← Quay lại trang sách

Chương 23 - Cơn Thịnh Nộ Của Layla.

Khi nhà ảo thuật bậc thầy về nghệ thuật trốn thoát Harry Houdini qua đời vào năm 1926, người ta nói rằng bí mật của ông chỉ được công bố cho thế giới vào năm 1976, năm mươi năm sau ngày mất của ông. Trên thực tế, tất cả tài liệu của ông đã được gửi đến Thư Viện Quốc hội ở Washington D.C., nơi chúng được lưu giữ cho đến tận ngày nay.

Là một sinh viên của trường Đại học Georgetown (cũng ở Washington D.C.), Edward Gaunt đã rất có hứng thú với cuộc đời của Houdini và, trước khi theo ngành đầu tư ngân hàng, ông từng nghĩ đến chuyện theo đuổi nghề biểu diễn ảo thuật. Đến cuối cùng, ông Gaunt đã đọc tất cả tài liệu của Houdini và học được vài ngón nghề trốn thoát của ông ấy.

Đã có lúc ông Gaunt kiếm thêm ít tiền học phí bằng cách biểu diễn các trò ảo thuật trốn thoát. Nhưng đó là chuyện của nhiều năm về trước, và ông đoán rằng hiện giờ ông đã bị lụt nghề đôi chút. Nhưng cơ hội trốn thoát của ông bị giới hạn bởi việc ba gã người Anh kỳ lạ bắt cóc ông đã thay phiên nhau canh chừng cái lồng giam của ông. Và phải khá nhiều đêm trôi qua trước khi quy trình mà chúng đã thiết lập để trông chừng người tù giàu có của chúng trở nên nhàm chán đến mụ cả người, và ông Gaunt cuối cùng có được cơ hội phù hợp để kiểm tra ngón nghề cũ của mình. Haddo, người có vẻ cầm đầu trong nhóm, đang ngủ gục. Và hoàn toàn không biết chuyện vợ ông đang ở trong Kho hàng Molloy ngay dưới lầu, ông Gaunt dùng dây giày móc thòng lọng vào phần chân ốc của cái gông kiểu cũ và giật ngược cái chốt. Gần như một phép màu, cái gông bật tung ra, và ông Gaunt giờ chỉ phải đối mặt với nhiệm vụ mở khóa lồng giam.

Đây là một việc khó hơn nhiều. May mắn là, giống như thần tượng Harry Houdini của ông, ông Gaunt cũng là một người nhỏ con và linh hoạt. Và ông gần như có thể lách mình qua những song sắt. Gần như, nhưng không hoàn toàn có thể. Ông không còn nhỏ con như trước. Đáng lẽ ông có thể móc lấy chùm chìa khóa lồng giam nếu chúng nằm trên thắt lưng của gã Haddo, nơi gã thỉnh thoảng cất chúng. Nhưng hiện tại chúng đang nằm trên một cái móc ở sau cửa.

Xét trên nhiều mặt, ông Gaunt có thể coi như một người lập dị vì có nhiều thói quen khó bỏ. Và trong suốt khoảng thời gian mê đắm với Houdini, ông đã có một thói quen kỳ lạ: bắt chước thần tượng khi trẻ của ông, ông Gaunt luôn mang theo một cái kẹp giấy duỗi thẳng được giấu trong lớp da dày ở gót chân – để ông có thể cạy khóa cửa trước nhà ông nếu lỡ tự nhốt mình bên ngoài. Một chuyện trên thực tế đã xảy ra vài lần, vì trong đầu ông Gaunt luôn đầy ắp công việc đến mức những chi tiết có vẻ nhỏ nhặt như chìa khóa nhà, tiền mặt và thẻ tín dụng thường xuyên bị trượt ra khỏi đầu. Cư dân trên đường Đông 77 dã quen với cảnh vị giám đốc triệu phú ngồi xổm trước hiên nhà và gỡ bỏ giày, vớ để có thể lấy ra cái kẹp giấy khẩn cấp của ông. Với những người hàng xóm này, đó chỉ là một trong nhiều điều kỳ lạ diễn ra ở ngôi nhà số 7.

