← Quay lại trang sách

Chương 26 - Đôi Dép Dâu.

Ngồi phịch xuống một bên con đường đá vàng, Philippa than thở:

– Chân em đau quá.

John bảo:

– Chân ai cũng đau.

Zadie nói:

– Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Chúng ta đã đi bộ hàng tiếng đồng hồ rồi mà.

John gắt lên:

– Chứ cậu trông đợi gì ở một chuyến thám hiểm rừng Amazon? Một chuyến đi dạo bằng xe limo có tài xế riêng chắc?

Cậu vẫn còn đang làm quen với ý nghĩ Zadie không phải cùng một người như trước.

Zadie lắc đầu và nhún vai nói:

– Xin lỗi. Tớ chỉ nói vậy thôi.

John vội bảo:

– Không, tớ mới cần xin lỗi. Tớ không nên gắt gỏng với cậu như vậy.

Cậu Nimrod lo lắng quan sát con đường phía trước. Nhưng dù sốt ruột muốn đi tiếp, cậu vẫn nhận ra những người bạn đồng hành của cậu cần được nghỉ ngơi một lát. Nên cậu nói:

– Thôi được. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi mười lăm phút. Nhưng chỉ mười lăm phút thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.

Ông Groanin ngồi xuống cạnh Philippa và lau mồ hôi trên chân mày với một cái khăn tay to bằng vỏ gối. Ông lầm bầm:

– Tôi không thể quyết định cái gì tệ hơn. Chân tôi hay bao tử tôi. Tôi nói, tôi còn hơn là đói bụng, thưa ngài.

Cậu Nimrod bảo:

– Tôi e là anh sẽ phải chờ thêm một lát cho bữa ăn tiếp theo. Nếu Dybbuk và McCreeby kích hoạt xong quả bom, anh sẽ không còn chú ý nổi anh có đói hay không.

Bao tử của ông Groanin bắt đầu kêu réo ầm ĩ khi ông nói:

– Ngài không nghe gì à? Cả một đội quân đang diễu hành trong cái bao tử này. Và trong trường hợp ngài không nhận ra, nó đang bắt đầu nổi loạn.

Trong khi đó, Philippa gỡ đôi giày ống đi bộ cùng vớ ra và kiểm tra bàn chân cô. Thấy vậy, John đưa tay lên bịt mũi.

Philippa phản đối:

– Chân em không bốc mùi nhé.

Ông Groanin bảo:

– Chân ai cũng bốc mùi. Hầu hết là mùi phó mát.

Gỡ dây đôi giày ống của ông ra, ông bực bội trừng mắt với đôi vớ nhìn có vẻ còn nhầy mỡ hơn cả một miếng giấy gói món cá tẩm bột và khoai tây chiên.

– Tôi nói, chân ai cũng bốc mùi. Chẳng người bình thường nào lại có một cái chân không bốc mùi chút nào sau khi lội bộ một vòng. Tôi biết chân tôi có bốc mùi. Như một miếng phó mát cứng cheddar của Anh. Hoặc một ít phó mát Stilton. Hoặc có thể là một lát phó mát xanh Yorkshire. Có những lúc – ví dụ như lúc này – tôi ngửi được mùi bàn chân mình và nghĩ, phải chi tôi có thêm một ít bánh mì và rau dầm, ít củ cải và hành lá, cùng nửa lít bia lạnh.

Nhe răng cười khi nghĩ đến việc xực luôn bàn chân mình, ông Groanin kết luận:

– Ừ, thật sự có những lúc tôi nghĩ rằng bàn chân mình có thể làm thành một bữa trưa ngon lành.

John nhăn mặt:

– Ối, ông Groanin, chuyện đó ghê quá.

– Có lẽ ghê với cháu. Nhưng không ai mời cháu ăn chung với ta, đúng không? Ta nói, cháu không được mời tham dự bữa tiệc thịnh soạn mà ta và bàn chân của ta thực hiện.

Zadie cầm đôi giày ống của Philippa lên và săm soi nó với ánh mắt trầm trọng. Cô nhận xét:

– Giày của cậu nhìn không thoải mái bằng giày của tớ. Nhưng cỡ giày của chúng ta thì giống hệt nhau. Cậu có muốn đổi giày với tớ không?

Thò tay vào trong ba lô và lấy ra một đôi dép vàng, Philippa mỉm cười nói:

– Cậu thật tốt, Zadie. Nhưng tớ nghĩ tớ sẽ mang đôi dép này một lát. Chúng khá thoải mái. Và hơn thế, chúng không có mùi phó mát. Chúng có mùi dâu rừng.

John bảo:

– Ờ, một thay đổi dễ chịu so với mùi phó mát.

Ông Groanin lầm bầm:

– Dâu thì cũng được đó, Nhưng chúng không phải là thứ ta gọi là một bữa ăn đẫy. Dâu chẳng bổ béo gì.

Zadie hỏi:

– Tớ xem chúng một chút được không?

– Dĩ nhiên được.

