Chương 6 Vì Máu Đỏ Không Phai-Như Ai Tô Điểm Một Bông Hoa Hồng
Không được mời ở lại dùng cơm trưa, Mellery miễn cưỡng ra về trong chiếc xe hiệu Austin-Healey màu xanh lơ được phục chế tỉ mỉ – một chiếc xe thể thao mui trần kinh điển vào một ngày hoàn hảo để lái xe mà chủ của nó dường như lại quên lãng một cách thảm hại.
Gurney trở lại chiếc ghế gỗ ngoài vườn và ngồi đó một chập lâu, gần một giờ đồng hồ, hy vọng mớ dữ kiện rối rắm này sẽ bắt đầu tự sắp xếp theo một trình tự nào đó, theo một chuỗi sự kiện hợp lý nào đó. Tuy nhiên, điều duy nhất mà anh nhận ra là mình đang đói. Anh đứng dậy, đi vào nhà, làm một miếng sandwich phô mai havarti kèm ớt nướng và ăn một mình. Madeleine hình như đã đi đâu mất, và anh tự hỏi liệu mình có quên kế hoạch nào mà cô đã nói với anh không. Sau đó, khi đang tráng lại đĩa sandwich và nhìn thẫn thờ ra ngoài cửa sổ, anh thấy cô đang thơ thẩn dọc cánh đồng từ vườn cây ăn trái, trong tay là cái bao bố đựng đầy táo. Cô có cái vẻ trầm lặng rực rỡ mà theo cô là kết quả tất yếu mỗi khi mình ra ngoài trời.
Cô vào bếp, đặt táo xuống cạnh chậu rửa rồi bật ra tiếng thở dài sung sướng. “Ôi trời, một ngày thật tuyệt!” cô thốt lên. “Vào một ngày như hôm nay mà anh ở trong nhà lâu hơn mức cần thiết một phút thôi cũng là tội đấy!”
Không phải anh không đồng ý với cô, ít nhất thì cũng không phải về mặt thẩm mỹ, nhưng có một điều thực tế về bản thân vẫn luôn gây trở ngại cho anh: chính là cái thiên hướng luôn đẩy anh vào thế giới nội tâm bằng nhiều cách khác nhau, với kết quả là, khi để mặc anh một mình, anh dành nhiều thời gian cho việc cân nhắc hành động hơn là thực sự hành động, dành nhiều thời gian trong đầu hơn thế giới bên ngoài. Điều này bấy lâu chưa bao giờ là vấn đề trong nghề nghiệp của anh; thật ra, đó dường như lại là tư chất khiến anh trở nên ưu tú trong công việc của mình.
Dù sao thì anh cũng chẳng buồn ra ngoài ngay lúc này, chẳng muốn nói đến, chẳng muốn tranh cãi, cũng chẳng cảm thấy khó xử gì cả. Anh nêu ra một đề tài nhằm đánh lạc hướng.
“Em có ấn tượng như thế nào về Mark Mellery?”
Cô đáp mà không ngước lên nhìn hay ngừng lại để xem xét câu hỏi, mắt vẫn không rời mớ trái cây đang chuyển từ các bao bố lên mặt bếp.
“Rất tự cao và đầy sợ hãi. Một người tự đại mắc chứng phức cảm tự ti. Sợ ông ba bị đến bắt. Muốn chú Dave nhà ta đến bảo vệ. À, em không có ý nghe lén đâu. Giọng nói của anh ta vang vọng lắm. Anh ta chắc hẳn rất giỏi nói chuyện trước công chúng.” Cô khiến khả năng này nghe như một con dao hai lưỡi vậy.
“Em nghĩ sao về trò đoán số ấy?”
“À,” cô nói bằng một điệu bộ khoa trương. “Vụ án kẻ theo dõi đọc được suy nghĩ.”
Anh kìm lại sự cáu kỉnh. “Em có biết làm sao hắn lại đoán được không – làm sao mà kẻ viết thư lại biết Mellery sẽ chọn con số nào?”
“Không biết.”
“Trông em chẳng có vẻ gì là bận tâm cả.”
“Nhưng anh có mà.” Một lần nữa, cô nói mà mắt vẫn để vào mấy quả táo của mình. Cái cười mỉa mai khó nhận ra ấy, những ngày gần đây càng lúc càng hiện rõ, nở trên khóe miệng cô.
“Em phải nhìn nhận đây là một câu đố hóc búa,” anh khăng khăng.
“Chắc vậy.”