Lần cuối ông Gaunt ghé thăm một bác sĩ chuyên chữa bệnh chân là cách đây vài năm, và lớp da trên bàn chân ông đã dày, cứng và vàng như một con cá tuyết xông khói. Dù đây là một chuyện không hay, hãy nhớ rằng nó không làm ông trở thành một người xấu. Dù sao thì, với lớp da chân dày và cứng như vậy, ông Gaunt tội nghiệp phải mất gần hai phút mới lấy ra được cái kẹp giấy mỏng, dài đã được giấu trong đó, không bị chạm đến, như một cái bẫy chuột bị quên lãng, trong vài tháng trời. Nhưng ông lại chỉ tốn vài giây để cạy ổ khóa móc trên cánh cửa lồng giam của ông.

Giờ đây tất cả những gì ông phải làm là mở cửa không tiếng động. Cái khay đựng phần còn lại bữa tối của ông Gaunt đang nằm trên sàn lồng giam. Ông phải thừa nhận rằng họ đã cho ông ăn uống đầy đủ. Nhưng ông chưa bao giờ quan tâm lắm đến món salad và phần nước dùng của nó – dầu ô liu và giấm thơm – ông nhanh chóng tận dụng chúng để bôi trơn bản lề cửa.

Gã Haddo ngáy một tiếng lớn và cựa mình trên ghế khi cánh cửa lồng giam im lặng mở ra. Đó là lúc ông Gaunt làm rớt cái kẹp giấy của ông. Trong sự im lặng của căn phòng, nó nghe như tiếng một thanh sắt rớt xuống một sàn gỗ. Gã Haddo lại cựa mình lần nữa, xoay đầu trên vai, ngáp dài, duỗi tay trên đầu, rồi mở mắt ra. Cái lồng giam trống trơn là hình ảnh cuối cùng gã trông thấy trong vài phút sắp tới vì ông Gaunt đã cầm lên một cái xoong lớn vừa được dùng để nấu buổi tối của ông, và thẳng tay đập mạnh lên sau đầu gã với một âm thanh nghe như tiếng cồng báo hiệu bữa ăn. Gã Haddo quay lại trạng thái bất tỉnh với một nụ cười nửa khôn nửa dại nhăn nheo trên khuôn mặt xấu xí của gã.

Đặt cái xoong xuống, ông Gaunt nhặt giày và vớ của mình lên, cùng với ít dầu ô liu, rồi nhón chân đi về phía cửa. Sau khi đã bôi trơn bản lề – vì cửa phòng cũng kẽo kẹt không kém cánh cửa lồng giam – ông chờ vài giây để dầu ô liu có tác dụng trước khi xoay nắm cửa và bước ra ngoài.

Thấy mình đang đứng trên đỉnh một cây cầu thang ọp ẹp, ông lập tức chạy xuống dưới, chỉ ngừng lại đủ lâu để chụp lấy một cây cời than bằng đồng dựng kế một lò sưởi trống trơn. Ông không có ý định ngoan ngoãn bó tay chịu trói một lần nữa.

– Cứu em, Edward. Cứu em với.

Ở chân cầu thang, ông ngừng lại vì hình như ông vừa nghe thấy một giọng nói nhỏ xíu, run rẩy như tiếng dơi. Một giọng nói đầy kinh hoàng khiến tóc gáy ông dựng ngược và một cơn ớn lạnh chạy dọc xuống sống lưng của ông. Chỉ là tưởng tượng của ông sao?

Trong khi đó, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước cặp mắt mỏi mệt của ông Gaunt. Một xác chó nhồi bông nằm trong một lò sưởi trống trơn khác, và trên bức tường mạng nhện giăng đầy ở đằng sau cánh cửa có treo một bức tranh chạm trổ cũ kỹ khá lớn vẽ một thứ nhìn giống một bức tường nhà thờ trống trải. Nhưng đó không phải là thứ làm cảnh tượng này trở nên kỳ lạ. Đó là bầu không khí. Căn phòng ở chân cầu thang tràn ngập một cảm giác xung đột mãnh liệt, như thể một thứ gì đó đang quấy rối bầu không khí xung quanh ông. Như thể giọng nói đó có thật.