Philippa đưa đôi dép cho Zadie, và cô bé djinn thứ hai áp chúng vào mũi. Zadie thốt lên:

– Ôi trời, chúng có mùi thật tuyệt. Tớ nghĩ tớ chưa bao giờ gặp được một đôi dép có hương thơm như cái này.

Cậu Nimrod lơ đễnh nói:

– Dâu thuộc họ thực vật Fragaria, lấy từ chữ fragans trong tiếng La tinh, dịch ra là “có mùi thơm”. Dĩ nhiên ngày nay tất cả mọi người đều ăn dâu, nhưng ở một số vùng của Nam Mỹ, người ta coi chúng như một loại trái cây có độc mãi cho đến giữa thế kỷ mười chín.

Ông Groanin nhăn mặt nói:

– Không mấy người biết điều đó. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao.

Zadie lại hít một hơi sâu từ bên trong đôi dép và nhận xét:

– Đôi dép này cứ như một hơi thở của mùa hè ấy. Điều kỳ lạ là cậu thậm chí còn có thể nếm được vị dâu.

Rồi đưa chúng lại cho Philippa, Zadie hỏi:

– Cậu mua chúng ở đâu thế? New York? Đại lộ Fifth Avenue? Tớ cá là, một nơi nào đó rất đắt đỏ.

Mang đôi dép vào chân, Philippa cho biết:

– Thật sự thì chúng là một món quà. Khi bọn tớ ở Trung Quốc, một djinn vĩ đại tên là Hốt Tất Liệt đã tặng chúng cho tớ.

– Cái gì, Đại hãn Hốt Tất Liệt à?

Philippa nói khi đứng dậy:

– Ừ. Cậu biết không, thật kỳ lạ, nhưng giờ đây khi mang đôi dép này vào, tớ có cảm giác như mình có thể đi bộ vĩnh viễn cũng không sao.

Ông Groanin hỏi:

– Cháu có đôi nào khác không? Vì đôi chân tội nghiệp của ông đang tru tréo như bầy chó săn trong chuyến săn cáo Oakley đây này. Ta thề là, chúng cứ như thể đã cuốc bộ đến tận Tipperary và quay lại. Ta ước gì…

Cậu Nimrod nhắc:

– Đừng! Nhớ tôi nói gì không? Không ai được ước gì. Dù với bất cứ lý do nào.

Ông Groanin nói:

– Trong trường hợp ngài đã quên, tôi là người duy nhất ở đây tình cờ không phải là một djinn dở hơi. Vì vậy mà, những gì tôi ước cho tôi và bàn chân tôi hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bất cứ ai khác.

Cậu Nimrod khẽ chau mày. Nhặt cái ba lô của cậu lên, cậu tuyên bố:

– Giờ nghỉ đã hết.

Ông Groanin lầm bầm:

– Đúng là một tay quản nô.

Và họ tiếp tục mệt nhọc lê bước về phía trước. Ngoại trừ Philippa, người cảm thấy như thể cô đang bước đi trên mây.

o O o

Sau chừng một hoặc hai tiếng đồng hồ, họ vòng qua một ngã quẹo nơi con đường đá vàng xuyên qua hai hàng cây lớn khúc khuỷu. Điều đầu tiên đập vào mắt họ không phải là những bông hoa màu hồng hay thậm chí là những chuyển động kỳ lạ, hung hiểm của chúng, mà là gã đàn ông mặc nguyên bộ giáp Inca đang bò lồm cồm trên mặt đất giữa chúng. Co người đằng sau một cái khiên lớn hình chữ nhật, gã nhìn như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó.

John thốt lên:

– Đó là Virgil McCreeby.

Cậu Nimrod gật đầu:

– Ừ.

Ông Groanin nhận xét:

– Gã có vẻ đang sợ một thứ gì đó.

Philippa bảo:

– Là những bông hoa. Chúng giống như ống thổi phi tiêu.

Cậu Nimrod nói:

– Thể nào gã mang giáp và khiên. Mấy cái cây đó chắc hẳn phóng phi tiêu độc.

Như thể xác nhận giả thuyết của cậu Nimrod, vài mũi phi tiêu đụng vào cái khiên Inca của McCreeby và bật ngược ra với một tiếng “coong” kim khí, như tiếng mưa rơi trên một mái tôn múi. McCreeby hét lên một tiếng nhát cáy. Rồi hú lên sung sướng khi những ngón tay mập ú của gã chạm được vào thứ mà gã rõ ràng đang tìm kiếm. Một cái đĩa vàng.

Lập tức nhận ra đó là gì, Zadie nói:

– Đó là một trong những hạt lệ mặt trời. Cháu đã trộm chúng khỏi bảo tàng Peabody ở New Haven.

Philippa đoán:

– Chắc hẳn lần trước đi qua đây họ đã làm rớt một cái.

Cậu Nimrod đồng ý:

– Nhiều khả năng là họ đã làm rớt nó khi chạy trốn khỏi những cái cây này.

