Chương 24 - Xuyên Qua Mắt Rừng.
Di vào Mắt Rừng có vẻ nhanh hơn nhiều so với đi ra. Hay nói cách khác, đi ra khỏi nó chậm gấp nhiều lần so với đi vào. Cậu Nimrod và John chưa từng ở bên kia cánh cửa vàng, bỏ vài giây ngắm nghía xung quanh với vẻ mặt hứng thú. Philippa thì lại trải qua khoảng thời gian đó với vẻ mặt khó hiểu. Và ông Groanin cũng vậy. Bởi vì chồng nệm lớn mà sức mạnh djinn của Philippa đã tạo ra để đảm bảo cho cô, ông Groanin, ông Sicky và ông Muddy được an toàn tiếp đất sau chuyến bay ngược lên kẽ núi ngầm của họ đã biến mất, thay vào đó là vài tấm thảm chông sắc nhọn, thứ thỉnh thoảng vẫn được các fakir, hay thầy tu khổ hạnh Ấn Độ nằm lên trên - trước ánh mắt kinh ngạc của những người cả tin.
Ông Groanin nhận xét:
– Ta sẽ không thích hạ cánh xuống mấy cái này đâu, Philippa ạ. Ít nhất là nếu không mặc giáp đàng hoàng.
Philippa đồng ý:
– Cháu cũng không. Chuyện này lạ nhỉ?
Dứt mắt khỏi kẽ núi và luồng khí nóng vẫn tiếp tục từ đó thổi lên trên, cậu Nimrod hỏi:
– Cái gì lạ?
Philippa giải thích với cậu việc chồng nệm của cô đã biến thành những tấm thảm chông.
Cậu Nimrod trầm ngâm:
– Hmm… cháu hoàn toàn chắc về chuyện đó chứ?
Philippa trả lời:
– Dĩ nhiên chắc ạ.
Ông Groanin xác nhận:
– Không cần phải nghi ngờ về điều đó. Cậu có thể hỏi anh Sicky và anh Muddy nếu họ ở đây. Họ đã đáp xuống chồng nệm mà.
Tay co lại thành nắm đấm, cậu Nimrod suy nghĩ trong giây lát, rồi thầm thì từ trọng tâm của mình và mở lòng bàn tay ra. Một quân cờ đen nằm trên đó.
Ông Groanin hỏi:
– Cái gì vậy?
Cậu Nimrod nói:
– Một quân cờ. Từ một bộ Stauton của Anh, bộ cờ tốt nhất, dĩ nhiên. Chính xác là một quân hậu đen.
Ông Groanin lầm bầm:
– Tôi có thể thấy được điều đó.
– Vậy tại sao anh lại hỏi?
– Ý tôi là, cậu định làm gì với nó?
– Tiến hành một thí nghiệm, anh bạn già ạ.
Đặt quân cờ xuống đất, cậu Nimrod rút một cục phấn từ túi áo và vẽ một vòng tròn quanh nó. Ngay khi cái vòng tròn được hoàn tất, quân hậu đen lập tức biến thành một quân vua trắng.
Cậu cho biết:
– Đúng như tôi nghĩ. Có vẻ như khi Manco Capac tạo ra nơi này, ông ấy đã gắn một điều ước hay chú Enantodromia lên nó. Để bảo vệ nó khỏi sức mạnh của những djinn khác.
John hỏi lại:
– Cái gì là điều ước Enantodromian vậy cậu?
Bất chấp việc đã từng đọc hết cuốn Những Quy luật Baghdad Rút Gọn cả sách lẫn bìa, John chưa bao giờ nghe nói đến một thứ như vậy. Mặc dù cậu nghĩ cậu đã nghe thấy từ “Enantodromia”. Nhiều khả năng nó là từ trọng tâm của một djinn nào đó.
Cậu Nimrod thoải mái giải thích:
– Nó thật sự rất đơn giản. Nó có nghĩa khi cháu ước bất cứ điều gì, cháu sẽ có một kết quả ngược lại. Cháu ước màu trắng, và cháu sẽ có màu đen, kiểu kiểu như vậy. Manco Capac hẳn là một djinn đặc biệt lắm. Đây thật sự là một điều ước khôn ngoan.
Philippa phản đối:
– Nhưng chồng nệm mà cháu đã ước vẫn là nệm trong một khoảng thời gian dài so với quân cờ này. Vài phút. Hoặc có thể dài đến nửa tiếng.
– Dĩ nhiên. Điều ước Enantodromia được tạo ra bởi Manco đã năm trăm năm tuổi, có nghĩa là nó sẽ chậm hiệu quả hơn. Có lẽ khi mới được tạo ra, hiệu quả của nó nhanh hơn nhiều. Một điều may mắn cho cháu đấy. Bằng không cháu và mọi người đã có một cuộc tiếp đất rất chông gai.
John thắc mắc:
– Còn cái vòng tròn phấn này?