Anh lặp lại những dữ kiện then chốt bằng sự khó chịu của một người đàn ông không hiểu sao chẳng ai hiểu mình. “Một người đưa cho em một phong bì dán kín rồi bảo em hình dung một con số trong đầu. Em hình dung ra con số 658. Hắn bảo em xem trong chiếc phong bì. Em xem trong chiếc phong bì đó. Bức thư bên trong ghi 658.”
Rỡ ràng Madeleine chẳng bị ấn tượng như anh nghĩ. Anh nói tiếp, “Đúng là một kỳ công xuất sắc. Nhìn bề ngoài sẽ thấy không tài nào làm được, nhưng thực tế thì lại được. Anh muốn tìm hiểu bằng cách nào mà làm được vậy.”
“Và em chắc chắn anh sẽ nghĩ ra được,” cô nói kèm một tiếng thở dài nhẹ.
Qua cánh cửa kiểu Pháp, anh lướt mắt thấy đám ớt và cà chua héo rũ do đợt sương lạnh đầu mùa. (Khi nào thế? Anh không nhớ. Hình như anh không thể tập trung vào yếu tố thời gian.) Qua khỏi khu vườn, qua khỏi đồng cỏ, ánh mắt anh dừng lại trên kho thóc màu đỏ. Cây táo Mcintosh già nua chỉ thoáng hiện sau góc kho, quả của nó trông như những chấm nhỏ qua đám lá, hệt như những giọt sơn của một nhà hội họa thuộc trường phái ấn tượng. Bỗng một cảm giác day dứt xâm nhập vào hoạt cảnh trước mắt anh, mách bảo anh lẽ ra anh phải làm cái gì đó ngay lúc này. Cái gì cơ chứ? Phải rồi. Lời hứa đã một tuần chưa thực hiện. Anh phải lấy cái thang xếp từ kho ra để hái những quả trên cao mà Madeleine không thể tự mình vươn tới. Một việc cỏn con. Một việc quá dễ đối với anh. Một dự án mất nửa giờ đồng hồ là cùng.
Khi anh bật dậy khỏi ghế trong tâm trạng phấn chấn vì sắp làm được việc tốt thì điện thoại đổ chuông. Madeleine nhấc máy, có lẽ là vì đang đứng cạnh bàn đặt điện thoại, nhưng đó lại không phải là lý do thật sự. Madeleine thường trả lời điện thoại, bất luận ai gần điện thoại hơn. Lý do này liên quan đến mức độ mong muốn giao thiệp khác nhau của hai người hơn là tính hiệu quả của việc ai nhấc máy trước. Với cô, yếu tố con người nhìn chung luôn là một điểm cộng, là nguồn động lực thúc đẩy ta một cách tích cực (trừ những ngoại lệ như cô nàng Sonya Reynolds chuyên lọi dụng người khác). Với Gurney, yếu tố con người là một điểm trừ, là thứ làm cạn kiệt năng lượng của anh (trừ những ngoại lệ như cô nàng Sonya Reynolds luôn khích lệ người khác).
“A lô?” Madeleine nói bằng cái phong cách dịu dàng đầy vẻ mong mỏi mà cô vẫn thường dùng khi chào hỏi những ai gọi đến – tràn đầy hứa hẹn sẽ quan tâm đến bất kỳ điều gì họ nói. Một chập sau, giọng cô hạ xuống, chuyển sang một quãng âm kém hào hứng hơn.
“Vâng, có ạ. Anh chờ chút nhé.” Cô vẫy ống nghe về phía Gurney, đặt nó trên bàn rồi ra khỏi phòng.
Mark Mellery gọi, mức độ kích động đã gia tăng.
“Davey, cảm ơn Chúa anh có nhà. Tôi vừa về nhà đây. Tôi vừa nhận được một lá thư khốn kiếp nữa.”
“Trong mớ thư hôm nay ư?”
Câu trả lời là “Ừ,” đúng như Gurney đã nghĩ. Nhưng câu hỏi của anh có mục đích. Suốt nhiều năm tra hỏi vô số những người bị bấn loạn – ở hiện trường vụ án, trong phòng cấp cứu, trong đủ loại tình huống hỗn loạn – anh đã khám phá ra cách dễ dàng nhất để bình tâm họ lại chính là trước tiên hỏi những câu hỏi đơn giản mà họ có thể trả lời “ừ.”
“Chữ viết giống như cũ hả?”
“Ừ.”
“Và cùng màu mực đỏ?”
“Ừ, tất cả đều giống trừ nội dung. Để tôi đọc cho anh nghe nhé.”
“Anh đọc đi,” anh nói. “Đọc chậm rãi, xuống dòng ở đâu thì cho tôi biết.”
