← Quay lại trang sách

Chương 11

Có hồi, lâu lắm rồi, thời đoạn bình yên duy nhất trong cuộc sinh tồn của cô là từ khi cô mở mắt ra vào buổi sáng cho tới khi cô hoàn toàn tỉnh táo, một chuyện tính bằng giây cho đến cuối cùng tỉnh hẳn cô bước vào cơn ác mộng trong lúc thức suốt cả một ngày.

Cô đang học lớp sáu, một năm đáng nhớ vì những điều cô học được trong lớp và ngoài lớp. Năm đó nhóm trẻ con thị trấn ít ỏi nhất thời bị áp đảo quân số vì một tập hợp học sinh già cả được chuyển đến từ Old Sarum sau khi có người đã đốt ngôi trường ở đó. Đứa học sinh lớn nhất trong lớp sáu của cô Blunt đã gần mười chín, và nó có ba đứa khác cùng tuổi. Có mấy đứa con gái đã mười sáu, những tạo vật nảy nở, hạnh phúc vốn coi trường học là thứ gì đó tựa như kỳ nghỉ khỏi phải đi cắt bông vải và cho gia súc ăn. Cô Blunt tương đương với tất cả lũ chúng nó: cô cao bằng đứa con trai cao nhất trong lớp và bề ngang thì gấp đôi.

Jean Louise lập tức thấy thích những kẻ mới đến từ Old Sarum. Sau khi thu hút được sự chú ý trọn vẹn của cả lớp bằng cách cố tình đưa tay tội phạm hình sự Gaston B. Means vào cuộc thảo luận về tài nguyên thiên nhiên ở Nam Phi, và chứng tỏ tài chính xác với một khẩu súng bắn dây thun trong giờ ra chơi, cô chiếm được sự tin tưởng của đám học sinh Old Sarum.

Bằng sự dịu dàng thô kệch, đám con trai lớn xác dạy cô gieo súc sắc và nhai thuốc lá mà ho sặc. Đám con gái lớn lúc nào cũng che miệng cười rúc rích và thì thầm rất nhiều với nhau, nhưng Jean Louise thấy chúng hữu dụng khi chọn bên cho một trận đấu bóng chuyền. Nhìn chung năm học đó đã bắt đầu rất tuyệt vời.

Tuyệt vời, cho đến một hôm cô về nhà để dùng bữa. Cô không trở lại trường chiều hôm ấy mà nằm trên giường suốt buổi chiều để khóc vì giận dữ và cố hiểu cái thông tin kinh khủng mà Calpurnia vừa nói cho cô biết.

Hôm sau cô trở lại trường với bước đi cực kỳ nghiêm trang, không tự hào, mà vướng víu vì những món trang bị mà cho đến lúc đó hoàn toàn xa lạ với cô. Cô tin chắc rằng mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra với cô, rằng mọi người đang nhìn cô, nhưng cô thấy hoang mang vì bao nhiêu năm trong đời cô chưa từng nghe ai nói tới chuyện này trước đây. Có lẽ chẳng ai biết gì về vụ đó cả, cô nghĩ thế. Nếu sự vụ là vậy, cô sẽ công bố tin đó, được rồi.

Vào giờ ra chơi, khi George Hill rủ cô làm trọng tài cho trò Mỡ-Nóng-Trong-Bếp, cô lắc đầu.

“Tao không làm được bất cứ việc gì nữa,” Cô nói, và ngồi xuống bậc thềm xem đám con trai lăn lộn trong bụi cát. “Tao thậm chí đi không nổi nữa.”

Khi không còn chịu nổi nữa, cô nhập bọn với mấy đứa con gái dưới bóng cây sồi thường xanh ở một góc sân trường.

Ada Belle Stevens bật cười và xê ra nhường chỗ cho cô trên băng ghế xi măng dài. “Sao hổng chơi?” Nó hỏi.

“Không thích,” Jean Louise nói.

Ada Belle nheo mắt lại và hàng lông mày trắng của nó co giật. “Dám cá là tao biết mày gặp chuyện gì đó.”

“Chuyện gì?”

“Mày bị Lời nguyền rồi.”

“Bị gì?”

