Chương 25 - Đĩa Trượt.
Ban đầu khi chúng mới gặp nhau và Dybbuk vẫn đang xuống tinh thần vì mất hết sức mạnh djinn, cậu khá thích Zadie - đủ thích để cho phép bản thân tin rằng cậu thích cô như cô thích cậu. Nhưng đó là trước khi cậu đoán được Virgil McCreeby đã thôi miên Zadie khiến cô nghĩ rằng mình yêu Dybbuk, một cách để cô phục tùng mệnh lệnh của gã. Dybbuk khá hài lòng với chuyện bản thân cậu không bị thôi miên, nhưng cùng lúc, cậu lại nửa nghi ngờ McCreeby không phải cũng đang sử dụng Zadie để điều khiển cậu, bằng cách đảm bảo chính gã là người nắm quyền kiểm soát mọi chuyện chứ không phải Dybbuk.
Từ sau phát hiện đó, Zadie đã trở thành một thứ gì đó rất phiền toái đối với Dybbuk. Luôn đeo bám và chú ý quá mức, cô lúc nào cũng chăm chú nhìn cậu, mỉm cười ngọt xớt đầy giả tạo với cậu, ngâm thơ tình của Elizabeth Barrett Browning, hát ư ử trong cuống họng một cách hạnh phúc, và luôn cố vuốt ve tóc cậu hoặc vẹt nó lên khỏi chân mày để cô có thể trìu mến nhìn vào mắt cậu. Dybbuk ghét bị người khác chạm vào tóc của cậu. Đặc biệt là khi họ hát ư ử trong cuống họng hoặc ngâm thơ. Cho dù họ đã bị thôi miên để cư xử như vậy.
Và dĩ nhiên không thể kể thiếu thói quen nhảy tap-dance và cái bàn chải đánh răng luôn luôn hiện diện trong miệng cô như một cây kẹo ngậm. Những thứ đó làm Dybbuk thật sự phát điên. Vì tất cả những lý do đó, Dybbuk đã hoàn toàn vui vẻ khi họ rốt cuộc có thể bỏ lại Zadie. Vả lại, họ cũng không có lựa chọn nào khác. Rõ ràng bất cứ cố gắng nào từ cậu hay Virgil McCreeby để cắt những sợi tóc của cây cầu dây đang trói buộc Zadie sẽ chỉ khiến họ lâm vào cùng một tình cảnh như cô. Dĩ nhiên cậu cảm thấy tội nghiệp cho cô. Trở thành giống một bộ nối tóc New Jersey như thế này không phải là một kết thúc vui vẻ gì cho cô, nhưng cậu giúp gì được chứ? Cậu đâu có sức mạnh djinn để giúp cô.
Cúi người đến gần cái đầu nhìn giống xác ướp của Zadie, gần như cậu dám, Dybbuk bảo với cô rằng sau khi hồi phục lại sức mạnh, cậu sẽ quay lại đây và tìm cách cứu cô ra. Nhưng cùng lúc đó, ở đâu đó trong đầu cậu, cậu biết sự thật không phải vậy và nhiều khả năng cậu sẽ chẳng bận tân đến việc đó. Ngay khi có lại sức mạnh, cậu sẽ tạo một cơn lốc gió và bay đến đảo Bahamas nghỉ ngơi vài tuần. Một mình.
Virgil McCreeby chắc hẳn buồn bực hơn nhiều với việc bỏ lại Zadie, Dybbuk nghĩ thầm. Xét đến cùng, gã sẽ mất toi ba điều ước mà cô đã hứa ban cho gã nếu giúp chúng. Nhưng mặt khác, gã hiện vẫn chưa trở lại là chính mình kể từ sau cú đập đầu của gã khi chiếc máy bay/tàu ngầm mà Zadie đã tạo ra để họ bay qua vực bị rớt xuống đất. McCreeby đã đập đầu vào cái kính tiềm vọng, và Dybbuk đã buộc phải lôi gã ra ngoài. Kể từ lúc đó, McCreeby luôn tự lặp lại lời nói của mình và ngơ ngác nhìn mỗi khi Dybbuk nói với gã một chuyện gì đó. Dybbuk đoán là gã bị chấn động não. Bản thân cậu đến giờ vẫn còn thắc mắc chuyện tại sao một cái máy bay có thể biến thành một cái tàu ngầm cỡ nhỏ. Đó chỉ là sự kém cỏi của Zadie trên tư cách một djinn, hay có một lý do khác? Có thể một sức mạnh djinn khác đã can thiệp vào sức mạnh của cô chăng? Nimrod, hoặc cặp sinh đôi. Hoặc thậm chí là Manco Capac.