Cậu Nimrod trả lời:
– Vẽ vòng tròn quanh một thứ gì đó luôn giúp tăng tốc điều ước. Đặc biệt là một điều ước lâu đời. Cháu không biết điều đó à?
Philippa lắc đầu:
– Không ạ.
Cậu Nimrod giải thích:
– Chỉ khi nào đó là một vòng tròn hoàn hảo. Và chỉ có djinn chúng ta mới có thể vẽ một vòng tròn hoàn hảo chỉ với tay không – nghĩa là không có sự hỗ trợ của bộ compa nào. Cháu có biết điều đó không?
Philippa nói:
– Biết ạ. Cháu tin là cậu đã từng nói với tụi cháu về điều đó.
John nói thêm:
– Khi chúng ta ở Venice.
– Sự hoàn hảo của những con số trong một vòng tròn hoàn hảo sẽ giúp một điều ước cổ đại đạt được kết quả nguyên bản của nó. Giống như đưa cây gậy cho một ông lão để giúp đi đường ấy.
Ông Groanin nói nhanh:
– Chúng tôi hiểu rồi, thưa ngài.
Cậu Nimrod mỉm cười:
– Vậy sao? Tôi phải nghi ngờ về điều ấy đấy. Anh Groanin thân mến, anh phải hiểu vấn đề ở đây là: từ giờ trở đi không được có bất cứ điều ước nào. Phòng trường hợp chúng rốt cuộc biến sai.
Ông Groanin hỏi lại:
– Ý cậu là, không được dùng sức mạnh djinn?
Cậu Nimrod gật đầu:
– Đó chính xác là điều tôi muốn nói. John? Philippa? Cả hai đứa hiểu rõ điều đó chưa? Tuyệt đối không cho phép một điều ước nào.
Cặp sinh đôi ngoan ngoãn trả lời:
– Vâng, thưa cậu.
Nhưng Philippa thắc mắc:
– Nhưng vẫn có thể mà cậu. Tất cả những gì cậu phải làm là nghĩ về điều cậu muốn trở thành sự thật, rồi ước cho một điều trái ngược.
Cậu Nimrod bảo:
– Ừ thì cháu có thể nghĩ như vậy. Nhưng nói dễ hơn làm đấy. Tin cậu đi, cậu đã thử rồi.
Ông Groanin hỏi:
– Nhưng lỡ xảy ra chuyện gì đó không ổn thì sao? Lỡ như chúng ta cần tự bảo vệ bản thân? Lỡ như có con quái vật khủng khiếp nào đó đang mai phục chúng ta? Một zombie khác? Hay một con thú biến dạng khổng lồ nào đó?
Cậu Nimrod trả lời:
– Vậy thì chúng ta sẽ phải dựa vào trí khôn của mình. Và cánh tay siêu phàm của anh. Anh nói đúng đó, anh Groanin. Có vẻ như chúng tôi rốt cuộc cũng phải cần đến anh.
Rồi hòa nhã mỉm cười với Philippa, cậu nói:
– Giờ thì, sao cháu không chỉ cho mọi người thấy cây cầu dây mà cháu đã nhắc đến nhỉ?
Philippa dẫn mọi người ra chỗ cây cầu dây, họ khá ngạc nhiên khi phát hiện một tàu ngầm cỡ nhỏ nằm chỏng chơ ngay mép vực thẳm mà cây cầu bắc qua. Cửa tàu mở ra, và có một vết lõm lớn trên thân tàu, như thể nó đã đâm vào mặt đất với tốc độ cao. Nhưng không có dấu hiệu nào của nước xung quanh.
Đưa tay vuốt dọc phần thân tàu bằng kim loại phẳng phiu và hoàn toàn khô ráo, Philippa nói:
– Chắc chắn lúc trước cái này không có ở đây.
Ông Groanin hỏi:
– Một con tàu ngầm làm cái khỉ gì trên đất liền thế này? Hữu dụng chẳng khác gì đưa xe đạp cho một con cá.
Cậu Nimrod nói:
– Chính xác. Anh Groanin, anh nói đúng vấn đề đấy.
Ông Groanin nhìn có vẻ vừa hài lòng vừa khó hiểu, hỏi:
– Vậy à? Nhưng nó vẫn chưa giải thích được tại sao cái tàu này ở đây.
John đoán:
– Cháu đoán là, Buck, McCreeby và Zadie đã lo về việc băng qua vực thẳm trên cây cầu này.
Ông Groanin chằm chằm nhìn xuống vực với ánh mắt không mấy chắc chắn. Cái vực này không chỉ sâu hàng trăm mét với sương mù che kín đáy, mà họ còn không thể nhìn thấy đầu bên kia của cây cầu. Ông nói:
– Không thể nói ta trách họ về điều đó được. Nhưng ta vẫn không hiểu một cái tàu ngầm giúp ích được gì cho họ chứ.