“Lời nguyền. Lời nguyền của Eve. Nếu Eve không ăn trái táo thì mình không bị vụ đó. Mày thấy khó chịu không?”

“Không,” Jean Louise nói, thầm nguyền rủa Eve. “Sao mày biết?”

“Mày bước đi như đang cưỡi con ngựa cái,” Ada Belle nói. “Rồi mày sẽ quen với nó. Tao bị vụ đó mấy năm nay rồi.”

“Tao không bao giờ quen được.”

Việc đó thật khó khăn. Bởi hoạt động đã bị giới hạn, Jean Louise giam mình vào trò đánh bài ăn tiền nho nhỏ sau một đống than ở cuối dãy phòng học. Nguy cơ tiềm tàng trong trò này hấp dẫn cô hơn chính cuộc chơi, cô không giỏi số học đủ để quan tâm chuyện mình ăn hay thua, chẳng có gì vui trong việc cố thắng quy luật bình quân, nhưng cô thu được niềm vui trong việc lừa được cô Blunt. Cùng chơi với cô là những đứa lười trong đám con trai Old Sarum, lười nhất trong đó là một thằng Albert Coningham, một đứa suy nghĩ chậm lụt mà Jean Louise đã giúp đỡ nó vô số kể trong những bài kiểm tra suốt sáu tuần lễ.

Ngày nọ, khi chuông vào lớp reo, Albert phủi bụi than trên quần, nói, “Chờ chút, Jean Louise.”

Cô chờ. Khi chỉ còn lại hai đứa, Albert nói, “Tao muốn mày biết kỳ này tao được điểm C trừ ở môn địa lý.”

“Vậy thì hay quá, Albert,” cô nói.

“Tao chỉ muốn cảm ơn mày thôi.”

“Đâu có gì đâu, Albert.”

Albert đỏ mặt tới tận chân tóc, chụp lấy cô, và hôn cô. Cô cảm thấy cái lưỡi ướt, ấm của nó trên môi cô và cô lui ra. Trước đây cô chưa từng bị hôn như thế. Albert buông cô ra và bước loẹt xoẹt về dãy phòng học. Jean Louise theo sau, bối rối, và hơi bực mình.

Cô chỉ cho phép những người thân thuộc hôn vào má cô và rồi sẽ bí mật chùi đi; bố Atticus hôn cô lớt phớt ở chỗ nào ông tình cờ thấy tiện; Jem chẳng hề hôn cô. Có nghĩ Albert chắc tính toán nhầm sao đó, và cô sớm quên bẵng.

Khi năm học trôi qua, cô thường ở trong đám con gái dưới bóng cây hơn, ngồi ở giữa đám đông, chấp nhận số phận của mình, nhưng nhìn đám con trai chơi các trò chơi theo mùa của chúng trong sân trường. Một buổi sáng, đến chỗ chúng nó hơi trễ, cô thấy đám con gái cười rúc rích với vẻ bí mật hơn mọi khi và cô yêu cầu biết lý do.

“Con Francine Owen đó,” một đứa nói.

“Francine Owen? Nó nghỉ học mấy bữa nay rồi mà,” Jean Louise nói.

“Biết sao không?” Ada Belle nói.

“Hông.”

“Đó là vì bà chị nó. An sinh xã hội đưa hai đứa đi rồi.”

Cô thúc hông Ada Belle, con bé này nhích chỗ trên băng ghế cho cô ngồi.

“Có chuyện gì với nó vậy?”

“Nó có bầu, mà mày biết ai làm nó không? Ba chúng nó đó.”

Jean Louise nói, “Có bầu là gì?”

Một tiếng rên bật lên từ đám con gái bao quanh, “Tức là sắp có em bé, ngu vậy,” Một đứa nói.

Jean Louise tiêu hóa định nghĩa đó và nói, “Nhưng ba nó dính dáng gì vào vụ này?”

Ada Belle thở dài, “Thì ba nó là ba đứa nhỏ.”

Jean Louise bật cười. “Thôi mà, Ada Belle…”

“Thiệt đó, Jean Louise. Tao cá lý do duy nhất Francine chưa bị là bởi nó chưa có.”

“Có cái gì?”

“Có kinh,” Ada Belle nói với vẻ sốt ruột. “Tao cá cha đó làm vậy với hai đứa nó luôn.”