Bỏ lại cây cầu và Zadie sau lưng, Dybbuk và McCreeby lần theo một con đường đá vàng uốn lượn ở phía trên vực thẳm. Đó là một chuyến cuốc bộ làm người ta khỏe khoắn hẳn ra với bầu không khí núi non sạch sẽ mang hương vị trong lành, ngọt ngào. Ngay cả McCreeby cũng nhìn hăng hái hơn. Gã liên tục hít thở phì phò qua lỗ mũi như một huấn luyện viên tư nhân đang cố thuyết phục khách hàng. Và sau chừng một hoặc hai tiếng đồng hồ, McCreeby đã tỉnh táo lại, đủ để nhận ra Zadie không đi cùng họ. Nhưng khi gã hỏi cô ở đâu, Dybbuk cảm thấy nên đưa cho gã một câu trả lời không làm trì hoãn hành trình lên núi của họ. Trên thực tế, cậu cảm thấy hoàn toàn hợp lý khi lấp đầy đầu McCreeby với những gì cậu muốn gã tin vào, bởi vì, theo nghi ngờ của cậu, đó chính là điều McCreeby đã làm với cậu thông qua Zadie.
Cậu nói, giọng ra vẻ buồn bã:
– Nó chết rồi.
McCreeby lập lại:
– Chết? Như thế nào? Chuyện quái gì đã xảy ra?
– Ông thật sự không nhớ à?
– Tôi nghĩ không phải là tôi không nhớ. Chỉ là, tôi đã không thể suy nghĩ tỉnh táo gì kể từ khi chúng ta ở trong cái tàu ngầm. Phải không?
Dybbuk gật đầu:
– Ông đã bị đập vào đầu, chỉ vậy thôi.
– Giờ tôi thấy đỡ hơn rồi. Cho nên hãy nói cho tôi biết về Zadie.
Dybbuk nói:
– Ờ thì, ông có nhớ chuyện ông bảo nó cắt cây cầu không? Với một cái dao? Để ngăn ai đó như Nimrod đuổi theo chúng ta?
– Tôi đã nói vậy à?
Trên thực tế, chính Dybbuk là người đề nghị Zadie làm việc đó. Nhưng cậu nói dối:
– Ừ, ông đã nói vậy. Và ông có nhớ chuyện cây cầu làm từ tóc người không?
McCreeby trả lời:
– Có. Tôi nhớ điều đó. Ai mà nghĩ lại có nhiều người Inca tình nguyện cắt tóc như vậy chứ?
– Cho nên, khi Zadie cắt cây cầu, vài sợi tóc đấy chúng, ờ, có thể nói là sống lại và, giống như một con trăn boa, bóp nghẹn nó khi chúng sửa lại cây cầu. Trước khi Zadie kịp nói từ trọng tâm của nó, mấy sợi tóc đã quấn chặt quanh cổ nó. Cả nó lẫn tôi đều không thể làm gì.
McCreeby thốt lên:
– Trời ạ, tội nghiệp Zadie.
Nhún vai một cách lãnh đạm, Dybbuk nói:
– Có thể xảy ra cho bất cứ ai trong chúng ta.
McCreeby hỏi:
– Ý cậu là, chuyện đó sẽ xảy ra cho bất cứ ai cầm dao cắt cây cầu?
Gật đầu vẻ nghiêm trọng, Dybbuk nói:
– Ông đã rất dũng cảm.
– Tôi à?
– Ừ. Ông không nhớ sao? Ông đã cố cầm dao cắt vài sợi tóc đang siết cổ Zadie và xém nữa cũng bị siết chết.
McCreeby lại thốt lên:
– Trời ạ, nghe như thể tôi đã may mắn trốn thoát ấy.
– Ừ, có thể nói ông đã rất may mắn.
– Vậy tóm lại, Zadie tội nghiệp đã chết?
– Ừ, đã chết.
Chặc chặc lưỡi và đá một hòn đá ra khỏi đường đi của gã, McCreeby nói:
– Thật đáng tiếc. Cô ấy đáng lẽ sẽ cho Virgil McCreeby già ba điều ước. Tôi đã khá trông đợi chuyện đó. Chỉ để bảo vệ bản thân khỏi Nimrod mà thôi.
Dybbuk bảo:
– Tôi sẽ cho ông thêm ba điều ước nữa khi nào sức mạnh của tôi đã phục hồi. Để bù lại ba điều ước của Zadie mà ông đã mất.
Dĩ nhiên McCreeby đáng lẽ nên phủ nhận lời cậu vừa nói. Nói với cậu rằng điều ước thứ tư sẽ vô hiệu hóa ba điều ước đầu tiên. Nhưng gã không nói gì. Và Dybbuk kết luận rằng có lẽ McCreeby vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cú đập đầu đó. Hoặc có thể cái đầu ngoại giao của gã bảo gã không nên phủ nhận cậu. Xét đến cùng, không có Dybbuk, Virgil McCreeby thậm chí còn không có ba điều ước nào.
Họ tiếp tục bước đi, và sau chừng một tiếng đồng hồ, họ vòng qua một ngã rẽ và thấy con đường đá vàng đi xuyên qua hai hàng cây lớn khúc khuỷu. Chúng cao cỡ một người trưởng thành, màu nâu, với một bông hoa màu hồng tươi giống một ống thoát nước, và nhìn hơi giống nấm. Ban đầu, Dybbuk nghĩ gió đang thổi. Chỉ sau gần một phút nhìn chúng, cậu mới chú ý thấy những cái cây này đang lắc lư nhẹ, như một loài động vật biển kỳ lạ nào đó. Chỉ khi đó cậu mới nhận ra đây có thể là loại cây ăn thịt. Lách người lên trước Dybbuk, McCreeby vừa bước đi tiếp vừa giục:
– Còn chần chờ gì nữa? Paititi ở ngay trước mặt chúng ta.