Philippa thêm vào:

– Và giờ đây gã phải quay lại tìm nó.

Cậu Nimrod nói:

– Vậy là chúng ta vẫn chưa trễ. Họ vẫn chưa hoàn tất nghi lễ đó.

Vẫn reo hò hớn hở, McCreeby, giờ đây đã nắm chặt cái đĩa vàng trong tay, đẩy người đứng dậy khỏi mặt đất và lùi về một vị trí an toàn ở phía bên kia của những cái cây ma cà rồng và cách những người truy đuổi gã chừng ba mươi thước Anh. Gã vừa định chạy đi ngay lúc cậu Nimrod hét lớn gọi gã:

– McCreeby, chờ một chút, làm ơn.

McCreeby quay lại nhìn. Trông thấy cậu Nimrod, gã vẫy vẫy tay về phía trước và nói:

– Sao anh không qua đây nói chuyện nhỉ?

Cậu Nimrod bảo:

– Tôi nghĩ là không. Chúng tôi giờ chỉ đứng ở đây thôi. Cho đến khi chúng tôi tìm được cách đi qua những cái cây độc này.

McCreeby cười lớn:

– Tôi e là chúng không chỉ là có độc. Chúng hút máu. Nhưng tôi vẫn muốn sưu tập một cây. Nếu mang chúng đến Hội chợ Hoa Chelsea sẽ có nhiều chuyện thú vị để xem lắm đây. Và tôi nghĩ tôi cần nhiều hơn là những ngón tay xanh[15] để nuôi trồng chúng. Anh không nghĩ vậy không?

Một trong những cây ma cà rồng ở gần McCreeby lại phun một mũi phi tiêu xém trúng cái khiên của gã.

McCreeby nói:

– Thấy tôi muốn nói gì chưa? Ờ, có lẽ mấy người có thể kiếm giáp mặc. Nhưng cũng có thể không. Anh biết gì không, tôi đang thắc mắc tại sao anh không ước một cái để xóa xổ chúng hoặc tôi cho xong.

Nói rồi gã ngước mặt lên trời như thể tìm kiếm một sự tấn công djinn nào đó sắp từ trên cao bổ xuống.

Cậu Nimrod gạt gã:

– Tôi muốn cho ông một cơ hội trước đó. Để cải tà quy chính.

– Khá lịch sự nhỉ, ông bạn cũ. Nhân tiện nói luôn, thật nhẹ nhõm khi thấy cô vẫn an toàn, Zadie. Tôi hy vọng cô không có oán niệm gì. Rõ ràng việc bỏ lại cô không phải là ý của tôi.

Zadie nói:

– Không có oán niệm gì đâu, Virgil.

Cậu Nimrod tiếp tục:

– Đây là cơ hội cuối cùng của anh, Virgil McCreeby. Bỏ cái đĩa xuống và đầu hàng đi. Hoặc tôi sẽ biến anh thành con cóc mà tôi đã nhắc tới trong lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau.

Nhưng McCreeby lắc đầu nói:

– Tôi e là tôi không bị anh đánh lừa đâu, Nimrod. Nếu anh giờ vẫn chưa đặt lời nguyền hóa cóc đó lên tôi hoặc mấy cái cây ma cà rồng này, chắc hẳn phải có một lý do hay ho nào đó. Khả năng lớn là anh không thể. Chờ chút – đúng rồi. Giờ thì tôi đã hiểu mọi chuyện. Zadie đã ước có một cái máy bay và chúng tôi rốt cuộc kẹt với một cái tàu ngầm. Không thành công cho lắm. Chính vì thế, đúng không? Có một điều gì đó về việc đi xuyên qua Mắt Rừng. Một điều gì đó khiến anh không dám sử dụng sức mạnh của mình.

Rồi gã cười khúc khích:

– Ôi trời, mấy người thật xui xẻo đấy.

Cậu Nimrod nói:

– Nghe tôi nói đi, McCreeby. Chỉ một giây thôi, làm ơn.

McCreeby hỏi với giọng chế nhạo:

– Một vấn đề sống còn à?

– Không, còn nghiêm trọng hơn thế. Làm ơn nghe tôi nói đi.

– Sao thế, không tiếp tục đe dọa biến tôi thành cóc nữa à? Anh biết đó, Nimrod, việc đó thật không lịch sự. Không lịch sự chút nào.

– Nghe tôi nói đi, McCreeby. Có lẽ anh không nhận ra, nhưng cả khu vực này là một khối uranium khổng lồ. Thấy những viên đá vàng mà anh đang đứng phía trên không? Chúng cũng là uranium. Đó là sức mạnh mà anh định gọi lên với nghi lễ kutumunkichu. Sức mạnh nguyên tử. Cả ngọn núi này là một lò phản ứng hạt nhân tự nhiên với một chuỗi phản ứng dây chuyền liên tục diễn ra trong suốt vài thế kỷ qua. Tôi tin rằng ba hạt lệ mặt trời đó làm từ polonium, lithium, và thép. Cây trượng Inca mà anh đã trộm cũng làm từ uranium. Thậm chí còn nguyên chất hơn cả thứ mà chúng ta đang đứng phía trên.