“Làm cái gì?” Lúc này Jean Louise hoàn toàn rối trí. Đám con gái cười sặc sụa. Ada Belle nói, “Mày không biết gì hết, Jean Louise Finch à. Đầu tiên mày phải có - rồi nếu mày làm vậy sau đó, tức là sau khi mày có, mày sẽ có một em bé rõ ràng luôn.”

“Làm cái gì, Ada Belle?”

Ada Belle liếc nhìn lên đám con gái vây quanh và nháy mắt. “Được rồi, trước hết phải có đứa con trai. Rồi nó ôm mày cứng ngắc rồi thở hồng hộc, cái rồi nó nút lưỡi mày. Nghĩa là nó hôn mày rồi mở miệng nó ra rồi chọt lưỡi nó vào miệng mày…”

Một tiếng động rền vang trong lỗ tai cô át mất lời mô tả của Ada Belle. Cô cảm thấy máu rời khỏi khuôn mặt mình. Hai lòng bàn tay cô xuất mồ hôi và cô cố nuốt nước bọt. Cô không thể bỏ đi. Nếu cô đi chúng nó sẽ biết. Cô đứng dậy, cố mỉm cười, nhưng môi cô đang run. Cô ngậm chặt miệng và nghiến răng lại.

“… rồi chỉ có nhiêu đó thôi. Có chuyện gì vậy, Jean Louise? Mày trắng bệch như con ma vậy. Tao làm mày sợ hả phải hông?” Ada Belle cười khoái chí.

“Đâu có,” Jean Louise đáp. “Tao tự nhiên thấy nóng quá. Chắc tao vô trong chút.”

Cô cầu nguyện cho tụi nó đừng thấy đầu gối cô run khi băng qua sân trường. Bên trong nhà vệ sinh nữ cô gục vào một bồn rửa và ói mửa. Không lầm lẫn gì nữa, Albert đã chọt lưỡi nó vào cô. Cô có bầu rồi.

Những gì Jean Louise kịp cóp nhặt về quy tắc đạo đức và tập tục của người lớn cho đến lúc đó thì ít ỏi, nhưng cũng đủ: hoàn toàn có thể có em bé mà không có chồng, cô biết điều đó. Cho đến hôm nay cô không biết mà cũng không quan tâm chuyện đó thế nào, bởi vì đề tài không có gì hứng thú, nhưng nếu ai đó có em bé mà không có chồng, gia đình cô ta sẽ bị rơi vào nỗi ô nhục sâu đậm. Cô đã nghe bác Alexandra nói tràng giang đại hải về những điều Ô Nhục Cho Gia Đình: nỗi ô nhục liên quan tới việc bị gửi tới Mobile và nhốt kín trong một cơ sở chăm sóc tách biệt khỏi những người tử tế. Gia đình người đó chẳng bao giờ có thể ngẩng đầu lên được nữa. Một chuyện gì đó đã từng xảy ra, ở cuối con phố hướng Montgomery, và các bà ở cuối phố đàng này thì thầm và xì xào về chuyện đó suốt mấy tuần lễ.

Cô thù ghét chính mình, cô thù ghét mọi người. Cô chưa hề làm hại bất kỳ ai. Cô thấy tức tưởi do tính bất công của sự vụ đó: cô không hề có ý gây hại.

Cô lẻn rời khỏi trường, đi vòng góc phố về nhà, lẩn vào sân sau, trèo lên cây xoan, và ngồi đó tới giờ ăn trưa

Bữa ăn dài và yên lặng. Cô hầu như không nhận thấy Jem với Atticus ở bàn. Sau bữa ăn cô trở lại trên cây xoan và ngồi đó tới lúc chạng vạng, lúc đó cô nghe bố Atti gọi mình.

“Xuống đây đi,” ông nói. Cô quá khổ sở không phản ứng nổi trước vẻ lạnh tanh trong giọng nói của ông.

“Cô Blunt gọi về nói con rời trường vào giờ ra chơi và không trở lại. Con ở đâu vậy?”

“Trên cây.”

“Con bịnh hả? Con biết là nếu bịnh thì phải tới nói với Cal.”

“Không bố.”

“Vậy nếu không bịnh thì con có cách giải thích có lợi nào cho việc con làm không? Có nguyên cớ nào cho nó không?”