Dybbuk chụp lấy cái ba lô của McCreeby và kéo ngược gã lại.
– Gì vậy? Có vấn đề gì à?
– Nhìn đi.
Dybbuk nói khi một con heo vòi nhỏ mò mẫm ngược lên con đường.
Những bông hoa màu hồng quay về phía con vật như thế chúng có mắt. Ngay giây tiếp theo, Dybbuk và McCreeby nghe được một chuỗi âm thanh phụt phụt, và thở hốc kinh ngạc khi thấy vài sợi dây hình ống sắc bén phóng ra từ mỗi bông hoa, như những mũi phi tiêu phóng ra từ ống thổi, và đâm vào lớp da xám của con heo vòi. Chỉ một giây sau, con vật gục xuống đất, đã chết. Vài giây nữa trôi qua và những sợi dây hình ống bắt đầu bị lấp đầy bởi màu đỏ. Giống như họ đang xem một cuộc truyền máu trong bệnh viện. Những cái cây đang hút máu con heo vòi.
McCreeby thốt lên:
– Trời ạ, mấy cái cây đó là thực vật ăn thịt.
Dybbuk quan sát:
– Nói nhẹ thì là vậy.
– Có phần giống loài cây bắt ruồi Venus, nhưng to hơn.
– To hơn rất nhiều. Tôi sẽ nói chúng có thể giết người.
Một trong những cái cây ngừng uống máu trong giây lát và phát ra một âm thanh nghe như tiếng ợ hơi.
Dybbuk đề nghị:
– Vì chúng ta phải vượt qua mấy cái cây này mà không bị dính một mũi phi tiêu nào, tôi đề nghị chúng ta nên lợi dụng lúc chúng đang bận rộn ăn uống và đi qua chúng càng nhanh càng tốt.
Và trước khi McCreeby có thể nói gì, Dybbuk phóng vọt trên đường và vượt qua những cái cây ma cà rồng.
– Ý kiến hay.
McCreeby nói, rồi chạy theo cậu. Một việc mà Dybbuk nghĩ là một hành động dũng cảm bất thường đối với một kẻ mà cậu vẫn gắn mác hèn nhát, và cậu kết luận rằng cơn chấn động não của McCreeby vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Nhưng không phải cái cây nào cũng phóng phi tiêu dây vào con heo vòi và khi McCreeby vội vã băng qua chúng, hai cái cây phun bộ phận nạp nhiên liệu chết chóc của chúng về phía ông. Một cái không trúng. Một cái đâm vào ba lô của McCreeby. May cho gã là cái ba lô rất to. Tuy nhiên gã thầy pháp lại hoàn toàn không nhận ra chuyện đó và vẫn tiếp tục chạy. Cho đến khi sợi dây bị kéo hết độ dài của nó và giật ngược gã cùng cái ba lô lại: sức mạnh của phi tiêu và sợi dây lớn đến mức nó khiến McCreeby ngã chổng ngược về phía sau.
Khi McCreeby đập mạnh xuống đất, một đống hộp, dao, nĩa, ly rớt ra khỏi phần nắp ba lô buộc hờ. McCreeby nằm ngửa tại chỗ trong giây lát, tay chân quơ quào cố ngồi dậy, giống như một con bọ cánh cứng đen to tướng.
Gã hét lên:
– Cứu! Mấy cái thứ khủng khiếp đó đã móc vào tôi.
Dybbuk phát ra một âm thanh nghe như tiếng kèn fagot và trợn tròn mắt lên trên đỉnh đầu. Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại giúp McCreeby. Trong ba lô của McCreeby có cây quyền trượng vàng của Manco Capac cùng vài cổ vật Inca cần thiết cho nghi lễ kutumunkichu. Không có những thứ đó, hành trình đến Paititi hoàn toàn là một sự phí phạm thời gian.
Đến cạnh McCreeby, cậu lật gã nằm úp sấp và dùng dao cắt đứt những sợi dây ma cà rồng khỏi cái đầu móc của chúng. Rỉ ra một đống chất lỏng màu đỏ nặng mùi nhiều đến đáng kinh ngạc, sợi dây rụt về phía chủ nhân của nó như xúc tua của một con bạch tuộc bị thương. Nhưng Dybbuk còn kinh ngạc hơn nữa khi nghe cái cây phát ra một tiếng rin rít lớn, như một con gián bị đe dọa.
Đẩy người dậy, McCreeby rùng mình kinh tởm và nói:
– Ôi, kinh khủng, kinh khủng, kinh khủng. Cậu có thấy không? Cái cây to tướng xấu xí đó xém nữa bắt được tôi.
Nhìn ba lô, Virgil McCreeby sợ hãi nhíu mũi và kéo cái đầu móc nhớp nháp ra khỏi ba lô. Nó dài gần hai mét, có ngạnh câu, và sắc như gai xương rồng. Gã quẳng nó đi trước khi nhặt lên những thứ đã rớt ra khỏi ba lô.