McCreeby tiếp tục cười khúc khích:

– Đừng ngừng lại. Tôi đang thưởng thức nó đây. Một câu chuyện rất thú vị đó.

– Tôi đoán là sẽ có một dạng thùng hoặc ống dẫn nào đó mà anh dùng để bỏ hai cái đĩa đó vào. Về phần cái đĩa thứ ba, anh có lẽ sẽ gắn nó vào cây trượng Inca đó, rồi sẽ phóng chúng xuống ống dẫn. Thẳng vào trung tâm của ngọn núi uranim này.

McCreeby nói:

– Thật sáng tạo. Tôi bị ấn tượng rồi đây. Anh không chỉ là một djinn mạnh mẽ đâu; anh là một djinn mạnh mẽ với một trí tưởng tượng phong phú đó.

Zadie khuyên:

– Làm ơn nghe chú ấy nói đi, Virgil. Đó là sự thật đấy.

Cậu Nimrod nói tiếp:

– Khi cây trượng đâm vào khối uranium khổng lồ đó, cả ngọn núi sẽ lên đến đỉnh nguy hiểm. Những phân tử uranium sẽ trở nên kích động đến mức chúng bắt đầu sôi sục.

– Và chúng sẽ nổ tung, đúng không?

– Không hẳn. Đó là lúc những hạt lệ mặt trời phát tác. Nếu chỉ có mình nó, cả ngọn núi này sẽ bị nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, nhưng sẽ không có vụ nổ nguyên tử nào. Để điều đó xảy ra, anh cần ba cái đĩa. Nhìn này, McCreeby, tôi không phải một kỹ sự hạt nhân. Khi để tách ra, tất cả những thứ đó hoàn toàn vô hại, nhưng một khi anh ghép chúng lại với nhau, sẽ có một vụ nổ big bang đúng nghĩa. Tôi nghĩ rằng chính những hạt lệ mặt trời sẽ kích hoạt một phản ứng dây chuyền và khiến cho khối uranium khổng lồ – nghĩa là cả ngọn núi này – nổ tung thành từng mảnh. Và không chỉ ngọn núi này. Cả đất nước này. Cả bán cầu này. Anh đang nói về một vụ nổ lớn gấp triệu lần vụ nổ bom nguyên tử đầu tiên.

– Ồ, thật vớ vẩn. Anh thật sự đang nói với tôi là người Inca biết bí mật của năng lượng nguyên tử hả, Nimrod? Anh cho tôi là một đứa ngốc à, bạn cũ?

– Manco Capac là một djinn quyền năng vĩ đại. Ngay cả anh cũng biết đó là sự thật mà, McCreeby. Trong lịch sử đã có vài djinn nắm được bí mật về sự phân hạch hạt nhân cả trăm năm trước khi con người biết được nó. Và cái ý tưởng thực hiện nghi lễ kutumunkichu giống như Manco? Đó chỉ là Ti Cosi muốn trả thù những kẻ chinh phục Nam Mỹ. Để mang đến Pachacuti. Sự hủy diệt vĩ đại. Tất cả chỉ là như vậy. Anh không phải đang thực hiện một nghi lễ để biết được cách tạo vàng, McCreeby, hay để giúp Dybbuk hồi phục sức mạnh djinn của cậu ấy. Anh đang xây dựng một vũ khí nguyên tử hủy diệt thế giới.

– Tôi không thấy chuyện này liên quan gì đến thế giới thật cả. Chúng ta đang ở một chiều không gian khác, không phải sao?

– Ngoài việc xuyên qua Mắt Rừng, vẫn còn một cách khác để đến đây. Thế giới này và thế giới của chúng ta kết nối với nhau. Và điều đó có nghĩa cả hai thế giới đều gặp nguy cơ hủy diệt như nhau.

McCreeby làm điệu bộ nhìn đồng hồ đeo tay của gã và nói:

– Nimrod? Tôi có thể nói gì đây? Đó là một câu chuyện rất thú vị. Thật đấy. Và tôi cũng muốn ở đây tán chuyện thêm với anh lắm. Nhưng tôi phải đi rồi. Dybbuk đang chờ tôi mang cái đĩa thứ ba về.

Rồi gã quay lưng lại bước đi.

Khi họ đứng nhìn McCreeby bắt đầu hì hục leo ngược lên đồi về phía thành phố mất tích Paititi, cậu Nimrod nói:

– Chúng ta nhất quyết phải ngăn họ hoàn tất nghi lễ đó.

Ông Groanin hỏi:

– Nhưng bằng cách nào? Chúng ta không thể vượt qua mấy cây tỏi rừng khủng khiếp đó. Và cậu đã nói không ai được sử dụng sức mạnh djinn vì sợ nó có kết quả xấu.

