← Quay lại trang sách

Chương 7 Lỗ Đen

Gurney không thoải mái lắm khi chấp nhận dính líu vào vấn đề của Mark Mellery. Rõ một điều rằng anh bị cuốn hút bởi tính bí ẩn của nó, bởi thách thức phải tháo gỡ nó. Vậy thì tại sao anh lại cảm thấy bứt rứt?

Anh chợt nhớ mình phải đến kho thóc lấy thang hái táo như đã hứa, nhưng ý định đó bị thay thế bởi ý nghĩ rằng anh nên khởi động dự án hội họa tiếp theo cho Sonya Reynolds – ít nhất cũng phải nhập ảnh nhân diện của tên Peter Piggert khét tiếng vào chương trình sửa ảnh trong máy. Anh luôn mong chờ cái thử thách nắm bắt được thế giới nội tâm của gã huynh trưởng hướng đạo ấy, kẻ không những giết cha và giết cả mẹ mười lăm năm sau đó mà còn ra tay vì những động cơ tình dục kinh khủng hơn chính tội ác đó.

Gurney vào căn phòng mà mình đã sắp đặt để phục vụ thú vui ‘Nghệ thuật Cảnh sát’ của mình. Kho thóc trước đây từng là chỗ để thức ăn trong nông trại giờ đây được trang hoàng thành phòng làm việc. Tràn ngập khắp phòng là ánh sáng mát rượi, không đổ bóng từ một cửa sổ dài trên bức tường phía Bắc. Anh chăm chú nhìn khung cảnh đồng quê bên ngoài. Một khoảng trống trong bụi thích phía xa bãi cỏ tạo nên một khung tranh cho những ngọn đồi xanh xanh lùi xa dần vào khoảng không xa thẳm. Khung cảnh gợi cho anh nhớ đến những quả táo, rồi anh quay trở lại bếp.

Khi anh đang đứng rối bời trong do dự thì Madeleine đã đan xong và vào nhà.

“Vậy bước tiếp theo cho chuyện của Mellery là gì nào?” cô hỏi.

“Anh chưa quyết định.”

“Sao lại chưa?”

“Chậc… đây không phải là chuyện mà em muốn anh bị cuốn vào mà, đúng chưa?”

“Đó không phải là vấn đề,” cô nói bằng một sự sáng suốt luôn làm anh ấn tượng.

“Em nói đúng,” anh thú nhận, “Anh nghĩ vấn đề thật sự chính là anh chưa xác định được đâu vào đâu hết.”

Cô thoáng nở một nụ cười thông cảm.

Được khích lệ, anh nói tiếp, “Anh không còn là cảnh sát điều tra án mạng nữa, còn hắn thì không phải là nạn nhân của vụ án mạng nào. Anh cũng không chắc anh là gì còn hắn là gì nữa.”

“Bạn cũ thời đại học chăng?”

“Nhưng vậy là khỉ gió gì chứ? Hắn nhớ lại thứ tình đồng chí giữa anh và hắn ở một mức độ mà anh chưa bao giờ cảm nhận được. Vả lại, hắn không cần bạn bè gì cả, hắn cần vệ sĩ cơ.”

“Anh ta muốn chú Dave cơ.”

“Anh không phải chú Dave gì cả.”

“Anh chắc chứ?”

Anh thở dài. “Em muốn anh dính líu đến vụ Mellery này hay không?”

“Anh đã dính líu rồi còn gì. Có thể anh chưa lần ra manh mối cụ thể nào. Anh không phải là cảnh sát chính thức, còn anh ta cũng không phải là nạn nhân chính thức. Nhưng có một câu đố ở đây, và thề có Chúa, sớm muộn anh cũng sẽ ráp nối được các mảnh ghép bí ẩn vào với nhau thôi. Kết cục lúc nào cũng sẽ như vậy mà phải không?”

“Em trách anh đấy à? Em có chồng làm thám tử. Anh có khi nào vờ vịt mình không phải thám tử đâu.”

“Em tưởng thám tử khác với thám tử đã nghỉ hưu chứ.”

“Anh nghỉ hưu hơn một năm nay rồi. Anh có làm cái gì giống việc của thám tử không?”

Cô lắc đầu như muốn nói câu trả lời hiển nhiên một cách phũ phàng. “Anh có đầu tư thời gian vào việc gì mà không giống như việc của thám tử không?”

“Anh không hiểu em muốn nói gì.”

“Ai cũng vẽ chân dung mấy kẻ sát nhân cả sao?”

“Đó là một đề tài anh biết ít nhiều mà. Em muốn anh vẽ tranh hoa cúc ư?”

“Vẽ hoa cúc còn tốt hơn là vẽ mấy tên giết người mất trí.”

“Chính em là người lôi anh vào cái thứ nghệ thuật này đấy.”

“À, em hiểu rồi. Vì em mà anh bỏ ra bao nhiêu thời gian vào những sáng mùa thu đẹp đẽ để chăm chăm vào mắt của mấy tên giết người hàng loạt ư?”

Chiếc trâm cài đang giữ gọn phần lớn chỗ tóc vướng víu trước mặt cô dường như đang mất đi độ bám, và nhiều sợi đen vương xuống trước mắt cô mà cô dường như không để ý, tạo cho cô một vẻ kiệt quệ hiếm thấy làm anh chạnh lòng.