Tạm thời quên mất sự nhạy cảm khủng hoảng của cậu bé djinn đối với cái tên kỳ lạ của mình, McCreeby nói:
– Cám ơn cậu, Dybbuk.
Dybbuk nhắc:
– Buck. Chỉ Buck thôi, okay?
o O o
Cách những cái cây ma cà rồng chưa đến một giờ đi đường, thành phố mất tích Paititi nằm trên một đỉnh núi nhô lên cao như một vương miện ngay giữa một thung lũng mây phủ đầy. Khó có thể tưởng tượng ra một nơi nào huyền bí hơn thế, Dybbuk nghĩ thầm. Ngay cả với trí tưởng tượng của djinn. Một dải đá hẹp dẫn đường lên đỉnh núi và những công trình kiến trúc rõ ràng mang nguồn gốc Inca ở trong một tình trạng tốt hơn nhiều so với Machu Picchu hay Mắt Rừng. Dù bị đục khoét và bào mòn dần bởi thời gian, không một phiến đá lớn được khéo léo xếp khít vào nhau nào bị cây cối mọc đầy như ở những di tích Inca khác. Tuy vậy, những tòa nhà vuông vức đó không khác gì một khối vỏ rỗng với không một cửa sổ hay cánh cửa nào, và chúng có vẻ không được dùng cho bất cứ mục đích nào ngoại trừ một tòa nhà chất đầy vũ khí và áo giáp của người Inca. Nhưng tòa nhà trung tâm lại hoàn toàn khác biệt. Nó có hình dáng như một thánh đường mái vòm nhỏ, với chi tiết đáng chú ý nhất là cánh cửa vàng nặng nề.
McCreeby hỏi:
– Một lâu đài à?
Dybbuk trả lời:
– Có thể.
McCreeby hổn hển nói:
– Nội chỉ nhìn cánh cửa đó xem, Buck, nó thậm chí còn lớn hơn Mắt Rừng. Và nó là vàng ròng. Một món vô giá đây.
Dybbuk chỉ nhún vai. Cậu không có mấy hứng thú với vàng. Từng có thời gian cậu có thể khiến cái thứ này xuất hiện chỉ với một từ và cậu không bao giờ có thể hiểu nổi tại sao mundane lại mê đắm nó như vậy. Xét đến cùng, vàng chỉ là kim loại. Sáng hơn sắt và đồng, nhưng vẫn chỉ là một kim loại. Sức mạnh mới là thứ cậu quan tâm. Sức mạnh djinn. Đặc biệt là bây giờ khi cậu không còn nó.
So với việc cánh cửa được làm từ vàng ròng, hình khắc trên cửa càng khiến người ta tò mò hơn nhiều. Nó nhìn giống một cây nấm lớn.
Dybbuk bật cười:
– Tôn giáo thờ nấm à?
McCreeby đồng ý:
– Nhìn có vẻ như vậy.
Dybbuk bảo:
– Tôi chỉ nói đùa thôi.
– Tôi thì không. Một số loài nấm đặc biệt được người Inca coi như vật thiêng. Đặc biệt là với các tư tế của họ. Họ gọi chúng là teonanactl, hay “thịt của các vị thần”. Người Aztec thậm chí còn coi nấm là thần linh.
Dybbuk cười nhạo:
– Tôi ghét nấm. Tôi không thể tưởng tượng được tại sao lại có người muốn ăn nấm.
– Khi các tư tế Inca ăn mấy loại nấm này, họ nghĩ họ trông thấy viễn cảnh tương lai. Nhưng tôi không biết nấm liên quan gì đến nghi lễ kutumunkichu.
Đẩy mở cánh cửa vàng nặng nề, Dybbuk bảo:
– Có lẽ chúng ta sẽ tìm được câu trả lời bên trong.
McCreeby nói:
– Nhìn cánh cửa này nặng thế nào xem. Và cái cách nó khít vào khung cửa. Nếu nghĩ về chuyện này, chúng ta sẽ thấy người Inca thật là những kỹ sư đáng kinh ngạc.
Ngay cả Dybbuk cũng phải công nhận nhận xét của McCreeby. Bản thân tòa nhà mái vòm này mang một hình cầu hoàn hảo như bong bóng với độ cao chừng chín hay mười mét. Mỗi một phiến đá to lớn, phẳng phiu của nó được xếp khít vào nhau một cách hoàn hảo. Không khí bên trong tòa nhà khá mát mẻ, gần như trong buồng bệnh. Một dãy bậc thang đá dẫn lên một khối đá tròn màu trắng, nơi chính giữa có một cây gậy dài bằng vàng.
McCreeby nhận xét khi bước lên những bậc thang:
– Gần như thể tòa nhà này được xây dựng để chứa đựng một thứ gì đó đấy. Này, đến nhìn cái này xem.
Bước lên bậc thang và đến đứng cạnh gã, Dybbuk nhìn thấy cây gậy vàng cắm sâu vài chục mét xuống bóng tối bên dưới chân họ.
Cậu hỏi:
– Cái gì vậy?
McCreeby nói:
– Tôi không biết.
– Vậy giờ chúng ta làm gì?