Rồi ông lắc đầu bảo:

– Đó là điều tôi bực nhất về djinn các người. Có vẻ như cứ khi nào các người cần đến sức mạnh của mình nhất, nó lại mất tích. Tôi không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần chuyện như thế xảy ra.

Cậu Nimrod gắt:

– Anh im lặng giùm đi, Groanin.

– Vâng, thưa ngài.

– Tôi sẽ phải liều thôi. Để xem, nếu tôi muốn có một tách cà phê, tôi sẽ ước có cái gì?

Ông Groanin gợi ý:

– Một tách trà?

– QWERTYUIOP!

Một xô bùn xuất hiện trên con đường trước mặt họ.

Nhún một ngón tay vào bùn và liếm thử, ông Groanin cho biết:

– Ờ thì, nó có bỏ hai viên đường, giống như cách cậu hay uống cà phê, thưa ngài.

John bảo:

– Cháu không thấy việc này có ích gì cả.

Cậu Nimrod bực bội nói:

– Đó là một thí nghiệm. Về điều ước trái ngược. Cậu đã ước có một tách trà với hy vọng cuối cùng có được một tách cà phê.

John nhận xét:

– Ờ, có vẻ nó không thành công.

Philippa hỏi:

– Vậy nếu cậu muốn một con mèo, cậu sẽ ước có một con chó hay một con chuột?

Cậu Nimrod bảo:

– Cháu thấy rõ vấn đề rồi đó.

Philippa ném cho John một nụ cười chế giễu như thể muốn nhấn mạnh việc cô hiểu được một việc mà ông anh trai sinh đôi của cô không hiểu.

– Khó khăn ở đây là việc làm cách nào đặt thứ mà cháu không muốn lên ngay mặt trước suy nghĩ của cháu, nếu thứ mà cháu muốn nằm đâu đó ở mặt sau.

Ông Groanin lầm bầm:

– Giải bài toán đi. Nếu cậu có thể.

Philippa thắc mắc:

– Nhưng cậu đã làm rất tốt với quân cờ hậu đen đó mà.

Cậu Nimrod cho biết:

– Đó chỉ là một điều ước trái ngược dễ dàng. Trên một khía cạnh nào đó, từ “đen” vốn đã nằm trong từ “trắng”. Đặc biệt là trong một ván cờ. Trên thực tế, một quân cờ trở nên trắng hơn nếu nó tồn tại trong mối quan hệ với một quân cờ khác màu đen.

Giơ tay lên cao và vỗ mạnh chúng xuống cái đầu trọc của ông với một cú tát lớn đầy bực bội, ông Groanin nói:

– Đến khi cậu giải quyết xong tất cả vấn đề ngôn ngữ học đó thì Virgil McCreeby đã biến mất. Và chúng ta cũng sẽ như vậy nếu gã có cơ hội sử dụng cái đĩa thứ ba đó.

Philippa giậm mạnh cái gót giày vàng của cô lên con đường đá vàng và một hương dâu thơm ngát lan tỏa trong bầu không khí miền núi.

– Ôi, chuyện này làm cháu tức điên lên mất.

Cô nói, và cảm nhận được một vị dâu đậm đặc nhưng dễ chịu trong miệng, một việc mà cô cảm thấy rất kỳ lạ. Cô lại giậm gót lần nữa, chỉ có điều lần này có mùi vị và cảm giác thật sự rất kỳ lạ, đặc biệt là dưới gót chân cô, vì khi cô nhìn xuống đôi dép vàng của mình, cô nhìn thấy chúng không còn nằm trên con đường đá vàng nữa, mà trên cơ thể bẹp dí của Virgil McCreeby, người đang nằm úp sấp và rên rỉ trên mặt đất như một tiền vệ bị cản ngã trong một trận bóng bầu dục.

Trong khi đó cái đĩa vàng vốn nằm trong bàn tay mập mạp của McCreeby hiện đang lăn ngược về chỗ cậu Nimrod và những người khác đang đứng; chỗ mà chưa đầy năm giây trước cô vẫn đang đứng ở đó.

Philippa giờ đây đã ngạc nhiên đến mức tạm thời quên sạch cách nói tiếng Anh, lẩm bẩm:

– Kỳ quá lạ, kỳ quá lạ.

Cậu Nimrod nhặt cái đĩa lên và bỏ nó vào túi áo.

Philippa đưa mắt nhìn cậu của cô. Khi trông thấy ánh mắt của cậu, cô giơ tay lên trời xua xua, như thể muốn nói, “cháu thật sự hoàn toàn không có lời giải thích nào cho việc tại sao cháu lại ở tuốt đằng này, khi mà chỉ vài giây trước cháu còn ở đó với cậu”.

Lo lắng, cậu Nimrod bắt đầu bước về phía cô cháu gái cho đến khi một trong những cái cây ma cà rồng chuyển bông hoa màu hồng của nó về phía cậu, khiến cậu khôn ngoan nghĩ lại về chuyện đó ngay khi một mũi phi tiêu độc bay vụt qua không khí.