John nói tiếp:
– Họ đã cố băng qua vực bằng một cái máy bay nhỏ mà Zadie tạo ra với sức mạnh djinn. Nhưng khi họ vừa băng lên, điều ước Enantodromia có hiệu lực, và cái máy bay biến thành một thứ đối ngược với nó. Một cái tàu ngầm. May cho họ là, họ vẫn chưa băng qua vực khi điều đó xảy ra. Điều đó giải thích cho vết lõm trên thân tàu.
Ông Groanin lầm bầm:
– Điều đó điên khùng đến mức nó hoàn toàn có lý. Gần như vậy.
Cậu Nimrod đồng ý:
– Cậu nghĩ cháu nói đúng đó, John. Có lẽ đó chính xác là chuyện đã xảy ra.
Ông Groanin nhận xét:
– Họ chắc hẳn có một cú hạ cánh nặng nề lắm đây.
Đưa cho họ xem ít máu dính trên ngón tay cô khi cô chạm vào thân con tàu ngầm trước đó, Philippa nói:
– Cháu cũng nghĩ vậy. Có vẻ như ai đó đã bị thương.
Nếm thử vết máu dính trên thân tàu, cậu Nimrod cho biết:
– Là McCreeby.
John hỏi:
– Sao cậu biết?
Cậu Nimrod trả lời:
– Máu của con người lạnh hơn so với máu djinn. Cũng mặn hơn. Máu djinn có vị giống lưu huỳnh hơn. Giống như hỗn hợp măng tây, hạt bí ngô, cải bắp, tỏi, đậu và súp lơ.
John rất ghét rau củ, tự hỏi tại sao cậu có thể là một djinn nếu máu của cậu có vị như vậy, nhăn mặt nói:
– Ối!
Cả bốn người cùng tiến tới cái neo đá đánh dấu phần đầu của cây cầu. Có hai sợi dây cáp làm tay vịn ở phía trên và hai sợi nữa ở dưới đỡ lấy phần mặt cầu ghép bởi những miếng thảm cắt gọn cũng làm từ tóc người.
Cậu Nimrod nói:
– Người Inca rất thích loại cầu này vì họ không sử dụng phương tiện vận chuyển chạy trên bánh xe. Nhưng bình thường những cây cầu này được làm từ lá cỏ ichu dệt lại chứ không phải tóc người.
Ông Groanin lầm bầm:
– Tôi cũng đang thắc mắc về điều đó đây.
Cậu Nimrod nhận xét:
– Tôi nghĩ là tóc người làm nó vững chắc hơn một cây cầu đan cỏ bình thường.
Ông Groanin bảo:
– Ờ, dù sao thì cũng nên hy vọng vào điều đó. Tôi chẳng vui vẻ gì với chuyện tản bộ trên cái thứ này đâu.
Cậu Nimrod thú nhận:
– Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác cho việc sử dụng tóc người làm cầu cả.
Cầm khăn tay lau cái đầu trọc đẫm mồ hôi của mình, ông Groanin nói:
– Là một người trên đầu hơi bị trống, tôi cũng không thể.
Cậu Nimrod hỏi:
– Vậy ai đi trước đây?
Không ai lên tiếng.
Cậu Nimrod nói:
– Tôi đoán chắc là tôi rồi. Và mọi người, hãy cố nhìn vào mặt tốt của vấn đề nào. Nếu có gì bất ổn với cây cầu này, đoàn của McCreeby khó có thể sử dụng nó, đúng không?
Chỉ tay dọc theo chiều dài chùng xuống của cây cầu và về phía lớp sương mù trước mặt họ, cậu kết luận:
– Xét đến cùng, vì họ không ở phía bên này, chúng ta có thể cho rằng họ đã ở phía bên kia.
Ông Groanin hỏi:
– Ờ, nhưng chính xác là phía bên kia của cái gì?
Cậu Nimrod trả lời:
– Chính xác à? Tôi tin là chúng ta đang ở trong một thế giới tự tạo của djinn. Thế giới djinn của Manco Capac.
Philippa hỏi:
– Ý cậu là, nơi này cũng giống như bên trong một cây đèn djinn?
– Chính xác. Chỉ là, nó lớn hơn rất, rất nhiều. Và giờ cậu đã nhận ra Manco Capac từ đầu đã là một djinn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tất cả mọi người.
John thắc mắc:
– Nếu vậy, tại sao ông Groanin vẫn còn sống? Con người không thể tồn tại bên trong một cây đèn djinn.
Cậu Nimrod nói:
– Họ không thể. Nhưng có lẽ kích cỡ khổng lồ của thế giới djinn tự tạo này là cái cho phép anh ấy thở. Mặt khác, nơi này cũng có thể là là hệ thống hang động mà Manco Capac cùng các anh chị của ông đã sử dụng để di chuyển từ thế giới djinn sang thế giới của con người. Nếu vậy thì nó khá bất ổn. Đó là chưa kể đến rất nguy hiểm. Hai thế giới này không bao giờ được kết nối với nhau.
Philippa thốt lên:
– Cái kẽ nút ngầm!
Cậu Nimrod đồng ý:
– Ừ, chắc là nó.