Trong một giây, ông nín thở và dồn hết sức lắng nghe.

Ông thầm thì một cách sợ hãi:

– Có ai ở đây không?

Sau một lúc, ông lắc đầu. Tất cả những gì ông có thể nghe được là tiếng tim đập của chính ông. Ông lẩm bẩm:

– Chắc mình nghe lầm rồi.

Nhưng một thứ gì đó vô hình khiến ông chôn chân tại chỗ.

– Cứu em, Edward.

Đây. Ông đã nghe được nó. Không những vậy, ông còn chắc chắn nhận ra giọng nói đó.

– Layla? Là em hả? Em ở đâu?

Giây tiếp theo, một điều khủng khiếp xảy ra.

Trong một tích tắc ngắn ngủi, linh hồn con người của ông cứ như thể bị cắt làm hai bởi một lưỡi dao vô hình sắc bén, khiến ông thét lên một tiếng kinh hoàng. Và bị cắt làm hai cũng không xa sự thật bao nhiêu.

Khi Layla vùng vẫy trong tuyệt vọng để thoát khỏi sinh vật khủng khiếp đang đe dọa hút bà vào quên lãng, Layla và con exorbere đã vô tình đi xuyên qua cơ thể vật chất của ông Edward Gaunt – về sau ông Gaunt nghĩ đó là một cảm giác rất quái dị. Trong khoảnh khắc đó, Edward Gaunt nhìn thấy một hình ảnh thoáng qua của tình trạng hiểm ác mà vợ ông đang gặp phải. Không những thấy mà còn cảm nhận được nó. Bà đang vật lộn vì mạng sống với một sinh vật kinh tởm nhìn nửa người nửa nhện. Với một tiếng xì xụp kinh khủng, như tiếng ai đó húp súp nóng từ một cái thìa lớn, con exorbere đang cố hút linh hồn djinn lìa khỏi xác của Layla vào cái miệng giống thân cây đáng sợ của nó. Nếu ông không làm gì đó để giúp bà, bà sẽ chết. Ông chắc chắn như vậy. Cùng lúc đó, Edward nghe được giọng nói tuyệt vọng của vợ vang lên trong đầu.

– Cứu em, Edward. Cứu em với, không em chết mất.

Rồi.

– Anh phải phá bức tranh. Phá bức tranh, Edward, trước khi quá trễ.

Ông Gaunt không cần được nhắc lần thứ hai. Nhanh chóng chạy đến bức tranh cổ treo trên bức tường đằng sau cánh cửa, ông vụt mạnh cây cời than vào nó, rồi lại đập lần nữa. Ngay cả khi ông đang đập bức tranh lần nữa và lần nữa, sinh vật bò lê đó xuất hiện trở lên trên bề mặt bức tranh, như thể được triệu hồi để tự bảo vệ bản thân. Nhưng đã quá trễ. Ông Gaunt đập lên đầu và lưng con exorbere, đâm lỗ chỗ lớp giấy vẽ tranh dày cho đến khi một khoảng trống đen ngòm, thăm thẳm như địa ngục bất tận xuất hiện đằng sau. Một tiếng thét khủng kiếp ré lên, rồi bức tranh bắt đầu bốc cháy. Theo bản năng, ông Gaunt biết sinh vật đó, dù nó là gì, đã bị hủy diệt.

Ít nhất ông nghĩ hiểu biết đặc biệt đó là bản năng của ông. Nhưng khi đưa mắt nhìn quanh để tìm vợ, ông nhận ra bà Layla đang ở trong cơ thể ông, và kiến thức ít ỏi về con exorbere mà ông biết xuất phát từ bộ não thông thái của vợ ông.

– Cám ơn anh, Edward.