Nó rớt xuống ở một vị trí cách cậu khá xa, nhưng ý định của nó đã đủ rõ ràng. Họ vẫn không có cách nào vượt qua những cái cây ma cà rồng. Ít nhất là, những cách nào mà cậu hoặc Philippa có thể giải thích.

– Sao cháu ghét những bông hoa quái vật này quá!

Philippa giậm mạnh gót chân trên lưng Virgil McCreeby và một lần nữa, một hương dâu ngọt ngào tràn ngập trong không khí và miệng cô.

McCreeby ré lên:

– Ối đau!

Lần này cô vẫn ở nguyên tại chỗ. Thứ chuyển chỗ là những bông hoa ma cà rồng. Hay nói chính xác hơn, chúng biến mất. Tất cả. Một giây trước chúng còn ở đó, và giây tiếp theo lại không còn. Đơn giản và ngay tức khắc như vậy.

Nhìn có phần ngạc nhiên trước bước ngoặt sự kiện may mắn này, cậu Nimrod và những người khác từ từ đi về phía cô.

John hỏi Philippa:

– Ơ, chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Philippa nói:

– Em cũng không biết. Tất cả những gì em biết là em không ước gì. Em chưa bao giờ nói từ trọng tâm của mình. Vậy mà không hiểu sao, mỗi lần em nghĩ đến chuyện gì, nó lại thực sự xảy ra.

McCreeby rên rỉ:

– Xuống đi. Tôi không thở được.

Philippa đưa mắt nhìn xuống chân và nhận ra cô vẫn đang đứng trên gã thầy pháp người Anh. Và một hương dâu nồng đậm vẫn thoang thoảng trong không khí.

Zadie hỏi:

– Mùi hương gì thế?

Bước khỏi cái lưng mặc giáp của McCreeby, Philippa trả lời:

– Hương dâu. Không hiểu sao việc tớ giậm chân làm hương dâu tỏa ra từ đôi dép vàng của tớ trở nên nồng đậm hơn.

Quỳ xuống cạnh chân Philippa và săm soi kỹ đôi dép, cậu Nimrod nói:

– Cậu không nghĩ đó là tất cả những gì chúng làm. Cậu nghĩ Hốt Tất Liệt đã tặng cho cháu một đôi dép gestalt.

Ông Groanin hỏi lại:

– Ghét ghét gì cơ?

Cậu Nimrod cho biết:

– Gestalt. Tôi đã nghe nói về chúng, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ chúng thật sự tồn tại. Tôi chắc chắn người Trung Quốc đã gọi chúng bằng một cái tên khác, nhưng gestalt là tên gọi hiện nay của chúng. Tương truyền rằng khi một djinn mang chúng, cả tổng thể trở nên vĩ đại hơn tập hợp các bộ phận. Khát khao thật sự của một djinn sẽ tự động xuất hiện mà không cần đến tiến trình ước. Anh chỉ cần suy nghĩ thật mạnh về một điều gì đó, và suy nghĩ đó sẽ lập tức xuất hiện như một hiện thực tuyệt đối. Mệnh lệnh suy nghĩ của anh mạnh hơn hiện thực vật chất. Đôi dép này hẳn là rất mạnh đây.

Philippa lẩm bẩm:

– Thế mà cháu cứ nghĩ chúng chỉ là một đôi dép khá thoải mái.

John khuyên:

– Nếu chúng mạnh như vậy, có lẽ tốt nhất em nên lập tức cởi chúng ra. Ít nhất là cho đến khi em biết cách kiểm soát chúng tốt hơn.

Philippa nói:

– Có thể anh nói đúng. Nhưng còn Dybbuk thì sao? Chúng ta – em không nên lập tức đi ngăn cản cậu ấy sao?

Cậu Nimrod bảo:

– Không sao đâu. Không có cái đĩa thứ ba, nó không thể tạo nên một vụ nổ nguyên tử được đâu.

McCreeby ngồi dậy và xoa vai đau đớn, hỏi:

– Ý anh là, tất cả những chuyện về bom nguyên tử đó là sự thật hả?

Cậu Nimrod nói:

– Đương nhiên. Ti Cosi đã thật sự có ý định mang đến sự hủy diệt cho những kẻ xâm lược. Giống y như Manco Capac đã hứa.

John nhận xét:

– Thật lạ là chúng ta chưa bao giờ gặp lại Manco.

McCreeby nói:

– Ờ, tôi thì chưa bao giờ.

Rồi cười khùng khục, gã bảo:

– Tôi sẽ nói “Ồ! Thể nào có cây nấm”. Trên cánh cửa dẫn vào phòng hành lễ ở Paititi có khắc hình một cây nấm. Tôi hiển nhiên đã nghĩ đó là một cây nấm thiêng. Teonanactl, hay “thịt của các vị thần”. Tôi nói, anh không thật sự nghĩ tôi đã lắp ráp một quả bom hạt nhân đấy chứ?

Cậu Nimrod nói:

– Tôi nghĩ như vậy. Cái thứ khắc trên cánh cửa phòng hành lễ đó không phải một cây nấm, mà là một đám mây hình nấm. Thứ mà ông trông thấy ở một vụ nổ hạt nhân.