Ông Groanin bảo:
– Ờ, vậy thì được. Tôi vừa mới phải lo lắng mình đang gặp rắc rối đấy.
Đặt một chân lên cây cầu dây, cậu Nimrod quay lại nhìn những người còn lại và dặn:
– Mỗi người đi cách nhau chừng ba mét để chia đều trọng lượng nhé. Anh Groanin? Anh đi cuối. Và cố đừng nhìn xuống.
– Vâng, thưa ngài.
Khi họ bước những bước đầu tiên trên cây cầu, nó bắt đầu lắc lư. Ban đầu, nó không gì hơn một sự dao động lệch bên, nhưng dần dần, nó bắt đầu đu đưa như một quả lắc.
Ông Groanin ngừng lại và nhận xét:
– Nó có phần lắc lư này.
Cậu Nimrod tuyên bố:
– Nó chỉ là một hiện tượng liên hệ phản hồi sinh học chủ động. Còn được gọi là sự kích rung hướng biên đồng bộ.
Ông Groanin lầm bầm khi bắt đầu đi tiếp:
– Nó vẫn lắc lư. Tôi nói, nó vẫn lắc lư đây này.
John nói:
– Ông Groanin nói đúng đó cậu. Nó đu đưa ngày càng mạnh.
Liếc nhìn qua thành cầu, John cảm thấy bao tử của cậu chìm nghỉm xuống dưới, gần như thể, cậu nghĩ thầm, trọng lực đang gia tăng lực hút khi cậu ở quá cao so với mặt đất. Cũng không phải cậu có thể nhìn thấy mặt đất bên dưới. Cảm giác này giống như cậu đang đi xuống một lối đi giữa của một cái máy bay đang bay, với tất cả những bộ phận còn lại của máy bay đã bị gỡ ra.
Ông Groanin lẩm bẩm:
– Mấy người Inca chắc phải có thần kinh thép. Hoặc là cái gã thiết kế cây cầu này đang có một tràng cười sảng khoái trước tình cảnh của chúng ta.
Cậu Nimrod đề nghị:
– Đừng bước đều bước. Nó sẽ giúp phá vỡ biên độ đu đưa của cây cầu:
Philippa, người luôn hiểu rõ điều cậu Nimrod muốn nói hơn những người khác, giải thích:
– Ý cậu Nimrod là, cây cầu sẽ ngừng lắc lư nếu chúng ta ngừng bước đều chân như diễu hành.
Đề nghị của cậu Nimrod dường như xử lý được vấn đề lắc lư, và họ tiếp tục di chuyển chậm mà chắc trên cây cầu dây.
Mỗi lần Philippa đặt tay lên phần tay vịn đen thùi và mượt như tơ của cây cầu, cô lại tự hỏi cần bao nhiêu mái tóc Inca mới làm được cây cầu này. Khi mái tóc của họ bị lấy đi, họ còn sống hay đã chết? Cô đã đọc về việc tế người của người Aztec. Cắt tim của những nạn nhân còn sống trên đỉnh kim tự tháp hay những chuyện kinh khủng tương tự. Người Inca có thực hành việc tế người sống như người Aztec không? Cô nghĩ đến chuyện hỏi cậu Nimrod nhưng rồi quyết định không làm vậy vì sợ có thể không chịu nổi câu trả lời.
Sau một lúc, cô bắt đầu nhận ra cô đang dần hụt hơi và đường đi đã trở nên khó khăn hơn. Cây cầu đang hướng lên trên. Không khí cũng trở nên lạnh hơn. Cô quay lại gật đầu với ông Groanin và nhìn thấy cái neo đá đánh dấu đầu cầu cùng cái tàu ngầm kế bên nó đã biến mất trong lớp sương mù. Với việc chỉ có sương mù trước mặt và sau lưng họ, cây cầu nhìn như thể nó không được cái gì chống đỡ. Điều đó khiến cô cảm thấy có phần luống cuống.
Cô nói:
– Giữ tốc độ đi, ông Groanin. Cháu gần như không thấy được ông.
Hổn hển thấy rõ, ông trả lời:
– Đang cố hết sức đây, thưa cô. Ta không biết rốt cuộc là sự vận động hay nỗi sợ hãi làm ta khó thở thế này. Không thể nói ta thích nơi này cho lắm. Nếu có thể gọi chỗ này là một nơi. Không ở đây cũng chẳng ở đó, nó giống như một chốn u minh ấy.
Philippa đùa:
– Đó là một suy nghĩ vui vẻ đấy ông.
Rồi cô nhăn mặt khi cảm nhận được một chấn động khi một thứ nặng nề gì đó đập vào một bên tay vịn của cây cầu dây. Rồi lại một chấn động nữa.
Cậu Nimrod thét lên:
– Tất cả mọi người giữ chặt tay vịn!
Philippa hét lớn hỏi:
– Tại sao? Chuyện gì xảy ra vậy?