“Không bố.”

“Vậy để bố nói với con điều này. Nếu chuyện này tái diễn con sẽ bị phạt đó nghe.”

“Vâng bố.”

Cô gần như sắp nói ào ào mọi chuyện với ông, để trút gánh nặng qua ông, nhưng cô im lặng.

“Con chắc chắn vẫn khỏe chứ?”

“Vâng bố.”

“Vậy thì vào nhà đi.”

Trên bàn ăn tối, cô muốn ném cái đĩa đầy vun của mình vào Jem, một đứa mười lăm kẻ cả chuyện trò người lớn với cha của chúng. Thỉnh thoảng Jem lại ném những cái nhìn khinh miệt vào cô. Em sẽ trả đũa, anh đừng lo, cô thầm hứa với anh ấy. Nhưng lúc này thì chưa được.

Mỗi sáng cô thức dậy đầy sinh lực lặng lẽ như mèo và những ý định tốt đẹp, mỗi sáng nỗi kinh sợ âm ỉ ấy trở lại; mỗi sáng cô lại trông chờ em bé. Suốt cả ngày điều đó không bao giờ xa khỏi tầm ý thức trực tiếp của cô, thỉnh thoảng lại quay về vào những lúc bất ngờ, thì thầm và chế nhạo cô.

Cô tra chữ em bé trong tự điển và chẳng tìm được nhiều; cô xem chữ sinh nở và còn tìm thấy ít hơn. Cô tình cờ thấy được một cuốn sách xưa trong nhà với tựa Devils, Drugs and Doctors (Quỷ, thuốc men, và bác sĩ) và bị hoảng hồn tới mức kích động câm nín vì những bức tranh vẽ những cái ghế lâm bồn thời Trung những dụng cụ đỡ đẻ, và thông tin nói rằng đôi khi phụ nữ bị quăng đẩy vào tường nhiều lần để kích thích sinh nở. Từng bước một cô tập hợp dữ liệu từ bạn bè trong trường, cẩn thận khiến các câu hỏi của mình cách quãng nhiều tuần để đừng gợi nghi ngờ.

Cô tránh mặt Calpurnia bằng mọi cách, vì cô nghĩ Cal đã nói dối cô. Cal bảo rằng con gái nào cũng có vụ đó, nó tự nhiên như hít thở vậy, đó là dấu hiệu chúng đang lớn lên, và chúng có vụ đó cho đến lúc ngoài năm mươi. Vào lúc ấy, Jean Louise còn mải chìm trong nỗi thất vọng trước viễn cảnh mình sẽ quá già không còn chơi bời được gì khi sau cùng nó cũng kết thúc, nên cô không theo đuổi đề tài ấy. Cal không hề nói gì đến em bé và trò nút lưỡi.

Sau cùng cô thăm dò Calpurnia qua chuyện gia đình Owen. Cal bảo bà không muốn nói chuyện về cái ông Owen đó vì ông ta không xứng đáng quan hệ với con người. Họ sẽ nhốt ông ta trong tù lâu. Phải, con chị Francine đã được gửi đến Mobile, con bé tội nghiệp. Francine thì ở tại nhà trẻ mồ côi của phái Báp tít ở hạt Abbott. Jean Louise không được bận rộn đầu óc lo suy nghĩ về những người đó. Calpurnia đang nổi giận, và Jean Louise bỏ qua những chuyện đó.

Khi biết ra rằng còn có chín tháng trước khi em bé ra đời, cô cảm thấy mình như một phạm nhân được hoãn thi hành án. Cô đếm từng tuần bằng cách đánh dấu trên một cuốn lịch nhưng cô quên không lưu ý rằng bốn tháng đã qua trước khi cô bắt đầu đếm ngày tháng. Khi thời điểm ấy đến gần cô sống trong cảnh hoảng loạn trơ trọi, cứ sợ rằng cô sẽ thức dậy và thấy một em bé trên giường với mình. Chúng lớn lên trong bao tử của mình, cô chắc chắn về chuyện đó.

