
– Tôi có thể thấy khả năng của chuyện đó.
Nicnax cho biết thêm:
– Còn có những ưu đãi lớn đi kèm với công việc đó đấy nhé.
– Ví dụ như?
– Một ngôi nhà xinh đẹp với một đầu bếp và hai người giúp việc để lau chùi, dọn dẹp. Tivi màn hình rộng. Bồn tắm ngầm. Và rất nhiều vàng.
– À đúng, tôi vừa thấy vài cái khi nãy. Này, tôi chưa bao giờ biết người Xuanaci các anh giàu như vậy đấy.
– Dĩ nhiên chúng tôi không bao giờ có thể bán chúng. Phần lớn vàng là những món đồ của người Inca mà những kẻ xâm lược đã không tìm thấy. Bao gồm El Dorado, thành phố vàng nổi tiếng mà lính Tây Ban Nha luôn tìm kiếm.
– Anh biết nó ở đâu à?
– Dĩ nhiên. Nó ở ngay đây này.
Nicnax quay lưng lại và nhặt lên một vật thể khá nặng được gói trong một cái bao tải. Bên trong bao là một mô hình làm từ vàng và men sứ đặt trên một bệ đỡ bằng gỗ mun. Đó là một mô hình điêu khắc bằng vàng ròng xinh đẹp của Machu Picchu với sự hoàn hảo trong từng chi tiết phức tạp.
Nicnax giới thiệu:
– El Dorado. Món đồ tạo tác quý giá nhất của chúng tôi.
– Đây thật sự là nó hả?
Nicnax nhe răng cười:
– Đây thật sự là nó. Ý tôi là, nó không có tên El Dorado khi được làm ra. Nhưng sau nhiều năm, và vì những lý do hiển nhiên, người ta bắt đầu gọi nó như thế.
Rồi ông kể:
– Người Inca đã dùng vàng ròng tạo ra nó khi đang xây Machu Picchu. Tôi nghĩ anh có thể gọi nó là mô hình mẫu để người Inca biết thành phố sau khi xây xong sẽ nhìn như thế nào. Rất đẹp, đúng không?
Ông Sicky gật đầu:
– Ừ. Tôi luôn thích tượng điêu khắc và những thứ tương tự.
– Lính Tây Ban Nha đã nghe nói đến cái được gọi là thành phố vàng El Dorado. Chỉ có điều, đây chính là nó. Họ chưa bao giờ đoán ra thành phố vàng chỉ là một mô hình. Một mô hình rất có giá trị, nhưng cũng chỉ là một mô hình.
– Thể nào họ không bao giờ có thể tìm được nó.
Nicnax mỉm cười một cách vui vẻ:
– Đó là bí mật lớn nhất của chúng tôi.
Suy nghĩ trong giây lát, ông Sicky hỏi:
– Anh chắc anh không muốn tự mình phụ trách vị trí đó chứ, Nicnax?
Nicnax lắc đầu:
– Tôi không phải một nhà lãnh đạo.
Ông Sicky nói:
– Tôi á, tôi cũng chỉ là một hướng dẫn viên du lịch rừng.
– Đó cũng là một dạng lãnh đạo, không phải sao?
– Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó như thế cả. Nhưng anh nói đúng. Okay, tôi sẽ làm việc đó. Nhưng chỉ sau khi tôi đã hoàn thành việc dẫn đường cho bọn trẻ yanqui và những quý ông người Anh. Tôi phải quay lại với họ ngay khi trận chiến này kết thúc.
Ông Sicky đưa mắt nhìn xuống trận chiến dữ dội bên dưới. Đội quân của Pizarro đã lùi lại tập hợp trong khi những vị vua xác ướp Inca đang bắt đầu truy đuổi những tay lính Tây Ban Nha khó chịu. Nhưng từ số lượng đầu, chân và tay nằm trên mặt đất, có thể thấy rõ trận chiến đặc biệt này sẽ chỉ kết thúc khi cả hai phe tiêu diệt hết người của nhau.
Ông Sicky kết luận:
– Chỉ không biết đó là khi nào mà thôi.