Cậu Nimrod nói:
– Có thể cậu lầm, nhưng cậu có cảm giác như thể ai đó – nhiều khả năng là McCreeby – đang cố cắt đứt cây cầu bằng một con dao.
Ông Groanin rên rỉ:
– Ngài có nhất thiết phải nói điều đó không vậy? Tôi nói, ngài có nhất thiết phải nói điều đó với tôi không? Tôi sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu chỉ là một kẻ dốt nát.
Khi cả bốn người bọn họ nắm chắt lấy cái tay vịn, họ cảm nhận được một chấn động mãnh liệt khác khi nó bị một thứ gì đó đập vào. Và rồi, cũng đột ngột như lúc bắt đầu, mọi chấn động ngừng lại. Trong một giây, tất cả mọi người nín thở chờ rơi. Nhưng cây cầu vẫn tiếp tục treo lủng lẳng giữa không trung.
John nói:
– Nó ngừng rồi.
Philippa thở phào:
– Cám ơn trời.
Nghiên cứu hai nắm tay của cậu vẫn còn bấu chặt vào cái tay vịn, John bảo:
– Khuỷu tay trắng bệch đúng nghĩa[14]. Trái tim cháu cứ như thể đang nằm trong miệng ấy.
Ông Groanin rên rỉ:
– Còn trái tim ta thì cứ như thể nó đang cố trèo ra khỏi lỗ tai ấy. Ta mà thấy trái tim của ta, ta sẽ bóp nghẹt nó để nó khỏi chết trong đau đớn.
Cậu Nimrod lẩm bẩm:
– Nó thật sự là gì ấy nhỉ? Chấn động vừa rồi ấy.
Ông Groanin van nài:
– Làm ơn đừng. Tôi không nghĩ mình có thể chịu nổi nó. Nếu cậu nói gã McCreeby đó đang đi tìm một cái rựa sắc hơn, tôi nghĩ tôi thà nhảy xuống dưới cho xong.
Cậu Nimrod nói:
– Anh cũng biết đó chỉ là một suy nghĩ thôi mà. Khi tóc người được buộc và thắt lại như thế này, nó rất chắc. Anh có lẽ phải cần một cái dao cực kỳ sắc mới cắt được nó.
Ông Groanin lầm bầm:
– Ờ, thôi cũng được.
Để thử nghiệm, cậu Nimrod gõ mạnh phần sống lưng của cái dao cậu đang cầm trên tay lên cái tay vịn.
Ông Groanin hét lên:
– Ngài nghĩ ngài đang làm cái quái gì thế hả, cái đồ ngu ngốc dở hơi kia?
Cậu Nimrod nhận xét:
– Sức bền của sợi dây này thật sự rất đáng nể. Có lẽ mạnh bằng cả dây cáp thép.
Một lần nữa vuốt mồ hôi trên chân mày, ông Groanin nói:
– Ước gì thần kinh tôi cũng được như vậy. Chúng như đang bị đưa qua máy nghiền đây này.
John trấn an:
– Thả lỏng đi, ông Groanin. Cây cầu vẫn treo trên cao. Và chúng ta vẫn ở đây.
– Cậu chủ nhỏ John ạ, ước gì ta không ở đây. Ta thật sự ước mình hoàn toàn không có mặt ở đây đấy.
Cậu Nimrod nghiêm khắc nhắc nhở:
– Không được ước ở đây. Tôi nghĩ tôi đã nói rõ điều đó rồi mà.
– Vâng, thưa ngài. Xin lỗi, thưa ngài. Chỉ là tôi không nghĩ điều đó áp dụng cho cả tôi, thưa ngài. Vì những lý do hiển nhiên.
Họ bước trên cầu thêm chừng hai tiếng đồng hồ nữa rồi nhìn thấy đầu cầu ở phía trước mặt. Và gần cái neo đá ở mặt xa là một hình người mơ hồ. Ban đầu, nó nhìn giống một thứ gì đó quái dị, lông lá, như một con ruồi có kích cỡ to bằng người. Chỉ đến khi đã đến gần, họ mới nhận ra đó là một người bị bao phủ bởi hàng triệu sợi tóc giống loại tóc tạo thành cây cầu dây. Cậu Nimrod áp tai vào bộ phận nhìn giống đầu và cẩn thận lắng nghe. Nhưng Philippa lại là người đầu tiên nhận ra đó là ai.
Cô thốt lên:
– Đó là Zadie. Nhìn đôi giày đi.
Quả thật sinh vật đang bị tóc bao phủ đó đang mang đôi giày ống màu tím đặc trưng của Zadie.
John báo:
– Còn có một thứ gì đó thò ra từ miệng.
Philippa nói:
– Bàn chải đánh răng của cậu ấy.
Ông Groanin lầm bầm:
– Ra là Zadie. Cuối cùng cũng có ai đó hay thứ gì đó làm nó ngừng nhảy. Nó nhìn giống cái con gì đó phun tơ quanh người trước khi hóa bướm ấy. Mọi người chắc biết. Cái con gì đó tôi quên tên mất rồi. Philippa gợi ý:
– Con nhộng à?