Ý nghĩ đã luẩn quẩn trong óc cô một thời gian dài, nhưng cô tránh khỏi nó theo bản năng: cô không chịu nổi ý nghĩ gợi ra về một cuộc ly biệt cuối cùng, nhưng cô biết rằng sẽ tới một ngày không còn trì hoãn được nữa, không che giấu gì nữa. Tuy những quan hệ của cô với bố Atticus và Jem đã tới mức thấp nhất (“Mấy bữa nay con quáng óc rõ rệt, Jean Louise,” Bố cô nói. “Con không tập trung vào bất cứ gì được năm phút sao?”), ý nghĩ về bất kỳ cuộc sống nào không có họ, bất kể thiên đàng đẹp đến đâu, đều không chịu đựng nổi. Nhưng bị gửi tới Mobile và khiến cho gia đình cô từ đó trở đi phải sống cúi đầu thì còn tệ hơn: ngay cả với Alexandra cô cũng không cầu mong điều đó.

Theo tính toán của cô, em bé sẽ đến vào tháng Mười, và vào ngày ba mươi tháng Chín cô sẽ tự sát.

Mùa thu đến trễ ở Alabama. Đến tận ngày Halloween, người ta vẫn có thể ngồi trên ghế ngoài hàng hiên không bị vướng víu vì áo khoác nặng nề. Những buổi hoàng hôn thường dài, nhưng bóng tối sụp đến bất ngờ; bầu trời chuyển từ màu cam mờ đục sang xanh đen trước khi ta đi kịp năm bước, và tia hơi nóng ban ngày cuối cùng cũng biến theo ánh sáng, để lại thời tiết dễ chịu.

Mùa thu là mùa sung sướng nhất của cô. Có một sự trông đợi trong những âm thanh và hình dáng của nó - tiếng thình thịch va chạm đường bệ xa xa của banh da và những thân thể trẻ trung trên sân tập gần nhà cô khiến cô nghĩ tới những ban nhạc cổ vũ và những chai Coca-Cola lạnh, đậu phộng rang và hình ảnh hơi thở của người ta trong không khí. Thậm chí còn có những thứ để trông đợi khi đi học lại - việc tái tục những quan hệ thù và bạn trước đây, những tuần để học lại những thứ đã quên mất một nửa trong mùa hè dài. Mùa thu là thời gian của bữa tối nóng với mọi thứ để ăn mà ta bỏ lỡ vào buổi sáng khi ta quá buồn ngủ không thấy ngon được. Thế giới của cô đang ở độ đẹp nhất khi cô đã đến lúc phải từ bỏ nó.

Bây giờ cô đã mười hai tuổi và lên lớp bảy. Khả năng thưởng thức bước thay đổi từ tiểu học lên trung học của cô có giới hạn; cô không thích thú gì khi phải đi đến những lớp học khác nhau trong ngày và học với những ông thầy khác nhau, hay khi biết rằng mình có anh trai là một vị anh hùng ở đâu đó trong trường phổ thông trung học xa xôi. Atticus bận ở Montgomery làm việc trong cơ quan lập pháp; cứ theo lượng thời gian cô thấy mặt Jem, cũng chả khác nào anh trai cô đang ở với bố.

Vào ngày ba mươi tháng Chín cô ngồi qua hết những giờ ở trường không học được gì. Sau giờ học, cô đến thư viện và ở đó cho đến khi người bảo vệ đi vào bảo cô ra về. Cô chậm chạp đi bộ về thị trấn, để được ở bên nó càng lâu càng tốt. Ánh sáng ban ngày đang tàn dần khi cô băng qua đường mòn của xưởng cưa cũ tới nhà máy nước đá. Theodore ở nhà máy nước đá chào “hê” khi cô đi qua và cô đi dọc con đường nhìn lại ông cho đến lúc ông vào bên trong.

Tháp nước của thị trấn nằm trên một bãi đất bên cạnh nhà máy nước đá. Đó là thứ cao nhất mà cô từng thấy. Một đường thang mỏng manh chạy từ dưới đất lên lối đi nhỏ vòng quanh bồn.

Cô ném sách vở xuống và bắt đầu leo. Khi đã leo cao hơn mấy cây xoan trong sân sau nhà mình cô nhìn xuống, thấy chóng mặt, và cô nhìn lên suốt đoạn cầu thang còn lại.