Suy nghĩ của bà đang ở trong đầu ông, và trong vài giây, ông cố đẩy suy nghĩ của chính ông lên trên. Một cảm giác kỳ lạ, vì xét đến cùng, đó là đầu của ông Gaunt. Nhưng chẳng mấy chốc, ông đành từ bỏ cố gắng lên tiếng. Đó là một điều thường xảy ra khi vợ ông có liên quan.

– Edward thân yêu, em đã đến đây để cứu anh, thế mà rốt cuộc em lại là người cần được cứu. Sinh vật khủng khiếp đó vừa định hấp thu em. Giống như anh Rakshasas. Anh nhớ anh ấy không, anh yêu? Anh ấy đã bị hấp thụ bởi một trong những bức tượng chiến binh đất nung ở bảo tàng Metropolitan. Bọn trẻ đã rất đau buồn về chuyện đó. Dù sao thì, em xin lỗi vì đã xông vào người anh như thế này, Edward, nhưng em đã để cơ thể lại ngoài xe. Em đã nghĩ vào đây trong vô hình sẽ an toàn hơn, nhưng, như anh thấy đấy, có vẻ Virgil McCreeby đã chuẩn bị sẵn cho một việc như thế. Em không nghĩ anh đã gặp gã. Nếu gặp anh thể nào cũng nhớ. Gã là người Anh. Có phần quái dị. Một phù thủy – phù thủy thật sự, không phải mấy trò phép thuật anh từng làm hồi ở đại học – hơn là là em nghĩ. Có điều, cách anh thoát khỏi lồng giam thật tài tình đấy. Với một sợi dây giày và một cái kẹp giấy. Giống y Houdini, đúng không? Và ba người đó đang ở trên lầu, đúng không? Và chúng là người Anh, đúng không? Em hiểu rồi. À, em chẳng quan tâm chúng đến từ đâu. Chúng sắp sửa biết được đụng đến một djinn như em là như thế nào.

Ông Gaunt cố gắng và một lần nữa thất bại trong việc nắm quyền kiểm soát cái đầu và suy nghĩ của ông. Thế này thật giống như khi còn ở nhà, với vợ ông gần như là chủ gia đình. Sự khác biệt duy nhất là ông không thể lánh nạn vào phòng làm việc của mình để yên lặng đọc sách hoặc xem ti vi. Trên thực tế, ông thậm chí không thể ngồi xuống mang giày và vớ vào, một việc mà ông rất muốn làm. Cùng với việc chạy nhanh khỏi nơi này. Nhưng Layla đang hùng hổ điều khiển cơ thể ông bước ngược lên cây cầu thang mà ông vừa đi xuống.

– Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Edward.

Suy nghĩ của bà đổ ập vào đầu ông trong một dòng chảy ý thức nhanh chóng và mạnh mẽ như một chuyến vượt thác trên dòng Colorado sủi bọt. Ông cảm thấy choáng ngợp. Bị áp đảo bởi sức mạnh sự hiện diện của bà.

– Giờ em đã ở đây với anh, anh tuyệt đối an toàn. Chúng ta sẽ xử lý chúng, rồi chúng ta sẽ trở về căn nhà trên đường Đông 77 của chúng ta. Em chắc chắn anh đang nóng lòng muốn về nhà và tắm nước nóng. Không xa đâu. Chúng ta đang ở Brooklyn. Ngay dưới cây cầu.

Ông Gaunt nhìn thấy mình đứng trên đỉnh cầu thang, ông mở tung cánh cửa và, còn hơn là lưỡng lự, bước chân vào căn phòng mà ông mới vừa trốn thoát, nơi gã Haddo đang dụi đầu và đứng dậy khỏi sàn nhà.

Với hàm răng sắc nhọn và cái mũi dài ngoằng, gã khiến Layla nghĩ đến một con chuột cống hoặc một con chuột chù.

Haddo nói với ông Gaunt:

– Tao thật không nghĩ sẽ thấy lại mày. Nhưng giờ đây, khi mày đã ở đây, tao có thể báo trước với mày một điều. Mày sẽ hối hận về chuyện đó. Không ai có thể đập vào đầu tao và nguyên vẹn rời đi. Và đừng có nói với tao chuyện mày đã cưới một mụ thần đèn bẳn tính, ông bạn ạ. Vì tao không quan tâm.