McCreeby huýt sáo:

– Và tôi đã ở đây, vô tình xếp đặt sự hủy diệt của chính tôi.

Cậu Nimrod bảo:

– Nếu đó chỉ là sự hủy diệt của chính anh, McCreeby, thì chẳng có gì đáng bận tâm. Nhưng vì nó liên quan đến sự hủy diệt của phần lớn cái bán cầu này, chúng tôi buộc phải làm gì đó với nó.

Tát vào sau đầu gã thầy pháp, ông Groanin nói:

– Vấn đề của ông, Virgil McCreeby, là ông đánh giá mọi người dựa trên tiêu chuẩn thấp kém đáng khinh của ông. Đồ khốn khiếp! Nếu có chuyện gì xảy ra với cha của John và Philippa, tôi sẽ cho ông một trận nên thân.

McCreeby vội bảo:

– Ồ. Vâng. Nhìn này. Hãy để tôi lập tức gọi cho môn đồ của tôi. Tất cả những gì tôi cần là một cái điện thoại vệ tinh. Tôi đã để điện thoại của tôi ở Paititi.

Philippa giậm chân và đưa cho gã một cái điện thoại. Sợ hãi vì đã bắt đầu nhận ra sức mạnh của Philippa khủng khiếp như thế nào, McCreeby đón lấy cái điện thoại và đánh vào một chuỗi số. Gã hỏi:

– Ơ, giờ ở New York là mấy giờ thế?

John nói:

– Lạ thật, đồng hồ của cháu ngừng chạy rồi.

Ông Groanin gật đầu:

– Đồng hồ của ta cũng vậy.

McCreeby bảo:

– Ơ, cái điện thoại này không hoạt động.

Cậu Nimrod liếc nhìn cái điện thoại và lắc đầu.

Philippa đoán:

– Có lẽ là ảnh hướng của đôi dép gestalt.

Cậu Nimrod nói:

– Có lẽ vậy.

McCreeby dò hỏi:

– Nhìn này, chỉ là một suy nghĩ thôi, nhưng cậu Dybbuk trẻ không phải là người chúng ta có thể gọi là một người bình tĩnh, đúng không? Trên thực tế, tôi sẽ nói Dybbuk là một người có phần bốc đồng và bướng bỉnh. Chưa kể đến khá là ương ngạnh.

Ông Groanin lầm bầm:

– Chính xác là nó.

– Lý do tôi nhắc đến việc này là: Trước khi tôi rời Paititi để quay lại đây tìm cái đĩa thứ ba, Buck đã hỏi tôi liệu chúng tôi có thể hoàn tất nghi lễ kutumunkichu mà không cần đến cái đĩa thứ ba không. Hiển nhiên tôi đã nói là không thể. Cám ơn trời là tôi đã ngăn cậu ấy lại, nhỉ? Dĩ nhiên đó không phải là câu trả lời mà cậu ấy muốn nghe. Trên thực tế, cậu ấy đã thật sự rất bực tức về chuyện đó.

Cậu Nimrod hỏi:

– Ông đã chỉ cho nó cách thực hiện nghi lễ hả?

McCreeby trả lời:

– Chi tiết về cách hoàn tất nghi lễ được ghi trên một đoạn văn tự trong tòa nhà chính. Tôi không thật sự cho cậu ấy thấy những gì cậu ấy không thể tự đọc. Nhưng giờ tôi bỗng nghĩ đến việc cần biết rõ chuyện gì có thể xảy ra nếu cậu ấy bỏ qua cái đĩa thứ ba và thả cây trượng uranium đó xuống khối uranium dưới đáy ống, sau hai hạt lệ mặt trời đầu tiên.

Cậu Nimrod cho biết:

– Chất uranium trong đá sẽ bắt đầu sôi sục. Sẽ không có vụ nổ nào, mà chỉ có một sự nhiễm xạ rộng.

McCreeby nhăn mặt bảo:

– A, anh không nghĩ nó giải thích chuyện tại sao cái điện thoại không hoạt động sao? Và tại sao đồng hồ của mấy người ngừng chạy?

Cậu Nimrod thốt lên:

– Đèn ơi, ông nói đúng. Bức xạ điện từ. Phải chi chúng ta có một cái máy đo Geiger ở đây.

John hỏi:

– Ý cậu là một cái máy đo độ phóng xạ?

Philippa nói:

– Ý cậu là, một cái như thế này?

Rồi cô giậm chân và đưa cho cậu Nimrod một cái hộp điện tử màu dâu với một bảng số đo và một cái ống màu hồng to bằng một cái còi dụ vịt của thợ săn.

Cậu Nimrod gật đầu:

– Đúng nó. Một cái máy đo Geiger.