Toàn bộ Maycomb nằm phía dưới cô. Cô nghĩ cô có thể thấy được nhà mình: Calpurnia chắc đang làm bánh quy, chẳng mấy chốc Jem sẽ từ sân tập bóng về tới nhà. Cô nhìn qua quảng trường và chắc chắn là mình thấy Henry Clinton bước ra khỏi cửa hàng Jitney Jungle ôm một đống đồ rau củ quả. Anh đặt nó vào băng ghế sau xe của ai đó. Các ngọn đèn đường bật đồng loạt, và cô mỉm cười với niềm vui thích bất ngờ.

Cô ngồi bệt ở lối đi hẹp và thả chân đong đưa bên mép lối đi. Cô đánh rơi một chiếc giày, rồi đến chiếc kia. Cô tự hỏi rồi mình sẽ có tang lễ kiểu nào: bà Duff già nua sẽ ngồi suốt đêm và bảo mọi người ký vào một cuốn sổ. Jem có khóc không? Nếu có thì đó sẽ là lần đầu tiên.

Cô tự hỏi mình nên nhảy dang tay chúi đầu xuống hay cứ thế trượt ra khỏi bờ mép này. Nếu cô rơi đập lưng xuống đất có lẽ sẽ không đau lắm. Cô tự hỏi liệu mọi người có bao giờ biết cô yêu họ đến chừng nào.

Có người chộp lấy cô. Cô cứng người khi cảm thấy hai bàn tay ép cánh tay của cô vào sườn. Đó là tay của Henry nhuốm xanh vì rau củ. Không nói một lời anh kéo cô đứng dậy và đẩy cô xuống đường thang dốc đứng.

Khi xuống tới chân thang, Henry giật tóc cô. “Tao thề với Chúa lần này tao phải mách chuyện mày với ông Finch!” Anh la lối. “Tao thề đó. Scout! Mày không có đầu óc gì sao mà lại chơi trên cái tháp nước đó? Mày mất mạng như chơi đó!”

Anh lại kéo tóc cô, đứt luôn mấy sợi: anh lắc vai cô anh tháo cái tạp dề trắng ra, cuộn thành một cục, và tức tối ném nó xuống đất. “Mày không biết là mày mất mạng như chơi hả. Mày không có đầu óc gì sao?”

Jean Louise đờ đẫn nhìn anh.

“Theodore từ xa nhìn thấy mày trên đó nên chạy tìm ông Finch, và khi không tìm được ông ta kiếm tao. Lạy Chúa…!”

Khi thấy cô run rẩy anh biết cô không đùa chơi. Anh nhẹ nhàng quàng cổ cô; trên đường về nhà anh cố tìm hiểu xem điều gì làm cô buồn phiền, nhưng cô chẳng chịu nói gì. Anh để cô trong phòng khách và đi xuống bếp.

“Cục cưng, cưng đã làm cái gì vậy?”

Khi nói với cô, giọng của Calpurnia luôn pha trộn lòng yêu thương càu nhàu và sự phản đối nhẹ nhàng. “Cậu Hank,” Bà nói. “Cậu nên trở lại cửa hàng. Ông Fred chắc đang lo không biết cậu gặp chuyện gì.”

Calpurnia, quả quyết nhai một nhánh lau thau [50] , nhìn xuống Jean Louise, “Cô làm cái trò gì vậy?” bà nói. “Cô làm gì trên cái tháp nước đó?”

Jean Louise nín thinh.

“Nếu cô nói với tôi thì tôi sẽ không nói lại với ông Finch. Cái gì làm cô rối tung lên vậy, cưng?”

Calpurnia ngồi xuống cạnh cô. Calpurnia đã qua tuổi trung niên và tấm thân của bà đã đẫy hơn chút, mái tóc xoăn của bà ngả bạc, và bà lác mắt vì cận thị. Bà xòe há bàn tay trên lòng và ngắm nghía chúng. “Chẳng có gì trên đời này tệ đến độ cô không nói ra được.” Bà nói.

Jean Louise nhào vào lòng Calpurnia. Cô cảm thấy đôi bàn tay thô ráp xoa bóp vai và lưng mình.

“Con sắp có em bé!” Cô nức nở.

“Chừng nào?”

“Mai!”