Ông Groanin gật đầu:
– À đúng, một con nhộng.
John bảo:
– Một ngày tóc xấu đúng nghĩa.
Ông Groanin cười khùng khục:
– Câu nói hay. Rất hay đấy.
John hỏi:
– Nó chết rồi à?
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Không, chưa chết. Cậu vẫn dò được vài tín hiệu sống. Nhưng hiển nhiên nó hoàn toàn bị giữ bất động. Và cậu nghĩ cậu biết tại sao. Nhìn này.
Từ cái đầu, cậu Nimrod vuốt tay dọc xuống những bộ phận mà họ chỉ vừa nhận ra là bờ vai, một cánh tay, rồi một bàn tay. Trong bàn tay đó có một thứ nhìn giống kim loại.
John nói:
– Một cái dao.
Cậu Nimrod bảo:
– Chính xác. Có vẻ như cây cầu này đã được thiết kế để tự bảo vệ bản thân trước mọi sự đe dọa. Từ cái dáng này của Zadie, cậu cho là khi nó bắt đầu chặt phần tay vịn, phần tóc bị đứt đã tự động nối lại. Và cùng lúc biến nó thành một phần của cây cầu.
Philippa hỏi:
– Chúng ta sẽ cứu cậu ấy như thế nào đây?
Ông Groanin hỏi lại, giọng nghe có vẻ phẫn nộ:
– Làm thế nào? Tại sao chúng ta phải bận tâm đến chuyện đó chứ? Nó đã tính chặt đứt cây cầu. Ta có cần nhắc cho cháu nhớ là chúng ta đang đứng trên cầu khi đó không vậy?
Philippa cố nói:
– Zadie không biết việc đó.
John nói:
– Nó cũng không biết chúng ta không cứu nó. Anh đồng ý với ông Groanin. Nếu là nó, nó sẽ không bận tâm đến việc cứu em đâu.
– Nhưng chúng ta không thể bỏ cậu ấy lại đây.
Cậu Nimrod mỉm cười và đưa cho cô cái dao của cậu.
– Cháu có muốn thử cắt dây cứu nó không?
Philippa thú nhận:
– Ờ, không ạ.
Cậu Nimrod nói:
– Một lựa chọn khôn ngoan đó, Philippa. Cậu e là cháu cũng chỉ kết thúc như nó thôi. Bị quấn kín như một – một cái gì ấy nhỉ, anh Groanin? Một con nhộng. Ngoại trừ việc con bướm này sẽ không bay được đi đâu.
Ông Groanin lách người bước khỏi cây cầu để đứng lên một vỉa đá trồi lên nơi cái neo đó được xây dựng. Ông bảo:
– Hy vọng mọi người không phiền vì tôi chỉ có thể cảm thấy thoải mái bàn luận chuyện này trên một mặt đất vững chắc.
Đi theo ông, John nói:
– Cháu cũng vậy.
Cậu Nimrod nhún vai và đi theo họ. Một dãy bậc thang mở đường lên một sườn núi cheo leo và vòng quanh một con dốc.
Có một sự phản đối mạnh mẽ trong giọng nói trẻ măng của Philippa khi cô gọi:
– Cậu Nimrod?
Cậu Nimrod nói:
– Gì cơ? Nhìn này, không có gì để bàn luận ở đây cả. John là người duy nhất có thể quyết định chuyện gì sẽ xảy ra cho nó bây giờ.
John hỏi:
– Cháu hả? Cháu không thấy lý do tại sao phải làm như vậy. Cháu thậm chí còn không ưa nó.
Ông Groanin trách:
– Nghe này, nghe này. Hãy nhìn xem nó đã làm gì với anh Vodyannoy. Cố giết anh ấy bằng một con cóc. Đó là chưa kể đến con rết khổng lồ đã xém dùng ta làm bữa tối. Ta có thể là một người rất khoan dung, đúng vậy, nhưng ta sẽ vạch rõ đường phân cách với những kẻ thả một con rết Peru khổng lồ lên đường của ta. Hình ảnh cái thứ đó nằm ngay dưới võng sẽ ám ảnh ta vĩnh viễn.
Cậu Nimrod nói:
– Và đó cũng sẽ là khoảng thời gian Zadie phải ở lại đây, trừ khi John chịu giải thoát cho nó.
Liếc nhìn cái dao trong tay với ánh mắt không chắc chắn, John lắc đầu nói:
– Cháu không thấy lý do cháu phải là người mạo hiểm bị y như nó. Ông Groanin không phải người duy nhất gần như bị xơi tái. Cậu quên con anaconda khổng lồ rồi sao?
Cậu Nimrod hỏi:
– Cậu có cần nhắc cho cháu nhớ rằng, dù Zadie có làm sai chuyện gì thì nó cũng làm việc đó chỉ vì bị gã khốn McCreeby đó thôi miên không?
Philippa gật đầu:
– Đúng là vậy.
