← Quay lại trang sách

Chương 10

Jean Louise nhổm dậy khỏi cái ghế ngoài sân mà cô đang ngồi, bước tới góc khu đất, và nôn sạch bữa tối Chủ nhật ra ngoài. Mấy ngón tay cô nắm lấy những sợi hàng rào dây kẽm, lớp hàng rào ngăn cách khu vườn của cô Rachel với sân sau nhà Finch. Nếu có Dill ở đó hẳn hắn sẽ nhảy qua rào sang với cô, kéo đầu cô xuống ngang với đầu hắn, hôn cô, và cầm tay cô, và bên nhau chúng sẽ giữ vững vị trí khi có lộn xộn trong nhà. Nhưng Dill đã rời xa cô từ lâu.

Cơn buồn nôn của cô trở lại với độ dữ dội gấp đôi khi cô nhớ lại cảnh tượng trong tòa án, nhưng cô chẳng còn lại gì trong người để phun ra.

Phải chi bố cứ nhổ vào mặt con…

Việc đó có thể, có lẽ, vẫn là, một sai lầm kinh khủng. Trí óc cô không chịu ghi nhận những gì mắt và tai cô báo cho nó. Cô trở lại ghế và ngồi nhìn chăm chăm vào vũng kem vani tan chảy chầm chậm trôi tới mép bàn. Nó lan ra, dừng lại, nhểu xuống và nhỏ giọt. Tách, tách, tách, xuống sỏi trắng cho đến khi đã bão hòa, nó không thấm được nữa và một vũng nhỏ xíu thứ nhì hiện ra.

Bố đã gây ra vụ đó. Bố gây ra vụ đó chắc chắn như bố đang ngồi đó.

“Đoán ra tên tôi chưa? Sao nhìn đi đâu vậy, bạn bỏ phí phần kem rồi.”

Cô ngẩng đầu lên. Anh chàng chủ cửa hàng đang nghiêng người ra ngoài cửa sổ sau nhà, cách cô chưa tới hai mét. Anh ta lui lại rồi xuất hiện lại với một mẩu giẻ bèo nhèo. Khi chùi mớ kem chảy đi anh ta hỏi, “Tên tôi là gì?”

Rumpelstiltskin. [49]

“Ồ, tôi xin lỗi.” Cô nhìn anh ta chăm chú. “Phải anh là người trong họ xê-ô Coningham không?”

Anh chàng ngoác miệng cười. “Gần đúng. Tôi ở bên họ xê-u. Sao bạn đoán ra được?”

“Nét chung của gia đình. Cái gì giúp anh thoát khỏi khu rắc rối đó?”

“Má tôi để lại cho tôi ít đất rừng và tôi bán đi. Mở cái cửa hàng này ở đây.”

“Mấy giờ rồi nhỉ?” cô hỏi.

“Gần bốn rưỡi,” anh chàng Cunningham đáp.

Cô đứng dậy, mỉm cười tạm biệt, và nói rồi cô sẽ trở lại. Cô đi ra lề đường. Trọn hai tiếng đồng hồ và mình không biết mình đang ở đâu. Mình mệt quá sức.

Cô không trở lại xuyên thị trấn. Cô đi theo đường vòng, qua một khoảng sân trường học, ra một con phố trồng cây óc chó, băng qua một cái sân trường học nữa, băng qua một sân banh tại đó trong một lần bị lóa mắt Jem đã truy cản đồng đội của mình. Mình mệt quá sức.

Bà Alexandra đang đứng ngay lối vào cửa. Bà bước tránh sang bên cho Jean Louise đi qua. “Cháu vừa đi đâu vậy?” bà hỏi. “Chú Jack gọi hồi nãy để hỏi cháu đâu. Cháu đã đi thăm viếng ngoài gia đình Như Vậy hả?”

“Cháu… cháu không biết.”

“Cháu nói cháu không biết nghĩa là sao? Jean Louise, nói chuyện cho có nghĩa lý chút coi và gọi điện cho chú đi.”

Cô mệt mỏi đi tới máy điện thoại và nói, “Một một chín.” Giọng bác sĩ Finch nói, “Bác sĩ Finch đây.” Cô nói dịu nhẹ, “Cháu xin lỗi. Gặp chú ngày mai nghe?” Bác sĩ nói, “Được.”

Cô mệt mỏi quá nên chẳng thấy buồn cười nổi trước cung cách nói chuyện điện thoại của ông chú nữa: ông ấy nhìn những công cụ như thế với nỗi giận dữ sâu xa và những trao đổi của ông nhiều lắm cũng chỉ đơn âm.

Khi cô quay lại bà Alexandra nói, “Trông cháu mệt mỏi thế. Có chuyện gì vậy?”

Thưa bác, bố tôi để tôi rơi tõm như một con cá bơn lúc triều xuống rồi bác hỏi có chuyện gì. “Bao tử,” cô nói.

“Thứ đó giờ ở đâu cũng thấy. Có đau không?”

Dạ đau chứ. Muốn chết luôn. Đau tới độ tôi đứng không nổi. “Không bác, chỉ khó chịu thôi.”

“Vậy cháu uống thử viên Alka-Seltzer xem sao?”

Jean Louise nói chốc sẽ uống, và bà Alexandra thình lình hiểu ra. “Jean Louise, cháu đến buổi họp với cả lũ đàn ông đó hả?”

“Dạ bác.”

“Như Vậy?”

“Dạ bác.”

“Cháu ngồi ở đâu?”

“Trên bao lơn. Họ không thấy cháu. Cháu quan sát từ bao lơn. Bác à, tối nay khi Hank tới bác bảo anh ấy là cháu… không khỏe.”

“Không khỏe?”

Cô không đứng nổi ở đó thêm một phút nữa. “Dạ bác. Cháu sẽ làm việc mà mọi trinh nữ miền Nam Thiên Chúa giáo da trắng trẻ trung tươi tắn vẫn làm khi không khỏe.”

“Thế việc đó là gì?”

“Lên giường nằm nghỉ.”

Jean Louise về phòng mình, đóng cửa lại, cởi nút áo cánh, mở dây kéo quần dài, và nằm vật xuống cái giường có khung bằng sắt uốn hoa văn như ren của mẹ cô. Cô sờ soạng tìm cái gối rồi nhét nó dưới mặt mình. Một phút sau cô ngủ thiếp.

Nếu có thể suy nghĩ, hẳn Jean Louise có thể ngăn các sự kiện sắp tới bằng cách nhìn nhận những diễn biến trong ngày như một câu chuyện tuần hoàn xưa như trái đất: chương sách liên quan đến cô đã bắt đầu từ hai trăm năm trước, được diễn trọn trong một xã hội kiêu hãnh mà trận chiến rùng rợn nhất và nền hòa bình khó khăn nhất trong lịch sử hiện đại cũng không thể hủy diệt, nay trở lại, để diễn ra một lần nữa trong phạm vi tư nhân trong buổi chạng vạng của một nền văn minh mà không chiến tranh hay hòa bình nào cứu vãn nổi.

Nếu cô có cái nhìn thấu suốt, nếu cô có thể xuyên thấu những hàng rào của cái thế giới tách biệt, chọn lọc cao độ của cô, cô hẳn đã khám phá ra rằng suốt cả cuộc đời cô đã sống với một khuyết tật thị giác đã xảy ra không ai thấy, bị chính cô và những người gần gũi cô nhất bỏ mặc: cô bẩm sinh mù màu.