Haddo mở một ngăn tủ và lấy ra một cây dùi cui cảnh sát nhỏ. Rõ ràng gã định dùng nó để đập ông Gaunt một trận.

Ông Gaunt nghe giọng nói của mình vang lên nhưng ông không thể nhận ra nó:

– À, người nên quan tâm thì hơn. Vì đó là những từ cuối cùng mà ngươi nghe được bằng lỗ tai con người.

Từ tiếp theo thoát ra khỏi miệng ông rõ ràng không phải là của ông và dù ông đã nghe thấy nó trước đây, đó không phải là một từ mà ông có thể – hoặc dám – phát âm. Nhưng ông biết ý nghĩa của từ đó. Là một từ được sáng tạo bởi một nhà soạn kịch Hy Lạp tên Aristophanes, nó có nghĩa “Vùng đất Mây Chim Cu Cu”, hay “nơi mà tất cả mọi thứ đều hoàn hảo”: nói một cách khác, một nơi không tồn tại. Đó là từ trọng tâm của Layla.

– NEPHELOCKOKKYGIA!

Và còn có sự giận dữ trong cụm từ đó. Mùi lưu huỳnh nồng nặc trong không khí xuất hiện khi Layla thì thầm từ trọng tâm của bà đã cho ông biết điều đó. Vùng đất Mây Chim Cu Cu có lẽ không bao giờ nghe có vẻ thật sự và mạnh mẽ như trong miệng Layla.

Với một tiếng bùm lớn, Haddo biến mất trong một luồng khói, và tại nơi gã vừa đứng trước đó là một con vật nhìn có phần bối rối mà ông Gaunt trong giây lát lầm tưởng là một con chuột cống nâu khổng lồ đáng ghét với cái mũi đặc biệt dài. Bà Layla đã giải thích nó là gì trong đầu ông:

– Không phải chuột cống đâu. Đây là loài chuột chù răng khía Cuba, hay còn gọi là almiqui, và nó gần như bị tuyệt chủng ngay cả ở Cuba. Em nghĩ, anh có thể thấy lý do tại sao. Nó xấu kinh khủng. Dĩ nhiên đó là lý do tại sao em chọn nó. Và vì gã khiến em nhớ tới nó. Ngoài ra, loài chuột chù này không chỉ xấu cực kỳ mà còn nguy hiểm cực kỳ. Nước dãi của nó rất độc.

Tiếng động ồn ào cũng triệu hồi hai gã bắt cóc còn lại từ căn phòng đằng sau. Một gã có cái lỗ tai cực kỳ đầy lông, trong khi gã còn lại có lỗ mũi cực kỳ đầy lông.

Gã có lỗ mũi đầy lông hỏi:

– Làm sao mày thoát ra ngoài?

Gã có lỗ tai đầy lông hỏi:

– Haddo đâu?

Mũi Đầy Lông hỏi:

– Mùi gì thế này?

Tai Đầy Lông hỏi:

– Và con vật xấu xí nào thế này?

Giọng ông Gaunt vang lên một cách đe dọa:

– Đó là bạn của các ngươi, Haddo. Hay ít nhất từng là vậy. Bây giờ nó là một con soricomorph hay chuột chù răng khía Cuba quý hiếm.

– Một con sorry[13] gì cơ?

Giọng ông Gaunt tiếp tục vang lên:

– Không, nó không thấy xin lỗi gì cả. Nhưng các ngươi sẽ thấy xin lỗi. NEPHELOCKOKKYGIA!

Lần này Layla chọn một con vật khác, dù nó cũng quý hiếm và xấu xí không kém loài chuột chù răng khía Cuba: một con gấu túi mũi lông phương Bắc. Kẻ bắt cóc thứ hai – người có cái mũi đầy lông khiến bà nghĩ đến một con gấu túi mũi lông – biến mất với một tiếng bùm vang dội và trong một luồng khói lớn. Việc đó khiến kẻ bắt cóc thứ ba thét lên một tiếng sợ hãi và bỏ chạy ra cửa. Gã không chạy được bao xa.