Calpurnia kéo cô dậy và lau mặt cô bằng góc tấm tạp dề. “Cô lấy ở chỗ quái quỷ nào ra cái ý nghĩ như thế vậy?”

Vừa nói vừa nấc nở, Jean Louise kể lại nỗi ô nhục của mình, không bỏ sót điều gì, và cầu xin đừng để cô bị gửi đến Mobile, trói căng ra, hoặc quăng ném vào tường.

“Con không tới trú ở nhà bà được sao? Làm ơn giúp đi, Cal.” Cô năn nỉ Calpurnia bí mật giúp cô vượt cảnh này; họ có thể đưa em bé đi vào ban đêm sau khi nó ra đời.

“Cô mang nó trong lòng suốt bao lâu nay đó hả? Sao có không nói gì về vụ này vậy?”

Cô cảm thấy cánh tay nặng nề của Calpurnia ôm lấy cô, an ủi khi chẳng gì có thể an ủi cô. Cô nghe Calpurnia lẩm bẩm:

“… không có việc gì mà nhét đầy đầu cô đủ thứ chuyện… giết chúng nếu tay tôi tóm được chúng.”

“Cal, bà sẽ giúp con, phải không?” cô nói rụt rè.

Calpurnia nói, “Chắc chắn như Giêsu ngọt ngào đã ra đời vậy, cưng à. Bây giờ nhét ngay điều này vào đầu cô đi cô không có bầu gì cả và chưa bao giờ có. Chuyện nó đâu có theo kiểu đó.”

“Mà nếu con không có bầu, vậy con là sao?”

“Dù lắm sách vở học hành như vậy thì cô vẫn là đứa trẻ dốt nhất mà tôi từng thấy…” giọng của bà nhỏ dần “… nhưng tôi không nghĩ rằng cô thực sự từng có cơ hội.”

Chậm rãi và khéo léo Calpurnia kể cho cô nghe một chuyện đơn giản. Khi Jean Louise lắng nghe, những thông tin ghê tởm thu thập cả năm của cô rơi vào một mô hình pha lê mới mẻ; khi giọng nói khàn khàn của Calpurnia xua đi khối kinh hoàng tích tụ suốt cả năm của cô, Jean Louise cảm thấy cuộc sống quay trở lại. Cô hít thở sâu và cảm thấy mùa thu mát mẻ trong cổ họng. Cô nghe tiếng xúc xích lèo xèo trong bếp, thấy bộ sưu tập tạp chí thể thao của ông anh trên cái bàn trong phòng khách, ngửi thấy mùi thuốc làm tóc ngai ngái của Calpurnia.

“Cal,” cô nói. “Tại sao trước đây con không biết gì về chuyện này vậy?”

Calpurnia nhíu mày và tìm câu trả lời. “Cô hơi bị trễ hơn chúng tôi, cô Scout ạ. Cô có vẻ như không bắt kịp chính mình… giờ nếu cô được nuôi lớn lên ở một nông trại hẳn cô đã biết chuyện đó trước khi biết đi, hoặc nếu như có phụ nữ nào ở bên cô - nếu mẹ cô còn sống chắc cô đã biết vụ đó…”

“Mẹ?”

“Phải thưa cô. Cô chắc đã được thấy những chuyện như bố cô hôn mẹ cô và cô đã nêu câu hỏi ngay khi biết nói, tôi chắc chắn vậy.”

“Bộ bố mẹ cũng làm vậy hả?”

Calpurnia cười lộ mấy cái răng hàm bịt vàng. “Thật là ngốc, thế cô nghĩ mình có mặt trên đời này cách nào? Đương nhiên họ đã làm vậy.”

“À, con không nghĩ họ làm vậy.”

“Cục cưng, cô phải lớn hơn chút nữa thì mới hiểu chuyện này, nhưng bố cô với mẹ cô yêu nhau khá dữ dội và khi cô yêu ai như vậy, cô Scout à, ồ đó là việc cô muốn làm. Đó là việc ai cũng muốn làm khi họ yêu như thế. Họ muốn lấy nhau, họ muốn hôn và ôm và tiếp tục suốt và có em bé.”

“Con không nghĩ bác Alexandra với bác Jimmy muốn vậy.”