John nói:
– Cháu không quan tâm. Cháu sẽ không làm việc đó. Với cháu, nó có ở đây vĩnh viễn cũng chẳng sao. Cháu sẽ không chặt cây cầu này. Không vì nó. Không vì cậu. Không vì bất cứ ai.
Cậu Nimrod bảo:
– Có ai nói cháu phải cầm dao chặt cầu đâu, John.
Ông Groanin gầm gừ:
– Vậy thì làm thế nào? Tôi ước gì ngài có thể nói cho rõ. Xét đến cùng, chúng ta đang đối mặt với một thảm họa hạt nhân hủy diệt. Khỉ thật, tôi ước anh Rakshasas già có ở đây. Anh ấy chắc chắn còn nói dễ hiểu hơn ngài đấy, thưa ngài.
Philippa nhắc:
– Không được ước, ông Groanin. Đừng quên điều đó chứ.
– Xin lỗi, thưa cô.
Chạm tay vào tay vịn đối diện với cái đã bao phủ Zadie trong một mạng nhện bằng tóc người, cậu Nimrod hỏi John:
– Cháu không chú ý đến những đốm màu này à? Chúng được sắp xếp theo cùng thứ tự với những cái gần đầu bên kia của cây cầu.
John hỏi:
– Thì sao ạ? Có chuyện gì liên quan đến chúng?
Cậu Nimrod nói:
– À, cậu chỉ nghĩ là, nếu cháu đọc lại những từ Quechua đó theo đúng thứ tự mà cháu đã học khi gỡ cái nút thắt trên Mắt Rừng, có lẽ cháu cũng sẽ giải phóng được Zadie.
Suy nghĩ trong giây lát, John hỏi:
– Lỡ cháu không nhớ chúng thì sao?
Cậu Nimrod trả lời:
– Vậy thì cậu nghĩ Zadie tội nghiệp sẽ tiếp tục là tóc trong suốt quãng đời còn lại của nó.
Ông Groanin cười khùng khục:
– Đó cũng là một ý hay.
Philippa trách:
– Cháu không nghĩ chuyện này có gì hài hước.
Nhưng cả John và ông Groanin đều bật cười.
Philippa nói:
– John. Em đang nói với anh đây. Em biết anh đang nói dối. Em biết anh có thể nhớ được những từ đó. Và anh biết em biết rõ điều đó.
John thở dài:
– Ừ, anh biết. Thôi được. Anh sẽ làm việc đó. Nhưng tốt nhất nó nên biết ơn. Chưa kể đến nó nên tỏ ra dễ chịu hơn so với trước đây.
Ông Groanin lầm bầm:
– Cầu Chúa phù hộ cho điều đó.
Philippa hứa:
– Nếu Zadie còn dám quá quắt, em sẽ tự mình xử cậu ấy.
Cậu Nimrod nhăn mặt:
– Cậu ghét cái từ đó. Xử. Nghe cứ như cháu là một tay chuyên trị vật gây hại ấy.
Ông Groanin nói:
– Zadie là vật gây hại. Và nó cần được đặc trị.
John chau mày khi cậu cố nhớ lại.
– Yana chunka. Yuraj pusaj. Puka tawa. Willapi qanchis... Rồi gì nữa nhỉ?
– Kellu kinsa. Komer phisqa. Sutijankas iskay. Kulli sojta. Chixchi jison... Chờ chút.
Cậu sốt ruột gõ gõ trán.
– Đúng, cháu nhớ ra rồi. Chunpi uj.
Ngay khi John vừa đọc xong những âm tiết Quechua cuối cùng, những sợi tóc buộc Zadie vào cây cầu ngay lập tức bắt đầu tự gỡ ra. Nó nhìn giống một bộ phim tài liệu theo mốc thời gian quay quá trình phát triển của một loại cây, chỉ là xem theo chiều ngược lại. Vài phút trôi qua, rồi Zadie có thể nói. Và khi cô cuối cùng cũng được tự do, trong suốt vài phút, Zadie khóc nức nở và xin lỗi vì tất cả những chuyện xấu mà cô đã làm.
Cô nói giữa những tiếng thổn thức:
– Cháu thậm chí không thể nói từ trọng tâm của mình. Ngay khi cháu cắt đứt vài sợi tóc, nó khóa chặt quai hàm của cháu. Nếu không phải đang ngậm cái bàn chải đánh răng, cây cầu này sẽ làm cháu chết ngạt mất.
Zadie vẫn đang cầm cái dao trong tay, và việc nhận ra mình xém nữa bị giết đủ kích động để cô lại chém dao vào cái tay vịn, cắt đứt thêm vài sợi tóc và một lần nữa nhanh chóng bị bao phủ kín mít bởi một rừng tóc.
Rên lớn một tiếng, ông Groanin phàn nàn:
– Khỉ thật. Con bé đó bị khùng hay sao? Ý tôi là, ai cũng nghĩ nó đã học được bài học của nó rồi chứ.