– NEPHELOCKOKKYGIA!

Bà đáng lẽ đã biến cả hai gã bắt cóc còn lại thành gấu túi nếu không phải có một ý tưởng mới nảy sinh trong đầu bà – hay đúng hơn, đầu chồng bà. Kẻ bắt cóc thứ ba biến mất như hai gã tòng phạm trước đó, và thế chỗ gã là một con vượn cáo tai lông mà gã khiến bà nghĩ tới với hàm răng gõ lách cách như một con khỉ. Một, hai giây sau, con gấu túi mũi lông đuổi nó chạy lên mặt lò sưởi.

Layla trả lời câu hỏi mà ông Gaunt đã phải hét lớn để có thể nghe được:

– Em chán việc biến người thành chó mèo rồi. Điều mà thế giới này không cần là có thêm chó mèo. Cho nên em đã chọn những loài vật mà chúng khiến em nghĩ tới. Và tình cờ đó cũng là ba trong số những loài vật quý hiếm nhất trên thế giới. Chúng ta có thể gọi điện cho Sở thú Công viên Trung Tâm khi về đến nhà để họ đến bắt chúng. Nó sẽ tốt cho tiếng tăm của sở thú, cũng như tốt cho tương lai gây giống của những loài này. Anh không nghĩ vậy sao?

Ông Gaunt vừa định trả lời thì vợ ông nói:

– Chúng ta ra khỏi đây thôi. Trước khi có ai khác xuất hiện. Em biết anh chỉ thấy có ba gã này, nhưng anh không bao giờ có thể chắc chắn với một gã như Virgil McCreeby.

Bà xoay cơ thể ông lại và điều khiển nó bước xuống cầu thang. Trên con đường bên ngoài căn nhà kho, một gã đàn ông đang đứng cạnh cái xe của Layla và đang loáy hoáy cạy khóa cửa.

Không may cho gã là, khuôn mặt gã có một nét gì đó giống chó sói, có nghĩa là gã khiến Layla nghĩ đến một con sói.

Layla nổi giận đùng đùng.

– Anh có thể tưởng tượng nổi chuyện đó không? Em ngồi lù lù trên băng ghế sau như vậy mà gã vẫn cố trộm cái xe.

Cuối cùng ông Gaunt cũng xen vào được một câu:

– Trời tối như vậy, có lẽ gã không thấy em.

Rồi ông vừa định gợi ý rằng việc bị biến thành một con vật – dù đó có là một loài quý hiếm – là một hình phạt quá nặng cho tội trộm xe, nhưng suy nghĩ của Layla đã có sẵn trong đầu ông:

– Em nghĩ thế giới này cần có ít tên trộm xe và thêm vài con sói đỏ nữa.

Bà ngừng lại trong chốc lát nhưng trước khi ông Gaunt có thể nghĩ đến chuyện ngăn bà lại, từ trọng tâm của Layla đã thoát ra khỏi miệng ông:

– NEPHELOCKOKKYGIA!

Con sói đỏ quý hiếm, một thời từng rất phổ biến ở những khu rừng ven sông và đầm lầy ở vùng Đông Nam nước Mỹ, sủa lớn một tiếng rồi phóng vụt vào những con đường của Brooklyn.

Layla thoát hồn khỏi cơ thể chồng và biến vào trong xe. Sau khi lấy lại cơ thể mình, bà mở cửa xe cho ông. Không nói lời nào, ông chui vào ghế phụ lái, cài dây an toàn và – vì ông không thật sự có bằng lái – kiên nhẫn ngồi chờ bà lái xe chở họ về nhà.

Ông yên lặng nói:

– Thật tốt khi được gặp lại em. Ý anh là, gặp lại chính em, không phải bà Trump. Em nhìn… ờ…. nhìn được lắm. Rất tuyệt. Y như em trước đây.

– Anh thật sự nghĩ như vậy à?

Nhưng sau một giây, ông thở dài.

Dù biết câu trả lời, bà vẫn hỏi:

– Chuyện gì?

– Anh không có nói gì cả.