Những câu hỏi rõ ràng, những chỉ dẫn rõ ràng, và giọng nói điềm tĩnh của Gurney đã phát huy tác dụng mong muốn. Mellery nghe có vẻ càng lúc càng bình tâm khi y đọc lớn đoạn thơ kỳ dị làm y lo lắng không yên – với những khoảng lặng ngắn để biểu thị chỗ ngắt dòng.
Ta làm những việc đã làm,
Vì vui không phải, vì tiền cũng không,
Mà vì nợ phải trả xong,
Vì những bù đắp chẳng mong kéo dài.
Vì màu máu đỏ không phai
Như ai tô điểm một bông hoa hồng.
Để ai cũng phải nằm lòng
Gieo gì gặt nấy, đừng hòng cậy ai.
Sau khi ghi lại đoạn thơ xuống tập giấy cạnh điện thoại, Gurney đọc lại cẩn thận, cố gắng cảm nhận tác giả của nó – một tay lập dị lẩn quất đâu đó tại giao điểm giữa ý đồ báo thù và thôi thúc thể hiện ý đồ đó bằng thơ.
Mellery phá vỡ sự im lặng. “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ có lẽ đến lúc anh nên đi báo cảnh sát rồi.”
“Tôi không muốn làm vậy.” Sự kích động đang trở lại. “Tôi đã giải thích cho anh hiểu rồi mà.”
“Tôi biết. Nhưng nếu anh muốn lời khuyên chân thành của tôi thì nên làm vậy,”
“Tôi hiểu ý anh chứ. Nhưng tôi muốn nhờ anh giúp cách khác cơ.”
“Cách tốt nhất, nếu anh đủ khả năng tài chính, là thuê vệ sĩ bảo vệ anh 24/24.”
“Ý anh là đi quanh khắp trang viên giữa hai con khỉ đột ư? Tôi phải giải thích khỉ gió gì với khách đây?”
“Anh nói ‘khỉ đột’ là hơi quá đấy.”
“Này, vấn đề là, tôi không nói dối khách của tôi. Nếu có người hỏi những người mới này là ai, tôi đành phải thú nhận họ là vệ sĩ thôi chứ biết làm sao, như vậy nhất định sẽ phát sinh thêm nhiều câu hỏi nữa. Chuyện này sẽ gây hoang mang – rất có hại cho bầu không khí mà tôi luôn gắng sức tạo ra ở đây. Anh còn kế hoạch hành động nào khác có thể đề nghị không?”
“Cũng còn tùy. Vậy anh muốn hành động mà tôi đề nghị sẽ đạt được kết quả gì nào?”
Mellery đáp lại bằng một cái cười hời hợt ủ rũ. “Có lẽ anh có thể tìm ra người đang theo dõi tôi và tìm hiểu xem hắn muốn làm gì tôi, và ngăn chặn không cho hắn làm vậy. Anh nghĩ mình làm được không?”
Gurney định nói ‘Tôi không chắc có làm được hay không’ thì Mellery bỗng nói tiếp một cách mạnh mẽ. “Davey à, tôi thật sự sợ muốn vãi đấy. Tôi chẳng biết cái quái gì đang xảy ra nữa. Anh là anh chàng thông minh nhất mà tôi từng gặp. Và anh là người duy nhất tôi tin sẽ không làm tình hình tồi tệ hơn.”
Đúng lúc đó Madeleine đi ngang qua bếp, tay cầm chiếc túi đan. Cô cầm chiếc mũ rơm làm vườn nằm trên tủ đựng chén lên, cùng với tờ báo Mother Earth News số mới nhất rồi đi qua cánh của kiểu Pháp, miệng nở một nụ cười thoáng qua dường như được khơi mở bởi bầu trời rực rỡ ngoài kia.
“Tôi giúp anh được bao nhiêu còn tùy vào chuyện anh giúp tôi được bao nhiêu,” Gurney nói.
“Anh muốn tôi làm gì?”
“Tôi nói với anh rồi mà.”
“Hả? Ờ… mấy cái danh sách..”
“Khi anh có tiến triển thì gọi lại cho tôi. Từ đó, chúng ta sẽ xem cần làm gì tiếp theo.”
“Dave à?”
“Gì cơ?”
“Cảm ơn anh.”
“Tôi đã làm được gì đâu.”
“Anh đã cho tôi hy vọng. Ờ, còn nữa, tôi mở cái phong bì ngày hôm nay ra rất cẩn thận đấy. Như người ta làm trên ti vi ấy. Thành thử dấu vân tay nếu có cũng sẽ không bị xóa mất. Tôi dùng nhíp và găng tay cao su. Tôi bỏ thư vào túi ni lông.”