McCreeby nhún vai bảo:
– Dựa theo cuốn sử ký cổ ghi lại lời kể của tư tế Inca Ti Cosi, phần cuối cùng của nghi lễ kutumunkichu sẽ được tìm thấy ở đây.
Chỉ tay vào một đoạn văn tự trên mặt sau cánh cửa đã dẫn họ vào trong tòa nhà mái vòm, Dybbuk hỏi:
– Cái này à?
– Ừ. Chắc hẳn là nó.
Họ bước đến nhìn đoạn văn tự.
McCreeby lẩm bẩm:
– Lạ thật.
– Lạ gì?
McCreeby trả lời:
– Ngôn ngữ của đoạn văn tự này. Chúng là tiếng Tây Ban Nha.
Dybbuk hỏi:
– Có gì lạ với chuyện đó? Ở đất nước này ai mà chẳng nói tiếng Tây Ban Nha.
McCreeby cho biết:
– Nhưng đó là đến giữa thế kỷ mười sáu. Xét đến cùng, đây là một đền thờ Inca. Họ nói tiếng Quechua. Hơn nữa, người Inca chưa bao giờ viết lại bất cứ thứ gì. Tiếng Tây Ban Nha càng không. Họ ghét người Tây Ban Nha. Người Tây Ban Nha đã trộm vàng và giết vua của họ.
Dybbuk nói:
– Ông quên cuốn sử ký của Ti Cosi rồi à? Nó được viết bằng tiếng Tây Ban Nha.
McCreeby nhắc:
– Nó được Ti Cosi đọc cho một cha xứ Tây Ban Nha viết. Theo như những gì chúng ta biết, ông ấy có thể đọc bằng tiếng Quechua. Và được dịch lại bởi vị cha xứ đó.
Dybbuk nhún vai:
– Vậy thì có vấn đề gì? Ông có thể đọc tiếng Tây Ban Nha. Nên ông đi mà đọc nó đi.
– Điều tôi vừa nói với cậu không làm cậu cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ à?
Ném cho McCreeby một nụ cười nhạo báng, Dybbuk nói:
– Có lẽ nếu ông đọc đoạn văn tự này lên, tôi có thể quyết định điều đó.
McCreeby bảo:
– Bình tĩnh đi nhóc. Tôi đang đọc đây.
Dybbuk cắn môi. Cậu ghét bị gọi là “nhóc”, như thể cậu đang làm việc trong tiền sảnh của một khách sạn sang trọng nào đó, và cậu ghét bị bảo bình tĩnh bởi một mundane. Cậu. Dybbuk, một djinn. AKA Jonathan Tarot, ngôi sao truyền hình. Con trai của Iblis tộc Ifrit. Một lý do nữa để cậu ghét Virgil McCreeby. Vì đến giờ, Dybbuk đã ghét McCreeby gần bằng sự căm ghét của cậu đối với con nhện cưng cực độc mà gã thầy pháp người Anh để trong túi áo. Cậu ghét những cái móng tay dài nhọn đầu như những thanh kiếm nhỏ xíu của gã, và cậu ghét cái cách gã vĩnh viễn chuốt giũa chúng với một cái đồ giũa móng tay. Cậu ghét việc McCreeby làm cậu nhớ đến con trai gã, Finlay, người mà Dybbuk chưa bao giờ thật sự thích ngay cả khi chúng là bạn với nhau. Cậu ghét chòm râu, cái bụng bự, bộ vest vải tuýt, và chất giọng Anh nhã nhặn, đều đều như một diễn viên sân khấu của McCreeby. Nhưng cậu đặc biệt ghét cái mùi kỳ lạ từ loại dầu bôi người của McCreeby. McCreeby gọi nó là loại dầu bay bổng và nó được làm từ ánh trăng, mật ong cùng nhựa thơm. Dĩ nhiên điều đó hoàn toàn vớ vẩn. McCreeby không thể bay. Gã chỉ nói như vậy để khiến người khác nghĩ rằng gã có sức mạnh rất lớn. Tất cả vì hình tượng một pháp sư vĩ đại. Khi họ mới đến Lima, một tay quản lý khách sạn nói chuyện với Dybbuk đã tưởng McCreeby là cha cậu, và Dybbuk đã cảm thấy rất muốn bóp cổ ông.
Khi cặp mắt tham lam của McCreeby chạy dọc theo những dòng văn tự, môi gã lẩm bẩm những từ tiếng Tây Ban Nha.
Với những ngón tay run rẩy vì kích động, McCreeby rút một cuốn sổ tay ra khỏi túi áo và bắt đầu viết với một mẩu bút chì.
– Ồ, tôi nói, cái này thật thú vị. Đó là một loạt hướng dẫn về những việc cần làm tiếp theo để tiến hành nghi lễ.
Dybbuk thở dài một cách sốt ruột và hỏi:
– Thế chúng ta cần làm gì đây? Ông có định nói cho tôi biết hay không, hay tôi phải đá câu trả lời ra khỏi ông?
Nhìn có vẻ sửng sốt, McCreeby nói:
– Tôi nói, cậu không cần phải nói như vậy. Không phải sau khi chúng ta đã cùng nhau đi đến tận đây. Tôi cứ nghĩ chúng ta là bạn chứ.