– Đó là điều em muốn hỏi.

Giờ đây bà đã hối hận về cơn nổi giận của bà và cách bà xử lý bốn tên vô lại kia – không phải vì bà nghĩ chúng xứng đáng với một hình phạt nhẹ hơn, mà vì sau khi ở trong đầu ông Gaunt, Layla giờ đã biết chính xác chồng bà nghĩ gì về việc bà đã làm, và từ đó nghĩ gì về bà. Nói một cách ngắn gọn, ông sợ bà. Rất sợ. Bởi vì với một người đàn ông, việc cưới một người vợ có thể biến mình thành một con thỏ hoặc một con cừu chỉ với một từ không phải là một việc nhỏ.

Ông Gaunt cố che giấu sự sợ hãi của mình nhưng không thành công. Hai bàn tay ông đang run lẩy bẩy, và mồ hôi đang lấm tấm trên trán ông. Xét đến cùng, ông chỉ là con người.

Bà trấn an:

– Em sẽ không bao giờ làm như thế với anh. Chắc chắn anh biết điều đó, đúng không Edward?

Ông nói:

– Nhưng sự thật vẫn là, em có thể. Trong một giây giận dữ, em có thể biến anh thành bất cứ thứ gì em muốn. Giống như hai anh trai anh, Alan và Neil.

Layla nhắc:

– Trong trường hợp anh đã quên, họ đã có ý định giết anh, Edward.

– Ừ, anh biết, và anh rất cám ơn em vì đã cứu mạng anh.

– Vả lại, giờ họ đã trở lại hình người, không phải sao?

– Phải. Và rõ ràng họ đã học được bài học của họ. Họ sẽ không bao giờ làm một việc như thế nữa. Họ trở thành những người anh trung thành nhất mà bất cứ ai cũng mơ có được. Nhưng họ làm điều đó vì sợ em. Không phải vì họ yêu quý anh. Và anh có phần lo lắng một chuyện tương tự có thể xảy ra cho anh.

– Em không hiểu.

– Giả dụ như anh bất đồng ý kiến với em về một chuyện gì đó thì sao?

– Chúng ta chưa bao giờ bất đồng ý kiến với nhau.

– Nhưng cứ giả dụ vậy đi. Như trong một cuộc bầu cử chẳng hạn. Ý anh là, em bầu cho một người và anh bầu cho người khác.

– Đừng nhắc em nhớ đến chuyện đó.

– Chỉ là anh hơi lo lắng rằng anh có thể bắt đầu cảm thấy cần phải cẩn trọng trong lời nói và việc làm của mình. Để đề phòng.

– Đề phòng em biến anh thành một con vật nào đó?

– Ừ, kiểu kiểu như thế.

Bà lắc đầu:

– Chỉ vì một lý do vụn vặt như bầu cho ai thôi sao? Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

– Vậy thì một việc khác. Giả dụ anh đánh con.

– Chúng ta đâu có tin việc giáo dục bằng roi vọt.

– Thôi được, vậy giả dụ anh đánh em.

– Vì lý do gì?

– Anh không biết. Nhưng giả dụ anh làm như vậy. Em sẽ sử dụng sức mạnh djinn với anh sao?

Layla nhún vai bảo:

– Còn tùy.

– Tùy cái gì?

– Tùy vào việc anh đánh mạnh thế nào. Và vì lý do gì.

Ông Gaunt nói:

– Ý anh là vậy đấy. Nếu anh kết hôn với một ai khác, điều tệ nhất có thể xảy ra là họ đánh lại anh hoặc gọi điện báo cảnh sát. Và anh xứng đáng bị vậy. Đàn ông không bao giờ được đánh phụ nữ. Nhưng với em, anh không bao giờ có thể đoán được điều tệ nhất có thể xảy ra cho anh là gì. Từ khi gặp em, Layla, em đã biến người khác thành chó mèo. Ví dụ như con mèo Monty của chúng ta, nó cũng từng là người. Em đã biến người khác thành bọ chét, cá, cột đỗ xe, xương rồng, ổ cát cho mèo, gấu túi, chuột trù độc, chó sói. Em thậm chí còn biến vài người thành mấy chai rượu vang.