Calpurnia cầm tấm tạp dề lên. “Cô Scout à, những người khác nhau kết hôn vì những loại lý do khác nhau. Bà Alexandra, tôi nghĩ bà ấy kết hôn để coi sóc nhà cửa.” Calpurnia gãi đầu. “Nhưng đó chẳng phải việc cô phải tìm hiểu lúc này, đó không phải vấn đề của cô. Cô đừng tìm hiểu chuyện của người khác cho đến khi cô lo được chuyện của mình.”

Calpurnia đứng dậy. “Bây giờ việc của cô là đừng thèm để ý tới những chuyện mà bọn Old Sarum nói với cô - cô không cần đòi tranh cãi với chúng, chỉ đừng thèm để ý tới bọn chúng thôi - và nếu muốn biết điều gì, cô chỉ cần chạy tới bà già Cal này.”

“Sao bà không nói cho con biết hết chuyện này từ đầu?”

“Bởi vì mọi chuyện bắt đầu với cô hơi sớm một chút, và cô coi bộ không thích nó lắm, và người lớn như tôi đây nghĩ cô chắc cũng không thích gì những chuyện còn lại. Ông Finch bảo hãy chờ một thời gian cho đến khi cô quen với ý nghĩ đó, nhưng tôi với bố cô không dự trù việc cô đụng chuyện này nhanh và sai lạc như vậy, cô Scout ạ.”

Jean Louise vươn vai một cách thoải mái và ngáp, hài lòng với sự tồn tại của mình. Cô thấy buồn ngủ và không chắc mình có thể tỉnh táo tới giờ ăn. “Tối nay mình có bánh quy nóng hả Cal?”

“Vâng thưa quý cô.”

Cô nghe cửa trước đóng sầm lại và Jem bước ồn ào vào tiền sảnh. Anh ấy đang tiến vào bếp, mở tủ lạnh nốc một lít sữa cho hạ cơn khát vì tập thi đấu bóng bầu dục. Trước khi thiếp ngủ, cô chợt nhận ra rằng lần đầu tiên trong đời bà Calpurnia nói “Vâng thưa quý cô” và “Cô Scout” với cô, những kiểu xưng hô thường chỉ dành cho những khi có mặt các khách khứa quan trọng. Chắc mình già rồi, cô nghĩ.

Jem làm cô thức dậy khi bật ngọn đèn trên trần. Cô thấy anh đi về phía mình, chữ M to tướng màu nâu sẫm nổi bật trên cái áo len trắng.

“Ba Mắt ơi, em thức đấy à?” [51]

“Đừng có chọc người ta,” Cô nói. Nếu Henry hoặc Calpurnia mách lẻo chuyện của cô chắc cô chết mất, nhưng cô sẽ kéo họ chết theo.

Cô nhìn ông anh mình chăm chú. Tóc anh ẩm ướt và anh bốc mùi thứ xà bông thơm trong những phòng đặt tủ cá nhân trong trường học. Ra tay trước thì tốt hơn, cô nghĩ.

“Ê, anh hút thuốc nè,” Cô nói. “Cách cả dặm còn ngửi thấy.”

“Không hề.”

“Không hiểu sao anh chơi được trong hàng tiền đạo. Anh còm nhom hà.”

Jem mỉm cười và bỏ qua câu khiêu khích của cô. Mọi người đã nói với anh ấy rồi, cô nghĩ.

Jem vỗ vào chữ M trên ngực. “Tụi nó gọi anh là Finch Không Mất mà. Trong mười thằng chặn được bảy thằng chiều nay,” Anh ấy nói.

Anh bước tới bàn cầm một tờ tạp chí bóng bầu dục lên, mở ra, lật lật đến hết, và vừa lật lật tiếp lần nữa vừa nói, “Scout này, nếu có bất cứ chuyện gì xảy đến cho em hay có gì đó - em biết mà - có gì đó mà em không muốn nói với bố Atticus…”

“Hứm?”

“Em biết mà, nếu gặp rắc rối gì ở trường hay bất cứ chuyện gì - em cứ cho anh hay. Anh sẽ lo cho em.”

Jem tà tà ra khỏi phòng khách, bỏ lại Jean Louise mở tròn mắt và tự hỏi mình tỉnh giấc hoàn toàn chưa.