Nhận lấy cái máy từ Philippa, cậu bật nó lên và giơ cái ống lên trên không khí. Cây kim trên bảng số đo di chuyển từ đầu này sang đầu kia của cái máy khi cái ống trong tay cậu Nimrod ghi nhận mức độ phóng xạ dưới lòng đất. Cậu Nimrod lắc đầu và gần như cắt đứt môi.

Cậu lầm bầm:

– Thằng ngốc. Thằng bé ngu ngốc.

McCreeby hỏi:

– Ý anh là, cậu ấy đã làm việc đó?

Đứng bật dậy, gã thầy pháp choàng tay ôm lấy người và đưa mắt nhìn quanh với sự lo lắng ngày càng nghiêm trọng. Gã lầm bầm:

– Ôi Chúa ơi, tôi đã làm gì thế này?

Cậu Nimrod nói:

– Chắc hẳn nó đã tiến hành nốt nghi lễ mà không cần đến cái đĩa polonium. Cả khu vực này đã là một cơn bão phóng xạ. Chúng ta phải rời khỏi đây lập tức. Nhanh hơn nếu có thể.

McCreeby rên rỉ:

– Ối ối.

Hắng giọng, Groanin hỏi:

– Để tôi làm rõ nhé. Cậu đang nói với tôi là sau khi lội bộ cả mấy ngàn dặm đường để tìm được nó – đó là chưa kể đến việc vật lộn với những kẻ săn đầu người, con rết khổng lồ cùng vô số thứ khác – chúng ta rốt cuộc vẫn không được nhìn thấy thành phố mất tích Paititi?

Cậu Nimrod nói:

– Tôi e là không, bạn già ạ. Phóng xạ là một thứ khó chơi. Anh không thể trông thấy nó. Nhưng nó tuyệt đối chết người. Có thể là đã quá trễ cho chúng ta.

John hỏi:

– Nhưng còn Buck? Chúng ta không thể bỏ cậu ấy lại Paititi được. Chúng ta phải đi cứu cậu ấy. Chúng ta phải mang cậu ấy về nhà.

Cậu Nimrod lắc đầu:

– Cậu e là không thể. Chúng ta phải lập tức rời đi. Ngay bây giờ hoặc không bao giờ. Cậu xin lỗi, nhưng nhiều khả năng Buck đã nằm ngoài khả năng cứu giúp của chúng ta. Thậm chí có thể là đã quá trễ cho cả chúng ta.

Giậm mạnh gót giày vàng hương dâu của cô trên mặt đất, Philippa thốt lên:

– Không. Không, không, không.

Giọng cô nghe có vẻ kỳ lạ bên trong cái boong-ke hạt nhân bằng bê tông viền chì mà ý chí của cô và đôi dép gestalt đã tạo ra chỉ trong tích tắc. Đã từng có một chủ đề về Chiến Tranh Lạnh ở trường học và cô đã trông thấy hình chụp những boong-ke hạt nhân của thời đó, và Philippa nghĩ cái boong-ke này chính xác đến từng chi tiết. Ngoại trừ màu sắc, dĩ nhiên. Cô biết chắc chúng sẽ không bao giờ có màu dâu, nhưng vì một lý do nào đó, cô có hình ảnh trái dâu trong đầu. Ít nhất nó hợp với bộ áo chống phóng xạ bán trong suốt với họa tiết là vô số trái dâu mà tất cả mọi người, kể cả cô, hiện đang mặc. Đó là chưa kể đến vài cái tô đựng đầy dâu mà cô đã chu đáo chuẩn bị phòng trường hợp có ai bị đói. Và những tấm rèm dâu trên khung cửa sổ bằng kiếng viền chì.

Cô nói:

– Anh John nói đúng. Chúng ta không thể bỏ cậu ấy lại. Mọi người bình tĩnh chờ một lát được không? Cháu chỉ đi một lát thôi. Cháu nghĩ là, tất cả mọi người sẽ an toàn ở trong này. Có một phòng khử nhiễm, máy lọc không khí đang hoạt động ở đây, và sau cánh cửa này có một phòng khách rất ấm cúng với ti vi cùng một thư viện. Và một tủ lạnh. Cháu e là phần lớn tủ lạnh chỉ chứa dâu thôi, ông Groanin.

John phàn nàn qua cái mũ nhựa ánh dâu của cậu:

– Nhưng tại sao luôn là màu hồng? Tất cả mọi thứ em làm ấy. Chúng luôn có màu hồng. Em biết anh nghĩ gì về màu hồng mà, Philippa. Anh không thể có một bộ đồ màu vàng sao? Hay màu xanh cũng được.

Philippa khăng khăng:

– Đây không phải là màu hồng. Nó là màu dâu.

Rồi lắc đầu một cách sốt ruột, cô nói:

– Và em không có thời gian cho chuyện này. Em cần phải đi tìm Dybbuk.

Philippa đưa mắt nhìn cậu của cô, cậu Nimrod đang gật đầu và trìu mến ôm lấy cô, ôm chặt như bộ đồ kín mít được thông gió của họ cho phép.

Cậu Nimrod dặn:

– Nhớ cẩn thận nhé.