– Những chai rượu vang mà anh đã uống.

– Chỉ để bình tĩnh lại.

Rồi ông Gaunt ngừng lại một lát trước khi nói tiếp:

– Nhưng đó không phải là điều duy nhất.

– Ý anh là còn nữa hả?

– Một trong số những điều mà mundane tụi anh không cần phải lo lắng là sự riêng tư của suy nghĩ. Có thể nói đó là tất cả những gì mundane tụi anh có thể thật sự coi là của riêng mình. Nhưng lĩnh vực suy nghĩ nội bộ của anh đã bị em xâm phạm, Layla. Nó như thể em đã đọc nhật ký riêng tư của anh ấy.

Layla phản đối:

– Em không bao giờ làm một việc như thế.

– Có lẽ không. Nhưng chỉ vài phút trước em đã ở trong đầu anh. Dù với một lý do tốt. Và giờ em đã biết hết tất cả những bí mật đen tối nhất của anh.

– Ồ, em không quan tâm về chuyện đó. Ai mà chẳng có bí mật.

– Ừ, nhưng mọi người thường có thể giữ kín chúng.

Layla nhún vai nói:

– Em xin lỗi. Em đã không nghĩ đến chuyện anh bận tâm về việc đó.

Ông Gaunt bảo:

– Vấn đề là nó đã xảy ra một lần và nó có thể dễ dàng xảy ra lần nữa. Anh đơn giản không thể sống với suy nghĩ rằng bất cứ lúc nào em cũng có thể xông thẳng vào đầu anh, như một vị khách không mời trong một bữa tiệc, bởi vì em đã để cơ thể vật chất của em ở đâu đó.

– Cho nên anh muốn nói gì?

Ông Gaunt thở dài:

– Anh không biết. Thật sự không. Nhưng ma thuật của em quá gay go với anh.

Layla khăng khăng:

– Nó không phải là ma thuật.

– Nhưng nó nhìn giống như vậy với một người như anh. Và tin anh đi, một người đàn ông sẽ cảm thấy khá gay go khi phải kết thúc cuộc đời như một con chó hoặc một con mèo.

Layla đau nhói lòng bởi những gì ông Gaunt vừa nói, nhưng là một người thông minh không kém chồng, bà hiểu được chính xác ông muốn nói về điều gì. Và cũng là một người tốt không kém gì ông chồng nhân ái của bà, người mà bà yêu tha thiết, Layla Gaunt quyết định từ bỏ sức mạnh djinn của mình. Chỉ có điều, lần này là từ bỏ vĩnh viễn.

Với thái độ trang nghiêm, bà giơ tay lên như thể phát thệ một lời thề trước tòa và tuyên bố một cách trịnh trọng:

– Sẽ không bao giờ tôi chìm trong ánh mặt trời ban trưa, hay biến cỏ thành ánh đỏ, hay gọi về ngọn gió nổi loạn, hay khiến biển cả và bầu trời đối chọi nhau, hay tạo sấm, hay chẻ đôi một thân sồi bằng tia lửa, hay rung chuyển cây cối, hay làm con người mất đi lý trí, hay tạo âm nhạc từ hư không, hay mở cửa sổ trong linh hồn con người nữa. Thứ ma thuật gay go như anh đã gọi, giờ đây tôi từ bỏ. Bắt đầu từ giờ phút này, sức mạnh mà tôi có là của chính tôi. Và hãy để sự ân xá của anh, Edward, giải phóng cho tôi. Hãy lắng nghe lời, hỡi Thượng đế.

Rồi bà hôn lên tay chồng, nhưng ánh mắt bà ngấn lệ.

Ông Gaunt thì thầm:

– Chúng ta về nhà thôi.

Layla khởi động xe.

Ông hỏi:

– Chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ?

Layla thở dài:

– Bây giờ? Em chỉ sẽ tập trung vào việc làm một người mẹ, người vợ. Đó là chuyện sẽ xảy ra bây giờ.