Dybbuk vội bảo:
– Chúng ta là bạn. Xin lỗi. Chắc tôi hơi mệt. Có lẽ tại độ cao. Tôi sẽ tốt hơn khi có lại sức mạnh.
Rồi cậu mỉm cười cổ vũ gã đàn ông lớn hơn:
– Tôi nghĩ cả hai chúng ta sẽ cùng tốt hơn.
McCreeby nhe răng cười đáp lại:
– Dĩ nhiên. Thôi được, chúng ta tiến hành thôi. Cái ba lô của tôi đâu rồi nhỉ?
Dybbuk nói:
– Ở bên ngoài. Để tôi đi lấy nó cho.
– Cám ơn. Cậu thật tốt.
Trong khi Dybbuk ra ngoài lấy đồ, McCreeby bước lên trên những bậc thang, ngó vào bên trong cây gậy vàng và lắc đầu khó hiểu. Gã chằm chằm nhìn nó trong giây lát rồi cầm lấy cây gậy và dịch chuyển phần đầu như hướng dẫn ở đằng sau cánh cửa. Gã lẩm bẩm:
– Thật khác thường!
Dybbuk quay lại với cái ba lô.
McCreeby nói:
– Giờ thì, nếu cậu tốt bụng, hãy chuyển cho tôi những thứ mà tôi yêu cầu.
Dybbuk mở cái ba lô ra và bắt đầu xếp những món đồ trong đó ra sàn nhà.
McCreeby nói:
– Những hạt lệ mặt trời.
Dybbuk đưa cho gã hai cái đĩa vàng và McCreeby cẩn thận nhìn chúng. Gã cho biết:
– Như cậu có thể thấy, đây không phải một cây gậy, mà là một cái ống. Và theo hướng dẫn, chúng ta cần thả cái đĩa đầu tiên vào trong ống.
McCreeby để cái đĩa lên cái miệng ống có đường kính vừa khớp. Rồi gã thả nó xuống. Trong một giây, cái đĩa đứng yên tại chỗ trước khi khớp vào miệng ống và trượt thẳng xuống chiều dài của cái ống với một tiếng thở dài của kim loại có thể nghe rõ.
Gã nói với sự ngưỡng mộ:
– Nhìn cái này xem. Sự chính xác đặc biệt của những người thợ thủ công Inca. Hoàn toàn đáng kinh ngạc nhỉ?
Dybbuk lại phát ra một âm thanh nghe như tiếng kèn fagot và trợn tròn mắt lên trên đỉnh đầu.
– Nếu ông nói vậy.
McCreeby nói:
– Tôi nói vậy. Giờ thì, cái đĩa thứ hai thả vào sau cái đĩa thứ nhất.
Gã cầm lấy cái đĩa tiếp theo và thả nó vào ống. Một lần nữa, nó nhìn như thể hoàn toàn khít với nhau. Cười khúc khích, McCreeby xoa tay nói:
– Thật kỳ diệu. Sẽ không lâu nữa đâu. Sức mạnh djinn của cậu, và sức mạnh tạo vàng của tôi. Giờ thì, vui lòng đưa tôi cây quyền trượng vàng nhìn rất tuyệt vời đó.
Dybbuk nhặt cây trượng lên. Nó khá nặng, với chiều dài chừng bốn tấc và đường kính năm centimet. Trên đỉnh trượng có tượng một vị thần Inca ngồi xổm nhỏ xíu, người đang đội một cái vương miện hình bán nguyệt nhìn như mặt trời mọc. Vị thần rất xấu xí với cẳng chân cán giá và, bên dưới vương miện, hai cái lỗ tai to như yếm gà tây khảm đầy hạt ngọc bích và đá lapis. Thân trượng là một hình trụ hoàn hảo như thể được mài qua máy, và khi cậu đưa nó qua cho McCreeby, Dybbuk nhận thấy đường kính của nó cũng bằng đường kính của những cái đĩa. Dù nhỏ như vậy, nó cũng nặng hơn hai kí.
– Chúng ta chỉ thử cơ cấu thôi nhé?
– Cơ cấu? Cơ cấu gì?
McCreeby đón lấy cây trượng và, sau khi đã tham khảo cuốn sổ tay của gã, xoay cơ thể vị thần sang một góc chín mươi độ. Một tiếng “kịt” rõ ràng vang lên, và phần thân trượng tách ra. Gã nói:
– Cơ cấu này này.
Dybbuk thừa nhận:
– Gọn gàng lắm. Nhưng tại sao nó lại như vậy?
McCreeby cho biết:
– À, kế hoạch là chúng ta sẽ nhét cây trượng này vào ống. Tôi nghĩ rằng nó sẽ vừa khít, giống như hai cái đĩa vừa rồi. Khi chúng ta quyết định đã sẵn sàng, chúng ta sẽ xoay bức tượng thần này và tách phần thân trượng ra để nó rơi xuống ống. Theo phán đoán của tôi, cái ống này chắc hẳn cao bằng ngọn núi này, có nghĩa là cho đến khi phần thân trượng chạm đáy và đụng vào hai cái đĩa đó, nó sẽ đang di chuyển nhanh như một viên đạn trong nòng súng. Gần gần như vậy.