Cậu Nimrod nói:
– Trên thực tế, đó là lỗi của tôi. Tôi quên béng đi chuyện giải thôi miên cho nó.
Một lần nữa John buộc phải lặp lại những từ hiệu lệnh Inca. Chỉ là lần này, cậu Nimrod giải phóng cái dao khỏi tay Zadie ngay khi cô được giải thoát khỏi những sợi tóc.
Cậu bảo:
– Tôi nghĩ tôi nên cầm cái này để chắc ăn.
Rồi giọng nói của cậu bắt đầu thay đổi. Với những người khác, cậu nghe giống hệt Virgil McCreeby. Đó là lần đầu tiên họ nhận ra ngoài vô số tài năng đã biết, cậu Nimrod còn là một người bắt chước giọng cực giỏi.
Cậu nói với Zadie:
– Nghe ta nói, Zadie. Lắng nghe lời ta. Chỉ lời ta thôi. Quên hết tất cả những chuyện khác. Chỉ lời của ta mới quan trọng. Khi ta búng tay, cháu sẽ không còn bị thôi miên nữa. Cháu sẽ thoát khỏi trạng thái nhập thần mà ta đã đưa cháu vào và cư xử hoàn toàn bình thường. Cháu sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện. Nhưng cháu sẽ cư xử hoàn toàn bình thường.
Cậu Nimrod búng tay trước mắt Zadie.
Cô nháy mắt và nhìn quanh với vẻ mặt hoang mang.
– Ồ.
Cô cắn môi khi nước mắt bắt đầu trào lên trong mắt cô.
– Ôi.
Cậu Nimrod choàng một tay qua vai Zadie để an ủi cô. Trong một giây, Zadie không thể nói gì cả. Rồi cô lên tiếng:
– Cháu xin lỗi. Cháu xin lỗi vì tất cả những việc khủng khiếp mà cháu đã làm. Cháu nợ tất cả mọi người một lời xin lỗi. Cháu không có lời bào chữa nào, mà chỉ có một lời giải thích. Cháu đã làm tất cả những chuyện đó vì cháu nghĩ cháu yêu Buck. Nhưng giờ cháu đã nhận ra cháu không hề yêu cậu ấy. Dybbuk và Virgil McCreeby đã lợi dụng cháu. Giờ cháu đã biết điều đó.
Nắm lấy tay Zadie và bóp nhẹ nó một cách trìu mến, Philippa an ủi:
– Không sao đâu. Cậu bị thôi miên mà. Cậu không thể làm gì khác.
Lần đầu tiên nhận ra điều đó, Zadie nói:
– Ừ, tớ bị thôi miên mà, đúng không?
Rồi cô rùng mình kể lại:
– Khi cây cầu phun tóc phủ lấy cháu, Dybbuk thậm chí còn không tìm cách cứu cháu. Cậu ấy nói cậu ấy sẽ quay lại cứu cháu chừng nào khôi phục lại sức mạnh. Nhưng cháu biết cậu ấy nói dối. Và cháu biết cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại cứu cháu. Cũng giống như cậu ấy không thèm đi tìm cháu khi cháu bị người Xuanaci bắt.
Cậu Nimrod nói:
– Ta e là bây giờ chúng ta không còn thời gian để giải thích. Nhưng có một điều ta phải nhắc cho cháu biết, Zadie, và nó cực kỳ quan trọng. Dù xảy ra chuyện gì cháu cũng không được sử dụng sức mạnh djinn khi chúng ta ở mặt bên này của Mắt Rừng. Có một điều ước Enantodromia đang hoạt động ở đây. Đó là điều ước sẽ… Zadie cắt ngang:
– Cháu biết điều ước Enantodromia là gì. Mình ước điều gì với sức mạnh djinn và mình sẽ có kết quả ngược lại.
Rồi cô gật đầu:
– Vậy thì chuyện cái tàu ngầm có thể giải thích được. Cháu không thể diễn tả hết cho mọi người biết họ đã giận dữ như thế nào khi chuyện đó xảy ra. McCreeby đã bị đập vào đầu và nói năng không có ý nghĩa gì cả. Cháu nghĩ gã bị chấn động não. Và Buck gọi cháu là djinn vô dụng nhất cậu ấy từng gặp, và bảo cháu chẳng có ích lợi gì với cậu ấy nếu cháu không thể giúp họ bay qua vực thẳm. Cháu đã cố giải thích về tình huống với lốc gió và việc hiện tại không ai có thể tạo ra một cái, nhưng cậu ấy đơn giản không tin cháu. Sau đó, cháu nghĩ cậu ấy chỉ muốn tìm được một lý do để bỏ cháu lại. Đôi lúc…
Cô lắc đầu và bực tức nói tiếp:
– Mọi người biết không, đôi lúc dường như có đến hai Buck khác nhau. Buck Tốt và Buck Xấu.
Cậu Nimrod bảo:
– Cháu nói nhiều hơn những gì cháu biết đó. Coi nào. Chúng ta nên đi thôi.