Anh hít thở một hơi sâu. “Chính xác thì ta đang cãi nhau về chuyện gì thế này?”

“Anh tìm hiểu đi chứ. Anh là thám tử cơ mà.”

Đứng nhìn cô, anh mất đi hứng thú tranh cãi. “Anh muốn cho em xem cái này,” anh nói. “Anh trở lại ngay.”

Anh rời phòng, một phút sau trở lại cùng với bản chép tay bài thơ ngắn ác ý mà Mellery đã đọc cho anh qua điện thoại.

“Em hiểu bài thơ này như thế nào?”

Cô đọc bài thơ nhanh đến nỗi ai không biết cô hẳn sẽ nghĩ cô chưa đọc gì cả. “Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy,” cô vừa nói vừa đưa trả anh tờ giấy.

“Anh đồng ý.”

“Anh nghĩ anh ta đã làm gì?”

“À, câu hỏi hay đấy. Em có để ý cái chữ ấy à?”

Cô đọc to lại cặp câu mà anh nói: “‘Ta làm những việc đã làm - vì vui không phải, vì tiền cũng không.’”

Nếu Madeleine không có một khả năng nhớ như in thì chắc cũng phải có thứ gì tương tự như vậy, Gurney nghĩ.

“Vậy chính xác thì anh ta đã làm gì, và định sẽ làm gì?” cô nói tiếp bằng ngữ điệu tu từ không cần câu trả lời. “Em chắc chắn anh sẽ tìm ra được. Theo giọng điệu thư thì cuối cùng anh sẽ có cả một vụ án mạng để giải quyết cũng nên. Rồi anh có thể thu thập chứng cứ, lần theo manh mối, tóm cổ tên giết người, vẽ chân dung hắn, rồi đưa cho Sonya trưng bày trong phòng tranh cô ta. Có câu tục ngữ gì đấy nói về quả chanh chua loét biến thành ly nước chanh dịu ngọt ấy?”

Nụ cười của cô trông nguy hiểm thực sự.

Vào những lúc như thế này, câu hỏi đập vào tâm trí anh là điều mà anh chẳng bao giờ muốn cứu xét. Liệu việc dọn đến tỉnh Delaware bấy lâu có phải là một sai lầm lớn không?

Anh ngờ rằng mình đã chiều theo mong muốn sống ở miền quê của cô chỉ để bù đắp cho những thứ rác rưởi mà cô đã phải chịu đựng trong vai trò người vợ của một tay cảnh sát – một vai trò luôn ở vị trí thứ yếu so với công việc của anh. Cô yêu rừng núi, đồng cỏ và không gian thoáng đãng, và anh cảm thấy nợ cô một môi trường mới, một cuộc sống mới – và anh đã giả định mình sẽ có thể thích nghi với mọi thứ. Hơi tự phụ đấy. Hoặc có lẽ là tự dối mình. Có lẽ là một khao khát vứt bỏ cảm giác tội lỗi bằng một cử chỉ hào hiệp chăng? Ngu ngốc, thật sự ngu ngốc. Sự thật là anh chưa thích nghi tốt với việc chuyển nhà. Anh không linh hoạt như mình đã ngây thơ lầm tưởng. Mỗi lần anh cố gắng kiếm tìm một chốn riêng tư có ý nghĩa giữa nơi đồng không mông quạnh này là mỗi lần bản năng kéo anh trở lại với sở trường vốn có của mình – những sở trường có lẽ quá mức cần thiết, đến mức gây ám ảnh trong anh. Cả khi anh gắng sức chiêm ngưỡng thiên nhiên nữa. Lũ chim khốn khiếp chẳng hạn. Ngắm chim. Khó khăn lắm anh mới biến được cái quy trình quan sát và nhận dạng ấy thành một cuộc theo dõi. Ghi chép nơi đến nơi đi, tập quán, kiểu mẫu ăn uống của chúng, những nét đặc thù khi bay. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ đây là một tình yêu mới khám phá dành cho những sinh vật bé nhỏ của Thượng đế. Nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy. Đó chẳng phải yêu, mà là phân tích. Thăm dò.

Giải mã.

Chúa ơi. Lẽ nào năng lực của anh thực sự hạn chế đến vậy?

Lẽ nào thực sự anh quá hạn chế – quá thiển cận và cứng nhắc – trong cách tiếp cận với cuộc sống, đến nỗi không thể một lần trả lại cho Madeleine thứ mà cô đã bị sự tận tâm trong công việc của anh tước đoạt? Và khi anh còn suy xét nhiều khả năng đau lòng nữa, thì dường như càng xuất hiện nhiều thứ cần bù đắp hơn cho sự đắm chìm thái quá của mình vào nghề nghiệp. Hay có lẽ chỉ cần bù đắp một chuyện khác thôi.

Chuyện mà hai người cảm thấy rất khó bàn luận.

Cái ngôi sao đã sụp đổ ấy.

Cái lỗ đen mà trọng lực khủng khiếp của nó đã bóp méo mối quan hệ giữa hai người.