– Vậy thôi à?
– Ừ, tất cả những gì chúng ta phải làm bây giờ là gắn cái đĩa thứ ba vào chân trượng.
– Làm sao chúng ta làm được điều đó?
– Một lần nữa chỉ là phỏng đoán của tôi, nhưng tôi nghĩ cái đĩa đó là nam châm.
Dybbuk phản đối:
– Nhưng vàng ròng không thể là nam châm.
McCreeby nói:
– À không, hiển nhiên cây trượng này không phải là vàng ròng. Vàng không phải là một thứ kim loại có nhiều giá trị sử dụng trong ma thuật. Ngoại trừ khi nó là kết quả cuối cùng, dĩ nhiên. Chúng tôi thích làm ra vàng. Không phải để sử dụng nó cho một thứ khác. Nếu đây là vàng thật, chúng ta khó có thể bỏ nó xuống một cái ống thông xuống ruột trái đất. Không, tôi nghĩ rằng cây trượng này làm bằng chì. Chì có ích hơn nhiều cho một nhà giả kim. Có rất nhiều chuyện cậu có thể làm với nó.
Dybbuk gật đầu. Tất cả những điều này nghe có vẻ hợp lý với cậu.
McCreeby nói:
– Giờ thì, vui lòng đưa cho tôi cái đĩa thứ ba. Cái đĩa nặng nhất trong ba cái đĩa.
Dybbuk chau mày hỏi:
– Ba cái đĩa? Nhưng chỉ có hai cái ở đây.
– Không, không. Có ba cái đĩa. Luôn luôn có ba cái đĩa. Cậu chắc hẳn phải nhớ chứ.
Gã ngừng lại khi Dybbuk bắt đầu lục lọi ba lô của gã để tìm cái đĩa thứ ba. Búng tay một cách không kiên nhẫn với Dybbuk, gã nói:
– Nhìn này, đừng đùa giỡn nữa. Trò đùa là trò đùa, nhưng chúng ta đang thực hiện một nghi lễ quan trọng và thiêng liêng ở đây. Tôi nhớ rõ thằng cháu của Nimrod đã đưa cho cậu ba cái đĩa.
Dybbuk gắt lại:
– Tôi không có đùa.
Cậu bắt đầu ném hết mọi đồ đạc trong ba lô ra sàn nhà khi tuyệt vọng tìm kiếm cái đĩa mất tích. Cho đến khi cái ba lô rỗng tuếch, cậu đã nổi giận đùng đùng.
– Nó không có ở đây.
Bước xuống bậc thang, McCreeby khẳng định:
– Nó nhất định phải ở đó.
– Ông tự nhìn đi.
Dybbuk dốc ngược cái ba lô rỗng trên đầu McCreeby.
McCreeby bực tức giật cái ba lô khỏi tay Dybbuk và lục lọi tất cả các ngăn túi. Rồi gã nói:
– Nó không có ở đây.
– Tôi đã bảo rồi mà.
– Làm sao đây? Chúng ta không thể hoàn tất nghi lễ nếu không có cái đĩa thứ ba.
Suy nghĩ trong giây lát, Dybbuk hỏi:
– Chúng ta có nhất thiết cần đến cái đĩa thứ ba không? Ý tôi là, chúng ta đã thả xuống hai cái rồi. Thêm một cái nữa sẽ được gì chứ? Có thể nó chỉ là một cái đĩa dư dự phòng.
McCreeby nói một cách cứng ngắc:
– Thực hiện một nghi lễ đòi hỏi chúng ta tuân theo một trình tự tiến hành nhất định. Cậu không thể trộn lẫn và gắn ghép những thứ cậu thích thay cho những thứ cậu không thích. Cái đĩa thứ ba có thể là thứ quan trọng nhất trong tất cả cổ vật Inca của chúng ta.
Dybbuk quay lại nhìn đoạn văn tự sau cửa như thể hy vọng tìm được chút gợi ý cho việc phải làm tiếp theo. Cậu hỏi:
– Rốt cuộc cái này nó nói gì thế?
McCreeby trả lời:
– Hầu hết là mô tả về những chuyện cần làm. Đĩa thứ hai theo sau đĩa thứ nhất, cách giải phóng thân trượng khỏi tượng thần khóa lại trên đỉnh. Đoạn cuối thì tôi thật sự không hiểu lắm. ‘Si el fulgor de mil soles fue a reventar a la vez en el cielo, que seria como el esplendor del podero…’ Dịch thô là “nếu ánh sáng chói lọi của một ngàn ánh mặt trời đồng thời cháy bùng trên bầu trời, nó sẽ giống ánh hào quang của đấng vĩ đại”.
Dybbuk hỏi:
– Nghĩa là gì? Một trận tắm nắng sướng luôn à?
McCreeby nói:
– Tôi thì nghĩ đấng vĩ đại ở đây là Manco Capac. Nhưng nó cũng có thể là cậu, nếu chúng ta thành công với việc này. Cậu, Buck yêu quý, có thể là đấng vĩ đại. Nhưng chúng ta phải tìm dược cái đĩa thứ ba, hoặc chúng ta sẽ không thể chắc chắn bất cứ điều gì.
Vỗ mạnh trán, Dybbuk nói:
– Dĩ nhiên. Cái đĩa thứ ba. Tôi cá là tôi biết nó ở đâu. Trên đoạn đường của những cái cây ma cà rồng. Chắc hẳn nó đã rớt ra khỏi ba lô khi ông ngã. Có thể nó vẫn đang nằm ở đó. Một trong chúng ta phải quay lại lấy nó.
McCreeby bảo:
– Không phải tôi. Tôi vẫn còn chưa quên được chuyện xảy ra với cái con heo heo gì đó.
Dybbuk chán nản nhắc:
– Là heo vòi.
McCreeby lắc đầu:
– Dù là gì thì nó cũng chỉ là một lon Coca cỡ bự cho mấy cái cây kinh tởm đó. Nhìn này, tôi già hơn cậu. Và rất mệt mỏi. Mất một tiếng đồng hồ để đi lại chỗ đó. Và một tiếng để quay về đây. Đó không là gì với một chàng trai trẻ như cậu, Buck. Vả lại, cậu nhanh hơn tôi. Linh hoạt hơn. Điều đó có nghĩa cậu sẽ có nhiều cơ hội tránh né mấy mũi phi tiêu độc đó hơn tôi.
Dybbuk suy nghĩ trong giây lát rồi ngáp dài. Nở một nụ cười xảo trá, cậu nói:
– Tôi nghĩ ông nên đi lấy cái đĩa. Ông thấy đấy, giờ đây khi ông đã nói cho tôi biết phải làm gì, ông có hy sinh cũng đỡ phí hơn tôi. Này nhé, giả dụ có chuyện xảy ra cho tôi thì sao? Ông vẫn muốn ba điều ước, đúng không?
McCreeby hầm hừ:
– Đồ tồi chết nhát.
Cậu nhún vai:
– Hoặc có thể là sáu điều ước, như tôi đã nói mới nãy. Nhiều điều ước như ông muốn.
McCreeby nói:
– Cậu nghĩ tôi là một đứa ngốc hả? Cả hai chúng ta đều biết điều ước thứ tư từ cùng một djinn sẽ vô hiệu hóa ba điều ước trước đó.
– Được rồi, được rồi. Thôi thế này nhé. Ông đi lấy, và ngay khi có lại sức mạnh, tôi sẽ đi cứu Zadie. Nó sẽ cho ông ba điều ước, giống y như cam kết ban đầu của chúng ta trước chuyến đi này.
– Tôi nghĩ cậu nói Zadie đã chết.
Dybbuk nhe răng cười một cách gượng gạo:
– Tôi chỉ nói vậy để chúng ta không phí thời gian cố giải cứu nó.
McCreeby nói:
– Tội nghiệp Zadie.
Cậu lắc đầu bảo:
– Chẳng có gì đáng tội nghiệp cả. Nó làm chúng ta phát điên cả lên, và ông cũng biết rõ điều đó. Vả lại, rõ ràng chúng ta không có cách cắt dây trói mà không kết thúc y chang như nó.
McCreeby nở một nụ cười nhạo báng và bảo:
– Cậu thật sự là một người tàn nhẫn đấy, biết không? Tôi có thể thấy cậu đúng là con trai của cha cậu. Trên thực tế, tôi sẽ phải cẩn thận hơn với cậu, Buck ạ.
Nụ cười của Dybbuk héo rút dần trên khuôn mặt cậu rồi hoàn toàn biến mất.
– Ông biết gì về cha tôi?
McCreeby trả lời:
– Tôi biết ông ấy là ai. Và cậu là gì, con trai của Iblis. Hai djinn, không phải một. Nửa Marid, và nửa Ifrit. Jekyll và Hyde. Như một cặp sinh đôi. Thiện và Ác. Trên thực tế, tôi nghĩ cặp sinh đôi mà lời tiên đoán nói đến chính là cậu, nhóc ạ.
Dybbuk nói:
– Nếu ông đã biết về tất cả những chuyện đó, tôi tự hỏi sao ông không làm như được bảo nhỉ? Nhìn này, ông sẽ ổn thôi. Ông có thể mặc vài cái áo giáp Inca mà chúng ta đã tìm thấy ở một trong những tòa nhà bên ngoài. Thậm chí còn có cả một cái khiên cho ông mang theo.
McCreeby bảo:
– Thôi được, tôi sẽ đi. Nhưng hãy nhớ điều này: Cậu đã thề trên mạng sống của mẹ cậu rằng cậu sẽ cho tôi ba điều ước nếu giúp cậu. Và tôi đang giúp cậu. Tôi hy vọng cậu sẽ giữ lời.
Rồi gã cảnh báo thêm:
– Và nếu mẹ cậu biết được, bà ấy cũng sẽ hy vọng như vậy. Trong khi tôi đi, tôi đề nghị cậu suy nghĩ về lời hứa đó. Và việc nó có ý nghĩa gì. Với bà ấy và với cậu.